Chương 4
11
Ba ngày sau, có một đôi vợ chồng đưa con đến đạo quán học đạo pháp.
Bọn nhóc trong đạo quán rất hiếu kỳ về tiểu sư đệ mới tới. Len lén nhìn trộm sau khe hở cửa.
Thanh Dương: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ mới tới rất xinh đẹp nha, cũng bằng tuổi với huynh đó, đẹp tựa như trong truyện bước ra vậy.”
Tiểu đạo sĩ: “Hử?”
Có thể đẹp đến cỡ nào nhỉ? Hơn cả bé thỏ nữa sao?
Nghĩ đến bé thỏ con, hắn đành thở dài một hơi, lại tiếp tục vẽ bùa ‘Ngưng thần phù’.
Tiểu sư đệ mới tới đặt tên là ‘Thanh Ngọc’, được sắp xếp ở chung phòng với tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ đã định từ chối, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của tiểu sư đệ liền vui vẻ đồng ý.
Đây là dạng người của bé thỏ con, lại trở thành tiểu sư đệ của hắn.
Vào buổi tối, tiểu đạo sĩ nằm trên giường, tay ôm lấy bé thỏ mà mình luôn mong nhớ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
12
Tiểu sư đệ Thanh Ngọc tới đây cũng đã được hai ngày, lập tức khiến các sư huynh đệ khác phải mù mắt.
Đầu tiên cậu đọc thuộc 《 Đạo Đức Kinh 》, 《 Đạo gia dịch học 》, 《 Âm Phù Kinh 》, miệng lúc nào cũng không ngớt tụng.
Sau đó, dành ra nửa ngày học chương trình còn lại, động tác trôi chảy một bút đã vẽ được bùa ‘Ngưng thần phù’.
Tiểu đạo sĩ dẫn đầu vỗ tay, các sư huynh đệ khác cũng nhịn không được reo hò khen hay, âm thanh vang dội cả đạo quán.
Sư thúc nhìn đại đệ tử ngày thường luôn chững chạc nhất, hôm nay lại kích động như thế. Hơi nhướn mày, hắn có cảm giác sự việc chẳng hề đơn giản.
13
Trong phòng, bé thỏ đang nằm dài trên giường đọc sách, hai bàn chân nhỏ cứ huơ lên huơ xuống, trông rất đáng yêu.
Tiểu đạo sĩ mơ màng nhìn đôi chân trắng như tuyết của Thanh Ngọc, cặp mông mềm mại, vòng eo thanh mảnh cùng khuôn mặt tinh xảo.
Bé thỏ: “Thanh Trúc ~ tôi muốn uống nước.”
Tiểu đạo sĩ bưng nước đến: “Phải gọi là đại sư huynh.”
Bé thỏ: “Không đâu!”
Nói rồi cậu ngồi dậy, dùng chân nhỏ vẽ một hình tròn lên bụng của tiểu đạo sĩ.
Bé thỏ: “Mọi người đều gọi cậu là đại sư huynh, tôi với bọn họ không giống nhau.”
Tiểu đạo sĩ bị cái chân nghịch ngợm cù lét đến nhột, không cần nghĩ liền nói: “Cậu thích cái gì thì gọi cái đó!”
14
Bé thỏ thích nhất là ngủ trong giờ học và ăn vụng trong lớp.
Nhưng vốn dĩ đầu óc thông minh, bộ dạng lớn lên lại khải ái, khiến cho người luôn nghiêm khắc như sư thúc cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bé thỏ cùng đại sư huynh ngồi chung bàn, nên cậu thường gối đầu trên cánh tay của tiểu đạo sĩ để ngủ.
Rõ ràng cánh tay của tiểu đạo sĩ đã rất tê, nhưng cứ nhìn gương mặt ngủ ngon của bé thỏ, là hắn lại không nở cử động.
Vân Tích chọt Vân Huy một cái, nhíu mày ra hiệu cho hắn nhìn về phía hai đồ đệ.
Sư phụ cười ha ha: “Sư huynh đệ thân mật, không tồi không tồi.”
Sư thúc tao nhã lườm sư phụ một cái.
15
Hai năm trôi qua, tiểu đạo sĩ đã trưởng thành, quả đúng như cái tên của mình, lớn lên rất kiên cường và tuấn tú.
Hôm này, hắn đi vào phòng sư phụ, người đang đọc sách.
Tiểu đạo sĩ: “Sư phụ, con muốn thỉnh giáo người một vấn đề.”
Sư phụ: “Con nói đi.”
Tiểu đạo sĩ: “Lúc đó sư phụ bày tỏ với sư thúc thế nào?”
Sư phụ hoảng sợ rớt luôn cuốn sách: “Gì... Nói bậy! Ta với sư thúc con không....”
Tiểu đạo sĩ: “Người đã hôn sư thúc.”
Sư phụ: “Đó là do con nhìn nhầm...”
Tiểu đạo sĩ: “Trên cổ sư thúc vẫn còn vết cắn bé xíu như quả dâu tây của sư phụ.”
Sư phụ: “Ta không.....”
Tiểu đạo sĩ: “Ngày hôm qua, con còn nhìn thấy người lén sờ đùi của sư thúc.”
Sư phụ: “.....”
Sư phụ hết đường chối cãi.
16
Thanh Ngọc tổ chức sinh nhật!
Sư phụ đã tặng cho cậu một cây bút lông, còn sư thúc thì tặng một nghiên mực quý báu.
Các sư huynh cũng tặng cho bé thỏ các món đồ chơi thú vị.
Chỉ có đại sư huynh là không có động tĩnh gì.
Buổi tối, bé thỏ xòe tay đòi: “Quà sinh nhật đâu?”
Tiểu đạo sĩ bưng ra một cái bánh sinh nhật được làm bằng rau xanh và cà rốt, trên mặt bánh còn có một củ cải trắng được tỉa thành một chú thỏ con, trông con thỏ rất giống với bé thỏ Thanh Ngọc.
Bé thỏ rất cảm động, đây là món quà mà cậu thích nhất.
Tiểu đạo sĩ: “Có thích không?”
Bé thỏ gật gật đầu: “Rất thích!”
Tiểu đạo sĩ cúi đầu hôn lên miệng bé thỏ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Bé thỏ che miệng, đôi mắt chớp chớp: “Thanh Trúc, sao cậu lại hôn tôi?”
Tiểu đạo sĩ: “Tôi rất thích cậu, muốn vĩnh viễn chăm sóc cậu.”
Bé thỏ: “Cậu muốn vĩnh viễn giúp tôi cắt cà rốt thành miếng à?”
Tiểu đạo sĩ: “Đúng, tôi còn học được cách tỉa hoa cà rốt.”
Bé thỏ: “Quá tốt rồi!”
Thế là hai người bạn nhỏ đã hứa hẹn với nhau.
Ngoài cửa sổ,
Sư thúc bĩu môi: “Nhóc con tỏ tình, không có gì đáng xem ( ̄.  ̄).”
Sư phụ: “Là ai đòi đến xem hả?”
Sư thúc nhéo lỗ tai sư phụ.
Sư phụ: “Đau đau đau, Vân Tích, huynh sai rồi.”
Sư thúc buông tay: “Hừm ╭(╯^╰)╮, thế này còn tạm được.”
–
Nghiên mực
Ba ngày sau, có một đôi vợ chồng đưa con đến đạo quán học đạo pháp.
Bọn nhóc trong đạo quán rất hiếu kỳ về tiểu sư đệ mới tới. Len lén nhìn trộm sau khe hở cửa.
Thanh Dương: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ mới tới rất xinh đẹp nha, cũng bằng tuổi với huynh đó, đẹp tựa như trong truyện bước ra vậy.”
Tiểu đạo sĩ: “Hử?”
Có thể đẹp đến cỡ nào nhỉ? Hơn cả bé thỏ nữa sao?
Nghĩ đến bé thỏ con, hắn đành thở dài một hơi, lại tiếp tục vẽ bùa ‘Ngưng thần phù’.
Tiểu sư đệ mới tới đặt tên là ‘Thanh Ngọc’, được sắp xếp ở chung phòng với tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ đã định từ chối, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của tiểu sư đệ liền vui vẻ đồng ý.
Đây là dạng người của bé thỏ con, lại trở thành tiểu sư đệ của hắn.
Vào buổi tối, tiểu đạo sĩ nằm trên giường, tay ôm lấy bé thỏ mà mình luôn mong nhớ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
12
Tiểu sư đệ Thanh Ngọc tới đây cũng đã được hai ngày, lập tức khiến các sư huynh đệ khác phải mù mắt.
Đầu tiên cậu đọc thuộc 《 Đạo Đức Kinh 》, 《 Đạo gia dịch học 》, 《 Âm Phù Kinh 》, miệng lúc nào cũng không ngớt tụng.
Sau đó, dành ra nửa ngày học chương trình còn lại, động tác trôi chảy một bút đã vẽ được bùa ‘Ngưng thần phù’.
Tiểu đạo sĩ dẫn đầu vỗ tay, các sư huynh đệ khác cũng nhịn không được reo hò khen hay, âm thanh vang dội cả đạo quán.
Sư thúc nhìn đại đệ tử ngày thường luôn chững chạc nhất, hôm nay lại kích động như thế. Hơi nhướn mày, hắn có cảm giác sự việc chẳng hề đơn giản.
13
Trong phòng, bé thỏ đang nằm dài trên giường đọc sách, hai bàn chân nhỏ cứ huơ lên huơ xuống, trông rất đáng yêu.
Tiểu đạo sĩ mơ màng nhìn đôi chân trắng như tuyết của Thanh Ngọc, cặp mông mềm mại, vòng eo thanh mảnh cùng khuôn mặt tinh xảo.
Bé thỏ: “Thanh Trúc ~ tôi muốn uống nước.”
Tiểu đạo sĩ bưng nước đến: “Phải gọi là đại sư huynh.”
Bé thỏ: “Không đâu!”
Nói rồi cậu ngồi dậy, dùng chân nhỏ vẽ một hình tròn lên bụng của tiểu đạo sĩ.
Bé thỏ: “Mọi người đều gọi cậu là đại sư huynh, tôi với bọn họ không giống nhau.”
Tiểu đạo sĩ bị cái chân nghịch ngợm cù lét đến nhột, không cần nghĩ liền nói: “Cậu thích cái gì thì gọi cái đó!”
14
Bé thỏ thích nhất là ngủ trong giờ học và ăn vụng trong lớp.
Nhưng vốn dĩ đầu óc thông minh, bộ dạng lớn lên lại khải ái, khiến cho người luôn nghiêm khắc như sư thúc cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bé thỏ cùng đại sư huynh ngồi chung bàn, nên cậu thường gối đầu trên cánh tay của tiểu đạo sĩ để ngủ.
Rõ ràng cánh tay của tiểu đạo sĩ đã rất tê, nhưng cứ nhìn gương mặt ngủ ngon của bé thỏ, là hắn lại không nở cử động.
Vân Tích chọt Vân Huy một cái, nhíu mày ra hiệu cho hắn nhìn về phía hai đồ đệ.
Sư phụ cười ha ha: “Sư huynh đệ thân mật, không tồi không tồi.”
Sư thúc tao nhã lườm sư phụ một cái.
15
Hai năm trôi qua, tiểu đạo sĩ đã trưởng thành, quả đúng như cái tên của mình, lớn lên rất kiên cường và tuấn tú.
Hôm này, hắn đi vào phòng sư phụ, người đang đọc sách.
Tiểu đạo sĩ: “Sư phụ, con muốn thỉnh giáo người một vấn đề.”
Sư phụ: “Con nói đi.”
Tiểu đạo sĩ: “Lúc đó sư phụ bày tỏ với sư thúc thế nào?”
Sư phụ hoảng sợ rớt luôn cuốn sách: “Gì... Nói bậy! Ta với sư thúc con không....”
Tiểu đạo sĩ: “Người đã hôn sư thúc.”
Sư phụ: “Đó là do con nhìn nhầm...”
Tiểu đạo sĩ: “Trên cổ sư thúc vẫn còn vết cắn bé xíu như quả dâu tây của sư phụ.”
Sư phụ: “Ta không.....”
Tiểu đạo sĩ: “Ngày hôm qua, con còn nhìn thấy người lén sờ đùi của sư thúc.”
Sư phụ: “.....”
Sư phụ hết đường chối cãi.
16
Thanh Ngọc tổ chức sinh nhật!
Sư phụ đã tặng cho cậu một cây bút lông, còn sư thúc thì tặng một nghiên mực quý báu.
Các sư huynh cũng tặng cho bé thỏ các món đồ chơi thú vị.
Chỉ có đại sư huynh là không có động tĩnh gì.
Buổi tối, bé thỏ xòe tay đòi: “Quà sinh nhật đâu?”
Tiểu đạo sĩ bưng ra một cái bánh sinh nhật được làm bằng rau xanh và cà rốt, trên mặt bánh còn có một củ cải trắng được tỉa thành một chú thỏ con, trông con thỏ rất giống với bé thỏ Thanh Ngọc.
Bé thỏ rất cảm động, đây là món quà mà cậu thích nhất.
Tiểu đạo sĩ: “Có thích không?”
Bé thỏ gật gật đầu: “Rất thích!”
Tiểu đạo sĩ cúi đầu hôn lên miệng bé thỏ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Bé thỏ che miệng, đôi mắt chớp chớp: “Thanh Trúc, sao cậu lại hôn tôi?”
Tiểu đạo sĩ: “Tôi rất thích cậu, muốn vĩnh viễn chăm sóc cậu.”
Bé thỏ: “Cậu muốn vĩnh viễn giúp tôi cắt cà rốt thành miếng à?”
Tiểu đạo sĩ: “Đúng, tôi còn học được cách tỉa hoa cà rốt.”
Bé thỏ: “Quá tốt rồi!”
Thế là hai người bạn nhỏ đã hứa hẹn với nhau.
Ngoài cửa sổ,
Sư thúc bĩu môi: “Nhóc con tỏ tình, không có gì đáng xem ( ̄.  ̄).”
Sư phụ: “Là ai đòi đến xem hả?”
Sư thúc nhéo lỗ tai sư phụ.
Sư phụ: “Đau đau đau, Vân Tích, huynh sai rồi.”
Sư thúc buông tay: “Hừm ╭(╯^╰)╮, thế này còn tạm được.”
–
Nghiên mực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất