Chương 22
Edit: jena
Kết quả sau khi Quý Sở Nghiêu nói chuyện với gia đình không quá vui vẻ.
Hắn tắt màn hình, có chút bực bội mà xoa xoa phần giữa lông mày.
Sở Phục Hi nói rằng bồi dưỡng Tư Thần thành dạ ưng là con đường vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Quý Sở Nghiêu có ý tưởng mông lung, nhưng theo bản năng cảm thấy không quá đúng. Dù sao hắn cũng không có hứng thú lắm với người nắm quyền Trung Tâm Cơ Giới.
Việc hắn giúp đỡ Tư Thần giống như ở ven đường nhặt được một con mèo nhỏ lang thang.
Mèo nhỏ lang thang lớn lên rất ngoan, nhìn qua còn đáng thương hề hề, vì vậy vẫn nên mang về nhà mà nuôi.
Muốn cho nó ăn no mặc ấm, cái bụng ngày càng thêm tròn, tặng cho nó một gia đình ấm áp.
Và nếu như tin tưởng đủ thì con mèo nhỏ liệu có trở thành một thiếu niên xinh đẹp đến đền ơn đáp nghĩa không?
Đương nhiên, nếu thực sự có một ngày như vậy thì cũng hẳn là không chấp nhận được.
Vì mải suy nghĩ về chuyện này, Quý Sở Nghiêu đã sinh ra rất nhiều chuỗi số liệu phức tạp, rườm rà, thậm chí khi cắm chip phụ trợ vào sau ót còn hơi nóng nóng lên.
Cuối cùng hắn từ bỏ suy nghĩ.
...
...
Tư Thần ngủ rất ngon, khi tỉnh lại cả người thần thanh khí sảng, thân thể không có bất cứ đau nhức gì.
Nhưng cậu lại trợn cả mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, hai giây sau cậu mới kịp phản ứng lại thì thân thể từ từ thả lỏng.
Phòng của khách ở nhà của Quý Sở nghiêu so với phòng 6601 kéo dài tới phòng 6610 còn rộng hơn, thậm chí cậu có thể nằm ở trên giường lăn tới hai vòng.
Tư Thần nhìn thời gian, dù cách giờ đi làm còn nửa giờ nhưng đi xe từ nhà của Quý Sở Nghiêu đến công ty không thể đến trong nửa giờ.
Cậu suy nghĩ một lát, quyết định gửi tin nhắn cho tổ trưởng.
Tư Thần: Tổ trưởng, tôi muốn xin nghỉ 2 ngày.
Cậu có hỏi qua, Quý Sở Nghiêu sẽ ở Giang Xuyên đến ngày 23 tháng 2, vừa vặn còn hai ngày nữa.
Tổ trưởng trả lời rất nhanh: Lần này sao lại xin nghỉ?
Tư Thần vô cảm trả lời: Tới bệnh viện phá thai.
Tổ trưởng:...
Tổ trưởng muốn nói lại thôi. Là một người đàn ông trung niên đã hơn trăm tuổi, ông cảm thấy mình vẫn nên đưa cho người trẻ tuổi một ít lời khuyên.
Nhưng lại nhớ tới Quý Sở Nghiêu ở văn phòng lúc trước, ông lại cảm thấy rằng lời khuyên của mình lại vô cùng dư thừa.
Dù ông không quen biết Quý Sở Nghiêu, nhưng với khí chất thuộc dòng chính của gia tộc như người nọ, quả thật với không tới.
Tổ trưởng: Ôi Tiểu Thần ơi là Tiểu Thần, cậu vẫn còn trẻ mà. Không cần quá đau buồn đâu.
Tổ trưởng: Tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này tôi sẽ không nói với ai cả.
Tư Thần buông điện thoại, nhìn quản gia cyber số hiệu N từ từ đi đến trước mặt mình: "Quý khách, ngài có muốn uống gì không?"
Quản gia mở bụng mình ra, ngăn bên trái là ngăn ướp lạnh, ngăn bên phải là ngăn nhiệt độ ổn định, bên trong có những loại đồ uống mới mẻ sặc sỡ: "Có sữa bò nước trái cây, sữa chua. Đều là thực phẩm được làm từ thiên nhiên. Nếu ngài thích món nào có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ vì ngài phục vụ."
Bây giờ thực phẩm được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất là những hóa chất tổng hợp mà Tư Thần thường ăn; loại thứ hai là thực phẩm chuyển gen, dùng gen của sinh vật cao duy chuyển đổi; loại thứ ba là dịch dinh dưỡng, sản phẩm hàng đầu của khoa học kỹ thuật, có hàm lượng dinh dưỡng cao; và loại thứ tư là thực phẩm thiên nhiên tự nhiên, trước khi cao duy xâm lấn xảy ra ai cũng ăn, nhưng sau cao duy xâm lấn thì chỉ có người có tiền mới mua nổi.
Tư Thần chưa ăn bao giờ.
Nhưng nghe trên mạng nói rằng do đã khắc sâu vào ký ức nhân loại, thực phẩm thiên nhiên ăn vào rất ngon lạ thường.
Tư Thần cầm một bình nước ép dưa hấu. Dưa hấu được nuôi trồng trong phòng thí nghiệm vừa to vừa ngọt, ép thành nước thì còn ngon hơn cả đường phèn.
Cậu cầm cũng đã cầm rồi, không nên lãng phí, quyết tâm uống cạn. Không ngờ hương vị lại ngon hơn ngoài ý muốn.
Đã qua giờ ăn cơm trưa.
Đầu bếp được mời đến từ khu cách vách, là một tiến hóa giả cấp Hai, có một cánh tay được cơ giới hóa, nghe nói đã từng phát hiện ra món ăn thất lạc trong không gian gấp khúc, hiện tại tự xưng là người duy nhất biết nấu món cay Tứ Xuyên, khó mà mua được ở bên ngoài.
Bình tĩnh mà xem xét, thức ăn được bày biện trên bàn không hề tệ. Hương vị thơm lừng trong không khí cũng có thể ngửi thấy rõ. Nhưng sau khi Tư Thần ăn một miếng đành phải im lặng buông chén đũa.
Trường Sinh Uyên không ngừng nôn khan: "Khó ăn, khó ăn!"
Thật là không có biện pháp, vì những món này không có trong menu thực đơn của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần đành phải hỏi: "Có dịch dinh dưỡng không?"
Quý Sở Nghiêu: "Có."
Dịch dinh dưỡng được bỏ trong một cái túi trong suốt, nước có màu đen, nhìn không ra thành phần gì.
Hai người mỗi người một túi, ngồi ở hai đầu bàn ăn.
Tư Thần cảm thấy dịch dinh dưỡng này uống rất ngon, vì vừa mới lấy ra khỏi ngăn ướp lạnh, hương vị như một ly sữa lắc.
Quý Sở Nghiêu vừa uống vừa tủm tỉm cười nhìn gương mặt cậu, làm cho Tư Thần cảm thấy mình như là một bữa ăn.
Tư Thần chuyển dời tầm mắt: "Buổi chiều có thể tiếp tục không?"
Quý Sở Nghiêu nhấp một ngụm dịch dinh dưỡng: "Được."
Thật ra ở trong sân huấn luyện mô phỏng, vì tiếp cận với cái chết chân thật quá nhiều nên nhiều người huấn luyện sẽ bị chấn thương tâm lý, vài ngày sau không đứng dậy nổi là chuyện bình thường, người chủ động yêu cầu tăng cường thêm rất ít.
Quý Sở Nghiêu cũng đã từng trải qua huấn luyện như vậy, thế nhưng điểm khác biệt là hắn dùng
"đạo cụ" hàng thật, là những thứ mà đội hộ vệ của nhà họ Quý bắt về từ không gian gấp khúc.
Ngã xuống, lại đứng dậy, liên tục lặp đi lặp lại thành một quá trình dài. Ở giữa nghịch cảnh mở ra một con đường máu để có thể chứng minh được tư cách người thừa kế.
Khi cận kề cái chết mới biết bản thân nhỏ bé nhường nào. Tìm thấy đường sống từ sự chết chóc chính là cách để tôi luyện dũng khí.
Yếu đuối và vô tri không phải chướng ngại khi sinh tồn, mà là ngạo mạn.
Ở lầu dưới, cyber quản gia số 1 đang bận rộn sắp xếp đồ nhìn chằm chằm máy theo dõi: "Dịch dinh dưỡng quý giá như vậy... Là rất quý giá đó! Thiếu gia cũng chỉ có mấy túi để uống, vậy mà sao lại đưa cho khách được!"
Số 2 vỗ vỗ thân thể hình trụ của nó: "Nhưng đã lâu rồi thiếu gia không cười vui vẻ như vậy."
Số 1 cảm thấy lời kịch của số 2 có chút không xong.
***
Ở nhà Quý Sở Nghiêu làm khách đến sáng hôm sau, cuối cùng Tư Thần cũng được chạm vào vũ khí máy móc.
Năm đó học quân huấn ở trường đại học, Tư Thần cũng có cơ hội tiếp xúc một thời gian.
Huấn luyện viên phụ trách khi đó là một nghiên cứu sinh nam ở trường quân đội, nghe cậu nói vài tiếng "anh ơi anh à" đã trầm mê không tìm thấy lối thoát, hận không thể đem tri thức cả đời tích lũy ra dạy cho cậu.
Đáng tiếc học quân huấn chỉ có hai tháng. Khi kết thúc, vị huấn luyện viên kia lại quay về phong bế huấn luyện, còn nhắc tới gì mà huấn luyện gia tộc, sau khi tốt nghiệp thì quay về cưới cậu... Nhiều năm trôi qua cũng không biết chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ rồi, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Nghĩ đến chuyện đó, Tư Thần khó tránh khỏi có chút phân tâm.
Cũng may sự khống chế cảm xúc của cậu luôn luôn đúng chỗ, Quý Sở Nghiêu làm thầy giáo nhưng cũng không phát hiện ra được học sinh của mình thất thần.
Quý Sở Nghiêu đưa cho cậu một quyển "Nguyên lý Cơ Giới", nói: "Đây là giáo trình khi tôi học đại học."
Không có học tập, nhìn cũng không thể hiểu và điều khiển được vũ khí.
Tư Thần lật sách, Quý Sở Nghiêu hiển nhiên không phải là một học sinh giỏi điển hình, ghi chép trong giáo trình ít ỏi đến đáng thương, căn bản vẫn còn giữ y nguyên màu mực.
Phê bình thì có hơi thiếu, nhưng đã là rất dụng tâm rồi.
Tư Thần không nhận ngay mà nhìn vào mắt của Quý Sở Nghiêu: "Anh Quý. Bây giờ tôi không có cách nào đền đáp cho anh, cũng không có vật gì quý giá để mang ra trao đổi."
Dù những thứ Quý Sở Nghiêu cho cậu là những thứ hắn không dùng đến hoặc là những tài nguyên dư thừa, nhưng Tư Thần vẫn không đủ năng lực để chi trả.
Quý Sở Nghiêu chống tay ngồi ở bên cạnh cậu, suy nghĩ một lát, nói: "Cậu có."
Ý hắn là Trường Sinh Uyên.
Ngữ khí của Tư Thần vô cùng kiên quyết: "Tôi sẽ không dùng nó để trao đổi bất cứ thứ gì."
Thái độ này không liên quan đến giá trị của Trường Sinh Uyên.
Nó đã gọi cậu là mẹ, mà Tư Thần quả thật đã coi nó như con trai mình.
Trường Sinh Uyên nghe được lời của Tư Thần thì vô cùng hạnh phúc và thẹn thùng, không khỏi cuộn thành một vòng tròn.
Tư Thần: "Tôi không muốn lừa anh. Tuy anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng vô cùng xin lỗi, tôi không..."
Tư Thần muốn nói "Tôi không thích anh.", nhưng lại cảm thấy đả thương người quá mức, vì một câu bình thường như vậy nhưng cũng có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.
Vì vậy, cậu sửa lại: "Tôi không phải gay. Nhưng nếu anh muốn thì tôi tự nguyện gánh vác vai trò "người yêu" để báo đáp anh."
Quý Sở Nghiêu là người thông mình, thẳng thắn sẽ dễ giải quyết hơn.
Huống hồ ngay từ ban đầu khi Tư Thần gặp hắn cũng chưa kịp tìm hiểu gì, đây cũng là một phản ứng chân thật.
Khóe môi Quý Sở Nghiêu hơi cong lên: "Không cần câu dẫn tôi như vậy, tôi chỉ mới 25 thôi. Vẫn còn trong giai đoạn tìm bạn đời."
Tư Thần cảm thấy rằng Quý Sở Nghiêu cũng không giống là một người dễ dàng bị câu dẫn.
Quý Sở Nghiêu không nhịn được mà thở dài: "Không cần nghĩ quá nhiều."
Tư Thần cảnh giác hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
"Nếu như cậu đã nghĩ được đến thế thì thứ ở trong đầu của cậu đối với tôi cũng không tính là gì. Khi đầu tư mới kiếm được lời, đây là chuyện bình thường, tôi cũng sẽ không để tâm vốn đầu tư nhiều hay ít, miễn là có thể thu hồi lại vốn."
Quý Sở Nghiêu nhìn thẳng vào mắt của Tư Thần: "Nhưng không thể đầu tư lỗ vốn. Nếu thật sự có một ngày tôi cần, tôi sẽ sử dụng cậu với điều kiện kia. Lúc đó cậu có thể tự do chấp nhận hoặc từ chối."
Tư Thần khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn anh."
Cậu nhanh chóng tập trung học tập.
Nói là học thì cũng không đúng lắm, vì hai ngày nữa Quý Sở Nghiêu đã phải đi, thời gian quá ít, cậu chỉ có thể học bằng cách ghi nhớ.
Học bằng cách ghi nhớ.
Đối với Tư Thần, chuyện này không có gì là xấu.
Khi còn nhỏ, tài nguyên ở trong viện phúc lợi rất ít. Học cũng dễ, căn bản không sợ trẻ em thi rớt.
Vì để bổ túc ôn thi, mỗi tuần Tư Thần sẽ nghĩ cách bắt xe buýt, đến thư viện thành phố tìm sách học.
Từ đầu còn có chút khó khăn, thường xuyên quên; sau đó thì trí nhớ của cậu đã được huấn luyện ngày càng tốt.
Sau này, có thời gian Tư Thần còn có thể ghi nhớ được mười mấy cuốn sách. Khi ngồi chuyến xe cuối về nhà, cậu sẽ dùng trí nhớ để học và lý giải những nội dung trong sách.
Ghi nhớ sách, đối với cậu mà nói chính là phương pháp tối ưu hóa hiệu suất học tập.
Cuốn sách "Nguyên lý Cơ Giới" dày 467 trang, Tư Thần mất 6 tiếng để ghi nhớ trọn vẹn. Cậu xây dựng một hệ thống cơ sở dữ liệu trong đầu, buổi chiều và buổi tối tiếp tục huấn luyện.
Lúc này, phòng huấn luyện mô phỏng đã tạo lập cảnh tượng ở nền văn minh Cơ Giới. Vũ khí của Tư Thần là cây súng có nguồn năng lượng mới đang được bán nhiều nhất ở trên thị trường.
Kẻ địch từ những con sâu rối loạn lung tung biến thành trí tuệ nhân tạo.
Tai nghe của cậu kết nối trực tiếp với bluetooth của Quý Sở Nghiêu.
Giọng nói của Quý Sở Nghiêu vẫn dịu dàng như cũ: "Đối phó với trí tuệ nhân tạo, nhiệm vụ là phá hủy nguồn năng lượng trung tâm của chúng."
...
...
"Cao duy xâm lấn" là game thực tế ảo nổi tiếng nhất của khoa học kỹ thuật Bát Phương, chỉ có tiến hóa giả mới có quyền đăng ký tham gia.
Nhưng vì thiết bị mô phỏng rất mắc, phần lớn chỉ có thể được những người chơi có điều kiện sử dụng.
Trên thực tế, sân huấn luyện mô phỏng trong nhà của Quý Sở Nghiêu là một bộ phận của trò chơi này.
Thậm chí Tư Thần còn không biết rằng vào ngày đầu tiên hệ thống lưu giữ thần kinh điện lưu của cậu, nó cũng đã tự động tạo cho cậu một tài khoản.
Người chơi 1401827.
Con số này là số thứ tự của cậu khi đăng ký trên trang web của Hiệp hội tiến hóa giả.
Thiết bị công nghệ luôn được thiết lập chế độ riêng tư, người ở bên ngoài không thể tìm hiểu, vì vậy mọi người chỉ biết đây là một người, nhưng không biết cụ thể là ai.
Trò chơi này chỉ có một mục đích, đó là dựa vào kết quả tham gia mà đưa ra những trị số nhất định, xếp hạng cấp bậc "Thang Trời" của tiến hóa giả.
Không có tiền mua thiết bị cũng không sao, trong phòng làm việc của Hiệp hội cũng có thiết bị tương tự.
Người chơi 1401827, cấp Hai, xếp hạng hiện tại: 27.
Thời gian tham gia: 5 tiếng 27 phút.
Trong mục Giao lưu của trang web, mọi người bắt đầu thảo luận.
- Cấp Hai mà xếp hạng 27? Nhân vật nào vậy? Vừa mới xuất hiện hả!
- Con cái nhà ai bây giờ mới bắt đầu tiến hóa thế? Còn mới cấp Hai thời gian gần đây, mạnh ghê, đừng nói lại là người nhà họ Quý nha?
- Không có khả năng, nhà học Quý toàn là cấp Ba cấp Bốn, tiến hóa cơ giới của bọn họ quá mức gian lận!!!
- Hạng 27, cũng được, có chút tư cách được vào danh sách tuyển chọn người thừa kết. Trên trang web cũng không thấy tin tức cá nhân, hẳn là bị ẩn rồi.
- Cấp Hai "Thang Trời" có hơn 4 triệu tiến hóa giả, xếp thứ 27 đã là rất mạnh rồi. Người ta còn mới chơi có 5 tiếng thôi đó.
Trò chuyện rôm rả, ồn ào.
Số liệu của người chơi 1401827 đã thay đổi.
Người chơi 1401827, cấp Hai, xếp hạng hiện tại: 12.
Thời gian tham gia trò chơi: 13 tiếng 07 phút.
- Ặc, từ từ, tốc độ tiến bộ này có hơi khoa trương rồi đúng không?
Xếp hạng và thời gian tham gia không liên quan tới nhau. Như Quý Sở Nghiêu, khi hắn tham gia đến bây giờ cũng chỉ có 3 tiếng nhưng vẫn không gây trở ngại khiến hắn leo lên hạng đầu của cấp Sáu "Thang Trời".
Dù lúc trước nguồn năng lượng trung tâm và số liệu bị hư hỏng, lúc sau hắn vẫn chưa tham gia lại vào trò chơi.
- @1401827, có trang web không? Phương hướng tiến hóa của cậu là gì vậy? Có phải được người lớn cấp cho hai nguồn năng lượng pháo không?
Tư Thần không biết chút gì về chuyện này.
Vì quá mệt, vừa mới tháo thiết bị ra, chân cậu đã mềm nhũn, dựa vào tường mà ngủ.
Quý Sở Nghiêu lại ôm ngang người cậu từ dưới đất lên.
Gỡ xuống lớp phòng bị, người trong lòng ngủ say như chết, cái bụng hé mở như bụng mèo.
Thật ra chuyện này có thể để cho quản gia trí năng làm, nhưng Quý Sở Nghiêu thích tự mình động thủ.
Hắn liếc tới lớp vảy đen vừa mọc ra ở hai bên sườn của Tư Thần, chúng vừa mới xuất hiện khi thực chiến, còn chưa kịp biến mất.
Xem ra cậu và Trường Sinh Uyên ở chung với nhau cũng không tồi.
Có một số người, dù bị ném bùn đất và gạch ngói vào người, nhưng chỉ cần có thể cạy ra được một khe hở, ngay lập tức đã tìm thấy ánh sáng để thoát ra.
Quý Sở Nghiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng giao Tư Thần cho quản gia, truyền đạt mệnh lệnh: "Mang cậu ấy vào bồn tắm thuốc ngâm mình, ngâm xong thì tắm rửa một lần rồi hong khô, để cậu ấy ngủ ở phòng cho khách."
Tuy rằng lúc nãy lời nói của hắn rất đường hoàng, nhưng có một chút... Quý Sở Nghiêu không có nói dối.
Là một người đàn ông trong giai đoạn đi tìm bạn đời, hắn thật sự sẽ cương lên.
Kết quả sau khi Quý Sở Nghiêu nói chuyện với gia đình không quá vui vẻ.
Hắn tắt màn hình, có chút bực bội mà xoa xoa phần giữa lông mày.
Sở Phục Hi nói rằng bồi dưỡng Tư Thần thành dạ ưng là con đường vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Quý Sở Nghiêu có ý tưởng mông lung, nhưng theo bản năng cảm thấy không quá đúng. Dù sao hắn cũng không có hứng thú lắm với người nắm quyền Trung Tâm Cơ Giới.
Việc hắn giúp đỡ Tư Thần giống như ở ven đường nhặt được một con mèo nhỏ lang thang.
Mèo nhỏ lang thang lớn lên rất ngoan, nhìn qua còn đáng thương hề hề, vì vậy vẫn nên mang về nhà mà nuôi.
Muốn cho nó ăn no mặc ấm, cái bụng ngày càng thêm tròn, tặng cho nó một gia đình ấm áp.
Và nếu như tin tưởng đủ thì con mèo nhỏ liệu có trở thành một thiếu niên xinh đẹp đến đền ơn đáp nghĩa không?
Đương nhiên, nếu thực sự có một ngày như vậy thì cũng hẳn là không chấp nhận được.
Vì mải suy nghĩ về chuyện này, Quý Sở Nghiêu đã sinh ra rất nhiều chuỗi số liệu phức tạp, rườm rà, thậm chí khi cắm chip phụ trợ vào sau ót còn hơi nóng nóng lên.
Cuối cùng hắn từ bỏ suy nghĩ.
...
...
Tư Thần ngủ rất ngon, khi tỉnh lại cả người thần thanh khí sảng, thân thể không có bất cứ đau nhức gì.
Nhưng cậu lại trợn cả mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, hai giây sau cậu mới kịp phản ứng lại thì thân thể từ từ thả lỏng.
Phòng của khách ở nhà của Quý Sở nghiêu so với phòng 6601 kéo dài tới phòng 6610 còn rộng hơn, thậm chí cậu có thể nằm ở trên giường lăn tới hai vòng.
Tư Thần nhìn thời gian, dù cách giờ đi làm còn nửa giờ nhưng đi xe từ nhà của Quý Sở Nghiêu đến công ty không thể đến trong nửa giờ.
Cậu suy nghĩ một lát, quyết định gửi tin nhắn cho tổ trưởng.
Tư Thần: Tổ trưởng, tôi muốn xin nghỉ 2 ngày.
Cậu có hỏi qua, Quý Sở Nghiêu sẽ ở Giang Xuyên đến ngày 23 tháng 2, vừa vặn còn hai ngày nữa.
Tổ trưởng trả lời rất nhanh: Lần này sao lại xin nghỉ?
Tư Thần vô cảm trả lời: Tới bệnh viện phá thai.
Tổ trưởng:...
Tổ trưởng muốn nói lại thôi. Là một người đàn ông trung niên đã hơn trăm tuổi, ông cảm thấy mình vẫn nên đưa cho người trẻ tuổi một ít lời khuyên.
Nhưng lại nhớ tới Quý Sở Nghiêu ở văn phòng lúc trước, ông lại cảm thấy rằng lời khuyên của mình lại vô cùng dư thừa.
Dù ông không quen biết Quý Sở Nghiêu, nhưng với khí chất thuộc dòng chính của gia tộc như người nọ, quả thật với không tới.
Tổ trưởng: Ôi Tiểu Thần ơi là Tiểu Thần, cậu vẫn còn trẻ mà. Không cần quá đau buồn đâu.
Tổ trưởng: Tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện này tôi sẽ không nói với ai cả.
Tư Thần buông điện thoại, nhìn quản gia cyber số hiệu N từ từ đi đến trước mặt mình: "Quý khách, ngài có muốn uống gì không?"
Quản gia mở bụng mình ra, ngăn bên trái là ngăn ướp lạnh, ngăn bên phải là ngăn nhiệt độ ổn định, bên trong có những loại đồ uống mới mẻ sặc sỡ: "Có sữa bò nước trái cây, sữa chua. Đều là thực phẩm được làm từ thiên nhiên. Nếu ngài thích món nào có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ vì ngài phục vụ."
Bây giờ thực phẩm được chia ra làm bốn loại.
Loại thứ nhất là những hóa chất tổng hợp mà Tư Thần thường ăn; loại thứ hai là thực phẩm chuyển gen, dùng gen của sinh vật cao duy chuyển đổi; loại thứ ba là dịch dinh dưỡng, sản phẩm hàng đầu của khoa học kỹ thuật, có hàm lượng dinh dưỡng cao; và loại thứ tư là thực phẩm thiên nhiên tự nhiên, trước khi cao duy xâm lấn xảy ra ai cũng ăn, nhưng sau cao duy xâm lấn thì chỉ có người có tiền mới mua nổi.
Tư Thần chưa ăn bao giờ.
Nhưng nghe trên mạng nói rằng do đã khắc sâu vào ký ức nhân loại, thực phẩm thiên nhiên ăn vào rất ngon lạ thường.
Tư Thần cầm một bình nước ép dưa hấu. Dưa hấu được nuôi trồng trong phòng thí nghiệm vừa to vừa ngọt, ép thành nước thì còn ngon hơn cả đường phèn.
Cậu cầm cũng đã cầm rồi, không nên lãng phí, quyết tâm uống cạn. Không ngờ hương vị lại ngon hơn ngoài ý muốn.
Đã qua giờ ăn cơm trưa.
Đầu bếp được mời đến từ khu cách vách, là một tiến hóa giả cấp Hai, có một cánh tay được cơ giới hóa, nghe nói đã từng phát hiện ra món ăn thất lạc trong không gian gấp khúc, hiện tại tự xưng là người duy nhất biết nấu món cay Tứ Xuyên, khó mà mua được ở bên ngoài.
Bình tĩnh mà xem xét, thức ăn được bày biện trên bàn không hề tệ. Hương vị thơm lừng trong không khí cũng có thể ngửi thấy rõ. Nhưng sau khi Tư Thần ăn một miếng đành phải im lặng buông chén đũa.
Trường Sinh Uyên không ngừng nôn khan: "Khó ăn, khó ăn!"
Thật là không có biện pháp, vì những món này không có trong menu thực đơn của Trường Sinh Uyên.
Tư Thần đành phải hỏi: "Có dịch dinh dưỡng không?"
Quý Sở Nghiêu: "Có."
Dịch dinh dưỡng được bỏ trong một cái túi trong suốt, nước có màu đen, nhìn không ra thành phần gì.
Hai người mỗi người một túi, ngồi ở hai đầu bàn ăn.
Tư Thần cảm thấy dịch dinh dưỡng này uống rất ngon, vì vừa mới lấy ra khỏi ngăn ướp lạnh, hương vị như một ly sữa lắc.
Quý Sở Nghiêu vừa uống vừa tủm tỉm cười nhìn gương mặt cậu, làm cho Tư Thần cảm thấy mình như là một bữa ăn.
Tư Thần chuyển dời tầm mắt: "Buổi chiều có thể tiếp tục không?"
Quý Sở Nghiêu nhấp một ngụm dịch dinh dưỡng: "Được."
Thật ra ở trong sân huấn luyện mô phỏng, vì tiếp cận với cái chết chân thật quá nhiều nên nhiều người huấn luyện sẽ bị chấn thương tâm lý, vài ngày sau không đứng dậy nổi là chuyện bình thường, người chủ động yêu cầu tăng cường thêm rất ít.
Quý Sở Nghiêu cũng đã từng trải qua huấn luyện như vậy, thế nhưng điểm khác biệt là hắn dùng
"đạo cụ" hàng thật, là những thứ mà đội hộ vệ của nhà họ Quý bắt về từ không gian gấp khúc.
Ngã xuống, lại đứng dậy, liên tục lặp đi lặp lại thành một quá trình dài. Ở giữa nghịch cảnh mở ra một con đường máu để có thể chứng minh được tư cách người thừa kế.
Khi cận kề cái chết mới biết bản thân nhỏ bé nhường nào. Tìm thấy đường sống từ sự chết chóc chính là cách để tôi luyện dũng khí.
Yếu đuối và vô tri không phải chướng ngại khi sinh tồn, mà là ngạo mạn.
Ở lầu dưới, cyber quản gia số 1 đang bận rộn sắp xếp đồ nhìn chằm chằm máy theo dõi: "Dịch dinh dưỡng quý giá như vậy... Là rất quý giá đó! Thiếu gia cũng chỉ có mấy túi để uống, vậy mà sao lại đưa cho khách được!"
Số 2 vỗ vỗ thân thể hình trụ của nó: "Nhưng đã lâu rồi thiếu gia không cười vui vẻ như vậy."
Số 1 cảm thấy lời kịch của số 2 có chút không xong.
***
Ở nhà Quý Sở Nghiêu làm khách đến sáng hôm sau, cuối cùng Tư Thần cũng được chạm vào vũ khí máy móc.
Năm đó học quân huấn ở trường đại học, Tư Thần cũng có cơ hội tiếp xúc một thời gian.
Huấn luyện viên phụ trách khi đó là một nghiên cứu sinh nam ở trường quân đội, nghe cậu nói vài tiếng "anh ơi anh à" đã trầm mê không tìm thấy lối thoát, hận không thể đem tri thức cả đời tích lũy ra dạy cho cậu.
Đáng tiếc học quân huấn chỉ có hai tháng. Khi kết thúc, vị huấn luyện viên kia lại quay về phong bế huấn luyện, còn nhắc tới gì mà huấn luyện gia tộc, sau khi tốt nghiệp thì quay về cưới cậu... Nhiều năm trôi qua cũng không biết chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ rồi, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Nghĩ đến chuyện đó, Tư Thần khó tránh khỏi có chút phân tâm.
Cũng may sự khống chế cảm xúc của cậu luôn luôn đúng chỗ, Quý Sở Nghiêu làm thầy giáo nhưng cũng không phát hiện ra được học sinh của mình thất thần.
Quý Sở Nghiêu đưa cho cậu một quyển "Nguyên lý Cơ Giới", nói: "Đây là giáo trình khi tôi học đại học."
Không có học tập, nhìn cũng không thể hiểu và điều khiển được vũ khí.
Tư Thần lật sách, Quý Sở Nghiêu hiển nhiên không phải là một học sinh giỏi điển hình, ghi chép trong giáo trình ít ỏi đến đáng thương, căn bản vẫn còn giữ y nguyên màu mực.
Phê bình thì có hơi thiếu, nhưng đã là rất dụng tâm rồi.
Tư Thần không nhận ngay mà nhìn vào mắt của Quý Sở Nghiêu: "Anh Quý. Bây giờ tôi không có cách nào đền đáp cho anh, cũng không có vật gì quý giá để mang ra trao đổi."
Dù những thứ Quý Sở Nghiêu cho cậu là những thứ hắn không dùng đến hoặc là những tài nguyên dư thừa, nhưng Tư Thần vẫn không đủ năng lực để chi trả.
Quý Sở Nghiêu chống tay ngồi ở bên cạnh cậu, suy nghĩ một lát, nói: "Cậu có."
Ý hắn là Trường Sinh Uyên.
Ngữ khí của Tư Thần vô cùng kiên quyết: "Tôi sẽ không dùng nó để trao đổi bất cứ thứ gì."
Thái độ này không liên quan đến giá trị của Trường Sinh Uyên.
Nó đã gọi cậu là mẹ, mà Tư Thần quả thật đã coi nó như con trai mình.
Trường Sinh Uyên nghe được lời của Tư Thần thì vô cùng hạnh phúc và thẹn thùng, không khỏi cuộn thành một vòng tròn.
Tư Thần: "Tôi không muốn lừa anh. Tuy anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng vô cùng xin lỗi, tôi không..."
Tư Thần muốn nói "Tôi không thích anh.", nhưng lại cảm thấy đả thương người quá mức, vì một câu bình thường như vậy nhưng cũng có thể làm tổn thương lòng tự trọng của người ta.
Vì vậy, cậu sửa lại: "Tôi không phải gay. Nhưng nếu anh muốn thì tôi tự nguyện gánh vác vai trò "người yêu" để báo đáp anh."
Quý Sở Nghiêu là người thông mình, thẳng thắn sẽ dễ giải quyết hơn.
Huống hồ ngay từ ban đầu khi Tư Thần gặp hắn cũng chưa kịp tìm hiểu gì, đây cũng là một phản ứng chân thật.
Khóe môi Quý Sở Nghiêu hơi cong lên: "Không cần câu dẫn tôi như vậy, tôi chỉ mới 25 thôi. Vẫn còn trong giai đoạn tìm bạn đời."
Tư Thần cảm thấy rằng Quý Sở Nghiêu cũng không giống là một người dễ dàng bị câu dẫn.
Quý Sở Nghiêu không nhịn được mà thở dài: "Không cần nghĩ quá nhiều."
Tư Thần cảnh giác hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
"Nếu như cậu đã nghĩ được đến thế thì thứ ở trong đầu của cậu đối với tôi cũng không tính là gì. Khi đầu tư mới kiếm được lời, đây là chuyện bình thường, tôi cũng sẽ không để tâm vốn đầu tư nhiều hay ít, miễn là có thể thu hồi lại vốn."
Quý Sở Nghiêu nhìn thẳng vào mắt của Tư Thần: "Nhưng không thể đầu tư lỗ vốn. Nếu thật sự có một ngày tôi cần, tôi sẽ sử dụng cậu với điều kiện kia. Lúc đó cậu có thể tự do chấp nhận hoặc từ chối."
Tư Thần khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn anh."
Cậu nhanh chóng tập trung học tập.
Nói là học thì cũng không đúng lắm, vì hai ngày nữa Quý Sở Nghiêu đã phải đi, thời gian quá ít, cậu chỉ có thể học bằng cách ghi nhớ.
Học bằng cách ghi nhớ.
Đối với Tư Thần, chuyện này không có gì là xấu.
Khi còn nhỏ, tài nguyên ở trong viện phúc lợi rất ít. Học cũng dễ, căn bản không sợ trẻ em thi rớt.
Vì để bổ túc ôn thi, mỗi tuần Tư Thần sẽ nghĩ cách bắt xe buýt, đến thư viện thành phố tìm sách học.
Từ đầu còn có chút khó khăn, thường xuyên quên; sau đó thì trí nhớ của cậu đã được huấn luyện ngày càng tốt.
Sau này, có thời gian Tư Thần còn có thể ghi nhớ được mười mấy cuốn sách. Khi ngồi chuyến xe cuối về nhà, cậu sẽ dùng trí nhớ để học và lý giải những nội dung trong sách.
Ghi nhớ sách, đối với cậu mà nói chính là phương pháp tối ưu hóa hiệu suất học tập.
Cuốn sách "Nguyên lý Cơ Giới" dày 467 trang, Tư Thần mất 6 tiếng để ghi nhớ trọn vẹn. Cậu xây dựng một hệ thống cơ sở dữ liệu trong đầu, buổi chiều và buổi tối tiếp tục huấn luyện.
Lúc này, phòng huấn luyện mô phỏng đã tạo lập cảnh tượng ở nền văn minh Cơ Giới. Vũ khí của Tư Thần là cây súng có nguồn năng lượng mới đang được bán nhiều nhất ở trên thị trường.
Kẻ địch từ những con sâu rối loạn lung tung biến thành trí tuệ nhân tạo.
Tai nghe của cậu kết nối trực tiếp với bluetooth của Quý Sở Nghiêu.
Giọng nói của Quý Sở Nghiêu vẫn dịu dàng như cũ: "Đối phó với trí tuệ nhân tạo, nhiệm vụ là phá hủy nguồn năng lượng trung tâm của chúng."
...
...
"Cao duy xâm lấn" là game thực tế ảo nổi tiếng nhất của khoa học kỹ thuật Bát Phương, chỉ có tiến hóa giả mới có quyền đăng ký tham gia.
Nhưng vì thiết bị mô phỏng rất mắc, phần lớn chỉ có thể được những người chơi có điều kiện sử dụng.
Trên thực tế, sân huấn luyện mô phỏng trong nhà của Quý Sở Nghiêu là một bộ phận của trò chơi này.
Thậm chí Tư Thần còn không biết rằng vào ngày đầu tiên hệ thống lưu giữ thần kinh điện lưu của cậu, nó cũng đã tự động tạo cho cậu một tài khoản.
Người chơi 1401827.
Con số này là số thứ tự của cậu khi đăng ký trên trang web của Hiệp hội tiến hóa giả.
Thiết bị công nghệ luôn được thiết lập chế độ riêng tư, người ở bên ngoài không thể tìm hiểu, vì vậy mọi người chỉ biết đây là một người, nhưng không biết cụ thể là ai.
Trò chơi này chỉ có một mục đích, đó là dựa vào kết quả tham gia mà đưa ra những trị số nhất định, xếp hạng cấp bậc "Thang Trời" của tiến hóa giả.
Không có tiền mua thiết bị cũng không sao, trong phòng làm việc của Hiệp hội cũng có thiết bị tương tự.
Người chơi 1401827, cấp Hai, xếp hạng hiện tại: 27.
Thời gian tham gia: 5 tiếng 27 phút.
Trong mục Giao lưu của trang web, mọi người bắt đầu thảo luận.
- Cấp Hai mà xếp hạng 27? Nhân vật nào vậy? Vừa mới xuất hiện hả!
- Con cái nhà ai bây giờ mới bắt đầu tiến hóa thế? Còn mới cấp Hai thời gian gần đây, mạnh ghê, đừng nói lại là người nhà họ Quý nha?
- Không có khả năng, nhà học Quý toàn là cấp Ba cấp Bốn, tiến hóa cơ giới của bọn họ quá mức gian lận!!!
- Hạng 27, cũng được, có chút tư cách được vào danh sách tuyển chọn người thừa kết. Trên trang web cũng không thấy tin tức cá nhân, hẳn là bị ẩn rồi.
- Cấp Hai "Thang Trời" có hơn 4 triệu tiến hóa giả, xếp thứ 27 đã là rất mạnh rồi. Người ta còn mới chơi có 5 tiếng thôi đó.
Trò chuyện rôm rả, ồn ào.
Số liệu của người chơi 1401827 đã thay đổi.
Người chơi 1401827, cấp Hai, xếp hạng hiện tại: 12.
Thời gian tham gia trò chơi: 13 tiếng 07 phút.
- Ặc, từ từ, tốc độ tiến bộ này có hơi khoa trương rồi đúng không?
Xếp hạng và thời gian tham gia không liên quan tới nhau. Như Quý Sở Nghiêu, khi hắn tham gia đến bây giờ cũng chỉ có 3 tiếng nhưng vẫn không gây trở ngại khiến hắn leo lên hạng đầu của cấp Sáu "Thang Trời".
Dù lúc trước nguồn năng lượng trung tâm và số liệu bị hư hỏng, lúc sau hắn vẫn chưa tham gia lại vào trò chơi.
- @1401827, có trang web không? Phương hướng tiến hóa của cậu là gì vậy? Có phải được người lớn cấp cho hai nguồn năng lượng pháo không?
Tư Thần không biết chút gì về chuyện này.
Vì quá mệt, vừa mới tháo thiết bị ra, chân cậu đã mềm nhũn, dựa vào tường mà ngủ.
Quý Sở Nghiêu lại ôm ngang người cậu từ dưới đất lên.
Gỡ xuống lớp phòng bị, người trong lòng ngủ say như chết, cái bụng hé mở như bụng mèo.
Thật ra chuyện này có thể để cho quản gia trí năng làm, nhưng Quý Sở Nghiêu thích tự mình động thủ.
Hắn liếc tới lớp vảy đen vừa mọc ra ở hai bên sườn của Tư Thần, chúng vừa mới xuất hiện khi thực chiến, còn chưa kịp biến mất.
Xem ra cậu và Trường Sinh Uyên ở chung với nhau cũng không tồi.
Có một số người, dù bị ném bùn đất và gạch ngói vào người, nhưng chỉ cần có thể cạy ra được một khe hở, ngay lập tức đã tìm thấy ánh sáng để thoát ra.
Quý Sở Nghiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng giao Tư Thần cho quản gia, truyền đạt mệnh lệnh: "Mang cậu ấy vào bồn tắm thuốc ngâm mình, ngâm xong thì tắm rửa một lần rồi hong khô, để cậu ấy ngủ ở phòng cho khách."
Tuy rằng lúc nãy lời nói của hắn rất đường hoàng, nhưng có một chút... Quý Sở Nghiêu không có nói dối.
Là một người đàn ông trong giai đoạn đi tìm bạn đời, hắn thật sự sẽ cương lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất