Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 20: Khảo Nghiệm Hứa Bác (1)

Trước Sau
Thứ ba, luyện thương mà bị chững, có thể thử nghiệm từ quyền hóa thương!

“Trong lịch sử, Hình Ý quyền trong Truyền Võ là được diễn biến từ thương thuật.” Lý Nguyên nói thầm: “Vận dụng kình lực trong thương pháp, biến hóa kĩ xảo, dung nhập vào quyền thuật tay không, thật sự bỏ súng thành quyền.”

“Thời đại này, phương pháp luyện đứng tấn trong tu hành pháp phối hợp với hô hấp pháp, khiến hiệu quả tu luyện thân thể vượt xa người xưa, cả nền văn minh nhân loại đều bước lên con đường tiến hóa sinh mệnh, lần lượt phá vỡ giới hạn cuối cùng của sinh mệnh, cuối cùng tạo ra một võ giả có thể lên trời xuống đất, nhưng nguyên lý căn bản của kỹ thuật võ đạo lại không đổi.” Lý Nguyên nhớ lại: “Bàn Thạch quyền pháp và Hình Ý quyền trong Truyền Võ có hiệu quả như nhau, đều có thể hóa thành thương pháp.”

Đây là phương hướng mà Lý Nguyên lựa chọn sau khi được thầy Hứa Bác chỉ bảo.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu điên cuồng nghiên cứu Bàn Thạch quyền pháp.

Quyền pháp, thương pháp và thân pháp trước nay đều không đứng độc lập, mà tương quan lẫn nhau.

Kì thi cuối cùng của lớp mười một, Lý Nguyên không thể đột phá.

Vì vậy, trong kì nghỉ, cậu không hề buông thả, vẫn luôn điên cuồng suy nghĩ.

Theo tinh thần lực tăng tiến từng bước, cuối cùng, trước khi khai giảng nửa tháng, Lý Nguyên đã lấy thương pháp cơ bản làm nền tảng, kết hợp với bí mật bên trong Bàn Thạch quyền pháp, sáng tạo ra tuyệt chiêu thương pháp theo đúng nghĩa đen của mình – Bàn Cơ Chỉ Trụ.

Lý Nguyên đã dung hợp hai chiêu Bàn Cơ Khai Lập và Thế Như Chỉ Trụ của Bàn Thạch quyền pháp thành chiêu thương pháp này.

Bất kể là Bàn Thạch Tu Hành Pháp hay Bàn Thạch quyền pháp thì đều coi trọng nền tảng, lực khởi đất đai, là chiêu phòng ngự mạnh nhất trong bảy tu hành pháp cơ bản.

Chiêu thương pháp này cũng là chiêu phòng ngự.



Sáng tạo ra Bàn Cơ Chỉ Trụ, làm thương pháp của Lý Nguyên đang kẹt ở 99% cấp hai đột phá luôn lên cấp ba.

Trong bài kiểm tra khi mới khai giảng, đấu với thầy Hứa Bác, cũng nhờ tuyệt chiêu này, Lý Nguyên mới có thể chống đỡ được mười mấy chiêu.

Thương thức phòng ngự chỉ có thể bảo vệ tính mạng.

Muốn giết địch? Phải tấn công.

Vì vậy, hai tháng qua, Lý Nguyên vẫn luôn suy nghĩ phải làm sao mới sáng tạo ra được một chiêu công kích.

“Bàn Thạch quyền pháp thiên về phòng ngự nên sáng tạo ra tuyệt chiêu phòng ngự rất dễ, nhưng muốn sáng tạo ra tuyệt chiêu công kích lại rất khó khăn.”

Bảy tu hành pháp cơ bản, bao gồm cả bảy quyền pháp, như là Liệt Diễm quyền pháp, Chân Kim quyền pháp, đều thiên về công kích, đều giúp cậu dễ sáng tạo ra tuyệt chiêu tấn công hơn.

Cậu tu luyện quyền pháp và thương pháp hết lần này đến lần khác.

Cảnh giới kĩ thuật tăng lên, Lý Nguyên đã hoàn toàn nghĩ thông suốt thông qua khái niệm hồi mã thương.

“Hồi mã thương, ý là thấy địch yếu, giả vờ thua bỏ chạy, lại đột ngột quay lại phản kích, đây là thương thuật ở trên ngựa.” Lý Nguyên thầm nói: “Bàn Thạch thương pháp của mình thiên về phòng ngự, dù là vận chuyển kình lực, chuyển động bước chân hay là cách cầm thương,… Thì đều nghiêng về phía phòng ngự theo bản năng.”

“Như vậy, nếu chủ động tấn công, khi các chiêu thức đang chuyển đổi, rất dễ bị kẻ địch nhìn thấu.”

“Chỉ có phòng thủ và phản công.”



“Lấy thủ thay cho công, thủ đến khi kẻ địch khinh thường, thủ đến khi kẻ địch điên cuồng tấn công rồi mệt mỏi mới đột ngột đánh ra, một chiêu là giết được đối phương.” Đôi mắt Lý Nguyên sáng lên.

Dựa vào khái niệm này, cuối cùng Lý Nguyên đã sáng tạo ra sát chiêu Nham Hác Tàng Long.

“Theo những gì thầy Hứa đã chỉ dạy riêng trong lớp võ đạo nửa tháng nay.” Lý Nguyên suy nghĩ: “Cấp một và cấp hai là nền móng của kĩ thuật.”

Trong mấy lần lên lớp gần đây, thầy Hứa Bác đều chỉ bảo riêng cho Lý Nguyên.

“Cảnh giới cấp ba chú trọng người, tâm và vũ khí phối hợp với nhau, cố gắng phát huy sức mạnh thân thể lên một trăm phần trăm.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Bình thường mình thi triển thương pháp, quyền pháp theo bản năng, đều khó mà phát huy được tới một trăm phần trăm.”

“Chỉ có tìm cơ hội thi triển được tuyệt chiêu thì mới có thể làm được điều đó.”

Chiêu số có thể bùng nổ một trăm phần trăm sức mạnh thân thể mới gọi là tuyệt chiêu.

Bây giờ Lý Nguyên mới sáng tạo ra được hai tuyệt chiêu này thôi.

“Sau này, nếu mình có thể sáng tạo ra nhiều tuyệt chiêu hơn.” Lý Nguyên dần dần nghĩ tới tương lai: “Thậm chí nếu có một ngày, mình tùy tiện vung ra một quyền, một thương, cũng có thể vận chuyển toàn bộ kình lực, lại không hao tổn một chút sức mạnh nào thì có thể đột phá cảnh giới cấp bốn rồi.”

Theo lời giảng của thầy Hứa Bác, cảnh giới cấp bốn còn được gọi là Nhân Khí Hợp Nhất, cũng được gọi là Nhân Tâm Khí hợp nhất.

Vào thời cổ đại, nếu kĩ thuật đạt tới cấp bốn thì đều miễn cưỡng có tư cách được gọi là thương pháp đại sư, quyền pháp đại sư.

“Nhân Khí Hợp Nhất à? Hơi xa.” Lý Nguyên khẽ lắc đầu: “Vẫn tiếp tục nghĩ ra tuyệt chiêu thì tốt hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau