[Cao H] Thẩm Gia

Chương 5: Đút Anh Ăn Núm Vú (Hơi H1)

Trước Sau
Những ngón tay mảnh khảnh của cô không ngừng trượt lên trượt xuống, cuối cùng chạm vào bộ phận mà mình tò mò - trái táo cổ.

Cô do dự vuốt ve yết hầu của anh, cắn nhẹ môi, cuối cùng sự tò mò lại chiến thắng nỗi xấu hổ, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nơi bí ẩn phía dưới.

Đầu ngón tay chọc chọc vào món đồ cứng rắn đó vài lần, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ thì mới di chuyển sang nơi khác.

Ngay sau đó, ánh mắt liền dán chặt vào đôi môi mỏng của người đàn ông, lặng lẽ nhòm ngó xung quanh cứ như tên trộm rồi nhanh chóng đưa bàn tay bé nhỏ của mình điểm nhẹ lên đôi môi ấy.

Hừm, đôi môi này khá mềm mại, không biết lúc hôn thì cảm giác có mềm như vậy không nữa.

Nhưng có điều cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để hôn nên cảm giác khi tiếp xúc môi mềm gì gì đó chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi.

Dưới sự quấy rối nơi bàn tay đầy ham muốn của người con gái, Phó Minh Viễn đột nhiên mở mắt, nắm lấy một cách chính xác bàn tay đang làm loạn trên cơ thể mình.

Khi đối diện với đôi đồng tử màu nâu nhạt, thời gian như chợt dừng lại, Thẩm Gia xấu hổ không gì sánh bằng.

"Chú... chú Phó, chị Ninh Nhiên có chút việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa mới quay lại đây, chị ấy kêu cháu trông chừng chú trước một lát..."

Bên này Thẩm Gia đang lắp ba lắp bắp giải thích mà không biết rằng bên kia Phó Minh Viễn vẫn còn trong trạng thái say khướt, chỉ lờ mờ thấy một dáng vẻ đang sợ hãi, kỳ thực bóng người mà anh thấy đều chồng chéo lên nhau.

Nhưng có điều anh biết người duy nhất vào được phòng mình cũng chỉ có thể là Ninh Nhiên, vì vậy anh rất tự nhiên mà kéo cô gái này về phía mình, ôm vào lòng.

"Đừng nói chuyện."



Vốn dĩ Thẩm Gia đã có vóc dáng được ông trời ưu ái, cộng thêm khi xuyên vào cơ thể này, hệ thống sẽ căn cứ tùy theo thể trạng và sở thích của mục tiêu mà tiến hành điều chỉnh, bộ ngực cũng tăng từ cúp A lên thành cúp B, hết sức vừa vặn với lòng bàn tay của anh.

Đôi gò bồng đào non mềm này to hơn nơi gầy gò của Ninh Nhiên, xúc cảm khi chạm vào cũng mềm mại và dễ chịu hơn hẳn so với Ninh Nhiên.

Đàn ông trời sinh có hứng thú với bộ ngực người phụ nữ, làm sao có thể cưỡng lại được chứ, thậm chí Phó Minh Viễn còn dùng cằm cọ xát hai vật căng tròn mềm mại, một nửa khuôn mặt vùi hẳn vào bầu ngực của cô.

Thẩm Gia che miệng lại để không kêu ra tiếng, cô không thể ngờ một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng như Phó Minh Viễn lại có thể làm ra bộ dạng vùi đầu vào ngực cô như thế này.

Qua đó cũng có thể thấy bản chất của đàn ông vẫn luôn là như vậy, dù có lãnh đạm như Phó Minh Viễn thì bản chất trong xương cốt của anh vẫn không thể thay đổi.

Không biết đã bị anh ôm bao lâu, cho đến khi điện thoại trong ba lô rung lên, Thẩm Gia mới cẩn thận từng li từng tí thoát khỏi vòng tay của Phó Minh Viễn, rón ra rón rén đi vào phòng tắm trả lời điện thoại.

"Gia Gia, chị là Tiểu Mộng. Chị Ninh Nhiên nhờ chị chuyển lời cho em là hôm nay công việc của chị ấy sẽ hoàn thành trễ, nên giờ chị đang ở bên cạnh giúp đỡ chị ấy. Tối nay chị Ninh Nhiên không về qua đây nữa, ngày mai lúc 10 giờ chị sẽ qua đón em sau nhé."

"À...vâng, vâng ạ."

Sau khi cúp máy, phản ứng đầu tiên của Thẩm Gia là cô có cơ hội ở đây một mình với anh cả đêm sao?

Nếu không tận dụng cơ hội tốt như vậy thì Thẩm Gia đúng là tự mình rèn sắt không thành thép rồi.

Cô ngồi xổm xuống, lột quần áo của Phó Minh Viễn một cách nhẹ nhàng và cẩn thận, cố gắng không làm ồn đánh thức anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau