Chương 32: Trong Miệng Chứa Đầy Tinh Dịch (H12
Chỉ mới 16 tuổi, đáng lẽ đây là độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, mà lúc này trong miệng lại bị nhét đầy tinh dịch của đàn ông.
Phó Minh Viễn đạt được sung sướng trong thứ tình dục đầy thú tính.
Nhìn Thẩm Gia cứ như một con búp bê sứ, rất dễ vỡ khi chạm vào, vậy mà vẫn có thể chịu được sự đối xử thô bạo như vậy.
Đây là khoái cảm mà anh không thể nào trải nghiệm được trên người của Ninh Nhiên.
Khi làm tình với Ninh Nhiên, anh không hề nảy sinh dục vọng tàn sát bừa bãi hay có dáng vẻ nóng nảy muốn làm ngay tức khắc như vừa nãy, cảm giác được thỏa mãn cũng không mạnh mẽ như vậy.
Phó Minh Viễn cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết, thậm chí còn muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Cũng chính vì thế, người đàn ông không gấp gáp đuổi Thẩm Gia đi ngay, thay vào đó lại thu xếp cho cô vào ở cùng khách sạn với anh và Ninh Nhiên, như vậy sẽ dễ tìm thêm cơ hội để chơi tiếp.
Khi biết mình sẽ ở chung khách với bọn họ, Thẩm Gia cũng không có phản ứng gì lớn lắm, cô không có tư cách ghen tị, nếu đã làm tình nhân, thì phải chấp nhận việc người đàn ông này sẽ quan hệ với vợ chính thức của anh, đây là chuyện hết sức hiển nhiên.
"Đêm nay đừng ngủ, mở cửa cho tôi."
Đây là những gì mà Phó Minh Viễn đã dặn trước khi đưa cô đến khách sạn, Thẩm Gia cũng nhớ rất rõ lời của anh, thậm chí cả đêm đều không dám bật tiếng tivi quá to vì sợ lỡ mất tiếng chuông cửa.
Nhưng cô không biết rằng, hiện tại Phó Minh Viễn đang làm tình cùng với Ninh Nhiên ở trên giường.
Hay nói chính xác hơn, là đang chuẩn bị làm tình.
Sau khi gặp Ninh Nhiên, Phó Minh Viễn có chút không tin, anh muốn kiểm tra xem bản thân mình liệu có ham muốn mãnh liệt như vậy đối với vợ hay không.
Nhưng Ninh Nhiên lúc nào cũng có biểu cảm này, dung mạo xinh đẹp nhưng không có hồn, không sinh động, dường như muốn nói rằng, cho dù có đang quan hệ tình dục đi chăng nữa, thì bà đây cũng phải duy trì hình tượng nữ thần xinh đẹp.
Sau khi đã được chiêm ngưỡng biểu cảm sinh động của của thiếu nữ kia trong lúc làm tình, Phó Minh Viễn không còn chút hứng thú với vợ mình nữa, nhưng có điều quần áo cũng cởi ra hết rồi, không làm thì không hay lắm, dù sao cũng là do anh đề nghị trước.
Người đàn ông cau mày, nâng cây súng lên chuẩn bị tiến vào, cả hai tay đều đang đặt trước miệng huyệt.
"Minh Viễn, em sắp đến kỳ rồi nên không muốn làm lắm."
Ninh Nhiên mỉm cười thể hiện ý tứ xin lỗi anh.
Cô ta đã hứa với Vệ Lập Dương, sau khi ở bên anh ta thì sẽ không ngủ với người khác.
Ninh Nhiên cũng không biết bản thân còn phải tìm cớ thêm bao nhiêu lần nữa, cũng không thể đoán trước được, chỉ đành tránh được lần nào hay lần ấy.
Nhưng kỳ thực đây cũng là ý muốn hiện tại của Phó Minh Viễn, anh đứng dậy khỏi người cô, mặc lại quần áo chỉnh tề, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
"Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Ninh Nhiên nhìn thấy món đồ đó của người đàn ông đang nhô lên, không ngừng lắc lư qua lại ở bên dưới, liền nhắc nhở anh: "Minh Viễn, anh..."
Cô ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn nơi phía dưới đang căng phồng của anh: "Hay là anh ngồi xuống để bình tĩnh lại trước đã, rồi đi ra ngoài cũng không muộn mà."
"Anh hóng gió chút thôi."
Người đàn ông không quay đầu lại, cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài.
Phó Minh Viễn đạt được sung sướng trong thứ tình dục đầy thú tính.
Nhìn Thẩm Gia cứ như một con búp bê sứ, rất dễ vỡ khi chạm vào, vậy mà vẫn có thể chịu được sự đối xử thô bạo như vậy.
Đây là khoái cảm mà anh không thể nào trải nghiệm được trên người của Ninh Nhiên.
Khi làm tình với Ninh Nhiên, anh không hề nảy sinh dục vọng tàn sát bừa bãi hay có dáng vẻ nóng nảy muốn làm ngay tức khắc như vừa nãy, cảm giác được thỏa mãn cũng không mạnh mẽ như vậy.
Phó Minh Viễn cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết, thậm chí còn muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Cũng chính vì thế, người đàn ông không gấp gáp đuổi Thẩm Gia đi ngay, thay vào đó lại thu xếp cho cô vào ở cùng khách sạn với anh và Ninh Nhiên, như vậy sẽ dễ tìm thêm cơ hội để chơi tiếp.
Khi biết mình sẽ ở chung khách với bọn họ, Thẩm Gia cũng không có phản ứng gì lớn lắm, cô không có tư cách ghen tị, nếu đã làm tình nhân, thì phải chấp nhận việc người đàn ông này sẽ quan hệ với vợ chính thức của anh, đây là chuyện hết sức hiển nhiên.
"Đêm nay đừng ngủ, mở cửa cho tôi."
Đây là những gì mà Phó Minh Viễn đã dặn trước khi đưa cô đến khách sạn, Thẩm Gia cũng nhớ rất rõ lời của anh, thậm chí cả đêm đều không dám bật tiếng tivi quá to vì sợ lỡ mất tiếng chuông cửa.
Nhưng cô không biết rằng, hiện tại Phó Minh Viễn đang làm tình cùng với Ninh Nhiên ở trên giường.
Hay nói chính xác hơn, là đang chuẩn bị làm tình.
Sau khi gặp Ninh Nhiên, Phó Minh Viễn có chút không tin, anh muốn kiểm tra xem bản thân mình liệu có ham muốn mãnh liệt như vậy đối với vợ hay không.
Nhưng Ninh Nhiên lúc nào cũng có biểu cảm này, dung mạo xinh đẹp nhưng không có hồn, không sinh động, dường như muốn nói rằng, cho dù có đang quan hệ tình dục đi chăng nữa, thì bà đây cũng phải duy trì hình tượng nữ thần xinh đẹp.
Sau khi đã được chiêm ngưỡng biểu cảm sinh động của của thiếu nữ kia trong lúc làm tình, Phó Minh Viễn không còn chút hứng thú với vợ mình nữa, nhưng có điều quần áo cũng cởi ra hết rồi, không làm thì không hay lắm, dù sao cũng là do anh đề nghị trước.
Người đàn ông cau mày, nâng cây súng lên chuẩn bị tiến vào, cả hai tay đều đang đặt trước miệng huyệt.
"Minh Viễn, em sắp đến kỳ rồi nên không muốn làm lắm."
Ninh Nhiên mỉm cười thể hiện ý tứ xin lỗi anh.
Cô ta đã hứa với Vệ Lập Dương, sau khi ở bên anh ta thì sẽ không ngủ với người khác.
Ninh Nhiên cũng không biết bản thân còn phải tìm cớ thêm bao nhiêu lần nữa, cũng không thể đoán trước được, chỉ đành tránh được lần nào hay lần ấy.
Nhưng kỳ thực đây cũng là ý muốn hiện tại của Phó Minh Viễn, anh đứng dậy khỏi người cô, mặc lại quần áo chỉnh tề, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
"Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Ninh Nhiên nhìn thấy món đồ đó của người đàn ông đang nhô lên, không ngừng lắc lư qua lại ở bên dưới, liền nhắc nhở anh: "Minh Viễn, anh..."
Cô ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn nơi phía dưới đang căng phồng của anh: "Hay là anh ngồi xuống để bình tĩnh lại trước đã, rồi đi ra ngoài cũng không muộn mà."
"Anh hóng gió chút thôi."
Người đàn ông không quay đầu lại, cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất