Chương 19: Lên Xe Anh (2)
Thẩm Gia là một trong những nghệ sĩ ít ỏi dưới trướng Ninh Nhiên, nên anh ta đương nhiên nhận ra weibo của cô, nhưng cô không có việc gì lại gửi tin nhắn riêng cho ông chủ là sao?
Muốn quyến rũ ông chủ? Ông chủ có biết suy nghĩ của cô hay không?
Trần Khách do dự, cuối cùng vẫn quyết định yên lặng đặt máy tính bảng đến trước mặt ông chủ.
Đối với trang weibo xuất hiện trên màn hình, Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu.
Trần Khách nói: "Thẩm Gia gửi tới ạ."
Phó Minh Viễn ngẩn ra.
"Biết rồi."
Trần Khách quan sát vẻ mặt của ông chủ, thấy không có vẻ là gì chán ghét, vì thế anh ta lập tức để lại máy tính bảng rồi đi ra ngoài.
Từng tấm ảnh hậu trường hiện qua trước mắt, một đường lướt tới tấm cuối cùng.
Phó Minh Viễn lần nữa kéo xuống phía dưới, nhìn tấm ảnh 1,000 người theo dõi, anh đóng khung chat lại.
Thẩm Gia nghĩ mình sẽ không đợi được lời chúc mừng của Phó Minh Viễn, ai ngờ tại bữa tiệc đóng máy bộ phim của Ninh Nhiên, cô đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.
Đáng tiếc bên cạnh anh có rất nhiều người, Thẩm Gia không tìm được cơ hội đến gần, cô đành phải tìm một chỗ yên tĩnh để quan sát, chú ý tìm cơ hội để lại gần anh.
Đây cũng không phải sân nhà của Phó Minh Viễn, anh chỉ nói hai câu, lập tức trả lại sân cho chủ tiệc là đạo diễn Khương.
Mọi người lại bắt đầu vây quanh đạo diễn Khương, Thẩm Gia bắt lấy cơ hội này mà đến bên cạnh Phó Minh Viễn, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo anh đi ra ngoài với cô một lát.
Anh đang định từ chối, nhưng cô gái nhỏ đã quay đầu rời đi, anh hơi do dự, sau đó vẫn đi theo.
Đoàn người đều tụ tập ở bên kia, nên nhiều chỗ không có bóng người.
Thẩm Gia đi đến nơi ít ồn ào hơn thì dừng lại, cô lấy điện thoại ra mở trang weibo của mình, giống như muốn được khen ngợi mà đưa lên trước mặt anh.
"Nhìn xem, cháu đã được hơn 2,000 người theo dõi rồi."
"Ừm."
Phó Minh Viễn nói: "Còn chuyện gì khác không?"
Thẩm Gia sửng sốt, cất điện thoại về, gật đầu khẳng định: "Có!"
"Cháu thật sự không thể thêm wechat của chú sao?"
Người đàn ông quay đầu bỏ đi, Thẩm Gia lại thấy hơi nuối tiếc.
Lúc cô trở lại trường quay, Ninh Nhiên đã uống say, dựa vào người Vệ Lập Dương, may mà là do cô ta vô tình ngã xuống, vẻ mặt của Vệ Lập Dương vô cùng kinh ngạc, để tránh hiềm nghi, anh ta thậm chí không đưa tay ra đỡ, mà gọi nữ diễn viên khác.
Thẩm Gia là nhân viên đương nhiên phải làm tốt trách nhiệm của mình, nhận nhiệm vụ cùng trợ lý đỡ bà chủ lên xe của Phó Minh Viễn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Nhiên, trợ lý lập tức rời đi, Thẩm Gia cũng giả bộ bước theo, thực tế là cô chờ cho Lâm Mộng đi khỏi liền quay trở lại.
Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Phó Minh Viễn vừa mới cởi áo sơ mi chuẩn bị đi tắm, qua mắt mèo nhìn thấy cô gái nhỏ.
Quả thật, anh không có ý định mở cửa, xoay người trở về đi tắm rửa, trong lúc đó tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, anh giả bộ như không nghe thấy.
Sau khi tắm xong cả người ướt sũng, anh đi tới trước mắt mèo nhìn qua, thấy người con gái vẫn còn đứng đó.
Phó Minh Viễn cuối cùng cũng lĩnh giáo được tính tình bướng bỉnh của cô gái nhỏ này.
Anh bất đắc dĩ mở cửa, Thẩm Gia nhìn anh, vẻ mặt vui mừng: "Chú rốt cuộc cũng nghe thấy, cháu sợ quấy rầy chị Ninh Nhiên ngủ, không dám ấn chuông nhiều lần."
Người đàn ông một thân ẩm ướt, rõ ràng là vừa tắm rửa xong, khiến cho Thẩm Gia nổi lòng tham muốn chạy lại ôm chặt lấy anh, nhưng toàn thân cô đang toàn mùi mồ hôi.
"Cháu đến đây làm gì?"
Tròng mắt Thẩm Gia đảo một vòng: "Cháu đến thăm chị Ninh Nhiên ạ."
"Không phải vừa đến rồi sao?"
"Vừa rồi là cháu đi theo chị Tiểu Mộng, hiện tại là cháu tự mình muốn đến thăm."
Nói xong, Thẩm Gia thật sự chạy lạch bạch vào phòng để nhìn. Thật đúng là chỉ nhìn một cái, xem xong, cô lại lạch bạch quay ra.
Muốn quyến rũ ông chủ? Ông chủ có biết suy nghĩ của cô hay không?
Trần Khách do dự, cuối cùng vẫn quyết định yên lặng đặt máy tính bảng đến trước mặt ông chủ.
Đối với trang weibo xuất hiện trên màn hình, Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu.
Trần Khách nói: "Thẩm Gia gửi tới ạ."
Phó Minh Viễn ngẩn ra.
"Biết rồi."
Trần Khách quan sát vẻ mặt của ông chủ, thấy không có vẻ là gì chán ghét, vì thế anh ta lập tức để lại máy tính bảng rồi đi ra ngoài.
Từng tấm ảnh hậu trường hiện qua trước mắt, một đường lướt tới tấm cuối cùng.
Phó Minh Viễn lần nữa kéo xuống phía dưới, nhìn tấm ảnh 1,000 người theo dõi, anh đóng khung chat lại.
Thẩm Gia nghĩ mình sẽ không đợi được lời chúc mừng của Phó Minh Viễn, ai ngờ tại bữa tiệc đóng máy bộ phim của Ninh Nhiên, cô đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.
Đáng tiếc bên cạnh anh có rất nhiều người, Thẩm Gia không tìm được cơ hội đến gần, cô đành phải tìm một chỗ yên tĩnh để quan sát, chú ý tìm cơ hội để lại gần anh.
Đây cũng không phải sân nhà của Phó Minh Viễn, anh chỉ nói hai câu, lập tức trả lại sân cho chủ tiệc là đạo diễn Khương.
Mọi người lại bắt đầu vây quanh đạo diễn Khương, Thẩm Gia bắt lấy cơ hội này mà đến bên cạnh Phó Minh Viễn, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo anh đi ra ngoài với cô một lát.
Anh đang định từ chối, nhưng cô gái nhỏ đã quay đầu rời đi, anh hơi do dự, sau đó vẫn đi theo.
Đoàn người đều tụ tập ở bên kia, nên nhiều chỗ không có bóng người.
Thẩm Gia đi đến nơi ít ồn ào hơn thì dừng lại, cô lấy điện thoại ra mở trang weibo của mình, giống như muốn được khen ngợi mà đưa lên trước mặt anh.
"Nhìn xem, cháu đã được hơn 2,000 người theo dõi rồi."
"Ừm."
Phó Minh Viễn nói: "Còn chuyện gì khác không?"
Thẩm Gia sửng sốt, cất điện thoại về, gật đầu khẳng định: "Có!"
"Cháu thật sự không thể thêm wechat của chú sao?"
Người đàn ông quay đầu bỏ đi, Thẩm Gia lại thấy hơi nuối tiếc.
Lúc cô trở lại trường quay, Ninh Nhiên đã uống say, dựa vào người Vệ Lập Dương, may mà là do cô ta vô tình ngã xuống, vẻ mặt của Vệ Lập Dương vô cùng kinh ngạc, để tránh hiềm nghi, anh ta thậm chí không đưa tay ra đỡ, mà gọi nữ diễn viên khác.
Thẩm Gia là nhân viên đương nhiên phải làm tốt trách nhiệm của mình, nhận nhiệm vụ cùng trợ lý đỡ bà chủ lên xe của Phó Minh Viễn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Nhiên, trợ lý lập tức rời đi, Thẩm Gia cũng giả bộ bước theo, thực tế là cô chờ cho Lâm Mộng đi khỏi liền quay trở lại.
Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Phó Minh Viễn vừa mới cởi áo sơ mi chuẩn bị đi tắm, qua mắt mèo nhìn thấy cô gái nhỏ.
Quả thật, anh không có ý định mở cửa, xoay người trở về đi tắm rửa, trong lúc đó tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên, anh giả bộ như không nghe thấy.
Sau khi tắm xong cả người ướt sũng, anh đi tới trước mắt mèo nhìn qua, thấy người con gái vẫn còn đứng đó.
Phó Minh Viễn cuối cùng cũng lĩnh giáo được tính tình bướng bỉnh của cô gái nhỏ này.
Anh bất đắc dĩ mở cửa, Thẩm Gia nhìn anh, vẻ mặt vui mừng: "Chú rốt cuộc cũng nghe thấy, cháu sợ quấy rầy chị Ninh Nhiên ngủ, không dám ấn chuông nhiều lần."
Người đàn ông một thân ẩm ướt, rõ ràng là vừa tắm rửa xong, khiến cho Thẩm Gia nổi lòng tham muốn chạy lại ôm chặt lấy anh, nhưng toàn thân cô đang toàn mùi mồ hôi.
"Cháu đến đây làm gì?"
Tròng mắt Thẩm Gia đảo một vòng: "Cháu đến thăm chị Ninh Nhiên ạ."
"Không phải vừa đến rồi sao?"
"Vừa rồi là cháu đi theo chị Tiểu Mộng, hiện tại là cháu tự mình muốn đến thăm."
Nói xong, Thẩm Gia thật sự chạy lạch bạch vào phòng để nhìn. Thật đúng là chỉ nhìn một cái, xem xong, cô lại lạch bạch quay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất