Cát Lộc Ký

Chương 1: Giới Thiệu

Sau
Trường An, khi mùa thu đến, cảnh lộ thảo dịch bên ngoài Ngọc Môn quan vô cùng tươi đẹp.

Đặc biệt là vào lúc bình minh.

Dãy núi Thiên Sơn và Kim Sơn ở phía chân trời lần lượt hiện ra đường nét trong bóng tối, những ngọn núi trắng bạc dần dần chuyển sang màu vàng óng.

Những ánh sáng vàng đó dường như phát ra từ hai ngọn núi khổng lồ này, dần lấp đầy sa mạc và biển cát vô tận.

Sự hoang tàn và thê lương là chủ đề chính lúc này. Khi đứng trên con đường bên ngoài dịch trạm mà nhìn về phía xa, bầu trời dường như có thể nắm trong tầm tay, nhưng cảm giác cô đơn rộng lớn đó thường giống như thủy triều cuốn tới giữa toàn bộ thiên địa, phảng phất chỉ còn lại có ta, một thân một mình.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào bị cảm giác này xâm chiếm và trở nên không thể thừa nhận, chỉ cần thu hồi ánh mắt sẽ có thể có được khoảnh khắc bình yên.

Những dòng suối trong vắt liên tục tưới cho những đồng cỏ, hội tụ thành những hồ nước yên tĩnh.

Vài chục tòa trạch viện tạo thành dịch trạm quán đứng sừng sững ở bên hồ, hương bồ mọc um tùm, dễ dàng bao phủ con đường bên ngoài. Loại cỏ xanh này ở một nơi khác, người chăn nuôi địa phương gọi là cỏ diệc, nhưng so với cỏ diệc trong mắt người Trường An có phần khác nhau. Nó chỉ là những sợi cỏ mảnh khảnh, không nở hoa, nhưng trong gió sớm, vô số sợi xanh đung đưa trong gió, chạm vào lan can đường, phát ra tiếng xào xạc, trông ôn như vô cùng.

Những đám lau sậy trong hồ nở rộ những bông hoa trắng lớn giống như những chiếc đuôi cáo trắng soi bóng xuống mặt nước, dễ dàng vướng vào những đám mây trắng trên bầu trời xanh.

Trong hồ trong vắt không có cá, nhưng có nhiều loại ếch xanh. Có lẽ do nước quá lạnh hoặc là do có quá nhiều xanh. Mặc dù được bao quanh bởi cỏ hương bồ và lau sậy nhưng ở đây không có con muỗi nào.

Nhiều con diệc trắng xuất hiện khi những ngọn núi bạc phía xa hoàn toàn chuyển sang kim sắc. Chúng không thích đi thành đàn như những con ngỗng hoang dã, mà thường bay nhảy một mình trong nước, trông vô cùng thoải mái.

Bọn chúng tiếp thêm sức sống cho lộ thảo dịch, lại không hề ồn ào náo động.



Một ngôi nhà ở trung tâm lộ thảo dịch được xây dựng trên mặt nước, đặc biệt có một căn phòng trông giống như một chiếc thuyền nổi trên mặt nước.

Tạ Vãn mặc một bộ cẩm y đang ngồi bên cửa sổ căn phòng này.

Hắn dựa trên bệ cửa sổ, một cái tay khoác ra ngoài cửa sổ.

Những ngón tay của hắn cách mặt nước một khoảng, tùy ý chậm rãi huy động. Những ngón tay của hắn phản chiếu trên mặt nước, như thể đã chạm được đến chỗ sâu nhất trong hồ.

Sâu trong hồ, những cây rong thẳng tắp mềm mại không ngừng đung đưa, giống như một người phụ nữ có thân hình xinh đẹp đang khiêu vũ theo ngón tay của hắn.

Sự hoang tàn của những ngọn núi khổng lồ phía xa biến thành sự tĩnh mịch đặc biệt ở đây. Đây là một cảnh tượng mà hầu hết các tuổi trẻ tài tuấn ở Trường An chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy, nếu bọn họ ở đây, họ sẽ mừng rỡ như điên, muốn nâng rượu chúc mừng, rồi đề mấy câu thơ trên vách tường dịch trạm mới có thể cho qua.

Những tuổi trẻ tài tuấn này sẽ tự hỏi là loại người tuyệt vời nào, mới có thể xây dựng quán trọ ở một nơi tuyệt đẹp như vậy.

Trong mắt người khác, tài năng và độ nổi tiếng Tạ Vãn đương nhiên đủ đề hắn là một trong những tuổi trẻ tài tuấn như vậy.

Nhưng đó chỉ là trong mắt người khác.

Hắn không những không làm vậy, mà còn thấy những người đó thật buồn cười.

Giống như người đứng trên đỉnh núi có thể dễ dàng nhìn thấy sự thảo nguyên bao la, ở vào vị trí của hắn có thể dễ dàng nhìn thấy bản chất của một số sự việc.

Người tuyệt vời chọn nơi này, chỉ là một kẻ phí hết tâm tư để lấy lòng Tạ gia.

Dịch trạm đáng lẽ không nên xuất hiện, nơi này từ lâu đã sớm vượt quá giới hạn tiếp tế của Đại Đường đế quốc.



Trong mắt những sĩ tử trẻ tuổi đó, đây có thể đại diện cho thái độ của Đại Đường. Tuy nhiên, có lẽ đến mùa đông năm sau, dịch trạm này sẽ biến mất.

Sẽ không có quân đội đóng quân ở đây, cũng sẽ không có lượng lớn tù nhân lưu vong đến xây dựng trấn biên thành.

Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của dịch trạm này là tạo thêm dấu ấn mạnh mẽ cho lý lịch của hắn, cho phép hắn thu hoạch được đại lượng lớn quân công ở đây.

Điều này sẽ khiến người ta cho rằng con cái của những thế gia như họ vẫn là trụ cột của Đại Đường, không phải dựa vào sự che chở của tổ tiên để hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Sau khi trở về, nhiều bài thơ tả cảnh biên cương, binh lính của hắn sẽ được lưu truyền, tài năng và danh tiếng của hắn sẽ được nhiều sĩ tử chân thành kính nể.

Xung quanh hắn luôn có một ít học giả biết làm thơ, Tạ gia chu cấp chi phí cho họ. Nếu những người này viết được thơ hay thì chi phí nghe câu lan hí khúc sẽ tăng lên. Tất nhiên, những tác giả những bài thơ này sẽ phải là Tạ Vãn ký.

Thê tử tương lai của hắn sẽ đến từ Hà Đông Liễu thị hoặc Hà Đông Bùi thị.

Những người được gọi là tuổi trẻ tài tuấn đó khao khát một thứ mà cả đời họ không bao giờ có được, giống như những vì sao trên bầu trời, hắn sinh ra đã có được thứ đó.

Điều tiếc nuối duy nhất là đối với những người như hắn, cuộc sống phần lớn đều nhàm chán.

Bởi vì tương lai mà người bình thường trải qua và không biết đến, đã được xác định trong thế giới của hắn.

Điều đó đã xảy ra trong nhiều năm và sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai.

Giữa người và người, trời sinh liền có chênh lệch rất lớn, lúc này Trường An bị bao phủ bởi lá vàng, sa mạc dưới chân núi Thiên Sơn phía xa đã dựng dục bão tuyết, gió lạnh cũng không thể thổi tới được thung lũng lộ thảo dịch nơi hắn cư ngụ, phải mất một tháng cỏ ở đây mới bắt đầu khô héo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau