Chương 3: Quyển 1 Chương 13
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh quán cà phê của tòa khách sạn trên bán đảo, quan sát toàn bộ cảng Victoria(1), âm nhạc nhẹ nhàng hòa cùng hương nồng của cà phê khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Hồng Chính Thân nhẹ nhàng khuấy tách cà phê đen, nâng tay nhìn đồng hồ, ước định thời gian còn có mười lăm phút. Anh luôn luôn không có thói quen để người khác chờ đợi. Cho nên nếu không có tình huống đặc thù, anh sẽ có mặt trước nửa giờ.
Vài ngày nữa chính là đêm Giáng Sinh, Hong Kong tràn ngập rõ rệt bầu không khí ăn mừng Giáng Sinh cùng năm mới. Khi đi qua trung tâm quảng trường Statue(2), bạn có thể lập tức nhận ra mình đang ở một đô thị hiện đại phồn vinh náo nhiệt.
Thế nhưng ngày nghỉ đối với Hồng Chính Thân mà nói cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Vì Giáng Sinh lúc nào cũng là hạn phát hành tạp chí, anh đã thức đêm liên tục đi một vòng tác nghiệp đến tận hừng đông. Để cổ vũ tinh thần lao động, hôm nay sớm phải chầu trực tại quán cà phê để chờ đợi một đối tượng phỏng vấn thần bí, xem như là giao thêm nhiệm vụ phát sinh cho mình.
Làm cổ đông lớn kiêm chức tổng biên tập của tạp chí "Diệu Nhật" với phong cách hành sự cường ngạnh, phỏng vấn vốn là công việc do trợ lý cùng ký giả làm, nhưng bởi vì lần này có mối quan hệ anh cần tự mình xác lập, hơn nữa lãnh đạo trực tiếp của đối tượng phỏng vấn lại cùng anh có chút giao tình, đành phải cùng đối phương lập thỏa thuận ba điều (*ước pháp tam chương).
"Tôi còn chưa cần chống đỡ cho bữa cơm tới nông nỗi cần tiết lộ chuyện của công ty mình đâu. Nếu không phải vì mặt mũi của anh, có nhà truyền thông may mắn nào mời được vương bài trên tay của tôi chứ!" Tương Băng Cầm không khách khí nhắn nhủ trong điện thoại.
Người phụ nữ này đúng là không thay đổi một chút nào. Nghĩ đến đây, chính mình âm thầm cười khổ một chút.
Đúng lúc này, một đạo bóng đen lướt qua đỉnh đầu, mang theo vài dòng khí nhu hòa lướt qua đầu vai, chính bản thân giương mắt, vừa lúc đụng phải một đôi mắt thâm thúy âm trầm.
Chủ nhân của đôi mắt hướng anh tao nhã gật đầu một cái, lập tức kéo ghế đối diện ra ngồi xuống. còn thực tự nhiên giơ tay gọi nhân viên phục vụ: "Cho một latte, tôi quên ăn bữa sáng, thêm một phần bánh mousse xoài, cám ơn".
Hồng Chính Thân không tự chủ được nhíu mi: "Thực xin lỗi tiên sinh, tôi đang ở đây đợi người, có thể đổi chỗ ngồi chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi không tiếng động nở nụ cười, bên khóe môi có vài phần trào phúng nhàn nhạt nhộn nhạo mở ra. "Tôi chính là người anh phải đợi".
Hồng Chính Thân ngẩn ra: "Người tôi chờ là phụ nữ..."
"Nếu chị Cầm không có nghe nhầm, đối tượng anh muốn phỏng vấn cũng không quy định là nam hay nữ".
Đáy mắt Hồng Chính Thân dâng lên một chút bất đắc dĩ, xác thực trước đó không nói rõ muốn phỏng vấn phụ nữ, nhưng anh không dự đoán được công ty Quang Vũ lại phái một người đàn ông xuất hiện.
Sớm đã hiểu Tương Băng Cầm này, nếu cô ấy ngoan ngoãn đồng ý cùng người khác hợp tác, chỉ sợ con cua đã đi được thẳng rồi! Không biết lúc này, thế nào lại tìm đến cách dùng nhân vật lợi hại làm khó dễ mình.
..
"Cậu ---- là host của Quang Vũ?" Hồng Chính Thân khó nén khẩu khí chần chờ cùng kinh ngạc.
"Không giống sao? Anh cho rằng chúng tôi làm nghề này thì phải có bộ dạng như thế nào?"
Người đó trầm thấp cười cười, thanh âm gợi cảm, biểu tình hỗn loạn cùng khí chất hậu duệ quý tộc cao ngạo: "Yêu khí lòe loẹt ngút trời, Hay là ---- không thể nào hiểu được?"
..
Người đàn ông trước mắt này nói chuyện sắc bén, lại hoàn toàn không lo sợ khi gặp truyền thông, có thể thấy được là người từng trải, Hồng Chính Thân không thể không buông xuống thái độ khinh thường. "Đó không phải là vấn đề, do cậu cố tình bắt bẻ tôi, tự tôn nghề nghiệp cũng thật ấn tượng."
Người đó không tiếng động cười: "A --- Anh nhưng thật ra rất thẳng thắn."
Hồng Chính Thân không nhận ra mình đang có điểm lỗ mãng, nói thẳng: "Có lẽ ngành này thật sự đông đúc nhân tài, nhìn cậu thì biết".
"Lời đó xem như là khen ngợi?"
Người đàn ông điển trai này đột nhiên quá phận nghiêng người hướng về phía trước. sợi tóc mang cỗ mùi hương thản nhiên thơm ngát của dầu gội, trước ngả ngớn tùy ý, sau đè thấp ngữ điệu: "Hôm nay nếu khiến cho anh vừa lòng, có thế được thưởng chứ?"
...
Hồng Chính Thân nhận ra giọng mỉa mai của người nọ lúc đó, đối thủ đàm phán khó chơi anh không phải chưa từng gặp qua, nhưng người trước mặt này hiển nhiên đã trải qua nhiều chuyện, thậm chí có thể nói có một chút nguy hiểm.
Hồng Chính Thân ôm cánh tay, chuyên nghiệp hỏi: "Cậu muốn gì? Chỉ cần tôi làm được."
Đại khái không ngờ tới đối phương sẽ bình tĩnh như vậy trực tiếp đáp lại, nhất thời ánh mắt người đàn ông này hơi xao động, rồi lại sâu lắng giống như hai đầm nước u tĩnh.
"Thôi đi... Anh cũng không phải là phụ nữ. Nếu không, thì đã có thể đến Quang Vũ ủng hộ tôi".
...
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên, người đó hướng Hồng Chính Thân nhìn chăm chú, nói tiếng xin lỗi, liền đứng dậy đến bên cạnh bệ cửa sổ tiếp điện thoại.
Thẳng đến lúc này, Hồng Chính Thân mới tìm được cơ hội khách quan mà tự nhiên xem xét người nọ.
Áo khoác gió màu nâu bạc trắng thuần khiết, vừa nhìn liền biết ngay là hàng hiệu, bên trong là áo sơ mi cotton màu trắng tùy tiện thả không sơ - vin, phía trước tùy ý cởi bỏ vài cúc áo, quần kaki dài màu nâu nhạt, chân nhàn nhã mang một đôi giày khá cổ màu cát, có cảm giác rất sạch sẽ gọn gàng.
Cảnh đẹp ý vui, không biết thế nào, Hồng Chính Thân lại nghĩ đến câu này.
Hơn nữa tư thế hắn đứng thẳng, thân hình cao lớn xuất chúng, có thể thấy được lồng ngực khỏe khoắn màu mật ong khiến người ta dễ tưởng tượng, không thô kệch cũng không dính nửa phần phấn son. Cơ thể dã tính rõ ràng sống động, không hề cố kỵ, có thể khiến cả nam lẫn nữ đều bị kích khởi dục vọng sâu thẳm trong tiềm thức.
Như muốn hòa hợp với hương vị nam tính trí mạng, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhưng đường cong lại không mất đi vẻ nhu hòa, khóe miệng cùng ánh mắt sắc bén, vừa tỏa sáng lại bạc tình, vậy mà đuôi lông mày lại lộ ra ám chỉ ái muội, ý vị cùng thủ đoạn cao siêu, vừa có chút tùy ý, lại có cả khí chất thờ ơ vô tình.
Phụ nữ hẳn không thể nào biết được khi nào sẽ bị gã thợ săn này bắt làm tù binh. Ai cũng không dám chắc mình liệu có thể mạnh mẽ kháng cự lại được linh hồn cùng thân thể nguyên thủy hấp dẫn này.
Khi hắn thu tầm mắt, cúi đầu suy tư trong chốc lát, gương mặt tuấn lãng nhiễm một tầng sắc u buồn, so với trong phim điện ảnh còn sống động phiến tình hơn.
...
Hồng Chính Thân âm thầm thở dài, dù sao cũng biết rõ Tương Băng Cầm đối đãi mình không tệ, để người như vậy lên sàn cũng rất đủ sức thuyết phục rồi.
Nhìn vẻ ngoài, Hồng Chính Thân so với hắn không hề kém dễ nhìn, chỉ là anh thuộc kiểu nhẹ nhàng hơn, không phải góc cạnh quá sắc nét với đôi mắt đen mê người, cùng khí chất tàn khốc không kiềm chế được như vậy.
Hồng Chính Thân là người đã có danh tiếng, cho nên anh sẽ không biểu hiện thái độ ra bên ngoài, vững vàng thành thục, tuyệt đối nội liễm, thích nắm mọi tình huống trong tay, khinh thường việc trên bàn làm ăn phải giả tạo khéo léo diễn trò, nhưng vẫn giữ được nhiều mối quan hệ cùng các thế lực lớn.
Thế nhưng con người thực kỳ lạ, thông thường sẽ phát sinh cảm tình cùng trí tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu đối với người tương phản với mình. Hồng Chính Thân xác định: Dù vô ý hay cố ý, chính người đàn ông trước mặt với công việc đặc thù này khiến cho hormone con người tăng vùn vụt.
...
Chờ hắn một lần nữa ngồi xuống, cà phê cùng bánh mousse xoài đã đưa đến, xem ra hắn ưa đồ ngọt, mà lại không chút nào lo sợ vóc dáng bị ảnh hưởng. (H: Cuộc đời bất công =.=)
Hồng Chính Thân xác định, một người đối với chính mình tự tin cùng tùy tiện như thế hẳn là rất thoải mái, quyết định nói thẳng: "Quan điểm của Quang Vũ là đặt yêu cầu của khách hàng lên hàng đầu, liệu như vậy nhân viên cấp dưới còn có thể phát huy cá tính, giữ cái tôi của riêng mình được không? Nếu có cậu hẳn là người nổi bật nhất, bởi vì cậu làm được rất... Tự nhiên." Mà thực ra muốn nói: Gần như nhìn không ra là ngụy trang.
"Loại việc này cũng cần phải có tài năng sao?" Đối phương ngồi tư thế tiêu sái, thản nhiên hỏi vặn lại.
Hồng Chính Thân đành phải thấy chiêu phá chiêu, nói chuyện không cần phải quanh co lòng vòng nữa. Anh hôm nay là phóng viên, đối phương lại là đàn ông, tự nhiên không cần bày vẽ nhiều trò làm gì.
"Các cậu có quan tâm người bên ngoài đánh giá thế nào không? Sau ánh hào quang được hưởng thụ từ các cuộc xã giao của giới thượng lưu, chắc hẳn luôn phải đối mặt với các loại ánh mắt soi mói đến từ công chúng cùng các nhà đạo đức học về chuyện riêng tư khi làm nghề nghiệp này. Cậu có cảm thấy áp lực không còn muốn tiếp tục công việc không? Những tinh anh trong nghề này có thể nảy sinh nguy cơ khủng hoảng tâm lý hay không?"
"Tôi? Hay là những người khác?" Người nọ nhíu mày, có chút ngạc nhiên với phương thức "tra hỏi" mới mẻ của vị phóng viên này. Đổi lại là người khác, hắn nhất định đã cự tuyệt trả lời không chút do dự. Bất quá nay là ngoại lệ, hắn phát hiện chính mình cư nhiên không có nửa điểm cảm giác bị xúc phạm, bởi vì đối mặt với một người thành thật như vậy thực ra cũng không chán ghét.
Uống xong nửa cốc cà phê, buông khăn ăn xuống, hắn êm ái nói:
"Thứ nhất, tôi chỉ là một trường hợp bình thường, có thể lặp lại nhưng không phải loại điển hình mà anh muốn tìm. Thứ hai, tôi không thể đại diện cho bất cứ ai trong Quang Vũ nói chuyện, lời nói ra của tôi chỉ là ý kiến chủ quan của mình tôi. Thứ ba, tôi không tự ti cũng không tự kỷ, càng không có cái gì gọi là chướng ngại tâm lý. Đáp án này liệu anh vừa lòng chứ?"
...
Chiếc mặt nạ nghiêm túc của một Hồng Chính Thân thông minh giảo hoạt buộc phải hạ xuống, anh không thể không cười nói: "Đã quên không tự giới thiệu, tôi là Hồng Chính Thân của tạp chí "Diệu Nhật" Hong Kong."
"Hân hạnh, Trương Thần Phong, mọi người đều gọi tôi là A Phong."
Hiện tại hai người mới nghĩ đến chuyện chào hỏi, không còn để ý đến một hồi giương thương múa kiếm vừa rồi, bầu không khí trở nên xa cách nhưng cũng không lạnh lùng.
"Đây là tên thật của cậu?"
"Chứ không thì tôi đây nên tên là gì chứ?"
..
Đáp án này khiến Hồng Chính Thân thoáng chút run rẩy, lập tức cười nhẹ. Lúc này, có một vài vị khách nữ mới đến bên cạnh, các nàng đều lơ đãng quay đầu lại quét qua bàn họ một cái. Tổ hợp hai người đàn ông xuất sắc như vậy thật sự có thể dễ dàng đoạt ánh mắt của những người khác phái, hai người họ lại đều là loại hình được nữ giới yêu thích.
Hai vị đương sự đối với loại ánh mắt kinh diễm này lại chỉ có thế thấy mà không thể trách, bộ dạng hồn nhiên như thể không hề phát giác, mà tình hình chiến đấu vẫn còn đang căng thẳng.
Hồng Chính Thân tiếp tục nói: "Nếu như vấn đề tôi hỏi có phần quá phận, cậu có quyền không trả lời."
Trương Thần Phong ngồi thẳng lên, bày ra bộ dạng bày trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch: "Tôi đã đồng ý với chị Cầm sẽ phối hợp để anh phỏng vấn, đương nhiên phải làm theo."
"Cảm ơn, vậy có thể hỏi chút vấn đề riêng tư được không?"
Hắn khoát tay, ý "Xin cứ tự nhiên."
"Cậu học đại học ở đâu?" Hồng Chính Thân Cảm giác nếu người này không phải làm nghề này, có khi đã thừa sức làm một thiếu gia quý tộc.
"Tuy rằng không sa đọa đến mức không ra hình người, nhưng cũng không có người nào nhìn bằng tiến sĩ để đối đãi với người khác đâu, ở Quang Vũ quan trọng nhất chính là biết cách chiều lòng phụ nữ."
Giọng điệu trêu đùa của Trương Thần Phong lại khiến Hồng Chính Thân một lần nữa ý thức được mình đã gặp phải đối thủ, có điểm đau đầu, không xác định được có nên tìm hiểu sâu hơn nữa không.
"Có thể cho tôi biết tuổi của cậu không?" Đối với ngành này thì đây là điều kiêng kỵ.
Không ngờ đến hắn lại ngoài ý muốn hợp tác: "Hai mươi bảy. Hiện tại phụ nữ đều không thích người trẻ tuổi, cho nên lớn tuổi có vẻ như khá được ưa chuộng. Nhưng cũng không thể quá già, trước ba mươi tuổi là có thể nghỉ được rồi."
Cuối cùng Hồng Chính Thân giờ phút này mới ngửi ra được ngoài khí chất anh tuấn thờ ơ của hắn là thứ vị đạo của bậc lão luyện giang hồ.
"Tình huống nào thì khách hàng mới có thể yêu cầu gặp bên ngoài?"
"Chỉ có khách V.I.P mới có cách chuyên dụng để chỉ đích danh người muốn hẹn trước."
"Khách quý và khách quen, bên nào chiếm phần đa số?"
"Đây là bí mật kinh doanh."
"Tôi không có ý muốn cậu tiết lộ bí mật riêng tư của ai cả, tôi chỉ muốn hỏi khách hàng chính chủ yếu là những người thế nào thôi."
"Các quý bà giàu có, tiểu thư có tiền, còn có thể là ai nữa?"
"Phản ứng của chồng họ thế nào?" Thực ra Hồng Chính Thân cũng rất chán ghét mấy vấn đề bát quái kiểu này, bất quá tạp chí cần, lại không thể không hỏi.
"Đàn ông có khi dễ bị lừa, còn lại có khi là cố tình để bị lừa. Điều này dễ giải thích thôi."
Hắn trả lời đều là sự thật. Hồng Chính Thân đành phải tiếp tục bới móc những đề tài mà người ta cảm thấy hứng thú khác: "Công ty trả phí như thế nào? Có tiêu chuẩn nào không?"
"Không xác định, theo nhận xét của khách quen mà định giá."
"Họ trả tiền chỉ để nói chuyện phiếm sao?" Hồng Chính Thân thuận miệng nói ra, trọng giọng nói không thể che giấu sự khinh miệt không ngừng, đã là hàng làm gì có thời điểm nào thuần khiết chứ?
Trương Thần Phong trầm mặc lơ đãng một lát, nhìn Hồng Chính Thân chăm chú thêm một chốc, lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười: "Nói chuyện phiếm mà thu phí cũng không tiện lắm đâu."
"Với điều kiện của cậu... Rất nhiều ngành khác thích hợp hơn, vậy tại sao lại chọn con đường này?"
"Thu nhập rất khá, hơn nữa ---- có thể làm cho người khác vui vẻ." Ánh mắt hắn lúc này phá lệ mông lung, lộ ra ý tứ thâm sâu khó lường.
"Cậu làm được bao nhiêu lâu rồi?"
"Đã hơn một năm."
"Có cảm giác đặc biệt nào không?"
"Đặc biệt?" Trương Thần Phong nở nụ cười tràn ngập vẻ mị lực nam tính, vô hình còn phảng phất chút hương vị mê hoặc biếng nhác, "Không nhớ rõ."
Hồng Chính Thân không tự chủ được mà lảng tránh ánh mắt đó, nhấp một ngụm cà phê, dừng lại rồi mới hỏi: "Không nảy sinh tình cảm với khách hàng sao?"
"Hồng tiên sinh, tôi không phải động vật máu lạnh, nhưng dù thế nào, tôi cũng sẽ khiến cho khách hàng của tôi cảm thấy... tôi thật lòng với họ, ít ra thì đây cũng là đạo đức nghề nghiệp."
"Vậy có phải là chưa từng có?"
Hồng Chính Thân khí thế bức bách, nếu đối phương là phụ nữ, phương thức hỏi của anh nhất định sẽ tuyệt đối uyển chuyển nhẹ nhàng hơn. Chỉ là đối mặt với người đàn ông lại làm thứ nghề nghiệp đặc biệt này, nói không có một tia kỳ thị nào là giả, mặc dù vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, nhưng khi câu chuyện đã đi hơi xa, vẫn là dần dần sinh ra mùi thuốc súng.
...
"Tôi có sinh ra cảm tình nào với họ không không quan trọng." Trương Thần Phong thả lỏng người dựa vào thân ghế, hỏi vặn lại, "Hồng tiên sinh, anh vừa ý công việc hiện tại không?"
"Có ý gì?"
"Anh thực sự thích làm phóng viên chứ?"
Tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của đối phương, Hồng Chính Thân thành thực đáp: "Không quá yêu thích, nhưng cũng không chán ghét."
"Vậy anh sẽ yêu đối tượng phỏng vấn của anh sao?"
"Đương nhiên sẽ không, công việc là công việc."
Lời vừa thốt ra, Hồng Chính Thân mới giật mình nhận ra chính mình đã thay đối phương trả lời câu hỏi vừa rồi, trong lòng tự nhiên có chút khâm phục. Quan trọng nhất là, Trương Thần Phong đối với công việc mình đang làm hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn có thể duy trì tâm thế cao cao tại thượng, thật đúng là tên cao thủ sát gái.
Thế giới trong mắt những kẻ như vậy đại khái rất là tầm thường, không đáng để tính toán cũng như mãi miết theo đuổi. Nếu hai bên không gặp nhau trong bối cảnh này, nói không chừng sẽ có không ít điểm chung. Nhưng, cái gọi là "không cùng nghề nghiệp không cùng chí hướng", trước mắt lại là tình thế giằng co kì lạ, khiến bầu không khí lập tức trầm xuống.
Trương Thần Phong chậm rãi chuyển đường nhìn, nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ. Đồng tử vì gặp phải ánh sáng mặt trời mà nhẹ co lại, thoáng chốc trên mình lại được phủ một tầng kim sắc, phác thêm nụ cười nhạt không rõ nghĩa. Hắn sau đó bình thản nói: "Chị Cầm kể ra cũng thật không tốt, lúc nào cũng phải tống một ít việc xui xẻo cho tôi. Hai người hẳn là có giao tình không tệ hả?"
"Bạn bè thôi." Nếu không, dựa vào tính tình của cô ấy, đời nào chịu để người ta phỏng vấn, đây rõ ràng là vì danh tiếng của Quang Vũ, tìm kiếm thêm lượng khách hàng mà.
Tương Băng Cầm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất cánh nhà báo xào nấu, giật tít ảnh hưởng đến danh tiếng "Quang Vũ" của nàng.
"Khó có dịp cô ấy yên tâm để cho nhà báo như anh viết bài."
"Chuyên mục kỳ này có một phần đề cập tới một số nghề nghiệp đặc biệt, khó có được dịp Băng Cầm đồng ý trợ giúp. Cậu không cần lo lắng sẽ bị công bố đời tư, tôi đảm bảo sẽ biên tập thật chừng mực, thân phận người được phỏng vấn cũng sẽ được bảo mật chặt chẽ, chỉ có điều báo chí cũng có quyền đại diện công chúng tự do ngôn luận."
"Không phải là muốn làm gì thì làm sao?" Trương Thần Phong đùa, ngượng ngùng cười với Hồng Chính Thân, "Xem ra truyền thông Hong Kong đổi tính rồi."
.....
Thời thế thế thời, một số loại nghề nghiệp đặc thù chỉ cần tìm được chính xác điểm đột phá là có thể thuận lợi đi vào quỹ đạo, liền có cơ hội phát tài. Hơn nữa còn có thể đưa vào khuôn khổ của một công ty kinh doanh bình thường, khoác lên tên tuổi bóng bẩy hoa lệ, sau tìm vài hậu thuẫn thân thiết, một khi đã khởi nghiệp thì sẽ vô cùng thuận lợi.
"Tập đoàn Quang Vũ" chính là kẻ may mắn trong số đó, năm chi nhánh dưới quyền Quang Vũ với cơ cấu giải trí, do bà chủ một tay cầm lái, trở nên nổi tiếng, vang dội khắp Hong Kong.
Bộ phận host của Quang Vũ có thể nói là truyền kỳ, trong giới thượng lưu còn lan truyền một câu: Đa số bạn gái và phiên dịch viên đi cùng các thương nhân giàu có hoặc các vị chính trị gia nổi tiếng đều do Quang Vũ đề cử, có thể thấy tiêu chuẩn nhân viên của họ đến trình độ cao như thế nào.
Tương Băng Cầm– chị đại của Quang Vũ, đồng nghiệp đều tôn kính gọi cô là "chị Cầm". Ban đầu chống đỡ công ty bằng chính thực lực của bản thân, mọi người đều coi là chuyện cười, ai ngờ cô lại thành công, khiến cho đồng nghiệp đều phải mở rộng tầm mắt.
"Quang Vũ" chủ yếu kinh doanh trong ngành giải trí, khởi nghiệp là một công ty người mẫu, tham gia quan hệ xã giao, trò chuyện phục vụ, vốn chỉ là nghề tay trái. Nhưng Tương tiểu thư cho rằng không có gì là mình không làm được, vung tay một cái điều động nam nữ ưu tú cấp dưới ồ ạt xuất phát, đi giải cứu các vị nhiều tiền mà cô đơn tịch mịch kia. Lợi nhuận của công ty không ngừng tăng lên, củng cố lượng khách hàng, hơn nữa còn làm vô cùng quang minh chính đại, chỗ dựa vững chắc ngày càng phát triển. Sau này, những thành phần đỏ mắt ghen tỵ cũng hiểu rằng không thể lung lay được nền tảng vững chắc của Quang Vũ, đành biết khó mà rút lui.
Tương Băng Cầm này có thể nói là đứng đầu trong lĩnh vực giải trí, có khả năng quan sát thị trường cộng thêm chút thủ đoạn, đích thực là một người phụ nữ thận trọng, can đảm và mạnh mẽ.
...
Hồng Chính Thân nhìn chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng biến mất khỏi tầm nhìn, đáy lòng nổi lên một cảm giác khó tả.
Điện thoại đúng lúc đó lại kêu lên, một giọng nói gọn gàng dễ nghe nhưng cũng không kém phần dịu dàng, đáng yêu vang lên: "Thế nào? Siêu tiêu chuẩn chứ?"
Hồng Chính Thân rốt cuộc nói còn không nên lời, nói gì đến chuyện phản bác Tương Băng Cầm mèo khen mèo dài đuôi nữa, chỉ giả bộ tùy ý hỏi: "Cậu ta là ai?"
"Có hứng sao? Nhưng cậu ta khó hẹn trước lắm đó."
"Nói gì thế." Ngay cả một điểm yếu nhỏ xíu cũng bị lật tẩy, Hồng Chính Thân cảm thấy có chút không nhịn được.
"Tôi thật sự đã xuất ra át chủ bài của mình đấy, như vậy đã đủ để giúp anh giữ được công việc chưa?"
"Có thể đoán được, nhưng cậu ta có vẻ khá khó nắm bắt thì phải."
"Đó là đương nhiên. Chẳng qua là con báo thì phải có dã tính với tài năng chứ, mới có thể khiến người ta muốn ngừng mà không được. 80% khách hàng của Quang Vũ đêu mê luyến cậu ta đấy."
Hồng Chính Thân cười một cái lãnh đạm: "Ai biết được cuộc sống nhàm chán này còn có loại nghề nghiệp tốt như thế."
"Có muốn đổi nghề không? Hồng Chính Thân, anh tới đây đi, lương một năm đảm bảo không dưới nghìn vạn, lãi chia bốn sáu. Với sắc đẹp của anh, nhất định có thể trở thành một con át chủ bài khác của tôi đó."
"Cô -- cái đồ điên này~ càng nói càng không được~~ OK OK, buổi chiều tôi còn phải tổng hợp tin tức mới, cuối tuần sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn tại Pháp để tỏ ý cảm ơn giai nhân vậy."
"Hừ, anh lại khách sáo với tôi đấy à. Nghiện việc giả bộ làm nhà văn đến nơi rồi! Có đúng không? Đừng để tình cảm thắm thiết đối với tạp chí bé nhỏ kia mà đem nội tình trong Quang Vũ của tôi truyền bá khắp nơi đấy."
"Tôi lại không cảm thấy làm việc này có gì không tốt."
"Nhưng cũng không có gì là tốt. Thật sự không quay về làm thiếu gia sao? Thỏa hiệp cùng người trong nhà thật sự khó đến vậy? Tính tình anh chính là quá mạnh mẽ, tôi thực sự không quen nhìn anh vì mấy bài báo vớ vẩn mà phải thay thế đám phóng viên cấp dưới, đích thân khoác áo giáp ra trận. Hồng Kông nơi nơi có bao nhiêu tạp chí, cứ xem như anh có thể làm đến top 3, cũng chỉ là một ông chủ nhỏ vô dụng mà thôi, quá thảm."
Hồng Chính Thân nghe mấy lời châm chọc khiêu khích như vậy từ lâu tai đã đóng kén: "Chính cô nói muốn tôi đích thân ra mặt, mới bằng lòng tiết lộ tin tức nội bộ Quang Vũ cho tôi, chứ tôi có định làm đâu. Dưới trướng Diệu Nhật không hề thiếu nhân viên, cô không cần nhọc công lo lắng."
Tương Băng Cầm ảo não nói: "Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng tôi cũng không nghĩ tới chuyện anh lại thật sự đồng ý đích thân đến! Ngày sinh của bác Hồng sắp đến, họ đều đã bỏ cuộc rồi, thật sự mong anh trở về đấy, anh lo liệu đi nhé."
"Tôi biết chừng mực mà, Bye."
Tương Băng Cầm gác máy điện thoại, thở dài, đi đến tủ rượu lấy ra một chai Brandy được chuyên chở bằng máy bay, tự rót cho mình nửa cốc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, biểu tình có phần cô đơn.
....
Hồng Chính Thân cùng Tương Băng Cầm từng có một mối quan hệ đặc biệt.
Ai cũng không nghĩ đến, hai con người thoạt nhìn có vẻ hoàn toàn không cùng một thế giới này, từng là một đôi tình nhân khiến người khác phải ao ước, hơn nữa còn đã đính hôn theo ý cha mẹ.
Gia đình hai bên đều là doanh nhân, đám cưới con cái vốn là chuyện đáng để vui mừng, đã vậy lợi lại càng thêm lợi. Hai người cũng đều đã từng bị hấp dẫn bởi mị lực của đối phương, rơi vào bể tình. Nhưng sau khi Tương Băng Cầm phát hiện ra chuyện khó có thể tin được đó, thế giới hạnh phúc của cô đã bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt.
Mùa hè ba năm trước, khi Tương Băng Cầm vừa mới thành lập tập đoàn "Quang Vũ" của chính mình, cũng là lúc cô bắt đầu quen Hồng Chính Thân, khiến một người luôn luôn hết sức tập trung vào sự nghiệp như cô cũng không thể nhập tâm làm việc, ái tình ngọt ngào đã khiến cô bằng lòng ngừng phấn đấu, yên tâm ở nhà làm một người vợ hiền. Cho đến khi có một người tên là Antonio, chàng thanh niên với mái tóc xám và đôi mắt xanh, tìm đến nhà mới của họ để gặp cô.
Bởi vì đối phương nói mình là bạn của Hồng Chính Thân lúc còn làm việc ở California, nên Tương Băng Cầm đã tiếp đãi anh ta tương đối nhiệt tình. Lúc đó, cô chỉ muốn biết làm sao để thấu triệt tất cả về Hồng Hồng Chính Thân, kể cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai mà thôi. Nhưng, chỉ sau một tách cà phê, cô đã hoàn toàn rơi vào kinh ngạc và đau đớn, mặc dù khăng khăng phủ định, song tâm can lại cứ thế đổ vỡ, thẳng xuống đáy biển sâu, đến một chút sức lực để vẫy vùng cũng không có.
...
"Tôi sẽ không tin lời của một người mới lần đầu gặp mặt, tuyệt đối không tin! Mời anh đi khỏi đây. Ngay lập tức!" Cuối cùng, cô căm phẫn hét lên với người thanh niên anh tuấn sắc sảo kia.
"Cô có thể tìm Simon." Thanh niên kia chỉ lẳng lặng phun ra tên tiếng Anh của Hồng Chính Thân.
"Được, tôi sẽ gọi anh ấy tới tìm cảnh sát mời anh đi."
Cô rút ngay điện thoại ra, nhưng tay vẫn run rẫy không ngừng.
Khi Hồng Chính Thân chạy tới, chính mắt nhìn thấy anh ném một ánh mắt nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc về phía người thanh niên kia, cả người Tương Băng Cầm đều run lên.
"Hồng Chính Thân, điều anh ta nói... không phải sự thật chứ?"
Hồng Chính Thân kéo mạnh Tương Băng Cầm, thái độ nghiêm túc: "Đừng nghe cậu ta nói bậy ở đây, anh dẫn cậu ta ra ngoài."
Thanh âm của anh tàn khốc, trầm như vậy, nhè nhẹ âm lãnh, như thể đang ra lệnh cho một người chẳng liên quan gì tới mình. Tương Băng Cầm là người thông minh, trong một khắc kia cô đã có thể khẳng định: Hồng Chính Thân cùng người thanh niên kia có quan hệ.
Chàng trai ngoại quốc xinh đẹp như pho tượng Hy Lạp kia, dùng một ánh mắt gần như khát vọng nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn bên cạnh Tương Băng Cầm – vị hôn phu của cô.
"Simon, hone... Em rất muốn gặp anh." Hắn nhè nhẹ gọi cái tên xưa cũ, "Hôm đó chỉ là hiểu lầm..."
Hồng Chính Thân xoay người, ánh mắt bình thản mà lãnh liệt, anh dùng thứ tiếng Anh thuần khiết mà xinh đẹp gằn từng tiếng: "Get out! Đừng bao giờ xuất hiện nữa! Chúng ta đã sớm kết thúc rồi."
Những chữ cuối tựa như sấm vang trên đầu, khiến Tương Băng Cầm như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Sự thật, thì ra là sự thật! Người cô yêu, người đàn ông xuất sắc nhất trong lòng cô, thế mà lại cùng một thanh niên ngoại quốc có tình cảm khúc mắc, thậm chí còn là loại quan hệ không thể cho ai biết...
Không thể chấp nhận! Chuyện này bất luận thế nào cũng không phải chuyện cô có thể chấp nhận.
Cô thấy ghê tởm, cô muốn điên lên, cô muốn chết, cô hét ầm lên, không ngừng thét chói tai, không cần biết đến ánh mắt kinh ngạc của những người giúp việc, không cần biết đến cái ôm của Hồng Chính Thân, không cần biết đến bất cứ thứ gì xung quanh... Thế giới hạnh phúc của cô, tại một khắc kia đã hoàn toàn sụp đổ, tan thành mây khói.
....
Mãi cho đến khi cánh cửa có tiếng bị đẩy ra, Tương Băng Cầm mới giật mình hoàn hồn. Trong nháy mắt nhìn thấy người kia, cô đã lập tức thay lại bằng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười.
Người nọ tùy ý ngả người trên sô pha, lấy ra một điếu thuốc lá, hoàn toàn không hề để bà chủ xinh đẹp này vào mắt, thái độ thân thiết đến mức không kiêng nể gì.
"Không phải nói bỏ thuốc lá à?"
Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh người thanh niên, cũng lấy ra một điếu thuốc lá đi qua xin chút lửa.
"Chỉ là trước mặt người khác không hút thôi, thỉnh thoảng vẫn nghiện."
"Ý chí cậu kém vậy? Hù người khác còn được, chứ muốn hù tôi thì quên đi."
Hắn nhẹ nhếch môi dưới lên cười cười, không hề phản bác.
"Cái tên Hồng Chính Thân kia có địa vị gì đó phải không?"
"Sao vậy, anh ta đắc tội với cậu à?" Tương Băng Cầm trừng mắt nhìn, không hề trực tiếp trả lời, "Nếu tôi đoán không nhầm, cậu cũng đâu để cho anh ấy thoải mái?"
"Không đến mức đó, tôi vẫn còn muốn giữ thể diện cho cô mà."
"Rốt cuộc anh ta hỏi cậu cái gì?"
"Tôi không có hứng thú thuật lại."
Như là nhất thời tỉnh ngộ, Tương Băng Cầm bỗng chốc cười đến mức cực kỳ sáng lạn: "Anh ta thật sự cho rằng cậu ăn cơm nhão à?" (Ý chị là anh Thân tưởng anh Phong thật làm cái "nghề" kia ó ~o~)
Trương Thần Phong chép miệng không cho ý kiến, càng chọc cười bà chủ kia.
"Lão ấy chẳng bao giờ có khiếu hài hước, cậu rốt cuộc lại làm gì không dứt khoát nói rõ sự thật, tẩy sạch tiếng xấu cho mình à?"
Hắn xấu xa chặc lưỡi: "Chỉ còn thiếu điều khóc lóc mà nói với anh ta rằng, thiếu gia đây chẳng qua chỉ là gia cảnh không may sa sút, ngoài ý muốn mới rơi vào chỗ trăng hoa, đến nay vẫn còn trong trắng, bán nghệ không bán thân nhé."
Tương Băng Cầm phì cười: "Cậu không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc."
"Nếu bây giờ tôi chuyển qua TVB, cô không phải sẽ phát điên chứ."
"Nói cũng đúng." Tương Băng Cầm rất tự nhiên dẫn dắt chủ đề về vấn đề công việc, "Bà Chu hẹn trước cậu đã một tháng rồi, cậu có gặp hay không?"
"Anh trai của bà ta vừa bị kiện cách đây không lâu, giờ hằng ngày đều có lũ chó săn bám đuôi canh chừng ở cửa nhà họ Chu, tôi sợ bị chụp ảnh lắm, chẳng việc gì phải tự rước lấy phiền phức, giúp tôi từ chối đi."
"Ok, cậu nói từ chối khách hàng nào ai dám nói không lấy một tiếng chứ, ai bảo cậu là cây rụng tiền của tôi làm chi."
"Đối tượng này quá nhạy cảm, hiện tại tôi ra mặt giúp bà ta xử lý vấn đề cá nhân, sẽ có rất nhiều bất tiện. Cô chắc cũng không hy vọng tôi làm việc dư thừa chứ?"
"Cũng nhờ cậu suy nghĩ chu toàn. Chuyện của cậu cũng là của tôi mà, tôi không muốn có bất cứ sơ suất nào..." nói rồi, dịu dàng ôm lấy cổ người nọ hôn lên môi hắn.
Beep! Điện thoại nội bộ vang lên: "Chị Cầm, A Phong ở chỗ chị sao?"
Nét mặt Tương Băng Cầm lại khôi phục trạng thái bình thường: "Phải, có chuyện gì?"
"Phiền chị nhắc cậu ta đêm mai chín giờ, Tăng tiểu thư chờ cậu ta ở chỗ cũ tại Lan Quế Phường."
"Được, cậu ta đã biết."
Tương Băng Cầm ngoảnh lại cười quyến rũ, "Cậu đúng là ngày càng phong lưu, các bà chủ rồi các tiểu thư muốn mời cậu uống trà đều muốn mang bó hoa tiền lớn đem ra, một lòng thật tâm. Trương Thần Phong, tình thế giờ như vậy, cậu vẫn định sang năm giải nghệ sao?"
"Tôi có cái gì giấu được cô chứ."
"Tôi cũng sẽ không để cậu đi đâu."
"Thật sự thích tôi đến vậy sao?"
"Trương Thần Phong, cậu là một quái nhân. Trong tâm thật ra rất thanh cao, lăn lộn trong cái thế giới trăng hoa này, lại chưa bao giờ thực sự động lòng. Lực sát thương của cậu chính cậu không thừa nhận, tôi lại còn không rõ sao?"
"Cô thật ra là tiếc tài lộc tôi mang đến ý chứ."
"Lời này nói nghe tổn thương quá đấy, Tương Băng Cầm tôi đối đãi với cậu thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết, không phải sao?"
"Chị Cầm, cô đừng tung ra mấy lời lừa dối như vậy chứ, nếu tôi cho là thật, sẽ không nỡ rời đi mất."
"Sợ gì chứ! Kể cả có nuôi không cậu, tôi đây cũng rất vui vẻ. Thử hỏi xem trên đời này có ai trói buộc được cậu, ưm? Có ai thực sự nắm bắt được cậu không? Nói cho tôi biết đi, Trương Thần Phong." Tương Băng Cầm hơi thở mỏng manh, ở bên tai người thanh niên nhỏ nhẹ nói.
"Chị Cầm." Trương Thần Phong đột nhiên đứng dậy, "Buối tối còn có hẹn, tôi đi trước đây."
"Không phải cậu mỗi ngày chỉ tiếp một khách hàng sao? Buổi sáng vừa mới thong thả tiếp đón lão ấy còn gì."
"Hôm nay khác, là sinh nhật Trần tiểu thư."
"Cũng đúng, cô ấy là khách hàng lớn của chúng ta mà. Chuẩn bị quà tặng gì chưa?"
"Vòng cổ Cartier, nhờ Lina mua hộ đó."
"Sau này nhớ khấu trừ vào tài khoản của Trần tiểu thư nhé." Tương Băng Cầm cười như không cười.
Biểu tình của Trương Thần Phong tựa như có chút nghiền ngẫm, xoay người rời đi.
"A, tên Trương Thần Phong này, khó trách có người vì cậu ta mà thần hồn điên đảo."
....
Tương Băng Cầm hiểu rõ mị lực của Trương Thần Phong hơn ai hết. Hắn có vị trí tương đương như một cố vấn tâm lý ở Quang Vũ, giác quan thứ sáu của hắn vượt xa người bình thường, có thể nhanh chóng nhìn ra động cơ của người khác. Chỉ qua vài cuộc đối thoại, hắn có thể tìm thấy những chi tiết mà người thường không thể phát hiện ra, nhờ vậy mà hiểu được tính cách cùng sở thích của đối tượng, từ đó phân tích thêm để lợi dụng. Hắn có bằng luật tại California, đôi khi cũng giúp đỡ khách hàng trong một số tranh chấp pháp lý bằng cách đưa ra vài kiến nghị.
Trương Thần Phong thông thạo tiếng Anh, thủ đoạn giao tiếp kinh người, máu mạo hiểm cực kỳ cao, am hiểu sâu sắc, nên có thể nhanh chóng bước vào những mạng lưới quan hệ của đủ mọi loại người. Nhờ vào lời nói cơ trí cùng khí chất tà mị, có thể dễ dàng dành được hảo cảm của người khác, vì thế khách hàng mỗi khi gặp phải đối thủ khó chơi, đều mời hắn tham dự cùng một số trường hợp, hy vọng hắn có thể thừa thời cơ mà tiếp cận tìm hiểu thực hư, hoặc là nhờ hắn thu thập tin tức.
Trương Thần Phong thỉnh thoảng hơi bất cần đời, song thái độ trong công việc rất đúng mực, làm việc vừa thận trọng lại hiệu suất cao. Có thể lựa ý hùa theo sở thích của mọi khách hàng, bản thân lại là kiện tướng thể thao, bơi lội, lướt sóng, leo núi đều là cao thủ, lại tinh thông mọi loại bóng.
Trương Thần Phong thật sự là biển chữ vàng của "Quang Vũ", vừa có thể là tri âm, vừa có thể là người bạn trai lý tưởng nhất. Nếu không có cơ duyên gặp gỡ, nơi nào có thể tìm được nhân tài như vậy.
Đến bây giờ, Tương Băng Cầm vẫn nhớ rõ, một năm trước tại New York, lần đầu tiên gặp gỡ Trương Thần Phong...
______________________________
(1) Cảng Victoria là một cảng được hình thành tự nhiên, diện tích 41,88 km2, nằm giữa bán đảo Cửu Long và đảo Hong Kong. Cảng có mực nước sâu và lặng, có vị trí chiến lược khi Anh chiếm làm thuộc địa. Sau này phát triển thành một trung tâm thương mại lớn. Nơi đây còn là một địa điểm du lịch quan trọng, thu hút nhiều du khách quốc tế cũng như cư dân bản địa.
(2) Statue Square (Quảng trường Queen): Được xây dựng vào cuối thế kỷ 19. Tên được lấy cảm hứng từ bức tượng đồng của Nữ hoàng Anh được Hong Kong đúc để kỷ niệm 60 năm Nữ hoàng lên ngai vàng.
Hồng Chính Thân nhẹ nhàng khuấy tách cà phê đen, nâng tay nhìn đồng hồ, ước định thời gian còn có mười lăm phút. Anh luôn luôn không có thói quen để người khác chờ đợi. Cho nên nếu không có tình huống đặc thù, anh sẽ có mặt trước nửa giờ.
Vài ngày nữa chính là đêm Giáng Sinh, Hong Kong tràn ngập rõ rệt bầu không khí ăn mừng Giáng Sinh cùng năm mới. Khi đi qua trung tâm quảng trường Statue(2), bạn có thể lập tức nhận ra mình đang ở một đô thị hiện đại phồn vinh náo nhiệt.
Thế nhưng ngày nghỉ đối với Hồng Chính Thân mà nói cũng không có lực hấp dẫn quá lớn. Vì Giáng Sinh lúc nào cũng là hạn phát hành tạp chí, anh đã thức đêm liên tục đi một vòng tác nghiệp đến tận hừng đông. Để cổ vũ tinh thần lao động, hôm nay sớm phải chầu trực tại quán cà phê để chờ đợi một đối tượng phỏng vấn thần bí, xem như là giao thêm nhiệm vụ phát sinh cho mình.
Làm cổ đông lớn kiêm chức tổng biên tập của tạp chí "Diệu Nhật" với phong cách hành sự cường ngạnh, phỏng vấn vốn là công việc do trợ lý cùng ký giả làm, nhưng bởi vì lần này có mối quan hệ anh cần tự mình xác lập, hơn nữa lãnh đạo trực tiếp của đối tượng phỏng vấn lại cùng anh có chút giao tình, đành phải cùng đối phương lập thỏa thuận ba điều (*ước pháp tam chương).
"Tôi còn chưa cần chống đỡ cho bữa cơm tới nông nỗi cần tiết lộ chuyện của công ty mình đâu. Nếu không phải vì mặt mũi của anh, có nhà truyền thông may mắn nào mời được vương bài trên tay của tôi chứ!" Tương Băng Cầm không khách khí nhắn nhủ trong điện thoại.
Người phụ nữ này đúng là không thay đổi một chút nào. Nghĩ đến đây, chính mình âm thầm cười khổ một chút.
Đúng lúc này, một đạo bóng đen lướt qua đỉnh đầu, mang theo vài dòng khí nhu hòa lướt qua đầu vai, chính bản thân giương mắt, vừa lúc đụng phải một đôi mắt thâm thúy âm trầm.
Chủ nhân của đôi mắt hướng anh tao nhã gật đầu một cái, lập tức kéo ghế đối diện ra ngồi xuống. còn thực tự nhiên giơ tay gọi nhân viên phục vụ: "Cho một latte, tôi quên ăn bữa sáng, thêm một phần bánh mousse xoài, cám ơn".
Hồng Chính Thân không tự chủ được nhíu mi: "Thực xin lỗi tiên sinh, tôi đang ở đây đợi người, có thể đổi chỗ ngồi chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi không tiếng động nở nụ cười, bên khóe môi có vài phần trào phúng nhàn nhạt nhộn nhạo mở ra. "Tôi chính là người anh phải đợi".
Hồng Chính Thân ngẩn ra: "Người tôi chờ là phụ nữ..."
"Nếu chị Cầm không có nghe nhầm, đối tượng anh muốn phỏng vấn cũng không quy định là nam hay nữ".
Đáy mắt Hồng Chính Thân dâng lên một chút bất đắc dĩ, xác thực trước đó không nói rõ muốn phỏng vấn phụ nữ, nhưng anh không dự đoán được công ty Quang Vũ lại phái một người đàn ông xuất hiện.
Sớm đã hiểu Tương Băng Cầm này, nếu cô ấy ngoan ngoãn đồng ý cùng người khác hợp tác, chỉ sợ con cua đã đi được thẳng rồi! Không biết lúc này, thế nào lại tìm đến cách dùng nhân vật lợi hại làm khó dễ mình.
..
"Cậu ---- là host của Quang Vũ?" Hồng Chính Thân khó nén khẩu khí chần chờ cùng kinh ngạc.
"Không giống sao? Anh cho rằng chúng tôi làm nghề này thì phải có bộ dạng như thế nào?"
Người đó trầm thấp cười cười, thanh âm gợi cảm, biểu tình hỗn loạn cùng khí chất hậu duệ quý tộc cao ngạo: "Yêu khí lòe loẹt ngút trời, Hay là ---- không thể nào hiểu được?"
..
Người đàn ông trước mắt này nói chuyện sắc bén, lại hoàn toàn không lo sợ khi gặp truyền thông, có thể thấy được là người từng trải, Hồng Chính Thân không thể không buông xuống thái độ khinh thường. "Đó không phải là vấn đề, do cậu cố tình bắt bẻ tôi, tự tôn nghề nghiệp cũng thật ấn tượng."
Người đó không tiếng động cười: "A --- Anh nhưng thật ra rất thẳng thắn."
Hồng Chính Thân không nhận ra mình đang có điểm lỗ mãng, nói thẳng: "Có lẽ ngành này thật sự đông đúc nhân tài, nhìn cậu thì biết".
"Lời đó xem như là khen ngợi?"
Người đàn ông điển trai này đột nhiên quá phận nghiêng người hướng về phía trước. sợi tóc mang cỗ mùi hương thản nhiên thơm ngát của dầu gội, trước ngả ngớn tùy ý, sau đè thấp ngữ điệu: "Hôm nay nếu khiến cho anh vừa lòng, có thế được thưởng chứ?"
...
Hồng Chính Thân nhận ra giọng mỉa mai của người nọ lúc đó, đối thủ đàm phán khó chơi anh không phải chưa từng gặp qua, nhưng người trước mặt này hiển nhiên đã trải qua nhiều chuyện, thậm chí có thể nói có một chút nguy hiểm.
Hồng Chính Thân ôm cánh tay, chuyên nghiệp hỏi: "Cậu muốn gì? Chỉ cần tôi làm được."
Đại khái không ngờ tới đối phương sẽ bình tĩnh như vậy trực tiếp đáp lại, nhất thời ánh mắt người đàn ông này hơi xao động, rồi lại sâu lắng giống như hai đầm nước u tĩnh.
"Thôi đi... Anh cũng không phải là phụ nữ. Nếu không, thì đã có thể đến Quang Vũ ủng hộ tôi".
...
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên, người đó hướng Hồng Chính Thân nhìn chăm chú, nói tiếng xin lỗi, liền đứng dậy đến bên cạnh bệ cửa sổ tiếp điện thoại.
Thẳng đến lúc này, Hồng Chính Thân mới tìm được cơ hội khách quan mà tự nhiên xem xét người nọ.
Áo khoác gió màu nâu bạc trắng thuần khiết, vừa nhìn liền biết ngay là hàng hiệu, bên trong là áo sơ mi cotton màu trắng tùy tiện thả không sơ - vin, phía trước tùy ý cởi bỏ vài cúc áo, quần kaki dài màu nâu nhạt, chân nhàn nhã mang một đôi giày khá cổ màu cát, có cảm giác rất sạch sẽ gọn gàng.
Cảnh đẹp ý vui, không biết thế nào, Hồng Chính Thân lại nghĩ đến câu này.
Hơn nữa tư thế hắn đứng thẳng, thân hình cao lớn xuất chúng, có thể thấy được lồng ngực khỏe khoắn màu mật ong khiến người ta dễ tưởng tượng, không thô kệch cũng không dính nửa phần phấn son. Cơ thể dã tính rõ ràng sống động, không hề cố kỵ, có thể khiến cả nam lẫn nữ đều bị kích khởi dục vọng sâu thẳm trong tiềm thức.
Như muốn hòa hợp với hương vị nam tính trí mạng, gương mặt góc cạnh rõ ràng nhưng đường cong lại không mất đi vẻ nhu hòa, khóe miệng cùng ánh mắt sắc bén, vừa tỏa sáng lại bạc tình, vậy mà đuôi lông mày lại lộ ra ám chỉ ái muội, ý vị cùng thủ đoạn cao siêu, vừa có chút tùy ý, lại có cả khí chất thờ ơ vô tình.
Phụ nữ hẳn không thể nào biết được khi nào sẽ bị gã thợ săn này bắt làm tù binh. Ai cũng không dám chắc mình liệu có thể mạnh mẽ kháng cự lại được linh hồn cùng thân thể nguyên thủy hấp dẫn này.
Khi hắn thu tầm mắt, cúi đầu suy tư trong chốc lát, gương mặt tuấn lãng nhiễm một tầng sắc u buồn, so với trong phim điện ảnh còn sống động phiến tình hơn.
...
Hồng Chính Thân âm thầm thở dài, dù sao cũng biết rõ Tương Băng Cầm đối đãi mình không tệ, để người như vậy lên sàn cũng rất đủ sức thuyết phục rồi.
Nhìn vẻ ngoài, Hồng Chính Thân so với hắn không hề kém dễ nhìn, chỉ là anh thuộc kiểu nhẹ nhàng hơn, không phải góc cạnh quá sắc nét với đôi mắt đen mê người, cùng khí chất tàn khốc không kiềm chế được như vậy.
Hồng Chính Thân là người đã có danh tiếng, cho nên anh sẽ không biểu hiện thái độ ra bên ngoài, vững vàng thành thục, tuyệt đối nội liễm, thích nắm mọi tình huống trong tay, khinh thường việc trên bàn làm ăn phải giả tạo khéo léo diễn trò, nhưng vẫn giữ được nhiều mối quan hệ cùng các thế lực lớn.
Thế nhưng con người thực kỳ lạ, thông thường sẽ phát sinh cảm tình cùng trí tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu đối với người tương phản với mình. Hồng Chính Thân xác định: Dù vô ý hay cố ý, chính người đàn ông trước mặt với công việc đặc thù này khiến cho hormone con người tăng vùn vụt.
...
Chờ hắn một lần nữa ngồi xuống, cà phê cùng bánh mousse xoài đã đưa đến, xem ra hắn ưa đồ ngọt, mà lại không chút nào lo sợ vóc dáng bị ảnh hưởng. (H: Cuộc đời bất công =.=)
Hồng Chính Thân xác định, một người đối với chính mình tự tin cùng tùy tiện như thế hẳn là rất thoải mái, quyết định nói thẳng: "Quan điểm của Quang Vũ là đặt yêu cầu của khách hàng lên hàng đầu, liệu như vậy nhân viên cấp dưới còn có thể phát huy cá tính, giữ cái tôi của riêng mình được không? Nếu có cậu hẳn là người nổi bật nhất, bởi vì cậu làm được rất... Tự nhiên." Mà thực ra muốn nói: Gần như nhìn không ra là ngụy trang.
"Loại việc này cũng cần phải có tài năng sao?" Đối phương ngồi tư thế tiêu sái, thản nhiên hỏi vặn lại.
Hồng Chính Thân đành phải thấy chiêu phá chiêu, nói chuyện không cần phải quanh co lòng vòng nữa. Anh hôm nay là phóng viên, đối phương lại là đàn ông, tự nhiên không cần bày vẽ nhiều trò làm gì.
"Các cậu có quan tâm người bên ngoài đánh giá thế nào không? Sau ánh hào quang được hưởng thụ từ các cuộc xã giao của giới thượng lưu, chắc hẳn luôn phải đối mặt với các loại ánh mắt soi mói đến từ công chúng cùng các nhà đạo đức học về chuyện riêng tư khi làm nghề nghiệp này. Cậu có cảm thấy áp lực không còn muốn tiếp tục công việc không? Những tinh anh trong nghề này có thể nảy sinh nguy cơ khủng hoảng tâm lý hay không?"
"Tôi? Hay là những người khác?" Người nọ nhíu mày, có chút ngạc nhiên với phương thức "tra hỏi" mới mẻ của vị phóng viên này. Đổi lại là người khác, hắn nhất định đã cự tuyệt trả lời không chút do dự. Bất quá nay là ngoại lệ, hắn phát hiện chính mình cư nhiên không có nửa điểm cảm giác bị xúc phạm, bởi vì đối mặt với một người thành thật như vậy thực ra cũng không chán ghét.
Uống xong nửa cốc cà phê, buông khăn ăn xuống, hắn êm ái nói:
"Thứ nhất, tôi chỉ là một trường hợp bình thường, có thể lặp lại nhưng không phải loại điển hình mà anh muốn tìm. Thứ hai, tôi không thể đại diện cho bất cứ ai trong Quang Vũ nói chuyện, lời nói ra của tôi chỉ là ý kiến chủ quan của mình tôi. Thứ ba, tôi không tự ti cũng không tự kỷ, càng không có cái gì gọi là chướng ngại tâm lý. Đáp án này liệu anh vừa lòng chứ?"
...
Chiếc mặt nạ nghiêm túc của một Hồng Chính Thân thông minh giảo hoạt buộc phải hạ xuống, anh không thể không cười nói: "Đã quên không tự giới thiệu, tôi là Hồng Chính Thân của tạp chí "Diệu Nhật" Hong Kong."
"Hân hạnh, Trương Thần Phong, mọi người đều gọi tôi là A Phong."
Hiện tại hai người mới nghĩ đến chuyện chào hỏi, không còn để ý đến một hồi giương thương múa kiếm vừa rồi, bầu không khí trở nên xa cách nhưng cũng không lạnh lùng.
"Đây là tên thật của cậu?"
"Chứ không thì tôi đây nên tên là gì chứ?"
..
Đáp án này khiến Hồng Chính Thân thoáng chút run rẩy, lập tức cười nhẹ. Lúc này, có một vài vị khách nữ mới đến bên cạnh, các nàng đều lơ đãng quay đầu lại quét qua bàn họ một cái. Tổ hợp hai người đàn ông xuất sắc như vậy thật sự có thể dễ dàng đoạt ánh mắt của những người khác phái, hai người họ lại đều là loại hình được nữ giới yêu thích.
Hai vị đương sự đối với loại ánh mắt kinh diễm này lại chỉ có thế thấy mà không thể trách, bộ dạng hồn nhiên như thể không hề phát giác, mà tình hình chiến đấu vẫn còn đang căng thẳng.
Hồng Chính Thân tiếp tục nói: "Nếu như vấn đề tôi hỏi có phần quá phận, cậu có quyền không trả lời."
Trương Thần Phong ngồi thẳng lên, bày ra bộ dạng bày trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch: "Tôi đã đồng ý với chị Cầm sẽ phối hợp để anh phỏng vấn, đương nhiên phải làm theo."
"Cảm ơn, vậy có thể hỏi chút vấn đề riêng tư được không?"
Hắn khoát tay, ý "Xin cứ tự nhiên."
"Cậu học đại học ở đâu?" Hồng Chính Thân Cảm giác nếu người này không phải làm nghề này, có khi đã thừa sức làm một thiếu gia quý tộc.
"Tuy rằng không sa đọa đến mức không ra hình người, nhưng cũng không có người nào nhìn bằng tiến sĩ để đối đãi với người khác đâu, ở Quang Vũ quan trọng nhất chính là biết cách chiều lòng phụ nữ."
Giọng điệu trêu đùa của Trương Thần Phong lại khiến Hồng Chính Thân một lần nữa ý thức được mình đã gặp phải đối thủ, có điểm đau đầu, không xác định được có nên tìm hiểu sâu hơn nữa không.
"Có thể cho tôi biết tuổi của cậu không?" Đối với ngành này thì đây là điều kiêng kỵ.
Không ngờ đến hắn lại ngoài ý muốn hợp tác: "Hai mươi bảy. Hiện tại phụ nữ đều không thích người trẻ tuổi, cho nên lớn tuổi có vẻ như khá được ưa chuộng. Nhưng cũng không thể quá già, trước ba mươi tuổi là có thể nghỉ được rồi."
Cuối cùng Hồng Chính Thân giờ phút này mới ngửi ra được ngoài khí chất anh tuấn thờ ơ của hắn là thứ vị đạo của bậc lão luyện giang hồ.
"Tình huống nào thì khách hàng mới có thể yêu cầu gặp bên ngoài?"
"Chỉ có khách V.I.P mới có cách chuyên dụng để chỉ đích danh người muốn hẹn trước."
"Khách quý và khách quen, bên nào chiếm phần đa số?"
"Đây là bí mật kinh doanh."
"Tôi không có ý muốn cậu tiết lộ bí mật riêng tư của ai cả, tôi chỉ muốn hỏi khách hàng chính chủ yếu là những người thế nào thôi."
"Các quý bà giàu có, tiểu thư có tiền, còn có thể là ai nữa?"
"Phản ứng của chồng họ thế nào?" Thực ra Hồng Chính Thân cũng rất chán ghét mấy vấn đề bát quái kiểu này, bất quá tạp chí cần, lại không thể không hỏi.
"Đàn ông có khi dễ bị lừa, còn lại có khi là cố tình để bị lừa. Điều này dễ giải thích thôi."
Hắn trả lời đều là sự thật. Hồng Chính Thân đành phải tiếp tục bới móc những đề tài mà người ta cảm thấy hứng thú khác: "Công ty trả phí như thế nào? Có tiêu chuẩn nào không?"
"Không xác định, theo nhận xét của khách quen mà định giá."
"Họ trả tiền chỉ để nói chuyện phiếm sao?" Hồng Chính Thân thuận miệng nói ra, trọng giọng nói không thể che giấu sự khinh miệt không ngừng, đã là hàng làm gì có thời điểm nào thuần khiết chứ?
Trương Thần Phong trầm mặc lơ đãng một lát, nhìn Hồng Chính Thân chăm chú thêm một chốc, lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười: "Nói chuyện phiếm mà thu phí cũng không tiện lắm đâu."
"Với điều kiện của cậu... Rất nhiều ngành khác thích hợp hơn, vậy tại sao lại chọn con đường này?"
"Thu nhập rất khá, hơn nữa ---- có thể làm cho người khác vui vẻ." Ánh mắt hắn lúc này phá lệ mông lung, lộ ra ý tứ thâm sâu khó lường.
"Cậu làm được bao nhiêu lâu rồi?"
"Đã hơn một năm."
"Có cảm giác đặc biệt nào không?"
"Đặc biệt?" Trương Thần Phong nở nụ cười tràn ngập vẻ mị lực nam tính, vô hình còn phảng phất chút hương vị mê hoặc biếng nhác, "Không nhớ rõ."
Hồng Chính Thân không tự chủ được mà lảng tránh ánh mắt đó, nhấp một ngụm cà phê, dừng lại rồi mới hỏi: "Không nảy sinh tình cảm với khách hàng sao?"
"Hồng tiên sinh, tôi không phải động vật máu lạnh, nhưng dù thế nào, tôi cũng sẽ khiến cho khách hàng của tôi cảm thấy... tôi thật lòng với họ, ít ra thì đây cũng là đạo đức nghề nghiệp."
"Vậy có phải là chưa từng có?"
Hồng Chính Thân khí thế bức bách, nếu đối phương là phụ nữ, phương thức hỏi của anh nhất định sẽ tuyệt đối uyển chuyển nhẹ nhàng hơn. Chỉ là đối mặt với người đàn ông lại làm thứ nghề nghiệp đặc biệt này, nói không có một tia kỳ thị nào là giả, mặc dù vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, nhưng khi câu chuyện đã đi hơi xa, vẫn là dần dần sinh ra mùi thuốc súng.
...
"Tôi có sinh ra cảm tình nào với họ không không quan trọng." Trương Thần Phong thả lỏng người dựa vào thân ghế, hỏi vặn lại, "Hồng tiên sinh, anh vừa ý công việc hiện tại không?"
"Có ý gì?"
"Anh thực sự thích làm phóng viên chứ?"
Tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của đối phương, Hồng Chính Thân thành thực đáp: "Không quá yêu thích, nhưng cũng không chán ghét."
"Vậy anh sẽ yêu đối tượng phỏng vấn của anh sao?"
"Đương nhiên sẽ không, công việc là công việc."
Lời vừa thốt ra, Hồng Chính Thân mới giật mình nhận ra chính mình đã thay đối phương trả lời câu hỏi vừa rồi, trong lòng tự nhiên có chút khâm phục. Quan trọng nhất là, Trương Thần Phong đối với công việc mình đang làm hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn có thể duy trì tâm thế cao cao tại thượng, thật đúng là tên cao thủ sát gái.
Thế giới trong mắt những kẻ như vậy đại khái rất là tầm thường, không đáng để tính toán cũng như mãi miết theo đuổi. Nếu hai bên không gặp nhau trong bối cảnh này, nói không chừng sẽ có không ít điểm chung. Nhưng, cái gọi là "không cùng nghề nghiệp không cùng chí hướng", trước mắt lại là tình thế giằng co kì lạ, khiến bầu không khí lập tức trầm xuống.
Trương Thần Phong chậm rãi chuyển đường nhìn, nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ. Đồng tử vì gặp phải ánh sáng mặt trời mà nhẹ co lại, thoáng chốc trên mình lại được phủ một tầng kim sắc, phác thêm nụ cười nhạt không rõ nghĩa. Hắn sau đó bình thản nói: "Chị Cầm kể ra cũng thật không tốt, lúc nào cũng phải tống một ít việc xui xẻo cho tôi. Hai người hẳn là có giao tình không tệ hả?"
"Bạn bè thôi." Nếu không, dựa vào tính tình của cô ấy, đời nào chịu để người ta phỏng vấn, đây rõ ràng là vì danh tiếng của Quang Vũ, tìm kiếm thêm lượng khách hàng mà.
Tương Băng Cầm không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất cánh nhà báo xào nấu, giật tít ảnh hưởng đến danh tiếng "Quang Vũ" của nàng.
"Khó có dịp cô ấy yên tâm để cho nhà báo như anh viết bài."
"Chuyên mục kỳ này có một phần đề cập tới một số nghề nghiệp đặc biệt, khó có được dịp Băng Cầm đồng ý trợ giúp. Cậu không cần lo lắng sẽ bị công bố đời tư, tôi đảm bảo sẽ biên tập thật chừng mực, thân phận người được phỏng vấn cũng sẽ được bảo mật chặt chẽ, chỉ có điều báo chí cũng có quyền đại diện công chúng tự do ngôn luận."
"Không phải là muốn làm gì thì làm sao?" Trương Thần Phong đùa, ngượng ngùng cười với Hồng Chính Thân, "Xem ra truyền thông Hong Kong đổi tính rồi."
.....
Thời thế thế thời, một số loại nghề nghiệp đặc thù chỉ cần tìm được chính xác điểm đột phá là có thể thuận lợi đi vào quỹ đạo, liền có cơ hội phát tài. Hơn nữa còn có thể đưa vào khuôn khổ của một công ty kinh doanh bình thường, khoác lên tên tuổi bóng bẩy hoa lệ, sau tìm vài hậu thuẫn thân thiết, một khi đã khởi nghiệp thì sẽ vô cùng thuận lợi.
"Tập đoàn Quang Vũ" chính là kẻ may mắn trong số đó, năm chi nhánh dưới quyền Quang Vũ với cơ cấu giải trí, do bà chủ một tay cầm lái, trở nên nổi tiếng, vang dội khắp Hong Kong.
Bộ phận host của Quang Vũ có thể nói là truyền kỳ, trong giới thượng lưu còn lan truyền một câu: Đa số bạn gái và phiên dịch viên đi cùng các thương nhân giàu có hoặc các vị chính trị gia nổi tiếng đều do Quang Vũ đề cử, có thể thấy tiêu chuẩn nhân viên của họ đến trình độ cao như thế nào.
Tương Băng Cầm– chị đại của Quang Vũ, đồng nghiệp đều tôn kính gọi cô là "chị Cầm". Ban đầu chống đỡ công ty bằng chính thực lực của bản thân, mọi người đều coi là chuyện cười, ai ngờ cô lại thành công, khiến cho đồng nghiệp đều phải mở rộng tầm mắt.
"Quang Vũ" chủ yếu kinh doanh trong ngành giải trí, khởi nghiệp là một công ty người mẫu, tham gia quan hệ xã giao, trò chuyện phục vụ, vốn chỉ là nghề tay trái. Nhưng Tương tiểu thư cho rằng không có gì là mình không làm được, vung tay một cái điều động nam nữ ưu tú cấp dưới ồ ạt xuất phát, đi giải cứu các vị nhiều tiền mà cô đơn tịch mịch kia. Lợi nhuận của công ty không ngừng tăng lên, củng cố lượng khách hàng, hơn nữa còn làm vô cùng quang minh chính đại, chỗ dựa vững chắc ngày càng phát triển. Sau này, những thành phần đỏ mắt ghen tỵ cũng hiểu rằng không thể lung lay được nền tảng vững chắc của Quang Vũ, đành biết khó mà rút lui.
Tương Băng Cầm này có thể nói là đứng đầu trong lĩnh vực giải trí, có khả năng quan sát thị trường cộng thêm chút thủ đoạn, đích thực là một người phụ nữ thận trọng, can đảm và mạnh mẽ.
...
Hồng Chính Thân nhìn chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng biến mất khỏi tầm nhìn, đáy lòng nổi lên một cảm giác khó tả.
Điện thoại đúng lúc đó lại kêu lên, một giọng nói gọn gàng dễ nghe nhưng cũng không kém phần dịu dàng, đáng yêu vang lên: "Thế nào? Siêu tiêu chuẩn chứ?"
Hồng Chính Thân rốt cuộc nói còn không nên lời, nói gì đến chuyện phản bác Tương Băng Cầm mèo khen mèo dài đuôi nữa, chỉ giả bộ tùy ý hỏi: "Cậu ta là ai?"
"Có hứng sao? Nhưng cậu ta khó hẹn trước lắm đó."
"Nói gì thế." Ngay cả một điểm yếu nhỏ xíu cũng bị lật tẩy, Hồng Chính Thân cảm thấy có chút không nhịn được.
"Tôi thật sự đã xuất ra át chủ bài của mình đấy, như vậy đã đủ để giúp anh giữ được công việc chưa?"
"Có thể đoán được, nhưng cậu ta có vẻ khá khó nắm bắt thì phải."
"Đó là đương nhiên. Chẳng qua là con báo thì phải có dã tính với tài năng chứ, mới có thể khiến người ta muốn ngừng mà không được. 80% khách hàng của Quang Vũ đêu mê luyến cậu ta đấy."
Hồng Chính Thân cười một cái lãnh đạm: "Ai biết được cuộc sống nhàm chán này còn có loại nghề nghiệp tốt như thế."
"Có muốn đổi nghề không? Hồng Chính Thân, anh tới đây đi, lương một năm đảm bảo không dưới nghìn vạn, lãi chia bốn sáu. Với sắc đẹp của anh, nhất định có thể trở thành một con át chủ bài khác của tôi đó."
"Cô -- cái đồ điên này~ càng nói càng không được~~ OK OK, buổi chiều tôi còn phải tổng hợp tin tức mới, cuối tuần sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn tại Pháp để tỏ ý cảm ơn giai nhân vậy."
"Hừ, anh lại khách sáo với tôi đấy à. Nghiện việc giả bộ làm nhà văn đến nơi rồi! Có đúng không? Đừng để tình cảm thắm thiết đối với tạp chí bé nhỏ kia mà đem nội tình trong Quang Vũ của tôi truyền bá khắp nơi đấy."
"Tôi lại không cảm thấy làm việc này có gì không tốt."
"Nhưng cũng không có gì là tốt. Thật sự không quay về làm thiếu gia sao? Thỏa hiệp cùng người trong nhà thật sự khó đến vậy? Tính tình anh chính là quá mạnh mẽ, tôi thực sự không quen nhìn anh vì mấy bài báo vớ vẩn mà phải thay thế đám phóng viên cấp dưới, đích thân khoác áo giáp ra trận. Hồng Kông nơi nơi có bao nhiêu tạp chí, cứ xem như anh có thể làm đến top 3, cũng chỉ là một ông chủ nhỏ vô dụng mà thôi, quá thảm."
Hồng Chính Thân nghe mấy lời châm chọc khiêu khích như vậy từ lâu tai đã đóng kén: "Chính cô nói muốn tôi đích thân ra mặt, mới bằng lòng tiết lộ tin tức nội bộ Quang Vũ cho tôi, chứ tôi có định làm đâu. Dưới trướng Diệu Nhật không hề thiếu nhân viên, cô không cần nhọc công lo lắng."
Tương Băng Cầm ảo não nói: "Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng tôi cũng không nghĩ tới chuyện anh lại thật sự đồng ý đích thân đến! Ngày sinh của bác Hồng sắp đến, họ đều đã bỏ cuộc rồi, thật sự mong anh trở về đấy, anh lo liệu đi nhé."
"Tôi biết chừng mực mà, Bye."
Tương Băng Cầm gác máy điện thoại, thở dài, đi đến tủ rượu lấy ra một chai Brandy được chuyên chở bằng máy bay, tự rót cho mình nửa cốc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, biểu tình có phần cô đơn.
....
Hồng Chính Thân cùng Tương Băng Cầm từng có một mối quan hệ đặc biệt.
Ai cũng không nghĩ đến, hai con người thoạt nhìn có vẻ hoàn toàn không cùng một thế giới này, từng là một đôi tình nhân khiến người khác phải ao ước, hơn nữa còn đã đính hôn theo ý cha mẹ.
Gia đình hai bên đều là doanh nhân, đám cưới con cái vốn là chuyện đáng để vui mừng, đã vậy lợi lại càng thêm lợi. Hai người cũng đều đã từng bị hấp dẫn bởi mị lực của đối phương, rơi vào bể tình. Nhưng sau khi Tương Băng Cầm phát hiện ra chuyện khó có thể tin được đó, thế giới hạnh phúc của cô đã bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt.
Mùa hè ba năm trước, khi Tương Băng Cầm vừa mới thành lập tập đoàn "Quang Vũ" của chính mình, cũng là lúc cô bắt đầu quen Hồng Chính Thân, khiến một người luôn luôn hết sức tập trung vào sự nghiệp như cô cũng không thể nhập tâm làm việc, ái tình ngọt ngào đã khiến cô bằng lòng ngừng phấn đấu, yên tâm ở nhà làm một người vợ hiền. Cho đến khi có một người tên là Antonio, chàng thanh niên với mái tóc xám và đôi mắt xanh, tìm đến nhà mới của họ để gặp cô.
Bởi vì đối phương nói mình là bạn của Hồng Chính Thân lúc còn làm việc ở California, nên Tương Băng Cầm đã tiếp đãi anh ta tương đối nhiệt tình. Lúc đó, cô chỉ muốn biết làm sao để thấu triệt tất cả về Hồng Hồng Chính Thân, kể cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai mà thôi. Nhưng, chỉ sau một tách cà phê, cô đã hoàn toàn rơi vào kinh ngạc và đau đớn, mặc dù khăng khăng phủ định, song tâm can lại cứ thế đổ vỡ, thẳng xuống đáy biển sâu, đến một chút sức lực để vẫy vùng cũng không có.
...
"Tôi sẽ không tin lời của một người mới lần đầu gặp mặt, tuyệt đối không tin! Mời anh đi khỏi đây. Ngay lập tức!" Cuối cùng, cô căm phẫn hét lên với người thanh niên anh tuấn sắc sảo kia.
"Cô có thể tìm Simon." Thanh niên kia chỉ lẳng lặng phun ra tên tiếng Anh của Hồng Chính Thân.
"Được, tôi sẽ gọi anh ấy tới tìm cảnh sát mời anh đi."
Cô rút ngay điện thoại ra, nhưng tay vẫn run rẫy không ngừng.
Khi Hồng Chính Thân chạy tới, chính mắt nhìn thấy anh ném một ánh mắt nghi hoặc pha lẫn kinh ngạc về phía người thanh niên kia, cả người Tương Băng Cầm đều run lên.
"Hồng Chính Thân, điều anh ta nói... không phải sự thật chứ?"
Hồng Chính Thân kéo mạnh Tương Băng Cầm, thái độ nghiêm túc: "Đừng nghe cậu ta nói bậy ở đây, anh dẫn cậu ta ra ngoài."
Thanh âm của anh tàn khốc, trầm như vậy, nhè nhẹ âm lãnh, như thể đang ra lệnh cho một người chẳng liên quan gì tới mình. Tương Băng Cầm là người thông minh, trong một khắc kia cô đã có thể khẳng định: Hồng Chính Thân cùng người thanh niên kia có quan hệ.
Chàng trai ngoại quốc xinh đẹp như pho tượng Hy Lạp kia, dùng một ánh mắt gần như khát vọng nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn bên cạnh Tương Băng Cầm – vị hôn phu của cô.
"Simon, hone... Em rất muốn gặp anh." Hắn nhè nhẹ gọi cái tên xưa cũ, "Hôm đó chỉ là hiểu lầm..."
Hồng Chính Thân xoay người, ánh mắt bình thản mà lãnh liệt, anh dùng thứ tiếng Anh thuần khiết mà xinh đẹp gằn từng tiếng: "Get out! Đừng bao giờ xuất hiện nữa! Chúng ta đã sớm kết thúc rồi."
Những chữ cuối tựa như sấm vang trên đầu, khiến Tương Băng Cầm như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Sự thật, thì ra là sự thật! Người cô yêu, người đàn ông xuất sắc nhất trong lòng cô, thế mà lại cùng một thanh niên ngoại quốc có tình cảm khúc mắc, thậm chí còn là loại quan hệ không thể cho ai biết...
Không thể chấp nhận! Chuyện này bất luận thế nào cũng không phải chuyện cô có thể chấp nhận.
Cô thấy ghê tởm, cô muốn điên lên, cô muốn chết, cô hét ầm lên, không ngừng thét chói tai, không cần biết đến ánh mắt kinh ngạc của những người giúp việc, không cần biết đến cái ôm của Hồng Chính Thân, không cần biết đến bất cứ thứ gì xung quanh... Thế giới hạnh phúc của cô, tại một khắc kia đã hoàn toàn sụp đổ, tan thành mây khói.
....
Mãi cho đến khi cánh cửa có tiếng bị đẩy ra, Tương Băng Cầm mới giật mình hoàn hồn. Trong nháy mắt nhìn thấy người kia, cô đã lập tức thay lại bằng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười.
Người nọ tùy ý ngả người trên sô pha, lấy ra một điếu thuốc lá, hoàn toàn không hề để bà chủ xinh đẹp này vào mắt, thái độ thân thiết đến mức không kiêng nể gì.
"Không phải nói bỏ thuốc lá à?"
Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên cạnh người thanh niên, cũng lấy ra một điếu thuốc lá đi qua xin chút lửa.
"Chỉ là trước mặt người khác không hút thôi, thỉnh thoảng vẫn nghiện."
"Ý chí cậu kém vậy? Hù người khác còn được, chứ muốn hù tôi thì quên đi."
Hắn nhẹ nhếch môi dưới lên cười cười, không hề phản bác.
"Cái tên Hồng Chính Thân kia có địa vị gì đó phải không?"
"Sao vậy, anh ta đắc tội với cậu à?" Tương Băng Cầm trừng mắt nhìn, không hề trực tiếp trả lời, "Nếu tôi đoán không nhầm, cậu cũng đâu để cho anh ấy thoải mái?"
"Không đến mức đó, tôi vẫn còn muốn giữ thể diện cho cô mà."
"Rốt cuộc anh ta hỏi cậu cái gì?"
"Tôi không có hứng thú thuật lại."
Như là nhất thời tỉnh ngộ, Tương Băng Cầm bỗng chốc cười đến mức cực kỳ sáng lạn: "Anh ta thật sự cho rằng cậu ăn cơm nhão à?" (Ý chị là anh Thân tưởng anh Phong thật làm cái "nghề" kia ó ~o~)
Trương Thần Phong chép miệng không cho ý kiến, càng chọc cười bà chủ kia.
"Lão ấy chẳng bao giờ có khiếu hài hước, cậu rốt cuộc lại làm gì không dứt khoát nói rõ sự thật, tẩy sạch tiếng xấu cho mình à?"
Hắn xấu xa chặc lưỡi: "Chỉ còn thiếu điều khóc lóc mà nói với anh ta rằng, thiếu gia đây chẳng qua chỉ là gia cảnh không may sa sút, ngoài ý muốn mới rơi vào chỗ trăng hoa, đến nay vẫn còn trong trắng, bán nghệ không bán thân nhé."
Tương Băng Cầm phì cười: "Cậu không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc."
"Nếu bây giờ tôi chuyển qua TVB, cô không phải sẽ phát điên chứ."
"Nói cũng đúng." Tương Băng Cầm rất tự nhiên dẫn dắt chủ đề về vấn đề công việc, "Bà Chu hẹn trước cậu đã một tháng rồi, cậu có gặp hay không?"
"Anh trai của bà ta vừa bị kiện cách đây không lâu, giờ hằng ngày đều có lũ chó săn bám đuôi canh chừng ở cửa nhà họ Chu, tôi sợ bị chụp ảnh lắm, chẳng việc gì phải tự rước lấy phiền phức, giúp tôi từ chối đi."
"Ok, cậu nói từ chối khách hàng nào ai dám nói không lấy một tiếng chứ, ai bảo cậu là cây rụng tiền của tôi làm chi."
"Đối tượng này quá nhạy cảm, hiện tại tôi ra mặt giúp bà ta xử lý vấn đề cá nhân, sẽ có rất nhiều bất tiện. Cô chắc cũng không hy vọng tôi làm việc dư thừa chứ?"
"Cũng nhờ cậu suy nghĩ chu toàn. Chuyện của cậu cũng là của tôi mà, tôi không muốn có bất cứ sơ suất nào..." nói rồi, dịu dàng ôm lấy cổ người nọ hôn lên môi hắn.
Beep! Điện thoại nội bộ vang lên: "Chị Cầm, A Phong ở chỗ chị sao?"
Nét mặt Tương Băng Cầm lại khôi phục trạng thái bình thường: "Phải, có chuyện gì?"
"Phiền chị nhắc cậu ta đêm mai chín giờ, Tăng tiểu thư chờ cậu ta ở chỗ cũ tại Lan Quế Phường."
"Được, cậu ta đã biết."
Tương Băng Cầm ngoảnh lại cười quyến rũ, "Cậu đúng là ngày càng phong lưu, các bà chủ rồi các tiểu thư muốn mời cậu uống trà đều muốn mang bó hoa tiền lớn đem ra, một lòng thật tâm. Trương Thần Phong, tình thế giờ như vậy, cậu vẫn định sang năm giải nghệ sao?"
"Tôi có cái gì giấu được cô chứ."
"Tôi cũng sẽ không để cậu đi đâu."
"Thật sự thích tôi đến vậy sao?"
"Trương Thần Phong, cậu là một quái nhân. Trong tâm thật ra rất thanh cao, lăn lộn trong cái thế giới trăng hoa này, lại chưa bao giờ thực sự động lòng. Lực sát thương của cậu chính cậu không thừa nhận, tôi lại còn không rõ sao?"
"Cô thật ra là tiếc tài lộc tôi mang đến ý chứ."
"Lời này nói nghe tổn thương quá đấy, Tương Băng Cầm tôi đối đãi với cậu thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết, không phải sao?"
"Chị Cầm, cô đừng tung ra mấy lời lừa dối như vậy chứ, nếu tôi cho là thật, sẽ không nỡ rời đi mất."
"Sợ gì chứ! Kể cả có nuôi không cậu, tôi đây cũng rất vui vẻ. Thử hỏi xem trên đời này có ai trói buộc được cậu, ưm? Có ai thực sự nắm bắt được cậu không? Nói cho tôi biết đi, Trương Thần Phong." Tương Băng Cầm hơi thở mỏng manh, ở bên tai người thanh niên nhỏ nhẹ nói.
"Chị Cầm." Trương Thần Phong đột nhiên đứng dậy, "Buối tối còn có hẹn, tôi đi trước đây."
"Không phải cậu mỗi ngày chỉ tiếp một khách hàng sao? Buổi sáng vừa mới thong thả tiếp đón lão ấy còn gì."
"Hôm nay khác, là sinh nhật Trần tiểu thư."
"Cũng đúng, cô ấy là khách hàng lớn của chúng ta mà. Chuẩn bị quà tặng gì chưa?"
"Vòng cổ Cartier, nhờ Lina mua hộ đó."
"Sau này nhớ khấu trừ vào tài khoản của Trần tiểu thư nhé." Tương Băng Cầm cười như không cười.
Biểu tình của Trương Thần Phong tựa như có chút nghiền ngẫm, xoay người rời đi.
"A, tên Trương Thần Phong này, khó trách có người vì cậu ta mà thần hồn điên đảo."
....
Tương Băng Cầm hiểu rõ mị lực của Trương Thần Phong hơn ai hết. Hắn có vị trí tương đương như một cố vấn tâm lý ở Quang Vũ, giác quan thứ sáu của hắn vượt xa người bình thường, có thể nhanh chóng nhìn ra động cơ của người khác. Chỉ qua vài cuộc đối thoại, hắn có thể tìm thấy những chi tiết mà người thường không thể phát hiện ra, nhờ vậy mà hiểu được tính cách cùng sở thích của đối tượng, từ đó phân tích thêm để lợi dụng. Hắn có bằng luật tại California, đôi khi cũng giúp đỡ khách hàng trong một số tranh chấp pháp lý bằng cách đưa ra vài kiến nghị.
Trương Thần Phong thông thạo tiếng Anh, thủ đoạn giao tiếp kinh người, máu mạo hiểm cực kỳ cao, am hiểu sâu sắc, nên có thể nhanh chóng bước vào những mạng lưới quan hệ của đủ mọi loại người. Nhờ vào lời nói cơ trí cùng khí chất tà mị, có thể dễ dàng dành được hảo cảm của người khác, vì thế khách hàng mỗi khi gặp phải đối thủ khó chơi, đều mời hắn tham dự cùng một số trường hợp, hy vọng hắn có thể thừa thời cơ mà tiếp cận tìm hiểu thực hư, hoặc là nhờ hắn thu thập tin tức.
Trương Thần Phong thỉnh thoảng hơi bất cần đời, song thái độ trong công việc rất đúng mực, làm việc vừa thận trọng lại hiệu suất cao. Có thể lựa ý hùa theo sở thích của mọi khách hàng, bản thân lại là kiện tướng thể thao, bơi lội, lướt sóng, leo núi đều là cao thủ, lại tinh thông mọi loại bóng.
Trương Thần Phong thật sự là biển chữ vàng của "Quang Vũ", vừa có thể là tri âm, vừa có thể là người bạn trai lý tưởng nhất. Nếu không có cơ duyên gặp gỡ, nơi nào có thể tìm được nhân tài như vậy.
Đến bây giờ, Tương Băng Cầm vẫn nhớ rõ, một năm trước tại New York, lần đầu tiên gặp gỡ Trương Thần Phong...
______________________________
(1) Cảng Victoria là một cảng được hình thành tự nhiên, diện tích 41,88 km2, nằm giữa bán đảo Cửu Long và đảo Hong Kong. Cảng có mực nước sâu và lặng, có vị trí chiến lược khi Anh chiếm làm thuộc địa. Sau này phát triển thành một trung tâm thương mại lớn. Nơi đây còn là một địa điểm du lịch quan trọng, thu hút nhiều du khách quốc tế cũng như cư dân bản địa.
(2) Statue Square (Quảng trường Queen): Được xây dựng vào cuối thế kỷ 19. Tên được lấy cảm hứng từ bức tượng đồng của Nữ hoàng Anh được Hong Kong đúc để kỷ niệm 60 năm Nữ hoàng lên ngai vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất