Chương 13: Cấp S Thứ Hai (2)
Xèooooo.
Trái ngược với miếng ba chỉ siêu ngon, siêu hấp dẫn là cái đuôi bò được đặt lên vỉ nướng với âm thanh “nghe là biết ngon”. Bên cạnh đó còn là cả bộ lòng bò Hàn Quốc đang nở phồng lên và ngập tràn trong lớp mỡ béo ngậy.
Sống trên đời chỉ như này là xứng đáng.
Sẽ tuyệt vời hơn nếu có một chai soju hoặc bia nhưng mà… bây giờ không phải lúc thích hợp.
“Chú có thể uống.”
“...Hửm?”
“Nhìn mặt chú là biết muốn uống rồi. Cháu thấy mọi người uống suốt nên chú không cần lo lắng đâu.”
… Mặt tôi hiện lên hết tất cả rõ ràng hay con bé đọc được suy nghĩ nhỉ?
‘Anh không uống được vì còn bận bàn về hợp đồng. Và người ngồi trước mặt anh giờ đây là một đối thủ đáng gờm. Thế nên anh sợ bị trộm đồ lúc say rượu lắm.”
“Thay vì cho là cháu đáng gờm, sao chú không nghĩ tửu lượng của mình thấp đi?”
Park Yerim cười tủm tỉm. Chắc tâm trạng con nhóc đang khá dần lên.
Để dễ nói chuyện hơn, chúng tôi cố tình đi vào một căn phòng mà không có nhiều khách ở gần đó. Dù sao từ đầu cũng đến vào thời điểm ít khách đi ăn nên cũng chỉ có khá ít người.
Kim Sunghan từ chối việc ăn chung và sau khi kiểm tra thật cẩn thận bên trong, anh ta quyết định ra ngoài, nói rằng sẽ chỉ chờ thôi. Tôi cũng nên từ bỏ việc nâng anh ta trở thành cấp S đi. Chúng tôi cũng đâu thân đến mức đó.
“Dẫu sao thì, sao chú biết bố mẹ cháu thế?”
Park Yerim vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt.
“Nếu bọn anh không quen nhau thì làm sao mà anh dễ dàng tìm ra em được chứ? Bọn anh không biết nhiều về nhau nhưng anh đã từng mắc nợ họ một lần khi còn nhỏ.”
“Khi anh còn nhỏ à?”
“Ừ. Anh cũng mất bố mẹ từ sớm. Vừa cố gắng để sống sót qua ngày vừa chăm sóc cho em trai của mình thật sự rất khó khăn.”
Tôi phải khiến bản thân nghe đáng thương hết sức có thể để con bé mới tin được. Những câu chuyện như thế này đều vô cùng cảm động đối với người Hàn Quốc - bi kịch khi mất bố mẹ từ nhỏ và không có ai nương tựa, vân vân. Thậm chí, chỉ với số phiếu bầu nhờ lòng thương cảm dành cho việc mất gia đình cũng đủ để khiến bạn trở thành Tổng thống ấy chứ.
“Hồi đó bố mẹ em đã giúp đỡ bọn anh. Cũng đã cách đây khoảng 10 năm rồi nên chắc em cũng không nhớ được đâu.”
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng nhớ về chuyện ấy nữa. Rót một cốc nước táo, thay cho bia, tôi tiếp tục nói.
“Trước khi Thức tỉnh, anh rất bận bịu với việc sống còn của bản thân nên cũng không có nhiều thời gian để tìm lại họ. Anh có em trai là Người Thức Tỉnh cấp S nhưng cho đến gần đây thì quan hệ của bọn anh vốn không được tốt cho lắm.”
“Thật sao? Giờ nghĩ lại, cháu nghĩ mình chưa từng nghe về gia đình của người đứng đầu hội Haeyeon.”
“Bọn anh mới làm hòa lại vài ngày trước. Anh Thức tỉnh này, có được kỹ năng xịn hơn này và làm lành với cậu em trai này. Khi mọi thứ lắng xuống, anh mới suy nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nghe hơi ích kỷ đúng không?”
“‘Ích kỷ’ đối với chú là sao chứ? Chú cứ nhìn chú của cháu ấy! Có nhiều người đáp trả lại cái tốt bằng nhiều thứ quỷ quyệt lắm nên chú hãy nhớ rằng thà muộn còn hơn là không bao giờ hoàn lương.”
Park Yerim phồng mồm trợn má nói. Trong miệng chỉ toàn mấy gói thịt tươi ngon thôi. Nhóc này ăn khỏe thật.
“Này, cái đó cay lắm đấy.”
“Cháu thích đồ ăn cay.”
Vừa nói, con bé vừa nhúng mấy miếng tỏi sống vào bát ssamjang và ăn ngấu nghiến. Không biết nó đã cho vào cuốn thịt mấy miếng tỏi rồi. Nếu tỏi không được nấu chín, tôi sẽ không bao giờ ăn chúng cả vì chúng sẽ làm tôi bị ợ nóng mất.
“Vì thế nên anh đi vòng quanh và kiếm em. Đầu tiên, anh chỉ định hỏi em nếu em cần sự trợ giúp, nhưng khả năng Thức tỉnh của em thực sự rất nổi trội.”
“Euaeeuuh.”
“Nuốt đi rồi nói.”
Trời, thằng cha kia bỏ đói cháu gái mình hay gì vậy.
“Vậy tất cả những gì mà cháu cần làm là ký hợp đồng với chú ạ?”
“Ừ. Thức tỉnh có thể xảy ra ngay lập tức hoặc sau vài ngày tùy vào tình huống. Nhưng sẽ không quá lâu đâu.”
“Thật tốt nếu nó xảy ra luôn. Giờ mà cháu về nhà, mấy người đó sẽ làm ầm cả lên.”
“May mắn là chính nhưng anh sẽ cố giúp.”
Sao mà tôi nói ra được từ khóa chứ. Liệu mình có nên nói nhiều hơn về bố mẹ không nhỉ?
Đầu tiên, tôi lấy ra một bản hợp đồng từ túi. Mắt Park Yerim tròn xoe lên khi thấy tờ giấy da từ đâu xuất hiện giữa không trung.
“Đây là túi dự trữ ạ? Lần đầu tiên cháu thấy đó chú.”
“Em cũng sớm có một chiếc thôi. Chỉ đựng được những đồ liên quan đến Hầm ngục thôi nhưng mà cũng tiện lợi quá trời luôn.”
Bạn không thể đựng đồ đạc bình thường được mà bắt buộc là vật phẩm của Ngục tối hay các sản phẩm phụ đến từ Ngục vào túi dự trữ.
"Có ba điều kiện cho hợp đồng này. Đừng nói về kỹ năng của anh với người khác. Từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ cho anh trong vòng một năm kể từ giờ. Ký hợp đồng với riêng Hội Haeyeon mà thôi."
“Bảo vệ cho chú á?”
“Anh chỉ là cấp F thôi nên cần người bảo vệ. Khi anh đang tìm một người phù hợp thì em xuất hiện.”
“Ầy, nhưng nói thật chứ được bảo vệ bởi một nhóc 15 tuổi, chú không thấy xấu hổ à?”
“Ngay cả với một cô nhóc 10 tuổi cũng sẽ mạnh hơn nếu có xếp hạng chỉ số cao hơn nên anh đâu có gì phải ngại chứ.”
Đến tận đây rồi thì sao còn phải ngại? Gói gọn lại trong một câu trả lời đơn giản, tôi lấy ra một chiếc bút. Toàn bộ cây bút cùng mực bên trong đều là sản phẩm phụ từ Ngục tối. Tôi trải bản hợp đồng ra và ghi xuống tất cả điều kiện trong khi con bé Park Yerim nhướn cổ tới và nhìn chằm chằm xuống.
“Nếu cháu vi phạm hợp đồng, tất cả chỉ số của cháu trong một năm sẽ giảm đi 20% à? Mức phạt có vậy thôi á? Cũng chả phải vấn đề gì quá to tát khi phá vỡ điều lệ nhỉ?”
“Giảm 20% cũng có nghĩa là mức Ngục tối mà em có thể tấn công được sẽ giảm đi một cấp. Sự khác biệt về khoản tiền em kiếm được là rất to lớn đấy.”
“Nhưng cháu cũng có thể nghỉ một năm mà.”
“Đúng là vậy. Nhưng đây là hợp đồng chứng nhận bởi Hiệp hội Thợ săn. Nếu em vi phạm hợp đồng thì chẳng khác nào độ uy tín của em trở về con số 0 hết đấy. Dựa vào điều đó mà đến bằng Thợ săn cũng có thể bị thu lại.”
Đấy cũng chính là lý do mà trừ khi đó là hợp đồng “cửa sau”, thì các hợp đồng chứng nhận bởi Hiệp hội Thợ săn vẫn luôn tốt hơn nhiều so với mấy bản hợp đồng bất hợp pháp luôn đi kèm với hình phạt nặng nề.
“Cháu cứ tưởng hợp đồng với Người Thức tỉnh sẽ có hình phạt nặng nề hơn nữa cơ.”
“Có mà. Nhưng chúng là các hợp đồng bất hợp pháp.”
“Chỉ có Người Thức tỉnh mới có chỉ số thôi nên liệu mấy cái hậu quả này vẫn sẽ hoạt động khi chúng ta ký hợp đồng bây giờ chứ ạ?”
“Không có vấn đề gì hết. Trong hợp đồng này có chứa lời nguyền áp dụng chung cho tất cả, bao gồm cả người Chưa Thức tỉnh nữa. Vậy nên thể lực của em sẽ giảm đi tầm 20% thì phải?”
“Lời nguyền à, chú nói nghe đáng sợ quá đó.”
Tôi viết tất cả các điều lệ ra và ký tên. Park Yerim, người đã chăm chú nhìn tôi từ nãy tới giờ, nhanh chóng đưa tay ra để lấy bút.
“Cháu chỉ cần ghi tên thôi đúng không ạ?”
Khi nhóc cầm bút lên và định ký cái rẹt,
“Hử?”
Tôi nhanh chóng rút lại bản hợp đồng. Park Yerim mắt tròn mắt dẹt, ý muốn hỏi sao tôi lại làm vậy.
“Đúng là trẻ con thì vẫn là trẻ con.”
“Hả, có gì sao ạ?”
Xụ mặt xuống , con bé nói với giọng đanh thép. Tôi khuơ tờ giấy trước mặt cô nhóc.
“Em nên kiểm tra cẩn thận trước khi ký chứ?”
“Nhưng nhìn không có vấn đề gì hết ạ.”
Con nhóc đã nói ‘Không có gì hết’ luôn đấy.
“Em đã bỏ qua cả phần điều khoản của mình kìa.”
“... Hừm, chú nói đúng.”
Yerim lẩm lẩm. Hiện tại, bản hợp đồng chỉ bao gồm các điều khoản của tôi đưa ra. Có thể con bé đang ngượng bởi mặt em ấy có hơi đỏ.
“Thi thoảng phải quên chứ!”
"Tất nhiên, có thể quên. Nhưng việc mơ hồ không biết gì và sử dụng lời bao biện đó không ảnh hưởng đến hợp đồng. Đó là ý nghĩa của việc trở thành một người Thức tỉnh, một Thợ săn. Em có thể có quyền như người lớn, nhưng em cũng sẽ phải gánh vác trọng trách như một người lớn."
Tôi lấy lại chiếc bút và thêm vào vài điều kiện liên quan đến việc Thức tỉnh và hỗ trợ Park Yerim.
"Và, thường thì những hợp đồng như này sẽ được điều chỉnh. Anh phát hiện ra rằng em sẽ trở thành một người Thức tỉnh với cấp hạng cao. Dự đoán là cấp B hoặc cao hơn. Đây là thông tin cực kỳ có lợi cho em đấy. Bất cứ nơi nào em tới, em sẽ nhận được những đối đãi tốt và nếu em tình cờ thuộc cấp A trở lên, thì đây là một vé miễn phí vào cửa của ba bang hội lớn."
Tôi vừa nói, vừa chỉ vào điều kiện của “Ký hợp đồng với Hội Haeyeon” với đầu bút.
"Thay vì thương lượng về điều kiện hợp đồng, em lại ký vào đó để nói rằng em sẽ gia nhập hội, thì đây không phải là một hành động ngu ngốc sao? Vì bị lôi kéo bởi lời anh nói sẽ Đánh thức em ngay lập tức và chấp nhận điều kiện - điều kiện này quá bất lợi cho em."
Tôi đã gạch một đường ngang dòng điều kiện 'Ký hợp đồng với Hội Haeyeon', và sửa đổi thành 'ký hợp đồng đặc biệt dựa theo các điều kiện – các điều kiện hợp đồng nhiều hơn mức trung bình của ngành Thợ săn'.
“Rồi đó. Như thế này dù ít hay nhiều cũng công bằng hơn cho em.”
Ắt hẳn Park Yerim đang choáng ngợp hay bất ngờ lắm đây, trông biểu cảm con bé bối rối chưa kìa. Sau một hồi im lặng, em ấy hỏi.
“Vậy chú muốn cháu phải làm sao?”
Con bé nổi giận sao?
“Nghe thì có vẻ là anh đang cằn nhằn em đấy nhưng ý anh là em hẵng còn nhỏ nên vẫn cần sự giúp đỡ của người lớn. Sau khi em Thức tỉnh, có hàng tá người sẽ tìm cách tiếp cận cho mà xem. Với tư cách là một người cấp B, Ngục tối thấp hơn 2 cấp độ là cấp D, và nếu em vượt qua được chúng đủ 10 lần mà không bị thương, thì thậm chí có thể được phép vào ngục cấp B nữa cơ."
Một học sinh trung học mồ côi với thu nhập hàng năm lên đến hàng tỷ won. Thật dễ dàng để lợi dụng điều đó. Chưa kể, Park Yerim sẽ đạt được cấp S. Nếu em ấy trở nên nổi tiếng, chưa tính trong nước, thì việc này cũng sẽ gây ra chấn động ở ngoại bang.
“Trong số mọi người, sẽ có rất nhiều kẻ sẽ đóng vai một người tốt như anh để tiếp cận em, để cố bám theo mà lợi dụng em. Chỉ cần em hồ đồ một chút như lúc nãy thì mắc bẫy như chơi.”
“.....”
Ánh mắt Park Yerim không còn hướng về phía hợp đồng nữa rồi. Vẻ mặt em ấy tuy còn cứng nhắc, song, thay vì nổi đóa, nét mặt con bé lại có vẻ gì đăm chiêu suy tư lắm.
“....Nhưng cháu ghét chú mình lắm.”
“Anh hiểu mà. Anh sẽ không gợi ý nhờ thể loại người như vậy làm giám hộ cho em đâu. Giá mà hắn không bòn rút tiền thì thật là nhẹ nhõm.”
“Ông ta thể nào cũng tước hết tất cả đi thôi chú, 100% là vậy.”
Không khí dường như bớt căng thẳng hơn nhiều sau khi cô bé lăng mạ chú mình.
“Nếu em không phiền, anh muốn đảm nhận vai trò này.”
“...Việc hỗ trợ cháu và việc này không phải là một sao ạ?”
“Khác chứ nhóc. Một người hỗ trợ đơn thuần không thể tham gia với tư cách là một Thợ săn trong thỏa thuận được. Nhưng nếu họ có một người giám hộ, ngay cả khi các Thợ săn nhỏ tuổi bị vướng vào một hợp đồng bất lợi thì việc yêu cầu vô hiệu hóa các điều khoản là khả thi. Thông thường, phía phụ huynh sẽ xử lý việc này."
Đối với Thợ săn thì việc ruột rà máu mủ chả liên quan gì tới việc trở thành người giám hộ.
Chỉ có Thợ săn mới có quyền được chỉ định.
“Vậy nên… anh đang nghĩ tới việc sẽ đảm nhận trách nhiệm thay bố mẹ em.”
Tôi cố tình hắng giọng, giả vờ xấu hổ. Và thật ra thì cũng có chút ngại ngùng. Thậm chí, trước khi trọng sinh, tôi còn không đủ tuổi để có một đứa con gái cỡ 15 tuổi.
“B-Bố mẹ á?”
“Ư-Ừ… Đúng vậy. Dĩ nhiên là anh cũng không phù hợp và hoàn hảo lắm.”
“...Sao chú lại làm cho cháu nhiều thứ quá vậy? Ngay cả khi chú nói mắc nợ bố mẹ cháu thì chú cũng bảo đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ thôi.”
“Bởi vì anh cũng đã từng có một thời gian khó khăn như vậy.”
Đó là một lời nói dối, và cũng là lời nói thật.
“Đơn giản thì nó chỉ là sự hài lòng cho việc bù đắp những gì khi xưa thôi. Giá mà ngày ấy anh cũng nhận được sự giúp đỡ như thế này, đại loại thế. Mặc dù vậy, trông anh có vẻ cũng không đáng tin lắm nhỉ?"
“Ahjussi có vẻ tin tưởng được.”
“Thật á?”
“...Chú có cần thiết phải hỏi lại như thế không?”
Hình như con bé không thích nhắc lại lần thứ hai. Thôi thì tôi cũng sai vì cái bản tính thỏa mãn một lần là không đủ.
"Dù sao thì cháu cũng hiểu rồi."
Park Yerim rụt rè lấy tay xoa xoa má.
"Ừm, vậy xin chú hãy chăm sóc cho cháu từ bây giờ..."
"Anh cũng thế nhé. Vì vậy…"
Đáng lẽ tôi nên uống rượu mới phải. Sự hối hận đến quá muộn nhưng chẳng còn cách nào khác. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nói chuyện khi vẫn còn tỉnh táo. Việc tôi đang thấy xấu hổ đến chết mất cũng là lẽ đương nhiên thôi.
"Anh đã nói rằng anh sẽ thế chỗ cha mẹ em nhưng tất nhiên, anh thiếu sót rất nhiều. Nhưng có thể sẽ giống với tình thương bố mẹ trao cho em, hoặc là không đến mức đó, um, anh nên nói sao nhỉ...Yerim, anh thương em?”
“Ặc, gì vậy? Ghê quá đi!”
Park Yerim hét lên, mặt đỏ gay và rùng mình lên như thể vừa mới nổi da gà. Mặt tôi chắc cũng đỏ lên không kém. Thực sự rất khó để nói lên những điều vô nghĩa trong lúc tỉnh táo.
Nhưng mà, nếu phản ứng thái quá đến mức đó.
[Người Chưa Thức tỉnh 'Park Yerim' đã được ảnh hưởng bởi từ khóa!]
Quả nhiên là nó đã xuất hiện.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Trái ngược với miếng ba chỉ siêu ngon, siêu hấp dẫn là cái đuôi bò được đặt lên vỉ nướng với âm thanh “nghe là biết ngon”. Bên cạnh đó còn là cả bộ lòng bò Hàn Quốc đang nở phồng lên và ngập tràn trong lớp mỡ béo ngậy.
Sống trên đời chỉ như này là xứng đáng.
Sẽ tuyệt vời hơn nếu có một chai soju hoặc bia nhưng mà… bây giờ không phải lúc thích hợp.
“Chú có thể uống.”
“...Hửm?”
“Nhìn mặt chú là biết muốn uống rồi. Cháu thấy mọi người uống suốt nên chú không cần lo lắng đâu.”
… Mặt tôi hiện lên hết tất cả rõ ràng hay con bé đọc được suy nghĩ nhỉ?
‘Anh không uống được vì còn bận bàn về hợp đồng. Và người ngồi trước mặt anh giờ đây là một đối thủ đáng gờm. Thế nên anh sợ bị trộm đồ lúc say rượu lắm.”
“Thay vì cho là cháu đáng gờm, sao chú không nghĩ tửu lượng của mình thấp đi?”
Park Yerim cười tủm tỉm. Chắc tâm trạng con nhóc đang khá dần lên.
Để dễ nói chuyện hơn, chúng tôi cố tình đi vào một căn phòng mà không có nhiều khách ở gần đó. Dù sao từ đầu cũng đến vào thời điểm ít khách đi ăn nên cũng chỉ có khá ít người.
Kim Sunghan từ chối việc ăn chung và sau khi kiểm tra thật cẩn thận bên trong, anh ta quyết định ra ngoài, nói rằng sẽ chỉ chờ thôi. Tôi cũng nên từ bỏ việc nâng anh ta trở thành cấp S đi. Chúng tôi cũng đâu thân đến mức đó.
“Dẫu sao thì, sao chú biết bố mẹ cháu thế?”
Park Yerim vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt.
“Nếu bọn anh không quen nhau thì làm sao mà anh dễ dàng tìm ra em được chứ? Bọn anh không biết nhiều về nhau nhưng anh đã từng mắc nợ họ một lần khi còn nhỏ.”
“Khi anh còn nhỏ à?”
“Ừ. Anh cũng mất bố mẹ từ sớm. Vừa cố gắng để sống sót qua ngày vừa chăm sóc cho em trai của mình thật sự rất khó khăn.”
Tôi phải khiến bản thân nghe đáng thương hết sức có thể để con bé mới tin được. Những câu chuyện như thế này đều vô cùng cảm động đối với người Hàn Quốc - bi kịch khi mất bố mẹ từ nhỏ và không có ai nương tựa, vân vân. Thậm chí, chỉ với số phiếu bầu nhờ lòng thương cảm dành cho việc mất gia đình cũng đủ để khiến bạn trở thành Tổng thống ấy chứ.
“Hồi đó bố mẹ em đã giúp đỡ bọn anh. Cũng đã cách đây khoảng 10 năm rồi nên chắc em cũng không nhớ được đâu.”
Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng nhớ về chuyện ấy nữa. Rót một cốc nước táo, thay cho bia, tôi tiếp tục nói.
“Trước khi Thức tỉnh, anh rất bận bịu với việc sống còn của bản thân nên cũng không có nhiều thời gian để tìm lại họ. Anh có em trai là Người Thức Tỉnh cấp S nhưng cho đến gần đây thì quan hệ của bọn anh vốn không được tốt cho lắm.”
“Thật sao? Giờ nghĩ lại, cháu nghĩ mình chưa từng nghe về gia đình của người đứng đầu hội Haeyeon.”
“Bọn anh mới làm hòa lại vài ngày trước. Anh Thức tỉnh này, có được kỹ năng xịn hơn này và làm lành với cậu em trai này. Khi mọi thứ lắng xuống, anh mới suy nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nghe hơi ích kỷ đúng không?”
“‘Ích kỷ’ đối với chú là sao chứ? Chú cứ nhìn chú của cháu ấy! Có nhiều người đáp trả lại cái tốt bằng nhiều thứ quỷ quyệt lắm nên chú hãy nhớ rằng thà muộn còn hơn là không bao giờ hoàn lương.”
Park Yerim phồng mồm trợn má nói. Trong miệng chỉ toàn mấy gói thịt tươi ngon thôi. Nhóc này ăn khỏe thật.
“Này, cái đó cay lắm đấy.”
“Cháu thích đồ ăn cay.”
Vừa nói, con bé vừa nhúng mấy miếng tỏi sống vào bát ssamjang và ăn ngấu nghiến. Không biết nó đã cho vào cuốn thịt mấy miếng tỏi rồi. Nếu tỏi không được nấu chín, tôi sẽ không bao giờ ăn chúng cả vì chúng sẽ làm tôi bị ợ nóng mất.
“Vì thế nên anh đi vòng quanh và kiếm em. Đầu tiên, anh chỉ định hỏi em nếu em cần sự trợ giúp, nhưng khả năng Thức tỉnh của em thực sự rất nổi trội.”
“Euaeeuuh.”
“Nuốt đi rồi nói.”
Trời, thằng cha kia bỏ đói cháu gái mình hay gì vậy.
“Vậy tất cả những gì mà cháu cần làm là ký hợp đồng với chú ạ?”
“Ừ. Thức tỉnh có thể xảy ra ngay lập tức hoặc sau vài ngày tùy vào tình huống. Nhưng sẽ không quá lâu đâu.”
“Thật tốt nếu nó xảy ra luôn. Giờ mà cháu về nhà, mấy người đó sẽ làm ầm cả lên.”
“May mắn là chính nhưng anh sẽ cố giúp.”
Sao mà tôi nói ra được từ khóa chứ. Liệu mình có nên nói nhiều hơn về bố mẹ không nhỉ?
Đầu tiên, tôi lấy ra một bản hợp đồng từ túi. Mắt Park Yerim tròn xoe lên khi thấy tờ giấy da từ đâu xuất hiện giữa không trung.
“Đây là túi dự trữ ạ? Lần đầu tiên cháu thấy đó chú.”
“Em cũng sớm có một chiếc thôi. Chỉ đựng được những đồ liên quan đến Hầm ngục thôi nhưng mà cũng tiện lợi quá trời luôn.”
Bạn không thể đựng đồ đạc bình thường được mà bắt buộc là vật phẩm của Ngục tối hay các sản phẩm phụ đến từ Ngục vào túi dự trữ.
"Có ba điều kiện cho hợp đồng này. Đừng nói về kỹ năng của anh với người khác. Từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ cho anh trong vòng một năm kể từ giờ. Ký hợp đồng với riêng Hội Haeyeon mà thôi."
“Bảo vệ cho chú á?”
“Anh chỉ là cấp F thôi nên cần người bảo vệ. Khi anh đang tìm một người phù hợp thì em xuất hiện.”
“Ầy, nhưng nói thật chứ được bảo vệ bởi một nhóc 15 tuổi, chú không thấy xấu hổ à?”
“Ngay cả với một cô nhóc 10 tuổi cũng sẽ mạnh hơn nếu có xếp hạng chỉ số cao hơn nên anh đâu có gì phải ngại chứ.”
Đến tận đây rồi thì sao còn phải ngại? Gói gọn lại trong một câu trả lời đơn giản, tôi lấy ra một chiếc bút. Toàn bộ cây bút cùng mực bên trong đều là sản phẩm phụ từ Ngục tối. Tôi trải bản hợp đồng ra và ghi xuống tất cả điều kiện trong khi con bé Park Yerim nhướn cổ tới và nhìn chằm chằm xuống.
“Nếu cháu vi phạm hợp đồng, tất cả chỉ số của cháu trong một năm sẽ giảm đi 20% à? Mức phạt có vậy thôi á? Cũng chả phải vấn đề gì quá to tát khi phá vỡ điều lệ nhỉ?”
“Giảm 20% cũng có nghĩa là mức Ngục tối mà em có thể tấn công được sẽ giảm đi một cấp. Sự khác biệt về khoản tiền em kiếm được là rất to lớn đấy.”
“Nhưng cháu cũng có thể nghỉ một năm mà.”
“Đúng là vậy. Nhưng đây là hợp đồng chứng nhận bởi Hiệp hội Thợ săn. Nếu em vi phạm hợp đồng thì chẳng khác nào độ uy tín của em trở về con số 0 hết đấy. Dựa vào điều đó mà đến bằng Thợ săn cũng có thể bị thu lại.”
Đấy cũng chính là lý do mà trừ khi đó là hợp đồng “cửa sau”, thì các hợp đồng chứng nhận bởi Hiệp hội Thợ săn vẫn luôn tốt hơn nhiều so với mấy bản hợp đồng bất hợp pháp luôn đi kèm với hình phạt nặng nề.
“Cháu cứ tưởng hợp đồng với Người Thức tỉnh sẽ có hình phạt nặng nề hơn nữa cơ.”
“Có mà. Nhưng chúng là các hợp đồng bất hợp pháp.”
“Chỉ có Người Thức tỉnh mới có chỉ số thôi nên liệu mấy cái hậu quả này vẫn sẽ hoạt động khi chúng ta ký hợp đồng bây giờ chứ ạ?”
“Không có vấn đề gì hết. Trong hợp đồng này có chứa lời nguyền áp dụng chung cho tất cả, bao gồm cả người Chưa Thức tỉnh nữa. Vậy nên thể lực của em sẽ giảm đi tầm 20% thì phải?”
“Lời nguyền à, chú nói nghe đáng sợ quá đó.”
Tôi viết tất cả các điều lệ ra và ký tên. Park Yerim, người đã chăm chú nhìn tôi từ nãy tới giờ, nhanh chóng đưa tay ra để lấy bút.
“Cháu chỉ cần ghi tên thôi đúng không ạ?”
Khi nhóc cầm bút lên và định ký cái rẹt,
“Hử?”
Tôi nhanh chóng rút lại bản hợp đồng. Park Yerim mắt tròn mắt dẹt, ý muốn hỏi sao tôi lại làm vậy.
“Đúng là trẻ con thì vẫn là trẻ con.”
“Hả, có gì sao ạ?”
Xụ mặt xuống , con bé nói với giọng đanh thép. Tôi khuơ tờ giấy trước mặt cô nhóc.
“Em nên kiểm tra cẩn thận trước khi ký chứ?”
“Nhưng nhìn không có vấn đề gì hết ạ.”
Con nhóc đã nói ‘Không có gì hết’ luôn đấy.
“Em đã bỏ qua cả phần điều khoản của mình kìa.”
“... Hừm, chú nói đúng.”
Yerim lẩm lẩm. Hiện tại, bản hợp đồng chỉ bao gồm các điều khoản của tôi đưa ra. Có thể con bé đang ngượng bởi mặt em ấy có hơi đỏ.
“Thi thoảng phải quên chứ!”
"Tất nhiên, có thể quên. Nhưng việc mơ hồ không biết gì và sử dụng lời bao biện đó không ảnh hưởng đến hợp đồng. Đó là ý nghĩa của việc trở thành một người Thức tỉnh, một Thợ săn. Em có thể có quyền như người lớn, nhưng em cũng sẽ phải gánh vác trọng trách như một người lớn."
Tôi lấy lại chiếc bút và thêm vào vài điều kiện liên quan đến việc Thức tỉnh và hỗ trợ Park Yerim.
"Và, thường thì những hợp đồng như này sẽ được điều chỉnh. Anh phát hiện ra rằng em sẽ trở thành một người Thức tỉnh với cấp hạng cao. Dự đoán là cấp B hoặc cao hơn. Đây là thông tin cực kỳ có lợi cho em đấy. Bất cứ nơi nào em tới, em sẽ nhận được những đối đãi tốt và nếu em tình cờ thuộc cấp A trở lên, thì đây là một vé miễn phí vào cửa của ba bang hội lớn."
Tôi vừa nói, vừa chỉ vào điều kiện của “Ký hợp đồng với Hội Haeyeon” với đầu bút.
"Thay vì thương lượng về điều kiện hợp đồng, em lại ký vào đó để nói rằng em sẽ gia nhập hội, thì đây không phải là một hành động ngu ngốc sao? Vì bị lôi kéo bởi lời anh nói sẽ Đánh thức em ngay lập tức và chấp nhận điều kiện - điều kiện này quá bất lợi cho em."
Tôi đã gạch một đường ngang dòng điều kiện 'Ký hợp đồng với Hội Haeyeon', và sửa đổi thành 'ký hợp đồng đặc biệt dựa theo các điều kiện – các điều kiện hợp đồng nhiều hơn mức trung bình của ngành Thợ săn'.
“Rồi đó. Như thế này dù ít hay nhiều cũng công bằng hơn cho em.”
Ắt hẳn Park Yerim đang choáng ngợp hay bất ngờ lắm đây, trông biểu cảm con bé bối rối chưa kìa. Sau một hồi im lặng, em ấy hỏi.
“Vậy chú muốn cháu phải làm sao?”
Con bé nổi giận sao?
“Nghe thì có vẻ là anh đang cằn nhằn em đấy nhưng ý anh là em hẵng còn nhỏ nên vẫn cần sự giúp đỡ của người lớn. Sau khi em Thức tỉnh, có hàng tá người sẽ tìm cách tiếp cận cho mà xem. Với tư cách là một người cấp B, Ngục tối thấp hơn 2 cấp độ là cấp D, và nếu em vượt qua được chúng đủ 10 lần mà không bị thương, thì thậm chí có thể được phép vào ngục cấp B nữa cơ."
Một học sinh trung học mồ côi với thu nhập hàng năm lên đến hàng tỷ won. Thật dễ dàng để lợi dụng điều đó. Chưa kể, Park Yerim sẽ đạt được cấp S. Nếu em ấy trở nên nổi tiếng, chưa tính trong nước, thì việc này cũng sẽ gây ra chấn động ở ngoại bang.
“Trong số mọi người, sẽ có rất nhiều kẻ sẽ đóng vai một người tốt như anh để tiếp cận em, để cố bám theo mà lợi dụng em. Chỉ cần em hồ đồ một chút như lúc nãy thì mắc bẫy như chơi.”
“.....”
Ánh mắt Park Yerim không còn hướng về phía hợp đồng nữa rồi. Vẻ mặt em ấy tuy còn cứng nhắc, song, thay vì nổi đóa, nét mặt con bé lại có vẻ gì đăm chiêu suy tư lắm.
“....Nhưng cháu ghét chú mình lắm.”
“Anh hiểu mà. Anh sẽ không gợi ý nhờ thể loại người như vậy làm giám hộ cho em đâu. Giá mà hắn không bòn rút tiền thì thật là nhẹ nhõm.”
“Ông ta thể nào cũng tước hết tất cả đi thôi chú, 100% là vậy.”
Không khí dường như bớt căng thẳng hơn nhiều sau khi cô bé lăng mạ chú mình.
“Nếu em không phiền, anh muốn đảm nhận vai trò này.”
“...Việc hỗ trợ cháu và việc này không phải là một sao ạ?”
“Khác chứ nhóc. Một người hỗ trợ đơn thuần không thể tham gia với tư cách là một Thợ săn trong thỏa thuận được. Nhưng nếu họ có một người giám hộ, ngay cả khi các Thợ săn nhỏ tuổi bị vướng vào một hợp đồng bất lợi thì việc yêu cầu vô hiệu hóa các điều khoản là khả thi. Thông thường, phía phụ huynh sẽ xử lý việc này."
Đối với Thợ săn thì việc ruột rà máu mủ chả liên quan gì tới việc trở thành người giám hộ.
Chỉ có Thợ săn mới có quyền được chỉ định.
“Vậy nên… anh đang nghĩ tới việc sẽ đảm nhận trách nhiệm thay bố mẹ em.”
Tôi cố tình hắng giọng, giả vờ xấu hổ. Và thật ra thì cũng có chút ngại ngùng. Thậm chí, trước khi trọng sinh, tôi còn không đủ tuổi để có một đứa con gái cỡ 15 tuổi.
“B-Bố mẹ á?”
“Ư-Ừ… Đúng vậy. Dĩ nhiên là anh cũng không phù hợp và hoàn hảo lắm.”
“...Sao chú lại làm cho cháu nhiều thứ quá vậy? Ngay cả khi chú nói mắc nợ bố mẹ cháu thì chú cũng bảo đó chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ thôi.”
“Bởi vì anh cũng đã từng có một thời gian khó khăn như vậy.”
Đó là một lời nói dối, và cũng là lời nói thật.
“Đơn giản thì nó chỉ là sự hài lòng cho việc bù đắp những gì khi xưa thôi. Giá mà ngày ấy anh cũng nhận được sự giúp đỡ như thế này, đại loại thế. Mặc dù vậy, trông anh có vẻ cũng không đáng tin lắm nhỉ?"
“Ahjussi có vẻ tin tưởng được.”
“Thật á?”
“...Chú có cần thiết phải hỏi lại như thế không?”
Hình như con bé không thích nhắc lại lần thứ hai. Thôi thì tôi cũng sai vì cái bản tính thỏa mãn một lần là không đủ.
"Dù sao thì cháu cũng hiểu rồi."
Park Yerim rụt rè lấy tay xoa xoa má.
"Ừm, vậy xin chú hãy chăm sóc cho cháu từ bây giờ..."
"Anh cũng thế nhé. Vì vậy…"
Đáng lẽ tôi nên uống rượu mới phải. Sự hối hận đến quá muộn nhưng chẳng còn cách nào khác. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nói chuyện khi vẫn còn tỉnh táo. Việc tôi đang thấy xấu hổ đến chết mất cũng là lẽ đương nhiên thôi.
"Anh đã nói rằng anh sẽ thế chỗ cha mẹ em nhưng tất nhiên, anh thiếu sót rất nhiều. Nhưng có thể sẽ giống với tình thương bố mẹ trao cho em, hoặc là không đến mức đó, um, anh nên nói sao nhỉ...Yerim, anh thương em?”
“Ặc, gì vậy? Ghê quá đi!”
Park Yerim hét lên, mặt đỏ gay và rùng mình lên như thể vừa mới nổi da gà. Mặt tôi chắc cũng đỏ lên không kém. Thực sự rất khó để nói lên những điều vô nghĩa trong lúc tỉnh táo.
Nhưng mà, nếu phản ứng thái quá đến mức đó.
[Người Chưa Thức tỉnh 'Park Yerim' đã được ảnh hưởng bởi từ khóa!]
Quả nhiên là nó đã xuất hiện.
Chúc các bạn đọc vui vẻ. Bản dịch thuộc về Lost Planet - hành tinh đi lạc, vui lòng không mang đi nơi khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất