Chương 52
"Ok, bạn của con sẽ đến khoảng một nửa?"
Bùi Lĩnh cũng không chắc lắm. Cậu vừa nhìn lướt qua nhóm chat, có khoảng hai mươi bạn nhưng cũng có thể có những người bận việc đột xuất không đến, cho nên Bùi Lĩnh nói với người cha đang vui vẻ của mình, "Có thể ngày mai sẽ không có nhiều người đến như vậy đâu, cha đừng làm quá hoành tráng."
Bùi Hồng Hào vốn háo hức muốn làm lớn nhưng vì ánh mắt của con trai cho nên lùi một bước, "Cũng được, nghe con vậy, không làm hoành tráng." Nhiều bạn học đến như vậy thì ít nhất cũng có ba bốn năm sáu bảy tám người có thể trở thành bạn bè.
Bạn học nhỏ họ Tần kia cũng chẳng là gì cả.
Bùi Hồng Hào gật đầu tán thưởng, "Buổi sáng cha đến công ty xử lí công việc, buổi chiều quay về sẽ giúp con."
"..." Bùi Lĩnh: ??? Cha cậu muốn tự mình ra tay sao? Còn có cái gì phải nhiều đến mức cần giúp đỡ chớ?
Chẳng qua nhìn cha cậu chờ mong và hưng phấn như vậy, Bùi Lĩnh không giội nước lạnh cứ mặc cha mình thích gì thì làm.
Sau điểm tâm sáng thứ Bảy, không khí gia đình họ Bùi rất vui vẻ. Bùi Hồng Hào thì suy nghĩ về buổi họp lớp của con trai lớn, Tiểu Bồi Tiền thì vừa lén lút ăn bánh mì của anh trai, trên mặt hai cha con đều nở nụ cười rạng rỡ. Còn Lý Văn Lệ thì đang nghĩ hôm nay muốn đi mua sắm mua quần áo mới để ngày mai không làm mất mặt trước bạn học của Bùi Lĩnh.
Chỉ có duy nhất Bùi Lĩnh là bình tĩnh, thong dong, ưu nhã.
"Cha đến công ty đây." Bùi Hồng Hào hài lòng, đứng dậy xoa đầu con trai nhỏ sau đó duỗi tay ra quay về phía con trai lớn.
Bùi Lĩnh liếc nhìn cha mình, "Con lớn rồi mà cha."
"Ha ha ha ha." Bùi Hồng Hào bị con trai chọc cười lập tức cười một tràng dài, không hề do dự xoa đầu con trai lớn, nói: "Dù con có bao nhiêu tuổi, con vẫn là con của cha."
Bùi Lĩnh cũng cười.
Ở phía đối diện, đầu tóc Tiểu Bồi Tiền cũng xù thành một đống, ngồi trên ghế vui vẻ lắc cái chân, bàn tay múp míp nhẹ nhàng sờ đầu mình, cười lộ ra một hàm răng trắng tinh, vui vẻ nói: "Giống cưa cưa nha ~"
"Giống nhau, nhưng anh đẹp trai hơn." Bùi Lĩnh khẽ nói.
Tiểu Bồi Tiền là máy khen ngợi anh trai, vô cùng nghiêm túc gật đầu noi: "Anh hai là đại soái nồi, Tiểu Bồi Tiền là tiểu soái nồi."
"Ha ha ha ha ha." Bùi Hồng Hào cười ha ha đi ra ngoài.
Lý Văn Lệ gật đầu, thấy chồng mình lên xe rồi quay lại nói với dì giúp việc, "Một chút nữa tôi ra ngoài, dì trông Bùi Tiềm nhé."
"Phu nhân có ăn cơm trưa không?"
"Cũng không." Lý Văn Lệ còn muốn đi làm đẹp. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bạn bè Bùi Lĩnh, bà có hơi căng thẳng. Vừa đến phòng ăn, bà nói với hai anh em, "Mẹ đi dạo phố, hai đứa ở nhà được không?"
Tiểu Bồi Tiền gật đầu, "Mẹ cứ đi chơi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho anh hai nha~ "
Lý Văn Lệ: ...Thằng nhỏ này, hình như con rất muốn mẹ lập tức ra ngoài đúng không?
"Biết rồi, thằng nhóc thúi này." Lý Văn Lệ bóp mặt con trai.
Tiểu Bồi Tiền phồng má, vô cùng cao hứng để cho mẹ mình xoa bóp, "Mẹ có vui hông?"
Lý Văn Lệ vừa nghĩ thầm đúng là thằng nhóc thúi miệng ngọt thì Tiểu Bồi Tiền lại bồi thêm một câu, "Mẹ đi nhanh đi, bái bai ~" thì bà tức giận đến ngứa cả răng, bóp thêm một cái nữa mới nói: "Biết rồi, mẹ đi đây. Con với anh trai ở nhà phải ngoan ngoãn. Nếu anh trai học bài con đừng có quấy rầy anh đấy."
"Con mới không quấy rầy anh hai đâu." Tiểu Bồi Tiền bĩu môi nói xong lại không chắc lắm, thân thể nho nhỏ chồm tới anh trai, "Có đún không?"
Lại còn biết làm nũng nữa đấy.
Bùi Lĩnh uống hết ngụm sữa cuối cùng, nói "Dì cứ đi chơi đi, Tiểu Bồi Tiền ở nhà có con chăm rồi, trong nhà còn có dì giúp việc nữa mà" rồi nói với Tiểu Bồi Tiền: "Nhìn biểu hiện của em đã."
Tiểu Bồi Tiền lập tức ưỡn ngực, nói to, "Em sẽ biểu hiện thật tốt, anh hai tin em!"
Lý Văn Lệ thấy thế thì an tâm đi dạo phố làm đẹp.
Sau khi Bùi Lĩnh ăn hết bữa sáng, Tiểu Bồi Tiền đi sau lưng cậu. Khi Bùi Lĩnh quay lại thì Tiểu Bồi Tiền suýt nữa đụng vào chân cậu. Tiểu Bồi Tiền ngoan ngoãn lùi ra phía sau mấy bước đứng vững lại, nghiêng đầu làm bộ đáng yêu nhìn anh trai.
"Em có xe gì không? Dẫn em đi đua xe." Lần đầu tiên Bùi Lĩnh chơi với bạn nhỏ không có kinh nghiệm gì ráo. Trước kia đều là cả gia đình cùng nhau đi chơi, thỉnh thoảng cậu trêu ghẹo Tiểu Bồi Tiền là được. Bây giờ chỉ có hai người ở cùng nhau, cậu mà đi học bài thì Tiểu Bồi Tiền phải tự chơi một mình.
Tiểu Bồi Tiền mở to mắt, vui vẻ nhanh chóng lớp tiếng nói: "Em có nhiều xe lắm, để hết trong gara!"
"...Ở gara cơ à?" Bùi Lĩnh buồn cười, "Dẫn đường đi, chỉ cho anh xem nào."
Biệt thự nhà họ Bùi rất rộng, có gara dưới lòng đất, ngay dưới bãi cỏ đài phun nước điêu khắc ở sân trước. Nhà để xe nhiều chỗ, ngoại trừ chiếc xe biển số 886 thường đưa Bùi Lĩnh đến trường ra, có ba chiếc xe phục vụ Lý Văn Lệ, hai chiếc xe thể thao mui trần một cái đỏ chót một cái hồng nhạt. Biển số xe còn nhét một đống cơm chó vào miệng Bùi Lĩnh.
520 và 521.
Còn có một cái là ô tô con.
Đây là xe để dì giúp việc dùng để đi chợ, một chiếc SUV cho gia đình, thậm chí là có một chiếc RV (*).
Bùi Lĩnh: ...Cha cậu mua RV là muốn làm gì?
(*) RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Trước giờ cậu chưa từng đi xuống đây.
"Cậu chủ, Tiềm Tiềm, hai người sao lại xuống đây?" Bác tài chuyên đưa đón trong nhà hỏi.
Tiểu Bồi Tiền vô cùng phấn khích nói, "Chú ơi, cháu mang anh hai xuống đây xem xe đẩy của cháu."
"Vậy Tiềm Tiềm tự xem đi." Bác tài cười ha hả nói, "Cậu chủ, cậu cần gì thì gọi tôi là được."
Bùi Lĩnh nhìn không được, hỏi: "Vì sao nó là Tiềm Tiềm, còn cháu lại là cậu chủ?"
"Ngày đầu tiên tôi tới đây, cậu chủ đã nói là phải gọi cậu là cậu chủ, nếu không thì sẽ đuổi tôi đi." Bác tài khắc sâu trong tim, vô cùng kiên trì xưng hô thế này, gọi cũng được bốn năm rồi.
Bùi Lĩnh nhớ lại từ trong ký ức có chút mơ hồ. Hình như đó là năm cậu học lớp cấp Hai đang lúc thời kỳ phản nghịch, hơn nữa cha kết hôn, mẹ kế mang thai, một loạt "vết thương" khiến Bùi Lĩnh phải làm mọi thứ để xác lập địa vị gia đình của mình.
"..." Bùi Lĩnh muốn bóp trán. Bảo sao cậu cứ thấy đều là người một nhà nhưng không thể lay chuyển xưng hô cậu chủ của cậu, giống như dì giúp việc và bác tài xế vậy. Có đôi lúc bọn họ sẽ âm thầm gọi Tiểu Bồi Tiền hay Tiềm Tiềm vẫn tương đối thân thiết. "Nếu như cháu nói cháu lớn rồi, có thể gọi tên, cũng không sa thải chú."
Bác tài cười ha hả, gãi gãi đầu, "Tôi biết rồi cậu chủ- hầy thật ra tôi gọi thuận miệng rồi, không đổi được.
Bùi Lĩnh: Tuyệt vọng!!!
Rốt cuộc lần đầu tiên cho phép bác tài sửa xưng hô tại sao vẫn là cậu chủ!.
Tiểu Bồi Tiền cầm tay anh trai kéo đi xem xe. Trong nhà để xe có một khoảng là nơi đặc biệt dành cho xe của Tiểu Bồi Tiền. Xe của Tiểu Bồi Tiền là xe máy điện trẻ em, ngoại hình tinh xảo xinh đẹp đủ mọi hàng hiệu. Có tàu hỏa loại hai toa, xe ba bánh, xe đạp cũng có.
"Nhìn nè!" Tiểu Bồi Tiền kéo quần, vung tay lên, "Anh hai chọn đi!"
Bùi Lĩnh bóp mặt em trai, "Không ngờ Tiểu Bồi Tiền lại là phú ông nhỏ giàu ngầm như vậy nha."
Tiểu Bồi Tiền kiêu ngạo, "Cho anh hai chơi hết, của Tiềm Tiềm cũng là của anh hai!"
Cuối cùng Tiểu Bồi Tiền chọn ngồi tàu hỏa. Bùi Lĩnh chân dài, chọn phiên bản xe jeep mui trần. Hai anh em ra khỏi nhà để xe, đang chơi đùa trên bãi cỏ trước sân thì điện thoại của Bùi Lĩnh phát ra một loạt thông báo tin nhắn QQ. Tiểu Bồi Tiền thấy anh trai lấy điện thoại ra thì ngoan ngoãn đứng lại chờ anh trai.
Nhóm chat ba người.
Trương Gia Kỳ: [Anh Bùi, ngày mai đến nhà cậu chơi đúng không? Tôi có cần mang gì theo không?]
Trương Gia Kỳ: [Làm chút thịt nướng nhé?]
Trương Gia Kỳ: [Anh Bùi có onl đấy không? Chơi game không?]
. : [Câm mồm đi Trương Gia Kỳ, ồn ào quá.]
Đây là tin nhắn năm phút trước. Bùi Lĩnh trả lời lại: [Không chơi, tôi đang giúp em trai lái xe]
Trương Gia Kỳ: [??? Xe gì cơ? Em trai cậu không phải vẫn còn bé à? Cậu có bằng lái rồi?]
Trương Gia Kỳ: [Không phải, cậu còn chưa đủ mười bảy mà.]
Lần trước cả hai so tuổi, Trương Gia Kỳ thảm bại, khắc ghi sinh nhật của Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh bước xuống từ chiếc xe jeep, ngồi lên toa thứ hai đoàn tàu của Tiểu Bồi Tiền, điều chỉnh góc máy điện thoại, "Nhìn đây nào." Tiểu Bồi Tiền ngồi ở toa đầu quay người lại, ngón tay nho nhỏ múp míp tạo thành hình chữ V. Bùi Lĩnh cười, nhấn nút chụp.
Bùi Lĩnh: []
Trong tấm ảnh, trời xanh mây trắng bãi cỏ xanh. Nhưng thứ hấp dẫn nhất là trong toa tàu lửa, một cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe trông vô cùng vui vẻ, còn cậu trai lớn thì cười xán lạn, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Làn da thiếu niên trắng ngần, mặc một bộ đồ ở nhà rất trông thoải mái dễ chịu. Người vật vô hại, thanh thuần đáng yêu.
Trương Gia Kỳ xem xong phát biểu: [Hóa ra là xe tàu hỏa dành cho trẻ em. Tôi còn nghĩ vì sao.]
Tần Trì Dã, người nãy giờ chưa xuất hiện, bấm vào bức ảnh, nhìn một lúc lâu sau đó ma xui quỷ khiến lại ấn lưu về.
Bùi Lĩnh: [Không cần mang gì đâu, nhà tôi chuẩn bị hết rồi]
Bùi Lĩnh: [@., Tần Trì Dã ngày mai cậu cũng đến chứ? Cậu với Trương Gia Kỳ là anh em tốt của tôi, cũng không thể bạn học trong lớp cũng đến mà thân làm anh em lại không nể mặt tôi đúng không?]
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào câu nói kia, nhìn ba chữ "anh em tốt" thoáng có chút bực bội.
[Biết rồi]
[Biết rồi là có tới không?] Bùi Lĩnh quay một video, "Tiền Tiền, ngày mai em có thể cho bạn của anh mượn xe đẩy của em chơi được không?"
Tiểu Bồi Tiền suy nghĩ một chút, "Là bạn tốt của anh hai sao?"
"Coi như là vậy."" Về sau là bạn trai của anh hai nhóc. Bùi Lĩnh nghĩ.
Tiểu Bồi Tiền sảng khoái gật đầu, "Bạn của anh hai cũng là bạn của Tiền Tiền nha~"
Bùi Lĩnh bấm dừng, gửi vào trong nhóm.
[Ngày mai cho cậu đi tàu hỏa ~]
Trương Gia Kỳ phát giọng nói: [Ha ha ha ha ha lại còn chơi tàu hỏa. Cậu có ngây thơ không thế? Cái này có gì mà hấp dẫn chứ.]
. : [Sẽ đến]
Trương Gia Kỳ: ...
-
Giữa trưa Bùi Hồng Hào quay về, ba cha con ăn mì trộn tương. Không cần Bùi Hồng Hào hỏi, Tiểu Bồi Tiền đã vô cùng phấn khích kể cho papa nghe sáng hôm nay nhóc lái tàu hỏa chở anh trai đi chơi, chạy rất lâu rất lâu, anh hai còn khen con giỏi.
"Nhắc mới nhớ, chiếc xe cha đặt cho con chắc cũng sắp đến rồi." Bùi Hồng Hào nghe đến tàu hỏa lập tức nhớ chuyện này.
Lần trước ở nhà họ Chu, Chu Ngôn Lễ mua cho Chu Thần một chiếc xe thể thao bình thường. Tiểu Lĩnh nhà ông đương nhiên cũng phải có, còn phải là phiên bản giới hạn, còn phải hai cái mới được!
... Sang năm cậu mới mười tám tuổi.
Bùi Hồng Hào nhìn thoáng qua biết con trai đang nghĩ gì, nói: "Đặt trong nhà cũng được không sao cả. Dù sao sớm muộn gì cũng phải mua, mua sớm hưởng thụ sớm."
"Cảm ơn cha." Con không lái được, xem còn nghiện hơn. Bùi Lĩnh nghiêng đầu.
Tiểu Bồi Tiền học theo cũng nghiêng đầu nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Bùi Hồng Hào vui vẻ bật cười, hiểu ra con trai đây là "chê" ông mua sớm, "trút giận" vào ông. nhưng cái kiểu giận dỗi này chỉ có quan hệ tốt mới có thể làm như vậy cho nên trong lòng ông khoái chí vui vẻ, nói: "Papa cũng vậy."
Rồi cũng nghiêng đầu theo.
Ha ha ha ha ha.
Trong phòng ăn truyền ra tiếng cười sảng khoái của ba cha con.
Bùi Lĩnh cũng không chắc lắm. Cậu vừa nhìn lướt qua nhóm chat, có khoảng hai mươi bạn nhưng cũng có thể có những người bận việc đột xuất không đến, cho nên Bùi Lĩnh nói với người cha đang vui vẻ của mình, "Có thể ngày mai sẽ không có nhiều người đến như vậy đâu, cha đừng làm quá hoành tráng."
Bùi Hồng Hào vốn háo hức muốn làm lớn nhưng vì ánh mắt của con trai cho nên lùi một bước, "Cũng được, nghe con vậy, không làm hoành tráng." Nhiều bạn học đến như vậy thì ít nhất cũng có ba bốn năm sáu bảy tám người có thể trở thành bạn bè.
Bạn học nhỏ họ Tần kia cũng chẳng là gì cả.
Bùi Hồng Hào gật đầu tán thưởng, "Buổi sáng cha đến công ty xử lí công việc, buổi chiều quay về sẽ giúp con."
"..." Bùi Lĩnh: ??? Cha cậu muốn tự mình ra tay sao? Còn có cái gì phải nhiều đến mức cần giúp đỡ chớ?
Chẳng qua nhìn cha cậu chờ mong và hưng phấn như vậy, Bùi Lĩnh không giội nước lạnh cứ mặc cha mình thích gì thì làm.
Sau điểm tâm sáng thứ Bảy, không khí gia đình họ Bùi rất vui vẻ. Bùi Hồng Hào thì suy nghĩ về buổi họp lớp của con trai lớn, Tiểu Bồi Tiền thì vừa lén lút ăn bánh mì của anh trai, trên mặt hai cha con đều nở nụ cười rạng rỡ. Còn Lý Văn Lệ thì đang nghĩ hôm nay muốn đi mua sắm mua quần áo mới để ngày mai không làm mất mặt trước bạn học của Bùi Lĩnh.
Chỉ có duy nhất Bùi Lĩnh là bình tĩnh, thong dong, ưu nhã.
"Cha đến công ty đây." Bùi Hồng Hào hài lòng, đứng dậy xoa đầu con trai nhỏ sau đó duỗi tay ra quay về phía con trai lớn.
Bùi Lĩnh liếc nhìn cha mình, "Con lớn rồi mà cha."
"Ha ha ha ha." Bùi Hồng Hào bị con trai chọc cười lập tức cười một tràng dài, không hề do dự xoa đầu con trai lớn, nói: "Dù con có bao nhiêu tuổi, con vẫn là con của cha."
Bùi Lĩnh cũng cười.
Ở phía đối diện, đầu tóc Tiểu Bồi Tiền cũng xù thành một đống, ngồi trên ghế vui vẻ lắc cái chân, bàn tay múp míp nhẹ nhàng sờ đầu mình, cười lộ ra một hàm răng trắng tinh, vui vẻ nói: "Giống cưa cưa nha ~"
"Giống nhau, nhưng anh đẹp trai hơn." Bùi Lĩnh khẽ nói.
Tiểu Bồi Tiền là máy khen ngợi anh trai, vô cùng nghiêm túc gật đầu noi: "Anh hai là đại soái nồi, Tiểu Bồi Tiền là tiểu soái nồi."
"Ha ha ha ha ha." Bùi Hồng Hào cười ha ha đi ra ngoài.
Lý Văn Lệ gật đầu, thấy chồng mình lên xe rồi quay lại nói với dì giúp việc, "Một chút nữa tôi ra ngoài, dì trông Bùi Tiềm nhé."
"Phu nhân có ăn cơm trưa không?"
"Cũng không." Lý Văn Lệ còn muốn đi làm đẹp. Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bạn bè Bùi Lĩnh, bà có hơi căng thẳng. Vừa đến phòng ăn, bà nói với hai anh em, "Mẹ đi dạo phố, hai đứa ở nhà được không?"
Tiểu Bồi Tiền gật đầu, "Mẹ cứ đi chơi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho anh hai nha~ "
Lý Văn Lệ: ...Thằng nhỏ này, hình như con rất muốn mẹ lập tức ra ngoài đúng không?
"Biết rồi, thằng nhóc thúi này." Lý Văn Lệ bóp mặt con trai.
Tiểu Bồi Tiền phồng má, vô cùng cao hứng để cho mẹ mình xoa bóp, "Mẹ có vui hông?"
Lý Văn Lệ vừa nghĩ thầm đúng là thằng nhóc thúi miệng ngọt thì Tiểu Bồi Tiền lại bồi thêm một câu, "Mẹ đi nhanh đi, bái bai ~" thì bà tức giận đến ngứa cả răng, bóp thêm một cái nữa mới nói: "Biết rồi, mẹ đi đây. Con với anh trai ở nhà phải ngoan ngoãn. Nếu anh trai học bài con đừng có quấy rầy anh đấy."
"Con mới không quấy rầy anh hai đâu." Tiểu Bồi Tiền bĩu môi nói xong lại không chắc lắm, thân thể nho nhỏ chồm tới anh trai, "Có đún không?"
Lại còn biết làm nũng nữa đấy.
Bùi Lĩnh uống hết ngụm sữa cuối cùng, nói "Dì cứ đi chơi đi, Tiểu Bồi Tiền ở nhà có con chăm rồi, trong nhà còn có dì giúp việc nữa mà" rồi nói với Tiểu Bồi Tiền: "Nhìn biểu hiện của em đã."
Tiểu Bồi Tiền lập tức ưỡn ngực, nói to, "Em sẽ biểu hiện thật tốt, anh hai tin em!"
Lý Văn Lệ thấy thế thì an tâm đi dạo phố làm đẹp.
Sau khi Bùi Lĩnh ăn hết bữa sáng, Tiểu Bồi Tiền đi sau lưng cậu. Khi Bùi Lĩnh quay lại thì Tiểu Bồi Tiền suýt nữa đụng vào chân cậu. Tiểu Bồi Tiền ngoan ngoãn lùi ra phía sau mấy bước đứng vững lại, nghiêng đầu làm bộ đáng yêu nhìn anh trai.
"Em có xe gì không? Dẫn em đi đua xe." Lần đầu tiên Bùi Lĩnh chơi với bạn nhỏ không có kinh nghiệm gì ráo. Trước kia đều là cả gia đình cùng nhau đi chơi, thỉnh thoảng cậu trêu ghẹo Tiểu Bồi Tiền là được. Bây giờ chỉ có hai người ở cùng nhau, cậu mà đi học bài thì Tiểu Bồi Tiền phải tự chơi một mình.
Tiểu Bồi Tiền mở to mắt, vui vẻ nhanh chóng lớp tiếng nói: "Em có nhiều xe lắm, để hết trong gara!"
"...Ở gara cơ à?" Bùi Lĩnh buồn cười, "Dẫn đường đi, chỉ cho anh xem nào."
Biệt thự nhà họ Bùi rất rộng, có gara dưới lòng đất, ngay dưới bãi cỏ đài phun nước điêu khắc ở sân trước. Nhà để xe nhiều chỗ, ngoại trừ chiếc xe biển số 886 thường đưa Bùi Lĩnh đến trường ra, có ba chiếc xe phục vụ Lý Văn Lệ, hai chiếc xe thể thao mui trần một cái đỏ chót một cái hồng nhạt. Biển số xe còn nhét một đống cơm chó vào miệng Bùi Lĩnh.
520 và 521.
Còn có một cái là ô tô con.
Đây là xe để dì giúp việc dùng để đi chợ, một chiếc SUV cho gia đình, thậm chí là có một chiếc RV (*).
Bùi Lĩnh: ...Cha cậu mua RV là muốn làm gì?
(*) RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.
Trước giờ cậu chưa từng đi xuống đây.
"Cậu chủ, Tiềm Tiềm, hai người sao lại xuống đây?" Bác tài chuyên đưa đón trong nhà hỏi.
Tiểu Bồi Tiền vô cùng phấn khích nói, "Chú ơi, cháu mang anh hai xuống đây xem xe đẩy của cháu."
"Vậy Tiềm Tiềm tự xem đi." Bác tài cười ha hả nói, "Cậu chủ, cậu cần gì thì gọi tôi là được."
Bùi Lĩnh nhìn không được, hỏi: "Vì sao nó là Tiềm Tiềm, còn cháu lại là cậu chủ?"
"Ngày đầu tiên tôi tới đây, cậu chủ đã nói là phải gọi cậu là cậu chủ, nếu không thì sẽ đuổi tôi đi." Bác tài khắc sâu trong tim, vô cùng kiên trì xưng hô thế này, gọi cũng được bốn năm rồi.
Bùi Lĩnh nhớ lại từ trong ký ức có chút mơ hồ. Hình như đó là năm cậu học lớp cấp Hai đang lúc thời kỳ phản nghịch, hơn nữa cha kết hôn, mẹ kế mang thai, một loạt "vết thương" khiến Bùi Lĩnh phải làm mọi thứ để xác lập địa vị gia đình của mình.
"..." Bùi Lĩnh muốn bóp trán. Bảo sao cậu cứ thấy đều là người một nhà nhưng không thể lay chuyển xưng hô cậu chủ của cậu, giống như dì giúp việc và bác tài xế vậy. Có đôi lúc bọn họ sẽ âm thầm gọi Tiểu Bồi Tiền hay Tiềm Tiềm vẫn tương đối thân thiết. "Nếu như cháu nói cháu lớn rồi, có thể gọi tên, cũng không sa thải chú."
Bác tài cười ha hả, gãi gãi đầu, "Tôi biết rồi cậu chủ- hầy thật ra tôi gọi thuận miệng rồi, không đổi được.
Bùi Lĩnh: Tuyệt vọng!!!
Rốt cuộc lần đầu tiên cho phép bác tài sửa xưng hô tại sao vẫn là cậu chủ!.
Tiểu Bồi Tiền cầm tay anh trai kéo đi xem xe. Trong nhà để xe có một khoảng là nơi đặc biệt dành cho xe của Tiểu Bồi Tiền. Xe của Tiểu Bồi Tiền là xe máy điện trẻ em, ngoại hình tinh xảo xinh đẹp đủ mọi hàng hiệu. Có tàu hỏa loại hai toa, xe ba bánh, xe đạp cũng có.
"Nhìn nè!" Tiểu Bồi Tiền kéo quần, vung tay lên, "Anh hai chọn đi!"
Bùi Lĩnh bóp mặt em trai, "Không ngờ Tiểu Bồi Tiền lại là phú ông nhỏ giàu ngầm như vậy nha."
Tiểu Bồi Tiền kiêu ngạo, "Cho anh hai chơi hết, của Tiềm Tiềm cũng là của anh hai!"
Cuối cùng Tiểu Bồi Tiền chọn ngồi tàu hỏa. Bùi Lĩnh chân dài, chọn phiên bản xe jeep mui trần. Hai anh em ra khỏi nhà để xe, đang chơi đùa trên bãi cỏ trước sân thì điện thoại của Bùi Lĩnh phát ra một loạt thông báo tin nhắn QQ. Tiểu Bồi Tiền thấy anh trai lấy điện thoại ra thì ngoan ngoãn đứng lại chờ anh trai.
Nhóm chat ba người.
Trương Gia Kỳ: [Anh Bùi, ngày mai đến nhà cậu chơi đúng không? Tôi có cần mang gì theo không?]
Trương Gia Kỳ: [Làm chút thịt nướng nhé?]
Trương Gia Kỳ: [Anh Bùi có onl đấy không? Chơi game không?]
. : [Câm mồm đi Trương Gia Kỳ, ồn ào quá.]
Đây là tin nhắn năm phút trước. Bùi Lĩnh trả lời lại: [Không chơi, tôi đang giúp em trai lái xe]
Trương Gia Kỳ: [??? Xe gì cơ? Em trai cậu không phải vẫn còn bé à? Cậu có bằng lái rồi?]
Trương Gia Kỳ: [Không phải, cậu còn chưa đủ mười bảy mà.]
Lần trước cả hai so tuổi, Trương Gia Kỳ thảm bại, khắc ghi sinh nhật của Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh bước xuống từ chiếc xe jeep, ngồi lên toa thứ hai đoàn tàu của Tiểu Bồi Tiền, điều chỉnh góc máy điện thoại, "Nhìn đây nào." Tiểu Bồi Tiền ngồi ở toa đầu quay người lại, ngón tay nho nhỏ múp míp tạo thành hình chữ V. Bùi Lĩnh cười, nhấn nút chụp.
Bùi Lĩnh: []
Trong tấm ảnh, trời xanh mây trắng bãi cỏ xanh. Nhưng thứ hấp dẫn nhất là trong toa tàu lửa, một cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe trông vô cùng vui vẻ, còn cậu trai lớn thì cười xán lạn, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Làn da thiếu niên trắng ngần, mặc một bộ đồ ở nhà rất trông thoải mái dễ chịu. Người vật vô hại, thanh thuần đáng yêu.
Trương Gia Kỳ xem xong phát biểu: [Hóa ra là xe tàu hỏa dành cho trẻ em. Tôi còn nghĩ vì sao.]
Tần Trì Dã, người nãy giờ chưa xuất hiện, bấm vào bức ảnh, nhìn một lúc lâu sau đó ma xui quỷ khiến lại ấn lưu về.
Bùi Lĩnh: [Không cần mang gì đâu, nhà tôi chuẩn bị hết rồi]
Bùi Lĩnh: [@., Tần Trì Dã ngày mai cậu cũng đến chứ? Cậu với Trương Gia Kỳ là anh em tốt của tôi, cũng không thể bạn học trong lớp cũng đến mà thân làm anh em lại không nể mặt tôi đúng không?]
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào câu nói kia, nhìn ba chữ "anh em tốt" thoáng có chút bực bội.
[Biết rồi]
[Biết rồi là có tới không?] Bùi Lĩnh quay một video, "Tiền Tiền, ngày mai em có thể cho bạn của anh mượn xe đẩy của em chơi được không?"
Tiểu Bồi Tiền suy nghĩ một chút, "Là bạn tốt của anh hai sao?"
"Coi như là vậy."" Về sau là bạn trai của anh hai nhóc. Bùi Lĩnh nghĩ.
Tiểu Bồi Tiền sảng khoái gật đầu, "Bạn của anh hai cũng là bạn của Tiền Tiền nha~"
Bùi Lĩnh bấm dừng, gửi vào trong nhóm.
[Ngày mai cho cậu đi tàu hỏa ~]
Trương Gia Kỳ phát giọng nói: [Ha ha ha ha ha lại còn chơi tàu hỏa. Cậu có ngây thơ không thế? Cái này có gì mà hấp dẫn chứ.]
. : [Sẽ đến]
Trương Gia Kỳ: ...
-
Giữa trưa Bùi Hồng Hào quay về, ba cha con ăn mì trộn tương. Không cần Bùi Hồng Hào hỏi, Tiểu Bồi Tiền đã vô cùng phấn khích kể cho papa nghe sáng hôm nay nhóc lái tàu hỏa chở anh trai đi chơi, chạy rất lâu rất lâu, anh hai còn khen con giỏi.
"Nhắc mới nhớ, chiếc xe cha đặt cho con chắc cũng sắp đến rồi." Bùi Hồng Hào nghe đến tàu hỏa lập tức nhớ chuyện này.
Lần trước ở nhà họ Chu, Chu Ngôn Lễ mua cho Chu Thần một chiếc xe thể thao bình thường. Tiểu Lĩnh nhà ông đương nhiên cũng phải có, còn phải là phiên bản giới hạn, còn phải hai cái mới được!
... Sang năm cậu mới mười tám tuổi.
Bùi Hồng Hào nhìn thoáng qua biết con trai đang nghĩ gì, nói: "Đặt trong nhà cũng được không sao cả. Dù sao sớm muộn gì cũng phải mua, mua sớm hưởng thụ sớm."
"Cảm ơn cha." Con không lái được, xem còn nghiện hơn. Bùi Lĩnh nghiêng đầu.
Tiểu Bồi Tiền học theo cũng nghiêng đầu nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Bùi Hồng Hào vui vẻ bật cười, hiểu ra con trai đây là "chê" ông mua sớm, "trút giận" vào ông. nhưng cái kiểu giận dỗi này chỉ có quan hệ tốt mới có thể làm như vậy cho nên trong lòng ông khoái chí vui vẻ, nói: "Papa cũng vậy."
Rồi cũng nghiêng đầu theo.
Ha ha ha ha ha.
Trong phòng ăn truyền ra tiếng cười sảng khoái của ba cha con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất