Chương 15: Hồi ức 1: Thuở ban đầu
Mùa hè năm cấp 2, ve kêu không dứt bên tai, trời không có gió, chẳng thoải mái dễ chịu chút nào, ánh nắng chói chang gay gắt và bụi bặm tung bay gặm nhấm thế gian. Trong phòng cực yên tĩnh, bát đĩa bẩn chất đống trong bồn rửa, đồng hồ báo thức trên tường ngừng chuyển động, cả căn phòng chỉ còn lại một cái gối. Kha Bố ngồi trên ghế nhìn tờ giấy đặt trước mắt, mặt không cảm xúc, một lát sau, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn hai người: “Biết rồi.” Dứt lời đứng lên, cái ghế ngã ngửa ra sau, phát ra tiếng động nặng nề. Cậu thậm chí không muốn quay đầu lại mở cửa ra bỏ đi.
Người đi trên đường va chạm xô đẩy Kha Bố, rõ ràng đông đúc là vậy, lại khiến người ta cảm thấy cô đơn đến đáng sợ. Không có nơi muốn đến, cũng không có tâm trạng để đi đâu, những gì kìm nén trong lòng rất nặng nề nhưng không thể trút ra qua khóe mắt. Ai nói đau khổ quá sẽ khóc, thế còn cảm giác bất lực này là gì?
Trên thế giới này ngay cả sinh mạng cũng ngắn ngủi đến đáng sợ, bị thời gian cướp đoạt, bị bệnh tật đe dọa, bị đau đớn giày vò, bị chính mình hành hạ. Rốt cuộc có thứ gì là vĩnh hằng đâu, Kha Bố đấm thật mạnh lên tường, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, các đốt ngón tay cọ lên mặt tường thô ráp bị trầy xước, thấp thoáng thấy được tơ máu, Kha Bố cười khổ, tình tiết đau khổ như trong phim này là sao đây a, hiện thực ấy mà, là hiện thực tàn nhẫn khiến người ta không dám tin.
Kha Bố trượt ngồi dưới đất, cuộn mình lại, hai tay đặt lên đầu gối. Tầm mắt của cậu không có mục tiêu xuyên qua đám đông tấp nập, chỉ là những con người lặng lẽ cất bước không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất. Cuối cùng, tầm mắt cậu bị hấp dẫn, rơi xuống trên người thiếu niên đang ngồi chờ ở bến xe bus, quần áo sáng sủa giống như con người hắn vậy, khuôn mặt động lòng người, như thực như ảo, cậu thiếu niên xinh đẹp ấy không hề lên xe bus, chỉ lạnh lùng ngồi đó, tựa hồ không liên quan gì tới thế gian này, mọi thứ về cậu ta, đẹp đến kỳ quặc. Kha Bố nhớ đã từng trông thấy khuôn mặt ấy, là Chi Lý học cùng trường, cái tên của hắn luôn được các bạn gái nhắc đến.
Cậu cảm thấy miệng mình nhạt nhẽo, trong lòng sôi trào xúc động muốn tâm sự cùng người nào đó, cậu đứng lên, mua hai cây kem ở cửa hàng bên cạnh đi về phía thiếu niên xinh đẹp. Tự nhiên như vậy đến chắn đường nhìn của hắn, đứng trước mặt Chi Lý, đưa một cây kem ra: “Không phải mời cậu đâu, kiểu AA.” Lời mở đầu chẳng ra sao cả, đây là câu nói đầu tiên của Kha Bố với Chi Lý. Chi Lý đề phòng nhìn cây kem, rồi lại nhìn Kha Bố nghiêng đầu có má lúm đồng tiền như hoa.
“Ánh mắt đó là sao, tôi còn chưa độc ác đến mức muốn độc chết cậu đâu.”
Chi Lý không nói gì, nhận lây cây kem. Kha Bố ăn kem ngồi bên cạnh Chi Lý: “Chỗ này thực mát mẻ, quả nhiên mùa hè nên ăn kem.”
“Không phải hương vị tôi thích ăn.”
“Cậu có hiểu cách xã giao không hả.”
“Trên người cậu có gì đáng giá để tôi phải sử dụng thủ đoạn giao thiệp.” Chi Lý không mặn không nhạt trần thuật sự thật.
Kha Bố bởi lời vặn lại lợi hại này của Chi Lý mà hoảng hồn, sau đó thoải mái cười rộ lên: “Cậu thực tế quá đấy, Chi Lý, cậu cảm thấy tớ thế nào?”
“Bình thường.”
Kha Bố cắn một miếng kem tựa như đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy tiếp tục nói: “Cậu thẳng thắn thật! Quả nhiên, cậu giống như không hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Tớ tốt bụng nhắc cậu một câu, tính tình như vậy cộng với vẻ ngoài của cậu, sẽ bị sự ghen tị của đám con trai dìm chết.”
“Cậu lo cho thân mình trước đi đã.” Đạm mạc như trước.
“Loại bình thường như tớ sẽ không có phiền não ấy, có điều a…” Kha Bố cắn kem, ngửa đầu nuốt vào sau đó nhìn Chi Lý, trong mắt có ánh sáng mặt trời: “Có điều a, tôi rất thích tính cách của cậu nha. Trên thế gian này, chỉ thấy rõ sự thật, mới không phải sống đau khổ.” Kem trong tay Chi Lý tan chảy, nhỏ giọt rơi xuống đất, hắn nhìn Kha Bố, nhìn đồng tử ngăm đen của cậu, nhìn tia nắng nhảy múa trong đôi mắt ấy.
Kha Bố đứng trước cửa kính của cửa hàng, Chi Lý ở cạnh cách cậu một mét, hai người đồng thời nhìn chiếc tivi đặt ở trong đang phát tin tức, nam ngôi sao XX, thừa nhận bản thân là người đồng tính. Kha Bố mân mê đôi môi nhỏ nhắn bị kem đông lạnh đến đỏ bừng, cô đơn, cô đơn cực kỳ dâng tràn trái tim của Kha Bố, cậu muốn bắt lấy thiếu niên bên cạnh này, không hiểu tại sao, chỉ là muốn gắt gao túm lấy hắn, chính là hắn, chỉ có hắn.
“Hóa ra hai người con trai cũng có thể kết giao a,” Kha Bố nghiêng đầu: “Chi Lý, có muốn thử với tớ không?” Câu nói đùa này không hiểu sao lại bật thốt ra, đối phương chẳng hề đáp lại, khi Kha Bố đang xấu hổ muốn rút lại, thanh âm của Chi Lý tựa như nốt nhạc tuyệt vời truyền đến: “Có thể.” Đây là đáp án Kha Bố không ngờ tới nhất.
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn thử một lần xem sao, nếu đối phương có người mà mình thích sẽ lập tức chia tay, cho dù kết giao tớ cũng không đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, tớ chỉ tò mò hai thằng con trai thật sự có thể kết giao được không ấy mà.” Kha Bố giải thích, kỳ thật chân tướng là dùng danh nghĩa kết giao để buộc Chi Lý ở bên cạnh mình, dù cho chỉ có một ngày, một lúc, cậu không muốn phải cô độc nữa.
Chi Lý vươn tay: “Thành giao.” Kha Bố cũng vươn tay ra, hai bàn tay non nớt nắm lấy nhau, đạt thành hiệp nghị dối gạt đặc thù.
Kha Bố nằm trên dụng cụ tập thể dục trong công viên, hai chân vắt qua trụ chống, cố hết sức nhỏm dậy sau đó nằm vật xuống, híp mắt nhìn mặt trời trên bầu không, lấy tay che khuất đôi mắt: “Bố mẹ tớ hôm nay ly hôn.” Ngữ khí không một tia bi thương.
“Vậy có phải tớ thắng rồi không? Hôm qua bố mẹ tớ ly hôn, so với cậu sớm hơn một ngày.”
“Không ai so cái này với cậu!” Kha Bố nhìn Chi Lý từ kẽ hỡ giữa các ngón tay, rốt cuộc cũng hiểu tại sao muốn tìm hắn tâm sự, rất muốn giữ hắn ở bên, thì ra, cậu cảm nhận được rằng hắn giống mình.
“À, Chi Lý, tớ tên là Kha Bố, phải nhớ kỹ cái tên này đó nha.”
“Ừm, Chi Lý, hãy ở bên tớ đi.”
“Bao lâu?”
Kha Bố trầm tư trong giây lát, rồi mới ra giá: “Cho đến khi tớ già, già tới độ quên mất còn có một người như cậu.” Chi Lý không nói gì, lùi về sau hai bước, Kha Bố nghĩ hắn muốn bỏ đi, định vứt cậu lại, cọng rơm duy nhất vừa mới bắt được từ hư không tựa hồ cũng giống cái gia đình tan vỡ kia, bỏ cậu lại mà đi. Cậu hốt hoảng đứng dậy túm lấy áo của Chi Lý, thanh âm run rẩy yếu ớt: “Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi.” Chỉ còn tiếng thì thào lặp đi lặp lại, Chi Lý vẫn đi mất, Kha Bố ngồi xổm trên đất có chút thất thố, thực ngu ngốc, đem tất cả sự yếu đuối gửi gắm vào một người xa lạ, hiện tại, hắn cũng đi rồi.
“Này.” Chi Lý đá đá giày Kha Bố.
Kha Bố kinh ngạc ngẩng đầu, Chi Lý cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Kha Bố dán băng cá nhân lên những chỗ bị thương, Kha Bố nhíu mày.
“Đau thì phải nói.” Chỉ là một câu nói, chẳng hiểu tại sao, thật sự chẳng hiểu tại sao, nước mắt của Kha Bố vậy mà trào ra, cậu chui đầu vào trong ngực Chi Lý, khiến hắn phải ngồi bệt xuống đất. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi quần áo mới giặt, Kha Bố nắm chặt lấy quần áo của Chi Lý khóc như mua, Chi Lý giống như an ủi trẻ con vỗ đầu Kha Bố: “Thực khiến người ta đau đầu a, tớ chỉ bảo cậu đau thì nói, không phải bảo cậu khóc.”
Bả vai Kha Bố run rẩy, nước mắt liều mạng chảy xuống, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười.
“Cậu rốt cuộc muốn khóc hay muốn cười thế.”
“Nếu cậu không nói mấy lời kỳ quái, tớ hắn là muốn khóc.” Kha Bố ngẩng đầu lên: “Chi Lý, vì sao?” Vì sao phải quay lại, sao phải làm đến mức này, hiện tại cậu đang cầu xin sự thương hại từ người khác ư?
Khóe miệng Chi Lý nhếch lên thành một độ cong mê người, tựa như một đóa hoa màu trắng phiêu đãng nở rộ trong không trung, chẳng chút tỳ vết, nụ cười ấy khắc sâu vào trí nhớ của Kha Bố, Chi Lý vươn tay gập ngón trỏ và ngón cái gõ lên trán Kha Bố: “Bởi vì từ hôm nay trở đi tớ chính là người đàn ông của cậu.”
Những ngày sau đó thật ra cũng không có gì thay đổi, chỉ là có thêm một người ở bên trên danh nghĩa, chỉ là có thêm một người là Chi Lý, thỉnh thoảng gặp nhau, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, như có như không, như gần như xa. Vậy thôi đối với Kha Bố là đủ rồi, rất an tâm, thực tự nhiên. Cậu chọn trường cấp 3 giống Chi Lý, chọn trường đại học giống Chi Lý.
Tồn tại trên danh nghĩa, hẹn hò nhưng không có tình yêu.
Chỉ là trò đùa giữa hai gã thiếu niên chưa trải sự đời, ai mà ngờ được, lại tạo ra sự ràng buộc chặt chẽ lẫn nhau.
Người đi trên đường va chạm xô đẩy Kha Bố, rõ ràng đông đúc là vậy, lại khiến người ta cảm thấy cô đơn đến đáng sợ. Không có nơi muốn đến, cũng không có tâm trạng để đi đâu, những gì kìm nén trong lòng rất nặng nề nhưng không thể trút ra qua khóe mắt. Ai nói đau khổ quá sẽ khóc, thế còn cảm giác bất lực này là gì?
Trên thế giới này ngay cả sinh mạng cũng ngắn ngủi đến đáng sợ, bị thời gian cướp đoạt, bị bệnh tật đe dọa, bị đau đớn giày vò, bị chính mình hành hạ. Rốt cuộc có thứ gì là vĩnh hằng đâu, Kha Bố đấm thật mạnh lên tường, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, các đốt ngón tay cọ lên mặt tường thô ráp bị trầy xước, thấp thoáng thấy được tơ máu, Kha Bố cười khổ, tình tiết đau khổ như trong phim này là sao đây a, hiện thực ấy mà, là hiện thực tàn nhẫn khiến người ta không dám tin.
Kha Bố trượt ngồi dưới đất, cuộn mình lại, hai tay đặt lên đầu gối. Tầm mắt của cậu không có mục tiêu xuyên qua đám đông tấp nập, chỉ là những con người lặng lẽ cất bước không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất. Cuối cùng, tầm mắt cậu bị hấp dẫn, rơi xuống trên người thiếu niên đang ngồi chờ ở bến xe bus, quần áo sáng sủa giống như con người hắn vậy, khuôn mặt động lòng người, như thực như ảo, cậu thiếu niên xinh đẹp ấy không hề lên xe bus, chỉ lạnh lùng ngồi đó, tựa hồ không liên quan gì tới thế gian này, mọi thứ về cậu ta, đẹp đến kỳ quặc. Kha Bố nhớ đã từng trông thấy khuôn mặt ấy, là Chi Lý học cùng trường, cái tên của hắn luôn được các bạn gái nhắc đến.
Cậu cảm thấy miệng mình nhạt nhẽo, trong lòng sôi trào xúc động muốn tâm sự cùng người nào đó, cậu đứng lên, mua hai cây kem ở cửa hàng bên cạnh đi về phía thiếu niên xinh đẹp. Tự nhiên như vậy đến chắn đường nhìn của hắn, đứng trước mặt Chi Lý, đưa một cây kem ra: “Không phải mời cậu đâu, kiểu AA.” Lời mở đầu chẳng ra sao cả, đây là câu nói đầu tiên của Kha Bố với Chi Lý. Chi Lý đề phòng nhìn cây kem, rồi lại nhìn Kha Bố nghiêng đầu có má lúm đồng tiền như hoa.
“Ánh mắt đó là sao, tôi còn chưa độc ác đến mức muốn độc chết cậu đâu.”
Chi Lý không nói gì, nhận lây cây kem. Kha Bố ăn kem ngồi bên cạnh Chi Lý: “Chỗ này thực mát mẻ, quả nhiên mùa hè nên ăn kem.”
“Không phải hương vị tôi thích ăn.”
“Cậu có hiểu cách xã giao không hả.”
“Trên người cậu có gì đáng giá để tôi phải sử dụng thủ đoạn giao thiệp.” Chi Lý không mặn không nhạt trần thuật sự thật.
Kha Bố bởi lời vặn lại lợi hại này của Chi Lý mà hoảng hồn, sau đó thoải mái cười rộ lên: “Cậu thực tế quá đấy, Chi Lý, cậu cảm thấy tớ thế nào?”
“Bình thường.”
Kha Bố cắn một miếng kem tựa như đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy tiếp tục nói: “Cậu thẳng thắn thật! Quả nhiên, cậu giống như không hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Tớ tốt bụng nhắc cậu một câu, tính tình như vậy cộng với vẻ ngoài của cậu, sẽ bị sự ghen tị của đám con trai dìm chết.”
“Cậu lo cho thân mình trước đi đã.” Đạm mạc như trước.
“Loại bình thường như tớ sẽ không có phiền não ấy, có điều a…” Kha Bố cắn kem, ngửa đầu nuốt vào sau đó nhìn Chi Lý, trong mắt có ánh sáng mặt trời: “Có điều a, tôi rất thích tính cách của cậu nha. Trên thế gian này, chỉ thấy rõ sự thật, mới không phải sống đau khổ.” Kem trong tay Chi Lý tan chảy, nhỏ giọt rơi xuống đất, hắn nhìn Kha Bố, nhìn đồng tử ngăm đen của cậu, nhìn tia nắng nhảy múa trong đôi mắt ấy.
Kha Bố đứng trước cửa kính của cửa hàng, Chi Lý ở cạnh cách cậu một mét, hai người đồng thời nhìn chiếc tivi đặt ở trong đang phát tin tức, nam ngôi sao XX, thừa nhận bản thân là người đồng tính. Kha Bố mân mê đôi môi nhỏ nhắn bị kem đông lạnh đến đỏ bừng, cô đơn, cô đơn cực kỳ dâng tràn trái tim của Kha Bố, cậu muốn bắt lấy thiếu niên bên cạnh này, không hiểu tại sao, chỉ là muốn gắt gao túm lấy hắn, chính là hắn, chỉ có hắn.
“Hóa ra hai người con trai cũng có thể kết giao a,” Kha Bố nghiêng đầu: “Chi Lý, có muốn thử với tớ không?” Câu nói đùa này không hiểu sao lại bật thốt ra, đối phương chẳng hề đáp lại, khi Kha Bố đang xấu hổ muốn rút lại, thanh âm của Chi Lý tựa như nốt nhạc tuyệt vời truyền đến: “Có thể.” Đây là đáp án Kha Bố không ngờ tới nhất.
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ muốn thử một lần xem sao, nếu đối phương có người mà mình thích sẽ lập tức chia tay, cho dù kết giao tớ cũng không đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, tớ chỉ tò mò hai thằng con trai thật sự có thể kết giao được không ấy mà.” Kha Bố giải thích, kỳ thật chân tướng là dùng danh nghĩa kết giao để buộc Chi Lý ở bên cạnh mình, dù cho chỉ có một ngày, một lúc, cậu không muốn phải cô độc nữa.
Chi Lý vươn tay: “Thành giao.” Kha Bố cũng vươn tay ra, hai bàn tay non nớt nắm lấy nhau, đạt thành hiệp nghị dối gạt đặc thù.
Kha Bố nằm trên dụng cụ tập thể dục trong công viên, hai chân vắt qua trụ chống, cố hết sức nhỏm dậy sau đó nằm vật xuống, híp mắt nhìn mặt trời trên bầu không, lấy tay che khuất đôi mắt: “Bố mẹ tớ hôm nay ly hôn.” Ngữ khí không một tia bi thương.
“Vậy có phải tớ thắng rồi không? Hôm qua bố mẹ tớ ly hôn, so với cậu sớm hơn một ngày.”
“Không ai so cái này với cậu!” Kha Bố nhìn Chi Lý từ kẽ hỡ giữa các ngón tay, rốt cuộc cũng hiểu tại sao muốn tìm hắn tâm sự, rất muốn giữ hắn ở bên, thì ra, cậu cảm nhận được rằng hắn giống mình.
“À, Chi Lý, tớ tên là Kha Bố, phải nhớ kỹ cái tên này đó nha.”
“Ừm, Chi Lý, hãy ở bên tớ đi.”
“Bao lâu?”
Kha Bố trầm tư trong giây lát, rồi mới ra giá: “Cho đến khi tớ già, già tới độ quên mất còn có một người như cậu.” Chi Lý không nói gì, lùi về sau hai bước, Kha Bố nghĩ hắn muốn bỏ đi, định vứt cậu lại, cọng rơm duy nhất vừa mới bắt được từ hư không tựa hồ cũng giống cái gia đình tan vỡ kia, bỏ cậu lại mà đi. Cậu hốt hoảng đứng dậy túm lấy áo của Chi Lý, thanh âm run rẩy yếu ớt: “Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi. Chi Lý, đừng đi.” Chỉ còn tiếng thì thào lặp đi lặp lại, Chi Lý vẫn đi mất, Kha Bố ngồi xổm trên đất có chút thất thố, thực ngu ngốc, đem tất cả sự yếu đuối gửi gắm vào một người xa lạ, hiện tại, hắn cũng đi rồi.
“Này.” Chi Lý đá đá giày Kha Bố.
Kha Bố kinh ngạc ngẩng đầu, Chi Lý cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Kha Bố dán băng cá nhân lên những chỗ bị thương, Kha Bố nhíu mày.
“Đau thì phải nói.” Chỉ là một câu nói, chẳng hiểu tại sao, thật sự chẳng hiểu tại sao, nước mắt của Kha Bố vậy mà trào ra, cậu chui đầu vào trong ngực Chi Lý, khiến hắn phải ngồi bệt xuống đất. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi quần áo mới giặt, Kha Bố nắm chặt lấy quần áo của Chi Lý khóc như mua, Chi Lý giống như an ủi trẻ con vỗ đầu Kha Bố: “Thực khiến người ta đau đầu a, tớ chỉ bảo cậu đau thì nói, không phải bảo cậu khóc.”
Bả vai Kha Bố run rẩy, nước mắt liều mạng chảy xuống, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười.
“Cậu rốt cuộc muốn khóc hay muốn cười thế.”
“Nếu cậu không nói mấy lời kỳ quái, tớ hắn là muốn khóc.” Kha Bố ngẩng đầu lên: “Chi Lý, vì sao?” Vì sao phải quay lại, sao phải làm đến mức này, hiện tại cậu đang cầu xin sự thương hại từ người khác ư?
Khóe miệng Chi Lý nhếch lên thành một độ cong mê người, tựa như một đóa hoa màu trắng phiêu đãng nở rộ trong không trung, chẳng chút tỳ vết, nụ cười ấy khắc sâu vào trí nhớ của Kha Bố, Chi Lý vươn tay gập ngón trỏ và ngón cái gõ lên trán Kha Bố: “Bởi vì từ hôm nay trở đi tớ chính là người đàn ông của cậu.”
Những ngày sau đó thật ra cũng không có gì thay đổi, chỉ là có thêm một người ở bên trên danh nghĩa, chỉ là có thêm một người là Chi Lý, thỉnh thoảng gặp nhau, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, như có như không, như gần như xa. Vậy thôi đối với Kha Bố là đủ rồi, rất an tâm, thực tự nhiên. Cậu chọn trường cấp 3 giống Chi Lý, chọn trường đại học giống Chi Lý.
Tồn tại trên danh nghĩa, hẹn hò nhưng không có tình yêu.
Chỉ là trò đùa giữa hai gã thiếu niên chưa trải sự đời, ai mà ngờ được, lại tạo ra sự ràng buộc chặt chẽ lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất