Chương 26: Độc Lập Võ Đạo Thất (1)
“Chiến báo có thể lừa người, chỉ có chiến tuyến là sẽ không.” Lý Nguyên vừa ăn cơm vừa xem tin tức trên màn hình điện tử.
“Theo kinh nghiệm trước đây, nếu văn minh nhân loại thật sự chiếm ưu thế, thì khi gặp đợt tấn công đầu tiên, phe ta sẽ nhanh chóng tổ chức đại quân và võ giả giết qua Tinh Giới…”
Thành tích các môn khoa học tự nhiên của Lý Nguyên bình thường, nhưng mà thành tích các môn khoa học xã hội lại không tệ, nhất là các môn lịch sự địa lý, và đặc biệt là lịch sử cận đại.
“Chiến sự ở Tinh Giới La Bố Hải đã kéo dài liên tục nửa tháng, chiến tuyến dường như ở mấy lối vào lớn trước Tinh Giới.” Trong mắt Lý Nguyên tràn đầy lo lắng.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ liên quân nhân loại không thể đánh lùi sinh vật Tinh Giới.
Chắc là tình hình chiến sự rất thảm thiết.
“Chỉ mong chú có thể bình an trở về.” Lý Nguyên thầm nói. Những ngày qua, chú thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho mình, bảo mình đừng lo lắng.
“Chu Khải, Nghiêm Châu, tôi ăn xong rồi, đi trước nhé.” Lý Nguyên cầm hộp cơm, định đi về phía bàn ăn.
“Anh Nguyên, đợi bọn em cùng đi phòng võ đạo với!” Chu Khải hô lên: “Bọn em ăn xong ngay đây!”
“Tôi muốn đi lầu tinh anh, không cùng đường với các cậu.” Lý Nguyên nhỏ giọng nói.
Trường Trung Học Số 1 khu Quan Ải có diện tích rất lớn. Khu dạy học được chia thành bốn lầu là lầu văn hóa, lầu võ đạo, lầu văn phòng, lầu tinh anh.
Lầu tinh anh được tạo thành từ ba phòng võ đạo siêu to và hơn mười phòng võ đạo độc lập, có tổng cộng chưa đến hai trăm học sinh.
“Đi lầu tinh anh hả?” Đám Chu Khải, Nghiêm Châu chưa kịp phản ứng.
“Tìm người hả? Vạn Tiêu sao?” Nghiêm Châu tò mò hỏi.
“Sau này tôi sẽ huấn luyện ở bên kia.” Lý Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Trường học duyệt cho tôi một phòng võ đạo độc lập. Sau này tôi sẽ tự học và tu luyện bên kia.”
Cứ hai ngày thầy Hứa mới dạy một buổi võ đạo. Trường học không nhắc đến chuyện học bổng, Lý Nguyên tất nhiên sẽ không đi nói ra để chọc người ta ghen ghét.
Còn phòng võ đạo độc lập hả? Nó ở ngay đó, sớm hay muộn gì người ta cũng biết, Lý Nguyên bèn nói thẳng ra luôn.
“Phòng võ đạo độc lập? Trời ạ!”
“Anh Nguyên…”
“Chắc chắn là thầy Hứa duyệt rồi!”
“Anh Nguyên trâu bò!” Hơn mười người bọn Nghiêm Châu, Chu Khải lập tức bùng nổ, ai cũng kích động hô lên, dẫn tới sự chú ý của đám học sinh xung quanh.
“Nhỏ giọng chút, tôi chỉ nói cho các cậu nghe thôi, đừng đi nói khắp nơi.” Lý Nguyên nhỏ giọng nói.
“Hiểu rồi!”
“Anh Nguyên, bọn em muốn đi mở rộng tầm mắt, em chưa vào phòng võ đạo độc lập lần nào hết!”
“Phòng võ đạo độc lập cơ đấy! Em chưa từng dám nghĩ tới!” Đám nam sinh nhỏ giọng lại, nhưng mà người nào cũng tò mò.
Bọn họ không ghen tị với Lý Nguyên. Dù có số ít người ghen tị thì cũng sẽ không ngốc đến mức để lộ ra ngoài.
Rốt cuộc thì hơn mười nam sinh chơi chung nhóm bọn họ đều ngầm coi Lý Nguyên là dẫn đầu.
Huống chi, bọn họ đều biết thành tích võ đạo của Lý Nguyên rất cao, điểm được công bố thuộc top 10 của khối.
“Em cũng chưa đi nữa.” Nhiều người hô lên.
“Được rồi, nếu có cơ hội thì tôi sẽ dẫn các cậu đi.” Lý Nguyên cười nói: “Hôm nay thì không được, do tôi cũng mới đi lần đầu thôi.”
Mọi người sôi nổi gật đầu.
…
Lầu tinh anh và lầu võ đạo lớp mười hai cách nhau một sân thể dục nhỏ và lầu văn phòng. Vậy nên khu vực này vô cùng yên tĩnh.
Cây xanh hai bên đường phủ xuống bóng râm, gió nhẹ thổi lên người, rất là mát mẻ.
“Lầu tinh anh.” Lý Nguyên rất nhanh thì đến dưới lầu tinh anh, nhìn qua là thấy phong cách cổ xưa.
Phía trước tòa nhà có một pho tượng.
“Đông Phương Cực.” Lý Nguyên nhận ra pho tượng là ai.
Cường giả mạnh nhất văn minh nhân loại, cường giả mạnh nhất nước Hạ, người sáng lập võ điện Tinh Hỏa, người đầu tiên sống sót đi ra khỏi trung tâm hạch bạo.
Ông ấy là thần tượng mà Lý Nguyên sùng bái nhất.
“Võ đạo chính là tôi!” Lý Nguyên đến gần pho tượng, phía dưới có khắc câu nói nổi tiếng của đối phương.
Một giờ chiều là thời gian phải quay lại phòng võ đạo để tu luyện, nên có khá nhiều học sinh ra vào.
Có điều, không có ai chú ý đến Lý Nguyên.
Lớp mười cho rằng Lý Nguyên là lớp mười một hoặc mười hai. Lớp mười hai cho rằng Lý Nguyên là lớp mười một.
Có lẽ là Lý Nguyên có chút nổi tiếng trong khối mười hai. Nhưng cũng chỉ nổi tiếng bằng cái tên thôi.
Ngoài bạn học cùng lớp ra thì các bạn lớp khác rất ít quen biết cậu.
“Lý Nguyên!” Một giọng nói mang theo vui vẻ vang lên.
Lý Nguyên quay đầu lại nhìn, bóng dáng vạm vỡ như gấu chó mặc đồng phục võ đạo đi qua.
“Vạn Tiêu, đã lâu không gặp.” Lý Nguyên cười nói.
Hóa ra là Vạn Tiêu đã chuyển vào lớp tinh anh kể từ khi thức tỉnh linh tính võ đạo.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Vạn Tiêu cười nói.
Tuy rằng bọn họ học chung trường, nhưng mà lại học khác lớp, muốn gặp một lần cũng rất khó.
“Theo kinh nghiệm trước đây, nếu văn minh nhân loại thật sự chiếm ưu thế, thì khi gặp đợt tấn công đầu tiên, phe ta sẽ nhanh chóng tổ chức đại quân và võ giả giết qua Tinh Giới…”
Thành tích các môn khoa học tự nhiên của Lý Nguyên bình thường, nhưng mà thành tích các môn khoa học xã hội lại không tệ, nhất là các môn lịch sự địa lý, và đặc biệt là lịch sử cận đại.
“Chiến sự ở Tinh Giới La Bố Hải đã kéo dài liên tục nửa tháng, chiến tuyến dường như ở mấy lối vào lớn trước Tinh Giới.” Trong mắt Lý Nguyên tràn đầy lo lắng.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ liên quân nhân loại không thể đánh lùi sinh vật Tinh Giới.
Chắc là tình hình chiến sự rất thảm thiết.
“Chỉ mong chú có thể bình an trở về.” Lý Nguyên thầm nói. Những ngày qua, chú thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho mình, bảo mình đừng lo lắng.
“Chu Khải, Nghiêm Châu, tôi ăn xong rồi, đi trước nhé.” Lý Nguyên cầm hộp cơm, định đi về phía bàn ăn.
“Anh Nguyên, đợi bọn em cùng đi phòng võ đạo với!” Chu Khải hô lên: “Bọn em ăn xong ngay đây!”
“Tôi muốn đi lầu tinh anh, không cùng đường với các cậu.” Lý Nguyên nhỏ giọng nói.
Trường Trung Học Số 1 khu Quan Ải có diện tích rất lớn. Khu dạy học được chia thành bốn lầu là lầu văn hóa, lầu võ đạo, lầu văn phòng, lầu tinh anh.
Lầu tinh anh được tạo thành từ ba phòng võ đạo siêu to và hơn mười phòng võ đạo độc lập, có tổng cộng chưa đến hai trăm học sinh.
“Đi lầu tinh anh hả?” Đám Chu Khải, Nghiêm Châu chưa kịp phản ứng.
“Tìm người hả? Vạn Tiêu sao?” Nghiêm Châu tò mò hỏi.
“Sau này tôi sẽ huấn luyện ở bên kia.” Lý Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Trường học duyệt cho tôi một phòng võ đạo độc lập. Sau này tôi sẽ tự học và tu luyện bên kia.”
Cứ hai ngày thầy Hứa mới dạy một buổi võ đạo. Trường học không nhắc đến chuyện học bổng, Lý Nguyên tất nhiên sẽ không đi nói ra để chọc người ta ghen ghét.
Còn phòng võ đạo độc lập hả? Nó ở ngay đó, sớm hay muộn gì người ta cũng biết, Lý Nguyên bèn nói thẳng ra luôn.
“Phòng võ đạo độc lập? Trời ạ!”
“Anh Nguyên…”
“Chắc chắn là thầy Hứa duyệt rồi!”
“Anh Nguyên trâu bò!” Hơn mười người bọn Nghiêm Châu, Chu Khải lập tức bùng nổ, ai cũng kích động hô lên, dẫn tới sự chú ý của đám học sinh xung quanh.
“Nhỏ giọng chút, tôi chỉ nói cho các cậu nghe thôi, đừng đi nói khắp nơi.” Lý Nguyên nhỏ giọng nói.
“Hiểu rồi!”
“Anh Nguyên, bọn em muốn đi mở rộng tầm mắt, em chưa vào phòng võ đạo độc lập lần nào hết!”
“Phòng võ đạo độc lập cơ đấy! Em chưa từng dám nghĩ tới!” Đám nam sinh nhỏ giọng lại, nhưng mà người nào cũng tò mò.
Bọn họ không ghen tị với Lý Nguyên. Dù có số ít người ghen tị thì cũng sẽ không ngốc đến mức để lộ ra ngoài.
Rốt cuộc thì hơn mười nam sinh chơi chung nhóm bọn họ đều ngầm coi Lý Nguyên là dẫn đầu.
Huống chi, bọn họ đều biết thành tích võ đạo của Lý Nguyên rất cao, điểm được công bố thuộc top 10 của khối.
“Em cũng chưa đi nữa.” Nhiều người hô lên.
“Được rồi, nếu có cơ hội thì tôi sẽ dẫn các cậu đi.” Lý Nguyên cười nói: “Hôm nay thì không được, do tôi cũng mới đi lần đầu thôi.”
Mọi người sôi nổi gật đầu.
…
Lầu tinh anh và lầu võ đạo lớp mười hai cách nhau một sân thể dục nhỏ và lầu văn phòng. Vậy nên khu vực này vô cùng yên tĩnh.
Cây xanh hai bên đường phủ xuống bóng râm, gió nhẹ thổi lên người, rất là mát mẻ.
“Lầu tinh anh.” Lý Nguyên rất nhanh thì đến dưới lầu tinh anh, nhìn qua là thấy phong cách cổ xưa.
Phía trước tòa nhà có một pho tượng.
“Đông Phương Cực.” Lý Nguyên nhận ra pho tượng là ai.
Cường giả mạnh nhất văn minh nhân loại, cường giả mạnh nhất nước Hạ, người sáng lập võ điện Tinh Hỏa, người đầu tiên sống sót đi ra khỏi trung tâm hạch bạo.
Ông ấy là thần tượng mà Lý Nguyên sùng bái nhất.
“Võ đạo chính là tôi!” Lý Nguyên đến gần pho tượng, phía dưới có khắc câu nói nổi tiếng của đối phương.
Một giờ chiều là thời gian phải quay lại phòng võ đạo để tu luyện, nên có khá nhiều học sinh ra vào.
Có điều, không có ai chú ý đến Lý Nguyên.
Lớp mười cho rằng Lý Nguyên là lớp mười một hoặc mười hai. Lớp mười hai cho rằng Lý Nguyên là lớp mười một.
Có lẽ là Lý Nguyên có chút nổi tiếng trong khối mười hai. Nhưng cũng chỉ nổi tiếng bằng cái tên thôi.
Ngoài bạn học cùng lớp ra thì các bạn lớp khác rất ít quen biết cậu.
“Lý Nguyên!” Một giọng nói mang theo vui vẻ vang lên.
Lý Nguyên quay đầu lại nhìn, bóng dáng vạm vỡ như gấu chó mặc đồng phục võ đạo đi qua.
“Vạn Tiêu, đã lâu không gặp.” Lý Nguyên cười nói.
Hóa ra là Vạn Tiêu đã chuyển vào lớp tinh anh kể từ khi thức tỉnh linh tính võ đạo.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Vạn Tiêu cười nói.
Tuy rằng bọn họ học chung trường, nhưng mà lại học khác lớp, muốn gặp một lần cũng rất khó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất