Chương 2: Tố Chất Thân Thể 6.5
Phù!
Lý Nguyên cũng lấy binh khí của riêng mình từ trong tủ binh khí ra, là một cây thương màu đen, dài gần ba mét, nặng khoảng 5kg.
Nói là thương nhưng đầu thương chỉ là đồ trang trí, gần với côn dài hơn. Dù sao cũng là đồ nhà nước phân phát, chỉ dùng để tu luyện chứ không chiến đấu thật.
“Phù!”
Lý Nguyên cầm lấy cây thương, vung ra giống như tùy ý.
Bộp! Mũi thương đâm thẳng vào chỗ trống, đã mơ hồ có cảm giác xé hư không, làm bạn bên cạnh thay đổi sắc mặt.
Dựa vào sức mạnh của Lý Nguyên, một động tác đâm xuống, dù không tạo thành gió, uy lực cũng rất lớn.
“Loại thương lớn này, trong lớp chúng ta chỉ có Lý Nguyên dùng được thôi.”
“Nhìn Lý Nguyên cầm thương, sao tớ có cảm giác như đối mặt với thầy Hứa thế.” Rất nhiều bạn học nhỏ giọng bàn tán, lộ ra ánh mắt hâm mộ và khâm phục.
Trong lớp có nhiều bạn học thương pháp, nhưng hầu hết đều không muốn luyện loại thương vừa lớn vừa dài này.
Một tấc dài một tấc mạnh.
Nhưng mà thân thương càng dài thì càng khó khống chế.
Binh khí sẽ phải tu luyện cả đời, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.
“Kỹ thuật hạng nhất! Điểm kiểm tra kỹ thuật võ đạo cuối kỳ lớp mười một của Nguyên ca là 356 điểm, người duy nhất trong khóa vượt qua được 350 điểm.” Chu Khải cười hì hì nói: “Ngay cả thầy Hứa cũng nói, thương pháp của Nguyên ca rất vững chắc.”
Các bạn khác không khỏi gật đầu.
Không tính điểm cộng, tố chất thân thể cũng không phải là thứ đỉnh nhất, dựa vào cái gì mà điểm Võ Đạo của Lý Nguyên đạt top 30 cơ chứ?
Bởi vì kĩ thuật thương pháp của cậu vượt xa người cùng lứa.
Ở mục kỹ thuật võ đạo này, Lý Nguyên được công nhận là số một cả khóa.
Rất nhanh, Hứa Bác lưng hùm vai gấu rất tùy tiện xách theo một cây côn ngắn, lần nữa bước vào phòng học.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Lý Nguyên một lúc.
“Kiểm tra nhé, thầy sẽ lấy tiêu chuẩn như khi thi đại học.”
“Thi nghiêm túc vào, xem mỗi lần khảo sát là một lần thi đại học, đến khi thi thật sẽ thấy như đang khảo sát thôi.” Giọng Hứa Bác trầm thấp, ông ấy xách theo cây côn, rất nghiêm túc.
“Theo số thẻ học sinh, từng em một lên.”
“Số 112, Chu Khải.”
“Sao lần này lại gọi theo số thẻ học sinh thế? Thầy hứa nhắm vào tớ à?” Chu Khải rụt cổ lại.
Cậu ấy vốn tưởng mình là người kiểm tra cuối cùng, đến lúc đó, có lẽ những bạn khác sẽ không quá chú ý, đương nhiên sẽ không mất thể diện.
Kết quả ngược lại sao? Chu Khải đã có kích động muốn chết rồi.
“Đi đi.” Lý Nguyên vỗ vai Chu Khải, cười nói: “Thò đầu ra một nhát, rụt đầu vào cũng một nhát.”
Chu Khải bĩu môi: “Chém đầu thì cũng phải cho em thời gian rửa sạch cổ chứ.”
Ngoài miệng lẩm bẩm như vậy như cơ thể Chu Khải rất thành thực, sợ bị thầy Hứa Bác khiển trách nên vội vàng cầm cây thương dài của mình đi tới giữa phòng học.
Ở giữa phòng phòng là một hình tròn lớn được lát kim loại màu bạc, vật liệu lát sàn khác với những vùng khác trong phòng.
Mặt sàn hình tròn màu bạc có đường kính 12m, vừa nhìn qua thì giống như một lôi đài.
Lý Nguyên, Vạn Tiêu và hơn trăm học sinh đều rất ăn lý, rút lui khỏi phạm vi vòng tròn.
“Quản lý giao quyền.” Thầy Hứa chợt nói bằng giọng trầm thấp, ở cổ tay trái của ông ấy có một cái máy trông giống đồng hồ thông minh, tỏa ra ánh sáng hồng yếu ớt: “Lớp 12A2 kiểm tra kỹ thuật võ đạo, kiểm tra tố chất cơ thể, cùng ghi lại!”
Ngay lập tức.
Xoạt…
Trên trên phòng học, rất nhiều máy móc vốn không hoạt động lập tức lóe sáng.
Luồng ánh sáng trắng đó chiếu xuống, đúng lúc phủ lên khu vực hình tròn màu bạc.
“Phụt…” Một cái máy trong số đó chợt bắn ra hai luồng sáng hồng, ánh hồng tản ra, đồng thời bao phủ Chu Khải và Hứa Bác.
Đối với cảnh này, tất mọi người đều đã quen rồi.
Gần ba giây.
“Tách!” Màn hình điện tử ở cuối phòng học đột nhiên sáng lên, hiện ra hai hàng chữ màu trắng vô cùng bắt mắt.
“Chu Khải (học sinh), tố chất thân thể: cấp 3.9 (lần trước kiểm tra ra cấp 3.7)”
“Hứa Bác (giáo viên), tố chất thân thể: 12.9 (vượt giới hạn kiểm tra.”
…
“Ấy, lâu thế không kiểm tra, vậy mà em lại tăng lên 0.2 cấp.” Gương mặt Chu Khải đầy vui vẻ: “Xem ra, sự cố gắng mấy tháng này đã có tác dụng rồi.”
“Tố chất cơ thể cậu còn chưa tới cấp bốn à?” Hứa Bác khẽ cau mày lại.
Tố chất thân thể cấp 3.9, nhìn khắp một triệu học sinh lớp mười ra, cả hành tinh thì cũng không tính là kém, thậm chí là trung bình rồi.
Thế nhưng trường cấp ba số một khu Quan Sơn là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, tố chất thân thể này đúng là đội sổ.
“Xem ra ngoài miệng Lão Chu nói mình nằm ườn, cơ thể lại rất thành thật.” Lý Nguyên không khỏi cười thành tiếng.
Tuổi này của bọn họ là tuổi tố chất cơ thể tăng vọt, có thể nâng tố chất cơ thể lên 0.2 cấp trong vòng ba tháng đã chứng minh Chu Khải vốn đang âm thầm cố gắng.
Dựa theo tốc độ tiến bộ này, đến khi thi vào đại học, tố chất cơ thể của Chu Khải đã có hy vọng đạt được cấp 4.5 rồi.
“Thế nhưng, máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường là loại kém, không thẻ nào đo được tố chất thân thể thực sự của thầy Hứa.” Lý Nguyên thầm nói.
Máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh là một công cụ thường thấy ở thời đại học, thường gặp ở các trường hoặc các võ điện.
Nhiều người có trang bị nó ở nhà, nguyên lý cảm ứng khá phức tạp, chuyên dùng để kiểm tra cường độ sinh mệnh kí ức, rồi chuyển hóa thành cấp bậc tố chấn thân thể.
Cấp 5.0 là tiêu chuẩn của người bình thường.
Cấp 10.0 là ranh giới cuối cùng của võ giả nhập giai. Võ giả nhập giai mới thật sự là võ giả theo nghĩa đen, có thể nhận được rất nhiều quyền lợi từ nhà nước.
Giống như máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường, chủ yếu là để phục vụ cho học sinh, bình thường giới hạn trên của bài kiểm tra là 12.0, nhìn rất thấp kém nhưng lại vô cùng ổn định, không thùy tiện hư hỏng.
Những loại máy được sử dụng vô số lần này, độ bền mới là điều quan trọng nhất.
Đương nhiên, kiểm tra tố chất thân thể trong khi thi đại học không chỉ tính toán đo lường bằng máy móc, còn tiến hành kiểm tra rất nhiều phương diện như tốc độ chuyên môn, lực đấm, v.v, cuối cùng tổng hợp lại đánh giá số điểm.
“Lần khảo sát này sẽ lấy tiêu chuẩn chấm điểm giống như thi đại học, tôi chỉ sử dụng sức mạnh và tốc độ cấp 5.0, hy vọng dưới hệ thống chấm điểm, các em có thể giành được 300 điểm tiêu chuẩn.” Hứa Bác nói.
Điểm kỹ thuật võ đạo tổng cộng 400, nếu đạt được 300 điểm ở môn này thi sẽ đi đậu vào đại học võ đạo.
Chu Khải đứng cách mười mét, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cấp 5.0?
Nói cách khác, tốc độ và sức mạnh mà Hứa Bác dùng còn mạnh hơn cậu ấy một đoạn lớn.
“Chần chờ gì nữa? Tấn công đi.” Hứa Bác mắng.
“Dạ.”
Chu Khải cầm thương bằng tư thế trung bình tấn, đột nhiên lao lên, tốc độ bùng nổ nhanh đáng sợ, thoáng cái đã thu hẹp lại khoảng cách 10m, cây thương hài 2m trong tay đột nhiên chuyển động.
Thương pháp coi trọng động tác đâm.
Cấp bậc tố chất thân thể của Chu Khải nhìn thì không có, nhưng sức mạnh bùng nổ cũng vượt qua một trăm năm mươi ki lô gram.
Hơn nữa cậu ấy cũng mới luyện thương được hai năm, dù ngộ tính rất cao thì cũng không gọi à chăm chỉ, nhưng vẫn phải có mấy cái căn bản.
Ít nhất, động tác đâm này cũng rất đúng dáng.
Đây là nguyên nhân dẫn đến khi thi, các học sinh phải mặc đồ bảo hộ toàn thân.
Cận chiến bằng vũ khí lạnh, dù binh khí chưa từng mở niêm phong, nếu không có chút đề phòng nào, không bị thương cũng tàn phế.
Phù!
Hứa Bác có dáng người cao lớn, cũng không mặc đồ bảo hộ, nhìn như tùy ý bước sáng bên trái, nhưng tốc độ không hề vui, lại tùy tiện tránh được một đòn tấn công mạnh mẽ của Chu Khải.
Đầu thương và cơ thể ông ấy dường như chỉ cách một sợi tóc.
Chợt nhìn lại, vô cùng nguy hiểm.
“Thân pháp này? Lý Nguyên ở ngoài sân hơi sáng mắt lên, cậu nhìn ra được chỗ cao minh của Hứa Bác ở điểm này.
Không thừa một phần nào, cũng không thiếu một phần nào.
Có thể tiết kiệm thể lực ở mức độ nhớ nhất.
Đây là sự kiểm soát tuyệt đối đối với cơ thể của chính mình, cùng với việc dự đoán chính xác đòn tấn công của đối thủ, không có một chút sai lầm nào.
“Tránh được à?” Chu Khải ở trong sân không chút do dự xoay tay thu thương lại, rồi chuyển đầu thương, vẩy một đường, lần nữa đâm về phía Hứa Bác.
Có điều, Hứa Bác vẫn chỉ rút lui một bước, lại né tránh được nguy hiểm.
Phù! Phù! Phù!
Chu Khải dùng toàn lực vung cây thương dài, khi đâm, khi bổ, khi quét, nhưng trước thân pháp tuyệt diệu của Hứa Bác, tất cả đều rơi vào khoảng không.
“Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.” Chu Khải cắn răng.
“Không phải thiếu một chút, là thiếu quá nhiều.” Lý Nguyên ở ngoài sân thầm than.
Cậu thấy rất rõ ràng, không phải thương pháp của Chu Khải quá kém, mà là thân pháp của Hứa Bác quá tuyệt diệu.
Rõ ràng là di chuyển không nhanh nhưng lại chuẩn xác đến mức đáng sợ, ông ấy đã đoán được tất cả quỹ tích di chuyển của thanh thương dài trong tay Chu Khải.
Huy động trường thương liên tục hơn mười lần cũng là gánh nặng cực lớn đối với Chu Khải, cánh tay cậu ấy mất sức, thương thế chậm lại.
Đúng lúc đó.
“Keng!”
Một tiếng xé gió vang lên, Hứa Bác vẫn luôn né tránh đột nhiên bước ra, côn ngắn trong tay cũng đâm ra. Đầu côn như con rắn độc, lập tức chặn lấy thanh thương dài của Chu Khải rồi đánh bay.
“Rầm…”
Đầu côn cắt xuống, khẽ lướt qua mu bàn tay của Chu Khải, cậu ấy lập tức cảm thấy đau, theo bản năng buông cây thương ra.
Thanh trường thương “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Côn đã được thu lại.
Trong phòng học yên lặng như tờ, tất cả học sinh đều nhìn thấy cảnh này.
Hứa Bác nhận công việc dạy Võ Đạo cho lớp họ từ kỳ trước.
Trong lần kiểm tra kỹ thuật cuối kỳ lớp mười một, Hứa Bác không hề để lộ thân pháp và khả năng khống chế đáng sợ như vậy.
“Đây mới là thực sự thật sự của thầy Hứa sao?”
“Rõ ràng, tốc độ của thầy Hứa còn rất chậm, e là không nhanh bằng tớ nữa, nhưng mà bước chân của thầy ấy…” Cả trăm học sinh đều giật mình, rất nhiều học sinh có tố chất thân thể đều vượt cấp 5.0.
Đến trường, những học sinh này đều tố biết chất thân thể của Hứa Bác vô cùng mạnh mẽ, cũng biết kĩ thuật của đạo của ông ấy rất cao minh.
Thế nhưng khi dạy bọn họ, Hứa Bác chưa bao giờ dùng tốc độ và sức mạnh của tố chất thân thể cấp 5.0 để thực chiến với họ.
Lý Nguyên cũng lấy binh khí của riêng mình từ trong tủ binh khí ra, là một cây thương màu đen, dài gần ba mét, nặng khoảng 5kg.
Nói là thương nhưng đầu thương chỉ là đồ trang trí, gần với côn dài hơn. Dù sao cũng là đồ nhà nước phân phát, chỉ dùng để tu luyện chứ không chiến đấu thật.
“Phù!”
Lý Nguyên cầm lấy cây thương, vung ra giống như tùy ý.
Bộp! Mũi thương đâm thẳng vào chỗ trống, đã mơ hồ có cảm giác xé hư không, làm bạn bên cạnh thay đổi sắc mặt.
Dựa vào sức mạnh của Lý Nguyên, một động tác đâm xuống, dù không tạo thành gió, uy lực cũng rất lớn.
“Loại thương lớn này, trong lớp chúng ta chỉ có Lý Nguyên dùng được thôi.”
“Nhìn Lý Nguyên cầm thương, sao tớ có cảm giác như đối mặt với thầy Hứa thế.” Rất nhiều bạn học nhỏ giọng bàn tán, lộ ra ánh mắt hâm mộ và khâm phục.
Trong lớp có nhiều bạn học thương pháp, nhưng hầu hết đều không muốn luyện loại thương vừa lớn vừa dài này.
Một tấc dài một tấc mạnh.
Nhưng mà thân thương càng dài thì càng khó khống chế.
Binh khí sẽ phải tu luyện cả đời, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.
“Kỹ thuật hạng nhất! Điểm kiểm tra kỹ thuật võ đạo cuối kỳ lớp mười một của Nguyên ca là 356 điểm, người duy nhất trong khóa vượt qua được 350 điểm.” Chu Khải cười hì hì nói: “Ngay cả thầy Hứa cũng nói, thương pháp của Nguyên ca rất vững chắc.”
Các bạn khác không khỏi gật đầu.
Không tính điểm cộng, tố chất thân thể cũng không phải là thứ đỉnh nhất, dựa vào cái gì mà điểm Võ Đạo của Lý Nguyên đạt top 30 cơ chứ?
Bởi vì kĩ thuật thương pháp của cậu vượt xa người cùng lứa.
Ở mục kỹ thuật võ đạo này, Lý Nguyên được công nhận là số một cả khóa.
Rất nhanh, Hứa Bác lưng hùm vai gấu rất tùy tiện xách theo một cây côn ngắn, lần nữa bước vào phòng học.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên người Lý Nguyên một lúc.
“Kiểm tra nhé, thầy sẽ lấy tiêu chuẩn như khi thi đại học.”
“Thi nghiêm túc vào, xem mỗi lần khảo sát là một lần thi đại học, đến khi thi thật sẽ thấy như đang khảo sát thôi.” Giọng Hứa Bác trầm thấp, ông ấy xách theo cây côn, rất nghiêm túc.
“Theo số thẻ học sinh, từng em một lên.”
“Số 112, Chu Khải.”
“Sao lần này lại gọi theo số thẻ học sinh thế? Thầy hứa nhắm vào tớ à?” Chu Khải rụt cổ lại.
Cậu ấy vốn tưởng mình là người kiểm tra cuối cùng, đến lúc đó, có lẽ những bạn khác sẽ không quá chú ý, đương nhiên sẽ không mất thể diện.
Kết quả ngược lại sao? Chu Khải đã có kích động muốn chết rồi.
“Đi đi.” Lý Nguyên vỗ vai Chu Khải, cười nói: “Thò đầu ra một nhát, rụt đầu vào cũng một nhát.”
Chu Khải bĩu môi: “Chém đầu thì cũng phải cho em thời gian rửa sạch cổ chứ.”
Ngoài miệng lẩm bẩm như vậy như cơ thể Chu Khải rất thành thực, sợ bị thầy Hứa Bác khiển trách nên vội vàng cầm cây thương dài của mình đi tới giữa phòng học.
Ở giữa phòng phòng là một hình tròn lớn được lát kim loại màu bạc, vật liệu lát sàn khác với những vùng khác trong phòng.
Mặt sàn hình tròn màu bạc có đường kính 12m, vừa nhìn qua thì giống như một lôi đài.
Lý Nguyên, Vạn Tiêu và hơn trăm học sinh đều rất ăn lý, rút lui khỏi phạm vi vòng tròn.
“Quản lý giao quyền.” Thầy Hứa chợt nói bằng giọng trầm thấp, ở cổ tay trái của ông ấy có một cái máy trông giống đồng hồ thông minh, tỏa ra ánh sáng hồng yếu ớt: “Lớp 12A2 kiểm tra kỹ thuật võ đạo, kiểm tra tố chất cơ thể, cùng ghi lại!”
Ngay lập tức.
Xoạt…
Trên trên phòng học, rất nhiều máy móc vốn không hoạt động lập tức lóe sáng.
Luồng ánh sáng trắng đó chiếu xuống, đúng lúc phủ lên khu vực hình tròn màu bạc.
“Phụt…” Một cái máy trong số đó chợt bắn ra hai luồng sáng hồng, ánh hồng tản ra, đồng thời bao phủ Chu Khải và Hứa Bác.
Đối với cảnh này, tất mọi người đều đã quen rồi.
Gần ba giây.
“Tách!” Màn hình điện tử ở cuối phòng học đột nhiên sáng lên, hiện ra hai hàng chữ màu trắng vô cùng bắt mắt.
“Chu Khải (học sinh), tố chất thân thể: cấp 3.9 (lần trước kiểm tra ra cấp 3.7)”
“Hứa Bác (giáo viên), tố chất thân thể: 12.9 (vượt giới hạn kiểm tra.”
…
“Ấy, lâu thế không kiểm tra, vậy mà em lại tăng lên 0.2 cấp.” Gương mặt Chu Khải đầy vui vẻ: “Xem ra, sự cố gắng mấy tháng này đã có tác dụng rồi.”
“Tố chất cơ thể cậu còn chưa tới cấp bốn à?” Hứa Bác khẽ cau mày lại.
Tố chất thân thể cấp 3.9, nhìn khắp một triệu học sinh lớp mười ra, cả hành tinh thì cũng không tính là kém, thậm chí là trung bình rồi.
Thế nhưng trường cấp ba số một khu Quan Sơn là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, tố chất thân thể này đúng là đội sổ.
“Xem ra ngoài miệng Lão Chu nói mình nằm ườn, cơ thể lại rất thành thật.” Lý Nguyên không khỏi cười thành tiếng.
Tuổi này của bọn họ là tuổi tố chất cơ thể tăng vọt, có thể nâng tố chất cơ thể lên 0.2 cấp trong vòng ba tháng đã chứng minh Chu Khải vốn đang âm thầm cố gắng.
Dựa theo tốc độ tiến bộ này, đến khi thi vào đại học, tố chất cơ thể của Chu Khải đã có hy vọng đạt được cấp 4.5 rồi.
“Thế nhưng, máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường là loại kém, không thẻ nào đo được tố chất thân thể thực sự của thầy Hứa.” Lý Nguyên thầm nói.
Máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh là một công cụ thường thấy ở thời đại học, thường gặp ở các trường hoặc các võ điện.
Nhiều người có trang bị nó ở nhà, nguyên lý cảm ứng khá phức tạp, chuyên dùng để kiểm tra cường độ sinh mệnh kí ức, rồi chuyển hóa thành cấp bậc tố chấn thân thể.
Cấp 5.0 là tiêu chuẩn của người bình thường.
Cấp 10.0 là ranh giới cuối cùng của võ giả nhập giai. Võ giả nhập giai mới thật sự là võ giả theo nghĩa đen, có thể nhận được rất nhiều quyền lợi từ nhà nước.
Giống như máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh của nhà trường, chủ yếu là để phục vụ cho học sinh, bình thường giới hạn trên của bài kiểm tra là 12.0, nhìn rất thấp kém nhưng lại vô cùng ổn định, không thùy tiện hư hỏng.
Những loại máy được sử dụng vô số lần này, độ bền mới là điều quan trọng nhất.
Đương nhiên, kiểm tra tố chất thân thể trong khi thi đại học không chỉ tính toán đo lường bằng máy móc, còn tiến hành kiểm tra rất nhiều phương diện như tốc độ chuyên môn, lực đấm, v.v, cuối cùng tổng hợp lại đánh giá số điểm.
“Lần khảo sát này sẽ lấy tiêu chuẩn chấm điểm giống như thi đại học, tôi chỉ sử dụng sức mạnh và tốc độ cấp 5.0, hy vọng dưới hệ thống chấm điểm, các em có thể giành được 300 điểm tiêu chuẩn.” Hứa Bác nói.
Điểm kỹ thuật võ đạo tổng cộng 400, nếu đạt được 300 điểm ở môn này thi sẽ đi đậu vào đại học võ đạo.
Chu Khải đứng cách mười mét, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cấp 5.0?
Nói cách khác, tốc độ và sức mạnh mà Hứa Bác dùng còn mạnh hơn cậu ấy một đoạn lớn.
“Chần chờ gì nữa? Tấn công đi.” Hứa Bác mắng.
“Dạ.”
Chu Khải cầm thương bằng tư thế trung bình tấn, đột nhiên lao lên, tốc độ bùng nổ nhanh đáng sợ, thoáng cái đã thu hẹp lại khoảng cách 10m, cây thương hài 2m trong tay đột nhiên chuyển động.
Thương pháp coi trọng động tác đâm.
Cấp bậc tố chất thân thể của Chu Khải nhìn thì không có, nhưng sức mạnh bùng nổ cũng vượt qua một trăm năm mươi ki lô gram.
Hơn nữa cậu ấy cũng mới luyện thương được hai năm, dù ngộ tính rất cao thì cũng không gọi à chăm chỉ, nhưng vẫn phải có mấy cái căn bản.
Ít nhất, động tác đâm này cũng rất đúng dáng.
Đây là nguyên nhân dẫn đến khi thi, các học sinh phải mặc đồ bảo hộ toàn thân.
Cận chiến bằng vũ khí lạnh, dù binh khí chưa từng mở niêm phong, nếu không có chút đề phòng nào, không bị thương cũng tàn phế.
Phù!
Hứa Bác có dáng người cao lớn, cũng không mặc đồ bảo hộ, nhìn như tùy ý bước sáng bên trái, nhưng tốc độ không hề vui, lại tùy tiện tránh được một đòn tấn công mạnh mẽ của Chu Khải.
Đầu thương và cơ thể ông ấy dường như chỉ cách một sợi tóc.
Chợt nhìn lại, vô cùng nguy hiểm.
“Thân pháp này? Lý Nguyên ở ngoài sân hơi sáng mắt lên, cậu nhìn ra được chỗ cao minh của Hứa Bác ở điểm này.
Không thừa một phần nào, cũng không thiếu một phần nào.
Có thể tiết kiệm thể lực ở mức độ nhớ nhất.
Đây là sự kiểm soát tuyệt đối đối với cơ thể của chính mình, cùng với việc dự đoán chính xác đòn tấn công của đối thủ, không có một chút sai lầm nào.
“Tránh được à?” Chu Khải ở trong sân không chút do dự xoay tay thu thương lại, rồi chuyển đầu thương, vẩy một đường, lần nữa đâm về phía Hứa Bác.
Có điều, Hứa Bác vẫn chỉ rút lui một bước, lại né tránh được nguy hiểm.
Phù! Phù! Phù!
Chu Khải dùng toàn lực vung cây thương dài, khi đâm, khi bổ, khi quét, nhưng trước thân pháp tuyệt diệu của Hứa Bác, tất cả đều rơi vào khoảng không.
“Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.” Chu Khải cắn răng.
“Không phải thiếu một chút, là thiếu quá nhiều.” Lý Nguyên ở ngoài sân thầm than.
Cậu thấy rất rõ ràng, không phải thương pháp của Chu Khải quá kém, mà là thân pháp của Hứa Bác quá tuyệt diệu.
Rõ ràng là di chuyển không nhanh nhưng lại chuẩn xác đến mức đáng sợ, ông ấy đã đoán được tất cả quỹ tích di chuyển của thanh thương dài trong tay Chu Khải.
Huy động trường thương liên tục hơn mười lần cũng là gánh nặng cực lớn đối với Chu Khải, cánh tay cậu ấy mất sức, thương thế chậm lại.
Đúng lúc đó.
“Keng!”
Một tiếng xé gió vang lên, Hứa Bác vẫn luôn né tránh đột nhiên bước ra, côn ngắn trong tay cũng đâm ra. Đầu côn như con rắn độc, lập tức chặn lấy thanh thương dài của Chu Khải rồi đánh bay.
“Rầm…”
Đầu côn cắt xuống, khẽ lướt qua mu bàn tay của Chu Khải, cậu ấy lập tức cảm thấy đau, theo bản năng buông cây thương ra.
Thanh trường thương “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Côn đã được thu lại.
Trong phòng học yên lặng như tờ, tất cả học sinh đều nhìn thấy cảnh này.
Hứa Bác nhận công việc dạy Võ Đạo cho lớp họ từ kỳ trước.
Trong lần kiểm tra kỹ thuật cuối kỳ lớp mười một, Hứa Bác không hề để lộ thân pháp và khả năng khống chế đáng sợ như vậy.
“Đây mới là thực sự thật sự của thầy Hứa sao?”
“Rõ ràng, tốc độ của thầy Hứa còn rất chậm, e là không nhanh bằng tớ nữa, nhưng mà bước chân của thầy ấy…” Cả trăm học sinh đều giật mình, rất nhiều học sinh có tố chất thân thể đều vượt cấp 5.0.
Đến trường, những học sinh này đều tố biết chất thân thể của Hứa Bác vô cùng mạnh mẽ, cũng biết kĩ thuật của đạo của ông ấy rất cao minh.
Thế nhưng khi dạy bọn họ, Hứa Bác chưa bao giờ dùng tốc độ và sức mạnh của tố chất thân thể cấp 5.0 để thực chiến với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất