Chương 10: Có Một Số Việc, Luôn Cần Có Người Đi Làm (1)
“Cháu thấy tin tức rồi hả?” Thúc thúc hỏi.
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Bảy tinh cầu lớn cách nhau rất xa xôi. Mỗi tinh cầu đều xuất hiện khá nhiều Tinh Giới.
Số lượng Tinh Giới trên Lam Tinh xem như là số ít trong bảy tinh cầu lớn.
Có thể đi qua Tinh Giới để đến văn minh dị vực ở sâu trong Tinh Hải. Tinh Giới cũng là tiền tuyến chiến tranh giữa văn minh nhân loại và văn minh dị vực, một nơi thường xảy ra chiến tranh.
Tinh Giới cấp bậc cao nhất trong nước Hạ là “Tinh Giới La Bố Hải” ở tỉnh Bắc Cương. Đây là Tinh Giới cấp hai, có một lượng lớn quân đội đóng quân quanh năm.
Những ngày qua trong trường học, Lý Nguyên có nghe nói Tinh Giới La Bố Hải lại có chiến tranh, nhưng không biết mức độ nghiêm trọng của trận chiến lần này.
Bây giờ xem ra là có vẻ rất nguy cấp.
“Chiến tranh ở La Bố Hải đột nhiên nổ ra. Bộ tổng tư lệnh ra lệnh cho bọn thúc thúc đi hỗ trợ xây dựng.” Thúc thúc cười nói với vẻ mặt nhẹ nhàng.
“Đêm nay phải đi rồi, bắt tàu cao tốc ba giờ sáng.” thẩm thẩm nói, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lý Nguyên nhìn chú, trong lòng cũng lo lắng.
Trong trí nhớ của Lý Nguyên, ấn tượng về bố mẹ đã rất mơ hồ, rốt cuộc thì bọn họ qua đời lúc cậu hai ba tuổi.
Lý Nguyên được thúc thúc thẩm thẩm nuôi lớn, con mình như là con ruột.
Ở trong mắt Lý Nguyên, thúc thúc thẩm thẩm giống như là bố mẹ vậy.
Thúc thúc tên là Lý Trường Châu, thiên phú võ đạo bình thường, tốt nghiệp đại học võ đạo Giang Bắc, học song ngành “công trình hải dương, thủy lợi và thổ mộc”, sau khi tốt nghiệp trở thành quản lý cấp trung của một công ty nhà nước, tiền lương khá cao.
thẩm thẩm tên Trần Huệ, là giáo viên dạy toán cấp hai.
Hai vợ chồng bên nhau mấy chục năm, đáng lẽ ra phải tích cóp được một khối tài sản kha khá, vì sao đến tận bây giờ vẫn còn ở khu chung cư cũ?
Lý Nguyên biết rõ là vì mình!
Tổng chi phí phẫu thuật chữa bệnh từ nhỏ đến lớn đạt tới con số hàng triệu lam tinh tệ. Sau lại tốn thêm một con số kếch xù cho việc điều dưỡng cơ thể, đồ bổ, nghỉ dưỡng, thuốc than…
Bắt đầu từ cấp hai, tu luyện võ đạo tiếp tục là một cái hố nuốt vàng.
Thiên phú võ đạo của em họ Lý Mộ Hoa lúc mới hiện ra cao hơn cả Lý Nguyên thời cấp hai, thậm chí còn thức tỉnh linh tính võ đạo khi mới lớp bảy.
Dù vậy, các loại tài nguyên tu luyện hiện nay của em họ đều không bằng Lý Nguyên năm xưa.
Thúc thúc thẩm thẩm chưa từng nói gì. Em trai em gái cũng không cảm thấy Lý Nguyên đoạt tài nguyên của bọn họ.
Chỉ là bản thân Lý Nguyên mang lòng áy náy với thúc thúc thẩm thẩm, thậm chí là em trai em gái.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến Lý Nguyên có ý thức điên cuồng tu luyện kể từ những năm cấp hai.
Cậu không muốn thúc thúc thẩm thẩm phải thất vọng về cậu nên quyết tâm làm ra thành tích.
Nhất là sau khi lên cấp ba, cậu đã xác định rõ hơn về mục tiêu của mình, mong muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để tương lai báo đáp cho thúc thúc thẩm thẩm và đền bù cho em trai em gái.
Lúc mới lên lớp mười một, tố chất thân thể Lý Nguyên đạt tới cấp 5.0, thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung thần kỳ, khiến cho tu vi võ đạo của cậu tiến bộ vượt bậc.
“Tâm Linh Thần Cung đúng là thần kỳ! Nhưng nếu không biết tự mình cố gắng thì cũng chỉ uổng công thôi!” Sau khi thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung, Lý Nguyên đã nhận ra được điểm này.
Vậy nên cậu không dám lơ là một giây phút nào.
“Thi đỗ đại học võ đạo!”
“Thậm chí là thi đỗ năm trường top, cuối cùng trở thành võ giả cao giai…” Là lý tưởng bấy lâu nay của Lý Nguyên.
Không chỉ là vì mình, mà còn là vì người nhà.
Lúc nãy biết thúc thúc sắp đi La Bố Hải, tim Lý Nguyên như muốn ngừng đập.
Lý Trường Châu nói năng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lý Nguyên hàng năm chú ý tin tức biết rõ rằng quân nhân và võ giả là những người chịu nhiều nguy hiểm nhất trong việc ngăn cản văn minh dị vực ở bên kia Tinh Giới xâm lược nước ta, tiếp theo là những công nhân tham gia xây dựng các công trình phòng ngự quân sự.
Bản chất chuyến đi này của Lý Trường Châu chính là làm công binh.
Phải biết rằng có một số sinh vật Tinh Giới mạnh mẽ đến mức vũ khí hạng nặng cũng không thể ngăn cản được, chỉ có một vài vũ khí khoa học kỹ thuật hàng đầu hoặc là võ giả cao giai mới ngăn cản được.
Vô cùng nguy hiểm!
“Nếu năm xưa mình không bị bệnh hoặc là không phải chi tiêu nhiều trong việc tu hành võ đạo, thì thúc thúc hoàn toàn có thể yên tâm ở lại thành phố làm mấy việc như là giữ gìn các công trình trong thành phố, không cần phải chủ động xin ra ngoài chỉ vì kiếm thêm tiền trợ cấp.” Lý Nguyên nghĩ vậy, trong lòng càng thêm hụt hẫng.
…
“Tiểu Nguyên, vào phòng ngủ của chú, thúc thúc có chuyện muốn nói với con.” Lý Trường Châu gọi Lý Nguyên vào phòng ngủ chính.
Lý Nguyên ngồi xuống một trong hai cái ghế nhỏ trong phòng ngủ chính. Lý Trường Châu ngồi bên mép giường.
“Vâng.” Lý Nguyên gật đầu.
Bảy tinh cầu lớn cách nhau rất xa xôi. Mỗi tinh cầu đều xuất hiện khá nhiều Tinh Giới.
Số lượng Tinh Giới trên Lam Tinh xem như là số ít trong bảy tinh cầu lớn.
Có thể đi qua Tinh Giới để đến văn minh dị vực ở sâu trong Tinh Hải. Tinh Giới cũng là tiền tuyến chiến tranh giữa văn minh nhân loại và văn minh dị vực, một nơi thường xảy ra chiến tranh.
Tinh Giới cấp bậc cao nhất trong nước Hạ là “Tinh Giới La Bố Hải” ở tỉnh Bắc Cương. Đây là Tinh Giới cấp hai, có một lượng lớn quân đội đóng quân quanh năm.
Những ngày qua trong trường học, Lý Nguyên có nghe nói Tinh Giới La Bố Hải lại có chiến tranh, nhưng không biết mức độ nghiêm trọng của trận chiến lần này.
Bây giờ xem ra là có vẻ rất nguy cấp.
“Chiến tranh ở La Bố Hải đột nhiên nổ ra. Bộ tổng tư lệnh ra lệnh cho bọn thúc thúc đi hỗ trợ xây dựng.” Thúc thúc cười nói với vẻ mặt nhẹ nhàng.
“Đêm nay phải đi rồi, bắt tàu cao tốc ba giờ sáng.” thẩm thẩm nói, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Lý Nguyên nhìn chú, trong lòng cũng lo lắng.
Trong trí nhớ của Lý Nguyên, ấn tượng về bố mẹ đã rất mơ hồ, rốt cuộc thì bọn họ qua đời lúc cậu hai ba tuổi.
Lý Nguyên được thúc thúc thẩm thẩm nuôi lớn, con mình như là con ruột.
Ở trong mắt Lý Nguyên, thúc thúc thẩm thẩm giống như là bố mẹ vậy.
Thúc thúc tên là Lý Trường Châu, thiên phú võ đạo bình thường, tốt nghiệp đại học võ đạo Giang Bắc, học song ngành “công trình hải dương, thủy lợi và thổ mộc”, sau khi tốt nghiệp trở thành quản lý cấp trung của một công ty nhà nước, tiền lương khá cao.
thẩm thẩm tên Trần Huệ, là giáo viên dạy toán cấp hai.
Hai vợ chồng bên nhau mấy chục năm, đáng lẽ ra phải tích cóp được một khối tài sản kha khá, vì sao đến tận bây giờ vẫn còn ở khu chung cư cũ?
Lý Nguyên biết rõ là vì mình!
Tổng chi phí phẫu thuật chữa bệnh từ nhỏ đến lớn đạt tới con số hàng triệu lam tinh tệ. Sau lại tốn thêm một con số kếch xù cho việc điều dưỡng cơ thể, đồ bổ, nghỉ dưỡng, thuốc than…
Bắt đầu từ cấp hai, tu luyện võ đạo tiếp tục là một cái hố nuốt vàng.
Thiên phú võ đạo của em họ Lý Mộ Hoa lúc mới hiện ra cao hơn cả Lý Nguyên thời cấp hai, thậm chí còn thức tỉnh linh tính võ đạo khi mới lớp bảy.
Dù vậy, các loại tài nguyên tu luyện hiện nay của em họ đều không bằng Lý Nguyên năm xưa.
Thúc thúc thẩm thẩm chưa từng nói gì. Em trai em gái cũng không cảm thấy Lý Nguyên đoạt tài nguyên của bọn họ.
Chỉ là bản thân Lý Nguyên mang lòng áy náy với thúc thúc thẩm thẩm, thậm chí là em trai em gái.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến Lý Nguyên có ý thức điên cuồng tu luyện kể từ những năm cấp hai.
Cậu không muốn thúc thúc thẩm thẩm phải thất vọng về cậu nên quyết tâm làm ra thành tích.
Nhất là sau khi lên cấp ba, cậu đã xác định rõ hơn về mục tiêu của mình, mong muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để tương lai báo đáp cho thúc thúc thẩm thẩm và đền bù cho em trai em gái.
Lúc mới lên lớp mười một, tố chất thân thể Lý Nguyên đạt tới cấp 5.0, thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung thần kỳ, khiến cho tu vi võ đạo của cậu tiến bộ vượt bậc.
“Tâm Linh Thần Cung đúng là thần kỳ! Nhưng nếu không biết tự mình cố gắng thì cũng chỉ uổng công thôi!” Sau khi thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung, Lý Nguyên đã nhận ra được điểm này.
Vậy nên cậu không dám lơ là một giây phút nào.
“Thi đỗ đại học võ đạo!”
“Thậm chí là thi đỗ năm trường top, cuối cùng trở thành võ giả cao giai…” Là lý tưởng bấy lâu nay của Lý Nguyên.
Không chỉ là vì mình, mà còn là vì người nhà.
Lúc nãy biết thúc thúc sắp đi La Bố Hải, tim Lý Nguyên như muốn ngừng đập.
Lý Trường Châu nói năng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lý Nguyên hàng năm chú ý tin tức biết rõ rằng quân nhân và võ giả là những người chịu nhiều nguy hiểm nhất trong việc ngăn cản văn minh dị vực ở bên kia Tinh Giới xâm lược nước ta, tiếp theo là những công nhân tham gia xây dựng các công trình phòng ngự quân sự.
Bản chất chuyến đi này của Lý Trường Châu chính là làm công binh.
Phải biết rằng có một số sinh vật Tinh Giới mạnh mẽ đến mức vũ khí hạng nặng cũng không thể ngăn cản được, chỉ có một vài vũ khí khoa học kỹ thuật hàng đầu hoặc là võ giả cao giai mới ngăn cản được.
Vô cùng nguy hiểm!
“Nếu năm xưa mình không bị bệnh hoặc là không phải chi tiêu nhiều trong việc tu hành võ đạo, thì thúc thúc hoàn toàn có thể yên tâm ở lại thành phố làm mấy việc như là giữ gìn các công trình trong thành phố, không cần phải chủ động xin ra ngoài chỉ vì kiếm thêm tiền trợ cấp.” Lý Nguyên nghĩ vậy, trong lòng càng thêm hụt hẫng.
…
“Tiểu Nguyên, vào phòng ngủ của chú, thúc thúc có chuyện muốn nói với con.” Lý Trường Châu gọi Lý Nguyên vào phòng ngủ chính.
Lý Nguyên ngồi xuống một trong hai cái ghế nhỏ trong phòng ngủ chính. Lý Trường Châu ngồi bên mép giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất