Chương 42
Edit: jena
Không gian gấp khúc kết thúc, khu vực này cũng mất đi những đặc tính Thần Quái.
Con gấu bông bị đốt cháy đã hóa tro tàn trên ghế.
Mùi hương ở trong phòng không dễ ngửi.
Tư Thần mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài.
Phần lớn búp bê đã chìm theo ngọn lửa, Tư Thần chỉ còn hai đứa nhỏ làm kỷ niệm ở trong túi.
Một là Tiểu Chu, hai là váy trắng.
Cảm giác không có khả năng nhưng Tư Thần vẫn không thể nhịn nổi mà xốc váy của nó lên nhìn thử vào bên trong.
Quả nhiên không có cái gì, càng không có đạo cụ ẩn giấu.
Theo lý thuyết, sau khi đánh Boss sẽ có một cái rương trang bị cực lớn.
Tư Thần lục tung trong văn phòng, không thấy một cái rương nào, chỉ thấy được hai bản ghi chép nghiên cứu.
"Phương hướng tiến hóa dung hợp hai sinh duy vật cao duy khác nhau"
"Đào tạo nhân công sinh vật cao duy linh năng"
Bản ghi chép đầu tiên có đối tượng thực nghiệm là nữ y tá.
Kết quả phán định: Sản phẩm thất bại.
Những trang sau của bản ghi chép đều bị xé rách.
Bản ghi chép thứ hai là kế hoạch đầu tư chi tiết của Tâm Hồn ở thành phố Bình Lâm; thành lập phòng khám, lựa chọn quá trình "vật chứa nuôi cấy".
Giống như thân thể của Tiểu Chu được gọi là vật chứa nuôi cấy.
Hình thức này rất quen mắt, khiến Tư Thần nhớ đến viện phúc lợi xã hội mình ở khi còn nhỏ.
Váy trắng nói với cậu rằng quên đi là một loại bảo vệ.
Sắc mặt của Tư Thần không khỏi tối lại, cậu mất một chút thời gian để ghi nhớ nội dung trên bản ghi chép, sau đó dùng bật lửa thiêu hủy toàn bộ.
Cao duy xâm lấn kết thúc, nhóm búp bê và các máy gắp búp bê đã biến mất, chỉ còn lại một cái hàng rào sắt trống rỗng.
Máy chơi game ở giữa tầng cũng đã báo hỏng hoàn toàn.
Tư Thần xuống lầu, tầng hai của bệnh viện đã quay lại bộ dạng ban đầu, hai vách tường đã cháy đen, cửa sổ bằng sắt đã vặn vẹo biến dạng, khói bụi phủ một lớp thật dày.
Mỗi phòng bệnh đều có một người đang nằm bất tỉnh, thùng thủy tinh trên đầu giường có một con búp bê chưa thành hình.
Dư Liên nằm trên giường bệnh ngủ ngáy. Tư Thần lắc lắc, hắn mông lung mở mắt ra, thoáng nhìn bầu trời sáng trưng ở bên ngoài, biểu tình vẫn ngây ngốc: "Kết thúc rồi?"
Tư Thần: "Anh muốn tiếp tục hả?"
Một chiếc máy bay không người lái màu đen xuất hiện trước mắt hai người, âm thanh máy móc khuếch đại: "Xin chào, đây là cục an ninh, xin hỏi có cần hỗ trợ không?"
"Cứu trợ khẩn cấp 100 ngàn điểm tín dụng, viện trợ cơ sở vật chất 20 ngàn điểm tín dụng. Công dân cấp Ba được giảm giá 20%~! Tài nguyên nhân lực hữu hạn, xin hãy mua nhanh chóng."
Đuôi máy bay còn phun ra làn khói màu xanh để minh họa.
Tư Thần chậm rãi nói: "Chúng tôi gặp thiên tai Thần Quái, bên trong có sinh vật cao duy, đặc tính là biến nhân loại thành búp bê."
Cậu đi đến phòng bệnh bên cạnh, kéo cửa ra, để cho máy bay không người lái chụp được cảnh tượng bên trong: "Khi chúng tôi đến đây, những tiến hóa giả này đã bị chuyển hóa một nửa. Bây giờ không gian gấp khúc đã kết thúc nhưng bọn họ vẫn chưa tỉnh lại."
Máy bay không người lái ngay lập tức nghiêm túc lại: "Đã ghi nhận. Chúng tôi lập tức sẽ cử đội đặc nhiệm đến điều tra."
***
Bình Lâm. 11 giờ sáng.
Tư Thần và Dư Liên đi ra khỏi cổng chính của cục an ninh.
Trên người cả hai vẫn còn dính đầy máu, còn chưa kịp sửa soạn đã bị bế đến cục an ninh tiến hành ghi chép.
Nhìn qua như có một người ăn xin đang đứng ở ven đường muốn đi qua cầu vượt, người còn lại thì như một nam nghệ sĩ đang chụp ảnh quảng cáo cho cầu vượt.
Báo cáo lại mọi chuyện ở không gian gấp khúc, Tư Thần được tặng 2 điểm công dân, số điểm này nếu tích lũy đủ có thể thăng cấp thứ bậc công dân.
So sánh giữa số điểm yêu cầu để thăng cấp thứ bậc công dân với số điểm hằng ngày mà công dân có thể nhận được, 2 điểm này vẫn tốt hơn so với nhiều người lắm, có thể dùng để chứng minh rằng thế giới này vẫn còn con đường để thăng tiến, chỉ là con người vẫn chưa nỗ lực hết mình mà thôi.
Các tiến hóa giả bất tỉnh trên tầng hai ở phòng khám đều đã được đưa đến bệnh viện gần đó. Nhưng còn chuyện họ có tỉnh lại hay không thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Tư Thần.
Người ăn xin Dư Liên lấy điện thoại mới mua ra: "Anh trai, có thể thêm số điện thoại nhau được không? Sau này còn đi nữa thì có gì đi với nhau tiếp."
Thời này số liệu của mỗi người đều đã được mã hóa thành ID và nghiệm chứng bằng vân tay, chỉ cần có một thiết bị tiên tiến là có thể dùng được.
Tư Thần không từ chối.
Cậu không bao giờ xã giao trên internet, đến bây giờ cũng chỉ có đồng nghiệp, bạn học cũ, Quý Sở Nghiêu là người lạ duy nhất.
Dư Liên đang chờ xe, hắn đứng ở đường cái bên cạnh, do dự một lát: "Tư Thần, tạm thời tôi sẽ không đi tự thú."
Tư Thần đeo kính râm mới mua lên, đôi mắt hơi nhìn sang.
Khóe môi của cậu luôn cong cong, dù không cười nhưng cũng giống như đang cười.
Dư Liên hít sâu một hơi: "Tôi còn một chuyện cần phải làm; sau khi kết thúc, chắc chắc tôi sẽ chủ động đến cục an ninh báo án."
Tư Thần nghĩ nghĩ: "Bác sĩ kia có nói rằng tội phạm truy nã kia có đặc tính mê hoặc. Có lẽ sẽ không bị vào tù đâu, cùng lắm là phạt tiền và phạt tù treo thôi."
Dư Liên nhìn cậu cười cười, không nói gì. Nụ cười mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Lần ngày không gian gấp khúc kéo dài ba ngày. Thời gian không dài nhưng Tư Thần có cảm giác như đã trải qua cả mấy đời.
Tư Thần thuê một phòng khách sạn, ở trong phòng tắm tắm rửa. Qua hơi nước mờ ảo, cậu nhìn thấy một khối bầm tím ứ đọng trên người mình.
Đây là dấu vết do chiến đấu lưu lại, chỗ nghiêm trọng nhất là vết thương trên bụng do con quỷ nhện đâm.
Nửa ngày trôi qua, miệng vết thương đã kết vảy, đã mọc ra lớp da non. Còn vết bầm tím này đã qua mấy ngày còn chưa biến mất.
Vẻ ngoài của Tư Thần rất đẹp, có thể nói là được ông trời vô cùng ưu ái. Sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, những đường cong trên cơ thể ngày càng quyến rũ hơn, cậu nhìn bản thân trong gương còn cảm thấy có chút rung động.
Đáng tiếc rằng nó sẽ không kéo dài lâu.
Trường Sinh Uyên nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi, ngủ ngủ."
Nó đã ăn hết Điểu Xà Thần, bụng căng tròn; yêu cầu phải đi ngủ để tiêu hóa bớt.
Vì là quan hệ cộng sinh, Trường Sinh Uyên buồn ngủ cũng sẽ ảnh hưởng đến Tư Thần.
Cậu lau khô tóc, nhịn cơn buồn ngủ xuống, đi đến chi nhánh Bình Lâm của hiệp hội tiến hóa giả
Hiệp hội có thể giám định các vật phẩm cao duy, còn hỗ trợ dịch vụ mua bán.
Ở phó bản lần này, ngoại trừ váy trắng ở bên cạnh cậu ngay từ đầu, Tư Thần còn có thêm được một cái bật lửa, một nguồn năng lượng trung tâm, hai búp bê vải và sổ khám bệnh.
Những đặc tính Thần Quái của xích sắt, dao phay, bóng đèn đỏ đều đã biến mất ngay trong không gian gấp khúc. Bây giờ chúng chỉ là những đồ vật bình thường, thậm chí vì bị hư hỏng nghiêm trọng nên không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể mang đến chỗ xử lý rác thải.
Tư Thần lấy bật lửa, nguồn năng lượng trung tâm, sổ khám bệnh đi làm giám định, hao phí hết 30 ngàn.
Dù lương một tháng đã lên tới tiền triệu nhưng Tư Thần vẫn đau lòng không thôi.
Trước đây khi còn học cấp ba, cậu sống cả năm mới tốn đến 30 ngàn.
Ăn ở trường học, một bữa trưa kêu thêm một đĩa thịt cũng đã tốn hơn 100.
Ba món đồ được nhân viên dùng gậy huỳnh quang rà quét, sau đó trả về: "Báo cáo kiểm nghiệm sẽ có vào giữa tháng 7, sẽ được trực tiếp gửi qua cho cậu."
Điện thoại có vài tin nhắn của Tân Tiểu Thảo, hỏi bệnh tình của cậu đã ổn hơn chưa.
Nhưng tin nhắn của Quý Sở Nghiêu là nhiều nhất, nhìn sơ qua có hơn cả chục tin.
Tư Thần đọc lướt, tất cả đều là những chính sách chiêu sinh cao học gần đây, bên cạnh đó cũng có một ít chia sẻ về sinh hoạt hằng ngày, đặc biệt nhiều nhất là hỏi khi nào cậu ra ngoài.
Tư Thần: Mới vừa ra.
Cậu đợi một lúc, thấy Quý Sở Nghiêu không trả lời nên cất điện thoại vào, mua vé xe về lại Giang Xuyên.
Vì muốn giảm bớt thời gian nên Tư Thần mua vé tốc hành, khoảng 28 tiếng nữa sẽ đến nơi.
Vì có dự cảm sau khi ngủ sẽ khó mà tỉnh lại trong thời gian ngắn nên Tư Thần cứ một khoảng thời gian sẽ véo vào đùi. Cậu không sợ đau, xuống tay rất mạnh, phần đùi trong bị véo đến xanh tím.
Tư Thần cảm thấy sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, mình dễ bị đánh lén hơn nhiều.
Chỉ cần thừa dịp ký chủ đang thăng cấp, âm thầm mai phục, không chừng cậu sẽ bị người khác giết trong lúc đang ngủ.
Vì khu vực ngoại thành đều không có tín hiệu nên khi Tư Thần đến trạm giao thông Giang Xuyên mới đọc được tin nhắn của Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu: Tôi có đọc báo cáo, Bình Lâm có rất nhiều tiến hỏa giả trở thành người thực vật.
Quý Sở Nghiêu: Cậu có thời gian rảnh để nói chuyện không?
Tư Thần: Hôm khác đi
Quý Sở Nghiêu: Được
Lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện, Tư Thần chờ thêm hai tiếng nữa thì về đến nhà.
Cậu khóa kỹ cửa phòng, nằm ở trên giường, để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Cậu lại mơ thấy mê cung khổng lồ lúc trước. Mê cung có những hàng cây xanh xếp thành hàng, những lùm cây cao mấy mét che hết ánh sáng ban ngày. Có nhiều loại hoa li ti mọc bên trên.
Tư Thần nhớ rõ mình đã đến đây, nhưng không cùng một chỗ.
Cậu mờ mịt đi về phía trước, đi lòng vòng trong mê cung một hồi lâu, cuối cùng tìm thấy người bị nhốt ở giữa mê cung.
Váy trắng vẫn còn ngồi trên cỏ, đang liều mạng lắp ghép miếng ghép hình vẫn chưa xong.
Tư Thần nhìn, trò ghép hình này như đang ghép ra một cái hồ, váy trắng chỉ mới ghép được một nửa.
Trên tay, mắt cá chân của váy trắng đều có xích khóa lại. Xiềng xích ôm lấy tay chân tái nhợt của đối phương, nhưng điểm cuối của nó lại là hư không.
Cậu ta ngẩng đầu, mỉm cười với Tư Thần: "Cậu lại tới nữa."
Một người giống mình như đúc đang cười với mình.
Cảm giác này thật ra có hơi kỳ lạ.
Tư Thần ngồi xuống bên cạnh đối phương. Hai người đều cùng ngồi trên mặt cở, cùng nhau sửa sang lại trò chơi ghép hình.
Mảnh nhỏ ghép hình quá nhiều, xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, họa tiết bên trên cũng không có theo một quy luật nào.
Tư Thần so sánh các họa tiết với nhau, rồi lấy hai mảnh ghép ghép lại, nhẹ giọng dò hỏi: "Sao lại chơi ghép hình vậy?"
"Vì..." Váy trắng hơi nghiêng đầu, nhợt nhạt cười: "Tôi đã phạm một sai lầm."
Tư Thân suy nghĩ một lát, hỏi: "Cho nên cậu mới bị nhốt ở đây?"
Váy trắng bổ sung thêm: "Giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt."
Tay Tư Thần khựng lại.
Váy trắng nhìn thấy tóc của Tư Thần bị rối, muốn đưa tay lên sờ.
Cho nên cậu ta thật sự làm, nhưng vừa nâng tay lên, xích sắt trên cổ tay liền bùm bùm điện nổ.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, không cần thương hại cho tôi."
Đôi mắt váy trắng hơi nheo lại: "Là tôi tự mình chui vào lồng sắt này."
...
...
Tư Thần hô hấp nặng nề, dưới mí mắt nhắm chặt, tròng mắt liên tục chuyển động, như thể có đó đè ép trên người, không cho cậu tỉnh lại.
Mũi cậu bắt đầu chảy máu.
Thân thể của Tư Thần theo bản năng muốn nằm theo một tư thế an toàn khi ngủ, vì vậy cậu nghiêng người, cuộn tròn lại, bảo vệ cho phần bụng mềm mại.
Đây là tư thế của trẻ nhỏ khi còn trong cơ thể mẹ.
Phần xương sống của cậu xuất hiện một đường máu đỏ thật dài, nó xỏ xuyên qua toàn bộ phần lưng, hoàn toàn đi vào đốt xương cuối cùng.
Máu thịt quay cuồng mở ra một cái khe hẹp, nhưng không có máu chảy ra, chỉ là khi xé rách thân thể sẽ khó tránh khỏi bị nhiễm trùng hơi sưng lên.
Xúc tu đen của Trường Sinh Uyên từ bên trong chui ra ngoài.
Sau khi nó ăn Điểu Xà Thần, nó đã lớn hơn nhiều, ít nhất đã cao bằng nửa người bình thường. Xúc tu từ sau lưng Tư Thần duỗi dài ra, quấn hai vòng ôm lấy eo cậu.
Nhưng Trường Sinh Uyên không muốn nhiều như vậy.
Dù nó ngốc nghếch không hiểu chuyện nhưng nó vẫn có cảm giác mơ hồ rằng con cái khi lớn lên sẽ rời khỏi mẹ mình.
Vì vậy, tám cái xúc tu của nó quấn quanh nhau, xoắn chặt, nỗ lực bài trừ hơi nước dư thừa trong người ra.
Những chất lỏng đó được Tư Thần hấp thu.
Thật là muốn ăn luôn mẹ.
Trường Sinh Uyên nuốt mấy ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng chỉ dám hít hít vào lớp quần áo bên ngoài, cũng không dám c4n một cái.
Răng sữa của nó đã mọc ra. Những cái răng mới hơi hơi uốn lượn, có tác dụng xé nát luôn con mồi, không cần phải nhai nữa.
C4n sẽ để lại sẹo, mẹ chắc chắn sẽ biết
Trường Sinh Uyên bị vắt kiệt nước trông giống như một miếng hải sản phơi khô, không cần một chỗ trống lớn để chui vào.
Vì vậy, dây tơ hồng trên sống lưng của Tư Thần cũng từ từ thu ngắn lại, cuối cùng chỉ dài khoảng 15 cm.
Nó chui vào lại, như một con bạch tuộc giấu trong bình.
Ở ngoài cửa.
Quý Sở Nghiêu đứng trước của nhà Tư Thần, không gõ cửa. Trong mắt hắn, ánh sáng xanh đang sáng lên.
Vừa rồi dao động năng lượng rất kỳ quái.
Giống như đã xảy ra cao duy xâm lấn.
Không gian gấp khúc kết thúc, khu vực này cũng mất đi những đặc tính Thần Quái.
Con gấu bông bị đốt cháy đã hóa tro tàn trên ghế.
Mùi hương ở trong phòng không dễ ngửi.
Tư Thần mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành ở bên ngoài.
Phần lớn búp bê đã chìm theo ngọn lửa, Tư Thần chỉ còn hai đứa nhỏ làm kỷ niệm ở trong túi.
Một là Tiểu Chu, hai là váy trắng.
Cảm giác không có khả năng nhưng Tư Thần vẫn không thể nhịn nổi mà xốc váy của nó lên nhìn thử vào bên trong.
Quả nhiên không có cái gì, càng không có đạo cụ ẩn giấu.
Theo lý thuyết, sau khi đánh Boss sẽ có một cái rương trang bị cực lớn.
Tư Thần lục tung trong văn phòng, không thấy một cái rương nào, chỉ thấy được hai bản ghi chép nghiên cứu.
"Phương hướng tiến hóa dung hợp hai sinh duy vật cao duy khác nhau"
"Đào tạo nhân công sinh vật cao duy linh năng"
Bản ghi chép đầu tiên có đối tượng thực nghiệm là nữ y tá.
Kết quả phán định: Sản phẩm thất bại.
Những trang sau của bản ghi chép đều bị xé rách.
Bản ghi chép thứ hai là kế hoạch đầu tư chi tiết của Tâm Hồn ở thành phố Bình Lâm; thành lập phòng khám, lựa chọn quá trình "vật chứa nuôi cấy".
Giống như thân thể của Tiểu Chu được gọi là vật chứa nuôi cấy.
Hình thức này rất quen mắt, khiến Tư Thần nhớ đến viện phúc lợi xã hội mình ở khi còn nhỏ.
Váy trắng nói với cậu rằng quên đi là một loại bảo vệ.
Sắc mặt của Tư Thần không khỏi tối lại, cậu mất một chút thời gian để ghi nhớ nội dung trên bản ghi chép, sau đó dùng bật lửa thiêu hủy toàn bộ.
Cao duy xâm lấn kết thúc, nhóm búp bê và các máy gắp búp bê đã biến mất, chỉ còn lại một cái hàng rào sắt trống rỗng.
Máy chơi game ở giữa tầng cũng đã báo hỏng hoàn toàn.
Tư Thần xuống lầu, tầng hai của bệnh viện đã quay lại bộ dạng ban đầu, hai vách tường đã cháy đen, cửa sổ bằng sắt đã vặn vẹo biến dạng, khói bụi phủ một lớp thật dày.
Mỗi phòng bệnh đều có một người đang nằm bất tỉnh, thùng thủy tinh trên đầu giường có một con búp bê chưa thành hình.
Dư Liên nằm trên giường bệnh ngủ ngáy. Tư Thần lắc lắc, hắn mông lung mở mắt ra, thoáng nhìn bầu trời sáng trưng ở bên ngoài, biểu tình vẫn ngây ngốc: "Kết thúc rồi?"
Tư Thần: "Anh muốn tiếp tục hả?"
Một chiếc máy bay không người lái màu đen xuất hiện trước mắt hai người, âm thanh máy móc khuếch đại: "Xin chào, đây là cục an ninh, xin hỏi có cần hỗ trợ không?"
"Cứu trợ khẩn cấp 100 ngàn điểm tín dụng, viện trợ cơ sở vật chất 20 ngàn điểm tín dụng. Công dân cấp Ba được giảm giá 20%~! Tài nguyên nhân lực hữu hạn, xin hãy mua nhanh chóng."
Đuôi máy bay còn phun ra làn khói màu xanh để minh họa.
Tư Thần chậm rãi nói: "Chúng tôi gặp thiên tai Thần Quái, bên trong có sinh vật cao duy, đặc tính là biến nhân loại thành búp bê."
Cậu đi đến phòng bệnh bên cạnh, kéo cửa ra, để cho máy bay không người lái chụp được cảnh tượng bên trong: "Khi chúng tôi đến đây, những tiến hóa giả này đã bị chuyển hóa một nửa. Bây giờ không gian gấp khúc đã kết thúc nhưng bọn họ vẫn chưa tỉnh lại."
Máy bay không người lái ngay lập tức nghiêm túc lại: "Đã ghi nhận. Chúng tôi lập tức sẽ cử đội đặc nhiệm đến điều tra."
***
Bình Lâm. 11 giờ sáng.
Tư Thần và Dư Liên đi ra khỏi cổng chính của cục an ninh.
Trên người cả hai vẫn còn dính đầy máu, còn chưa kịp sửa soạn đã bị bế đến cục an ninh tiến hành ghi chép.
Nhìn qua như có một người ăn xin đang đứng ở ven đường muốn đi qua cầu vượt, người còn lại thì như một nam nghệ sĩ đang chụp ảnh quảng cáo cho cầu vượt.
Báo cáo lại mọi chuyện ở không gian gấp khúc, Tư Thần được tặng 2 điểm công dân, số điểm này nếu tích lũy đủ có thể thăng cấp thứ bậc công dân.
So sánh giữa số điểm yêu cầu để thăng cấp thứ bậc công dân với số điểm hằng ngày mà công dân có thể nhận được, 2 điểm này vẫn tốt hơn so với nhiều người lắm, có thể dùng để chứng minh rằng thế giới này vẫn còn con đường để thăng tiến, chỉ là con người vẫn chưa nỗ lực hết mình mà thôi.
Các tiến hóa giả bất tỉnh trên tầng hai ở phòng khám đều đã được đưa đến bệnh viện gần đó. Nhưng còn chuyện họ có tỉnh lại hay không thì không nằm trong phạm vi quan tâm của Tư Thần.
Người ăn xin Dư Liên lấy điện thoại mới mua ra: "Anh trai, có thể thêm số điện thoại nhau được không? Sau này còn đi nữa thì có gì đi với nhau tiếp."
Thời này số liệu của mỗi người đều đã được mã hóa thành ID và nghiệm chứng bằng vân tay, chỉ cần có một thiết bị tiên tiến là có thể dùng được.
Tư Thần không từ chối.
Cậu không bao giờ xã giao trên internet, đến bây giờ cũng chỉ có đồng nghiệp, bạn học cũ, Quý Sở Nghiêu là người lạ duy nhất.
Dư Liên đang chờ xe, hắn đứng ở đường cái bên cạnh, do dự một lát: "Tư Thần, tạm thời tôi sẽ không đi tự thú."
Tư Thần đeo kính râm mới mua lên, đôi mắt hơi nhìn sang.
Khóe môi của cậu luôn cong cong, dù không cười nhưng cũng giống như đang cười.
Dư Liên hít sâu một hơi: "Tôi còn một chuyện cần phải làm; sau khi kết thúc, chắc chắc tôi sẽ chủ động đến cục an ninh báo án."
Tư Thần nghĩ nghĩ: "Bác sĩ kia có nói rằng tội phạm truy nã kia có đặc tính mê hoặc. Có lẽ sẽ không bị vào tù đâu, cùng lắm là phạt tiền và phạt tù treo thôi."
Dư Liên nhìn cậu cười cười, không nói gì. Nụ cười mơ hồ có chút bất đắc dĩ.
Lần ngày không gian gấp khúc kéo dài ba ngày. Thời gian không dài nhưng Tư Thần có cảm giác như đã trải qua cả mấy đời.
Tư Thần thuê một phòng khách sạn, ở trong phòng tắm tắm rửa. Qua hơi nước mờ ảo, cậu nhìn thấy một khối bầm tím ứ đọng trên người mình.
Đây là dấu vết do chiến đấu lưu lại, chỗ nghiêm trọng nhất là vết thương trên bụng do con quỷ nhện đâm.
Nửa ngày trôi qua, miệng vết thương đã kết vảy, đã mọc ra lớp da non. Còn vết bầm tím này đã qua mấy ngày còn chưa biến mất.
Vẻ ngoài của Tư Thần rất đẹp, có thể nói là được ông trời vô cùng ưu ái. Sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, những đường cong trên cơ thể ngày càng quyến rũ hơn, cậu nhìn bản thân trong gương còn cảm thấy có chút rung động.
Đáng tiếc rằng nó sẽ không kéo dài lâu.
Trường Sinh Uyên nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi, ngủ ngủ."
Nó đã ăn hết Điểu Xà Thần, bụng căng tròn; yêu cầu phải đi ngủ để tiêu hóa bớt.
Vì là quan hệ cộng sinh, Trường Sinh Uyên buồn ngủ cũng sẽ ảnh hưởng đến Tư Thần.
Cậu lau khô tóc, nhịn cơn buồn ngủ xuống, đi đến chi nhánh Bình Lâm của hiệp hội tiến hóa giả
Hiệp hội có thể giám định các vật phẩm cao duy, còn hỗ trợ dịch vụ mua bán.
Ở phó bản lần này, ngoại trừ váy trắng ở bên cạnh cậu ngay từ đầu, Tư Thần còn có thêm được một cái bật lửa, một nguồn năng lượng trung tâm, hai búp bê vải và sổ khám bệnh.
Những đặc tính Thần Quái của xích sắt, dao phay, bóng đèn đỏ đều đã biến mất ngay trong không gian gấp khúc. Bây giờ chúng chỉ là những đồ vật bình thường, thậm chí vì bị hư hỏng nghiêm trọng nên không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể mang đến chỗ xử lý rác thải.
Tư Thần lấy bật lửa, nguồn năng lượng trung tâm, sổ khám bệnh đi làm giám định, hao phí hết 30 ngàn.
Dù lương một tháng đã lên tới tiền triệu nhưng Tư Thần vẫn đau lòng không thôi.
Trước đây khi còn học cấp ba, cậu sống cả năm mới tốn đến 30 ngàn.
Ăn ở trường học, một bữa trưa kêu thêm một đĩa thịt cũng đã tốn hơn 100.
Ba món đồ được nhân viên dùng gậy huỳnh quang rà quét, sau đó trả về: "Báo cáo kiểm nghiệm sẽ có vào giữa tháng 7, sẽ được trực tiếp gửi qua cho cậu."
Điện thoại có vài tin nhắn của Tân Tiểu Thảo, hỏi bệnh tình của cậu đã ổn hơn chưa.
Nhưng tin nhắn của Quý Sở Nghiêu là nhiều nhất, nhìn sơ qua có hơn cả chục tin.
Tư Thần đọc lướt, tất cả đều là những chính sách chiêu sinh cao học gần đây, bên cạnh đó cũng có một ít chia sẻ về sinh hoạt hằng ngày, đặc biệt nhiều nhất là hỏi khi nào cậu ra ngoài.
Tư Thần: Mới vừa ra.
Cậu đợi một lúc, thấy Quý Sở Nghiêu không trả lời nên cất điện thoại vào, mua vé xe về lại Giang Xuyên.
Vì muốn giảm bớt thời gian nên Tư Thần mua vé tốc hành, khoảng 28 tiếng nữa sẽ đến nơi.
Vì có dự cảm sau khi ngủ sẽ khó mà tỉnh lại trong thời gian ngắn nên Tư Thần cứ một khoảng thời gian sẽ véo vào đùi. Cậu không sợ đau, xuống tay rất mạnh, phần đùi trong bị véo đến xanh tím.
Tư Thần cảm thấy sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, mình dễ bị đánh lén hơn nhiều.
Chỉ cần thừa dịp ký chủ đang thăng cấp, âm thầm mai phục, không chừng cậu sẽ bị người khác giết trong lúc đang ngủ.
Vì khu vực ngoại thành đều không có tín hiệu nên khi Tư Thần đến trạm giao thông Giang Xuyên mới đọc được tin nhắn của Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu: Tôi có đọc báo cáo, Bình Lâm có rất nhiều tiến hỏa giả trở thành người thực vật.
Quý Sở Nghiêu: Cậu có thời gian rảnh để nói chuyện không?
Tư Thần: Hôm khác đi
Quý Sở Nghiêu: Được
Lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện, Tư Thần chờ thêm hai tiếng nữa thì về đến nhà.
Cậu khóa kỹ cửa phòng, nằm ở trên giường, để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Cậu lại mơ thấy mê cung khổng lồ lúc trước. Mê cung có những hàng cây xanh xếp thành hàng, những lùm cây cao mấy mét che hết ánh sáng ban ngày. Có nhiều loại hoa li ti mọc bên trên.
Tư Thần nhớ rõ mình đã đến đây, nhưng không cùng một chỗ.
Cậu mờ mịt đi về phía trước, đi lòng vòng trong mê cung một hồi lâu, cuối cùng tìm thấy người bị nhốt ở giữa mê cung.
Váy trắng vẫn còn ngồi trên cỏ, đang liều mạng lắp ghép miếng ghép hình vẫn chưa xong.
Tư Thần nhìn, trò ghép hình này như đang ghép ra một cái hồ, váy trắng chỉ mới ghép được một nửa.
Trên tay, mắt cá chân của váy trắng đều có xích khóa lại. Xiềng xích ôm lấy tay chân tái nhợt của đối phương, nhưng điểm cuối của nó lại là hư không.
Cậu ta ngẩng đầu, mỉm cười với Tư Thần: "Cậu lại tới nữa."
Một người giống mình như đúc đang cười với mình.
Cảm giác này thật ra có hơi kỳ lạ.
Tư Thần ngồi xuống bên cạnh đối phương. Hai người đều cùng ngồi trên mặt cở, cùng nhau sửa sang lại trò chơi ghép hình.
Mảnh nhỏ ghép hình quá nhiều, xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, họa tiết bên trên cũng không có theo một quy luật nào.
Tư Thần so sánh các họa tiết với nhau, rồi lấy hai mảnh ghép ghép lại, nhẹ giọng dò hỏi: "Sao lại chơi ghép hình vậy?"
"Vì..." Váy trắng hơi nghiêng đầu, nhợt nhạt cười: "Tôi đã phạm một sai lầm."
Tư Thân suy nghĩ một lát, hỏi: "Cho nên cậu mới bị nhốt ở đây?"
Váy trắng bổ sung thêm: "Giống như dã thú bị nhốt trong lồng sắt."
Tay Tư Thần khựng lại.
Váy trắng nhìn thấy tóc của Tư Thần bị rối, muốn đưa tay lên sờ.
Cho nên cậu ta thật sự làm, nhưng vừa nâng tay lên, xích sắt trên cổ tay liền bùm bùm điện nổ.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, không cần thương hại cho tôi."
Đôi mắt váy trắng hơi nheo lại: "Là tôi tự mình chui vào lồng sắt này."
...
...
Tư Thần hô hấp nặng nề, dưới mí mắt nhắm chặt, tròng mắt liên tục chuyển động, như thể có đó đè ép trên người, không cho cậu tỉnh lại.
Mũi cậu bắt đầu chảy máu.
Thân thể của Tư Thần theo bản năng muốn nằm theo một tư thế an toàn khi ngủ, vì vậy cậu nghiêng người, cuộn tròn lại, bảo vệ cho phần bụng mềm mại.
Đây là tư thế của trẻ nhỏ khi còn trong cơ thể mẹ.
Phần xương sống của cậu xuất hiện một đường máu đỏ thật dài, nó xỏ xuyên qua toàn bộ phần lưng, hoàn toàn đi vào đốt xương cuối cùng.
Máu thịt quay cuồng mở ra một cái khe hẹp, nhưng không có máu chảy ra, chỉ là khi xé rách thân thể sẽ khó tránh khỏi bị nhiễm trùng hơi sưng lên.
Xúc tu đen của Trường Sinh Uyên từ bên trong chui ra ngoài.
Sau khi nó ăn Điểu Xà Thần, nó đã lớn hơn nhiều, ít nhất đã cao bằng nửa người bình thường. Xúc tu từ sau lưng Tư Thần duỗi dài ra, quấn hai vòng ôm lấy eo cậu.
Nhưng Trường Sinh Uyên không muốn nhiều như vậy.
Dù nó ngốc nghếch không hiểu chuyện nhưng nó vẫn có cảm giác mơ hồ rằng con cái khi lớn lên sẽ rời khỏi mẹ mình.
Vì vậy, tám cái xúc tu của nó quấn quanh nhau, xoắn chặt, nỗ lực bài trừ hơi nước dư thừa trong người ra.
Những chất lỏng đó được Tư Thần hấp thu.
Thật là muốn ăn luôn mẹ.
Trường Sinh Uyên nuốt mấy ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng chỉ dám hít hít vào lớp quần áo bên ngoài, cũng không dám c4n một cái.
Răng sữa của nó đã mọc ra. Những cái răng mới hơi hơi uốn lượn, có tác dụng xé nát luôn con mồi, không cần phải nhai nữa.
C4n sẽ để lại sẹo, mẹ chắc chắn sẽ biết
Trường Sinh Uyên bị vắt kiệt nước trông giống như một miếng hải sản phơi khô, không cần một chỗ trống lớn để chui vào.
Vì vậy, dây tơ hồng trên sống lưng của Tư Thần cũng từ từ thu ngắn lại, cuối cùng chỉ dài khoảng 15 cm.
Nó chui vào lại, như một con bạch tuộc giấu trong bình.
Ở ngoài cửa.
Quý Sở Nghiêu đứng trước của nhà Tư Thần, không gõ cửa. Trong mắt hắn, ánh sáng xanh đang sáng lên.
Vừa rồi dao động năng lượng rất kỳ quái.
Giống như đã xảy ra cao duy xâm lấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất