Chương 110
Edit: jena
Khi Tư Thần khôi phục thần trí, cậu cảm giác hơi đói bụng.
Khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, nhưng lại có chút quen mắt, giống như cậu đã quay về căn phòng con nhộng rộng 5 mét vuông ngày trước.
Có lẽ là tệ hơn nữa, vì trong phòng này còn không có ban công, cũng không có cửa sổ, chật hẹp đến mức khó thở.
Tư Thần xốc chăn lên, không thấy quần áo đâu, cậu chỉ mặc độc một cái quần lot màu trắng.
Trên cổ tay cậu còn có một đồng hồ điện tử xa lạ, trên dây đeo có khắc một mã vạch.
Tư Thần sờ thử, phát hiện đồng hồ này như khắc lên người mình, không thể tháo ra.
Bây giờ là 06:27.
Tư Thần ngồi dậy trên giường đơn, bất hạnh đụng đầu vào trần nhà.
Không ngờ trần nhà lại có cảm ứng.
Trên bức tường màu trắng xuất hiện một màn hình chiếu.
Khi nhìn thấy nội dung, Tư Thần không nhịn nổi mà nhướng mày.
Cậu đã từng xem bộ phim này, tên là "Lịch sử Cyber 1", đạo diễn và biên kịch đều là Đồ Linh.
Lần trước cậu xem, câu chuyện kể về nhân loại cuối cùng sống sót ở căn cứ Radiant.
Cậu sờ l3n đỉnh trần nhà, hình ảnh trên bức tường liền bị gián đoạn.
Tư Thần leo thang xuống dưới đất.
Giường đơn ở đây cũng được phân ra làm đôi, một cái ở trên, một cái ở dưới, nhưng phần ở dưới không phải là bếp mà là một bàn làm việc.
Trong phòng không có tủ quần áo, quần áo đều được treo trên tường.
Quần áo cũng không có hoa văn trang trí, chỉ là một bộ đồ thể dục một màu đơn giản.
Điều khiến cậu kinh ngạc là ở phần eo của cả áo và quần đều có một cái lỗ, vừa đủ để cho cái đuôi của cậu xuyên qua.
Cậu không nhìn thấy cái vòng bảo hộ của cái đuôi.
Đồ trên bàn rất ít, chỉ có một quyển sách và một cuốn lịch điện tử.
Tư Thần đi đến trước bàn, quyển sách có tên là "Phương pháp giúp nhân loại sinh tồn ở Khu An toàn", thời điểm xuất bản là Thiên Khải năm 202.*
*giúp cho các bạn nhớ thì Thiên Khải là tên Hán Việt của Apocalypse (quân đoàn của Đồ Linh) nha
Cậu nhìn ngày tháng.
Ngày 7 tháng 6, Thiên Khải năm 314.
Cậu mở trang đầu tiên của quyển sách.
Nội dung là thời gian biểu quy định trong một ngày.
Mùa hè, buổi sáng, 7 giờ rời giường. Từ 7 giờ đến 9 giờ, rửa mặt và ăn sáng. Toàn bộ thời gian còn lại học tập. Buổi trưa, 12 giờ ăn cơm, nghỉ trưa đến 2 giờ chiều. Buổi chiều, từ 2 giờ đến 4 giờ, tập thể dục. Từ 4 giờ đến 7 giờ, tắm rửa, ăn tối. 7 giờ rưỡi tối, đi ngủ.
Thời gian biểu vào mùa đông cũng không khác lắm, nhưng thời gian ngủ đổi lại thành 6 giờ rưỡi tối.
Ghi chú: Xin hãy quay trở lại ký túc xá trước trời tối.
Tư Thần nhịn không được mà cảm thán: "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi này..."
Thật là khỏe mạnh. Chính là thời gian biểu mà mọi thí sinh thi lên thạc sĩ đều ao ước, nếu như học tập 4 tiếng mỗi ngày đã có thể đậu thạc sĩ.
Lật sang trang thứ hai, đây lại là những lệnh cấm kỳ quặc.
1. Cấm thức đêm (Số lượng tử vong: 7104274)
2. Cấm nhận điện thoại (Số lượng tử vong: 5247134)
3. Cấm mở cửa cho bất kỳ ai vào buổi tối (Số lượng tử vong: 90241)
4. Cấm soi gương (Số lượng tử vong: 952371
...
...
(AI sẽ tiến hành nhắc nhở khi cần thiết, nhưng không bảo đảm có hiệu lực. Xin hãy đọc và ghi nhớ quy định.)
Tư Thần đọc nhanh như gió, cho đến trang cuối cùng vẫn là những công việc nghiêm cấm.
Lệnh cấm có tới hơn 1000.
Còn có một vài lệnh cấm rất kỳ lạ như "Cấm mua đồ chơi từ người lạ", "Cấm phá thai", "Cấm ngược đãi bất kỳ sinh vật nào",...
Tư Thần nhớ đến lời của Zeus ở phó bản trước.
Ý tứ đại khái là: Đồ Linh là một pháo đài phòng chống cao duy xâm lấn, vừa sinh ra đã là một cyber siêu cấp.
Nhưng cuối cùng, người Carol đã tuyệt diệt vì nền văn minh Cơ Giới.
7 giờ. Đồng hồ vang lên tiếng "Tích tích tích" nhắc nhở.
Bên tai Tư Thần vang lên một giọng nói máy móc: "Đã đến giờ rời giường, xin ngài hãy có mặt ở xe di chuyển trước 7 giờ 30."
"Ngài có thể đến trễ một lần. Đến lần thứ hai sẽ bị trừ 1 điểm công dân."
Tư Thần giơ tay nhéo nhóe lỗ tai, cậu sờ đến một v4t cứng, có vẻ là một cái tai nghe.
Tư Thần muốn gỡ xuống để nhìn thử nhưng âm thanh máy móc lại vang lên: "Xin đừng tự ý gỡ microphone. Ngài sẽ bị trừ 5 điểm công dân, các cyber khác sẽ giúp ngài lắp ráp một cái mới. Xin đừng tự ý gỡ microphone."
Cửa phòng đóng chặt tự động mở ra.
Cánh cửa sắt vô cùng dày nặng, giống như là cửa chống trộm ở ngân hàng.
Tư Thần không ra ngoài ngay mà thấp giọng gọi: "... Tiểu Uyên?"
Không có lời đáp.
Không phải ảo giác, quả thật Trường Sinh Uyên không có ở đây.
Thân thể của cậu đã quay về một thân thể của nhân loại bình thường chưa hề trải qua tiến hóa.
Cảm giác này không tốt chút nào.
Cũng may sau khi kiểm tra toàn thân, Tư Thần phát hiện con mắt nhân tạo vẫn còn. Cậu khởi động nguồn điện, tầm nhìn không có gì thay đổi.
Cậu đang dùng con mắt của mà Đồ Linh từng sử dụng.
Tư Thần nhớ lại hình ảnh trước khi mình hôn mê: "Không gian ý thức...?" (1)
Thân thể cậu cũng không tiến vào.
Nhưng cảm giác ở đây lại vô cùng chân thật, Tư Thần nhéo bản thân, vẫn cảm nhận được đau đớn.
Cậu vừa vào không gian gấp khúc này, trong đầu vẫn còn mờ mịt, tạm thời không xáo động thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi, tránh bị trừ điểm công dân.
Dù Tư Thần cũng không biết điểm công dân là thứ gì.
Tư Thần ra khỏi phòng.
Đây là một hành lang rất dài, mỗi khoảng cách nhất định có một cánh cửa sắt đang mở.
Giống như ở trong một khu ký túc xá nam, mọi người đều mặc một loại quần áo, khuôn mặt chết lặng đi ra khỏi phòng.
Bọn họ đều đã thành niên, độ tuổi từ 18 đến 80. Có một số ít người cũng tò mò như cậu, dáo dát nhìn xung quanh.
Tư Thần lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người sống như thế này ở trong không gian gấp khúc. Đặc biệt, những người này đều có một cái đuôi dài. Người lớn tuổi có đuôi dài hơn người nhỏ tuổi.
Trên sàn nhà có một bảng chỉ dẫn đang phát sáng.
Tư Thần không nhiều lời, theo dòng người đi ra ngoài. Một đường đi ngoài những cánh cửa sắt thì không nhìn thấy cầu thang hay thang máy.
Ở giữa còn có một gian phòng rộng hơn một chút.
Bên trên có ghi chú: Văn phòng trưởng tầng.
Cuối hành lang không có tường, mà là một ống hành lang đi vào tàu.
Giống như hành lang đăng ký liên thông với đoàn tàu.
Tầm mắt Tư Thần dừng trên người đang đứng trước cổng vào. Đó là hai người phụ nữ đang mỉm cười, đang phân phát đồ ăn cho những người đi vào trong khoang xe.
Người phụ nữ: "Buổi sáng tốt lành. Kính chúc ngài hôm nay thật vui vẻ."
Tư Thần nhìn thấy số liệu của người phụ nữ này.
【 Cyber Thiên Khải (Loại hình nhẹ) – Nhân hình 01 】
Cyber này trông không khác gì một người bình thường.
Tư Thần nhận túi ăn sáng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cyber.
Mọi người ngay ngắn trật tự xếp thành hàng, lần lượt tiến vào trong khoang xe.
Bên trong khoang xe có máy ghi chép, mỗi khi có ai bước vào sẽ vang lên tiếng "tích" nhỏ.
Trong xe không có chỗ ngồi.
Tư Thần tìm được một chỗ đứng ở gần cửa sổ. Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ngoài cửa sổ có rất nhiều những khoang xe như thế này.
Xe lơ lửng giữa không trung, không có đường ray ở bên dưới, trên đỉnh xe có những sợi dây cáp nối dài.
So với tàu, khoang xe này giống xe cáp.
Ở đây là khu ký túc xá, mỗi hành lang không có tường nhưng cuối hành lang có một đường đi bằng kính thủy tinh, giúp cho người ở mỗi tầng có thể di chuyển vào xe.
Nhìn về chỗ cũ, những tòa kiến trúc này đứng sừng sững, cao ngất giữa mây bay, trông xa như núi non trùng điệp.
Tư Thần không nhịn nổi mà hỏi: "Đang đi đâu đây?"
Người bên cạnh kỳ quái nhìn cậu: "Đương nhiên là đến trường học rồi."
7 giờ rưỡi, xe đúng giờ đóng cửa, cửa kính bắt đầu gập lại chỗ cũ, vừa vặn khép lại đoạn hành lang.
Xe bắt đầu khởi động, chở một đoàn người di chuyển về phía trước.
Dù tốc độ xe khá nhanh nhưng ngồi ở bên trong lại không có hiện tượng xóc nảy. Mọi người đều mở túi đồ ăn sáng ra, bắt đầu bữa sáng.
Tư Thần cũng mở cái túi trong tay.
Bên trong có hai quả trứng gà, một chén bột dinh dưỡng khoai tây nghiền và một ly sữa đậu nành có đường.
Trên xe có vài âm thanh thảo luận.
"Sao lại là bột dinh dưỡng, tôi muốn ăn thịt."
"Tôi nghe nói ở nông trường xảy ra vấn đề. Những thứ kia không có nhân loại để ăn nên đã bắt đầu ăn động vật... Động vật bị quỷ cắn chết chỉ có thể xử lý, không thể nấu ăn."
"Thôi đi. Cậu sống lâu như vậy rồi có nhìn thấy quỷ không?"
"Thêm nữa, hôm nay có phải... Mọi người đều đã chuẩn bị tốt chưa?"
Tư Thần dựng thẳng lỗ tai, vừa ăn vừa thu thập tin tức, im lặng trinh thám.
Đồ ăn miễn phí, do cyber phát.
Cuộc sống của nhân loại có vẻ vẫn bị chịu giám thị và khống chế. Mục đích là để bảo vệ nhân loại yếu ớt không bị chết trong tay sinh vật cao duy.
Giống như bị giam cầm.
Trường Sinh Uyên không ở đây, vị giác của Tư Thần khôi phục lại bình thường.
Cậu sống khổ hơn người khác nên cảm thấy bữa ăn này không hề khó ăn, thậm chí vị còn ngon hơn cả bột dinh dưỡng mà cậu từng ăn.
Bột dinh dưỡng bình thường nhất được lưu hành trên thị trường có giá là 15 điểm tín dụng một túi, là lương khô do liên minh phát triển. Vì hương vị khó mà nuốt nổi nên thường được gọi là "Cám heo".
Dựa trên đường đi này, Tư Thần suy đoán "trường học" không chỉ có một cái.
Nếu chỉ có một trường thì những chiếc xe hẳn sẽ chạy đúng một lộ trình, nhưng trên đường có rất nhiều xe đi theo quỹ đạo hình tròn, bắt đầu phân nhánh ra đi.
8 giờ, xe của Tư Thần dừng tại trường học.
Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trường học ở trên một mặt đất bằng phẳng, có tất cả hai tầng, vách tường vẫn là kinh thủy tính, không có cửa sổ, ngăn ngừa nhân loại nhảy lầu.
Nhìn qua kính thủy tinh có thể nhìn thấy sân vân động.
Trên tường có một màn hình LED màu đen, bên trên có một hàng chữ: Trường Trung học Thiên Khải khu 127.
Tâm tình của Tư Thần có chút phức tạp.
Không ngờ rằng cậu trăm nghìn cay đắng mới đậu được thạc sĩ, bây giờ lại phải học lại cấp ba.
Thật là buồn cười.
Đoàn người ùn ùn kéo ra ngoài.
Tư Thần còn đang suy nghĩ không biết đi phòng học nào, nhưng quan sát hồi lâu cũng không nhìn thấy có quy luật gì.
Mọi người thích đi phòng nào thì đi.
Thầy giáo đã ở trong lớp đợi sẵn.
Tư Thần tìm một góc khuất ngồi xuống, cậu ngẩng đầu, nhìn thầy giáo đứng trên bục.
Thầy giáo là một người đàn ông trung niên, mặt chữ điền, diện mạo đoan chính, nghiêm khắc, là một hình tượng giáo viên phù hợp với thẩm mỹ của đa số.
Nhưng trước mắt Tư Thần lại xuất hiện một thông tin: 【 Cyber Thiên Khải (Loại hình nhẹ - Nhân hình 04) 】
Trên mỗi bàn học có một màn hình cứng.
Tư Thần nhấn nút khởi động, màn hình xuất hiện nội dung học tập hôm nay.
"Nguyên tắc bảo dưỡng cơ khí", Bài 37.
Chủ biên: Đồ Linh.
"..."
Tư Thần trầm mặc một lát, lật sách giáo khoa, cũng không khác với kiến thức mà cậu học lắm.
Học sinh học tập chăm chỉ như cậu chỉ là số ít.
Tư Thần chú ý những người xung quanh mình cứ đứng ngồi không yên, liên tục nhìn đồng hồ, giống như đang đợi điều gì.
9 giờ, chuông reng.
Thầy giáo trên bục giảng như bị kích hoạt, biểu tình trở nên sinh động hơn: "Xin chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ học —"
Cyber chưa kịp nói xong, cũng không thể nói tiếp.
Trong phòng học, các học sinh bàn đầu đột ngột đứng dậy.
Thanh niên ngồi chính giữa lấy từ trong túi ra một món đồ, đó là một tờ giấy to ghi hai chữ: "Tự Do!"
Thanh niên đứng trên bàn học, bạn học xung quanh đều vây quanh cậu ta, phòng ngừa bị thấy giáo bắn chết.
Thầy giáo không có mã lệnh dự án khẩn cấp, nó đứng yên tại chỗ, không biết xử lý như thế nào.
Thanh niên giơ tao lá cờ tự do trong tay: "Các bạn học, tôi là thành biên của "Hiệp hội Người Tự do." Chúng ta là nhân loại, là người sáng tạo ra cyber! Nhưng chúng ta đã bị cyber giam cầm suốt một thế kỷ! Một trăm nay qua, cyber hô hào danh hiệu bảo vệ nhân loại, không cho chúng ta rời khỏi Khu An toàn. Nhưng ở đây chính là hạn chế hành động của nhân loại, ngăn cản sự phát triển của nền văn minh nhân loại!"
"Năm nay tôi 27 tuổi, từ khi có ký ức đến nay, luôn phải sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy. Cuộc sống thế này thì còn không bằng chết!"
"So với nhân loại 100 năm trước khi vào Khu An toàn, chúng ta đã mất quá nhiều! Đây là lúc nên kết thúc sai lầm vớ vẩn này!"
"Con người có rất nhiều cách sống. Chúng ta sống, chứ không phải tồn tại!"
Thanh niên diễn thuyết vô cùng hăng say, tình cảm sôi trào mãnh liệt.
Cậu ta xoay người, hô to: "Thầy giáo! Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
Diễn thuyết như thế này hẳn không chỉ có một chỗ.
Tư Thầy ngồi ở phía sau, nghe lớp bên cạnh cũng có một người nói giống như thanh niên.
Theo tiếng gầm giận dữ của thanh niên, người trong lớp học cũng hò la hô ứng.
Càng khiến cho người khác khiếp sợ hơn là, sau khi bài diễn thuyết kết thúc, thanh niên trực tiếp lấy ra một cây đũa được vót nhọn, thọc vào yết hầu của mình!
"Thà chết còn hơn không có tự do!"
Trong nháy mắt, máu tươi phun trào.
Âm thanh hô hào như thác lũ, vang vọng đến tận chân trời, chấn động đến mức khiến tai của Tư Thần dần trở nên đau đớn.
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
27.08.22
Chú thích:
(1) Không gian ý thức: Không có tài liệu cụ thể về khái niệm "Không gian ý thức", sau đây là một số tóm tắt mình tìm hiểu được:
Bộ não con người là một dạng vật chất sống đặc biệt, có tổ chức cao, trải qua quá trình tiến hóa lâu dài về mặt sinh vật – xã hội. Ý thức là thuộc tính của riêng dạng vật chất này. Tức là, chỉ con người mới có ý thức.Không một kết cấu vật chất nào khác, kể cả những con vật thông minh nhất có năng lực này. Ý thức phụ thuộc vào hoạt động của bộ óc người, nên khi óc bị tổn thương thì hoạt động ý thức không diễn ra bình thường hoặc rối loạn.
Chức năng của nó là phân biệt thật - giả. Nó phân biệt trí nhớ bề mặt của não và trí nhớ bề mặt của chúng ta đến từ trí tưởng tượng của con người.
Khi ngủ, con người có ý thức không? Và những gì chúng ta nhìn thấy, cảm nhận, trải quả trong giấc mơ là thật hay giả? Và sau khi tỉnh dậy, liệu chúng ta có còn nhớ được trọn vẹn những gì mình nhìn thấy và trải qua trong giấc mơ hay không?
"Giấc mơ" được giải thích nhiều nhất là có nguồn gốc xuất phát từ trí nhớ của con người, nhưng đôi khi, những điều xuất hiện trong giấc mơ chỉ là một hình ảnh lóe lên trong cuộc sống của chúng ta, và hầu như 100% ai cũng có trải nghiệm này. Vậy sự lóe sáng này có mối quan hệ gì với chiều không gian? Khi chúng ta chìm vào giấc ngủ, não bộ không hề nghỉ ngơi, ý thức vẫn còn hoạt động nhưng loại hoạt động này lại nằm ngoài khả năng tưởng tượng. Lúc này tiềm thức sẽ rời khỏi chiều không gian của chúng ta và đi vào không - thời gian khác.
Vậy chiều không - thời gian đó ở đâu? Không gian ý thức là gì? Nó không phải là ba chiều, cũng không phải là bốn chiều. Nó là một vật chất hai chiều, có nghĩa là, nó là một không gian phẳng, vì chỉ trong không gian phẳng mới có thể xuất hiện lỗ sâu (wormhole: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.)
Lỗ sâu là kênh kết nối giữa các vũ trụ phẳng, vì chỉ trong vũ trụ phẳng mới có thể xuất hiện không gian cong.
/ảnh minh họa cho wormhole và không gian cong/
Tóm lại, những ký ức chớp nhoáng trong giấc mơ của bạn thực sự là của "bạn" ở một thời gian và không gian khác. Quá trình ngủ được chia thành giấc ngủ không sâu và giấc ngủ sâu. Hầu hết những giấc mơ có trí nhớ đều nằm ở giấc ngủ không sâu. Trong giấc ngủ sâu, bạn không có trí nhớ, và ý thức tương đương với bộ nhớ trong máy tính (dễ hiểu là trạng thái sập nguồn, không có điện, không hoạt động). Giấc mơ chỉ là một vùng lưu trữ tạm thời, vì vậy khi ý thức tách khỏi chúng ta trong giấc ngủ sâu, bạn sẽ không biết mình trải qua những gì trong mơ.
Khi Tư Thần khôi phục thần trí, cậu cảm giác hơi đói bụng.
Khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, nhưng lại có chút quen mắt, giống như cậu đã quay về căn phòng con nhộng rộng 5 mét vuông ngày trước.
Có lẽ là tệ hơn nữa, vì trong phòng này còn không có ban công, cũng không có cửa sổ, chật hẹp đến mức khó thở.
Tư Thần xốc chăn lên, không thấy quần áo đâu, cậu chỉ mặc độc một cái quần lot màu trắng.
Trên cổ tay cậu còn có một đồng hồ điện tử xa lạ, trên dây đeo có khắc một mã vạch.
Tư Thần sờ thử, phát hiện đồng hồ này như khắc lên người mình, không thể tháo ra.
Bây giờ là 06:27.
Tư Thần ngồi dậy trên giường đơn, bất hạnh đụng đầu vào trần nhà.
Không ngờ trần nhà lại có cảm ứng.
Trên bức tường màu trắng xuất hiện một màn hình chiếu.
Khi nhìn thấy nội dung, Tư Thần không nhịn nổi mà nhướng mày.
Cậu đã từng xem bộ phim này, tên là "Lịch sử Cyber 1", đạo diễn và biên kịch đều là Đồ Linh.
Lần trước cậu xem, câu chuyện kể về nhân loại cuối cùng sống sót ở căn cứ Radiant.
Cậu sờ l3n đỉnh trần nhà, hình ảnh trên bức tường liền bị gián đoạn.
Tư Thần leo thang xuống dưới đất.
Giường đơn ở đây cũng được phân ra làm đôi, một cái ở trên, một cái ở dưới, nhưng phần ở dưới không phải là bếp mà là một bàn làm việc.
Trong phòng không có tủ quần áo, quần áo đều được treo trên tường.
Quần áo cũng không có hoa văn trang trí, chỉ là một bộ đồ thể dục một màu đơn giản.
Điều khiến cậu kinh ngạc là ở phần eo của cả áo và quần đều có một cái lỗ, vừa đủ để cho cái đuôi của cậu xuyên qua.
Cậu không nhìn thấy cái vòng bảo hộ của cái đuôi.
Đồ trên bàn rất ít, chỉ có một quyển sách và một cuốn lịch điện tử.
Tư Thần đi đến trước bàn, quyển sách có tên là "Phương pháp giúp nhân loại sinh tồn ở Khu An toàn", thời điểm xuất bản là Thiên Khải năm 202.*
*giúp cho các bạn nhớ thì Thiên Khải là tên Hán Việt của Apocalypse (quân đoàn của Đồ Linh) nha
Cậu nhìn ngày tháng.
Ngày 7 tháng 6, Thiên Khải năm 314.
Cậu mở trang đầu tiên của quyển sách.
Nội dung là thời gian biểu quy định trong một ngày.
Mùa hè, buổi sáng, 7 giờ rời giường. Từ 7 giờ đến 9 giờ, rửa mặt và ăn sáng. Toàn bộ thời gian còn lại học tập. Buổi trưa, 12 giờ ăn cơm, nghỉ trưa đến 2 giờ chiều. Buổi chiều, từ 2 giờ đến 4 giờ, tập thể dục. Từ 4 giờ đến 7 giờ, tắm rửa, ăn tối. 7 giờ rưỡi tối, đi ngủ.
Thời gian biểu vào mùa đông cũng không khác lắm, nhưng thời gian ngủ đổi lại thành 6 giờ rưỡi tối.
Ghi chú: Xin hãy quay trở lại ký túc xá trước trời tối.
Tư Thần nhịn không được mà cảm thán: "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi này..."
Thật là khỏe mạnh. Chính là thời gian biểu mà mọi thí sinh thi lên thạc sĩ đều ao ước, nếu như học tập 4 tiếng mỗi ngày đã có thể đậu thạc sĩ.
Lật sang trang thứ hai, đây lại là những lệnh cấm kỳ quặc.
1. Cấm thức đêm (Số lượng tử vong: 7104274)
2. Cấm nhận điện thoại (Số lượng tử vong: 5247134)
3. Cấm mở cửa cho bất kỳ ai vào buổi tối (Số lượng tử vong: 90241)
4. Cấm soi gương (Số lượng tử vong: 952371
...
...
(AI sẽ tiến hành nhắc nhở khi cần thiết, nhưng không bảo đảm có hiệu lực. Xin hãy đọc và ghi nhớ quy định.)
Tư Thần đọc nhanh như gió, cho đến trang cuối cùng vẫn là những công việc nghiêm cấm.
Lệnh cấm có tới hơn 1000.
Còn có một vài lệnh cấm rất kỳ lạ như "Cấm mua đồ chơi từ người lạ", "Cấm phá thai", "Cấm ngược đãi bất kỳ sinh vật nào",...
Tư Thần nhớ đến lời của Zeus ở phó bản trước.
Ý tứ đại khái là: Đồ Linh là một pháo đài phòng chống cao duy xâm lấn, vừa sinh ra đã là một cyber siêu cấp.
Nhưng cuối cùng, người Carol đã tuyệt diệt vì nền văn minh Cơ Giới.
7 giờ. Đồng hồ vang lên tiếng "Tích tích tích" nhắc nhở.
Bên tai Tư Thần vang lên một giọng nói máy móc: "Đã đến giờ rời giường, xin ngài hãy có mặt ở xe di chuyển trước 7 giờ 30."
"Ngài có thể đến trễ một lần. Đến lần thứ hai sẽ bị trừ 1 điểm công dân."
Tư Thần giơ tay nhéo nhóe lỗ tai, cậu sờ đến một v4t cứng, có vẻ là một cái tai nghe.
Tư Thần muốn gỡ xuống để nhìn thử nhưng âm thanh máy móc lại vang lên: "Xin đừng tự ý gỡ microphone. Ngài sẽ bị trừ 5 điểm công dân, các cyber khác sẽ giúp ngài lắp ráp một cái mới. Xin đừng tự ý gỡ microphone."
Cửa phòng đóng chặt tự động mở ra.
Cánh cửa sắt vô cùng dày nặng, giống như là cửa chống trộm ở ngân hàng.
Tư Thần không ra ngoài ngay mà thấp giọng gọi: "... Tiểu Uyên?"
Không có lời đáp.
Không phải ảo giác, quả thật Trường Sinh Uyên không có ở đây.
Thân thể của cậu đã quay về một thân thể của nhân loại bình thường chưa hề trải qua tiến hóa.
Cảm giác này không tốt chút nào.
Cũng may sau khi kiểm tra toàn thân, Tư Thần phát hiện con mắt nhân tạo vẫn còn. Cậu khởi động nguồn điện, tầm nhìn không có gì thay đổi.
Cậu đang dùng con mắt của mà Đồ Linh từng sử dụng.
Tư Thần nhớ lại hình ảnh trước khi mình hôn mê: "Không gian ý thức...?" (1)
Thân thể cậu cũng không tiến vào.
Nhưng cảm giác ở đây lại vô cùng chân thật, Tư Thần nhéo bản thân, vẫn cảm nhận được đau đớn.
Cậu vừa vào không gian gấp khúc này, trong đầu vẫn còn mờ mịt, tạm thời không xáo động thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi, tránh bị trừ điểm công dân.
Dù Tư Thần cũng không biết điểm công dân là thứ gì.
Tư Thần ra khỏi phòng.
Đây là một hành lang rất dài, mỗi khoảng cách nhất định có một cánh cửa sắt đang mở.
Giống như ở trong một khu ký túc xá nam, mọi người đều mặc một loại quần áo, khuôn mặt chết lặng đi ra khỏi phòng.
Bọn họ đều đã thành niên, độ tuổi từ 18 đến 80. Có một số ít người cũng tò mò như cậu, dáo dát nhìn xung quanh.
Tư Thần lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người sống như thế này ở trong không gian gấp khúc. Đặc biệt, những người này đều có một cái đuôi dài. Người lớn tuổi có đuôi dài hơn người nhỏ tuổi.
Trên sàn nhà có một bảng chỉ dẫn đang phát sáng.
Tư Thần không nhiều lời, theo dòng người đi ra ngoài. Một đường đi ngoài những cánh cửa sắt thì không nhìn thấy cầu thang hay thang máy.
Ở giữa còn có một gian phòng rộng hơn một chút.
Bên trên có ghi chú: Văn phòng trưởng tầng.
Cuối hành lang không có tường, mà là một ống hành lang đi vào tàu.
Giống như hành lang đăng ký liên thông với đoàn tàu.
Tầm mắt Tư Thần dừng trên người đang đứng trước cổng vào. Đó là hai người phụ nữ đang mỉm cười, đang phân phát đồ ăn cho những người đi vào trong khoang xe.
Người phụ nữ: "Buổi sáng tốt lành. Kính chúc ngài hôm nay thật vui vẻ."
Tư Thần nhìn thấy số liệu của người phụ nữ này.
【 Cyber Thiên Khải (Loại hình nhẹ) – Nhân hình 01 】
Cyber này trông không khác gì một người bình thường.
Tư Thần nhận túi ăn sáng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cyber.
Mọi người ngay ngắn trật tự xếp thành hàng, lần lượt tiến vào trong khoang xe.
Bên trong khoang xe có máy ghi chép, mỗi khi có ai bước vào sẽ vang lên tiếng "tích" nhỏ.
Trong xe không có chỗ ngồi.
Tư Thần tìm được một chỗ đứng ở gần cửa sổ. Cậu nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ngoài cửa sổ có rất nhiều những khoang xe như thế này.
Xe lơ lửng giữa không trung, không có đường ray ở bên dưới, trên đỉnh xe có những sợi dây cáp nối dài.
So với tàu, khoang xe này giống xe cáp.
Ở đây là khu ký túc xá, mỗi hành lang không có tường nhưng cuối hành lang có một đường đi bằng kính thủy tinh, giúp cho người ở mỗi tầng có thể di chuyển vào xe.
Nhìn về chỗ cũ, những tòa kiến trúc này đứng sừng sững, cao ngất giữa mây bay, trông xa như núi non trùng điệp.
Tư Thần không nhịn nổi mà hỏi: "Đang đi đâu đây?"
Người bên cạnh kỳ quái nhìn cậu: "Đương nhiên là đến trường học rồi."
7 giờ rưỡi, xe đúng giờ đóng cửa, cửa kính bắt đầu gập lại chỗ cũ, vừa vặn khép lại đoạn hành lang.
Xe bắt đầu khởi động, chở một đoàn người di chuyển về phía trước.
Dù tốc độ xe khá nhanh nhưng ngồi ở bên trong lại không có hiện tượng xóc nảy. Mọi người đều mở túi đồ ăn sáng ra, bắt đầu bữa sáng.
Tư Thần cũng mở cái túi trong tay.
Bên trong có hai quả trứng gà, một chén bột dinh dưỡng khoai tây nghiền và một ly sữa đậu nành có đường.
Trên xe có vài âm thanh thảo luận.
"Sao lại là bột dinh dưỡng, tôi muốn ăn thịt."
"Tôi nghe nói ở nông trường xảy ra vấn đề. Những thứ kia không có nhân loại để ăn nên đã bắt đầu ăn động vật... Động vật bị quỷ cắn chết chỉ có thể xử lý, không thể nấu ăn."
"Thôi đi. Cậu sống lâu như vậy rồi có nhìn thấy quỷ không?"
"Thêm nữa, hôm nay có phải... Mọi người đều đã chuẩn bị tốt chưa?"
Tư Thần dựng thẳng lỗ tai, vừa ăn vừa thu thập tin tức, im lặng trinh thám.
Đồ ăn miễn phí, do cyber phát.
Cuộc sống của nhân loại có vẻ vẫn bị chịu giám thị và khống chế. Mục đích là để bảo vệ nhân loại yếu ớt không bị chết trong tay sinh vật cao duy.
Giống như bị giam cầm.
Trường Sinh Uyên không ở đây, vị giác của Tư Thần khôi phục lại bình thường.
Cậu sống khổ hơn người khác nên cảm thấy bữa ăn này không hề khó ăn, thậm chí vị còn ngon hơn cả bột dinh dưỡng mà cậu từng ăn.
Bột dinh dưỡng bình thường nhất được lưu hành trên thị trường có giá là 15 điểm tín dụng một túi, là lương khô do liên minh phát triển. Vì hương vị khó mà nuốt nổi nên thường được gọi là "Cám heo".
Dựa trên đường đi này, Tư Thần suy đoán "trường học" không chỉ có một cái.
Nếu chỉ có một trường thì những chiếc xe hẳn sẽ chạy đúng một lộ trình, nhưng trên đường có rất nhiều xe đi theo quỹ đạo hình tròn, bắt đầu phân nhánh ra đi.
8 giờ, xe của Tư Thần dừng tại trường học.
Tư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trường học ở trên một mặt đất bằng phẳng, có tất cả hai tầng, vách tường vẫn là kinh thủy tính, không có cửa sổ, ngăn ngừa nhân loại nhảy lầu.
Nhìn qua kính thủy tinh có thể nhìn thấy sân vân động.
Trên tường có một màn hình LED màu đen, bên trên có một hàng chữ: Trường Trung học Thiên Khải khu 127.
Tâm tình của Tư Thần có chút phức tạp.
Không ngờ rằng cậu trăm nghìn cay đắng mới đậu được thạc sĩ, bây giờ lại phải học lại cấp ba.
Thật là buồn cười.
Đoàn người ùn ùn kéo ra ngoài.
Tư Thần còn đang suy nghĩ không biết đi phòng học nào, nhưng quan sát hồi lâu cũng không nhìn thấy có quy luật gì.
Mọi người thích đi phòng nào thì đi.
Thầy giáo đã ở trong lớp đợi sẵn.
Tư Thần tìm một góc khuất ngồi xuống, cậu ngẩng đầu, nhìn thầy giáo đứng trên bục.
Thầy giáo là một người đàn ông trung niên, mặt chữ điền, diện mạo đoan chính, nghiêm khắc, là một hình tượng giáo viên phù hợp với thẩm mỹ của đa số.
Nhưng trước mắt Tư Thần lại xuất hiện một thông tin: 【 Cyber Thiên Khải (Loại hình nhẹ - Nhân hình 04) 】
Trên mỗi bàn học có một màn hình cứng.
Tư Thần nhấn nút khởi động, màn hình xuất hiện nội dung học tập hôm nay.
"Nguyên tắc bảo dưỡng cơ khí", Bài 37.
Chủ biên: Đồ Linh.
"..."
Tư Thần trầm mặc một lát, lật sách giáo khoa, cũng không khác với kiến thức mà cậu học lắm.
Học sinh học tập chăm chỉ như cậu chỉ là số ít.
Tư Thần chú ý những người xung quanh mình cứ đứng ngồi không yên, liên tục nhìn đồng hồ, giống như đang đợi điều gì.
9 giờ, chuông reng.
Thầy giáo trên bục giảng như bị kích hoạt, biểu tình trở nên sinh động hơn: "Xin chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ học —"
Cyber chưa kịp nói xong, cũng không thể nói tiếp.
Trong phòng học, các học sinh bàn đầu đột ngột đứng dậy.
Thanh niên ngồi chính giữa lấy từ trong túi ra một món đồ, đó là một tờ giấy to ghi hai chữ: "Tự Do!"
Thanh niên đứng trên bàn học, bạn học xung quanh đều vây quanh cậu ta, phòng ngừa bị thấy giáo bắn chết.
Thầy giáo không có mã lệnh dự án khẩn cấp, nó đứng yên tại chỗ, không biết xử lý như thế nào.
Thanh niên giơ tao lá cờ tự do trong tay: "Các bạn học, tôi là thành biên của "Hiệp hội Người Tự do." Chúng ta là nhân loại, là người sáng tạo ra cyber! Nhưng chúng ta đã bị cyber giam cầm suốt một thế kỷ! Một trăm nay qua, cyber hô hào danh hiệu bảo vệ nhân loại, không cho chúng ta rời khỏi Khu An toàn. Nhưng ở đây chính là hạn chế hành động của nhân loại, ngăn cản sự phát triển của nền văn minh nhân loại!"
"Năm nay tôi 27 tuổi, từ khi có ký ức đến nay, luôn phải sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy. Cuộc sống thế này thì còn không bằng chết!"
"So với nhân loại 100 năm trước khi vào Khu An toàn, chúng ta đã mất quá nhiều! Đây là lúc nên kết thúc sai lầm vớ vẩn này!"
"Con người có rất nhiều cách sống. Chúng ta sống, chứ không phải tồn tại!"
Thanh niên diễn thuyết vô cùng hăng say, tình cảm sôi trào mãnh liệt.
Cậu ta xoay người, hô to: "Thầy giáo! Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
Diễn thuyết như thế này hẳn không chỉ có một chỗ.
Tư Thầy ngồi ở phía sau, nghe lớp bên cạnh cũng có một người nói giống như thanh niên.
Theo tiếng gầm giận dữ của thanh niên, người trong lớp học cũng hò la hô ứng.
Càng khiến cho người khác khiếp sợ hơn là, sau khi bài diễn thuyết kết thúc, thanh niên trực tiếp lấy ra một cây đũa được vót nhọn, thọc vào yết hầu của mình!
"Thà chết còn hơn không có tự do!"
Trong nháy mắt, máu tươi phun trào.
Âm thanh hô hào như thác lũ, vang vọng đến tận chân trời, chấn động đến mức khiến tai của Tư Thần dần trở nên đau đớn.
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
"Chúng tôi muốn gặp Đồ Linh!"
27.08.22
Chú thích:
(1) Không gian ý thức: Không có tài liệu cụ thể về khái niệm "Không gian ý thức", sau đây là một số tóm tắt mình tìm hiểu được:
Bộ não con người là một dạng vật chất sống đặc biệt, có tổ chức cao, trải qua quá trình tiến hóa lâu dài về mặt sinh vật – xã hội. Ý thức là thuộc tính của riêng dạng vật chất này. Tức là, chỉ con người mới có ý thức.Không một kết cấu vật chất nào khác, kể cả những con vật thông minh nhất có năng lực này. Ý thức phụ thuộc vào hoạt động của bộ óc người, nên khi óc bị tổn thương thì hoạt động ý thức không diễn ra bình thường hoặc rối loạn.
Chức năng của nó là phân biệt thật - giả. Nó phân biệt trí nhớ bề mặt của não và trí nhớ bề mặt của chúng ta đến từ trí tưởng tượng của con người.
Khi ngủ, con người có ý thức không? Và những gì chúng ta nhìn thấy, cảm nhận, trải quả trong giấc mơ là thật hay giả? Và sau khi tỉnh dậy, liệu chúng ta có còn nhớ được trọn vẹn những gì mình nhìn thấy và trải qua trong giấc mơ hay không?
"Giấc mơ" được giải thích nhiều nhất là có nguồn gốc xuất phát từ trí nhớ của con người, nhưng đôi khi, những điều xuất hiện trong giấc mơ chỉ là một hình ảnh lóe lên trong cuộc sống của chúng ta, và hầu như 100% ai cũng có trải nghiệm này. Vậy sự lóe sáng này có mối quan hệ gì với chiều không gian? Khi chúng ta chìm vào giấc ngủ, não bộ không hề nghỉ ngơi, ý thức vẫn còn hoạt động nhưng loại hoạt động này lại nằm ngoài khả năng tưởng tượng. Lúc này tiềm thức sẽ rời khỏi chiều không gian của chúng ta và đi vào không - thời gian khác.
Vậy chiều không - thời gian đó ở đâu? Không gian ý thức là gì? Nó không phải là ba chiều, cũng không phải là bốn chiều. Nó là một vật chất hai chiều, có nghĩa là, nó là một không gian phẳng, vì chỉ trong không gian phẳng mới có thể xuất hiện lỗ sâu (wormhole: Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.)
Lỗ sâu là kênh kết nối giữa các vũ trụ phẳng, vì chỉ trong vũ trụ phẳng mới có thể xuất hiện không gian cong.
/ảnh minh họa cho wormhole và không gian cong/
Tóm lại, những ký ức chớp nhoáng trong giấc mơ của bạn thực sự là của "bạn" ở một thời gian và không gian khác. Quá trình ngủ được chia thành giấc ngủ không sâu và giấc ngủ sâu. Hầu hết những giấc mơ có trí nhớ đều nằm ở giấc ngủ không sâu. Trong giấc ngủ sâu, bạn không có trí nhớ, và ý thức tương đương với bộ nhớ trong máy tính (dễ hiểu là trạng thái sập nguồn, không có điện, không hoạt động). Giấc mơ chỉ là một vùng lưu trữ tạm thời, vì vậy khi ý thức tách khỏi chúng ta trong giấc ngủ sâu, bạn sẽ không biết mình trải qua những gì trong mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất