Chương 29: Liếm Sạch Nước Tiểu (H1)
Với tâm thế há miệng chờ sung, cô ngồi xổm chờ đợi từ sáng đến chiều, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của anh, đang bị một nhóm người vây chặt tiến vào trong tòa cao ốc.
Trong khi tất cả mọi người ở đại sảnh đang bận rộn tiếp đãi này nọ, Thẩm Gia đã lặng lẽ lẻn vào trong, sau đó đi thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Có điều cô chỉ biết cắm đầu lẻn vào, nhưng khi lên đến nơi rồi thì không biết đi đâu.
Thẩm Gia loanh quanh hai vòng, nghe thấy có tiếng động từ phía sau, cô liền hoảng sợ, gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh nam.
Cô trốn bên cạnh cánh cửa, tự an ủi chính mình, Phó Minh Viễn cũng là đàn ông mà, nói không chừng sẽ gặp được anh ở trong này.
Tầng trên cùng là do một mình Phó Minh Viễn độc quyền sử dụng nên họp xong anh sẽ trở lại đây.
Cuộc họp kết thúc sau hơn một tiếng, anh không quay lại phòng làm việc ngay mà đi vào nhà vệ sinh dành cho khách ở gần đó trước.
Vừa mới bước vào đã bị Thẩm Gia đang lén lút trốn trong góc nhìn thấy, nhân lúc anh đang đi tiểu, cô liền rón ra rón rén tiến đến ôm eo anh từ phía sau
Phó Minh Viễn phản ứng rất nhanh, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, làm dương vật đang nâng trong tay bị bung ra, vật nam tính lung lay khiến cho nước tiểu nghiêng lệch bắn ra bên ngoài thành bồn cầu, có vài giọt còn rơi xuống quần khiến người có thói quen sạch sẽ như Phó Minh Viễn đen mặt ngay tức khắc, anh kéo cô đến trước mặt mình.
Ngay khi vừa nhìn thấy người này là ai, lông mày của anh liền cau lại thành hình chữ xuyên (川).
"Tại sao lại là cháu?"
"Em tới đây để tìm chú á."
Thẩm Gia nói: "Hôm nhắn tin riêng, em đã nói với chú rồi mà."
Người đàn ông đang mặc bộ âu phục màu xám tro, nước tiểu của anh dính lên quần làm xuất hiện một dấu vết rất sẫm màu khá rõ ràng, Thẩm Gia vội vàng nói: "Ối, em xin lỗi, làm quần của chú bị bẩn rồi."
Cô cố gắng dùng tay lau đi vết tích dính trên quần.
Phó Minh Viễn bị cô nhắc đến chuyện này, lửa giận lại bốc lên.
Thẩm Gia rất giỏi trong việc để ý lời nói và cảm xúc của anh, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người đàn ông không ổn lắm, liền vội vàng lấy một nắm nước giúp anh rửa sạch.
Phó Minh Viễn cảm thấy lửa giận càng bốc lên tận đầu, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, anh chỉ vào cây gậy thịt bên dưới: "Làm sạch sẽ chỗ này đi."
Sau đó, khuôn mặt anh lạnh lùng, nói tiếp: "Dùng miệng."
Trên vật nam tính vẫn còn đọng lại những giọt nước tiểu, Thẩm Gia hơi chán ghét, tất nhiên sẽ không định dùng miệng, thay vào đó, cô lấy khăn giấy nhúng ít nước, rồi lau sạch.
Rất nhanh chóng dương vật liền trở nên hết sức sạch sẽ, cô gái dùng tay tuốt nó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với anh: "Chú xem, sạch sẽ rồi."
"Tôi muốn cháu dùng miệng." Đôi mắt của Phó Minh Viễn trở nên tối sầm, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
"Nhưng đây là nơi dùng để đi tiểu mà, mới vừa rồi ở trên này còn dính nước tiểu… A!"
Chẳng chờ cô nói xong, quy đầu đã áp vào bờ môi đỏ mọng.
Trong khi tất cả mọi người ở đại sảnh đang bận rộn tiếp đãi này nọ, Thẩm Gia đã lặng lẽ lẻn vào trong, sau đó đi thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Có điều cô chỉ biết cắm đầu lẻn vào, nhưng khi lên đến nơi rồi thì không biết đi đâu.
Thẩm Gia loanh quanh hai vòng, nghe thấy có tiếng động từ phía sau, cô liền hoảng sợ, gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh nam.
Cô trốn bên cạnh cánh cửa, tự an ủi chính mình, Phó Minh Viễn cũng là đàn ông mà, nói không chừng sẽ gặp được anh ở trong này.
Tầng trên cùng là do một mình Phó Minh Viễn độc quyền sử dụng nên họp xong anh sẽ trở lại đây.
Cuộc họp kết thúc sau hơn một tiếng, anh không quay lại phòng làm việc ngay mà đi vào nhà vệ sinh dành cho khách ở gần đó trước.
Vừa mới bước vào đã bị Thẩm Gia đang lén lút trốn trong góc nhìn thấy, nhân lúc anh đang đi tiểu, cô liền rón ra rón rén tiến đến ôm eo anh từ phía sau
Phó Minh Viễn phản ứng rất nhanh, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, làm dương vật đang nâng trong tay bị bung ra, vật nam tính lung lay khiến cho nước tiểu nghiêng lệch bắn ra bên ngoài thành bồn cầu, có vài giọt còn rơi xuống quần khiến người có thói quen sạch sẽ như Phó Minh Viễn đen mặt ngay tức khắc, anh kéo cô đến trước mặt mình.
Ngay khi vừa nhìn thấy người này là ai, lông mày của anh liền cau lại thành hình chữ xuyên (川).
"Tại sao lại là cháu?"
"Em tới đây để tìm chú á."
Thẩm Gia nói: "Hôm nhắn tin riêng, em đã nói với chú rồi mà."
Người đàn ông đang mặc bộ âu phục màu xám tro, nước tiểu của anh dính lên quần làm xuất hiện một dấu vết rất sẫm màu khá rõ ràng, Thẩm Gia vội vàng nói: "Ối, em xin lỗi, làm quần của chú bị bẩn rồi."
Cô cố gắng dùng tay lau đi vết tích dính trên quần.
Phó Minh Viễn bị cô nhắc đến chuyện này, lửa giận lại bốc lên.
Thẩm Gia rất giỏi trong việc để ý lời nói và cảm xúc của anh, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người đàn ông không ổn lắm, liền vội vàng lấy một nắm nước giúp anh rửa sạch.
Phó Minh Viễn cảm thấy lửa giận càng bốc lên tận đầu, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, anh chỉ vào cây gậy thịt bên dưới: "Làm sạch sẽ chỗ này đi."
Sau đó, khuôn mặt anh lạnh lùng, nói tiếp: "Dùng miệng."
Trên vật nam tính vẫn còn đọng lại những giọt nước tiểu, Thẩm Gia hơi chán ghét, tất nhiên sẽ không định dùng miệng, thay vào đó, cô lấy khăn giấy nhúng ít nước, rồi lau sạch.
Rất nhanh chóng dương vật liền trở nên hết sức sạch sẽ, cô gái dùng tay tuốt nó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với anh: "Chú xem, sạch sẽ rồi."
"Tôi muốn cháu dùng miệng." Đôi mắt của Phó Minh Viễn trở nên tối sầm, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
"Nhưng đây là nơi dùng để đi tiểu mà, mới vừa rồi ở trên này còn dính nước tiểu… A!"
Chẳng chờ cô nói xong, quy đầu đã áp vào bờ môi đỏ mọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất