Chương 31
Edit: jena
Đêm vẫn chưa kết thúc.
Bình Lâm. Không gian gấp khúc. Khu dân cư.
Dù giá nhà có thấp hơn nhưng phòng ốc ở đây cũng giống với Khu An toàn, đều là những căn phòng rộng mười mấy mét vuông.
Trên hành lang, các cánh cửa san sát đối diện nhau, giống như các căn phòng nối dài trong ký túc xá.
Trên góc tường truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn."
"Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện khi xưa vào đêm nay. Tôi là bác sĩ chữa trị tâm hồn cho cậu, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ."
Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ nhưng không biết vì sao, khán giả có thể nghe thấy được chút cảm giác mặt mũi của MC bị bầm dập.
"Lúc trước kể đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, Dư Liên là một người mới của tổ chức, là một chiến sĩ ưu tú, đồng thời là một vị thân sĩ ưu nhã."
"Những người quen biết với Dư Liên đều ca ngợi anh là một người tốt, trọng tình trọng nghĩa. Vì vậy anh cảm thấy chuyện đạo đức ngày một suy tàn, đồng tiền lên ngôi trong xã hội là một chuyện khó mà chấp nhận nổi."
"Từ nhỏ anh đã thề rằng sẽ giúp đỡ người thiện, bài trừ cái ác, cưu mang những người khó khăn... Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã trở thành một nhân viên ngân hàng, là một công việc khá tốt."
Một người đàn ông nấp ở trong phòng thấp giọng mắng một câu: "Má *, sao lại tới đây nữa? Dây dưa mãi không hết."
Dư Liên là người mặc tây trang đã có ý tốt nhắc nhở Tư Thần trước khi cao duy xâm lấn bắt đầu.
Bọn họ vốn có một nhóm hai người.
Nhưng khi cao duy xâm lấn xảy ra, bạn đồng hành của Dư Liên đã tách ra.
Sau khi người đó nhận một cuộc điện thoại thì khóc lóc nói muốn đi "Cứu mẹ", khuyên như thế nào cũng không quay trở lại.
Dư Liên đành phải một mình lên đường, dựa theo máy quét đến khu đào quặng.
Máy quét có thể biểu hiện những khu vực có năng lượng cao trong không gian gấp khúc.
Dư Liên không ngờ rằng ở một khu dân cư bình thường, cũ kỹ thế này lại có thứ gì đó đáng giá.
Giọng nói giới thiệu vẫn tiếp tục: "Thế nên, khi phát hiện một thi thể trên xe khách mình đang đi, Dư Liên đã lựa chọn không báo nguy trước."
Dư Liên đang lục lọi đồ, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc.
Hắn chưa hề kể cho ai nghe về chuyện này!
Người giới thiệu tự xưng là "bác sĩ", sao lại biết được?
Bác sĩ phì cười: "Một người phụ nữ nói cho anh rằng thi thể giấu trong túi đó là chồng của cô, là một tên tội phạm hi3p d4m, đồng thời cũng bạo hành gia đình mình. Trong một lần tranh chấp, cô đã lỡ tay gi3t ch3t..."
"Người phụ nữ khóc quá đáng thương. Dư Liên cũng đau lòng vô cùng."
"Vì vậy Dư Liên không chỉ không báo nguy mà còn giúp người phụ nữ xử lý thi thể. Bọn họ đã lái xe, vứt xác của người chồng kia vào vùng đất trống."
"Trước khi tách ra, người phụ nữ còn nói với anh: "Cảm ơn anh, anh là một người tốt."".
"Nhưng ngày hôm sau trở về nhà, Dư Liên nhìn thấy lệnh truy nã ở trên TV. Người phụ nữ là tội phạm truy nã, là một tiến hóa giả có đặc tính mê hoặc nhân tâm, trước đó một ngày vừa gi3t ch3t một nhân viên của cục an ninh."
"Dư Liên đáng thương đã trở thành đồng lõa, nhưng anh lại không dám thừa nhận. Vì anh còn cần công việc, cần duy trì cuộc sống ngăn nắp thường lệ, cần tiếp tục giữ gìn thể diện "tấm gương sáng cho người khác". Anh là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Anh không thể vào tù được, đúng không?"
Gương mặt của Dư Liên trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả người cứng đờ.
"Không phải là không báo, mà là thời điểm chưa đến. Bây giờ, đã 17 năm trôi qua, oan hồn đã tới đòi mạng."
"Lần này, người phạm sai lầm là anh. Anh sẽ làm như thế nào đây? Bác sĩ cũng rất tò mò."
Ngoài hành lang, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc." Ba lần.
Dư Liên là một tiến hóa giả, thính giác rất nhạy, hắn có thể nghe thấy tiếng đập cửa xuất phát từ hành lang bên trái.
Cửa phòng số 1 bị gõ. Dư Liên đang ở phòng số 12 ở bên phải.
Vì không có ai mở cửa, sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, cửa số 2 lại được gõ tiếp.
Vẫn là ba lần như cũ.
Tiếng gõ cửa đều đều như nhịp trống, từng chút từng chút gõ vào tim của Dư Liên.
Trán hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng là nỗi chột dạ và hoảng loạn trước nay chưa từng có.
"Tại sao..." Thậm chí hắn còn muốn c4n móng tay: "Trước nay tôi chưa từng nói với ai, không thể có người biết được."
Người có hoài nghi như vậy ở trong không gian gấp khúc còn rất nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên Dư Liên đối mặt với Thần Quái, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nơi này tà đạo hơn so với những không gian gấp khúc khác rất nhiều.
Chúa tể của không gian gấp khúc này sẽ đào bới trong nội tâm của con người về những quá khứ họ không muốn nhớ lại; dưới danh nghĩa của "chữa bệnh", bắt tất cả phải đối diện với đau khổ thêm một lần nữa.
Dư Liên đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, ở đây là tầng 22. Bên dưới sâu không thấy đáy, theo lý thuyết hắn có thể từ đây nhảy ngoài, nhưng quá mạo hiểm.
Tiến hóa giả cấp thấp chỉ có tố chất thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường, từ độ cao này ngã xuống vẫn sẽ mất mạng.
Dư Liên lấy búp bê ngày nắng trong túi ra, nắm chặt trong tay.
Tiếng gõ cửa ngày một gần, từ tốc độ chậm chạp đã tăng nhanh hơn, trở nên dồn dập, hối thúc, như một loài dã thú đang thở hổn hển vì phẫn nộ.
Theo tiếng đập cửa đang đến gần, nụ cười của búp bê ngày nắng dần biến mất, khóe miệng cong vòng xuống.
Dư Liên là tiến hóa giả tiến hóa theo phương hướng sinh vật. Cấp Hai, cũng không quá thấp ở trong không gian gấp khúc này.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại mất đi dũng khí, còn có ảo giác "chuyện này sớm nên tới từ lâu".
Giống như lời bác sĩ nói, mấy năm nay Dư Liên luôn sống trong dằn vặt. Vì luôn tự trách nên hắn luôn mất ngủ vào ban đêm.
Hắn đã đến thăm mộ của nhân viên cục an ninh xấu số, khi chết chỉ mới 37 tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Đáng lẽ hắn nên báo nguy khi nhìn thấy lệnh truy nã.
Nhưng lúc chôn thi thể, Dư Liên đã tận mắt nhìn thấy cái túi co giật.
Người phụ nữ bị dọa nên hốt hoảng khóc, cô rất đẹp, khi khóc rất động lòng người.
Thế nên, Dư Liên như bị quỷ ám, bắn một phát súng vào túi xác.
...
...
Dư Liên lấy dao ra, ghì chặt trong tay. Hình ảnh túi xác đầy máu đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Hắn chống tay lên cửa, cảm thấy không khí ngày một lạnh lẽo dần, một cái lạnh thấu xương khi tay chân phát đau.
Tiếng gõ cửa đã vang lên ở phòng bên cạnh.
Nhanh chóng, chỉ vài giây sau, sẽ đến chỗ này.
Dư Liên trợn mắt, lắng nghe âm thanh của thẩm phán đến giữa không gian tĩnh mịch.
***
Tư Thần cảm thấy muốn đánh được Boss thì vẫn nên tìm thêm vài nhân viên lao động khỏe mạnh.
Giống như khi cậu còn ở phòng thí nghiệm.
Dù những nghiên cứu đó cậu có thể một mình làm nhưng nếu có người giúp đỡ bên cạnh, hiệu suất hoàn toàn tăng cao.
Trong không gian gấp khúc nhỏ như thế này, có thể gặp một ai đó còn sống trong phạm vi 10 km thì cần phải có chút may mắn.
Dư Liên là cột sóng đầu tiên mà cậu ghi nhận được trong phạm vi rà quét.
Tư Thần cũng không biết bản thân cậu có thể quét được Dư Liên. Không chỉ do con mắt nhân tạo của cậu tiên tiến mà còn có máy móc lắp ráp bên ngoài của Dư Liên là sản phẩm của Trung Tâm Cơ Giới, đồng thời Tư Thần lại có quyền hạn rất cao ở trong Trung Tâm Cơ Giới.
Quý Sở Nghiêu đã cho cậu tài khoản quyền hạn của hắn, quyền hạn đó có cấp bậc ngang ngửa với quản lý cao cấp của tập đoàn Cơ Giới.
Công năng là có thể dùng con mắt nhân tạo rà quét, kiểm tra "người dùng".
Đây là xâm phạm quyền riêng tư của công dân, cách đây vài năm cũng đã có người lên tiếng phản đối, biểu tình; nhưng bây giờ quyền riêng tư của đại bộ phận đã bị xâm phạm, người thường cũng không còn để ý đến vấn đề này nữa.
Huống hồ tập đoàn Cơ Giới cũng có một dịch vụ luôn được xếp đầu, mỗi tháng chỉ cần đóng 100 điểm tín dụng là bạn có thể tự cấp quyền đóng lại khả năng định vị. Thế nên những người biểu tình ban đầu cũng đã thưa thớt dần.
Tập đoàn Cơ Giới chỉ cần dựa vào dịch vụ này đã có thể kiếm hơn 1 tỷ mỗi tháng.
Mặt ngoài, họ nói định vị đã đóng.
Nhưng trên thực tế, có thể nhìn thì vẫn nhìn được; hơn nữa còn xác định rất chuẩn xác, và ở trong không gian gấp khúc vẫn có hiệu lực như bình thường.
Tư Thần đi vào tiểu khu, đi theo hướng phát ra cột sóng.
Dựa theo số liệu, người sống đang ở tầng 22.
Cậu nghĩ là phải đi thang máy.
Nhưng khi cậu vào thang máy, nhấn vào nút tầng 22, cửa thang máy đóng rồi mở, mở rồi đóng, nhưng kiên quyết không đi lên, vô cùng phản nghịch.
Đèn dây tóc lập lòe trên đầu như thể đang cười nhạo cậu.
Vì vậy, Tư Thần cười một tiếng, cắt dây điện của thang máy trả thù rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cậu vẫn còn treo sợi xích sắt trên người, xích sắt thoạt nhìn không dài nhưng lại khá nặng, ép lên người khiến eo của cậu đau.
Chờ cậu thở hồng hộc bò được đến tầng 22 thì vừa lúc nhìn thấy một con thú bông mặt một bộ đồng phục đang gõ cửa ở phòng số 12.
Con thú bông kia là một con gấu nhỏ, trên đồng phục có đánh số của công nhân viên chức của cục an ninh.
Trông nó khá đáng yêu, nhưng trên bụng lại có một cái lỗ đầm đìa máu, bên trong có vài miếng vải nỉ màu đỏ như ruột bị lòi ra, kéo lê trên mặt đất, tạo thành một con đường máu trên sàn nhà.
Nhìn thấy Tư Thần, con gấu bông run lập cập, kéo ruột của mình lên chạy qua bên hàng hiên.
Ý thức của Tư Thần còn chưa kịp phản ứng nhưng thân thể đã thành thật đuổi theo.
Không chột dạ, đồ vật kia lại chạy đi làm gì?
Con gấu bông nhìn có vẻ nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh, hệt như một con thỏ, một bước nhảy dài gần hai mét.
Gần như trong nháy mắt, con gấu bông đã vọt tới cửa sổ.
Nó quay đầu, cách Tư Thần mấy mét làm một cái mặt quỷ, sau đó nhảy xuống.
Nó đã chạy mất.
Tư Thần vịn lan can, cúi đầu nhìn xuống.
Tòa nhà rất cao, phía dưới như có sương mù nổi lên, một khoảng đen nghìn nghịt.
Hiển nhiên, con gấu bông kia cũng là một sinh vật cao duy. Theo cách nói của thiên tai Thần Quái thì là quỷ nháo.
Cậu cho rằng những con thú bông trên đường đi là trường hợp đặc biệt, không ngờ lại không phải.
Tên tự xưng là bác sĩ tâm lý kia hình như rất thích âm thầm điều khiển thú bông.
Có lẽ là đến không gian gấp khúc này muốn bán đồ chơi để thử thời vận.
Tư Thần hỏi: "Có thể ăn không?"
Trường Sinh Uyên suy nghĩ một lát, giọng điệu chần chờ: "... Ăn. Không ngon, ăn."
"Lần sau bắt được, cho con thịt kho tàu."
Trường Sinh Uyên hoan hô: "Mẹ ơi~! Ngon ngon~"
Tư Thần vòng về, gõ cửa phòng số 12. Vô cùng lịch sự, "cốc cốc cốc", gõ ba cái.
Trong phòng không có động tĩnh.
Tư Thần đằng hắng giọng: "Có ai không?"
Trong phòng vẫn là một sự im lặng tĩnh mịch, không có âm thanh nào.
Tư Thần: "Đừng trốn, dù không có tiếng động như tôi biết có người ở trong."
Một lát sau, một giọng nói run rẩy dò hỏi: "... Mày con mẹ nó là ai?".
"Con người. Tư Thần."
Dư Liên ghé vào cửa mắt mèo, nhìn thấy gương mặt của Tư Thần.
Dù có ánh sáng nhưng hành lang vẫn rất tối tăm, tuy nhiên Dư Liên vẫn có thể nhận ra đối phương. Vì đôi mắt dị sắc xinh đẹp đó khó lòng mà quên được.
Hắn cẩn thận mở cửa. Chắc chắn không nhìn thấy thêm gì mới thở ra một hơi, nằm liệt xuống dưới đất.
"Thứ ở bên ngoài đâu?"
"Nhảy xuống lầu chạy thoát." Tư Thần muốn nói lại thôi: "Anh tốt xấu gì cũng là tiến hóa giả..."
Vì áp lực tinh thần quá lớn nên Dư Liên có cảm giác thả lỏng sau khi căng chặt cả người.
Hắn cười khổ: "Hẳn là cậu cũng nghe được hết rồi."
"Nghe được."
Mỗi tầng đều có loa phát thanh, muốn không nghe cũng khó.
"Tôi không muốn giết người đó, nhưng tôi là tòng phạm."
Tư Thần: "Ừm."
Dư Liên đợi nửa ngày, nhưng Tư Thần vẫn không nói thêm gì.
Hắn hỏi: "... Cậu không muốn nói gì hả?"
Tư Thần vô cùng bình tĩnh: "Chuyện của anh do pháp luật giải quyết, không phải chuyện của tôi. Nếu anh vẫn còn tự trách thì sau khi rời khỏi đây hãy đi tự thú đi."
Dư Liên mấp máy môi, nói: "Tôi là Dư Liên. Là tiến hóa giả theo phương hướng cải tạo sinh vật, cấp Hai, đặc tính là người gôm."
Dư Liên hiểu rõ, Tư Thần không có khả năng vô duyên vô cớ tìm đến mình. Một khi đã như vậy thì không bằng chứng mình bản thân có chút giá trị cho người ta.
Hắn giơ tay lên trước mặt Tư Thần, vặn nó thành một cái bánh quai chèo: "Cậu nhìn đi, co dãn rất tốt, còn có thể nghiền nát hoặc kẹt cửa. Nhưng mà cần một ít thời gian để hồi phục, hơn nữa tương đối kỵ đồ vật bén nhọn."
"Trong phạm vi duỗi thân, có thể tùy ý co rút." Vừa nói, cổ của Dư Liên không ngừng dài ra, cho đến khi đụng đến trần nhà: "Đây, giống như thế này."
Trường Sinh Uyên lúc này nói một câu muộn màng: "Mẹ ơi, đói.".
Tư Thần nhìn Dư Liên với cái cổ dài một mét rưỡi, mặt không cảm xúc nói: "Anh không cần biểu diễn cho tôi xem. Cảm ơn."
Ở nền văn minh Thần Quái, những đặc tính này thật sự là quá mức k1ch thích.
Đêm vẫn chưa kết thúc.
Bình Lâm. Không gian gấp khúc. Khu dân cư.
Dù giá nhà có thấp hơn nhưng phòng ốc ở đây cũng giống với Khu An toàn, đều là những căn phòng rộng mười mấy mét vuông.
Trên hành lang, các cánh cửa san sát đối diện nhau, giống như các căn phòng nối dài trong ký túc xá.
Trên góc tường truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn."
"Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện khi xưa vào đêm nay. Tôi là bác sĩ chữa trị tâm hồn cho cậu, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ."
Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ nhưng không biết vì sao, khán giả có thể nghe thấy được chút cảm giác mặt mũi của MC bị bầm dập.
"Lúc trước kể đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, Dư Liên là một người mới của tổ chức, là một chiến sĩ ưu tú, đồng thời là một vị thân sĩ ưu nhã."
"Những người quen biết với Dư Liên đều ca ngợi anh là một người tốt, trọng tình trọng nghĩa. Vì vậy anh cảm thấy chuyện đạo đức ngày một suy tàn, đồng tiền lên ngôi trong xã hội là một chuyện khó mà chấp nhận nổi."
"Từ nhỏ anh đã thề rằng sẽ giúp đỡ người thiện, bài trừ cái ác, cưu mang những người khó khăn... Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã trở thành một nhân viên ngân hàng, là một công việc khá tốt."
Một người đàn ông nấp ở trong phòng thấp giọng mắng một câu: "Má *, sao lại tới đây nữa? Dây dưa mãi không hết."
Dư Liên là người mặc tây trang đã có ý tốt nhắc nhở Tư Thần trước khi cao duy xâm lấn bắt đầu.
Bọn họ vốn có một nhóm hai người.
Nhưng khi cao duy xâm lấn xảy ra, bạn đồng hành của Dư Liên đã tách ra.
Sau khi người đó nhận một cuộc điện thoại thì khóc lóc nói muốn đi "Cứu mẹ", khuyên như thế nào cũng không quay trở lại.
Dư Liên đành phải một mình lên đường, dựa theo máy quét đến khu đào quặng.
Máy quét có thể biểu hiện những khu vực có năng lượng cao trong không gian gấp khúc.
Dư Liên không ngờ rằng ở một khu dân cư bình thường, cũ kỹ thế này lại có thứ gì đó đáng giá.
Giọng nói giới thiệu vẫn tiếp tục: "Thế nên, khi phát hiện một thi thể trên xe khách mình đang đi, Dư Liên đã lựa chọn không báo nguy trước."
Dư Liên đang lục lọi đồ, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc.
Hắn chưa hề kể cho ai nghe về chuyện này!
Người giới thiệu tự xưng là "bác sĩ", sao lại biết được?
Bác sĩ phì cười: "Một người phụ nữ nói cho anh rằng thi thể giấu trong túi đó là chồng của cô, là một tên tội phạm hi3p d4m, đồng thời cũng bạo hành gia đình mình. Trong một lần tranh chấp, cô đã lỡ tay gi3t ch3t..."
"Người phụ nữ khóc quá đáng thương. Dư Liên cũng đau lòng vô cùng."
"Vì vậy Dư Liên không chỉ không báo nguy mà còn giúp người phụ nữ xử lý thi thể. Bọn họ đã lái xe, vứt xác của người chồng kia vào vùng đất trống."
"Trước khi tách ra, người phụ nữ còn nói với anh: "Cảm ơn anh, anh là một người tốt."".
"Nhưng ngày hôm sau trở về nhà, Dư Liên nhìn thấy lệnh truy nã ở trên TV. Người phụ nữ là tội phạm truy nã, là một tiến hóa giả có đặc tính mê hoặc nhân tâm, trước đó một ngày vừa gi3t ch3t một nhân viên của cục an ninh."
"Dư Liên đáng thương đã trở thành đồng lõa, nhưng anh lại không dám thừa nhận. Vì anh còn cần công việc, cần duy trì cuộc sống ngăn nắp thường lệ, cần tiếp tục giữ gìn thể diện "tấm gương sáng cho người khác". Anh là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Anh không thể vào tù được, đúng không?"
Gương mặt của Dư Liên trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả người cứng đờ.
"Không phải là không báo, mà là thời điểm chưa đến. Bây giờ, đã 17 năm trôi qua, oan hồn đã tới đòi mạng."
"Lần này, người phạm sai lầm là anh. Anh sẽ làm như thế nào đây? Bác sĩ cũng rất tò mò."
Ngoài hành lang, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc." Ba lần.
Dư Liên là một tiến hóa giả, thính giác rất nhạy, hắn có thể nghe thấy tiếng đập cửa xuất phát từ hành lang bên trái.
Cửa phòng số 1 bị gõ. Dư Liên đang ở phòng số 12 ở bên phải.
Vì không có ai mở cửa, sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, cửa số 2 lại được gõ tiếp.
Vẫn là ba lần như cũ.
Tiếng gõ cửa đều đều như nhịp trống, từng chút từng chút gõ vào tim của Dư Liên.
Trán hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng là nỗi chột dạ và hoảng loạn trước nay chưa từng có.
"Tại sao..." Thậm chí hắn còn muốn c4n móng tay: "Trước nay tôi chưa từng nói với ai, không thể có người biết được."
Người có hoài nghi như vậy ở trong không gian gấp khúc còn rất nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên Dư Liên đối mặt với Thần Quái, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nơi này tà đạo hơn so với những không gian gấp khúc khác rất nhiều.
Chúa tể của không gian gấp khúc này sẽ đào bới trong nội tâm của con người về những quá khứ họ không muốn nhớ lại; dưới danh nghĩa của "chữa bệnh", bắt tất cả phải đối diện với đau khổ thêm một lần nữa.
Dư Liên đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, ở đây là tầng 22. Bên dưới sâu không thấy đáy, theo lý thuyết hắn có thể từ đây nhảy ngoài, nhưng quá mạo hiểm.
Tiến hóa giả cấp thấp chỉ có tố chất thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường, từ độ cao này ngã xuống vẫn sẽ mất mạng.
Dư Liên lấy búp bê ngày nắng trong túi ra, nắm chặt trong tay.
Tiếng gõ cửa ngày một gần, từ tốc độ chậm chạp đã tăng nhanh hơn, trở nên dồn dập, hối thúc, như một loài dã thú đang thở hổn hển vì phẫn nộ.
Theo tiếng đập cửa đang đến gần, nụ cười của búp bê ngày nắng dần biến mất, khóe miệng cong vòng xuống.
Dư Liên là tiến hóa giả tiến hóa theo phương hướng sinh vật. Cấp Hai, cũng không quá thấp ở trong không gian gấp khúc này.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại mất đi dũng khí, còn có ảo giác "chuyện này sớm nên tới từ lâu".
Giống như lời bác sĩ nói, mấy năm nay Dư Liên luôn sống trong dằn vặt. Vì luôn tự trách nên hắn luôn mất ngủ vào ban đêm.
Hắn đã đến thăm mộ của nhân viên cục an ninh xấu số, khi chết chỉ mới 37 tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Đáng lẽ hắn nên báo nguy khi nhìn thấy lệnh truy nã.
Nhưng lúc chôn thi thể, Dư Liên đã tận mắt nhìn thấy cái túi co giật.
Người phụ nữ bị dọa nên hốt hoảng khóc, cô rất đẹp, khi khóc rất động lòng người.
Thế nên, Dư Liên như bị quỷ ám, bắn một phát súng vào túi xác.
...
...
Dư Liên lấy dao ra, ghì chặt trong tay. Hình ảnh túi xác đầy máu đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Hắn chống tay lên cửa, cảm thấy không khí ngày một lạnh lẽo dần, một cái lạnh thấu xương khi tay chân phát đau.
Tiếng gõ cửa đã vang lên ở phòng bên cạnh.
Nhanh chóng, chỉ vài giây sau, sẽ đến chỗ này.
Dư Liên trợn mắt, lắng nghe âm thanh của thẩm phán đến giữa không gian tĩnh mịch.
***
Tư Thần cảm thấy muốn đánh được Boss thì vẫn nên tìm thêm vài nhân viên lao động khỏe mạnh.
Giống như khi cậu còn ở phòng thí nghiệm.
Dù những nghiên cứu đó cậu có thể một mình làm nhưng nếu có người giúp đỡ bên cạnh, hiệu suất hoàn toàn tăng cao.
Trong không gian gấp khúc nhỏ như thế này, có thể gặp một ai đó còn sống trong phạm vi 10 km thì cần phải có chút may mắn.
Dư Liên là cột sóng đầu tiên mà cậu ghi nhận được trong phạm vi rà quét.
Tư Thần cũng không biết bản thân cậu có thể quét được Dư Liên. Không chỉ do con mắt nhân tạo của cậu tiên tiến mà còn có máy móc lắp ráp bên ngoài của Dư Liên là sản phẩm của Trung Tâm Cơ Giới, đồng thời Tư Thần lại có quyền hạn rất cao ở trong Trung Tâm Cơ Giới.
Quý Sở Nghiêu đã cho cậu tài khoản quyền hạn của hắn, quyền hạn đó có cấp bậc ngang ngửa với quản lý cao cấp của tập đoàn Cơ Giới.
Công năng là có thể dùng con mắt nhân tạo rà quét, kiểm tra "người dùng".
Đây là xâm phạm quyền riêng tư của công dân, cách đây vài năm cũng đã có người lên tiếng phản đối, biểu tình; nhưng bây giờ quyền riêng tư của đại bộ phận đã bị xâm phạm, người thường cũng không còn để ý đến vấn đề này nữa.
Huống hồ tập đoàn Cơ Giới cũng có một dịch vụ luôn được xếp đầu, mỗi tháng chỉ cần đóng 100 điểm tín dụng là bạn có thể tự cấp quyền đóng lại khả năng định vị. Thế nên những người biểu tình ban đầu cũng đã thưa thớt dần.
Tập đoàn Cơ Giới chỉ cần dựa vào dịch vụ này đã có thể kiếm hơn 1 tỷ mỗi tháng.
Mặt ngoài, họ nói định vị đã đóng.
Nhưng trên thực tế, có thể nhìn thì vẫn nhìn được; hơn nữa còn xác định rất chuẩn xác, và ở trong không gian gấp khúc vẫn có hiệu lực như bình thường.
Tư Thần đi vào tiểu khu, đi theo hướng phát ra cột sóng.
Dựa theo số liệu, người sống đang ở tầng 22.
Cậu nghĩ là phải đi thang máy.
Nhưng khi cậu vào thang máy, nhấn vào nút tầng 22, cửa thang máy đóng rồi mở, mở rồi đóng, nhưng kiên quyết không đi lên, vô cùng phản nghịch.
Đèn dây tóc lập lòe trên đầu như thể đang cười nhạo cậu.
Vì vậy, Tư Thần cười một tiếng, cắt dây điện của thang máy trả thù rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cậu vẫn còn treo sợi xích sắt trên người, xích sắt thoạt nhìn không dài nhưng lại khá nặng, ép lên người khiến eo của cậu đau.
Chờ cậu thở hồng hộc bò được đến tầng 22 thì vừa lúc nhìn thấy một con thú bông mặt một bộ đồng phục đang gõ cửa ở phòng số 12.
Con thú bông kia là một con gấu nhỏ, trên đồng phục có đánh số của công nhân viên chức của cục an ninh.
Trông nó khá đáng yêu, nhưng trên bụng lại có một cái lỗ đầm đìa máu, bên trong có vài miếng vải nỉ màu đỏ như ruột bị lòi ra, kéo lê trên mặt đất, tạo thành một con đường máu trên sàn nhà.
Nhìn thấy Tư Thần, con gấu bông run lập cập, kéo ruột của mình lên chạy qua bên hàng hiên.
Ý thức của Tư Thần còn chưa kịp phản ứng nhưng thân thể đã thành thật đuổi theo.
Không chột dạ, đồ vật kia lại chạy đi làm gì?
Con gấu bông nhìn có vẻ nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh, hệt như một con thỏ, một bước nhảy dài gần hai mét.
Gần như trong nháy mắt, con gấu bông đã vọt tới cửa sổ.
Nó quay đầu, cách Tư Thần mấy mét làm một cái mặt quỷ, sau đó nhảy xuống.
Nó đã chạy mất.
Tư Thần vịn lan can, cúi đầu nhìn xuống.
Tòa nhà rất cao, phía dưới như có sương mù nổi lên, một khoảng đen nghìn nghịt.
Hiển nhiên, con gấu bông kia cũng là một sinh vật cao duy. Theo cách nói của thiên tai Thần Quái thì là quỷ nháo.
Cậu cho rằng những con thú bông trên đường đi là trường hợp đặc biệt, không ngờ lại không phải.
Tên tự xưng là bác sĩ tâm lý kia hình như rất thích âm thầm điều khiển thú bông.
Có lẽ là đến không gian gấp khúc này muốn bán đồ chơi để thử thời vận.
Tư Thần hỏi: "Có thể ăn không?"
Trường Sinh Uyên suy nghĩ một lát, giọng điệu chần chờ: "... Ăn. Không ngon, ăn."
"Lần sau bắt được, cho con thịt kho tàu."
Trường Sinh Uyên hoan hô: "Mẹ ơi~! Ngon ngon~"
Tư Thần vòng về, gõ cửa phòng số 12. Vô cùng lịch sự, "cốc cốc cốc", gõ ba cái.
Trong phòng không có động tĩnh.
Tư Thần đằng hắng giọng: "Có ai không?"
Trong phòng vẫn là một sự im lặng tĩnh mịch, không có âm thanh nào.
Tư Thần: "Đừng trốn, dù không có tiếng động như tôi biết có người ở trong."
Một lát sau, một giọng nói run rẩy dò hỏi: "... Mày con mẹ nó là ai?".
"Con người. Tư Thần."
Dư Liên ghé vào cửa mắt mèo, nhìn thấy gương mặt của Tư Thần.
Dù có ánh sáng nhưng hành lang vẫn rất tối tăm, tuy nhiên Dư Liên vẫn có thể nhận ra đối phương. Vì đôi mắt dị sắc xinh đẹp đó khó lòng mà quên được.
Hắn cẩn thận mở cửa. Chắc chắn không nhìn thấy thêm gì mới thở ra một hơi, nằm liệt xuống dưới đất.
"Thứ ở bên ngoài đâu?"
"Nhảy xuống lầu chạy thoát." Tư Thần muốn nói lại thôi: "Anh tốt xấu gì cũng là tiến hóa giả..."
Vì áp lực tinh thần quá lớn nên Dư Liên có cảm giác thả lỏng sau khi căng chặt cả người.
Hắn cười khổ: "Hẳn là cậu cũng nghe được hết rồi."
"Nghe được."
Mỗi tầng đều có loa phát thanh, muốn không nghe cũng khó.
"Tôi không muốn giết người đó, nhưng tôi là tòng phạm."
Tư Thần: "Ừm."
Dư Liên đợi nửa ngày, nhưng Tư Thần vẫn không nói thêm gì.
Hắn hỏi: "... Cậu không muốn nói gì hả?"
Tư Thần vô cùng bình tĩnh: "Chuyện của anh do pháp luật giải quyết, không phải chuyện của tôi. Nếu anh vẫn còn tự trách thì sau khi rời khỏi đây hãy đi tự thú đi."
Dư Liên mấp máy môi, nói: "Tôi là Dư Liên. Là tiến hóa giả theo phương hướng cải tạo sinh vật, cấp Hai, đặc tính là người gôm."
Dư Liên hiểu rõ, Tư Thần không có khả năng vô duyên vô cớ tìm đến mình. Một khi đã như vậy thì không bằng chứng mình bản thân có chút giá trị cho người ta.
Hắn giơ tay lên trước mặt Tư Thần, vặn nó thành một cái bánh quai chèo: "Cậu nhìn đi, co dãn rất tốt, còn có thể nghiền nát hoặc kẹt cửa. Nhưng mà cần một ít thời gian để hồi phục, hơn nữa tương đối kỵ đồ vật bén nhọn."
"Trong phạm vi duỗi thân, có thể tùy ý co rút." Vừa nói, cổ của Dư Liên không ngừng dài ra, cho đến khi đụng đến trần nhà: "Đây, giống như thế này."
Trường Sinh Uyên lúc này nói một câu muộn màng: "Mẹ ơi, đói.".
Tư Thần nhìn Dư Liên với cái cổ dài một mét rưỡi, mặt không cảm xúc nói: "Anh không cần biểu diễn cho tôi xem. Cảm ơn."
Ở nền văn minh Thần Quái, những đặc tính này thật sự là quá mức k1ch thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất