Chương 12: Thổi Cứng Dương Vật (Hơi H1)
Lâm Mộng vừa mới chuyển sang làm người đại diện, toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm thế nào để khán giả nhớ tới Thẩm Gia, hoàn toàn quên mất bộ phim này là sân nhà của Ninh Nhiên, nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau trong lòng mới lộp bộp một tiếng.
Hỏng rồi, e rằng Thẩm Gia sắp cướp mất hào quang của nhân vật chính.
Lâm Mộng thấp thỏm không yên, cô hiểu rõ Ninh Nhiên rất kiêng kị chuyện bị cướp sự chú ý, hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên quay lại đóng sau khi nghỉ ngơi nên Ninh Nhiên vô cùng coi trọng.
Lâm Mộng chỉ có thể an ủi bản thân ở trong lòng rằng Thẩm Gia là người mới do Ninh Nhiên nâng đỡ, cô ấy ắt hẳn sẽ không để ý.
Lúc này Ninh Nhiên quả thật không để ý, từ trước đến nay cô luôn tự tin, vả lại dung mạo của Thẩm Gia trong mắt cô không được coi là rất đẹp.
Chẳng qua đối với phụ nữ, nhất là các nữ minh tinh mà nói, tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, mặc dù Ninh Nhiên cho rằng khuôn mặt của Thẩm Gia không đẹp bằng mình nhưng trên người cô gái lại tỏa ra sức sống tuổi trẻ, chính là thứ mà cô ta không thể nào có được.
Trên thực tế, khi đánh giá người khác thì phải nhìn tổng thể, làn da trắng như sữa cộng thêm chiều cao khiến Thẩm Gia vô cùng nổi bật, mới ra sân diễn mà đã thu hút vô số ánh nhìn.
Ngay cả nam chính bộ phim là Vệ Lập Dương, bình thường xây dựng hình tượng quý ông đối với mọi người, cũng không khỏi nhìn Thẩm Gia thêm vài lần.
Ninh Nhiên vốn không thèm để ý nhưng lại phát hiện tên tiểu thịt tươi đã nói rằng chỉ động lòng với mình lúc này đang nhìn chằm chằm Thẩm Gia không chớp mắt, trong lòng không khỏi khó chịu.
Trong lúc quay phim, mặt cô lạnh lùng, ngoại trừ cảnh phải tiếp xúc với đối thủ có trong kịch bản thì những cảnh khác đều không tương tác gì cả.
Vệ Lập Dương còn tưởng rằng cô ấy cố tình như vậy trước mặt người ngoài để tránh bị nghi ngờ, nên cũng phối hợp bắt chuyện với các diễn viên khác trong đoàn phim, thể hiện ra bên ngoài là anh ta có quan hệ rất hài hòa với mọi người.
Đàn ông bầm sinh có cảm tình dành cho những người phụ nữ xinh đẹp, nhìn người đẹp vài lần là hành vi cực kỳ bình thường, Vệ Lập Dương hoàn toàn không ngờ hành động vô tình của anh ta lại lôi kéo thù hận cho Thẩm Gia.
Nhưng sự thù hận ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì Vệ Lập Dương lại đang tán gẫu vô cùng thân thiện với một nữ diễn viên khác, anh còn vặn mở chai nước cho cô ta, lập tức khiến sự ghen ghét của Ninh Nhiên chuyển sang nữ diễn viên kia.
Lúc này trong lòng Ninh Nhiên không thoải mái, ngoắc tay bảo chị Hoa đem điện thoại tới, gọi một cuộc điện thoại.
Thẩm Gia không biết bản thân vừa thoát khỏi tai họa, còn đang ngồi xổm ở một bên quan sát học tập, cô đã kết thúc phân cảnh hôm nay, liền muốn xem nhiều hơn để học hỏi, không chừng có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.
Ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần mới đứng dậy đi dạo xung quanh phim trường, nào ngờ lại may mắn đến vậy, mới đi dạo vài bước đã gặp được đối tượng mà cô mong nhớ ngày đêm.
"Chú Phó, cháu ở bên này!"
Phó Minh Viễn liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Gia nhảy lên vẫy tay giống như một đứa ngốc.
Cô gái nhấc váy chạy vụt tới: "Chú đến tìm chị Ninh Nhiên sao? Cháu dẫn chú đi nha."
Trợ lý đang đi mua cà phê, Phó Minh Viễn đột nhiên bị Ninh Nhiên gọi điện bảo đến thăm đoàn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời rủ anh, anh không thể từ chối được.
Đường đi trong phim trường phức tạp, Phó Minh Viễn chưa từng tới đoàn phim đương nhiên không biết phải đi thế nào.
Không biết cũng thôi đi, lại còn mắc cái tật tự cao của đàn ông, thà tự mình từ từ tìm đường, cũng không chịu hỏi ai.
Nhưng nếu Thẩm Gia đã chủ động mở lời thì không tính là hỏi đường, anh miễn cưỡng đi theo.
Hỏng rồi, e rằng Thẩm Gia sắp cướp mất hào quang của nhân vật chính.
Lâm Mộng thấp thỏm không yên, cô hiểu rõ Ninh Nhiên rất kiêng kị chuyện bị cướp sự chú ý, hơn nữa đây còn là bộ phim đầu tiên quay lại đóng sau khi nghỉ ngơi nên Ninh Nhiên vô cùng coi trọng.
Lâm Mộng chỉ có thể an ủi bản thân ở trong lòng rằng Thẩm Gia là người mới do Ninh Nhiên nâng đỡ, cô ấy ắt hẳn sẽ không để ý.
Lúc này Ninh Nhiên quả thật không để ý, từ trước đến nay cô luôn tự tin, vả lại dung mạo của Thẩm Gia trong mắt cô không được coi là rất đẹp.
Chẳng qua đối với phụ nữ, nhất là các nữ minh tinh mà nói, tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, mặc dù Ninh Nhiên cho rằng khuôn mặt của Thẩm Gia không đẹp bằng mình nhưng trên người cô gái lại tỏa ra sức sống tuổi trẻ, chính là thứ mà cô ta không thể nào có được.
Trên thực tế, khi đánh giá người khác thì phải nhìn tổng thể, làn da trắng như sữa cộng thêm chiều cao khiến Thẩm Gia vô cùng nổi bật, mới ra sân diễn mà đã thu hút vô số ánh nhìn.
Ngay cả nam chính bộ phim là Vệ Lập Dương, bình thường xây dựng hình tượng quý ông đối với mọi người, cũng không khỏi nhìn Thẩm Gia thêm vài lần.
Ninh Nhiên vốn không thèm để ý nhưng lại phát hiện tên tiểu thịt tươi đã nói rằng chỉ động lòng với mình lúc này đang nhìn chằm chằm Thẩm Gia không chớp mắt, trong lòng không khỏi khó chịu.
Trong lúc quay phim, mặt cô lạnh lùng, ngoại trừ cảnh phải tiếp xúc với đối thủ có trong kịch bản thì những cảnh khác đều không tương tác gì cả.
Vệ Lập Dương còn tưởng rằng cô ấy cố tình như vậy trước mặt người ngoài để tránh bị nghi ngờ, nên cũng phối hợp bắt chuyện với các diễn viên khác trong đoàn phim, thể hiện ra bên ngoài là anh ta có quan hệ rất hài hòa với mọi người.
Đàn ông bầm sinh có cảm tình dành cho những người phụ nữ xinh đẹp, nhìn người đẹp vài lần là hành vi cực kỳ bình thường, Vệ Lập Dương hoàn toàn không ngờ hành động vô tình của anh ta lại lôi kéo thù hận cho Thẩm Gia.
Nhưng sự thù hận ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì Vệ Lập Dương lại đang tán gẫu vô cùng thân thiện với một nữ diễn viên khác, anh còn vặn mở chai nước cho cô ta, lập tức khiến sự ghen ghét của Ninh Nhiên chuyển sang nữ diễn viên kia.
Lúc này trong lòng Ninh Nhiên không thoải mái, ngoắc tay bảo chị Hoa đem điện thoại tới, gọi một cuộc điện thoại.
Thẩm Gia không biết bản thân vừa thoát khỏi tai họa, còn đang ngồi xổm ở một bên quan sát học tập, cô đã kết thúc phân cảnh hôm nay, liền muốn xem nhiều hơn để học hỏi, không chừng có thể nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.
Ngồi xổm lâu đến mức hai chân tê rần mới đứng dậy đi dạo xung quanh phim trường, nào ngờ lại may mắn đến vậy, mới đi dạo vài bước đã gặp được đối tượng mà cô mong nhớ ngày đêm.
"Chú Phó, cháu ở bên này!"
Phó Minh Viễn liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Gia nhảy lên vẫy tay giống như một đứa ngốc.
Cô gái nhấc váy chạy vụt tới: "Chú đến tìm chị Ninh Nhiên sao? Cháu dẫn chú đi nha."
Trợ lý đang đi mua cà phê, Phó Minh Viễn đột nhiên bị Ninh Nhiên gọi điện bảo đến thăm đoàn, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời rủ anh, anh không thể từ chối được.
Đường đi trong phim trường phức tạp, Phó Minh Viễn chưa từng tới đoàn phim đương nhiên không biết phải đi thế nào.
Không biết cũng thôi đi, lại còn mắc cái tật tự cao của đàn ông, thà tự mình từ từ tìm đường, cũng không chịu hỏi ai.
Nhưng nếu Thẩm Gia đã chủ động mở lời thì không tính là hỏi đường, anh miễn cưỡng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất