Cao Duy Xâm Lấn

Chương 94

Trước Sau
Edit: jena

Không biết có phải do mới tỉnh ngủ hay không, dù số 9 nói chuyện chậm chạp nhưng tư duy vẫn rất nhanh nhạy.

Tư Thần suy nghĩ một lát: "Ý của cậu là, có mặt trời đó, hay là mắt của số 13 nhìn chằm chằm thì Khoa Phụ không thể ra tay, nhưng sau khi trời tối, Khoa Phụ sẽ xuất hiện?"

Số 9 gật gật đầu.

"Người trong sương đen là Khoa Phụ ư?"

Số 9 lại gật đầu, nhìn qua có chút ngốc ngốc.

Tư Thần chần chờ một lát: "Nhưng khi ở cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, tôi gặp số 11 và số 13, họ cũng ở trong sương đen."

Số 9 trả lời: "Bởi vì, chúng tôi, đều là sinh vật ô nhiễm."

Số 9 không muốn giải thích quá nhiều, nhưng trông Tư Thần vẫn còn rất mờ mịt.

Số 9 dừng một chút, nói: "Trường Sinh Uyên có tính ô nhiễm mạnh, những sinh vật tới gần nó đều sẽ bị biến dị dù ít dù nhiều, hơn nữa còn có thể đánh mất ý thức tự chủ, trở thành sinh vật ô nhiễm. Đây là đặc tính khủng b0 nhất của Trường Sinh Uyên. Khoa Phụ Tống lợi dụng đặc tính đó để bắt đầu truyền bá ô nhiễm ở phạm vi thế giới này."

"Thuốc đặc hiệu để chữa trị bệnh này chỉ có Chế Tạo Hỗn Độn bán. Vì vậy, tập đoàn Hỗn Độn đã trở thành một con quái vật khng lồ mà tất cả mọi người đều khó chống lại được."

Một số người bán súng ống đạn dược để phát tài, lấy tiền của từ các quốc gia có chiến tranh; Khoa Phụ Tống thì lại dùng tang thương của thế giới để đổ đầy tiền bạc vào hầu bao của mình.

"Nhưng mà sau vài chục năm, Khoa Phụ Tống không còn có thể khống chế được bệnh ô nhiễm, nhân loại chỉ còn có thể tàn sát bừa bãi để kéo chút hơi tàn, đã cận kề với sự tuyệt diệt... Vì vậy, Khoa Phụ Tống quyết định cứu vớt thế giới."

"Ban đầu, Khoa Phụ Tống và giám đốc muốn chế tạo ra một loại vũ khí có thể giúp bảo trì thần trí của người biến dị, sau đó đối kháng với sinh vật ô nhiễm. Và "kế hoạch Con của Thần" gặp đúng thời mà sinh ra. Bọn họ lựa chọn 13 thực nghiệm thể tốt nhất trên toàn cầu, lợi dụng Trường Sinh Uyên rồi tiến hành cải tạo."

"Sau đó, họ phát hiện ra chúng tôi, những người Con của Thần, không chỉ có thể làm một vũ khí gi3t ch3t sinh vật ô nhiễm mà còn có thể làm vật chứa hấp thụ sương đen. Thế nên, Khoa Phụ quyết định cắn nuốt Con của Thần, hoàn thành tiến hóa, đột phá cấp Chín Thang Trời."

Tư Thần không nhịn nổi, ngắt lời: "Sương đen là gì?"

"Là thứ sinh ra từ người biến dị sau khi chết, là ô nhiễm ở mức độ cao. Nó cũng là một loại năng lượng, có thể giúp tiến hóa giả tiến hóa. Sương đen thay thế Trường Sinh Uyên trở thành nguồn gốc ô nhiễm."

"Vậy Khoa Phụ là Khoa Phụ Tống ư? Người sáng lập Chế Tạo Hỗn Độn?"

Số 9 suy nghĩ một lát, gật đầu lại lắc đầu, trông có vẻ mệt mỏi: "Đừng nói nữa. Trời sắp tối rồi."

Tư Thần tiến hai bước lên trước, chậm rãi dừng lại: "Cậu đi được không? Có cần tôi cõng hay không?"

Số 9 thao tác thân thể của Trần Chấp Chu, từ từ đứng lên.

Có đuôi rắn, khi đối phương đứng lên gần như cao tới hai mét, dù vậy vẫn còn một cái đuôi dài kéo theo phía sau.

Số 9 thè cái lưỡi rắn: "Không cần, cậu ta cũng khá giống với hình thái biến dị của tôi."

Lúc này, mặt trời đã lặn hơn nửa, trong không khí bắt đầu dày đặc những hạt bụi đen, giống như có ai đó đang đốt tiền giấy.

Tư Thần chọn một căn phòng có hai gian.

Chỗ này gần khu nghiên cứu, điều kiện sống cũng tốt hơn không ít, trong tủ quần áo còn có cảm chăn lông dê.

Lâu như vậy vẫn chưa hư, hiển nhiên không phải lông dê bình thường. Tư Thần sờ thử, cảm giác giống như lông tơ của dê trắng.

10 giờ tối bắt đầu ban đêm, mặt trời mọc lúc 4 giờ sáng.

Tư Thần nghĩ rằng cậu và số 9 sẽ có 9 tiếng ở bên nhau vào buổi tối.

6 tiếng cũng đã đủ giúp cậu tìm hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Nhưng sau khi Tư Thần trải mền ra, quay đầu lại nhìn, số 9 vẫn còn đứng ở ngoài cửa, không đóng cửa, có vẻ không muốn vào.

Cậu nhìn đôi mắt đen đặc không có tròng trắng kia, có cảm giác khá quỷ dị.

"Tôi không vào." Số 9 tháo thẻ dự thi trên cổ xuống, nhẹ nhàng thảy sang cho Tư Thần: "Dù thế nào đi chăng nữa, buổi tối không được mở cửa."

Nói xong, số 9 lùi về sau một bước, đóng cửa lại.

Số 9 hoàn toàn đi vào màn sương đen.

Vào buổi tối, ở đây vẫn rất lạnh. Tư Thần đắp mền lên người vẫn còn lạnh đến run bần bật.

Cậu không buồn ngủ, vì vậy dứt khoát ngồi dậy, sửa sang lại balo.

Balo này được gọi là "túi lương khô", dùng da của sinh vật cao duy 817 để may, vẻ ngoài của 817 khá giống con cóc. Vì lớp da co dãn tốt, nhìn qua không lớn nhưng lại có thể đựng được rất nhiều đồ.

Thứ quan trọng nhất trong balo là thu hoạch ngày hôm nay của cậu, xác Con của Thần. Một cái hạt khô quắt và một miếng thịt hồng như thạch trái cây.

Đêm đến. Hộp thu dụng không lấn át được mùi hương tràn ngập khắp xoang mũi cậu.

Là mùi của thịt dê chiên với lớp mỡ vàng óng, mùi thơm nồng đậm khiến cho cả người rục rịch không thôi.

Bụng của Tư Thần kêu lên.

Trường Sinh Uyên chui ra khỏi người Tư Thần, quấn quanh trên tay cậu, bên ngoài tiết ra một lượng lớn chất nhầy: "Mẹ ơi, đói đói."

"Không ăn được." Tư Thần thấp giọng nói.

Dù cậu rất xúc động nhưng số 9 còn đang canh giữ ngoài cửa.

Tư Thần lo lắng rằng sau khi ăn, cậu sẽ không còn được nhìn thấy ánh nắng mặt trời ngày mai.

Cậu bỏ hộp thu dụng vào túi thu dụng, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ, mùi thơm vẫn nồng nàn lan tỏa khắp phòng.

Ngoài cửa truyền đến một ít động tĩnh.

Giống như có ai đó đang bất an mà đi tới đi lui.

Tư Thần đặt hai thẻ dự thi lên cửa, đây là an bài hữu hiệu nhất mà cậu có thể làm.

Là sự bảo vệ từ các Con của Thần.

Trong một trình độ nhất định, họ có thể bảo vệ các thí sinh không bị sinh vật ô nhiễm gây hại.

Tư Thần không quan tâm đến bước chân bên ngoài.



Cậu kiểm tra những đồ vật khác.

Bài thi, hồ sơ ghi chép thực nghiệm, thư tuyệt mệnh của nhân viên nghiên cứu, nhật ký của số 13, USB,... Và cả câu chuyện của số 9.

Xâu chuỗi những manh mối này lại, có thể vạch trần chân tướng sau lưng thế giới hoang đường này.

Sau khi Con của Thần đời thứ nhất chết, Khoa Phụ cũng không được như ý mà thành thần. Hơn nữa sau nửa thế kỷ, vì không thể khống chế ô nhiễm, gã muốn chế tạo ra Con của Thần đời thứ hai.

"Bối cảnh của thế giới này rất rõ ràng." Tư Thần cúi đầu, đọc nhật ký của số 13: "Chỉ là không rõ lắm, Con của Thần đời thứ nhất đã làm gì..."

Trên giấy viết thiếu một phần, 【 Sớm hay muộn, sẽ có ngày gã ***, sau đó thành thần 】

Tư Thần lấy ngón tay chọt chọt lên chỗ trống: "Chữ bị thiếu, là "ăn luôn chúng tôi"?"

Khi cậu vừa nghĩ đến đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vô cùng lịch sự, ba cái, cốc cốc cốc.

Tim Tư Thần đập nhanh, cậu lấy cây rìu ở mép giường.

Cậu cầm rìu đứng dậy. Trên rìu dính đầy máu, trên mặt Tư Thần cũng lộ sát ý nhàn nhạt.

Phát hiện không có người mở người, người ngoài cửa nhẹ giọng nói: "Tư Thần, là tôi."

Đây là giọng của Trần Chấp Chu.

Nhưng Tư Thần cũng không vì vậy mà buông lỏng đề phòng.

Cậu nhớ rõ lời của số 9, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được mở cửa vào buổi tối.

Huống hồ, tối hôm qua cậu cũng đã biết kết cục nếu mở cửa.

Cậu sẽ bị kéo vào sương đen, dung nhập vào vực sâu, trở thành một bộ phận phân bón.

Giọng nói của Trần Chấp Chu vô cùng suy yếu: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì... Số 9 đã đi rồi, cũng mang Khoa Phụ đi rồi. Chỉ có một mình tôi ở ngoài cửa, và chỉ có thể dựa vào thẻ dự thi để đứng đây. Gần đây có rất nhiều sinh vật ô nhiễm, tôi sắp chịu không nổi nữa."

Nói xong, Trần Chấp Chu còn kịch liệt ho khan.

Tư Thần vẫn không trả lời.

Vì vậy, người ngoài cửa cười khẽ một tiếng: "Tuyệt tình thế, tối hôm qua còn ngủ chung một chiếc giường mà."

Hiển nhiên, đây không phải Trần Chấp Chu.

Theo giọng nói từ từ kết thúc, Tư Thần nhìn thấy có bàn tay đang di chuyển trên then cửa.

Tay nắm cửa từ từ bị ép xuống, cửa sắt vang lên tiếng "kẽo kẹt" như cửa gỗ ngày xưa.

Tư Thần gắt gao nhìn chằm chằm cửa, tim đập nhanh hơn, cán rìu trong tay gần như muốn bị bóp nát.

Adrenalin nếu phân bổ thích hợp có thể giúp gia tăng trạng thái tinh thần, nhưng nếu phân bổ quá nhiều sẽ tạo nên những vấn đề s1nh lý vì tim đập nhanh, hô hấp nặng nề.

Tư Thần không thể khống chế k1ch thích trong người, nhưng cậu có một trái tim rất mạnh mẽ.

Dù trong thời điểm nguy hiểm như vậy, đầu óc cậu vẫn bảo trì thanh tỉnh.

"Thùng thùng", ngoài cửa xuất hiện những âm thanh nhỏ vụn trầm đục.

Chuyện Tư Thần lo lắng vẫn chưa xảy ra.

Cửa phòng không chỉ bị khóa lại mà còn bày biện đủ mọi hạn chế, Khoa Phụ không thể mở cửa.

Tư Thần thở phào một hơi, buông rìu.

Nhưng khi cậu xoay người, trong nháy mắt, trái tim liền ngừng đập.

Vì ở cửa sổ ngay mép giường xuất hiện một gương mặt to lớn.

Đó là một gương mặt to lớn nhưng tái nhợt, giống hệt như gương mặt người chết. Đôi mắt đen đặc không có tròng trắng.

Tư Thần từng nhìn thấy gương mặt này trong video, thuộc về nhà khoa học, cũng chính là giám đốc của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.

Bây giờ, Khoa Phụ đang đứng bên cửa sổ, nhìn cậu lạnh căm căm.

"... F*ck."

Tư Thần hít thở, nhỏ giọng mắng một câu.

Ánh mắt của Khoa Phụ đánh giá căn phòng. Khi nhìn thấy hộp thu dụng, ánh mắt hoàn toàn bại lộ khát cầu tham lam.

Tư Thần hít sâu một hơi.

Cậu ngồi xuống mép giường, cầm lên hộp thu dụng được máu thịt của số 11, để Khoa Phụ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy nó thật rõ.

Tư Thần mấp máy môi, dò hỏi: "Ông đang tìm thứ này?"

Khoa Phụ không trả lời, nhưng biểu tình đã biểu lộ hết thảy. Móng tay dài bén nhọn cào cào lên mặt kính.

Tư Thần nhắm mắt, suy nghĩ một lát.

Loại người như Khoa Phụ, có lẽ thích nhất là theo đuổi quyền lực.

Sau đó cậu mở mắt, biểu tình vô cùng cuồng nhiệt và thành kính: "Ngài hẳn là Khoa Phụ nhỉ. Tôi đã đọc những ghi chép thực nghiệm, quả thật là ý tưởng của một thiên tài. Tôi cũng chán ghét một kẻ thù. Tên đó đã làm hỏng đôi mắt của tôi. Vì vậy sau khi tôi trở thành tiến hóa giả, tôi đã khiến gã thành người thực vật, chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng qua đường mũi."

Tư Thần khoa tay múa chân, biểu lộ sự phấn khích: "Ngài đã thấy người thực vật chưa? Họ có ý thức nhưng không thể di chuyển. Tôi khiến tên đó chỉ có thể nằm trên giường bệnh, mỗi ngày nhìn thấy tôi."

Khoa Phụ không có động tác gì, nhưng nhìn qua có vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe Tư Thần nói chuyện."

Tư Thần: "Hẳn là ngài cũng biết rằng tôi cũng không phải người ở thế giới này. Tôi cũng không quan tâm đến sống chết của những người khác, thắng làm vua thua làm giặc, có thể trở thành chất dinh dưỡng cho ngài chính là vinh quang lớn nhất của đám kiến hôi đó."

Cậu nở nụ cười thật tươi, trông còn b3nh hoạn hơn cả Khoa Phụ.

"Tôi đến đây để thi, thưa ngài."



Cậu mở bài thi ra, đặt trước mắt Khoa Phụ.

"Ở thế giới của chúng tôi có hệ thống giáo dục, bằng cấp liên quan trực tiếp đến đãi ngộ trong tương lai." Tư Thần nói: "Tôi là công dân cấp 5, là cấp bậc thấp kém nhất. Nhưng chỉ cần vượt qua kỳ thi này, tôi có thể có được quyền hạn của công dân cấp 2. Nhưng kỳ thi này chỉ có một người trúng tuyển."

Cậu nhìn về phía Khoa Phụ, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: "Tôi biết rằng ngài biết đáp án. Tôi nguyện ý dùng thân xác Con của Thần để trao đổi. Họ muốn tôi hồi sinh họ. Nhưng mà ngài xem..."

Tư Thần ngẩng đầu, vạch cổ áo xuống.

Khoa Phụ Tống có thể nhìn thấy dấu vết của xúc tu siết trên cần cổ mảnh khảnh.

"Họ cũng muốn giết tôi, ngài cũng muốn giết tôi. Một khi đã như vậy thì tôi lựa chọn hợp tác với ngài. Ít nhất thì ngài có thể hiểu tôi."

Khoa Phụ vẫn đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt lạnh căm nhìn cậu.

Tư Thần cắn cắn móng tay, tỏ vẻ vô cùng gấp gáp lo âu: "Ngài cũng không bị tổn thất gì cả, cầu xin ngài..."

Khoa Phụ có thể nói, nhưng quan trọng là gã có muốn nói hay không.

Gã viết lên mặt kính hai chữ: "Mở cửa."

Tư Thần lắc đầu: "Tôi không ngốc. Nếu ngài vào tôi khó mà giữ mạng. Tôi thà giao dịch thất bại cũng không muốn lấy thân mình ra mạo hiểm. Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ để những thứ này trong phòng, ngày hôm sau ngài có thể tự mình đến lấy. Kỳ thi còn 10 ngày, tôi sẽ không quỵt nợ."

Gương mặt Khoa Phụ Tống lộ vẻ trầm tư, giống như đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.

Cuối cùng, gã khẽ gật đầu.

Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép, Tư Thần thật sự rất muốn cười.

"Ngài là chủ tịch Khoa Phụ Tống của tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn ạ?"

Khoa Phụ ở ngoài cửa suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu.

"Ngài đã ăn hết Con của Thần đời thứ nhất ạ?"

Gật đầu.

"Ngài bị số 13 gi3t ch3t ạ?"

Gật đầu.

"Vậy tại sao ngài lại có hình dạng của giám đốc?"

Tốc độ nói của Tư Thần rất nhanh, gần như không cho sinh vật ô nhiễm bên ngoài có thời gian suy nghĩ.

Khoa Phụ phả một làn sương mù lên cửa sổ rồi viết xuống bốn chữ: Dẫn sói vào nhà.

Con "sói" kia ý chỉ bản thân Khoa Phụ.

Khi giám đốc tìm tới, Khoa Phụ Tống đã hơn 230 tuổi.

Dù tư duy gã vẫn còn nhạy bén nhưng thân xác đã sắp hư thối.

Quan trọng hơn, thân thể ngày một hư thối không thể áp chế được Trường Sinh Uyên đang ngo ngoe rục rịch.

Vì vậy, Khoa Phụ Tống cố ý đưa ra những thông tin sai lệch.

Gã khiến cho giám đốc tin rằng chỉ cần cấy ghép Trường Sinh Uyên thì sẽ giống như gã, trường tồn mãi mãi.

Khoa Phụ Tống cũng đã nói gã là một con nghiện cờ bạc.

Giám đốc tham lam hoàn toàn không nghi ngờ, trực tiếp làm phẫu thuật, cắt bỏ Trường Sinh Uyên trên người gã rồi cấy ghép vào thân thể mình.

Giám đốc không biết rằng qua nhiều năm như vậy, Trường Sinh uyên đã sớm hòa làm một với Khoa Phụ Tống, bọn họ tuy hai mà một.

Đến lúc đó, Khoa Phụ Tống đã ở trong thân thể của giám đốc, bắt đầu sinh mạng mới.

Thật ra Khoa Phụ Tống không hề hài lòng với thân thể này. Gã thích ý nhất là số 13. Nhiều thực nghiệm thể nhưng chỉ có số 13 là cố thể cấy ghép một Trường Sinh Uyên hoàn chỉnh. Những thực nghiệm thể khác chỉ là người biến dị chắp vá lung tung.

Đáng tiếc, số 13 lại không nghe lời chút nào.

"Ngài đã ăn hết Con của Thần?"

Gật đầu.

Bài thi trong tay bắt đầu nóng lên.

Tư Thần cúi đầu, phát hiện dưới câu số 4 xuất hiện hai chữ "Ăn người" xiêu vẹo.

Phía sau còn có dấu ngoặc đơn (+10 điểm).

Câu này có 25 điểm.

【 Câu số 4: Làm cách nào để Khoa Phụ gi3t ch3t Con của Thần? 】

Có vẻ bài thi không hoàn toàn tán thành với phương thức giải đề của Tư Thần.

Thậm chí nó còn cảm thấy Tư Thần đang cấu kết với trường thi để gian lận trước mặt mình.

Tư Thần cất bài thi, hỏi câu cuối cùng: "Vậy tại sao ngài lại chết?"

Khoa Phụ nở một nụ cười, dùng tốc độ bình thường nói một câu rất dài.

Đáng tiếc rằng Tư Thần không nghe thấy, mà nhìn thì không hiểu.

Khoa Phụ vươn cánh tay mảnh dài, gõ gõ lên cửa kính, chỉ chỉ vào đồ vật của Tư Thần: "Bây giờ, cho ta. Ta ở đây, bất động, cạnh cửa."

Những gì Tư Thần muốn hỏi gần như đã hỏi xong.

Vì vậy, cậu không cảm xúc dùng thảm che khuất cửa sổ.

Ôi người đã lớn tuổi vậy rồi mà vẫn còn ngây thơ quá.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa đầy phẫn nộ.

Tư Thần bịt lỗ tai, ngủ say sưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau