Chương 60
Edit: jena
Chẳng trách Quý Sở Nghiêu lại quay về sớm, cuối cùng đụng phải cậu và Đông Phương Trường Dạ ở chung một phòng.
Ra là quân đoàn Apocalyspe là giả.
Có lẽ trong lịch sử của nền văn minh này quả thật có một quân đoàn tên Apocalyspe, nhưng hiện tại, nó chỉ được dùng để uy hiếp nhân loại.
Tư Thần: "Kể về những chuyện anh gặp hôm nay đi."
Quý Sở Nghiêu lược bớt tình tiết mình suýt chút nữa bị bắt, kể: "Sau khi có được quyền hạn trong quân đoàn Radiant, tôi trực tiếp theo đội hộ vệ ở tầng 1 đi ra ngoài. Mục tiêu của đội hộ vệ là giải cứu nhân loại trên mặt đất."
"Sau khi tôi lên mặt đất liền trực tiếp khởi động hình thức phi hành, tiến vào trong khối kim loại giữa không trung.
Đó là một chiến hạm vũ trụ, nhưng hệ thống đã hoàn toàn bị tê liệt. Bên trong không có cyber, hệ thống phòng ngự và tấn công đã sớm bị tháo dỡ. Tôi thử cung cấp điện cho hệ thống chủ, thiếu chút nữa đã rút hết nguồn năng lượng dự trữ."
"9 giờ tối tôi nhận được mệnh lệnh tập hợp, đành phải trở về. Sau đó nghe được các cyber khác thảo luận rằng 996 là quy định mới của Đạo luật Robots, trước đó là 007. Sau khi 996 ban hành, số lần cyber bạo loạn đã giảm xuống."
Quý Sở Nghiêu kể xong, hỏi: "Cậu thì sao? Có phát hiện gì mới không?"
Hai người cùng nhau trao đổi tin tức, bộ dạng rất giống hai học sinh giỏi còn nán ở lớp tiếp tục tăng cường học tập.
Tư Thần: "AI nói với nhân loại rằng cyber của quân đoàn Radiant luôn phục tùng mệnh lệnh của nhân loại, sẽ không bao giờ thương tổn nhân loại. Có lẽ đây là lí do chúng không trực tiếp tấn công nhân loại mà lại lừa gạt bằng cách dùng phương thức gậy ông đập lưng ông."
"Còn trình tự xét nghiệm máu vẫn giống như quy trình của "nhân loại". Nếu không phải dành cho nhân loại, hẳn là cũng không đúng trình tự như vậy."
"Trong hoàn cảnh bình thường, sau khi nghe lời dụ hoặc của Zeus, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy hợp lý với yêu cầu chống lại quân đoàn Apocalyspe, chứ không nhận ra nguy hiểm đang kề cận bên mình."
"Đối với những tiến hóa giả cơ giới..." Tư Thần chỉ tay về phía quần áo: "Như Quý Nguyên Cát, cũng sẽ trực tiếp bị tẩy não. Quyền hạn của "Zeus" trong hệ thống chủ của Radiant rất cao, có lẽ cũng khá cao trong nền văn mình Cơ Giới."
"Những tiến hóa giả cơ giới trong không gian gấp khúc nếu đi một mình sẽ trực tiếp bị xử tử, nếu có đồng đội thì lại được đưa về căn cứ tiến hành cách thức hóa để bị khống chế."
"Ngoài ra, tôi còn xem được một bộ phim..." Tư Thần khái quát lại nội dung của "Vườn địa đàng hạnh phúc": "Tôi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy bộ phim này đã tiết lộ một thông tin quan trọng, "thời điểm"."
"Đối với nhân loại, người đó đều bắt đầu lại từ đầu. Người đó cho rằng thế giới vừa mới bị hủy diệt, vì vậy phải cùng với cyber đi tìm lại quê hương. Nhưng thực tế, trái đất đã bị hủy diệt từ lâu, tuy nhiên cả hai vẫn lặp đi lặp lại quá trình này."
"Giống như một quá trình tuần hoàn trong một không gian gấp khúc."
"Và, tôi nghĩ ở đây còn có một thế lực đang được che giấu. Nếu không thì thật khó để giải thích cho sự xuất hiện của bộ phim tôi đã xem."
Phân tích xong, hai người không khỏi rơi vào trầm tư.
Âm mưu của quân đoàn Radiant không phức tạp, việc lợi dụng vào những thông tin nghèo nàn và đánh sâu vào nỗi sợ hãi của con người rất giống với sinh vật cao duy.
Nếu không có thông tin của Quý Sở Nghiêu và ám chỉ từ hai bộ phim kia, bây giờ Tư Thần cũng sẽ vô cùng hoang mang, mờ mịt.
Quý Sở Nghiêu: "Chỉ có hai cách để rời khỏi không gian gấp khúc. Một là chờ năng lượng của không gian tiêu hao hết; hai là gi3t ch3t Boss đang khống chế không gian gấp khúc này."
"Anh có thể gi3t ch3t Zeus không?"
Quý Sở Nghiêu hít sâu một hơi: "Tôi không chắc. Ngay từ thuở sơ khai của nền văn minh Cơ Giới đã có ba thế lực, và có linh hồn sinh ra cùng một lúc."
"Đó là Đồ Linh, Zeus và Nữ Oa. Cuối cùng, người đi xa nhất là Đồ Linh, cả Zeus và Nữ Oa đã thua cuộc trong việc tiến hóa, cuối cùng bị tiêu hủy."
"Hệ thống chủ ở đây tự xưng là "Zeus", có lẽ là hệ thống dự phòng của Zeus, chỉ cần giữ lại số liệu trung tâm, theo một cách hiểu nào đó, là khả năng giúp cho cyber có thể bất tử. Hơn nữa, đây là địa bàn của địch, sức lực của chúng ta sợ rằng không đủ, nếu chủ động tấn công thì không tốt lắm."
Quý Sở Nghiêu: "Vì vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, liên kết mọi người, chờ thời cơ thích hợp."
Tư Thần cảm thấy không dễ gì để nói chuyện này một cách sảng khoái như vậy.
Bỗng cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chiến hạm giữa không trung... có thể dùng được không?"
Quý Sở Nghiêu im lặng một lát: "Với nguồn năng lượng mà nó cần, hút khô cả tôi và Quý Nguyên Cát cũng không khởi động nổi."
Nguồn năng lượng trung tâm cấp Tám của Zeus có thể dùng được không còn phải suy nghĩ lại. Nhưng chiến hạm trên đỉnh đầu họ là sản vật cấp cao hàng thật của nền văn minh Cơ Giới, so với công nghệ trong căn cứ đã tiên tiến hơn mấy kỷ nguyên.
Là con trai độc nhất của Quý Tư Thành, so với những người khác, Quý Sở Nghiêu là người biết nhìn hàng nhất. Nếu chiến hạm đó có thể ra khỏi không gian gấp khúc này chắc chắn sẽ khiến cho ai cũng phải động tâm.
Tư Thần: "Ừm."
Vì đã dự đoán từ trước nên cậu cũng không thất vọng lắm.
Thảo luận kết thúc, bầu không khí liền rơi vào sự im lặng vô tận.
Tư Thần chần chờ một lát: "Anh không muốn hỏi gì à?"
Cậu đang đề cập đến phương diện tình cảm.
Nhưng Quý Sở Nghiêu lại mỉm cười, hỏi: "Cậu đói bụng không?"
Nếu Tư Thần muốn nói, cậu sẽ tự mình nói với hắn.
***
Đông Phương Trường Dạ hôn mê suốt nửa tiếng. Khi hắn tỉnh lại, Tư Thần và Quý Sở Nghiêu đang ăn khuya.
Bữa ăn khuya chỉ là mì ăn liền; mì sợi nhiều dầu mỡ, nước dùng có thêm thịt bò và dưa chua.
Tư Thần mới ăn gà rán xong, thật ra không quá đói.
Nhưng Quý Sở Nghiêu thuần thục pha hai ly mì, chén và đũa đều được dâng lên trước mặt, nếu cậu không ăn thì quả thật không tôn trọng thành quả của người ta.
Tư Thần ăn thử một đũa, hương vị ngon ngoài ý muốn, hàm lượng dinh dưỡng rất cao: "Sao anh có mì ăn liền vậy?"
"Tìm thấy trên xe."
Tuy không phải xe của mình, nhưng ở trong không gian gấp khúc không nên kén cá chọn canh.
Để bồi thường, Quý Sở Nghiêu còn đặt một tờ chi phiếu lên vị trí cũ.
Nếu chủ xe còn sống thì có thể cầm tờ chi phiếu đến ngân hàng đổi tiền.
Đông Phương Trường Dạ nhìn hai người tôi một câu anh một câu vui vui vẻ vẻ bên nhau, cảm thấy mình không nên nằm trên giường, mà nên ở dưới gầm giường.
Quý Sở Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: "Trên bàn còn một phần, muốn ăn thì tự nấu."
Sau gáy của Đông Phương Trường Dạ vẫn còn hơi đau, giống như bị rò rỉ khí.
Nhưng hắn biết rằng thứ gớm ghiếc trong đầu mình đã không còn nữa.
Trước đây, tâm tình của hắn luôn rất tệ, tốn nhiều tinh lực để áp chế xuống, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Con người thường dễ bị biến đổi khi đè nén dưới áp lực cao, Đông Phương Trường Dạ đã bị như vậy suốt năm năm qua.
Bây giờ, hắn cảm thấy tâm tình mình bình thản như một con chó vừa bị triệt sản.
Đông Phương Trường Dạ biết mình cần phải nói gì đó, vì vậy hắn nói: "Cảm ơn em."
Một ngày bận bịu, ai cũng mệt muốn chết.
Đáng tiếc trong phòng chỉ còn một cái giường là còn nguyên vẹn, vì mọi thứ đã bị đập nát.
Vì trong tủ có Quý Nguyên Cát nên Tư Thần đã ra lệnh cho AI không được vào dọn dẹp vệ sinh.
Nhưng bây giờ trong phòng quá bừa bộn.
Tư Thần chỉ tay lên bàn thủy tinh vỡ nát trên mặt đất: "Anh dọn sạch đi."
Vì quá mệt, cậu không muốn nói nhiều.
Lời vừa dứt, cả Đông Phương Trường Dạ và Quý Sở Nghiêu đều di chuyển, mục tiêu là cây chổi trong góc tường.
Quý Sở Nghiêu lịch sự khiêm tốn: "Mời anh."
Dù sao cũng là do Đông Phương Trường Dạ làm vỡ bàn của Tư Thần, hắn cũng không muốn tranh.
Tư Thần lấy nệm dự phòng trong tủ ra trải trên mặt đất, nằm xuống, cuộn mình thành một cục.
Chỉ có một bộ giường nệm dự phòng, nhưng là một nệm cho hai người.
Tư Thần không ngại ngủ với người khác, nhưng vấn đề hiện tại là nếu một người lên giường ngủ với cậu thì người còn lại phải nằm trên sàn.
Vì vậy, Tư Thần quyết định ngủ một mình một giường.
Đông Phương Trường Dạ lặng lẽ hoàn thành việc dọn dẹp rồi lau sàn sạch sẽ, sau đó mang drap và chăn gối dính máu vào phòng tắm giặt giũ.
Tuy hắn là con ngoài giá thú nhưng lại có thiên phú nên từ nhỏ đã được sống như thiếu gia trong dòng chính.
Hắn được nuôi dạy như một thiếu gia, không còn nhớ gì về khoảng thời gian khó khăn trước năm 4, 5 tuổi.
Sau khi vào tổ chức, hắn cũng có người chiếu cố. Hắn ở dã khu đã quen với gió tanh mưa máu, sớm đã quen với những thứ dơ bẩn.
Đông Phương Trường Dạ lớn đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên hắn giặt drap giường.
Động tác của hắn vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ làm quá mạnh lại khiến drap giường bị rách.
Sau khi làm xong, hắn thấy còn mệt hơn cả khi chiến đấu, nhưng mà nhìn đồ đã được mình tự tay giặt sạch sẽ, hắn vẫn có chút tự hào.
Khi Đông Phương Trường Dạ ra khỏi phòng tắm, đèn phòng khách đã tắt.
Qua ánh đèn nhập nhoạng từ bên ngoài, hắn nhìn thấy Tư Thần ngủ say trên sàn nhà.
Đôi bầu má cong cong trông thật mềm mại, mịn màng.
Trái tim của Đông Phương Trường Dạ không khỏi dịu xuống.
Đáng tiếc, khi đến gần, Đông Phương Trường Dạ lại nhìn thấy Quý Sở Nghiêu cũng đang nằm nghiêng trên tấm nệm.
Vì có sô pha, vị trí của Quý Sở Nghiêu vừa vặn nằm ngay điểm mù.
Quý Sở Nghiêu không đắp chăn, ở giữa bọn họ cách nhau một khoảng nhưng tư thế nằm nghiêng của hắn lại như đang bao bọc lấy Tư Thần đang cuộn tròn.
Đông Phương Trường Dạ lại không cảm thấy rằng chỗ trống chính giữa là dành cho mình.
Mẹ nó, thật xui xẻo...
Đông Phương Trường Dạ đành phải ôm kiếm nằm trên sô pha. Hắn chống tay sau gáy, ở đó vẫn còn quấn một lớp băng, chạm vào hơi đau.
Hắn nằm ở đó, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Tư Thần.
Đông Phương Trường Dạ nhắm mắt, trong lòng bỗng nổi lên h4m muốn sờ vào mái tóc mềm mại kia, nhưng hắn đã kìm nén lại.
Tư Thần là hoài niệm quá khứ của hắn trong khi nằm vùng, và cũng là ký thác của hắn trong tương lai.
Đông Phương Trường Dạ đồng ý với những điều mà Tư Thần nói lúc trước, chỉ trừ một việc.
【 Anh không yêu em một cách bình đẳng. 】
Hắn im lặng trả lời: "Chỉ là cái cớ."
Có lẽ hắn yêu thiếu niên chỉ là có lệ, và không phải là một tình yêu trong sáng gì cả.
Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, khi Đông Phương Trường Dạ nhìn thấy ánh sáng soi rọi trên gương mặt của Tư Thần, hắn đã xúc động mà nghĩ rằng thật muốn nắm tay cậu đi đến cùng trời cuối đất.
Tình yêu chỉ có thể đền đáp bằng tình yêu.
Tư Thần không thể cho đi tình yêu của mình, nên đã từ chối tình yêu của hắn, thật không công bằng.
Nhưng bây giờ truy cứu việc này... đã không còn ý nghĩa gì nữa.
...
...
8 giờ kém 5 phút sáng.
Hai AI bảo mẫu đẩy xe đồ ăn sáng đến, mở cửa.
Tối hôm qua, chủ nhân của chúng đã ngủ với nhau.
Chúng dùng bluetooth trao đổi thông tin trong đầu để giao tiếp.
- Hôm qua tôi nghe thấy tiếng động hơi lớn.
- Đúng vậy. Nhưng chúng ta không được phép can thiệp vào chuyện giao phối của nhân loại, đó là hoạt động để tạo ra thế hệ sau. Trong trường hợp an toàn, nhân loại cũng không yêu cầu hỗ trợ.
- Tôi có chuẩn bị hai hộp thuốc dưỡng thai.
- Thật khéo, tôi cũng vậy.
Trong tương lai, việc sinh sản của nhân loại chính là ưu tiên hàng đầu.
- Đêm qua, có thêm cyber bị nhiễm virus Apoalypse, phải mang đi cách thức hóa.
- Đồ Linh thật tồi tệ.
Cuối cùng, đã là 8 giờ sáng.
AI đúng giờ gõ cửa phòng.
Một lát sau, Đông Phương Trường Dạ đen mặt hé cửa ra: "Để ở ngoài cửa là được, Tư Thần còn đang ngủ."
AI mỉm cười lễ phép: "Xin chào, chủ nhân. Chúng tôi xin thông báo thêm, hôm nay đến lượt chủ nhân Tư Thần tiến hành xét nghiệm máu."
Chẳng trách Quý Sở Nghiêu lại quay về sớm, cuối cùng đụng phải cậu và Đông Phương Trường Dạ ở chung một phòng.
Ra là quân đoàn Apocalyspe là giả.
Có lẽ trong lịch sử của nền văn minh này quả thật có một quân đoàn tên Apocalyspe, nhưng hiện tại, nó chỉ được dùng để uy hiếp nhân loại.
Tư Thần: "Kể về những chuyện anh gặp hôm nay đi."
Quý Sở Nghiêu lược bớt tình tiết mình suýt chút nữa bị bắt, kể: "Sau khi có được quyền hạn trong quân đoàn Radiant, tôi trực tiếp theo đội hộ vệ ở tầng 1 đi ra ngoài. Mục tiêu của đội hộ vệ là giải cứu nhân loại trên mặt đất."
"Sau khi tôi lên mặt đất liền trực tiếp khởi động hình thức phi hành, tiến vào trong khối kim loại giữa không trung.
Đó là một chiến hạm vũ trụ, nhưng hệ thống đã hoàn toàn bị tê liệt. Bên trong không có cyber, hệ thống phòng ngự và tấn công đã sớm bị tháo dỡ. Tôi thử cung cấp điện cho hệ thống chủ, thiếu chút nữa đã rút hết nguồn năng lượng dự trữ."
"9 giờ tối tôi nhận được mệnh lệnh tập hợp, đành phải trở về. Sau đó nghe được các cyber khác thảo luận rằng 996 là quy định mới của Đạo luật Robots, trước đó là 007. Sau khi 996 ban hành, số lần cyber bạo loạn đã giảm xuống."
Quý Sở Nghiêu kể xong, hỏi: "Cậu thì sao? Có phát hiện gì mới không?"
Hai người cùng nhau trao đổi tin tức, bộ dạng rất giống hai học sinh giỏi còn nán ở lớp tiếp tục tăng cường học tập.
Tư Thần: "AI nói với nhân loại rằng cyber của quân đoàn Radiant luôn phục tùng mệnh lệnh của nhân loại, sẽ không bao giờ thương tổn nhân loại. Có lẽ đây là lí do chúng không trực tiếp tấn công nhân loại mà lại lừa gạt bằng cách dùng phương thức gậy ông đập lưng ông."
"Còn trình tự xét nghiệm máu vẫn giống như quy trình của "nhân loại". Nếu không phải dành cho nhân loại, hẳn là cũng không đúng trình tự như vậy."
"Trong hoàn cảnh bình thường, sau khi nghe lời dụ hoặc của Zeus, có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy hợp lý với yêu cầu chống lại quân đoàn Apocalyspe, chứ không nhận ra nguy hiểm đang kề cận bên mình."
"Đối với những tiến hóa giả cơ giới..." Tư Thần chỉ tay về phía quần áo: "Như Quý Nguyên Cát, cũng sẽ trực tiếp bị tẩy não. Quyền hạn của "Zeus" trong hệ thống chủ của Radiant rất cao, có lẽ cũng khá cao trong nền văn mình Cơ Giới."
"Những tiến hóa giả cơ giới trong không gian gấp khúc nếu đi một mình sẽ trực tiếp bị xử tử, nếu có đồng đội thì lại được đưa về căn cứ tiến hành cách thức hóa để bị khống chế."
"Ngoài ra, tôi còn xem được một bộ phim..." Tư Thần khái quát lại nội dung của "Vườn địa đàng hạnh phúc": "Tôi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy bộ phim này đã tiết lộ một thông tin quan trọng, "thời điểm"."
"Đối với nhân loại, người đó đều bắt đầu lại từ đầu. Người đó cho rằng thế giới vừa mới bị hủy diệt, vì vậy phải cùng với cyber đi tìm lại quê hương. Nhưng thực tế, trái đất đã bị hủy diệt từ lâu, tuy nhiên cả hai vẫn lặp đi lặp lại quá trình này."
"Giống như một quá trình tuần hoàn trong một không gian gấp khúc."
"Và, tôi nghĩ ở đây còn có một thế lực đang được che giấu. Nếu không thì thật khó để giải thích cho sự xuất hiện của bộ phim tôi đã xem."
Phân tích xong, hai người không khỏi rơi vào trầm tư.
Âm mưu của quân đoàn Radiant không phức tạp, việc lợi dụng vào những thông tin nghèo nàn và đánh sâu vào nỗi sợ hãi của con người rất giống với sinh vật cao duy.
Nếu không có thông tin của Quý Sở Nghiêu và ám chỉ từ hai bộ phim kia, bây giờ Tư Thần cũng sẽ vô cùng hoang mang, mờ mịt.
Quý Sở Nghiêu: "Chỉ có hai cách để rời khỏi không gian gấp khúc. Một là chờ năng lượng của không gian tiêu hao hết; hai là gi3t ch3t Boss đang khống chế không gian gấp khúc này."
"Anh có thể gi3t ch3t Zeus không?"
Quý Sở Nghiêu hít sâu một hơi: "Tôi không chắc. Ngay từ thuở sơ khai của nền văn minh Cơ Giới đã có ba thế lực, và có linh hồn sinh ra cùng một lúc."
"Đó là Đồ Linh, Zeus và Nữ Oa. Cuối cùng, người đi xa nhất là Đồ Linh, cả Zeus và Nữ Oa đã thua cuộc trong việc tiến hóa, cuối cùng bị tiêu hủy."
"Hệ thống chủ ở đây tự xưng là "Zeus", có lẽ là hệ thống dự phòng của Zeus, chỉ cần giữ lại số liệu trung tâm, theo một cách hiểu nào đó, là khả năng giúp cho cyber có thể bất tử. Hơn nữa, đây là địa bàn của địch, sức lực của chúng ta sợ rằng không đủ, nếu chủ động tấn công thì không tốt lắm."
Quý Sở Nghiêu: "Vì vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, liên kết mọi người, chờ thời cơ thích hợp."
Tư Thần cảm thấy không dễ gì để nói chuyện này một cách sảng khoái như vậy.
Bỗng cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chiến hạm giữa không trung... có thể dùng được không?"
Quý Sở Nghiêu im lặng một lát: "Với nguồn năng lượng mà nó cần, hút khô cả tôi và Quý Nguyên Cát cũng không khởi động nổi."
Nguồn năng lượng trung tâm cấp Tám của Zeus có thể dùng được không còn phải suy nghĩ lại. Nhưng chiến hạm trên đỉnh đầu họ là sản vật cấp cao hàng thật của nền văn minh Cơ Giới, so với công nghệ trong căn cứ đã tiên tiến hơn mấy kỷ nguyên.
Là con trai độc nhất của Quý Tư Thành, so với những người khác, Quý Sở Nghiêu là người biết nhìn hàng nhất. Nếu chiến hạm đó có thể ra khỏi không gian gấp khúc này chắc chắn sẽ khiến cho ai cũng phải động tâm.
Tư Thần: "Ừm."
Vì đã dự đoán từ trước nên cậu cũng không thất vọng lắm.
Thảo luận kết thúc, bầu không khí liền rơi vào sự im lặng vô tận.
Tư Thần chần chờ một lát: "Anh không muốn hỏi gì à?"
Cậu đang đề cập đến phương diện tình cảm.
Nhưng Quý Sở Nghiêu lại mỉm cười, hỏi: "Cậu đói bụng không?"
Nếu Tư Thần muốn nói, cậu sẽ tự mình nói với hắn.
***
Đông Phương Trường Dạ hôn mê suốt nửa tiếng. Khi hắn tỉnh lại, Tư Thần và Quý Sở Nghiêu đang ăn khuya.
Bữa ăn khuya chỉ là mì ăn liền; mì sợi nhiều dầu mỡ, nước dùng có thêm thịt bò và dưa chua.
Tư Thần mới ăn gà rán xong, thật ra không quá đói.
Nhưng Quý Sở Nghiêu thuần thục pha hai ly mì, chén và đũa đều được dâng lên trước mặt, nếu cậu không ăn thì quả thật không tôn trọng thành quả của người ta.
Tư Thần ăn thử một đũa, hương vị ngon ngoài ý muốn, hàm lượng dinh dưỡng rất cao: "Sao anh có mì ăn liền vậy?"
"Tìm thấy trên xe."
Tuy không phải xe của mình, nhưng ở trong không gian gấp khúc không nên kén cá chọn canh.
Để bồi thường, Quý Sở Nghiêu còn đặt một tờ chi phiếu lên vị trí cũ.
Nếu chủ xe còn sống thì có thể cầm tờ chi phiếu đến ngân hàng đổi tiền.
Đông Phương Trường Dạ nhìn hai người tôi một câu anh một câu vui vui vẻ vẻ bên nhau, cảm thấy mình không nên nằm trên giường, mà nên ở dưới gầm giường.
Quý Sở Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: "Trên bàn còn một phần, muốn ăn thì tự nấu."
Sau gáy của Đông Phương Trường Dạ vẫn còn hơi đau, giống như bị rò rỉ khí.
Nhưng hắn biết rằng thứ gớm ghiếc trong đầu mình đã không còn nữa.
Trước đây, tâm tình của hắn luôn rất tệ, tốn nhiều tinh lực để áp chế xuống, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Con người thường dễ bị biến đổi khi đè nén dưới áp lực cao, Đông Phương Trường Dạ đã bị như vậy suốt năm năm qua.
Bây giờ, hắn cảm thấy tâm tình mình bình thản như một con chó vừa bị triệt sản.
Đông Phương Trường Dạ biết mình cần phải nói gì đó, vì vậy hắn nói: "Cảm ơn em."
Một ngày bận bịu, ai cũng mệt muốn chết.
Đáng tiếc trong phòng chỉ còn một cái giường là còn nguyên vẹn, vì mọi thứ đã bị đập nát.
Vì trong tủ có Quý Nguyên Cát nên Tư Thần đã ra lệnh cho AI không được vào dọn dẹp vệ sinh.
Nhưng bây giờ trong phòng quá bừa bộn.
Tư Thần chỉ tay lên bàn thủy tinh vỡ nát trên mặt đất: "Anh dọn sạch đi."
Vì quá mệt, cậu không muốn nói nhiều.
Lời vừa dứt, cả Đông Phương Trường Dạ và Quý Sở Nghiêu đều di chuyển, mục tiêu là cây chổi trong góc tường.
Quý Sở Nghiêu lịch sự khiêm tốn: "Mời anh."
Dù sao cũng là do Đông Phương Trường Dạ làm vỡ bàn của Tư Thần, hắn cũng không muốn tranh.
Tư Thần lấy nệm dự phòng trong tủ ra trải trên mặt đất, nằm xuống, cuộn mình thành một cục.
Chỉ có một bộ giường nệm dự phòng, nhưng là một nệm cho hai người.
Tư Thần không ngại ngủ với người khác, nhưng vấn đề hiện tại là nếu một người lên giường ngủ với cậu thì người còn lại phải nằm trên sàn.
Vì vậy, Tư Thần quyết định ngủ một mình một giường.
Đông Phương Trường Dạ lặng lẽ hoàn thành việc dọn dẹp rồi lau sàn sạch sẽ, sau đó mang drap và chăn gối dính máu vào phòng tắm giặt giũ.
Tuy hắn là con ngoài giá thú nhưng lại có thiên phú nên từ nhỏ đã được sống như thiếu gia trong dòng chính.
Hắn được nuôi dạy như một thiếu gia, không còn nhớ gì về khoảng thời gian khó khăn trước năm 4, 5 tuổi.
Sau khi vào tổ chức, hắn cũng có người chiếu cố. Hắn ở dã khu đã quen với gió tanh mưa máu, sớm đã quen với những thứ dơ bẩn.
Đông Phương Trường Dạ lớn đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên hắn giặt drap giường.
Động tác của hắn vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ làm quá mạnh lại khiến drap giường bị rách.
Sau khi làm xong, hắn thấy còn mệt hơn cả khi chiến đấu, nhưng mà nhìn đồ đã được mình tự tay giặt sạch sẽ, hắn vẫn có chút tự hào.
Khi Đông Phương Trường Dạ ra khỏi phòng tắm, đèn phòng khách đã tắt.
Qua ánh đèn nhập nhoạng từ bên ngoài, hắn nhìn thấy Tư Thần ngủ say trên sàn nhà.
Đôi bầu má cong cong trông thật mềm mại, mịn màng.
Trái tim của Đông Phương Trường Dạ không khỏi dịu xuống.
Đáng tiếc, khi đến gần, Đông Phương Trường Dạ lại nhìn thấy Quý Sở Nghiêu cũng đang nằm nghiêng trên tấm nệm.
Vì có sô pha, vị trí của Quý Sở Nghiêu vừa vặn nằm ngay điểm mù.
Quý Sở Nghiêu không đắp chăn, ở giữa bọn họ cách nhau một khoảng nhưng tư thế nằm nghiêng của hắn lại như đang bao bọc lấy Tư Thần đang cuộn tròn.
Đông Phương Trường Dạ lại không cảm thấy rằng chỗ trống chính giữa là dành cho mình.
Mẹ nó, thật xui xẻo...
Đông Phương Trường Dạ đành phải ôm kiếm nằm trên sô pha. Hắn chống tay sau gáy, ở đó vẫn còn quấn một lớp băng, chạm vào hơi đau.
Hắn nằm ở đó, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Tư Thần.
Đông Phương Trường Dạ nhắm mắt, trong lòng bỗng nổi lên h4m muốn sờ vào mái tóc mềm mại kia, nhưng hắn đã kìm nén lại.
Tư Thần là hoài niệm quá khứ của hắn trong khi nằm vùng, và cũng là ký thác của hắn trong tương lai.
Đông Phương Trường Dạ đồng ý với những điều mà Tư Thần nói lúc trước, chỉ trừ một việc.
【 Anh không yêu em một cách bình đẳng. 】
Hắn im lặng trả lời: "Chỉ là cái cớ."
Có lẽ hắn yêu thiếu niên chỉ là có lệ, và không phải là một tình yêu trong sáng gì cả.
Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, khi Đông Phương Trường Dạ nhìn thấy ánh sáng soi rọi trên gương mặt của Tư Thần, hắn đã xúc động mà nghĩ rằng thật muốn nắm tay cậu đi đến cùng trời cuối đất.
Tình yêu chỉ có thể đền đáp bằng tình yêu.
Tư Thần không thể cho đi tình yêu của mình, nên đã từ chối tình yêu của hắn, thật không công bằng.
Nhưng bây giờ truy cứu việc này... đã không còn ý nghĩa gì nữa.
...
...
8 giờ kém 5 phút sáng.
Hai AI bảo mẫu đẩy xe đồ ăn sáng đến, mở cửa.
Tối hôm qua, chủ nhân của chúng đã ngủ với nhau.
Chúng dùng bluetooth trao đổi thông tin trong đầu để giao tiếp.
- Hôm qua tôi nghe thấy tiếng động hơi lớn.
- Đúng vậy. Nhưng chúng ta không được phép can thiệp vào chuyện giao phối của nhân loại, đó là hoạt động để tạo ra thế hệ sau. Trong trường hợp an toàn, nhân loại cũng không yêu cầu hỗ trợ.
- Tôi có chuẩn bị hai hộp thuốc dưỡng thai.
- Thật khéo, tôi cũng vậy.
Trong tương lai, việc sinh sản của nhân loại chính là ưu tiên hàng đầu.
- Đêm qua, có thêm cyber bị nhiễm virus Apoalypse, phải mang đi cách thức hóa.
- Đồ Linh thật tồi tệ.
Cuối cùng, đã là 8 giờ sáng.
AI đúng giờ gõ cửa phòng.
Một lát sau, Đông Phương Trường Dạ đen mặt hé cửa ra: "Để ở ngoài cửa là được, Tư Thần còn đang ngủ."
AI mỉm cười lễ phép: "Xin chào, chủ nhân. Chúng tôi xin thông báo thêm, hôm nay đến lượt chủ nhân Tư Thần tiến hành xét nghiệm máu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất