Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 29: Tiền Cược Hợp Pháp (2)

Trước Sau
“Chị ơi!” Cổ Cường Hãn vô thức siết chặt vai Lý Nguyên.

“Nếu để chị biết em đi khiêu chiến với người ta nữa, chị sẽ làm cho em biết có gọi mẹ cũng chẳng có tác dụng gì.”

Cổ Cường Hãn xấu hổ vò đầu, không dám nói lời nào.

Từ nhỏ đến lớn, Cổ Cường Hãn vẫn luôn sợ hãi người chị họ chỉ lớn hơn mình nửa tuổi này.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

“Đừng trách cậu ta. Bọn tôi đều không sao cả.” Lý Nguyên cười nói.

Lý Nguyên nhìn một cái là nhận ra ngay thiếu nữ là ai.

Cô từng nhiều lần phát biểu trước đại hội toàn trường.

Kể từ khi vào trường học, tên của cô vẫn luôn nằm trên bảng danh dự.

Đó chính là Lâm Lam Nguyệt, top 1 võ đạo lớp 12, thiên tài võ đạo được công nhận là có khả năng thi đỗ đại học Tinh Không!

“Cậu không trách là tốt rồi.”

Thiếu nữ gật đầu, tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Lý Nguyên: “Lý Nguyên, em trai tôi khiêu chiến với cậu là sai, nhưng mà thầy Hứa nói kỹ nghệ võ đạo của cậu mạnh hơn tất cả mọi người trong lớp chúng tôi, không chỉ có một mình em trai tôi không phục.”

“Trên thực tế, tôi cũng không phục.”

Lý Nguyên sửng sốt.

Vạn Tiêu cũng ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Cố Cường Hãn sáng rực lên. Cậu ta rất phấn khích, bởi vì hiểu rất rõ tính cách của chị họ mình, mặt ngoài trông có vẻ hiền lành, thực tế thì cứng rắn từ tận xương cốt.

“Tôi cũng muốn học hỏi từ chỗ cậu, xem người giỏi dùng thương, thương người gần như hợp nhất trong miệng thầy Bác lợi hại đến thế nào.” Thiếu nữ nhìn chằm chằm Lý Nguyên: “Có điều, không phải là thực chiến, mà là so trên Mạng Cận Chiến Tinh Không. Cậu thấy sao?”

Mạng Cận Chiến Tinh Không là chiến đấu giả thuyết, sẽ không có người nào bị thương.

“Tôi được lợi ích gì?” Lý Nguyên nhún vai cười nói: “Tôi chưa từng làm chuyện không có lợi ích.”



“Lợi ích?” Lâm Lam Nguyệt nhíu mày.

“Thế này đi, chúng ta đánh cược.” Lý Nguyên cười nói: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ công khai thừa nhận cậu là top 1 kỹ nghệ võ đạo toàn khối.”

“Nếu tôi thắng, cậu phải trả tôi hai nghìn lam tinh tệ. Cậu thấy sao?” Lý Nguyên mỉm cười.

“Cậu cược cái gì thế hả?” Cổ Cường Hãn trừng Lý Nguyên: “Chỉ lời không lỗ, nằm mơ đi!”

“Tùy các cậu.” Lý Nguyên cười nói: “Không đồng ý thì đi đi, đừng làm phiền tôi tu luyện.”

“Được rồi, tôi đồng ý với cậu.” Lâm Lam Nguyệt nhìn Lý Nguyên.

“Chị!” Cổ Cường Hãn ngạc nhiên.

“Câm miệng!” Lâm Lam Nguyệt nhíu mày.

“Vậy hẹn hai giờ chiều chủ nhật, được không?” Lý Nguyên cười nói: “Thêm V đi, sau đó tôi sẽ gửi tên tài khoản cho cậu.”

“Ok!”

Hai bên nhanh chóng trở thành bạn bè trên internet giả thuyết.

“Cổ Cường, đi thôi!” Lâm Lam Nguyệt quay người đi. Cổ Cường Hãn bất đắc dĩ đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Nguyên và Vạn Tiêu.

“Lý Nguyên, lỗ to rồi!” Vạn Tiêu không nhịn được nói: “Cậu không biết chứ nhà Lâm Lam Nguyệt rất giàu, lúc nãy cậu cược năm nghìn hoặc là mười nghìn lam tinh tệ, tôi đoán cô ấy đều sẽ đồng ý.”

Lý Nguyên lắc đầu: “Đồ ngốc!”

“Luật pháp nước Hạ quy định, tiền cược trên Mạng Cận Chiến Tinh Không đối với vị thành niên là không được nhiều hơn hai nghìn lam tinh tệ.”

“Nhiều hơn hai nghìn lam tinh tệ là không hợp pháp.”

“Hợp pháp?” Vạn Tiêu sửng sốt, giơ ngón tay cái lên: “Lý Nguyên, tôi phục cậu luôn rồi.”

“Muốn làm chuyện lớn thì phải nghiên cứu pháp luật trước.” Lý Nguyên cười nói.



Sau đó, Lý Nguyên chợt thay đổi đề tài: “Lâm Lam Nguyệt và Cổ Cường Hãn là chị em hả?”

“Ừ.” Vạn Tiêu nói: “Hình như là chị em họ, dù sao thì chính là không cùng họ. Mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Cổ Cường Hãn không sợ ai cả, chỉ sợ chị của cậu ta thôi.”

“Theo cậu ta nói thì là vì đánh không thắng mới sợ, chờ đánh thắng là sẽ không sợ nữa.” Vạn Tiêu cười nói: “Nhưng tôi cảm thấy, cả đời này cậu ta đều sẽ đánh không thắng chị cậu ta.”

“Dù là cậu, khi mặc giáp chiến đấu, tôi đoán cũng không phải là đối thủ của Lâm Lam Nguyệt.” Vạn Tiêu nghiêm túc nói.

Lý Nguyên gật đầu.

Mình chỉ là có chút nổi tiếng ở khối 12, còn Lâm Lam Nguyệt là ai ai cũng biết.

Xinh đẹp chỉ là một phần nhỏ thôi.

Trong mấy nghìn học sinh Trường Trung Học Số 1 khu Quan Sơn, chẳng lẽ không có nổi vài nữ sinh xinh đẹp?

Là trường học trọng điểm của tỉnh, trường học chưa từng nhắc đến hoa khôi nam vương gì cả.

Đa số học sinh ngay cả bạn học cùng lớp cũng không quan tâm, huống chi là bạn học lớp khác.

Lâm Lam Nguyệt là “nhân vật công chúng” duy nhất, chủ yếu là vì thành tích võ đạo top 1 bỏ xa các top khác của mình.

Top 1 tuyệt đối!

Bắt đầu từ năm lớp 10, dù là kì kiểm tra lớn hay nhỏ, cứ hễ liên quan đến võ đạo, cơ bản đều là top 1.

Kì thi cuối kì hai, cô được 875 điểm, tổng điểm 962.5, bỏ xa top 2 tới tận 50 điểm.

Một lần ngoại lệ duy nhất chính là điểm đơn thi kỹ nghệ võ đạo cuối kì hai.

Lần đầu tiên bị Lý Nguyên đoạt top 1.

“Mặc giáp chiến đấu?” Lý Nguyên nghĩ nghĩ: “Tố chất thân thể của cô ấy là cấp mấy?”

“Chắc là hơn cấp 8.” Vạn Tiêu nói: “Chỉ là suy đoán của tôi thôi. Bởi vì từ khi tôi chuyển đến lớp tinh anh, lớp học chưa có kì kiểm tra nào cả.”

Lý Nguyên gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau