Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 37: 192 Trận! 496 Điểm! (2)

Trước Sau
Lúc này.

Lý Nguyên đã nhận được thông báo của hệ thống: “Chúc mừng bạn, Kẻ Phòng Ngự - Nguyên, bạn đã thắng cuộc so tài cấp Hoàng Kim này, điểm tích lũy + 10!”

“Điểm xếp hạng của cô ấy cao hơn mình sao?”

“Nên hệ thống xét duyệt, mình thắng và được cộng thêm điểm?” Lý Nguyên nói thầm.

Thắng được một cuộc so tài, lấy được mười điểm tích lũy đã coi là rất cao rồi.

“Ghép đôi tiếp.” Lý Nguyên nghĩ.



Trong mộ không gian cá nhân khác.

“Phiền quá!”

“Lý Nguyên đáng chết, chắc chắn cậu ta cố ý, aaa!”

Một mình đứng trước cảnh tinh không, Lâm Lam Nguyệt nhuộm tóc đỏ rốt cuộc cũng không nhịn được mà bộc phát ra. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nguyền rủa cậu cả đời không cưới được vợ.”

Lâm Lam Nguyệt không để ý việc mình thua.

Thi Đấu Xếp Hạng, cô đã thua không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu chỉ đơn thuần là thua hai lần trước Lý Nguyên, cô sẽ không tức đến vận.

Đã thách đấu, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần thua rồi.

Quan trọng là cách thua.

Cả hai lần cô đều bị trường thương đâm thủng ngực. Một lần là trùng hợp, hai lần còn là trùng hợp nữa sao?”

“Bình tĩnh! Lâm Lam Nguyệt, mày phải bình tĩnh.” Lâm Lam Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Tu hành võ đạo, trước tiên phải tỉnh táo, gặp chuyện cũng không được hoảng.”

Bất chợt.

Tích…

Có tiếng thông báo truyền tin.



Cô nhìn cái tên hiển thị trên hình chiếu truyền tin.

“Anh hai?” Lâm Lam Nguyệt hơi do dự, thấp giọng nói: “Tiểu Thanh, bắt máy.”

Vù…

Hình chiếu biến ảo, một người đàn ông trẻ mặc đồng phục tập võ màu xanh da trời, rất đẹp trai, xuất hiện trên hình chiếu.

Ngoại hình của người đàn ông này khá giống Lâm Lam Nguyệt.

“Em gái.”

Người đàn ông cười nói.

“Anh hai.” Lâm Lam Nguyệt đè lại sự phiền não trong lòng, nở nụ cười tươi tắn: “Sao tự nhiên lại gọi em?”

“Sao? Anh không thể liên lạc với em à?” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói.

“Hừ!”

Lâm Lam Nguyệt không khỏi khẽ hừ: “Anh hai, anh tự tính đi, đã bao lâu rồi anh không liên lạc với em?”

Người đàn ông trẻ nở nụ cười cưng chiều, nói: “Anh nghe Tiểu Cường nói em thách đấu với một bạn học trên Mạng Cận Chiến Tinh Không nên tới quan tâm em này.”

“Cái tên Cổ Cường Hãn lắm mồm.” Lâm Lam Nguyệt cau mày nói: “Ngày mai đến trường cô sẽ dạy dỗ lại nó.”

“Tiểu Cường lo lắng cho em, nên mới nói với anh mà.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Em là chị, đừng có ức hiếp em ấy.”

“Em biết rồi.” Lâm Lam Nguyệt kéo dài âm điệu.

Nhưng trong lòng cô lại tính toán, ngày mai đến trường sẽ chỉnh Cổ Cường Hãn thế nào.

“Anh xem video chiến đấu của em rồi.” Người đàn ông trẻ tuổi nghiêm túc nói: “Em thua cũng rất bình thường. Ngoài binh khí không tốt ra, trình độ thương pháp của nam sinh kia cao hơn em rất nhiều, anh đoán cũng phải là cấp ba trung cấp đó.”

“Cấp ba trung cấp ạ?” Lâm Lam Nguyệt giật mình.

Cô biết sự phân chia trình độ kĩ thuật võ đào.

Cô có thể cảm nhận được kĩ thuật võ đạo của Lý Nguyên cao hơn mình, nhưng không ngờ lại mạnh hơn mình nhiều như thế.

“Thân pháp của cậu ấy, chắc cũng cấp ba đó, có lẽ sẽ có hy vọng vào bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh.” Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Đủ tiêu chuẩn tuyển sinh đặc biệt đó.”



“Bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh ạ?” Lam Lâm Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.

Dựa vào điều kiện gia đình, đương nhiên cô hiểu được ý nghĩa của bảng xếp hạng này.

“Tố chất thân thể của cậu ấy thế nào?” Người đàn ông trẻ tuổi tùy ý hỏi.

“Cũng thường thôi, chắc hơn cấp 6, còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo.” Lam Lâm Nguyệt lắc đầu.

Cô cũng biết chút ít về tình trạng của Lý Nguyên.

“Còn chưa thức tỉnh linh tĩnh võ đạo sao?” Người đàn ông trẻ tuổi sửng sốt, lắc đầu: “Hơi tiếc.”

Anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, không quan tâm thật sự.

Đối với anh ấy, Lý Nguyên tốt hay không cũng không quan trọng.

“Em gái, kiếm pháp của em đột phá cấp ba rồi đúng không?” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Thi đấu bình thường, có thi một trăm lần em cũng khó thắng được nam sinh kia.”

Lâm Lam Nguyệt không tự chủ được mà cắn môi.

Cô không lam lòng, nhưng cô biết ánh mắt của anh hai mình, cao minh hơn cả thầy Hứa Bác nữa.

“Em có một người bạn có kỹ thuật võ đạo cao như thế là chuyện tốt.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Cũng coi như cảnh tỉnh em, tránh để em luôn cho rằng mình là số một của trường mà tự cao tự đại.”

“Em có đâu.” Lam Lâm Nguyệt cau mày: “Anh hai, anh tới an ủi em hay giáo huấn em?”

“Ha ha, được rồi.”

“Anh hai sai rồi, không dạy dỗ em nữa.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nói: “Em cố gắng rèn luyện kiếm pháp đi, còn nửa năm nữa, tranh thủ lọt vào bảng xếp hạng Thiếu Niên Lam Tinh.”

“Có được lí lịch này, khi em vào đại học Tinh Không sẽ được coi trọng hơn, bố cũng có thể xin gia tộc cho em nhiều tài nguyên hơn.” Người đàn ông trẻ tuổi nói.

“Dạ, em biết rồi.” Lâm Lam Nguyệt gật đầu.

Tuổi của cô không nhỏ nữa, đã sắp trưởng thành rồi, nên cô hiểu rõ chuyện thay đổi của gia tộc.

Có quá nhiều con cháu, chỉ khi mình đủ ưu tú thì mới được gia tộc bồi dưỡng.

Nếu không, dù có trưởng thành, mỗi tháng cô cũng chỉ có năm mươi ngàn Lam Tinh tệ sinh hoạt phí thôi.

Thứ khác thì không cần nghĩ đến nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau