Chương 54
Edit: jena
Khi bệnh nhân phát bệnh, ta có thể tiếp xúc với họ hay không còn phải tùy thuộc vào mức độ cảnh giác của người bệnh đối với mình.
Có đôi khi, bệnh nhân rất cần một ai đó gần gũi, quen thuộc, vì vậy phải tiến hành can thiệp tâm lý.
Cảm giác bàn tay được siết lại, Quý Sở Nghiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Siết cổ" là một quá trình, không phải phương thức giết người bằng một nhát; Tư Thần không trực tiếp bắn vào nguc hoặc đâm vào nội tạng, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội.
Nhiệt độ cơ thể của Tư Thần thấp hơn người bình thường một chút, lòng bàn tay không có nhiều thịt, từng ngón tay như những cành trúc thon dài với những vết chai mỏng trên khớp xương.
Cậu giống như một người chết đuối, tái nhợt yếu ớt, nhìn qua có vẻ như sắp khóc, gương mặt ửng hồng như say rượu.
Mười ngón tay đan vào nhau, Quý Sở Nghiêu siết chặt tay cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng mình.
Xúc tu trên cổ hắn cũng từ từ thả lỏng.
Quý Sở Nghiêu buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Tư Thần như đang an ủi một con vật nhỏ run rẩy: "Không sao, không sao, không cần lo..."
Nhưng Tư Thần cũng không phải một con vật nhỏ vô hại.
Bên gáy Quý Sở Nghiêu chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Hắn không có cảm giác đau, nhưng có cảm giác một thứ gì đó bén nhọn đâm vào da.
Hắn nhận ra, mình đang bị Tư Thần cắn.
Sau khi cải tạo, Quý Sở Nghiêu cũng không còn máu lưu thông trong người.
Một chất dịch trong suốt chảy ra từ phía sau gáy.
Trong thiên nhiên hoang dã, để ngăn chặn sự giãy giụa thoát thân, kẻ săn mồi thường ôm chặt con mồi của mình.
Giống như Tư Thần bây giờ, cậu đang ôm lấy eo Quý Sở Nghiêu, uống từng ngụm máu lớn.
Vì không có cảm giác đau nên Quý Sở Nghiêu cũng không đẩy cậu ra.
Nhưng dù sao cũng là dịch đông lạnh để vận hành máy móc, nếu bị hút khô thì cũng gặp ảnh hưởng nhất định.
Máu của Quý Sở Nghiêu đối với tiến hóa giả cơ giới có thể nâng cao trị số cơ thể, cũng có thể xem như là một loại thuốc phụ trợ nâng cấp kinh nghiệm trong game.
Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định cho Tư Thần uống một ít, không được vượt quá 500 cc. Dù sao người xưa cũng có câu hư bất thụ bổ.
Nhưng Tư Thần rất tự giác, chỉ uống đến 340 cc đã dừng lại.
Cậu đã tỉnh táo.
Cậu có hơi mất tự nhiên dùng lưỡi chọt chọt lên hàm răng nhòn nhọn.
Để sinh tồn, nhân loại đã tự động xem những thực phẩm giàu calo, chất béo là thức ăn ngon.
Sau khi cộng sinh với Trường Sinh Uyên, những thức ăn giàu năng lượng đó khiến Tư Thần cảm thấy rất ngon.
Máu của Quý Sở Nghiêu... cũng nằm trong menu của Trường Sinh Uyên.
Khi đối phương ôm cậu, Tư Thần có thể cảm nhận được làn da ấm áp của hắn, còn có mùi thơm, giống như một ly cà phê nóng phủ thêm một lớp chocolate rắc hạt phỉ.
Cho nên cậu nhịn không nổi mà cắn xuống.
Hương vị rất giống trong tưởng tượng của mình.
Sau khi tỉnh táo lại, Tư Thần phát hiện ra trạng thái và bầu không khí rất ái muội và thân mật.
Cậu buông tay, mất tự nhiên mà lùi về sau.
"... Xin lỗi."
"Không sao."
Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc.
Tư Thần sờ sờ mũi: "Tình huống hiện tại là sao?"
Quý Sở Nghiêu: "Cyber ở đây đều được cấy vào chip hệ thống của quân đoàn Radiant, nhưng hệ thống của bọn họ đã lâu rồi không cập nhật, phiên bản tương đối lạc hậu... Không chỉ không khống chế được tôi mà còn phản phệ khiến tôi có được quyền hạn như một cyber Radiant bình thường."
Nói đơn giản, đặt trường hợp vào máy tính; Quý Sở Nghiêu là một cái máy tính không chỉ không bị hacker xâm nhập mà còn xâm nhập ngược lại hacker, khiến cho hệ thống chủ xem hắn là "người một nhà".
Hắn có thể tùy ý ra vào căn cứ, cyber ở đây không thể tấn công hắn, hơn nữa còn giữ lại được ý thức của mình.
"Nhưng mà Nguyên Cát lại không được như vậy." Quý Sở Nghiêu thẳng thắn: "Thằng bé đã bị khống chế hoàn toàn, chỉ có thể chờ thoát ra khỏi phó bản, về nhà trị liệu. Tôi đã che đi tín hiệu của nó. Chúng tôi còn nhận được lệnh rằng sau khi cậu ngủ thì vào kiểm tra cậu.
Nói xong, hắn mở cửa, khiêng Quý Nguyên Cát vào.
Thân thể của Quý Nguyên Cát vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quý Sở Nghiêu, có chút tà ác.
Tư Thần hỏi: "Kiểm tra cái gì?"
Quý Sở Nghiêu vừa tháo dỡ thân thể của Quý Nguyên Cát, vừa trả lời: "Kiểm tra não và trí lực... May là lần này Nguyên Cát đi theo."
Quý Nguyên Cát, cải tạo cơ giới loại phụ trợ, là một kho vũ khí di động.
Quý Sở Nghiêu lật người Quý Nguyên Cát lại, tách lớp da ra, trực tiếp lấy hai khối kim loại ở dưới lưng.
Sau khi gỡ lớp da ra, có thể trực tiếp nhìn thấy dây điện thần kinh chằng chịt như tơ nhện trên người của Quý Nguyên Cát. Nguồn năng lượng trung tâm nằm ở ngay tim, có màu vàng.
Hai khối kim loại bị tháo ra là những linh kiện khác nhau, sau đó được lắp ráp thành một thanh kiếm dài nửa mét.
Quý Sở Nghiêu đưa cho Tư Thần: "Tôi nhớ trong lúc huấn luyện cậu có dùng kiếm rồi."
Vũ khí lạnh như băng cầm trong tay, quả thật khiến cho cậu an tâm không ít.
Sau đó, tay và chân của Quý Nguyên Cát đều bị tháo ra.
Quý Sở Nghiêu sờ sờ Quý Nguyên Cát, nhìn xung quanh một phòng rồi ôm thiếu niên nhét vào tủ quần áo, đóng lại.
Tư Thần hỏi: "Liệu Quý Nguyên Cát có gặp chuyện gì không?"
Dù sao hắn cũng đã tháo dỡ rất nhiều linh kiện trên người cậu bé, bây giờ còn nhốt vào tủ, chẳng khác nào một con lợn béo chờ bị thịt.
Quý Sở Nghiêu đáp: "Dùng xong thì về ngụy trang lại. Nếu chúng ta thất bại cũng không cần ngụy trang cho thằng bé làm gì nữa. Bây giờ trao đổi tin tức với tôi đi."
Hắn ngồi dưới sàn nhà, xung quanh là một đống linh kiện.
Quý Sở Nghiêu đang tiến hành lắp ráp linh kiện từ trên người của Quý Nguyên Cát, trông vô cùng tập trung nghiêm túc.
Là một cô nhi lớn lên ở Vùng Thiên tai, trước khi Tư Thần vào đại học, cậu chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí cyber.
Dù sau đó cậu có một đoạn thời gian được học tập qua, nhưng muốn thực hành lắp ráp như thế này còn cần một quãng đường dài.
Tư Thần cảm thấy mình thích những người thông minh, cũng thích những người có sức mạnh.
Ví dụ như bây giờ, cậu nhìn Quý Sở Nghiêu, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Tư Thần kể lại cho Quý Sở Nghiêu những gì mình gặp được, còn cường điệu nói với hắn về bộ phim kỳ quái và việc xét nghiệm máu.
"Tôi cảm thấy hai người đó chắc chắn có liên quan gì với nhau." Tư Thần phân tích: "Hơn nữa hồi nãy anh cũng có nói mình nhận được mệnh lệnh phải kiểm tra đo lường não bộ. Nếu nuôi dưỡng nhân loại, thứ quý giá nhất để thu hoạch chính là đầu óc. Nhưng tôi không nghĩ ra, sao cyber lại muốn có tình cảm. Tương tự, tôi cũng không cho rằng Apocalypse sẽ đứng về phía nhân loại."
Tay của Quý Sở Nghiêu khựng lại: "Ừm. Để tôi làm giả số liệu kiểm tra não bộ cho cậu."
Khi điền đến chỉ số thông minh, quá cao hoặc quá thấp cũng không được, Quý Sở Nghiêu liền điền 105+.
Tư Thần: "Đúng rồi, trong phó bản này, Zeus có nguồn năng lượng trung tâm Descartes cấp Tám, nói là chìa khóa khống chế cyber."
"Là giả." Quý Sở Nghiêu chém đinh chặt sắt đáp: "Chắc chắn là phục chế thể hoặc bán thành phẩm."
"Sao anh chắc chắn như vậy?"
"Thứ nhất, không có nguồn năng lượng trung tâm nào có thể khống chế được toàn bộ cyber. Nguồn năng lượng trung tâm là nguồn gốc của năng lượng, không phải một hệ thống chủ. Thứ hai..." Quý Sở Nghiêu nở một nụ cười kiêu căng: "Hàng thật đang ở kho hàng nhà tôi."
Tư Thần: "..."
"Nhà anh." Tư Thần chần chờ một lát, dò hỏi: "Địa vị của anh ở trong nhà là gì?"
Quý Sở Nghiêu đáp: "Quý Tư Thành là cha tôi."
Trên thế giới có nhiều người trùng họ tên, nhưng Tư Thần biết hắn đang nói đến ai.
Chủ nhân của nhà họ Quý, người đứng đầu của Trung Tâm Cơ Giới.
Là tiến hóa giả được thế giới công nhận có đường đi xa nhất trên "Thang Trời".
Tư Thần dựa vào mép giường, cảm thấy hơi mệt.
Bây giờ đã khuya, cậu không thích ngủ, nhưng không biết có phải do tối nay xảy ra nhiều chuyện hay không, cậu đang mệt rã rời.
Ăn no rồi ngủ là một chuyện bình thường.
Không nói được bao lâu, Tư Thần có cảm giác Quý Sở Nghiêu đã tắt đèn trần, bật đèn ngủ lên, sau đó điều chỉnh tư thế đang nửa ngồi của cậu thành nằm thẳng.
Tư Thần rất muốn mở mắt nhìn, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.
Cậu giãy giụa, cậu muốn mở mắt.
Quý Sở Nghiêu ngồi bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Ngủ đi, tôi canh cho cậu."
Những lời nói đơn giản lại khiến cho người khác thật an tâm.
Tư Thần từ bỏ đấu tranh với bản năng của thân thể, mũi hừ hừ vài tiếng.
Quý Sở Nghiêu vươn tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày hơi nhăn của cậu, thuận tiện còn xoa xoa đầu, giúp cậu thả lỏng. Lực đạo không nhẹ không nặng, rất vừa đủ.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, Tư Thần còn nghe thấy Trường Sinh Uyên "he he" cười: "Mẹ ơi, cơm, uống ngon."
Tư Thần chợt ý thức được một chuyện. Bản chất sự rung động của cậu dành cho Quý Sở Nghiêu không phải là t1nh dục...
Mà là muốn ăn.
***
Ngày hôm sau cậu tỉnh lại đã là giữa trưa.
Buổi sáng, AI mang một bữa sáng phong phú đến. Vẫn còn đặt trên bàn, đã nguội ngắt.
Quý Sở Nghiêu đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Tiến hóa phương hướng cơ giới giúp hắn không cần phải ngủ nhiều, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không ngủ.
Trong đầu hắn không có chip.
Quý Sở Nghiêu nửa ngủ nửa tỉnh. Giấc ngủ đứt quãng đối với nhiều người là một chuyện thống khổ, nhưng chuyện này đã thành thói quen của hắn.
Tư Thần tỉnh, Quý Sở Nghiêu cũng mở mắt.
Tư Thần xốc chăn, đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo: "Anh có thể lên ngủ chung giường với tôi, tôi không ngại."
Quý Sở Nghiêu cảm thấy nếu mình chưa xin phép người ta mà đã lên giường, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ được ngủ chung với Tư Thần suốt quãng đời còn lại.
Quý Sở Nghiêu chỉ tay vào những vũ khí cyber đã lắp ráp hoàn chỉnh trên mặt đất: "Nguồn năng lượng đều đầy, có thể dùng được 15 lần. Cậu thử xem."
Đây là một khẩu pháo nổi loại nhẹ*.
/cái khẩu nó bự như này nè =)))) súng này ở trong game Suit Gundam nha/
Dù là "loại nhẹ" nhưng thật ra vẫn nặng bằng một vũ khí hạng nặng, cần hai tay người trưởng thành mới cầm nổi.
Tư Thần tiến lên, nhấc thử.
Cơ bắp trên tay cậu liền căng chặt.
Đã trải qua cường hóa thân thể nhưng muốn nhấc lên vẫn phải cố hết sức.
Quý Sở Nghiêu nhận lấy khẩu pháo, chỉ cho cậu cách dùng: "Đài vũ khí có thể mang theo, cậu vác nó lên vai. Tôi đã cấp quyền hạn của cậu trong hệ thống, sau khi tháo khóa an toàn, cậu trực tiếp bóp cò. Nhớ chú ý, lực hơi giật."
Tư Thần thú nhận, là một người trưởng thành, khó mà chống đỡ nổi sức hấp dẫn của khẩu pháo nổi.
Ánh mắt của Tư Thần dừng trên khẩu pháo, không hề di dịch.
Quý Sở Nghiêu mỉm cười: "Cái này cho cậu, tôi tính chuồn ra ngoài nhìn thử lên bầu trời. Không gian gấp khúc của nền văn minh Cơ Giới rất nhiều, nhưng cơ hội gặp "Đồ Linh" thì không nhiều lắm."
Dù có lẽ chỉ là một nửa đoạn mã hoặc số liệu, thậm chí có thể đó không phải Đồ Linh thật, chỉ là ngụy trang của tên Zeus, nhưng Quý Sở Nghiêu muốn đi nhìn thử.
Tư Thần có chút tò mò: "Rốt cuộc Đồ Linh là ai?"
Ở không gian gấp khúc này, cậu đã nghe cái tên đó rất nhiều lần.
Quý Sở Nghiêu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Như tôi đã nói, hiện tại cha tôi là tiến hóa giả cơ giới đứng đầu. Còn Đồ Linh là người đứng đầu nền văn minh Cơ Giới."
"Nó không là ai, mà bản thân nó tượng trưng cho một nền văn minh."
Khi bệnh nhân phát bệnh, ta có thể tiếp xúc với họ hay không còn phải tùy thuộc vào mức độ cảnh giác của người bệnh đối với mình.
Có đôi khi, bệnh nhân rất cần một ai đó gần gũi, quen thuộc, vì vậy phải tiến hành can thiệp tâm lý.
Cảm giác bàn tay được siết lại, Quý Sở Nghiêu thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Siết cổ" là một quá trình, không phải phương thức giết người bằng một nhát; Tư Thần không trực tiếp bắn vào nguc hoặc đâm vào nội tạng, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội.
Nhiệt độ cơ thể của Tư Thần thấp hơn người bình thường một chút, lòng bàn tay không có nhiều thịt, từng ngón tay như những cành trúc thon dài với những vết chai mỏng trên khớp xương.
Cậu giống như một người chết đuối, tái nhợt yếu ớt, nhìn qua có vẻ như sắp khóc, gương mặt ửng hồng như say rượu.
Mười ngón tay đan vào nhau, Quý Sở Nghiêu siết chặt tay cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng mình.
Xúc tu trên cổ hắn cũng từ từ thả lỏng.
Quý Sở Nghiêu buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Tư Thần như đang an ủi một con vật nhỏ run rẩy: "Không sao, không sao, không cần lo..."
Nhưng Tư Thần cũng không phải một con vật nhỏ vô hại.
Bên gáy Quý Sở Nghiêu chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Hắn không có cảm giác đau, nhưng có cảm giác một thứ gì đó bén nhọn đâm vào da.
Hắn nhận ra, mình đang bị Tư Thần cắn.
Sau khi cải tạo, Quý Sở Nghiêu cũng không còn máu lưu thông trong người.
Một chất dịch trong suốt chảy ra từ phía sau gáy.
Trong thiên nhiên hoang dã, để ngăn chặn sự giãy giụa thoát thân, kẻ săn mồi thường ôm chặt con mồi của mình.
Giống như Tư Thần bây giờ, cậu đang ôm lấy eo Quý Sở Nghiêu, uống từng ngụm máu lớn.
Vì không có cảm giác đau nên Quý Sở Nghiêu cũng không đẩy cậu ra.
Nhưng dù sao cũng là dịch đông lạnh để vận hành máy móc, nếu bị hút khô thì cũng gặp ảnh hưởng nhất định.
Máu của Quý Sở Nghiêu đối với tiến hóa giả cơ giới có thể nâng cao trị số cơ thể, cũng có thể xem như là một loại thuốc phụ trợ nâng cấp kinh nghiệm trong game.
Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định cho Tư Thần uống một ít, không được vượt quá 500 cc. Dù sao người xưa cũng có câu hư bất thụ bổ.
Nhưng Tư Thần rất tự giác, chỉ uống đến 340 cc đã dừng lại.
Cậu đã tỉnh táo.
Cậu có hơi mất tự nhiên dùng lưỡi chọt chọt lên hàm răng nhòn nhọn.
Để sinh tồn, nhân loại đã tự động xem những thực phẩm giàu calo, chất béo là thức ăn ngon.
Sau khi cộng sinh với Trường Sinh Uyên, những thức ăn giàu năng lượng đó khiến Tư Thần cảm thấy rất ngon.
Máu của Quý Sở Nghiêu... cũng nằm trong menu của Trường Sinh Uyên.
Khi đối phương ôm cậu, Tư Thần có thể cảm nhận được làn da ấm áp của hắn, còn có mùi thơm, giống như một ly cà phê nóng phủ thêm một lớp chocolate rắc hạt phỉ.
Cho nên cậu nhịn không nổi mà cắn xuống.
Hương vị rất giống trong tưởng tượng của mình.
Sau khi tỉnh táo lại, Tư Thần phát hiện ra trạng thái và bầu không khí rất ái muội và thân mật.
Cậu buông tay, mất tự nhiên mà lùi về sau.
"... Xin lỗi."
"Không sao."
Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc.
Tư Thần sờ sờ mũi: "Tình huống hiện tại là sao?"
Quý Sở Nghiêu: "Cyber ở đây đều được cấy vào chip hệ thống của quân đoàn Radiant, nhưng hệ thống của bọn họ đã lâu rồi không cập nhật, phiên bản tương đối lạc hậu... Không chỉ không khống chế được tôi mà còn phản phệ khiến tôi có được quyền hạn như một cyber Radiant bình thường."
Nói đơn giản, đặt trường hợp vào máy tính; Quý Sở Nghiêu là một cái máy tính không chỉ không bị hacker xâm nhập mà còn xâm nhập ngược lại hacker, khiến cho hệ thống chủ xem hắn là "người một nhà".
Hắn có thể tùy ý ra vào căn cứ, cyber ở đây không thể tấn công hắn, hơn nữa còn giữ lại được ý thức của mình.
"Nhưng mà Nguyên Cát lại không được như vậy." Quý Sở Nghiêu thẳng thắn: "Thằng bé đã bị khống chế hoàn toàn, chỉ có thể chờ thoát ra khỏi phó bản, về nhà trị liệu. Tôi đã che đi tín hiệu của nó. Chúng tôi còn nhận được lệnh rằng sau khi cậu ngủ thì vào kiểm tra cậu.
Nói xong, hắn mở cửa, khiêng Quý Nguyên Cát vào.
Thân thể của Quý Nguyên Cát vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quý Sở Nghiêu, có chút tà ác.
Tư Thần hỏi: "Kiểm tra cái gì?"
Quý Sở Nghiêu vừa tháo dỡ thân thể của Quý Nguyên Cát, vừa trả lời: "Kiểm tra não và trí lực... May là lần này Nguyên Cát đi theo."
Quý Nguyên Cát, cải tạo cơ giới loại phụ trợ, là một kho vũ khí di động.
Quý Sở Nghiêu lật người Quý Nguyên Cát lại, tách lớp da ra, trực tiếp lấy hai khối kim loại ở dưới lưng.
Sau khi gỡ lớp da ra, có thể trực tiếp nhìn thấy dây điện thần kinh chằng chịt như tơ nhện trên người của Quý Nguyên Cát. Nguồn năng lượng trung tâm nằm ở ngay tim, có màu vàng.
Hai khối kim loại bị tháo ra là những linh kiện khác nhau, sau đó được lắp ráp thành một thanh kiếm dài nửa mét.
Quý Sở Nghiêu đưa cho Tư Thần: "Tôi nhớ trong lúc huấn luyện cậu có dùng kiếm rồi."
Vũ khí lạnh như băng cầm trong tay, quả thật khiến cho cậu an tâm không ít.
Sau đó, tay và chân của Quý Nguyên Cát đều bị tháo ra.
Quý Sở Nghiêu sờ sờ Quý Nguyên Cát, nhìn xung quanh một phòng rồi ôm thiếu niên nhét vào tủ quần áo, đóng lại.
Tư Thần hỏi: "Liệu Quý Nguyên Cát có gặp chuyện gì không?"
Dù sao hắn cũng đã tháo dỡ rất nhiều linh kiện trên người cậu bé, bây giờ còn nhốt vào tủ, chẳng khác nào một con lợn béo chờ bị thịt.
Quý Sở Nghiêu đáp: "Dùng xong thì về ngụy trang lại. Nếu chúng ta thất bại cũng không cần ngụy trang cho thằng bé làm gì nữa. Bây giờ trao đổi tin tức với tôi đi."
Hắn ngồi dưới sàn nhà, xung quanh là một đống linh kiện.
Quý Sở Nghiêu đang tiến hành lắp ráp linh kiện từ trên người của Quý Nguyên Cát, trông vô cùng tập trung nghiêm túc.
Là một cô nhi lớn lên ở Vùng Thiên tai, trước khi Tư Thần vào đại học, cậu chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí cyber.
Dù sau đó cậu có một đoạn thời gian được học tập qua, nhưng muốn thực hành lắp ráp như thế này còn cần một quãng đường dài.
Tư Thần cảm thấy mình thích những người thông minh, cũng thích những người có sức mạnh.
Ví dụ như bây giờ, cậu nhìn Quý Sở Nghiêu, cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Tư Thần kể lại cho Quý Sở Nghiêu những gì mình gặp được, còn cường điệu nói với hắn về bộ phim kỳ quái và việc xét nghiệm máu.
"Tôi cảm thấy hai người đó chắc chắn có liên quan gì với nhau." Tư Thần phân tích: "Hơn nữa hồi nãy anh cũng có nói mình nhận được mệnh lệnh phải kiểm tra đo lường não bộ. Nếu nuôi dưỡng nhân loại, thứ quý giá nhất để thu hoạch chính là đầu óc. Nhưng tôi không nghĩ ra, sao cyber lại muốn có tình cảm. Tương tự, tôi cũng không cho rằng Apocalypse sẽ đứng về phía nhân loại."
Tay của Quý Sở Nghiêu khựng lại: "Ừm. Để tôi làm giả số liệu kiểm tra não bộ cho cậu."
Khi điền đến chỉ số thông minh, quá cao hoặc quá thấp cũng không được, Quý Sở Nghiêu liền điền 105+.
Tư Thần: "Đúng rồi, trong phó bản này, Zeus có nguồn năng lượng trung tâm Descartes cấp Tám, nói là chìa khóa khống chế cyber."
"Là giả." Quý Sở Nghiêu chém đinh chặt sắt đáp: "Chắc chắn là phục chế thể hoặc bán thành phẩm."
"Sao anh chắc chắn như vậy?"
"Thứ nhất, không có nguồn năng lượng trung tâm nào có thể khống chế được toàn bộ cyber. Nguồn năng lượng trung tâm là nguồn gốc của năng lượng, không phải một hệ thống chủ. Thứ hai..." Quý Sở Nghiêu nở một nụ cười kiêu căng: "Hàng thật đang ở kho hàng nhà tôi."
Tư Thần: "..."
"Nhà anh." Tư Thần chần chờ một lát, dò hỏi: "Địa vị của anh ở trong nhà là gì?"
Quý Sở Nghiêu đáp: "Quý Tư Thành là cha tôi."
Trên thế giới có nhiều người trùng họ tên, nhưng Tư Thần biết hắn đang nói đến ai.
Chủ nhân của nhà họ Quý, người đứng đầu của Trung Tâm Cơ Giới.
Là tiến hóa giả được thế giới công nhận có đường đi xa nhất trên "Thang Trời".
Tư Thần dựa vào mép giường, cảm thấy hơi mệt.
Bây giờ đã khuya, cậu không thích ngủ, nhưng không biết có phải do tối nay xảy ra nhiều chuyện hay không, cậu đang mệt rã rời.
Ăn no rồi ngủ là một chuyện bình thường.
Không nói được bao lâu, Tư Thần có cảm giác Quý Sở Nghiêu đã tắt đèn trần, bật đèn ngủ lên, sau đó điều chỉnh tư thế đang nửa ngồi của cậu thành nằm thẳng.
Tư Thần rất muốn mở mắt nhìn, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.
Cậu giãy giụa, cậu muốn mở mắt.
Quý Sở Nghiêu ngồi bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Ngủ đi, tôi canh cho cậu."
Những lời nói đơn giản lại khiến cho người khác thật an tâm.
Tư Thần từ bỏ đấu tranh với bản năng của thân thể, mũi hừ hừ vài tiếng.
Quý Sở Nghiêu vươn tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày hơi nhăn của cậu, thuận tiện còn xoa xoa đầu, giúp cậu thả lỏng. Lực đạo không nhẹ không nặng, rất vừa đủ.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, Tư Thần còn nghe thấy Trường Sinh Uyên "he he" cười: "Mẹ ơi, cơm, uống ngon."
Tư Thần chợt ý thức được một chuyện. Bản chất sự rung động của cậu dành cho Quý Sở Nghiêu không phải là t1nh dục...
Mà là muốn ăn.
***
Ngày hôm sau cậu tỉnh lại đã là giữa trưa.
Buổi sáng, AI mang một bữa sáng phong phú đến. Vẫn còn đặt trên bàn, đã nguội ngắt.
Quý Sở Nghiêu đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Tiến hóa phương hướng cơ giới giúp hắn không cần phải ngủ nhiều, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không ngủ.
Trong đầu hắn không có chip.
Quý Sở Nghiêu nửa ngủ nửa tỉnh. Giấc ngủ đứt quãng đối với nhiều người là một chuyện thống khổ, nhưng chuyện này đã thành thói quen của hắn.
Tư Thần tỉnh, Quý Sở Nghiêu cũng mở mắt.
Tư Thần xốc chăn, đứng dậy, vuốt thẳng lại quần áo: "Anh có thể lên ngủ chung giường với tôi, tôi không ngại."
Quý Sở Nghiêu cảm thấy nếu mình chưa xin phép người ta mà đã lên giường, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ được ngủ chung với Tư Thần suốt quãng đời còn lại.
Quý Sở Nghiêu chỉ tay vào những vũ khí cyber đã lắp ráp hoàn chỉnh trên mặt đất: "Nguồn năng lượng đều đầy, có thể dùng được 15 lần. Cậu thử xem."
Đây là một khẩu pháo nổi loại nhẹ*.
/cái khẩu nó bự như này nè =)))) súng này ở trong game Suit Gundam nha/
Dù là "loại nhẹ" nhưng thật ra vẫn nặng bằng một vũ khí hạng nặng, cần hai tay người trưởng thành mới cầm nổi.
Tư Thần tiến lên, nhấc thử.
Cơ bắp trên tay cậu liền căng chặt.
Đã trải qua cường hóa thân thể nhưng muốn nhấc lên vẫn phải cố hết sức.
Quý Sở Nghiêu nhận lấy khẩu pháo, chỉ cho cậu cách dùng: "Đài vũ khí có thể mang theo, cậu vác nó lên vai. Tôi đã cấp quyền hạn của cậu trong hệ thống, sau khi tháo khóa an toàn, cậu trực tiếp bóp cò. Nhớ chú ý, lực hơi giật."
Tư Thần thú nhận, là một người trưởng thành, khó mà chống đỡ nổi sức hấp dẫn của khẩu pháo nổi.
Ánh mắt của Tư Thần dừng trên khẩu pháo, không hề di dịch.
Quý Sở Nghiêu mỉm cười: "Cái này cho cậu, tôi tính chuồn ra ngoài nhìn thử lên bầu trời. Không gian gấp khúc của nền văn minh Cơ Giới rất nhiều, nhưng cơ hội gặp "Đồ Linh" thì không nhiều lắm."
Dù có lẽ chỉ là một nửa đoạn mã hoặc số liệu, thậm chí có thể đó không phải Đồ Linh thật, chỉ là ngụy trang của tên Zeus, nhưng Quý Sở Nghiêu muốn đi nhìn thử.
Tư Thần có chút tò mò: "Rốt cuộc Đồ Linh là ai?"
Ở không gian gấp khúc này, cậu đã nghe cái tên đó rất nhiều lần.
Quý Sở Nghiêu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Như tôi đã nói, hiện tại cha tôi là tiến hóa giả cơ giới đứng đầu. Còn Đồ Linh là người đứng đầu nền văn minh Cơ Giới."
"Nó không là ai, mà bản thân nó tượng trưng cho một nền văn minh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất