Chương 5: Ta Xem Trọng Ngươi
“Lý Nguyên, đây mới là phòng tu luyện của võ giả thật sự, võ giả nhập gia cũng có thể yên tâm tu luyện ở đây.” Vạn Tiêu ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, trong ánh mắt có một tia hâm mộ: “Phòng tu luyện nhà tôi chưa tới một trăm mét vuông nữa, diện tích không bằng một phần năm phòng này của thầy Hứa, cũng không có phòng vật lí trị liệu chuyên môn.”
“Thường ngày tớ mà muốn tập vật lí trị liệu thì phải nhờ bố lái xe chở đến võ điện, rất phiền.”
Lý Nguyên không lên tiếng.
Phòng vật lí trị liệu sao? Trong nhà cậu còn không có phòng tu luyện riêng nữa.
Còn việc đến võ điện, cậu cũng không có tiền.
Theo như Lý Nguyên biết, phòng tu luyện của võ giả rộng khoảng mấy trăm mét vuông như căn phòng này, chỉ tính tiền trang thiết bị thôi cũng có giá hơn mười triệu Lam Tinh tệ.
Giá phòng trống ở khu vực khá tốt tại thành phố Giang là hơn hai mươi ngàn Lam Tinh tệ cho một mét vuông.
Lý Nguyên phỏng đoán, tổng giá trị của căn phòng võ đạo này ít nhất cũng phải hai mươi triệu Lam Tinh tệ.
Lương tháng của người dân thành phố Giang là bao nhiêu chứ? Lý Nguyên nhớ cách đây không lâu cậu có xem thời sự, chắc là 11342 Lam Tinh tệ.
Thu nhập trung bình còn thấp hơn.
“Hai em vào đi.” Thầy Hứa Bác đứng ở giữa phòng võ đạo, cơ thể như một cây cột điện làm bằng sắt, cánh tay kim loại kia tràn đầy sức uy hiếp.
Khí tức của Hứa Bác đã thu lại nhiều so với lúc ở phòng học.
Nhưng ở nơi tối tăm, nó lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn.
“Em chào thầy.” Lý Nguyên và Vạn Tiêu đều rất lễ phép.
“Vạn Tiêu, tôi đã trình đơn xin chuyển lớp của em lên rồi, chắc sẽ được thông qua trước sáu giờ tối. Sau khi được thông qua, ngày mai em lên lớp tinh anh học luôn.” Hứa Bác nhìn Vạn Tiêu, nói.
Vạn Tiêu có biệt danh Gấu Chó, vóc dáng khôi ngô, nhưng lại có vẻ nhỏ nhắn khi đứng trước mặt Hứa Bác.
“Nhanh vậy ạ?” Vạn Tiêu hơi bất ngờ.
“Đừng lo lắng, tôi không đuổi em.” Giọng Hứa Bác rất lạnh lùng, cũng rất kiên nhẫn: “Thức tỉnh linh tính thì có thể tu luyện tu hành pháp cao cấp, hiệu xuất tu luyện vượt xa tu hành pháp cơ bản.”
“Ngày càng gần thời gian thi đại học rồi, em thức tỉnh linh tính võ đạo rất muộn, đi vào lớp tinh anh sớm chút, nói không chừng đến lúc thi đại học sẽ được thêm mấy điểm.”
Hứa Bác nói tiếp: “Lát nữa đơn được thông qua, quyển Bảy Đại Tu Hành Pháp Nhập Môn sẽ được gửi vào tài khoản học sinh của em. Tôi nhớ nhà em có phòng tu luyện, tối nay em đừng học tiết tự học nữa, về nhà thử tu luyện từng cái một đi, xem thử tu hành pháp nào hợp với em nhất.”
“Sau khi chọn được tu hành pháp cao cấp, ngày mai em đi báo cáo, thầy giáo lớp tinh anh sẽ dạy một một cho em, cho đến khi em học được hết.” Hứa Bác nói.
“Em cảm ơn thầy.” Vạn Tiêu cảm kích nói.
Cậu ấy đã biết, Hứa Bác không muốn đuổi mình đi, trái lại còn nghiêm túc cân nhắc cho mình.
“Đi đi.” Hứa Bác vẫy tay.
Vạn Tiêu hành lễ, xoay người rời đi.
“Lý Nguyên.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên, trong mắt lộ ra chút tò mò: “Thương pháp và thân pháp của em chắc đã đạt đến cấp ba rồi nhỉ.”
Đoạn ba sao? Lý Nguyên sửng sốt.
Bình thường nhà trường dạy học không hề chia ra cấp một, cấp hai, cấp ba.
Chỉ có điểm số kỹ thuật mà thôi.
“À, tôi quên mất.” Nhìn biểu hiện của Lý Nguyên, Hứa Bác nhận ra mình nói sai: “Đây là cách nói của võ giả nhập giai, tôi đổi cách hỏi khác vậy, cấp bậc của em ở trên Tinh Không Cách Đấu Võng Không đã đến Hoàng Kim chưa?”
“Nửa tháng trước mới tới ạ.” Lý Nguyên nói.
Lam Tinh, thậm chí là bảy tinh cầu lớn, đều có khoang internet giả thuyết riêng của mỗi tinh cầu, độ mô phỏng thực tế cao hơn 70%. Trong khoang internet giả thuyết đó, trò chơi sốt dẻo nhất chính là Tinh Không Cách Đấu Võng Không.
“Tinh Không Cách Đấu Võng Không rất đặc biệt, cũng không chỉ là trò chơi đơn thuần.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Nó chủ yếu kiểm tra kỹ thuật võ đạo của cá nhân, cũng rèn luyện người chơi.”
Lý Nguyên không khỏi gật đầu.
Nguyên nhân Tinh Không Cách Đấu Võng Không trở nên thịnh hành và được toàn bộ liên minh Thất Tinh quảng bá trên khắp các tinh cầu có quan hệ không thể tách rời với việc tác dụng thúc đẩy thực tế cực lớn của nó.
“Có thể đứng vững ở cấp Hoàng Kim, chứng minh thương pháp và thân pháp của em đều đã đạt tiêu chuẩn của cấp ba rồi.” Hứa Bác nói: “Tuổi này của em, kĩ thuật võ đạo có thể đạt tới mức này, vô cùng tốt.”
Lý Nguyên cười nói: “Là thầy dạy tốt ạ.”
Hiếm khi trên gương mặt lạnh lùng của Hứa Bác xuất hiện nụ cười tươi.
“Tố chất thân thể của em cũng tăng lên rất nhanh.” Trong mắt Hứa Bác có chút tò mò: “Có thể nói cho thầy biết nguyên nhân không?”
Ông ấy thực sự rất tò mò.
“Em chỉ tu luyện bình thường thôi.” Lý Nguyên lắc đầu nói: “Thầy biết gia cảnh nhà em mà, em không mua nổi nữa dược vật đặc biệt.”
“Yên tâm đi, thầy không nghi ngờ em dùng thuốc cấm kích thích tiềm năng sinh mệnh.” Hứa Bác nói.
Ở thời đại này, có vài loại thuốc có thể làm tăng tố chất thân thể cực nhanh, nhưng phần lớn đều là bỏ ra nhiều hơn nhận được tiềm lực sinh mệnh, dục tốc bất đạt.
Sau khi sử dụng , thuốc sẽ để lại hậu di chứng nghiêm trọng, nhẹ thì thực lực khó tăng lên lại, nặng thì chết sớm.
Mấy mươi năm trước, lúc mới bắt đầu thi đại học võ đạo, rất nhiều học sinh âm thầm sử dụng thuốc, hy vọng có thể thi đậu một trường tốt.
Sau đó, quy tắc thi đại học võ đạo được hoàn thiện, loại dược vật và dược dịch này đã bị liệt vào danh sách thuốc cấm, không thể tùy ý sản xuất và sử dụng.
Trước khi thi đại học, nhà trường sẽ sử dụng các loại dụng cụ để kiểm tra toàn diện cho học sinh.
“Tu luyện bình thường mà tiến bộ được đến mức này sao? Rất tốt!” Hiếm khi Hứa Bác nở nụ cười: “Tôi rất coi trọng em trở thành võ giả.”
“Coi trọng em sao?” Lý Nguyên sửng sốt.
Sau khi đối phương trở thành chủ nhiệm lớp, đích thực mình rất được coi trọng.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở sự coi trọng của giáo viên dành cho một học sinh giỏi.
Coi trọng mình thành võ giả sao? Đây là lần đầu tiên thầy Hứa nói vậy.
Trở thành võ giả quá khó khăn!
“Thầy, em còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo nữa.” Lý Nguyên không nhịn được mà nói.
“Thức tỉnh linh tính quan trọng lắm à?” Hứa Bác hỏi ngược lại.
Lý Nguyên nghi ngờ, không quan trọng sao?
“Rất quan trọng.” Hứa Bác lẩm bẩm: “Nhưng ở một phương diện nào đó, nó cũng không quan trọng lắm.”
Lý Nguyên hơi nghi ngờ.
“Linh tính võ đạo là gì? Về bản chất, nó là độ phù hợp với bảy tu hành pháp cao cấp.” Hứa Bác nói.
“Độ phù hợp hơn chín mươi phần trăm mới có thể tu luyện tu hành pháp cao cấp trước thời hạn, sẽ làm tố chất thân thể tăng lên, hiệu suất cũng tăng lên rất nhiều.” Hứa Bác nói: “Như vậy, hy vọng trở thành một võ giả mạnh sẽ tăng lên nhiều.”
“Đây chính là nguyên nhân khiến liên minh Thất Tinh cực kì coi trọng linh tính võ đạo.”
“Cũng là nguyên nhân mà kể cả năm trường top của cả nước cũng thiên vị những học sinh đã thức tỉnh linh tính võ đạo.”
“Dù sao đi nữa, tu luyện tu hành pháp cao cấp sớm thì xác suất trở thành võ giả nhập giai cũng cao hơn, cũng trở thành võ giả khi còn trẻ hơn, hy vọng lấy được thành tựu lớn hơn.”
Lý Nguyên không khỏi gật đầu.
Lúc còn trẻ, khí huyết thịnh vượng, dễ dàng đột phó tu hành võ đạo hơn.
“Tu hành võ đạo là sự tiến hóa thần kì của sinh mệnh.” Trong ánh mắt của Hứa Bác có một tia sáng: “Trên thực tế, con người chúng ta còn biết rất ít về tu hành sinh mệnh, bất kể là chín tu hành pháp cơ bản hay là bảy tu hành pháp cao cấp… đều là những thứ mà đông đảo các võ giả cao giai của liên minh Thất Tinh từng bước tổng kết ra được trong trăm năm qua.”
“Hơn tám mươi năm trước, vào lần đầu tiên tổ chức thi đại học, liên minh Thất Tinh công bố, chỉ có ba tu hành pháp cao cấp.”
Ánh mắt Lý Nguyên sáng lên.
Thầy Hứa Bác đã nói ra rất nhiều tin tức mà trước kia cậu không biết rõ.
“Tất cả các tu hành pháp, mục đích đều là thúc đẩy sinh mệnh tiến hóa, khiến tố chất thân thể của chúng ta không ngừng tăng lên.” Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên: “Còn em, em chỉ cần tu luyện tu hành pháp cơ bản, không có tài nguyên quý hiếm gì, tốc độ tiến bộ về tố chất thân thể đã sắp đuổi kịp hầu hết học sinh ở lớp tinh anh rồi.”
“Điều này chứng minh cái gì?”
“Nói không chừng, thiên phú thật sự của em rất cao đó.” Hứa Bác khẽ thở dài: “Nhưng mà, em lại không phù hợp với bất kỳ môn nào trong bảy tu hành pháp cao cấp.”
“Nói không chừng thiên phú của em rất cao thì sao?” Con ngươi của Lý Nguyên co lại.
Cậu không khỏi nghĩ đến bảng số liệu hiển thị ở Thần Cung, câu cuối cùng có ghi: “trong cơ thể ẩn chứa một loại linh tính nào đó chưa thức tỉnh”.
Lý Nguyên tin tưởng sự thăm dò của giao diện trong Thần Cung, cả năm qua nó chưa từng bị lỗi.
Chắc là đáng tin cậy hơn suy đoán của thầy Hứa Bác.
Tin tức mà thầy Hứa Bác nói ra hôm nay cũng khiến Lý Nguyên suy nghĩ nhiều hơn.
Trước đây, Lý Nguyên đã nhiều lần tìm kiếm trên khoang internet giả tưởng, khổ nỗi không đủ quyền hạn nên có rất nhiều tin tức, cậu không tìm ra được.
“Thiên phú của mình rất cao sao? Mình có Tâm Linh Thần Cung, có lẽ đây cũng là một thiên phú.” Lý Nguyên thầm nghĩ.
Hơn trăm năm qua, rất nhiều tu hành pháp dần dần phát triển. Theo sự phát triển của khoa học kĩ thuật, rất nhiều võ giả cũng ra đời trong nền văn minh nhân loại.
Mà những võ giả tuyệt thế có thể bay lên trời, chui xuống đất, sống sót sau vụ nổ hạt nhân, có quá trình trưởng thành của ai mà không tràn đầy truyền kỳ cơ chứ?
Lý Nguyên không hề cảm thấy mình có được Tâm Linh Thần Cung thì mình đặc biệt.
“Thưa thầy, em nên làm thế nào ạ?” Lý Nguyên chủ động hỏi.
Cậu rất thông minh, thầy Hứa Bác đã gọi mình tới đây, chắc chắn không chỉ là để động viên mình.
“Kiên trì và bền bỉ.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên. Ông ấy vốn định nói là “tuần tự từng bước” nhưng lời đến khóe miệng lại đổi sang câu khác.
“Thường ngày tớ mà muốn tập vật lí trị liệu thì phải nhờ bố lái xe chở đến võ điện, rất phiền.”
Lý Nguyên không lên tiếng.
Phòng vật lí trị liệu sao? Trong nhà cậu còn không có phòng tu luyện riêng nữa.
Còn việc đến võ điện, cậu cũng không có tiền.
Theo như Lý Nguyên biết, phòng tu luyện của võ giả rộng khoảng mấy trăm mét vuông như căn phòng này, chỉ tính tiền trang thiết bị thôi cũng có giá hơn mười triệu Lam Tinh tệ.
Giá phòng trống ở khu vực khá tốt tại thành phố Giang là hơn hai mươi ngàn Lam Tinh tệ cho một mét vuông.
Lý Nguyên phỏng đoán, tổng giá trị của căn phòng võ đạo này ít nhất cũng phải hai mươi triệu Lam Tinh tệ.
Lương tháng của người dân thành phố Giang là bao nhiêu chứ? Lý Nguyên nhớ cách đây không lâu cậu có xem thời sự, chắc là 11342 Lam Tinh tệ.
Thu nhập trung bình còn thấp hơn.
“Hai em vào đi.” Thầy Hứa Bác đứng ở giữa phòng võ đạo, cơ thể như một cây cột điện làm bằng sắt, cánh tay kim loại kia tràn đầy sức uy hiếp.
Khí tức của Hứa Bác đã thu lại nhiều so với lúc ở phòng học.
Nhưng ở nơi tối tăm, nó lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn.
“Em chào thầy.” Lý Nguyên và Vạn Tiêu đều rất lễ phép.
“Vạn Tiêu, tôi đã trình đơn xin chuyển lớp của em lên rồi, chắc sẽ được thông qua trước sáu giờ tối. Sau khi được thông qua, ngày mai em lên lớp tinh anh học luôn.” Hứa Bác nhìn Vạn Tiêu, nói.
Vạn Tiêu có biệt danh Gấu Chó, vóc dáng khôi ngô, nhưng lại có vẻ nhỏ nhắn khi đứng trước mặt Hứa Bác.
“Nhanh vậy ạ?” Vạn Tiêu hơi bất ngờ.
“Đừng lo lắng, tôi không đuổi em.” Giọng Hứa Bác rất lạnh lùng, cũng rất kiên nhẫn: “Thức tỉnh linh tính thì có thể tu luyện tu hành pháp cao cấp, hiệu xuất tu luyện vượt xa tu hành pháp cơ bản.”
“Ngày càng gần thời gian thi đại học rồi, em thức tỉnh linh tính võ đạo rất muộn, đi vào lớp tinh anh sớm chút, nói không chừng đến lúc thi đại học sẽ được thêm mấy điểm.”
Hứa Bác nói tiếp: “Lát nữa đơn được thông qua, quyển Bảy Đại Tu Hành Pháp Nhập Môn sẽ được gửi vào tài khoản học sinh của em. Tôi nhớ nhà em có phòng tu luyện, tối nay em đừng học tiết tự học nữa, về nhà thử tu luyện từng cái một đi, xem thử tu hành pháp nào hợp với em nhất.”
“Sau khi chọn được tu hành pháp cao cấp, ngày mai em đi báo cáo, thầy giáo lớp tinh anh sẽ dạy một một cho em, cho đến khi em học được hết.” Hứa Bác nói.
“Em cảm ơn thầy.” Vạn Tiêu cảm kích nói.
Cậu ấy đã biết, Hứa Bác không muốn đuổi mình đi, trái lại còn nghiêm túc cân nhắc cho mình.
“Đi đi.” Hứa Bác vẫy tay.
Vạn Tiêu hành lễ, xoay người rời đi.
“Lý Nguyên.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên, trong mắt lộ ra chút tò mò: “Thương pháp và thân pháp của em chắc đã đạt đến cấp ba rồi nhỉ.”
Đoạn ba sao? Lý Nguyên sửng sốt.
Bình thường nhà trường dạy học không hề chia ra cấp một, cấp hai, cấp ba.
Chỉ có điểm số kỹ thuật mà thôi.
“À, tôi quên mất.” Nhìn biểu hiện của Lý Nguyên, Hứa Bác nhận ra mình nói sai: “Đây là cách nói của võ giả nhập giai, tôi đổi cách hỏi khác vậy, cấp bậc của em ở trên Tinh Không Cách Đấu Võng Không đã đến Hoàng Kim chưa?”
“Nửa tháng trước mới tới ạ.” Lý Nguyên nói.
Lam Tinh, thậm chí là bảy tinh cầu lớn, đều có khoang internet giả thuyết riêng của mỗi tinh cầu, độ mô phỏng thực tế cao hơn 70%. Trong khoang internet giả thuyết đó, trò chơi sốt dẻo nhất chính là Tinh Không Cách Đấu Võng Không.
“Tinh Không Cách Đấu Võng Không rất đặc biệt, cũng không chỉ là trò chơi đơn thuần.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên: “Nó chủ yếu kiểm tra kỹ thuật võ đạo của cá nhân, cũng rèn luyện người chơi.”
Lý Nguyên không khỏi gật đầu.
Nguyên nhân Tinh Không Cách Đấu Võng Không trở nên thịnh hành và được toàn bộ liên minh Thất Tinh quảng bá trên khắp các tinh cầu có quan hệ không thể tách rời với việc tác dụng thúc đẩy thực tế cực lớn của nó.
“Có thể đứng vững ở cấp Hoàng Kim, chứng minh thương pháp và thân pháp của em đều đã đạt tiêu chuẩn của cấp ba rồi.” Hứa Bác nói: “Tuổi này của em, kĩ thuật võ đạo có thể đạt tới mức này, vô cùng tốt.”
Lý Nguyên cười nói: “Là thầy dạy tốt ạ.”
Hiếm khi trên gương mặt lạnh lùng của Hứa Bác xuất hiện nụ cười tươi.
“Tố chất thân thể của em cũng tăng lên rất nhanh.” Trong mắt Hứa Bác có chút tò mò: “Có thể nói cho thầy biết nguyên nhân không?”
Ông ấy thực sự rất tò mò.
“Em chỉ tu luyện bình thường thôi.” Lý Nguyên lắc đầu nói: “Thầy biết gia cảnh nhà em mà, em không mua nổi nữa dược vật đặc biệt.”
“Yên tâm đi, thầy không nghi ngờ em dùng thuốc cấm kích thích tiềm năng sinh mệnh.” Hứa Bác nói.
Ở thời đại này, có vài loại thuốc có thể làm tăng tố chất thân thể cực nhanh, nhưng phần lớn đều là bỏ ra nhiều hơn nhận được tiềm lực sinh mệnh, dục tốc bất đạt.
Sau khi sử dụng , thuốc sẽ để lại hậu di chứng nghiêm trọng, nhẹ thì thực lực khó tăng lên lại, nặng thì chết sớm.
Mấy mươi năm trước, lúc mới bắt đầu thi đại học võ đạo, rất nhiều học sinh âm thầm sử dụng thuốc, hy vọng có thể thi đậu một trường tốt.
Sau đó, quy tắc thi đại học võ đạo được hoàn thiện, loại dược vật và dược dịch này đã bị liệt vào danh sách thuốc cấm, không thể tùy ý sản xuất và sử dụng.
Trước khi thi đại học, nhà trường sẽ sử dụng các loại dụng cụ để kiểm tra toàn diện cho học sinh.
“Tu luyện bình thường mà tiến bộ được đến mức này sao? Rất tốt!” Hiếm khi Hứa Bác nở nụ cười: “Tôi rất coi trọng em trở thành võ giả.”
“Coi trọng em sao?” Lý Nguyên sửng sốt.
Sau khi đối phương trở thành chủ nhiệm lớp, đích thực mình rất được coi trọng.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở sự coi trọng của giáo viên dành cho một học sinh giỏi.
Coi trọng mình thành võ giả sao? Đây là lần đầu tiên thầy Hứa nói vậy.
Trở thành võ giả quá khó khăn!
“Thầy, em còn chưa thức tỉnh linh tính võ đạo nữa.” Lý Nguyên không nhịn được mà nói.
“Thức tỉnh linh tính quan trọng lắm à?” Hứa Bác hỏi ngược lại.
Lý Nguyên nghi ngờ, không quan trọng sao?
“Rất quan trọng.” Hứa Bác lẩm bẩm: “Nhưng ở một phương diện nào đó, nó cũng không quan trọng lắm.”
Lý Nguyên hơi nghi ngờ.
“Linh tính võ đạo là gì? Về bản chất, nó là độ phù hợp với bảy tu hành pháp cao cấp.” Hứa Bác nói.
“Độ phù hợp hơn chín mươi phần trăm mới có thể tu luyện tu hành pháp cao cấp trước thời hạn, sẽ làm tố chất thân thể tăng lên, hiệu suất cũng tăng lên rất nhiều.” Hứa Bác nói: “Như vậy, hy vọng trở thành một võ giả mạnh sẽ tăng lên nhiều.”
“Đây chính là nguyên nhân khiến liên minh Thất Tinh cực kì coi trọng linh tính võ đạo.”
“Cũng là nguyên nhân mà kể cả năm trường top của cả nước cũng thiên vị những học sinh đã thức tỉnh linh tính võ đạo.”
“Dù sao đi nữa, tu luyện tu hành pháp cao cấp sớm thì xác suất trở thành võ giả nhập giai cũng cao hơn, cũng trở thành võ giả khi còn trẻ hơn, hy vọng lấy được thành tựu lớn hơn.”
Lý Nguyên không khỏi gật đầu.
Lúc còn trẻ, khí huyết thịnh vượng, dễ dàng đột phó tu hành võ đạo hơn.
“Tu hành võ đạo là sự tiến hóa thần kì của sinh mệnh.” Trong ánh mắt của Hứa Bác có một tia sáng: “Trên thực tế, con người chúng ta còn biết rất ít về tu hành sinh mệnh, bất kể là chín tu hành pháp cơ bản hay là bảy tu hành pháp cao cấp… đều là những thứ mà đông đảo các võ giả cao giai của liên minh Thất Tinh từng bước tổng kết ra được trong trăm năm qua.”
“Hơn tám mươi năm trước, vào lần đầu tiên tổ chức thi đại học, liên minh Thất Tinh công bố, chỉ có ba tu hành pháp cao cấp.”
Ánh mắt Lý Nguyên sáng lên.
Thầy Hứa Bác đã nói ra rất nhiều tin tức mà trước kia cậu không biết rõ.
“Tất cả các tu hành pháp, mục đích đều là thúc đẩy sinh mệnh tiến hóa, khiến tố chất thân thể của chúng ta không ngừng tăng lên.” Hứa Bác nhìn về phía Lý Nguyên: “Còn em, em chỉ cần tu luyện tu hành pháp cơ bản, không có tài nguyên quý hiếm gì, tốc độ tiến bộ về tố chất thân thể đã sắp đuổi kịp hầu hết học sinh ở lớp tinh anh rồi.”
“Điều này chứng minh cái gì?”
“Nói không chừng, thiên phú thật sự của em rất cao đó.” Hứa Bác khẽ thở dài: “Nhưng mà, em lại không phù hợp với bất kỳ môn nào trong bảy tu hành pháp cao cấp.”
“Nói không chừng thiên phú của em rất cao thì sao?” Con ngươi của Lý Nguyên co lại.
Cậu không khỏi nghĩ đến bảng số liệu hiển thị ở Thần Cung, câu cuối cùng có ghi: “trong cơ thể ẩn chứa một loại linh tính nào đó chưa thức tỉnh”.
Lý Nguyên tin tưởng sự thăm dò của giao diện trong Thần Cung, cả năm qua nó chưa từng bị lỗi.
Chắc là đáng tin cậy hơn suy đoán của thầy Hứa Bác.
Tin tức mà thầy Hứa Bác nói ra hôm nay cũng khiến Lý Nguyên suy nghĩ nhiều hơn.
Trước đây, Lý Nguyên đã nhiều lần tìm kiếm trên khoang internet giả tưởng, khổ nỗi không đủ quyền hạn nên có rất nhiều tin tức, cậu không tìm ra được.
“Thiên phú của mình rất cao sao? Mình có Tâm Linh Thần Cung, có lẽ đây cũng là một thiên phú.” Lý Nguyên thầm nghĩ.
Hơn trăm năm qua, rất nhiều tu hành pháp dần dần phát triển. Theo sự phát triển của khoa học kĩ thuật, rất nhiều võ giả cũng ra đời trong nền văn minh nhân loại.
Mà những võ giả tuyệt thế có thể bay lên trời, chui xuống đất, sống sót sau vụ nổ hạt nhân, có quá trình trưởng thành của ai mà không tràn đầy truyền kỳ cơ chứ?
Lý Nguyên không hề cảm thấy mình có được Tâm Linh Thần Cung thì mình đặc biệt.
“Thưa thầy, em nên làm thế nào ạ?” Lý Nguyên chủ động hỏi.
Cậu rất thông minh, thầy Hứa Bác đã gọi mình tới đây, chắc chắn không chỉ là để động viên mình.
“Kiên trì và bền bỉ.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên. Ông ấy vốn định nói là “tuần tự từng bước” nhưng lời đến khóe miệng lại đổi sang câu khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất