Chương 106
Edit: jena
Tư Thần cố gắng tiêu hóa những câu nói của Tống Bạch.
Trong rừng, có hai con đường.
Con đường thứ nhất là sống vô tri nhưng hạnh phúc, cậu không cần biết chân tướng của thế giới, cũng không cần gánh vác hy vọng và trách nhiệm.
Thật ra những gì cậu muốn khi còn nhỏ cậu đã có được, thân phận, địa vị, tài phú. Cậu có thể dừng lại ở đây.
Khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của cậu cũng không thể so sánh với cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Con đường thứ hai là sống một cách thanh tỉnh. Tư Thần sẽ trở thành một người thừa kế, được bồi dưỡng để đi tìm chân tướng của thế giới này, có khả năng sẽ không bao giờ có thể sống bình an. Cậu sẽ đi trên một con đường khác mọi người, nặng nề hơn nhiều. Đó là con đường mà Bạch Đế đã đi khi xưa.
Tống Bạch im lặng chờ đợi.
Tư Thần không trả lời ngay mà hỏi: "Thầy, nếu thầy có thể sống thêm một lần nữa, vì sao thầy lại không tiếp tục?"
Tống Bạch trào phúng cười cười: "Thầy muốn, nhưng muốn cũng không thể được. Lần đầu không thành công, lần thứ hai cũng không dược. Nếu lần thứ ba cũng không thì thầy tin rằng có một số thứ sẽ bị hủy diệt."
Ông kiêu ngạo không ai bì nổi, vĩnh viễn tin tưởng vào một ngày chiến thắng. Ông có thể tình nguyện tin rằng thất bại là do số mệnh con người yếu ớt hoặc tuổi thọ quá ngắn chứ không chấp nhận bản thân ông vô năng.
Diện mạo của Tống Bạch vẫn còn trẻ, đôi mắt hai tròng đen trắng phân biệt rõ ràng. Ông luôn dùng tròng mắt đen nhìn trời, tròng mắt trắng nhìn người.
Tư Thần không nhịn nổi, tiếp tục hỏi: "Thầy, bây giờ thầy bao nhiêu tuổi?"
Tống Bạch mặt không cảm xúc đáp: "18. Đàn ông luôn trẻ cho đến khi chết."
Tư Thần: "..."
Tư Thần suy nghĩ một chút mặt lợi mặt hại, sau đó chậm rãi đáp: "Em chọn số 2."
Cậu cũng không có lý tưởng cao đẹp hay khát vọng lớn lao.
Tư Thần biết mình không phải là một con rồng bị vây khốn ở vùng nước cạn, cậu chỉ là một con linh cẩu sống không từ thủ đoạn. Nếu có một hệ thống đem lại lợi ích cho cậu, cậu cũng sẽ không để ý hệ thống đó sẽ áp bức bao nhiêu người, cũng không quan tâm phía sau cuộc sống an nhàn của mình có bao nhiêu tro cốt của người bình thường.
Nhưng nếu đã biết được thì không thể không đi.
Dù mỗi một lựa chọn nghe qua có vẻ đều có thể dễ dàng chết ngoài ý muốn.
Bây giờ Tống Bạch trông có vẻ thật lòng, nhưng lòng người là một ẩn số phức tạp.
Đem hy vọng sống sót ký thác vào sự thương hại của người khác là một chuyện rất đáng thương.
Trên mặt Tống Bạch không có cảm xúc dư thừa nào: "Tốt lắm."
Ngón tay ông gõ gõ trên mặt bàn: "Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của Trường Sinh Uyên, gọi nó ra đi."
Tư Thần thấp giọng gọi: "Tiểu Uyên."
Trường Sinh Uyên sợ hãi, chui ra khỏi người Tư Thần, gắt gao ôm lấy cánh tay Tư Thần.
Nó rất sợ Tống Bạch.
Tống Bạch đối với một cục thịt dư rớt khỏi người hoàn toàn không có chút tình cảm gì.
Nhưng lúc này ông lại có cảm giác tức giận vì con nhỏ không nghe lời mẹ.
Ngón tay Tống Bạch cong lên giữa không trung, một ngọn gió nhỏ liền nhấc thân thể của Trường Sinh Uyên lên.
Nó giống như bồ công anh bay vào lòng bàn tay Tống Bạch.
"Chi! Chi chi!" Trường Sinh Uyên sợ hãi tiết ra dịch nhầy, theo bản năng hướng về phía Tư Thần xin giúp đỡ: "Mẹ ơi... Mẹ!"
Tư Thần thiếu chút nữa đã đứng lên, nhưng bị Tống Bạch liếc mắt thì đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống.
Tống Bạch nhấc xúc tu của Trường Sinh Uyên, kiểm tra thân thể của nó.
Những cục nhọt trên người Trường Sinh Uyên run rẩy liên tục.
"Gần thành niên." Giọng nói của Tống Bạch vô cùng bình tĩnh: "Ph4t dục tốt, đối với độ tuổi này của Trường Sinh Uyên cũng tạm chấp nhận được."
Thật ra đánh giá của Tống Bạch hơi bất công.
Trường Sinh Uyên đều sống nhờ vào cơ thể mẹ để trưởng thành vì cơ thể mẹ cung cấp đồ ăn cho nó. Cơ thể mẹ thường ở cấp Năm đến cấp Tám, khi muốn đút cho con ăn thì rất dễ dàng.
Nhưng Trường Sinh Uyên này trưởng thành cùng Tư Thần.
Để cung cấp đồ ăn cho nó, cậu đã nhiều lần phải vào sinh ra tử.
Mà trong quá trình trưởng thành của Tiểu Uyên còn có sự giúp đỡ của váy trắng, Đồ Linh và các vị cha kế khác, thực đơn hỗn tạp nhưng phẩm chất không hề thấp.
Trường Sinh Uyên ăn giỏi, nhưng thứ ăn được cũng hạn chế, thân thể không tốt, ăn quá nhiều sẽ căng chết.
Trình độ nuôi dưỡng của Tư Thần vừa vặn nằm giữa làn ranh giữa chết và không chết.
Nói đơn giản thì nếu tự tay Bạch Đế nuôi thì trình độ cũng sẽ tương tự như vậy.
Nhưng Tư Thần cũng không biết.
Cậu bị những lời của Tống Bạch chọc tức, lại nhớ đến những ngày Trường Sinh Uyên lúc no lúc đói, cậu hạ quyết tâm sau này vào không gian gấp khúc sẽ tìm thêm nhiều đồ ăn cho con trai hơn.
Tống Bạch vừa buông tay, Trường Sinh Uyên liền như một cái chong chóng nhào vào người mẹ mình.
Tống Bạch nói: "Nhìn trạng thái của con và nó, không thể đợi được nữa."
Tiến hóa sinh vật có hiện tượng áp chế cấp bậc, rèn luyện đến mức cao nhất của một cấp rồi mới nghĩ đến cách chuyển sang cấp tiếp theo.
Ví dụ như Tống Thanh Ngọc đã sống như vậy.
Dựa theo trạng thái của Tiểu Uyên, nó đã sớm có thể lên cấp Năm nhưng lại mạnh mẽ áp chế xuống cấp Bốn.
Vì nguồn năng lượng dư thừa đó nên Tư Thần có thêm một cái đuôi nhỏ.
Tư Thần "dạ" một tiếng. Cậu da mặt mỏng không dám nói thẳng, nhưng đây chính là lý do chủ yếu cậu thi lên thạc sĩ.
Tống Bạch: "Con mới vừa ra khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn thì cũng biết rằng có hai cách để cộng sinh với Trường Sinh Uyên. Một là phân liệt, hai là đồng hóa."
"Phân liệt, là giống như Khoa Phụ. Cắt bỏ Trường Sinh Uyên thành nhiều phần, khi cần sử dụng thì lắp ráp lại. Nhưng mà gã phân liệt Trường Sinh Uyên xong lại nuôi cấy trên cơ thể của người khác, còn con thì phải nuôi trên người mình."
Cực hạn mà con người có thể chống đỡ là 6 phần. Nếu mạnh hơn có thể cắt làm 7, chia làm 3 và 4, đã vượt qua mức giới hạn nhưng khi cắt ra chỉ khó chịu, không đến mức tử vong.
Tống Bạch rũ mắt: "Đồng hóa, là giống thầy. Mặt lợi là có thể vứt bỏ thân thể gầy yếu, mặt hại là khi con cạnh tranh với nó thất bại, Trường Sinh Uyên sẽ thay thế con. Nhưng mà nhìn qua có vẻ Tiểu Uyên nhà con cũng không nỡ giết con đâu."
Nói cách khác, nếu đồng hóa, Tư Thần và Trường Sinh Uyên chỉ có thể sống một người.
Tư Thần trong nháy mắt liền đưa ra lựa chọn: "Em chọn phân liệt."
Tống Bạch cũng không thấy ngoài ý muốn với quyết định của cậu. Có thể nuôi Trường Sinh Uyên tới mức gọi mẹ gọi con thì tình cảm của cả hai phải nói là rất tốt.
Ông nhẹ giọng nói: "Quyết đoán không do dự, hậu quả về sau khó mà lường trước."
Tư Thần chỉ sờ sờ vào Trường Sinh Uyên không ngừng cọ tới cọ lui trên người mình, khuôn mặt bình tĩnh cong lên một nụ cười: "Thầy, có ai từng yêu thầy chưa ạ? Người đó khi yêu không hề giữ lại gì, cũng không có lí do gì mà vẫn tiếp tục yêu."
Tống Bạch hơi nhướng mày.
"Thầy cũng không cần phải nỗ lực, cũng không cần mạnh mẽ, không cần hoàn thiện bản thân. Thậm chí cũng không cần dâng hiến gì cho nó. Nhưng thầy vẫn có thể chắc chắn rằng nó vẫn sẽ tiếp tục yêu thầy, giống như là mặt trời luôn mọc giữa trời cao."
Tầm mắt Tống Bạch dừng trên quái vật nhỏ của học trò, đáp: "Thầy chỉ biết nuôi thú cưng, với tiền đề thú cưng không gây nguy hiểm đến tính mạng mình."
Tư Thần kiên định trả lời: "Em không biết tương lai có hối hận hay không, nhưng bây giờ em muốn nó sống."
Tống Bạch im lặng một lúc lâu: "Con thực sự rất hư."
Tư Thần trả lời: "Xin lỗi, thưa thầy, để thầy thất vọng rồi."
Dù nói như vậy nhưng trong ánh mắt của cậu không hề có cảm giác hối lỗi.
Tống Bạch híp mắt: "Thật ra cũng được. Lấy đồ ra đi."
Tư Thần phản ứng một lát, sau đó mới ý thức được Tống Bạch đang chỉ đến hạt não khô của số 13.
Cậu lấy hộp thu dụng ra.
Lúc trước, để hồi sinh số 13, Tư Thần đã chôn nó xuống đất.
Tống Bạch ghét bỏ lấy nước rửa rồi đưa cho Trường Sinh Uyên: "Ăn."
Trường Sinh Uyên không ăn ngay mà quay đầu nhìn Tư Thần: "Chi?"
Hạt não có mùi rất thơm, nhưng nó không biết có ăn được hay không.
Tư Thần nói: "Ăn đi."
Sau khi được cho phép, Trường Sinh Uyên vươn một xúc tu nhỏ cuốn lấy hạt não, cho vào miệng mình.
Ngay lập tức, Tư Thần ôm lấy bụng, ở đó có một nguồn nhiệt nóng rực đang cuồn cuộn trào dâng mênh mông.
Cậu thậm chí cũng không biết hạt não kia có vị gì.
Trường Sinh Uyên không thể khống chế, thét chói tai quay về nguyên hình.
Tư Uyên là một con Trường Sinh Uyên gần trưởng thành. Nguyên hình của nó to bằng một cái tủ lạnh, xúc tu duỗi ra có thể dài đến 6 mét.
Chất lỏng đen đặc bắt đầu phân bố ra từ người nó, đó là máu trào ra từ những mạch máu nứt vỡ.
Tư Thần cảm giác được một sự trướng đau đầy quỷ dị. Thân thể cậu nóng lên nhưng bên ngoài không xảy ra biến hóa gì, vậy mà Tư Thần lại có cảm giác từng mạch máu trong người đang nổ tung, nóng rẫy đau đớn.
Đây không phải là cảm giác của cậu, mà là của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần không thể chịu nổi mà cong lưng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, miệng há ra thở d0c, bấu lấy tấm thảm dưới chân.
Trường Sinh Uyên quá đau.
Nó theo bản năng muốn chui lại vào trong người mẹ, xúc tu to bắt đầu ôm lấy Tư Thần.
Nhưng nó quá lớn.
Dù có làm nứt lỗ hống sau lưng, Trường Sinh Uyên cũng không thể chui lại vào người mẹ.
Tư Thần cảm thấy cậu bị kéo căng đến mức muốn chết.
Giữa trận hỗn loạn, Tư Thần nghe thấy giọng nói của Tống Bạch: "Làm nó phân liệt làm đôi. Một cái mạnh hơn một chút, một cái hơi yếu một chút. Cái mạnh bỏ vào cái động thứ nhất, cái còn lại bỏ vài cái động thứ tư."
Khi lần đầu tiên trở thành tiến hóa giả cấp Một, Tư Thần phát hiện ra trong người mình có mười cái động, tất cả đều đóng lại.
Mỗi cái động được mở ra tương đương với việc cậu đã thăng một cấp.
Bây giờ cậu có bốn cái động đang mở.
Ba cái động phía trước đã bị lấp đầy bằng những thứ Trường Sinh Uyên ăn vào, nhưng cái động thứ tư vẫn chưa có gì.
Tư Thần nghe thấy lời Tống Bạch nhưng cậu cũng không biết phải làm sao để phân liệt Trường Sinh Uyên.
Nhưng Tống Bạch đã hành động, nói cho cậu đáp án.
Tống Bạch mở hộp thu dụng lấy từ kho hàng, trong đó có một con dao ngắn bằng gỗ.
Con dao gỗ không có hoa văn dư thừa, nhưng nhìn quá trông rất nặng nề.
Con dao được ném đến trước mặt Tư Thần.
Tống Bạch chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Tư Thần: "Tách đôi nó, từ ở giữa."
Ông lạnh lùng như Vương Mẫu nương nương đứng giữa ngân hà chia cắt đôi tình nhân.
Một tay Tư Thần cầm chuôi dao, một tay khác đặt lên người Trường Sinh Uyên.
Vì đau đớn nên giọng nói của cậu rất suy yếu: "Tiểu Uyên, đừng động..."
Tống Bạch vốn muốn chế giễu vài câu nhưng ông lại không ngờ Trường Sinh Uyên thực sự bất động.
Nó thở hổn hển đầy nặng nhọc, để yên cho con dao nhỏ từ từ cắt đôi người mình.
Máu đen chảy đầy đất, toàn bộ thảm trải sàn đều đã bị máu thấm ướt.
Thậm chí sau giây phút đau đớn, cả người Tư Thần đã mỏi nhừ.
Giống như lúc Trường Sinh Uyên muốn khống chế Tư Thần để ăn, nó cũng có thể khống chế cảm giác đau.
Rất nhiều lúc Tư Thần bị thương nặng, cậu không cảm giác được đau đớn là vì đau đớn đã chuyển dời lên người nó.
Bây giờ, Trường Sinh Uyên đã tắt đi dây thần kinh cộng cảm.
Tay Tư Thần đã bớt run.
Ở giữa năm cái xúc tu là trái tim của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần có thể cảm nhận được lưỡi dao đụng phải một v4t cứng, nhưng không rõ đó là gì.
Nhưng Trường Sinh Uyên đã bắt đầu phát run.
Với bản năng chống cự, bên ngoài thân thể của nó đã nổi lên một lớp vảy đen để phòng ngự.
Giọng nói của Tống Bạch vô cùng bình tĩnh: "Tiếp tục."
Tư Thần hít sâu một hơi, tiếp tục cắt.
Trường Sinh Uyên bị cắt làm đôi, một phần có ba xúc tu, một phần có hai xúc tu.
Đối với những sinh vật cao duy khác, khi bị cắt thành như vậy thì khó mà giữ được mạng sống.
Nhưng vì sinh mệnh tràn đầy nên Trường Sinh Uyên vẫn thanh tỉnh tồn tại.
Nó đau đến phát run, nhỏ giọng nức nở: "Mẹ ơi... Đau..."
Tư Thần áp chế sự khổ sở trong đáy mắt, quay đầu dò hỏi: "Tiếp theo?"
Tống Bạch nhìn máu đen chảy đến bên chân, nói: "Cho nó quay về. Một thời gian nữa, bộ phận khiếm khuyết của Trường Sinh Uyên sẽ tự động mọc lại."
Phần phân liệt của nó trong cơ thể của Tư Thần cũng giống như Điểu Xà Thần, chủng tiến hóa Nhãn Trùng mà Trường Sinh Uyên đã ăn, nó sẽ trở thành một bộ phận cung cấp năng lượng nhưng không giữ lại thần trí.
Vì quá đau đớn nên động tác của Trường Sinh Uyên rất yếu ớt, nó gần như run lẩy bẩy quay về trong người Tư Thần.
Nó bị thương không nhẹ, vừa vào đã rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tinh thần của Tư Thần của không tốt, vô cùng uể oải, cả người lung lay sắp đổ.
Tống Bạch ôm cậu từ dưới đất lên.
"Đi nổi không?" Ông hỏi.
Tư Thần không trả lời, hơi thở mỏng manh, nếu không phải đôi khi còn run rẩy thì chẳng khác gì xác chết.
Tống Bạch suy nghĩ một chút, nhặt con dao từ dưới đất lên, cắt đầu ngón tay mình, nặn ra một giọt máu.
Giọt máu đọng trên đầu ngón tay ông không tiêu tan, cũng không giống chất lỏng mà lại giống như một viên ngọc.
Ông dùng hai ngón tay tách mở miệng của Tư Thần, để cho giọt máu đi vào.
Tống Bạch không thích công nghệ cao, trong nhà ông cũng không có cyber bảo mẫu. Vì vậy ông chỉ có thể tự mình động thủ, ôm Tư Thần đến phòng cho khách nằm.
Đặt trên mặt đất thì cũng kỳ.
Nhưng bây giờ thì nhìn ông giống một tên cặn bã.
Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần dần dần dịu ngoan, cơ thể bị tách đôi cũng không đổ máu.
Sau khi đau đớn giảm bớt, cậu ngủ rất sâu.
Mỗi lần lên cấp đều sẽ hôn mê bất tỉnh, Tư Thần đã quen.
Tống Bạch đứng bên mép giường nhìn cậu, giọng điệu cổ quái: "... Vậy mà cũng được?"
Thật ra ông cũng không biết Khoa Phụ làm sao để phân liệt Trường Sinh Uyên.
Tống Bạch chỉ đoán mò, vốn là muốn cho Tư Thần biết khó mà lui nhưng không ngờ lại thật sự thành công.
Khi ông đang suy nghĩ thì dưới chăn có gì đó động đậy.
Tống Bạch xốc chăn lên nhìn, ra là cái đuôi của Tư Thần đang dựng lên.
So với lúc trước, cái đuôi này đã dài hơn một chút.
"Chẳng lẽ là do cái đuôi này?" Tống Bạch lẩm bẩm.
Ông vươn tay.
Vòng bảo hộ quanh đuôi liền b4n ra một cột sáng.
Áp dụng với những người khác thì được, nhưng đối với Tống Bạch thì không có tác dụng.
Tống Bạch sờ lên cái đuôi nhỏ của Tư Thần. Lông không dài, giống như là vảy phủ lên, xúc cảm mềm mại, giống như một miếng thịt múp múp.
Sờ lên, Tư Thần còn sẽ vô thức nức nở thành tiếng, cái eo cũng cong lên.
Hiếm thấy Tống Bạch lặng người một chút.
Người đẹp, cảnh đẹp ý vui, may mắn ông đã mất đi nhiều duc v0ng của thế tục.
Tống Bạch buông tay.
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa.
Kết quả tốt là được.
Tư Thần cố gắng tiêu hóa những câu nói của Tống Bạch.
Trong rừng, có hai con đường.
Con đường thứ nhất là sống vô tri nhưng hạnh phúc, cậu không cần biết chân tướng của thế giới, cũng không cần gánh vác hy vọng và trách nhiệm.
Thật ra những gì cậu muốn khi còn nhỏ cậu đã có được, thân phận, địa vị, tài phú. Cậu có thể dừng lại ở đây.
Khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của cậu cũng không thể so sánh với cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Con đường thứ hai là sống một cách thanh tỉnh. Tư Thần sẽ trở thành một người thừa kế, được bồi dưỡng để đi tìm chân tướng của thế giới này, có khả năng sẽ không bao giờ có thể sống bình an. Cậu sẽ đi trên một con đường khác mọi người, nặng nề hơn nhiều. Đó là con đường mà Bạch Đế đã đi khi xưa.
Tống Bạch im lặng chờ đợi.
Tư Thần không trả lời ngay mà hỏi: "Thầy, nếu thầy có thể sống thêm một lần nữa, vì sao thầy lại không tiếp tục?"
Tống Bạch trào phúng cười cười: "Thầy muốn, nhưng muốn cũng không thể được. Lần đầu không thành công, lần thứ hai cũng không dược. Nếu lần thứ ba cũng không thì thầy tin rằng có một số thứ sẽ bị hủy diệt."
Ông kiêu ngạo không ai bì nổi, vĩnh viễn tin tưởng vào một ngày chiến thắng. Ông có thể tình nguyện tin rằng thất bại là do số mệnh con người yếu ớt hoặc tuổi thọ quá ngắn chứ không chấp nhận bản thân ông vô năng.
Diện mạo của Tống Bạch vẫn còn trẻ, đôi mắt hai tròng đen trắng phân biệt rõ ràng. Ông luôn dùng tròng mắt đen nhìn trời, tròng mắt trắng nhìn người.
Tư Thần không nhịn nổi, tiếp tục hỏi: "Thầy, bây giờ thầy bao nhiêu tuổi?"
Tống Bạch mặt không cảm xúc đáp: "18. Đàn ông luôn trẻ cho đến khi chết."
Tư Thần: "..."
Tư Thần suy nghĩ một chút mặt lợi mặt hại, sau đó chậm rãi đáp: "Em chọn số 2."
Cậu cũng không có lý tưởng cao đẹp hay khát vọng lớn lao.
Tư Thần biết mình không phải là một con rồng bị vây khốn ở vùng nước cạn, cậu chỉ là một con linh cẩu sống không từ thủ đoạn. Nếu có một hệ thống đem lại lợi ích cho cậu, cậu cũng sẽ không để ý hệ thống đó sẽ áp bức bao nhiêu người, cũng không quan tâm phía sau cuộc sống an nhàn của mình có bao nhiêu tro cốt của người bình thường.
Nhưng nếu đã biết được thì không thể không đi.
Dù mỗi một lựa chọn nghe qua có vẻ đều có thể dễ dàng chết ngoài ý muốn.
Bây giờ Tống Bạch trông có vẻ thật lòng, nhưng lòng người là một ẩn số phức tạp.
Đem hy vọng sống sót ký thác vào sự thương hại của người khác là một chuyện rất đáng thương.
Trên mặt Tống Bạch không có cảm xúc dư thừa nào: "Tốt lắm."
Ngón tay ông gõ gõ trên mặt bàn: "Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của Trường Sinh Uyên, gọi nó ra đi."
Tư Thần thấp giọng gọi: "Tiểu Uyên."
Trường Sinh Uyên sợ hãi, chui ra khỏi người Tư Thần, gắt gao ôm lấy cánh tay Tư Thần.
Nó rất sợ Tống Bạch.
Tống Bạch đối với một cục thịt dư rớt khỏi người hoàn toàn không có chút tình cảm gì.
Nhưng lúc này ông lại có cảm giác tức giận vì con nhỏ không nghe lời mẹ.
Ngón tay Tống Bạch cong lên giữa không trung, một ngọn gió nhỏ liền nhấc thân thể của Trường Sinh Uyên lên.
Nó giống như bồ công anh bay vào lòng bàn tay Tống Bạch.
"Chi! Chi chi!" Trường Sinh Uyên sợ hãi tiết ra dịch nhầy, theo bản năng hướng về phía Tư Thần xin giúp đỡ: "Mẹ ơi... Mẹ!"
Tư Thần thiếu chút nữa đã đứng lên, nhưng bị Tống Bạch liếc mắt thì đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống.
Tống Bạch nhấc xúc tu của Trường Sinh Uyên, kiểm tra thân thể của nó.
Những cục nhọt trên người Trường Sinh Uyên run rẩy liên tục.
"Gần thành niên." Giọng nói của Tống Bạch vô cùng bình tĩnh: "Ph4t dục tốt, đối với độ tuổi này của Trường Sinh Uyên cũng tạm chấp nhận được."
Thật ra đánh giá của Tống Bạch hơi bất công.
Trường Sinh Uyên đều sống nhờ vào cơ thể mẹ để trưởng thành vì cơ thể mẹ cung cấp đồ ăn cho nó. Cơ thể mẹ thường ở cấp Năm đến cấp Tám, khi muốn đút cho con ăn thì rất dễ dàng.
Nhưng Trường Sinh Uyên này trưởng thành cùng Tư Thần.
Để cung cấp đồ ăn cho nó, cậu đã nhiều lần phải vào sinh ra tử.
Mà trong quá trình trưởng thành của Tiểu Uyên còn có sự giúp đỡ của váy trắng, Đồ Linh và các vị cha kế khác, thực đơn hỗn tạp nhưng phẩm chất không hề thấp.
Trường Sinh Uyên ăn giỏi, nhưng thứ ăn được cũng hạn chế, thân thể không tốt, ăn quá nhiều sẽ căng chết.
Trình độ nuôi dưỡng của Tư Thần vừa vặn nằm giữa làn ranh giữa chết và không chết.
Nói đơn giản thì nếu tự tay Bạch Đế nuôi thì trình độ cũng sẽ tương tự như vậy.
Nhưng Tư Thần cũng không biết.
Cậu bị những lời của Tống Bạch chọc tức, lại nhớ đến những ngày Trường Sinh Uyên lúc no lúc đói, cậu hạ quyết tâm sau này vào không gian gấp khúc sẽ tìm thêm nhiều đồ ăn cho con trai hơn.
Tống Bạch vừa buông tay, Trường Sinh Uyên liền như một cái chong chóng nhào vào người mẹ mình.
Tống Bạch nói: "Nhìn trạng thái của con và nó, không thể đợi được nữa."
Tiến hóa sinh vật có hiện tượng áp chế cấp bậc, rèn luyện đến mức cao nhất của một cấp rồi mới nghĩ đến cách chuyển sang cấp tiếp theo.
Ví dụ như Tống Thanh Ngọc đã sống như vậy.
Dựa theo trạng thái của Tiểu Uyên, nó đã sớm có thể lên cấp Năm nhưng lại mạnh mẽ áp chế xuống cấp Bốn.
Vì nguồn năng lượng dư thừa đó nên Tư Thần có thêm một cái đuôi nhỏ.
Tư Thần "dạ" một tiếng. Cậu da mặt mỏng không dám nói thẳng, nhưng đây chính là lý do chủ yếu cậu thi lên thạc sĩ.
Tống Bạch: "Con mới vừa ra khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn thì cũng biết rằng có hai cách để cộng sinh với Trường Sinh Uyên. Một là phân liệt, hai là đồng hóa."
"Phân liệt, là giống như Khoa Phụ. Cắt bỏ Trường Sinh Uyên thành nhiều phần, khi cần sử dụng thì lắp ráp lại. Nhưng mà gã phân liệt Trường Sinh Uyên xong lại nuôi cấy trên cơ thể của người khác, còn con thì phải nuôi trên người mình."
Cực hạn mà con người có thể chống đỡ là 6 phần. Nếu mạnh hơn có thể cắt làm 7, chia làm 3 và 4, đã vượt qua mức giới hạn nhưng khi cắt ra chỉ khó chịu, không đến mức tử vong.
Tống Bạch rũ mắt: "Đồng hóa, là giống thầy. Mặt lợi là có thể vứt bỏ thân thể gầy yếu, mặt hại là khi con cạnh tranh với nó thất bại, Trường Sinh Uyên sẽ thay thế con. Nhưng mà nhìn qua có vẻ Tiểu Uyên nhà con cũng không nỡ giết con đâu."
Nói cách khác, nếu đồng hóa, Tư Thần và Trường Sinh Uyên chỉ có thể sống một người.
Tư Thần trong nháy mắt liền đưa ra lựa chọn: "Em chọn phân liệt."
Tống Bạch cũng không thấy ngoài ý muốn với quyết định của cậu. Có thể nuôi Trường Sinh Uyên tới mức gọi mẹ gọi con thì tình cảm của cả hai phải nói là rất tốt.
Ông nhẹ giọng nói: "Quyết đoán không do dự, hậu quả về sau khó mà lường trước."
Tư Thần chỉ sờ sờ vào Trường Sinh Uyên không ngừng cọ tới cọ lui trên người mình, khuôn mặt bình tĩnh cong lên một nụ cười: "Thầy, có ai từng yêu thầy chưa ạ? Người đó khi yêu không hề giữ lại gì, cũng không có lí do gì mà vẫn tiếp tục yêu."
Tống Bạch hơi nhướng mày.
"Thầy cũng không cần phải nỗ lực, cũng không cần mạnh mẽ, không cần hoàn thiện bản thân. Thậm chí cũng không cần dâng hiến gì cho nó. Nhưng thầy vẫn có thể chắc chắn rằng nó vẫn sẽ tiếp tục yêu thầy, giống như là mặt trời luôn mọc giữa trời cao."
Tầm mắt Tống Bạch dừng trên quái vật nhỏ của học trò, đáp: "Thầy chỉ biết nuôi thú cưng, với tiền đề thú cưng không gây nguy hiểm đến tính mạng mình."
Tư Thần kiên định trả lời: "Em không biết tương lai có hối hận hay không, nhưng bây giờ em muốn nó sống."
Tống Bạch im lặng một lúc lâu: "Con thực sự rất hư."
Tư Thần trả lời: "Xin lỗi, thưa thầy, để thầy thất vọng rồi."
Dù nói như vậy nhưng trong ánh mắt của cậu không hề có cảm giác hối lỗi.
Tống Bạch híp mắt: "Thật ra cũng được. Lấy đồ ra đi."
Tư Thần phản ứng một lát, sau đó mới ý thức được Tống Bạch đang chỉ đến hạt não khô của số 13.
Cậu lấy hộp thu dụng ra.
Lúc trước, để hồi sinh số 13, Tư Thần đã chôn nó xuống đất.
Tống Bạch ghét bỏ lấy nước rửa rồi đưa cho Trường Sinh Uyên: "Ăn."
Trường Sinh Uyên không ăn ngay mà quay đầu nhìn Tư Thần: "Chi?"
Hạt não có mùi rất thơm, nhưng nó không biết có ăn được hay không.
Tư Thần nói: "Ăn đi."
Sau khi được cho phép, Trường Sinh Uyên vươn một xúc tu nhỏ cuốn lấy hạt não, cho vào miệng mình.
Ngay lập tức, Tư Thần ôm lấy bụng, ở đó có một nguồn nhiệt nóng rực đang cuồn cuộn trào dâng mênh mông.
Cậu thậm chí cũng không biết hạt não kia có vị gì.
Trường Sinh Uyên không thể khống chế, thét chói tai quay về nguyên hình.
Tư Uyên là một con Trường Sinh Uyên gần trưởng thành. Nguyên hình của nó to bằng một cái tủ lạnh, xúc tu duỗi ra có thể dài đến 6 mét.
Chất lỏng đen đặc bắt đầu phân bố ra từ người nó, đó là máu trào ra từ những mạch máu nứt vỡ.
Tư Thần cảm giác được một sự trướng đau đầy quỷ dị. Thân thể cậu nóng lên nhưng bên ngoài không xảy ra biến hóa gì, vậy mà Tư Thần lại có cảm giác từng mạch máu trong người đang nổ tung, nóng rẫy đau đớn.
Đây không phải là cảm giác của cậu, mà là của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần không thể chịu nổi mà cong lưng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, miệng há ra thở d0c, bấu lấy tấm thảm dưới chân.
Trường Sinh Uyên quá đau.
Nó theo bản năng muốn chui lại vào trong người mẹ, xúc tu to bắt đầu ôm lấy Tư Thần.
Nhưng nó quá lớn.
Dù có làm nứt lỗ hống sau lưng, Trường Sinh Uyên cũng không thể chui lại vào người mẹ.
Tư Thần cảm thấy cậu bị kéo căng đến mức muốn chết.
Giữa trận hỗn loạn, Tư Thần nghe thấy giọng nói của Tống Bạch: "Làm nó phân liệt làm đôi. Một cái mạnh hơn một chút, một cái hơi yếu một chút. Cái mạnh bỏ vào cái động thứ nhất, cái còn lại bỏ vài cái động thứ tư."
Khi lần đầu tiên trở thành tiến hóa giả cấp Một, Tư Thần phát hiện ra trong người mình có mười cái động, tất cả đều đóng lại.
Mỗi cái động được mở ra tương đương với việc cậu đã thăng một cấp.
Bây giờ cậu có bốn cái động đang mở.
Ba cái động phía trước đã bị lấp đầy bằng những thứ Trường Sinh Uyên ăn vào, nhưng cái động thứ tư vẫn chưa có gì.
Tư Thần nghe thấy lời Tống Bạch nhưng cậu cũng không biết phải làm sao để phân liệt Trường Sinh Uyên.
Nhưng Tống Bạch đã hành động, nói cho cậu đáp án.
Tống Bạch mở hộp thu dụng lấy từ kho hàng, trong đó có một con dao ngắn bằng gỗ.
Con dao gỗ không có hoa văn dư thừa, nhưng nhìn quá trông rất nặng nề.
Con dao được ném đến trước mặt Tư Thần.
Tống Bạch chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Tư Thần: "Tách đôi nó, từ ở giữa."
Ông lạnh lùng như Vương Mẫu nương nương đứng giữa ngân hà chia cắt đôi tình nhân.
Một tay Tư Thần cầm chuôi dao, một tay khác đặt lên người Trường Sinh Uyên.
Vì đau đớn nên giọng nói của cậu rất suy yếu: "Tiểu Uyên, đừng động..."
Tống Bạch vốn muốn chế giễu vài câu nhưng ông lại không ngờ Trường Sinh Uyên thực sự bất động.
Nó thở hổn hển đầy nặng nhọc, để yên cho con dao nhỏ từ từ cắt đôi người mình.
Máu đen chảy đầy đất, toàn bộ thảm trải sàn đều đã bị máu thấm ướt.
Thậm chí sau giây phút đau đớn, cả người Tư Thần đã mỏi nhừ.
Giống như lúc Trường Sinh Uyên muốn khống chế Tư Thần để ăn, nó cũng có thể khống chế cảm giác đau.
Rất nhiều lúc Tư Thần bị thương nặng, cậu không cảm giác được đau đớn là vì đau đớn đã chuyển dời lên người nó.
Bây giờ, Trường Sinh Uyên đã tắt đi dây thần kinh cộng cảm.
Tay Tư Thần đã bớt run.
Ở giữa năm cái xúc tu là trái tim của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần có thể cảm nhận được lưỡi dao đụng phải một v4t cứng, nhưng không rõ đó là gì.
Nhưng Trường Sinh Uyên đã bắt đầu phát run.
Với bản năng chống cự, bên ngoài thân thể của nó đã nổi lên một lớp vảy đen để phòng ngự.
Giọng nói của Tống Bạch vô cùng bình tĩnh: "Tiếp tục."
Tư Thần hít sâu một hơi, tiếp tục cắt.
Trường Sinh Uyên bị cắt làm đôi, một phần có ba xúc tu, một phần có hai xúc tu.
Đối với những sinh vật cao duy khác, khi bị cắt thành như vậy thì khó mà giữ được mạng sống.
Nhưng vì sinh mệnh tràn đầy nên Trường Sinh Uyên vẫn thanh tỉnh tồn tại.
Nó đau đến phát run, nhỏ giọng nức nở: "Mẹ ơi... Đau..."
Tư Thần áp chế sự khổ sở trong đáy mắt, quay đầu dò hỏi: "Tiếp theo?"
Tống Bạch nhìn máu đen chảy đến bên chân, nói: "Cho nó quay về. Một thời gian nữa, bộ phận khiếm khuyết của Trường Sinh Uyên sẽ tự động mọc lại."
Phần phân liệt của nó trong cơ thể của Tư Thần cũng giống như Điểu Xà Thần, chủng tiến hóa Nhãn Trùng mà Trường Sinh Uyên đã ăn, nó sẽ trở thành một bộ phận cung cấp năng lượng nhưng không giữ lại thần trí.
Vì quá đau đớn nên động tác của Trường Sinh Uyên rất yếu ớt, nó gần như run lẩy bẩy quay về trong người Tư Thần.
Nó bị thương không nhẹ, vừa vào đã rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tinh thần của Tư Thần của không tốt, vô cùng uể oải, cả người lung lay sắp đổ.
Tống Bạch ôm cậu từ dưới đất lên.
"Đi nổi không?" Ông hỏi.
Tư Thần không trả lời, hơi thở mỏng manh, nếu không phải đôi khi còn run rẩy thì chẳng khác gì xác chết.
Tống Bạch suy nghĩ một chút, nhặt con dao từ dưới đất lên, cắt đầu ngón tay mình, nặn ra một giọt máu.
Giọt máu đọng trên đầu ngón tay ông không tiêu tan, cũng không giống chất lỏng mà lại giống như một viên ngọc.
Ông dùng hai ngón tay tách mở miệng của Tư Thần, để cho giọt máu đi vào.
Tống Bạch không thích công nghệ cao, trong nhà ông cũng không có cyber bảo mẫu. Vì vậy ông chỉ có thể tự mình động thủ, ôm Tư Thần đến phòng cho khách nằm.
Đặt trên mặt đất thì cũng kỳ.
Nhưng bây giờ thì nhìn ông giống một tên cặn bã.
Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần dần dần dịu ngoan, cơ thể bị tách đôi cũng không đổ máu.
Sau khi đau đớn giảm bớt, cậu ngủ rất sâu.
Mỗi lần lên cấp đều sẽ hôn mê bất tỉnh, Tư Thần đã quen.
Tống Bạch đứng bên mép giường nhìn cậu, giọng điệu cổ quái: "... Vậy mà cũng được?"
Thật ra ông cũng không biết Khoa Phụ làm sao để phân liệt Trường Sinh Uyên.
Tống Bạch chỉ đoán mò, vốn là muốn cho Tư Thần biết khó mà lui nhưng không ngờ lại thật sự thành công.
Khi ông đang suy nghĩ thì dưới chăn có gì đó động đậy.
Tống Bạch xốc chăn lên nhìn, ra là cái đuôi của Tư Thần đang dựng lên.
So với lúc trước, cái đuôi này đã dài hơn một chút.
"Chẳng lẽ là do cái đuôi này?" Tống Bạch lẩm bẩm.
Ông vươn tay.
Vòng bảo hộ quanh đuôi liền b4n ra một cột sáng.
Áp dụng với những người khác thì được, nhưng đối với Tống Bạch thì không có tác dụng.
Tống Bạch sờ lên cái đuôi nhỏ của Tư Thần. Lông không dài, giống như là vảy phủ lên, xúc cảm mềm mại, giống như một miếng thịt múp múp.
Sờ lên, Tư Thần còn sẽ vô thức nức nở thành tiếng, cái eo cũng cong lên.
Hiếm thấy Tống Bạch lặng người một chút.
Người đẹp, cảnh đẹp ý vui, may mắn ông đã mất đi nhiều duc v0ng của thế tục.
Tống Bạch buông tay.
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa.
Kết quả tốt là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất