Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 23: Học Bổng Đặc Biệt (2)

Trước Sau
Mục tiêu của Hứa Bác chính là học bổng bậc hai… Lúc đầu ông ấy đề nghị học bổng đặc biệt chỉ để trả treo mà thôi.

“Hứa Bác này.” Hiệu trưởng Đàm bất đắc dĩ cười, mở miệng nói: “Số Chín.”

“Mở văn kiện đơi phê duyệt.”

“Đồng ý.”



Tòa nhà văn phòng, trong văn phòng của Hứa Bác.

“Học bổng đặc biệt á?” Hứa Bác nở nụ cười khó hiểu: “Gọi cho bộ trưởng Hạ á? Tôi đâu có gu thế.”

Hứa Bác hiểu rõ, dựa vào tình hình hiện tại của Lý Nguyên, chắc chắn cậu sẽ không được cục giám sát Trí năng xét duyệt.

“Đủ rồi.”

“Còn kiếm được thêm một phòng võ đạo độc lập nữa chứ.” Hứa Bác cười: “Lão Đàm này bảo thủ ghê, lần nào bảo phát ít tiền cũng cứ lề mà lề mề.”

“Tiền nhà nước cấp mà cứ làm như quỹ đen giấu vợ ấy, tôi sẽ không lãng phí đâu…”

“Ấy? Đồng ý rồi à?”

“Lần này nhanh ghê.” Hứa Bác suy nghĩ rồi nói: “Chó Mực, gửi icon mặt cười cho hiệu trưởng Đàm đi.”

“À không, gửi ảnh selfie mặt cười tôi lưu lần trước ấy.”

“Vâng, chủ nhân.”



Chín giờ tối.

Tiếng chuông báo hết giờ tự học buổi tối vang khắp sân trường, các học sinh lần lượt rời đi.

Trong phòng học võ đạo của lớp 12A2 chỉ còn lại Lý Nguyên và Lê Thiên Hựu. Cả hai đều đang tu luyện vũ khí lạnh.

“Lý Nguyên, còn chưa đi à?” Lê Thiên Hựu không nhịn được mà kêu lên.



“Không sao, cậu đi trước đi.” Lý Nguyên cười nói: “Tôi tu luyện thêm lúc nữa.”

Lê Thiên Hựu sửng sốt.

Hôm nay cậu ta chạy tới trường lúc năm giờ bốn mươi lăm, vốn định tối nay sẽ về sớm nghỉ ngơi… Nhưng giờ cậu ta lại do dự.

“Lý Nguyên tới sớm hơn mình mà lại về muộn hơn mình.” Lê Thiên Hựu khẽ cắn răng: “Không được, thiên phú của mình không bằng cậu ta, chẳng lẽ lại còn không cố gắng bằng cậu ta à?”

“Tiếp tục tu luyện.”

Lý Nguyên ở xa không hề chú ý tới sự thay đổi trên gương mặt Lê Thiên Hựu, cậu đang xem số liệu trên giao diện Thần Cung.

[Cấp bậc sinh mệnh: cấp 6.7 (chưa nhập giai)]

[Chỉ số tố chất thân thể: 74 (đo lường và tổng hợp từ nhiều phương diện như sức bật chỉ lực, sức chịu đựng, tốc độ, thể chất, tinh thần lực,…)]

[Lực đấm: 445kg]

[Tốc độ: 14.7 m/s]

[Tinh thần lực: cấp 12.9]

[Phương pháp tu luyện thân xác: Bàn Thạch tu luyện pháp]

[Phương pháp tu luyện tâm linh: Quan Đại Nhật Tinh Không Kinh]

[Cảnh giới kĩ thuật: Thương pháp (46% câó ba), thân pháp (29% cấp ba), quyền pháp (94% cấp ba)]

Chú thích: Trong cơ thể ẩn giấu linh tính cao cấp nào đó chưa thức tỉnh.

“So với hồi đầu tháng, cả tố chất thân thể và tinh thần lực đều tăng ổn định.” Lý Nguyên rất hài lòng.

Cậu tin chắc, chỉ cần kiên trì tu luyện tiếp như thế này, cuối cùng cũng có một ngày, cậu sẽ thành một võ giả mạnh mẽ.

Điều khiến cậu hưng phấn nhất hôm nay chính là cậu đã sáng tạo ra Nham Hác Tàng Long.

“Mới sáng tạo ra, thi triển còn chưa thuần thục nữa.”



“Hai ngày nay, phải tiếp tục suy nghĩ thêm.”

Lý Nguyên đang suy nghĩ, chợt, một giọng nói lạnh lùng vang như chuông lớn truyền vào phòng học.

Lý Nguyên và Lê Thiên Hựu cùng nhau quay đầu lại.

“Thầy Hứa?” Lý Nguyên hơi ngạc nhiên.

“Qua văn phòng của tôi đi.” Hứa Bác trầm giọng nói rồi xoay người đi, biến mất trong màn đêm.”

“Thiên Hựu, lát tôi không về phòng học nữa đâu.” Lý Nguyên nói rồi bỏ cây thương lớn vào tủ binh khí.

Cậu cầm túi lên, nhanh chóng rời khỏi phòng học.

“Đã trễ thế này, thầy Hứa còn tìm Lý Nguyên sao?” Trong mắt Lê Thiên Hựu thoáng qua chút hâm mộ: “Khó trách hôm nay Lý Nguyên lại không đi vội, thầy Hứa muốn chỉ dạy đặc biệt cho cậu ấy à?”

Lê Thiên Hựu lắc đầu, nói thầm: “Lê Thiên Hựu à Lê Thiên Hựu, đừng để ý đến người khác nữa.”

“Làm xong chuyện của mày đi!” Ánh mắt cậu ta lại trở nên chuyên chú, cậu ta nghiêm túc tu luyện đao pháp tiếp.



Trong văn phòng của Hứa Bác.

“Học bổng bậc hai ạ? Năm mươi ngàn Lam Tinh tệ ạ?” Lý Nguyên nghe được tin vui này thì hơi ngơ ngác, sau đó vô cùng mừng rỡ.

Theo tính cách của cậu, cậu không che giấu nổi niềm vui này.

Trên thực tế, đối với Lý Nguyên, năm mươi ngàn Lam Tinh tệ này có thể giúp gia đình hóa giải áp lực kinh tế, còn có thể hóa giải áp lực trong lòng cậu và sự áy náy của cậu với chú thím nữa.

“Vui thế cơ à?” Hứa Bác nhìn thấy vẻ không giấu nổi vui sướng của Lý Nguyên thì hơi bất ngờ.

Hứa Bác lập tức hiểu ra, tầm quan trọng của học bổng này đối với Lý Nguyên e là đã vượt qua dự liệu của ông ấy rồi.

“Nó quan trọng với Lý Nguyên như thế, nhưng hơn nửa tháng rồi, cậu ấy vẫn không nói tiếng nào, không đến tìm mình, cũng không thể hiện ra ngoài, đủ chín chắn rồi.” Hứa Bác nói thầm, trong lòng lại đánh giá Lý Nguyên cao hơn.

Sau khi bình tĩnh lại, Lý Nguyên cảm kích nói: “Cảm ơn thầy Hứa.”

Lý Nguyên tự hiểu, có lẽ việc phần thưởng của mình biến từ học bổng bậc ba lên học bổng bậc hai chính là nguyên nhân khiến thầy Hứa kéo dài lâu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau