Chương 24: Mục Tiêu 860 Điểm (1)
“Thứ Hai tiền học bổng sẽ được gửi vào tài khoản học sinh của em.” Hứa Bác nói: “Ngoài ra, còn có hai tin tốt nữa tôi muốn nói với em.”
“Tin tốt ạ?” Lý Nguyên nghiêm túc lắng nghe.
Còn có tin tốt nữa sao?
“Thứ nhất, tôi vác cái mặt già này đi tìm hiệu trưởng nói chuyện năm sáu lần, hiệu trưởng mới đồng ý cho em một phòng võ đạo độc lập, để em chuyên tâm tu luyện lớn.” Hứa Bác tỏ ra nghiêm túc, nói.
Phòng võ đạo độc lập sao?” Lý Nguyên giật mình, đây chính à đặc quyền củ top 10, gần như không có ngoại lệ.
“Thầy đã phí tâm rồi ạ.” Trong lòng Lý Nguyên vô cùng cảm kích.
“Thứ hai, thầy hiệu trưởng đã đồng ý rồi, kì thi khảo sát tháng Giêng, nếu em lọt vào top 10, tôi có thể xin học bổng bậc một cho em, một trăm ngàn Lam Tinh tệ đó.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Nếu có thể lọt vào top 5 thì có hi vọng xin học bổng đặc biệt.”
“Học bổng đặc biệt trị giá năm trăm ngàn Lam Tinh tệ.”
“Cho em cơ hội này đấy.”
“Có thể lấy được hay không, phải dựa vào chính em.”
Lý Nguyên nghe thấy mà tim đập thình thịch.
Lọt vào top 10, học bổng bậc một, một trăm ngàn Lam Tinh tệ?
Lọt vào top 5, học bổng đặc biệt năm trăm ngàn Lam Tinh tệ?
Là Lam Tinh tệ đó!
Nếu Lý Nguyên nhớ không nhầm, thím làm giáo viên trung học, tiền lương một năm cũng chỉ có khoảng một trăm ngàn Lam Tinh tệ thôi.
Còn chú, nếu không chọn đi công tác ở những nơi nguy hiểm, lương một năm của chú cũng chỉ có mấy trăm ngàn Lam Tinh tệ thôi.
“Thưa thầy, thật ạ?” Lý Nguyên hỏi lại theo bản năng.
Không trách được Lý Nguyên lại như thế này, dù cậu có chín chắn hơn, tâm tính có tốt hơn thì cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi thôi, trong tầm hiểu biết của cậu, một trăm ngàn Lam Tinh tệ đã là một gia tài cực lớn rồi.
“Thầy lại đi lừa em à?”
Giọng Hứa Bác vẫn lạnh lùng như cũ: “Phần thưởng là thật, nhưng mà đừng nói top 5, đến khi thi khảo sát tháng Giêng, điểm Võ Đạo của em có thể lọt vào top 10 à?”
Lý Nguyên cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy!
Dù phần thưởng có lớn hơn nữa, cũng phải được nhận mới tốt chứ.
Nếu là top 20, Lý Nguyên tự thấy còn có hy vọng, nhưng là top 10? Hy vọng thực sự rất nhỏ.
Lí do quan trọng nhất chính là linh tính võ đạo… Học sinh đã thức tỉnh linh tính sẽ được cộng thêm 10% vào điểm Võ Đạo, ưu thế quá lớn.
Lý Nguyên thi 900 điểm, học sinh lớp tinh anh lại chri cần thi 820 điểm thôi mà tổng điểm đã vượt cậu rồi.
“Top 10 đích thực rất khó, nhưng tóm lại em vẫn có chút hy vọng.”
“Ngoài ra, tôi cũng cố gắng tranh thủ với hiệu trưởng, dù em không lọt vào top 10, chỉ cần điểm chưa cộng của em đạt top2 cả khóa...” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Thì cũng sẽ cho em thêm ít trợ cấp, nhưng chắc chắn không được bằng học bổng đâu.”
“Điểm chưa cộng, top 2 ạ?” Trong lòng Lý Nguyên lại dấy lên hy vọng.
Lần trước thi cuối kì, điểm chưa cộng của cậu đã đứng thứ sáu rồi.
Điểm chưa cộng đứng thứ hai sao? Hy vọng cao hơn là top 10 tổng điểm đó.
“Em cảm ơn thầy.” Lý Nguyên nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Cậu cảm thấy thầy Hứa nhìn thì lạnh lùng, thật ra là trong nóng ngoài lạnh, đối xử với mình cực kì tốt.
“Trễ thế rồi, về nghỉ đi.”
“Ngày mai đến trường, em có quyền đi đến phòng võ đạo độc lập, số thứ tự cụ thể thì mai em sẽ nhận được.” Hứa Bác phất tay.
“Dạ.” Lý Nguyên gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Nghe tiếng bước chân đi xa, gương mặt lạnh lùng của Hứa Bác lộ ra nụ cười: “Muốn cái bên trên lại chỉ được cái ở giữa, cầu cái dưới cùng lại không có được.”
“Nhóc con, sau này biết được sự thật thì đừng trách thầy.”
Hứa Bác quan sát Lý Nguyên lâu như vậy, biết tính cậu rất chững chạc, tu luyện vừa khắc khổ vừa cố gắng.
Nhưng Hứa Bác hiểu nhân tính sâu hơn, phải cho cậu một áp lực nhất định và cám dỗ thì mới kích thích được động lực lớn hơn.
Cái này gọi tắt là bánh vẽ!
Thế nhưng không thể treo bánh quá cao được, nếu với không tới sẽ khiến cậu nhụt chí, nên cuối cùng Hứa Bác cho Lý Nguyên thêm mục tiêu “top 2 điểm chưa cộng” nữa.
“Ba mục tiêu.”
“Nhóc con, em chỉ cần đạt được mục tiêu ở giữa, thực tế đã là mục tiêu trên cùng rồi.” Hứa Bác thầm nói: “Hy vọng em sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Trong hai ngàn học sinh lần này, Lý Nguyên là học sinh thứ hai mà ông ấy vừa mắt.
…
Tòa nhà số hai, khu chung cư Vạn Hoa Bạc.
“Mộ Hoa, tháng này phải tiêu hai mươi nghìn Lam Tinh tệ à?” Lý Nguyên ở trong phòng của mình, trong lòng nặng trĩu.
Tuy vừa rồi thím Trần Huệ tránh Lý Nguyên, âm thầm nói chuyện với em trai Lý Mộ Hoa ở trong phòng ngủ chính, cố gắng không để cậu nghe được, nhưng thính lực của cậu bây giờ đã cực kì tốt rồi.
Đứng trong phòng khách, cậu vẫn loáng thoáng nghe được.
“Một tháng mình phải tiêu ít nhất ba mươi nghìn, Thiến Thiến cũng gần hai mươi nghìn, cộng thêm chi tiêu hằng ngày….” Lý Nguyên đã âm thầm tính khoản chi phí này không biết bao nhiêu lần.
Mỗi tháng, chi phí của cả nhà ít nhất cũng phải đến chín mươi ngàn Lam Tinh tệ.
“Tin tốt ạ?” Lý Nguyên nghiêm túc lắng nghe.
Còn có tin tốt nữa sao?
“Thứ nhất, tôi vác cái mặt già này đi tìm hiệu trưởng nói chuyện năm sáu lần, hiệu trưởng mới đồng ý cho em một phòng võ đạo độc lập, để em chuyên tâm tu luyện lớn.” Hứa Bác tỏ ra nghiêm túc, nói.
Phòng võ đạo độc lập sao?” Lý Nguyên giật mình, đây chính à đặc quyền củ top 10, gần như không có ngoại lệ.
“Thầy đã phí tâm rồi ạ.” Trong lòng Lý Nguyên vô cùng cảm kích.
“Thứ hai, thầy hiệu trưởng đã đồng ý rồi, kì thi khảo sát tháng Giêng, nếu em lọt vào top 10, tôi có thể xin học bổng bậc một cho em, một trăm ngàn Lam Tinh tệ đó.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Nếu có thể lọt vào top 5 thì có hi vọng xin học bổng đặc biệt.”
“Học bổng đặc biệt trị giá năm trăm ngàn Lam Tinh tệ.”
“Cho em cơ hội này đấy.”
“Có thể lấy được hay không, phải dựa vào chính em.”
Lý Nguyên nghe thấy mà tim đập thình thịch.
Lọt vào top 10, học bổng bậc một, một trăm ngàn Lam Tinh tệ?
Lọt vào top 5, học bổng đặc biệt năm trăm ngàn Lam Tinh tệ?
Là Lam Tinh tệ đó!
Nếu Lý Nguyên nhớ không nhầm, thím làm giáo viên trung học, tiền lương một năm cũng chỉ có khoảng một trăm ngàn Lam Tinh tệ thôi.
Còn chú, nếu không chọn đi công tác ở những nơi nguy hiểm, lương một năm của chú cũng chỉ có mấy trăm ngàn Lam Tinh tệ thôi.
“Thưa thầy, thật ạ?” Lý Nguyên hỏi lại theo bản năng.
Không trách được Lý Nguyên lại như thế này, dù cậu có chín chắn hơn, tâm tính có tốt hơn thì cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi thôi, trong tầm hiểu biết của cậu, một trăm ngàn Lam Tinh tệ đã là một gia tài cực lớn rồi.
“Thầy lại đi lừa em à?”
Giọng Hứa Bác vẫn lạnh lùng như cũ: “Phần thưởng là thật, nhưng mà đừng nói top 5, đến khi thi khảo sát tháng Giêng, điểm Võ Đạo của em có thể lọt vào top 10 à?”
Lý Nguyên cũng tỉnh táo lại.
Đúng vậy!
Dù phần thưởng có lớn hơn nữa, cũng phải được nhận mới tốt chứ.
Nếu là top 20, Lý Nguyên tự thấy còn có hy vọng, nhưng là top 10? Hy vọng thực sự rất nhỏ.
Lí do quan trọng nhất chính là linh tính võ đạo… Học sinh đã thức tỉnh linh tính sẽ được cộng thêm 10% vào điểm Võ Đạo, ưu thế quá lớn.
Lý Nguyên thi 900 điểm, học sinh lớp tinh anh lại chri cần thi 820 điểm thôi mà tổng điểm đã vượt cậu rồi.
“Top 10 đích thực rất khó, nhưng tóm lại em vẫn có chút hy vọng.”
“Ngoài ra, tôi cũng cố gắng tranh thủ với hiệu trưởng, dù em không lọt vào top 10, chỉ cần điểm chưa cộng của em đạt top2 cả khóa...” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Thì cũng sẽ cho em thêm ít trợ cấp, nhưng chắc chắn không được bằng học bổng đâu.”
“Điểm chưa cộng, top 2 ạ?” Trong lòng Lý Nguyên lại dấy lên hy vọng.
Lần trước thi cuối kì, điểm chưa cộng của cậu đã đứng thứ sáu rồi.
Điểm chưa cộng đứng thứ hai sao? Hy vọng cao hơn là top 10 tổng điểm đó.
“Em cảm ơn thầy.” Lý Nguyên nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Cậu cảm thấy thầy Hứa nhìn thì lạnh lùng, thật ra là trong nóng ngoài lạnh, đối xử với mình cực kì tốt.
“Trễ thế rồi, về nghỉ đi.”
“Ngày mai đến trường, em có quyền đi đến phòng võ đạo độc lập, số thứ tự cụ thể thì mai em sẽ nhận được.” Hứa Bác phất tay.
“Dạ.” Lý Nguyên gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa đóng lại.
Nghe tiếng bước chân đi xa, gương mặt lạnh lùng của Hứa Bác lộ ra nụ cười: “Muốn cái bên trên lại chỉ được cái ở giữa, cầu cái dưới cùng lại không có được.”
“Nhóc con, sau này biết được sự thật thì đừng trách thầy.”
Hứa Bác quan sát Lý Nguyên lâu như vậy, biết tính cậu rất chững chạc, tu luyện vừa khắc khổ vừa cố gắng.
Nhưng Hứa Bác hiểu nhân tính sâu hơn, phải cho cậu một áp lực nhất định và cám dỗ thì mới kích thích được động lực lớn hơn.
Cái này gọi tắt là bánh vẽ!
Thế nhưng không thể treo bánh quá cao được, nếu với không tới sẽ khiến cậu nhụt chí, nên cuối cùng Hứa Bác cho Lý Nguyên thêm mục tiêu “top 2 điểm chưa cộng” nữa.
“Ba mục tiêu.”
“Nhóc con, em chỉ cần đạt được mục tiêu ở giữa, thực tế đã là mục tiêu trên cùng rồi.” Hứa Bác thầm nói: “Hy vọng em sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Trong hai ngàn học sinh lần này, Lý Nguyên là học sinh thứ hai mà ông ấy vừa mắt.
…
Tòa nhà số hai, khu chung cư Vạn Hoa Bạc.
“Mộ Hoa, tháng này phải tiêu hai mươi nghìn Lam Tinh tệ à?” Lý Nguyên ở trong phòng của mình, trong lòng nặng trĩu.
Tuy vừa rồi thím Trần Huệ tránh Lý Nguyên, âm thầm nói chuyện với em trai Lý Mộ Hoa ở trong phòng ngủ chính, cố gắng không để cậu nghe được, nhưng thính lực của cậu bây giờ đã cực kì tốt rồi.
Đứng trong phòng khách, cậu vẫn loáng thoáng nghe được.
“Một tháng mình phải tiêu ít nhất ba mươi nghìn, Thiến Thiến cũng gần hai mươi nghìn, cộng thêm chi tiêu hằng ngày….” Lý Nguyên đã âm thầm tính khoản chi phí này không biết bao nhiêu lần.
Mỗi tháng, chi phí của cả nhà ít nhất cũng phải đến chín mươi ngàn Lam Tinh tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất