Chương 6: Đút Anh Ăn Núm Vú (Hơi H2)
Người đàn ông đang ngủ thiếp đi, không hề phối hợp, lúc cởi cúc áo sơ mi, tay áo cùng với phần áo bị đè dưới lưng không thể rút ra được, Thẩm Gia đành từ bỏ ý định muốn cởi áo, chỉ mở rộng nó ra hai bên thôi.
Về phần cái quần, hai má cô nóng bừng nhìn vào nơi nào đó nửa ngày trời, không dễ gì lấy hết can đảm bắt đầu xuống tay, nhưng ngay cả thắt lưng cũng không tháo ra được.
Thẩm Gia chán nản thở dài vì cô thật sự không thể cởi quần áo cho Phó Minh Viễn, vậy hay là cô tự cởi đồ của chính mình đi?
Nghĩ sao làm vậy, cô nhanh chóng tự lột mình đến trần truồng, nằm xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào người anh.
Nửa cơ thể cô đều dán vào thân thể người đàn ông, dựa sát vào lòng anh, nằm yên ở đó một lúc lâu.
Một người đàn ông đang say rượu dĩ nhiên không thể nào thưởng thức cơ thể của cô gái trẻ nhưng Thẩm Gia lại không thể chịu đựng được ham muốn cho anh thưởng thức nó.
Cô nâng mình nghiêng nửa người, cúi đầu nhìn bầu ngực đang phập phồng lên xuống, mặt đỏ bừng đưa hai nụ hoa tròn trịa mềm mại vào mặt anh, bắt chước động tác vùi mặt vào ngực trong vô thức trước đó của anh.
Anh chắc là sẽ thích nhỉ?
Không có quần áo cản trở, mùi thơm tự nhiên của cơ thể phụ nữ xộc thẳng vào mũi người đàn ông, bản năng khiến anh theo quán tính vươn tay nắm lấy nơi phát ra hương thơm này, bàn tay ôm trọn lấy da thịt của khối mềm mại, xúc cảm trên tay truyền đến cực kỳ thoải mái.
Một trong hai nụ hoa hồng phấn áp vào miệng Phó Minh Viễn, thỉnh thoảng sẽ va chạm đưa đẩy giữa làn môi theo những chuyển động nhào nặn của anh.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Gia nhớ đến hình ảnh bà mẹ đang cho con bú trên tờ rơi quảng cáo về mẹ và trẻ sơ sinh mà cô từng thấy ở bệnh viện.
Đứa bé có phải cũng sẽ từ bầu vú của người mẹ hút ra những giọt sữa tươi mát đúng không?
Không biết Thẩm Gia đang nghĩ đến điều gì mà bỗng đỏ hết cả cổ, bàn tay nhỏ bé lại đặt lên môi anh, tay còn lại ôm nhẹ khối mềm mại trước ngực, run rẩy đưa nụ hoa vào giữa khe hở đôi môi người đàn ông.
Như cảm nhận được áp lực từ vật kỳ lạ, đôi môi mỏng của Phó Minh Viễn hơi hơi mở ra, núm vú của cô gái nho nhỏ, giống như hạt đậu nành nhưng to hơn một chút, nên cũng không cần mở ra khe hở quá lớn.
Bờ môi chỉ hé mở đôi chút, nụ hoa đã được đưa vào trong, từ góc độ của Thẩm Gia nhìn xuống, Phó Minh Viễn như đang ngậm núm vú của cô vào trong miệng.
Bản tính bẩm sinh của trẻ nhỏ là sẽ mút lấy nguồn thức ăn duy nhất chính là sữa tươi.
Người đàn ông say rượu dường như cũng đang quay lại thời kỳ thơ ấu, cảm nhận được bầu vú trong miệng mình liền theo bản năng ngậm lấy nó, bắt đầu bú mút.
Mà cách thức cũng rất bá đạo, rõ ràng chỉ núm vú mới sản sinh ra sữa, vậy mà hơn nửa bầu ngực của cô đều được anh gặm nhấm trong miệng, "ăn" đến mức khiến cho nụ hoa tê tê dại dại.
Thiếu nữ lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm khi nam nữ làm tình với nhau.
Đầu vú của cô gái chưa tròn 16 tuổi khá mỏng manh và yếu ớt, không chịu nổi sự bú mút nhiệt tình của người đàn ông trưởng thành.
Chẳng bao lâu sau Thẩm Gia liền cảm thấy hơi nhói đau, cô nhăn mặt cố gắng giải cứu bộ ngực của mình ra khỏi đó.
Nhưng Phó Minh Viễn đang "ăn" một cách hăng hái, sao chịu buông tha dễ dàng.
Thẩm Gia không chịu nổi, cầu xin sự thương xót của anh: "Chú Phó, chúng ta đổi qua 'ăn' bên này được không?"
Về phần cái quần, hai má cô nóng bừng nhìn vào nơi nào đó nửa ngày trời, không dễ gì lấy hết can đảm bắt đầu xuống tay, nhưng ngay cả thắt lưng cũng không tháo ra được.
Thẩm Gia chán nản thở dài vì cô thật sự không thể cởi quần áo cho Phó Minh Viễn, vậy hay là cô tự cởi đồ của chính mình đi?
Nghĩ sao làm vậy, cô nhanh chóng tự lột mình đến trần truồng, nằm xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào người anh.
Nửa cơ thể cô đều dán vào thân thể người đàn ông, dựa sát vào lòng anh, nằm yên ở đó một lúc lâu.
Một người đàn ông đang say rượu dĩ nhiên không thể nào thưởng thức cơ thể của cô gái trẻ nhưng Thẩm Gia lại không thể chịu đựng được ham muốn cho anh thưởng thức nó.
Cô nâng mình nghiêng nửa người, cúi đầu nhìn bầu ngực đang phập phồng lên xuống, mặt đỏ bừng đưa hai nụ hoa tròn trịa mềm mại vào mặt anh, bắt chước động tác vùi mặt vào ngực trong vô thức trước đó của anh.
Anh chắc là sẽ thích nhỉ?
Không có quần áo cản trở, mùi thơm tự nhiên của cơ thể phụ nữ xộc thẳng vào mũi người đàn ông, bản năng khiến anh theo quán tính vươn tay nắm lấy nơi phát ra hương thơm này, bàn tay ôm trọn lấy da thịt của khối mềm mại, xúc cảm trên tay truyền đến cực kỳ thoải mái.
Một trong hai nụ hoa hồng phấn áp vào miệng Phó Minh Viễn, thỉnh thoảng sẽ va chạm đưa đẩy giữa làn môi theo những chuyển động nhào nặn của anh.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Gia nhớ đến hình ảnh bà mẹ đang cho con bú trên tờ rơi quảng cáo về mẹ và trẻ sơ sinh mà cô từng thấy ở bệnh viện.
Đứa bé có phải cũng sẽ từ bầu vú của người mẹ hút ra những giọt sữa tươi mát đúng không?
Không biết Thẩm Gia đang nghĩ đến điều gì mà bỗng đỏ hết cả cổ, bàn tay nhỏ bé lại đặt lên môi anh, tay còn lại ôm nhẹ khối mềm mại trước ngực, run rẩy đưa nụ hoa vào giữa khe hở đôi môi người đàn ông.
Như cảm nhận được áp lực từ vật kỳ lạ, đôi môi mỏng của Phó Minh Viễn hơi hơi mở ra, núm vú của cô gái nho nhỏ, giống như hạt đậu nành nhưng to hơn một chút, nên cũng không cần mở ra khe hở quá lớn.
Bờ môi chỉ hé mở đôi chút, nụ hoa đã được đưa vào trong, từ góc độ của Thẩm Gia nhìn xuống, Phó Minh Viễn như đang ngậm núm vú của cô vào trong miệng.
Bản tính bẩm sinh của trẻ nhỏ là sẽ mút lấy nguồn thức ăn duy nhất chính là sữa tươi.
Người đàn ông say rượu dường như cũng đang quay lại thời kỳ thơ ấu, cảm nhận được bầu vú trong miệng mình liền theo bản năng ngậm lấy nó, bắt đầu bú mút.
Mà cách thức cũng rất bá đạo, rõ ràng chỉ núm vú mới sản sinh ra sữa, vậy mà hơn nửa bầu ngực của cô đều được anh gặm nhấm trong miệng, "ăn" đến mức khiến cho nụ hoa tê tê dại dại.
Thiếu nữ lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm khi nam nữ làm tình với nhau.
Đầu vú của cô gái chưa tròn 16 tuổi khá mỏng manh và yếu ớt, không chịu nổi sự bú mút nhiệt tình của người đàn ông trưởng thành.
Chẳng bao lâu sau Thẩm Gia liền cảm thấy hơi nhói đau, cô nhăn mặt cố gắng giải cứu bộ ngực của mình ra khỏi đó.
Nhưng Phó Minh Viễn đang "ăn" một cách hăng hái, sao chịu buông tha dễ dàng.
Thẩm Gia không chịu nổi, cầu xin sự thương xót của anh: "Chú Phó, chúng ta đổi qua 'ăn' bên này được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất