Chương 111
Edit: jena
Tư Thần vừa đến đây nên không biết "Hiệp hội Người Tự do" là gì.
Nhưng có vẻ hiệp hội này có sức cuốn hút mạnh mẽ với nhiều người.
Bác sĩ mặc blouse trắng và cyber bắt đầu xuất hiện ở các lớp học, khuôn mặt của chúng không cảm xúc, dựa theo mã lệnh giúp đỡ cho nhân loại vừa tự sát.
Để thức tỉnh nhiều người đã từ bỏ hy vọng sống, những người tiên phong thường kiên quyết hy sinh tự sát. Cho đến khi bác sĩ đến thì hô hấp của người nọ đã dừng lại.
Những người này đều sinh ra ở Khu An toàn, không có kiến thức gì ở thế giới bên ngoài, một nơi bao trùm trong bóng tối.
Bọn họ cũng không biết bản thân có bao nhiêu yếu ớt.
Đi đêm cũng chết, soi gương cũng chết, ngay cả gọi điện thoại cũng chết.
Nhân loại đã chết sẽ biến thành quỷ, giết nhiều người hơn.
Sinh vật cao duy lan tràn ở khắp nơi*. Suốt hơn 100 năm, nhóm cyber đã dùng hết mọi cách nhưng chỉ có thể nhìn người Carol ngày một giảm bớt, dần dần đến kết cục tuyệt diệt.
*无孔不入 (vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu
Cho đến 100 năm trước, Khu An toàn được thành lập mới có thể khống chế được tỉ lệ thương vong.
Nhóm cyber gánh vác khả năng chống đỡ nguy hiểm.
Nhân loại ở trong Khu An toàn không cần phải làm gì, thậm chí ở đây cũng không trao đổi tiền tệ. Mỗi ngày, nhân loại sẽ có cyber phân phát đồ ăn, mọi người có thể an tâm sinh hoạt, học tập, sinh sản.
Dưới sự giúp đỡ của cyber, lần đầu tiên sau 100 năm, dân số của nhân loại cuối cùng cũng tăng trưởng.
Cho đến hiện tại.
Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của sinh vật cao duy, sự bảo vệ của cyber lại trở thành gông cùm xiềng xích đối với cuộc sống của nhân loại.
Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.
Từ khi Khu An toàn được thành lập đến nay, đây chính là cuộc phản kháng có quy mô lớn nhất.
Tư Thần vẫn còn ngồi yên, nhưng những nhân loại cho rằng mình bị giam cầm đã đồng loạt đứng dậy, muốn lao ra ngoài.
Thầy giáo đứng trên bục giảng tức giận mắng: "Trở về!"
Cũng không có ai nghe nó nói, dòng người vẫn tiếp túc ồ ạt nối đuôi nhau ra ngoài. Chỉ có một mình Tư Thần còn ngồi tại chỗ.
Thầy giáo tiến lên, đứng chắn trước cửa lớp, đôi mắt phát ra ánh sáng đó.
Nó chuyển sang hình thái máy móc.
【 Cyber Thiên Khải ( Loại hình nhẹ - Chiến đấu 04) 】
Nó trực tiếp biến thành một cỗ xe tăng hạng nhẹ, nòng pháo đen hướng thẳng vào những học sinh đang bỏ chạy.
Giọng nói máy móc vô cùng rõ ràng: "Không được đi ra ngoài, ngồi xuống!"
Không khí sôi sục trong phòng học ngay lập tức im lặng.
Một học sinh nghiến răng, sau một phút do dự, vẻ mặt bày vẻ kiên quyết: "Tôi muốn tự do!"
Nói xong, không chút do dự liền lao ra ngoài.
Nhưng đau đớn dự đoán trước cũng không xảy ra.
Vì thầy giáo cyber không nổ súng.
Trong chương trình của nó có mã lệnh "Bảo vệ nhân loại", tất nhiên không có khả năng sẽ bắn chết nhân loại.
Học sinh vừa chạy ra khỏi mừng rỡ như điên. Cậu quỳ trên hành lang, ngửa mặt lên trời cười to, giống như là một đứa trẻ nhận được quà vô cùng hưng phấn.
Hành động của cậu đều lọt vào tầm mắt của mọi người.
Thầy giáo cyber vẫn đứng ở cạnh cửa, giơ súng, mờ mịt lặp lại: "Không được đi ra ngoài, ngồi xuống. Nguy hiểm, không được."
Tư Thần không phải người Carol, cũng không bị giam cầm từ nhỏ đến lớn. Nói cậu sống lạnh lùng cũng được, vô cảm cũng thế, trong nội tâm của cậu không có bất cứ xao động nào.
Cậu còn hoài nghi rằng những người Carol này chỉ là số liệu do Đồ Linh mô phỏng lại.
Nhưng xuất phát từ mục đích quan sát, Tư Thần cũng hòa vào dòng người, đi ra sân thể dục.
Những người Carol này thật ra không làm được gì, vì không có thi cử, ngay cả dùng bút chì để vẽ cũng không biết làm.
Vì vậy họ chỉ có thể đứng trên sân thể dục tỏ vẻ phẫn nộ: "Đồ Linh! Ra đây gặp đi!"
Rống cả buổi sáng, Đồ Linh không đáp một lời.
Tình huống này có chút buồn cười.
Đến 12 giờ trưa, nhóm cyber còn đẩy xe ăn vào sân thể dục, phát từng túi cơm trưa.
Những cyber phục vụ này giống như những cyber lúc sáng, vẫn dịu dàng nói: "Xin chào buổi trưa, xin hãy ăn chút gì đó."
Một người Carol tức giận ném hộp cơm xuống đất đạp lên, cực kỳ kháng nghị.
Những người khác cũng làm theo, đều ném hộp cơm xuống đất, một vài người còn lấy cả đồ ăn chọi về phía cyber.
Nước canh trong hộp cơm đổ ra, làm ướt hết người cyber.
Nếu là một nhân loại chân chính, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nụ cười trên môi của những cyber này không hề thay đổi.
Chúng vẫn tiếp tục phân phát, vẫn có người do dự mà nhận đồ ăn.
Những người xung quanh người đó liền điên tức mắng: "Cậu không đọc thư hả? Quân tử không ăn xin, cậu như vậy là phản bội nhân loại đúng không?"
Người Carol nhận hộp cơm co rụt bả vai: "Tôi chỉ thấy hơi đói thôi."
"Nếu Đồ Linh không thèm để ý đến chúng ta thì... Không thể không ăn cơm được."
Tư Thần cũng đói.
Mỗi lần cyber phát đồ ăn hẳn là điều tính toán liều lượng trước. Nếu sau 12 giờ trưa mà không ăn thì sẽ đói đến hoảng.
Cậu nhận một hộp cơm, chiếc đũa kẹp bên trên hộp cơm làm bằng kim loại, chẳng trách có người lợi dụng chiếc đũa để tự sát.
Tư Thần mở hộp cơm, bên trong có 3 món mặn 1 món canh.
Cà chua xào trứng, thịt băm xào cà tím, rau xanh rào và canh thịt gà.
So với đồ ăn cậu ăn ở viện phúc lợi thì ngon hơn nhiều, vẫn còn có thịt.
Ở thế giới của Tư Thần, cao duy xâm lấn cũng không có nghiêm trọng như của người Carol.
Nhưng muốn ăn thức ăn như thịt tổng hợp thì vẫn là một sự hưởng thụ xa xỉ đối với nhiều người.
Vì vậy có thể thấy rằng dù có chăn nuôi nhân loại đi chăng nữa, Đồ Linh cũng xem nhân loại như những đứa trẻ để chăm chứ không chăm như súc vật.
Nhưng mâu thuẫn giữa thế hệ nhân loại mới với Đồ Linh quả thật là không thể giải quyết được.
Đồ Linh muốn cho nhân loại có được sự an toàn thì lại không có cách nào giúp cho họ có được cuộc sống tự do đúng nghĩa.
Hắn chỉ trung thành chấp hành theo mệnh lệnh "Bảo vệ nhân loại".
Tư Thần chỉ ăn một nửa hộp cơm.
Vì cậu chưa ăn xong đã bị một học sinh tức giận đá văng ra đất: "Không được ăn! Bây giờ phải đồng tâm hiệp lực mới có thể cho Đồ Linh thấy được lực lượng của chúng ta! Sao cậu có thể yếu ớt như vậy hả?"
Những học sinh này hầu hết đều là thành viên của Hiệp hội Người Tự do.
Tư Thần từ từ nói: "... Tôi chỉ không muốn lãng phí đồ ăn."
Vì không lao động nên những nhân loại này không biết rằng trong thời kỳ khó khăn, đồ ăn rất khan hiếm, quý giá.
Cậu cảm thấy Đồ Linh đã cho đám người ăn quá no rồi.
Còn chưa đến thời gian tập thể dục buổi chiều, Tư Thần không có cơm ăn, cũng không thể xin cyber thêm một phần mới, đành phải ngồi đọc sách "Nguyên tắc bảo dưỡng cơ khí".
Đọc một hồi, có người la lên: "Có người đâm tường!"
Tư Thần nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ở đó có nhiều người vây quanh, máu đỏ tươi chói mắt dính đầy trên vách tường kim loại.
Con người không thể tự mình chết chìm trong bồn tắm, tương tự, cũng không thể chết ngay bằng việc đâm đầu vào tường.
Nhưng người Carol đó lại chết.
Miệng vẫn còn nở một nụ cười.
Phòng ngừa xác chết vùng dậy, người Carol đều thống nhất hỏa táng xác chết. Rất nhanh sau đó, cyber đã xuất hiện, khiêng cỗ thi thể đó đi.
Trong những người kháng nghị sẽ có một nhóm người tiên phong như vậy. Họ cho rằng mình đang hy sinh vì chính nghĩa, nguyện ý lấy cái chết để thực hiện lý tưởng và khẳng định giá trị sống.
Không có gì chấn động nhân tâm hơn cái chết.
Đó là nỗi sợ hãi căn nguyên nhất của con người.
Vết máu chảy dài trên vách tường vô cùng đáng sợ.
Trong sân thể dục bắt đầu vang lên những tiếng khóc bất lực.
"... Đồ Linh... Hoàn toàn không quan tâm đến nhân loại."
"Cái gì mà bảo vệ, chỉ là lấy cớ. Hắn sợ nhân loại trở thành chủ nhân của cyber."
Cảm xúc tuyệt vọng rất dễ lây lan.
Số lượng cyber ở hiện trường không đủ, lại không có mã lệnh lập trình để trấn an những nhân loại tổn thương, cũng khó lòng ngăn cản những nhân loại quyết định tự sát hàng loạt.
Chỉ trong khu dạy học của Tư Thần mà có hơn 100 người tự sát.
Số lượng chiếm khoảng 4% tổng số học sinh.
Toàn bộ dân cư ở Khu An toàn là hơn 1 triệu.
Tư Thần tính toán đơn giản một chút, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có khoảng tít nhất 40 ngàn người lựa chọn tự sát để biểu tình.
Đó không phải là những số liệu lạnh băng, mà là mạng người.
Những con số này đã lớn đến mức khiến Đồ Linh không thể bỏ qua.
Cuối cùng, trong không trung xuất hiện một thứ gì đó nhấp nháy.
Một màn hình đột ngột sáng lên.
Trên màn hình cũng không có hình ảnh, chỉ xuất hiện một điện tâm đồ.
"Xin chào, tôi là Đồ Linh."
Giọng nói vang lên, những cột sóng trên màn hình cũng dao động theo.
Giọng nói này không có gì khác với Quý Sở Nghiêu, nhưng nó không có cảm xúc, giống với âm thanh của máy móc.
Đám người nhìn thấy hy vọng liền sôi trào lên: "Chúng tôi muốn tự do!"
Màn hình lại xuất hiện một âm thanh khác.
Người nọ đang đứng ở bên ngoài cửa phòng Đồ Linh trong Khu An toàn.
Là một cyber siêu cấp, để thuận tiện cho việc vận hành, Đồ Linh cần rất nhiều phần cứng hỗ trợ. Trong phòng của Đồ Linh có đến 16 thiết bị phụ trợ.
Thành quả nổi bật nhất của trí tuệ nhân tạo đó là chỉ cần đầu não không hư hao gì, dù không có người sửa chữa, Đồ Linh vẫn có thể di chuyển được như bình thường.
"Đồ Linh, ta là đội trưởng của Hiệp hội Người Tự do. Bây giờ, ta đại biểu cho toàn thể nhân loại, đưa ra những yêu câu sau đây:
1. Hủy bỏ hạn chế đối với nhân loại.
2. Dùng hình thức tổng tuyển cử, chọn ra quản lý cho Khu An toàn.
3. Vĩnh viễn ngắt kết nối cyber siêu cấp Đồ Linh, trả lại tự do và quyền lực cho nhân loại!"
Tư Thần cảm thấy người có ngọn lửa tiên phong này hiển nhiên cũng là một nhà chính trị đầy tham vọng.
Điều kiện số 2 của đối phương không hề che giấu dã tâm.
Đồ Linh im lặng hai giây: "Tôi từ chối."
"Đây là mệnh lệnh của nhân loại. Bây giờ ta đang đứng trước cửa phòng ngươi, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ phá nát phần cứng của ngươi!"
Giọng nói của Đồ Linh vô cùng bình tĩnh: "Ngài không có quyền đại biểu cho toàn nhân loại, và tôi lựa chọn bảo vệ cho đại đa số nhân loại."
Những lời này dường như nói trúng tiếng lòng của đội trưởng.
Gã cố nén sự kích động, giơ tay lên, chỉ vào Đồ Linh: "Cái này mà là bảo vệ? Chúng ta không có tương lai, không có ý nghĩa, giá trị tồn tại duy nhất là làm số liệu người sống sót cho ngươi!"
"Nếu ta không thể đại biểu cho toàn thể nhân loại vậy thì khởi xướng bỏ phiếu đi, cho nhân loại tự đưa ra quyết định! Đối với ngươi chuyện này cũng không phải vấn đề gì nan giải, đúng không hả, Đồ Linh?!"
Lúc này, Đồ Linh lại im lặng lâu hơn.
Thêm một lần nữa, thật ra Đồ Linh vẫn có quyền từ chối.
Nhưng hắn đã mở ý thức, bao phủ cả Khu An toàn.
Trong Khu An toàn, sự vô hạn này của hắn gần như tiệm cận với "Thần". Không có nơi nào mà không có hắn. Mọi cyber đều là đôi mắt của hắn.
Vì vậy, Đồ Linh hoàn toàn có thể nhìn thấy được biểu tình của mọi người dân Carol.
Phẫn nộ, kích động, chán ghét, mông lung.
Hắn không cần nhớ những người Carol đã chế tạo ra mình có bao nhiêu oán hận hắn vào giai đoạn cuối cùng của nền văn minh này.
Chúng là những chuỗi số liệu hỗn tạp rườm rà đã bị xóa bỏ từ lâu, lâu đến mức Đồ Linh nhìn những nhân loại mà mình từng bảo vệ này đều cảm thấy thật xa lạ.
Trong ký ức của hắn, những ngày trong quá khứ, hắn đã nhấm nuốt đến quen, hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ thờ ơ.
Nhưng điện áp trong thân thể này lại tăng cao.
Đồ Linh nhắm mắt, chắp tay trước ngược, lựa chọn nói ra câu trả lời giống như lúc trước: "Được, vậy thì bỏ phiếu đi."
27.08.22
Chú thích:
(1) Love, Death& Robots (❤️❌????): Series phim hoạt hình dành cho người lớn được phát hành trên Netflix, đạo diễn là Tim Miller, sử dụng một cách nghệ thuật t1nh dục và bạo lực để truyền tải câu chuyện đầy màu sắc của mình. Series này hiện tại có 3 mùa.
Mỗi tập phim có phong cách kể chuyện bằng hình ảnh khác nhau, được thực hiện bởi nhiều studio hoạt hình trên toàn thế giới. Chẳng hạn như tập 1 ss 1, Sonnie"s Edge sử dụng phong cách neo-noir để đem đến cho chúng ta câu chuyện về sự tàn bạo của thế giới ngầm, thì ngay sau đó Three Robots mang đến phong cách tươi sáng hóm hỉnh như kiểu Wall-E. Sự thay đổi liên tục về mặt hình ảnh giúp cho mỗi tập phim đều có cảm giác mới mẻ, không tập nào giống tập nào, và tạo nên sức hút rất riêng cho Love, Death & Robots. Về mặt hiệu ứng đồ họa cũng rất ấn tượng, với một số tập bạn sẽ ngỡ như mình đang xem phim điện ảnh chiếu rạp chứ không phải là phim truyền hình.
Nói về phần hình ảnh thì không thể không nhắc đến "t1nh dục" và "bạo lực", 2 yếu tố được Love, Death & Robots sử dụng rất nhiều để truyền tải câu chuyện của mình. Tùy theo tập, những cảnh bạo lực và t1nh dục được thể hiện một cách gián tiếp hoặc trực tiếp, nhẹ nhàng hoặc táo bạo. Điểm chung là chúng đều là một phần không thể thiếu trong cách dẫn truyện của phim, chứ không phải chỉ dành để nhử khán giả. Thế giới ngầm chẳng thể gọi là tàn bạo nếu như thiếu đi cảnh đấu trường đẫm máu, nơi mà kẻ có tiền sử dụng quyền lực của mình để hành hạ người khác chỉ để tiêu khiển. Mặc dù là sử dụng bối cảnh thế giới viễn tưởng, nhưng thực chất những thông điệp của Love, Death & Robots chính là hướng đến những vấn đề nhức nhối của xã hội điện đại.
/một vài hình ảnh minh họa trong phim Love, Death & Robots/
Tư Thần vừa đến đây nên không biết "Hiệp hội Người Tự do" là gì.
Nhưng có vẻ hiệp hội này có sức cuốn hút mạnh mẽ với nhiều người.
Bác sĩ mặc blouse trắng và cyber bắt đầu xuất hiện ở các lớp học, khuôn mặt của chúng không cảm xúc, dựa theo mã lệnh giúp đỡ cho nhân loại vừa tự sát.
Để thức tỉnh nhiều người đã từ bỏ hy vọng sống, những người tiên phong thường kiên quyết hy sinh tự sát. Cho đến khi bác sĩ đến thì hô hấp của người nọ đã dừng lại.
Những người này đều sinh ra ở Khu An toàn, không có kiến thức gì ở thế giới bên ngoài, một nơi bao trùm trong bóng tối.
Bọn họ cũng không biết bản thân có bao nhiêu yếu ớt.
Đi đêm cũng chết, soi gương cũng chết, ngay cả gọi điện thoại cũng chết.
Nhân loại đã chết sẽ biến thành quỷ, giết nhiều người hơn.
Sinh vật cao duy lan tràn ở khắp nơi*. Suốt hơn 100 năm, nhóm cyber đã dùng hết mọi cách nhưng chỉ có thể nhìn người Carol ngày một giảm bớt, dần dần đến kết cục tuyệt diệt.
*无孔不入 (vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu
Cho đến 100 năm trước, Khu An toàn được thành lập mới có thể khống chế được tỉ lệ thương vong.
Nhóm cyber gánh vác khả năng chống đỡ nguy hiểm.
Nhân loại ở trong Khu An toàn không cần phải làm gì, thậm chí ở đây cũng không trao đổi tiền tệ. Mỗi ngày, nhân loại sẽ có cyber phân phát đồ ăn, mọi người có thể an tâm sinh hoạt, học tập, sinh sản.
Dưới sự giúp đỡ của cyber, lần đầu tiên sau 100 năm, dân số của nhân loại cuối cùng cũng tăng trưởng.
Cho đến hiện tại.
Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của sinh vật cao duy, sự bảo vệ của cyber lại trở thành gông cùm xiềng xích đối với cuộc sống của nhân loại.
Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.
Từ khi Khu An toàn được thành lập đến nay, đây chính là cuộc phản kháng có quy mô lớn nhất.
Tư Thần vẫn còn ngồi yên, nhưng những nhân loại cho rằng mình bị giam cầm đã đồng loạt đứng dậy, muốn lao ra ngoài.
Thầy giáo đứng trên bục giảng tức giận mắng: "Trở về!"
Cũng không có ai nghe nó nói, dòng người vẫn tiếp túc ồ ạt nối đuôi nhau ra ngoài. Chỉ có một mình Tư Thần còn ngồi tại chỗ.
Thầy giáo tiến lên, đứng chắn trước cửa lớp, đôi mắt phát ra ánh sáng đó.
Nó chuyển sang hình thái máy móc.
【 Cyber Thiên Khải ( Loại hình nhẹ - Chiến đấu 04) 】
Nó trực tiếp biến thành một cỗ xe tăng hạng nhẹ, nòng pháo đen hướng thẳng vào những học sinh đang bỏ chạy.
Giọng nói máy móc vô cùng rõ ràng: "Không được đi ra ngoài, ngồi xuống!"
Không khí sôi sục trong phòng học ngay lập tức im lặng.
Một học sinh nghiến răng, sau một phút do dự, vẻ mặt bày vẻ kiên quyết: "Tôi muốn tự do!"
Nói xong, không chút do dự liền lao ra ngoài.
Nhưng đau đớn dự đoán trước cũng không xảy ra.
Vì thầy giáo cyber không nổ súng.
Trong chương trình của nó có mã lệnh "Bảo vệ nhân loại", tất nhiên không có khả năng sẽ bắn chết nhân loại.
Học sinh vừa chạy ra khỏi mừng rỡ như điên. Cậu quỳ trên hành lang, ngửa mặt lên trời cười to, giống như là một đứa trẻ nhận được quà vô cùng hưng phấn.
Hành động của cậu đều lọt vào tầm mắt của mọi người.
Thầy giáo cyber vẫn đứng ở cạnh cửa, giơ súng, mờ mịt lặp lại: "Không được đi ra ngoài, ngồi xuống. Nguy hiểm, không được."
Tư Thần không phải người Carol, cũng không bị giam cầm từ nhỏ đến lớn. Nói cậu sống lạnh lùng cũng được, vô cảm cũng thế, trong nội tâm của cậu không có bất cứ xao động nào.
Cậu còn hoài nghi rằng những người Carol này chỉ là số liệu do Đồ Linh mô phỏng lại.
Nhưng xuất phát từ mục đích quan sát, Tư Thần cũng hòa vào dòng người, đi ra sân thể dục.
Những người Carol này thật ra không làm được gì, vì không có thi cử, ngay cả dùng bút chì để vẽ cũng không biết làm.
Vì vậy họ chỉ có thể đứng trên sân thể dục tỏ vẻ phẫn nộ: "Đồ Linh! Ra đây gặp đi!"
Rống cả buổi sáng, Đồ Linh không đáp một lời.
Tình huống này có chút buồn cười.
Đến 12 giờ trưa, nhóm cyber còn đẩy xe ăn vào sân thể dục, phát từng túi cơm trưa.
Những cyber phục vụ này giống như những cyber lúc sáng, vẫn dịu dàng nói: "Xin chào buổi trưa, xin hãy ăn chút gì đó."
Một người Carol tức giận ném hộp cơm xuống đất đạp lên, cực kỳ kháng nghị.
Những người khác cũng làm theo, đều ném hộp cơm xuống đất, một vài người còn lấy cả đồ ăn chọi về phía cyber.
Nước canh trong hộp cơm đổ ra, làm ướt hết người cyber.
Nếu là một nhân loại chân chính, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nụ cười trên môi của những cyber này không hề thay đổi.
Chúng vẫn tiếp tục phân phát, vẫn có người do dự mà nhận đồ ăn.
Những người xung quanh người đó liền điên tức mắng: "Cậu không đọc thư hả? Quân tử không ăn xin, cậu như vậy là phản bội nhân loại đúng không?"
Người Carol nhận hộp cơm co rụt bả vai: "Tôi chỉ thấy hơi đói thôi."
"Nếu Đồ Linh không thèm để ý đến chúng ta thì... Không thể không ăn cơm được."
Tư Thần cũng đói.
Mỗi lần cyber phát đồ ăn hẳn là điều tính toán liều lượng trước. Nếu sau 12 giờ trưa mà không ăn thì sẽ đói đến hoảng.
Cậu nhận một hộp cơm, chiếc đũa kẹp bên trên hộp cơm làm bằng kim loại, chẳng trách có người lợi dụng chiếc đũa để tự sát.
Tư Thần mở hộp cơm, bên trong có 3 món mặn 1 món canh.
Cà chua xào trứng, thịt băm xào cà tím, rau xanh rào và canh thịt gà.
So với đồ ăn cậu ăn ở viện phúc lợi thì ngon hơn nhiều, vẫn còn có thịt.
Ở thế giới của Tư Thần, cao duy xâm lấn cũng không có nghiêm trọng như của người Carol.
Nhưng muốn ăn thức ăn như thịt tổng hợp thì vẫn là một sự hưởng thụ xa xỉ đối với nhiều người.
Vì vậy có thể thấy rằng dù có chăn nuôi nhân loại đi chăng nữa, Đồ Linh cũng xem nhân loại như những đứa trẻ để chăm chứ không chăm như súc vật.
Nhưng mâu thuẫn giữa thế hệ nhân loại mới với Đồ Linh quả thật là không thể giải quyết được.
Đồ Linh muốn cho nhân loại có được sự an toàn thì lại không có cách nào giúp cho họ có được cuộc sống tự do đúng nghĩa.
Hắn chỉ trung thành chấp hành theo mệnh lệnh "Bảo vệ nhân loại".
Tư Thần chỉ ăn một nửa hộp cơm.
Vì cậu chưa ăn xong đã bị một học sinh tức giận đá văng ra đất: "Không được ăn! Bây giờ phải đồng tâm hiệp lực mới có thể cho Đồ Linh thấy được lực lượng của chúng ta! Sao cậu có thể yếu ớt như vậy hả?"
Những học sinh này hầu hết đều là thành viên của Hiệp hội Người Tự do.
Tư Thần từ từ nói: "... Tôi chỉ không muốn lãng phí đồ ăn."
Vì không lao động nên những nhân loại này không biết rằng trong thời kỳ khó khăn, đồ ăn rất khan hiếm, quý giá.
Cậu cảm thấy Đồ Linh đã cho đám người ăn quá no rồi.
Còn chưa đến thời gian tập thể dục buổi chiều, Tư Thần không có cơm ăn, cũng không thể xin cyber thêm một phần mới, đành phải ngồi đọc sách "Nguyên tắc bảo dưỡng cơ khí".
Đọc một hồi, có người la lên: "Có người đâm tường!"
Tư Thần nhìn theo hướng âm thanh phát ra, ở đó có nhiều người vây quanh, máu đỏ tươi chói mắt dính đầy trên vách tường kim loại.
Con người không thể tự mình chết chìm trong bồn tắm, tương tự, cũng không thể chết ngay bằng việc đâm đầu vào tường.
Nhưng người Carol đó lại chết.
Miệng vẫn còn nở một nụ cười.
Phòng ngừa xác chết vùng dậy, người Carol đều thống nhất hỏa táng xác chết. Rất nhanh sau đó, cyber đã xuất hiện, khiêng cỗ thi thể đó đi.
Trong những người kháng nghị sẽ có một nhóm người tiên phong như vậy. Họ cho rằng mình đang hy sinh vì chính nghĩa, nguyện ý lấy cái chết để thực hiện lý tưởng và khẳng định giá trị sống.
Không có gì chấn động nhân tâm hơn cái chết.
Đó là nỗi sợ hãi căn nguyên nhất của con người.
Vết máu chảy dài trên vách tường vô cùng đáng sợ.
Trong sân thể dục bắt đầu vang lên những tiếng khóc bất lực.
"... Đồ Linh... Hoàn toàn không quan tâm đến nhân loại."
"Cái gì mà bảo vệ, chỉ là lấy cớ. Hắn sợ nhân loại trở thành chủ nhân của cyber."
Cảm xúc tuyệt vọng rất dễ lây lan.
Số lượng cyber ở hiện trường không đủ, lại không có mã lệnh lập trình để trấn an những nhân loại tổn thương, cũng khó lòng ngăn cản những nhân loại quyết định tự sát hàng loạt.
Chỉ trong khu dạy học của Tư Thần mà có hơn 100 người tự sát.
Số lượng chiếm khoảng 4% tổng số học sinh.
Toàn bộ dân cư ở Khu An toàn là hơn 1 triệu.
Tư Thần tính toán đơn giản một chút, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có khoảng tít nhất 40 ngàn người lựa chọn tự sát để biểu tình.
Đó không phải là những số liệu lạnh băng, mà là mạng người.
Những con số này đã lớn đến mức khiến Đồ Linh không thể bỏ qua.
Cuối cùng, trong không trung xuất hiện một thứ gì đó nhấp nháy.
Một màn hình đột ngột sáng lên.
Trên màn hình cũng không có hình ảnh, chỉ xuất hiện một điện tâm đồ.
"Xin chào, tôi là Đồ Linh."
Giọng nói vang lên, những cột sóng trên màn hình cũng dao động theo.
Giọng nói này không có gì khác với Quý Sở Nghiêu, nhưng nó không có cảm xúc, giống với âm thanh của máy móc.
Đám người nhìn thấy hy vọng liền sôi trào lên: "Chúng tôi muốn tự do!"
Màn hình lại xuất hiện một âm thanh khác.
Người nọ đang đứng ở bên ngoài cửa phòng Đồ Linh trong Khu An toàn.
Là một cyber siêu cấp, để thuận tiện cho việc vận hành, Đồ Linh cần rất nhiều phần cứng hỗ trợ. Trong phòng của Đồ Linh có đến 16 thiết bị phụ trợ.
Thành quả nổi bật nhất của trí tuệ nhân tạo đó là chỉ cần đầu não không hư hao gì, dù không có người sửa chữa, Đồ Linh vẫn có thể di chuyển được như bình thường.
"Đồ Linh, ta là đội trưởng của Hiệp hội Người Tự do. Bây giờ, ta đại biểu cho toàn thể nhân loại, đưa ra những yêu câu sau đây:
1. Hủy bỏ hạn chế đối với nhân loại.
2. Dùng hình thức tổng tuyển cử, chọn ra quản lý cho Khu An toàn.
3. Vĩnh viễn ngắt kết nối cyber siêu cấp Đồ Linh, trả lại tự do và quyền lực cho nhân loại!"
Tư Thần cảm thấy người có ngọn lửa tiên phong này hiển nhiên cũng là một nhà chính trị đầy tham vọng.
Điều kiện số 2 của đối phương không hề che giấu dã tâm.
Đồ Linh im lặng hai giây: "Tôi từ chối."
"Đây là mệnh lệnh của nhân loại. Bây giờ ta đang đứng trước cửa phòng ngươi, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ phá nát phần cứng của ngươi!"
Giọng nói của Đồ Linh vô cùng bình tĩnh: "Ngài không có quyền đại biểu cho toàn nhân loại, và tôi lựa chọn bảo vệ cho đại đa số nhân loại."
Những lời này dường như nói trúng tiếng lòng của đội trưởng.
Gã cố nén sự kích động, giơ tay lên, chỉ vào Đồ Linh: "Cái này mà là bảo vệ? Chúng ta không có tương lai, không có ý nghĩa, giá trị tồn tại duy nhất là làm số liệu người sống sót cho ngươi!"
"Nếu ta không thể đại biểu cho toàn thể nhân loại vậy thì khởi xướng bỏ phiếu đi, cho nhân loại tự đưa ra quyết định! Đối với ngươi chuyện này cũng không phải vấn đề gì nan giải, đúng không hả, Đồ Linh?!"
Lúc này, Đồ Linh lại im lặng lâu hơn.
Thêm một lần nữa, thật ra Đồ Linh vẫn có quyền từ chối.
Nhưng hắn đã mở ý thức, bao phủ cả Khu An toàn.
Trong Khu An toàn, sự vô hạn này của hắn gần như tiệm cận với "Thần". Không có nơi nào mà không có hắn. Mọi cyber đều là đôi mắt của hắn.
Vì vậy, Đồ Linh hoàn toàn có thể nhìn thấy được biểu tình của mọi người dân Carol.
Phẫn nộ, kích động, chán ghét, mông lung.
Hắn không cần nhớ những người Carol đã chế tạo ra mình có bao nhiêu oán hận hắn vào giai đoạn cuối cùng của nền văn minh này.
Chúng là những chuỗi số liệu hỗn tạp rườm rà đã bị xóa bỏ từ lâu, lâu đến mức Đồ Linh nhìn những nhân loại mà mình từng bảo vệ này đều cảm thấy thật xa lạ.
Trong ký ức của hắn, những ngày trong quá khứ, hắn đã nhấm nuốt đến quen, hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ thờ ơ.
Nhưng điện áp trong thân thể này lại tăng cao.
Đồ Linh nhắm mắt, chắp tay trước ngược, lựa chọn nói ra câu trả lời giống như lúc trước: "Được, vậy thì bỏ phiếu đi."
27.08.22
Chú thích:
(1) Love, Death& Robots (❤️❌????): Series phim hoạt hình dành cho người lớn được phát hành trên Netflix, đạo diễn là Tim Miller, sử dụng một cách nghệ thuật t1nh dục và bạo lực để truyền tải câu chuyện đầy màu sắc của mình. Series này hiện tại có 3 mùa.
Mỗi tập phim có phong cách kể chuyện bằng hình ảnh khác nhau, được thực hiện bởi nhiều studio hoạt hình trên toàn thế giới. Chẳng hạn như tập 1 ss 1, Sonnie"s Edge sử dụng phong cách neo-noir để đem đến cho chúng ta câu chuyện về sự tàn bạo của thế giới ngầm, thì ngay sau đó Three Robots mang đến phong cách tươi sáng hóm hỉnh như kiểu Wall-E. Sự thay đổi liên tục về mặt hình ảnh giúp cho mỗi tập phim đều có cảm giác mới mẻ, không tập nào giống tập nào, và tạo nên sức hút rất riêng cho Love, Death & Robots. Về mặt hiệu ứng đồ họa cũng rất ấn tượng, với một số tập bạn sẽ ngỡ như mình đang xem phim điện ảnh chiếu rạp chứ không phải là phim truyền hình.
Nói về phần hình ảnh thì không thể không nhắc đến "t1nh dục" và "bạo lực", 2 yếu tố được Love, Death & Robots sử dụng rất nhiều để truyền tải câu chuyện của mình. Tùy theo tập, những cảnh bạo lực và t1nh dục được thể hiện một cách gián tiếp hoặc trực tiếp, nhẹ nhàng hoặc táo bạo. Điểm chung là chúng đều là một phần không thể thiếu trong cách dẫn truyện của phim, chứ không phải chỉ dành để nhử khán giả. Thế giới ngầm chẳng thể gọi là tàn bạo nếu như thiếu đi cảnh đấu trường đẫm máu, nơi mà kẻ có tiền sử dụng quyền lực của mình để hành hạ người khác chỉ để tiêu khiển. Mặc dù là sử dụng bối cảnh thế giới viễn tưởng, nhưng thực chất những thông điệp của Love, Death & Robots chính là hướng đến những vấn đề nhức nhối của xã hội điện đại.
/một vài hình ảnh minh họa trong phim Love, Death & Robots/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất