[Cao H] Thẩm Gia

Chương 20: Cháu Muốn Trao Nụ Hôn Đầu Cho Chú

Trước Sau
"Xem xong rồi?''

"Ừm."

"Đi về đi."

"Về đâu cơ? Chị Tiểu Mộng cầm chìa khoá ký túc xá của cháu rồi."

Thẩm Gia chớp mắt nói: "Cho nên cháu không có chỗ ở."

Phó Minh Viễn liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động cô đang nắm chặt trong tay.

"Như vậy thì phiền quá, chị Tiểu Mộng lại phải từ nhà chạy tới."

Cô chỉ vào ghế sô pha: "Cháu sẽ ngủ ở đây, sáng sớm ngày mai lập tức rời đi ạ."

"Không thể."

Người đàn ông từ chối một cách tàn nhẫn.

"Vậy cháu có thể tắm rửa trước rồi mới trở về được không?"

Tuy giọng điệu mang ý hỏi, nhưng cô gái nhỏ đã tự đi tới phòng tắm, lập tức đóng cửa lại trước khi Phó Minh Viễn kịp mở miệng.

Phòng tắm trong khách sạn được làm từ thủy tinh mờ, cô còn chủ động áp sát người vào cửa kính để cởi quần áo, làm cho đường cong quyến rũ hiện lên rõ ràng, Phó Minh Viễn né tránh không kịp, dáng người hình chữ S của cô gái phản chiếu thẳng vào trong mắt anh.



Có lẽ do anh đã thanh tâm quả dục quá lâu, chợt nhìn thấy cơ thể thiếu nữ, hình ảnh ấy thật lâu vẫn chưa tan hết, Phó Minh Viễn tháo mắt kính xuống, xoa sống mũi, lấy một chai nước từ tủ lạnh ra.

Trong lòng Thẩm Gia có mục đích khác, động tác tắm rửa rất nhanh, tắm xong liền khoác áo choàng tắm, chân trần đi ra.

Trông thấy anh, mắt cô lập tức sáng lên, chạy vài bước tới ngồi bên cạnh người đàn ông, đầu dựa vào vai anh, không ngoài dự đoán, cô bị ghét bỏ đẩy sang một bên.

"Tắm rửa xong có thể đi rồi."

Thẩm Gia làm như không hiểu, cô cầm lấy chai nước anh mới uống một nửa, nhấp một ngụm lớn.

"Nhưng quần áo của cháu khi tắm đã bị ướt, không có quần áo mặc thì cháu làm sao đi được?"

Tuy trông cô gái nhỏ rất vô tội, nhưng Phó Minh Viễn luôn cảm thấy, dưới vẻ mặt đó mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.

Thẩm Gia cầm lấy tay anh làm nũng: "Chú có thể cho cháu ở lại một đêm được không? Cháu đảm bảo sẽ rời đi trước khi chị Ninh nhiên thức dậy, chú đồng ý đi mà..."

Áo choàng tắm rất rộng, bên trong thì trần trụi, lúc cô ôm tay anh, người đàn ông có thể cảm nhận được sự đàn hồi của bầu ngực thiếu nữ, trong sự lắc lư của cô gái nhỏ, tinh thần của anh không khỏi bị lung lay.

Cho đến khi cảm nhận được sự ẩm ướt, anh mới lấy lại được tinh thần.

Thẩm Gia chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng dán lên cằm anh, vụng về mà hôn.

"Hôm nay cháu quay bộ phim chiếu mạng, nữ chính hôn trộm nam chính như thế này, lúc đó cháu còn nghe người bên ngoài nhận xét thật ngọt ngào, nên lập tức cũng muốn thử xem có đúng là ngọt như vậy không."



Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại: "Nhưng cháu chỉ cảm thấy bị râu đâm ngứa, chú Phó, bao lâu rồi chú chưa cạo râu vậy?"

"Thẩm Gia, cháu có biết bản thân đang làm gì không?"

Giọng điệu của Phó Minh Viễn vô cùng tức giận.

"Cháu đang hôn chú."

Thẩm Gia leo lên người anh, dang rộng hai chân, ngồi đối diện anh, hai tay đặt hai bên gương mặt của anh: "Ngoại trừ hôn ở cằm, cháu còn muốn hôn ở đây."

Bờ môi thiếu nữ căng mọng, hôn lên môi của người đàn ông mềm mại giống như thạch trái cây vậy.

Cô gái nhỏ còn chưa hiểu được bản chất của hôn môi, cô chỉ biết dán lên mà không nhúc nhích, nhưng chỉ động tác này thôi cũng đã đủ cấm kỵ.

Anh đã có vợ, mà cô lại là nhân viên của vợ anh, bọn họ còn cách nhau 21 tuổi, giữa hai người không nên như vậy.

Vả lại Phó Minh Viễn có thói quen sạch sẽ, anh có thể chấp nhận tình một đêm, nhưng không muốn hôn môi với người phụ nữ mình không có tình cảm.

Động tác đẩy cô hơi lớn, Thẩm Gia mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, cũng may ở dưới có trải thảm, âm thanh ngã xuống cũng không lớn, rầu rĩ một tiếng, cả hai đều vô thức nhìn về phía căn phòng mà Ninh Nhiên đang ngủ.

Chủ động đưa tới cửa còn bị từ chối, đây chắc hẳn là sự sỉ nhục lớn đối với bất kỳ người phụ nữ nào, ngay khi Phó Minh Viễn cho rằng cô biết khó mà lui, Thẩm Gia lại ôm khuỷu tay bị đụng, tủi thân gối đầu lên đùi anh.

"Chị Tiểu Mộng nói làm diễn viên luôn phải đóng cảnh hôn, cháu không muốn trao nụ hôn đầu cho người khác, cháu muốn trao cho chú."

Phó Minh Viễn châm chọc nói: "Ninh Nhiên giúp đỡ cho cháu đi học, cháu muốn báo đáp bằng cách bò lên giường của chồng cô ấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau