Chương 34: Rút Dương Vật Ra Khỏi Miệng Cô (Hơi H2)
Sau khi do dự vài lần, cô gái quyết định không dám mạo hiểm, cứ áp dụng theo cách mà anh vẫn thích.
Từ trên ghế sô pha bước xuống dưới, ngồi bên cạnh chân anh, Phó Minh Viễn có thể nhận ra cô không hề thích việc này nhưng vẫn đặt môi mình lên dương vật của anh.
Tuy còn đang bị cản trở bởi một lớp quần, nhưng bằng cách nào đó không giải thích được, Phó Minh Viễn vẫn cảm thấy như thể anh đang tiếp xúc trực tiếp với đôi môi ẩm ướt và mềm mại của cô, ánh mắt người đàn ông trở nên nặng nề hơn.
"Rõ ràng là cháu không thích, tại sao còn hôn nó?"
Thẩm Gia sửng sốt, không ngờ anh vẫn quan tâm đến cảm nhận của mình, sững sờ nói: "Nhưng không phải chú thích như vậy sao? Em muốn giúp chú vui vẻ thì nên làm những chuyện chú thích đúng không?"
Phó Minh Viễn thấp giọng cười: "Ừm, tiếp tục đi."
Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng tràn ngập khắp phòng khách, người đàn ông mặc bộ âu phục đen dựa vào ghế sô pha, một tay để trên tay vịn, chống đỡ phần cằm của mình.
Cô nhìn vào đôi mắt một mí có phần lãnh đạm của thường ngày, lúc này đã nhuộm chút sắc khí, gợi cảm nhưng không khiêu gợi, khiến cho Thẩm Gia, người chưa hiểu gì về sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, chỉ cần liếc nhìn một cái, cả gương mặt đã đỏ hồng lên.
Chà, rõ ràng là khuôn mặt có phần không đẹp trai bằng, nhưng sao lại khiến cô cảm thấy ngại ngùng hơn hẳn so với khi tiếp xúc với anh Vệ nhỉ?
"Tập trung một chút."
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, nghe xong cả lỗ tai cô đều tê dại. Thẩm Gia không thể không vùi đầu xuống, nuốt dương vật của anh vào sâu hơn.
Người đàn ông lại mỉm cười, dựa vào ghế sô pha càng thêm thư thái.
Nếu như chỉ nhìn vào phần trên của cơ thể, Phó Minh Viễn ngồi trên ghế sô pha ăn mặc chỉnh tề giống như đang tiến hành cuộc họp bí mật với lãnh đạo cấp cao, nhưng nếu nhìn xuống dưới, sẽ thấy giữa đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây màu đen của anh, có một cái đầu nho nhỏ đang nhấp nhô lên xuống.
Nếu như không có tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn, hai người ở trên sô pha sẽ không ngoài ý muốn mà triển khai các bước từ bú mút cho đến khi bắn tinh.
Sau khi có cuộc gọi đến, Thẩm Gia có hơi chột dạ, ngay lập tức nhả cây gậy của anh ra, như thể sợ người ở đầu dây bên kia có thể thông qua cuộc gọi này mà nhìn thấy cô đang "ăn" dương vật của chồng người khác vậy.
Căn phòng rất yên tĩnh, nghe kỹ một chút, vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Ninh Nhiên, trong lòng Thẩm Gia càng thêm lo lắng, ngay cả hơi thở cũng đã nhẹ đi rất nhiều.
"... Em không nên nói ra những điều như thế với anh."
"Anh đi đâu vậy?... Em thấy nhớ anh rồi, anh có thể quay lại, ở bên cạnh em được không?"
Phó Minh Viễn cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: "Ừm."
Sau khi cúp máy, Thẩm Gia vỗ vỗ lồng ngực, cẩn thận bò trở lại chân anh, tiếp tục ngậm lấy thứ đồ cứng rắn kia.
"Không cần nữa."
Phó Minh Viễn rút dương vật của mình ra khỏi miệng cô.
Từ trên ghế sô pha bước xuống dưới, ngồi bên cạnh chân anh, Phó Minh Viễn có thể nhận ra cô không hề thích việc này nhưng vẫn đặt môi mình lên dương vật của anh.
Tuy còn đang bị cản trở bởi một lớp quần, nhưng bằng cách nào đó không giải thích được, Phó Minh Viễn vẫn cảm thấy như thể anh đang tiếp xúc trực tiếp với đôi môi ẩm ướt và mềm mại của cô, ánh mắt người đàn ông trở nên nặng nề hơn.
"Rõ ràng là cháu không thích, tại sao còn hôn nó?"
Thẩm Gia sửng sốt, không ngờ anh vẫn quan tâm đến cảm nhận của mình, sững sờ nói: "Nhưng không phải chú thích như vậy sao? Em muốn giúp chú vui vẻ thì nên làm những chuyện chú thích đúng không?"
Phó Minh Viễn thấp giọng cười: "Ừm, tiếp tục đi."
Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng tràn ngập khắp phòng khách, người đàn ông mặc bộ âu phục đen dựa vào ghế sô pha, một tay để trên tay vịn, chống đỡ phần cằm của mình.
Cô nhìn vào đôi mắt một mí có phần lãnh đạm của thường ngày, lúc này đã nhuộm chút sắc khí, gợi cảm nhưng không khiêu gợi, khiến cho Thẩm Gia, người chưa hiểu gì về sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, chỉ cần liếc nhìn một cái, cả gương mặt đã đỏ hồng lên.
Chà, rõ ràng là khuôn mặt có phần không đẹp trai bằng, nhưng sao lại khiến cô cảm thấy ngại ngùng hơn hẳn so với khi tiếp xúc với anh Vệ nhỉ?
"Tập trung một chút."
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, nghe xong cả lỗ tai cô đều tê dại. Thẩm Gia không thể không vùi đầu xuống, nuốt dương vật của anh vào sâu hơn.
Người đàn ông lại mỉm cười, dựa vào ghế sô pha càng thêm thư thái.
Nếu như chỉ nhìn vào phần trên của cơ thể, Phó Minh Viễn ngồi trên ghế sô pha ăn mặc chỉnh tề giống như đang tiến hành cuộc họp bí mật với lãnh đạo cấp cao, nhưng nếu nhìn xuống dưới, sẽ thấy giữa đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây màu đen của anh, có một cái đầu nho nhỏ đang nhấp nhô lên xuống.
Nếu như không có tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn, hai người ở trên sô pha sẽ không ngoài ý muốn mà triển khai các bước từ bú mút cho đến khi bắn tinh.
Sau khi có cuộc gọi đến, Thẩm Gia có hơi chột dạ, ngay lập tức nhả cây gậy của anh ra, như thể sợ người ở đầu dây bên kia có thể thông qua cuộc gọi này mà nhìn thấy cô đang "ăn" dương vật của chồng người khác vậy.
Căn phòng rất yên tĩnh, nghe kỹ một chút, vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Ninh Nhiên, trong lòng Thẩm Gia càng thêm lo lắng, ngay cả hơi thở cũng đã nhẹ đi rất nhiều.
"... Em không nên nói ra những điều như thế với anh."
"Anh đi đâu vậy?... Em thấy nhớ anh rồi, anh có thể quay lại, ở bên cạnh em được không?"
Phó Minh Viễn cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: "Ừm."
Sau khi cúp máy, Thẩm Gia vỗ vỗ lồng ngực, cẩn thận bò trở lại chân anh, tiếp tục ngậm lấy thứ đồ cứng rắn kia.
"Không cần nữa."
Phó Minh Viễn rút dương vật của mình ra khỏi miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất