Chương 28: Chủ Tịch Và Người Tình Nhỏ Của Anh Ta (2)
Nhìn thấy lượng người hâm mộ đã đổ xô lên đến hơn 30,000 khiến cho niềm vui sướng của Thẩm Gia như vỡ òa, gõ nhẹ vào màn hình hai lần, chụp ảnh lại, rất đắc ý mà gửi qua cho Phó Minh Viễn.
Sau khi nhận được tin nhắn riêng của Thẩm Gia, bởi vì đã hình thành thân phận người tình đặc biệt, Phó Minh Viễn cũng bắt đầu có ý mở ra xem, ngoài việc thường hay đăng hình ảnh về cuộc sống hằng ngày, Thẩm Gia vẫn luôn kiên trì gửi cho anh ảnh chụp màn hình lượng người hâm mộ của cô.
Đúng lúc vừa nhấp vào xem, nhìn thấy tấm ảnh chụp màn hình có 30,000 người theo dõi cùng với trận tin tức sốt dẻo kia, còn đi kèm theo một dãy dài các biểu tượng cảm xúc cười thả ga, tuy cách màn hình nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Thẩm Gia.
Phó Minh Viễn im lặng, do dự một lúc, di chuyển ngón tay, gõ hai chữ: "Chúc mừng."
Lần đầu nhận được câu trả lời của người đàn ông, Thẩm Gia vui mừng khôn xiết. Đầu tiên, với tư cách là tiểu tình nhân, cô cực kỳ tận tình nói cho anh biết mình nhớ anh như thế nào, sau đó mới bày tỏ những điều mà mình thật sự muốn nói.
"Còn bốn ngày nữa là em sẽ hoàn thành xong cảnh quay, ngày hôm đó ở khách sạn em có nghe thấy chú sẽ đến thành phố S để công tác, em có thể qua đó để gặp chú được không?"
Phó Minh Viễn cảm thấy cô thật không biết suy nghĩ gì cả, không nhịn được nói: "Vừa mới xảy ra tin tức ngoại tình nóng hổi, cháu còn gấp gáp muốn tự tìm chỗ chết cho mình à?"
Thật vậy, thân phận của cô cũng chính là người thứ ba, vả lại lần này còn có Ninh Nhiên đi cùng nữa, đương nhiên Phó Minh Viễn phải từ chối rồi.
Thẩm Gia cong cong môi, giả vờ từ bỏ ý định muốn lôi kéo anh như ngày thường, nói chuyện một cách có ý đồ: "Được rồi, vậy chú định qua đó làm gì thế? Theo em thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết thì mấy vị chủ tịch hay bay vòng quanh thế giới lắm, nhưng cuối cùng vẫn không biết bọn họ làm cái gì?"
Chủ tịch?
Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm vào hai chữ này, lại yên lặng một lần nữa.
Rốt cuộc là cô đã tưởng tượng đến cái kịch bản gì rồi?
Chủ tịch bá đạo và người tình nhỏ của anh ta sao?
Quả thật Phó Minh Viễn đúng là chủ tịch công ty, nhưng từ trước đến nay hiếm có người gọi thẳng danh xưng này, bỗng dưng nghe vậy khiến anh có chút không quen.
"Chú Phó?"
Cô gái thấy đã lâu mà anh chưa trả lời, liền gõ thêm một câu gửi qua.
"Chú đến nơi đó làm gì thế?"
"Tổ chức cuộc họp."
"Vậy à, thế chú tổ chức ở đâu?"
Phó Minh Viễn đã nhìn thấu mục đích của cô nên tắt luôn weibo, không trả lời cô nữa.
Thẩm Gia ngẩn ngơ chờ đợi, thở dài đặt điện thoại xuống.
Hừ, đúng là người đàn ông tàn nhẫn. Anh không nói thì cô sẽ không tìm được chắc? Thẩm Gia tự lẩm bẩm suy nghĩ.
Sau khi đóng máy, cô liền vác ba lô lên đường đi đến thành phố S.
Cô gái trẻ cũng không phải cứ đi vu vơ mà không biết điểm đến, trước khi đi, cô đã dùng điện thoại kiểm tra địa chỉ công ty của Phó Minh Viễn ở thành phố S.
Sau khi nhận được tin nhắn riêng của Thẩm Gia, bởi vì đã hình thành thân phận người tình đặc biệt, Phó Minh Viễn cũng bắt đầu có ý mở ra xem, ngoài việc thường hay đăng hình ảnh về cuộc sống hằng ngày, Thẩm Gia vẫn luôn kiên trì gửi cho anh ảnh chụp màn hình lượng người hâm mộ của cô.
Đúng lúc vừa nhấp vào xem, nhìn thấy tấm ảnh chụp màn hình có 30,000 người theo dõi cùng với trận tin tức sốt dẻo kia, còn đi kèm theo một dãy dài các biểu tượng cảm xúc cười thả ga, tuy cách màn hình nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Thẩm Gia.
Phó Minh Viễn im lặng, do dự một lúc, di chuyển ngón tay, gõ hai chữ: "Chúc mừng."
Lần đầu nhận được câu trả lời của người đàn ông, Thẩm Gia vui mừng khôn xiết. Đầu tiên, với tư cách là tiểu tình nhân, cô cực kỳ tận tình nói cho anh biết mình nhớ anh như thế nào, sau đó mới bày tỏ những điều mà mình thật sự muốn nói.
"Còn bốn ngày nữa là em sẽ hoàn thành xong cảnh quay, ngày hôm đó ở khách sạn em có nghe thấy chú sẽ đến thành phố S để công tác, em có thể qua đó để gặp chú được không?"
Phó Minh Viễn cảm thấy cô thật không biết suy nghĩ gì cả, không nhịn được nói: "Vừa mới xảy ra tin tức ngoại tình nóng hổi, cháu còn gấp gáp muốn tự tìm chỗ chết cho mình à?"
Thật vậy, thân phận của cô cũng chính là người thứ ba, vả lại lần này còn có Ninh Nhiên đi cùng nữa, đương nhiên Phó Minh Viễn phải từ chối rồi.
Thẩm Gia cong cong môi, giả vờ từ bỏ ý định muốn lôi kéo anh như ngày thường, nói chuyện một cách có ý đồ: "Được rồi, vậy chú định qua đó làm gì thế? Theo em thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết thì mấy vị chủ tịch hay bay vòng quanh thế giới lắm, nhưng cuối cùng vẫn không biết bọn họ làm cái gì?"
Chủ tịch?
Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm vào hai chữ này, lại yên lặng một lần nữa.
Rốt cuộc là cô đã tưởng tượng đến cái kịch bản gì rồi?
Chủ tịch bá đạo và người tình nhỏ của anh ta sao?
Quả thật Phó Minh Viễn đúng là chủ tịch công ty, nhưng từ trước đến nay hiếm có người gọi thẳng danh xưng này, bỗng dưng nghe vậy khiến anh có chút không quen.
"Chú Phó?"
Cô gái thấy đã lâu mà anh chưa trả lời, liền gõ thêm một câu gửi qua.
"Chú đến nơi đó làm gì thế?"
"Tổ chức cuộc họp."
"Vậy à, thế chú tổ chức ở đâu?"
Phó Minh Viễn đã nhìn thấu mục đích của cô nên tắt luôn weibo, không trả lời cô nữa.
Thẩm Gia ngẩn ngơ chờ đợi, thở dài đặt điện thoại xuống.
Hừ, đúng là người đàn ông tàn nhẫn. Anh không nói thì cô sẽ không tìm được chắc? Thẩm Gia tự lẩm bẩm suy nghĩ.
Sau khi đóng máy, cô liền vác ba lô lên đường đi đến thành phố S.
Cô gái trẻ cũng không phải cứ đi vu vơ mà không biết điểm đến, trước khi đi, cô đã dùng điện thoại kiểm tra địa chỉ công ty của Phó Minh Viễn ở thành phố S.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất