Chương 2: Thì ra là như vậy
Khi tính mạng chân chính bị đe dọa, xui xẻo cũng đua nhau mà đến, trên đường tới lớp học không ngờ lại thêm lần nữa giúp cậu được tận mắt thấy sự xấu xa của Chi Lý. Ở giữa cầu thang, Chi Lý ngồi trên tay vịn lan can dáng vẻ điềm nhiên, đứng trước mặt hắn là một nữ sinh, Kha Bố nấp ngay vào ngã rẽ. Cái tên này cũng được hoan nghênh gớm, mới khai giảng mà đã vậy rồi.
“Em thích anh.” Nữ sinh mạnh dạn thổ lộ.
“Nhưng tôi chỉ thích con trai.” Chi Lý mặt không đỏ tim không đập phun ra một lời phũ phàng, nữ sinh chạy đi như bay, Kha Bố đang định bước ra ngoài, không ngờ lại xuất hiện một cậu trai đứng trước mặt Chi Lý.
“Tôi thích anh.” Nam sinh can đảm thổ lộ,
“Nhưng tôi thích con gái.” Hiện nguyên hình, một thằng con trai xấu xa, tùy tiện giẫm đạp lên tâm hồn người ta, như không có việc gì sử dụng lời nói dối hết lần này đến lần khác, đáng giận nhất chính là, ngay cả Kha Bố luôn nhìn người rất chuẩn cũng sững sờ trước lời nói dối của hắn, khuôn mặt hắn không chút sơ hở.
Có nhiều người cũng buồn cười thiệt, sao có thể nghĩ ngay ngày đầu khai giảng, bầu trời ngàn dặm không mây, đứng trong vườn trường dưới tán lá rụng, chỉ cần đỏ mặt nói, học trưởng, thích, thích anh, thì hai người có thể mắt rưng rưng mà ôm lấy nhau chứ. Đừng có mơ, đây mới là hiện thực, cuối cùng đại đa số không phải đều tùy tiện tìm bừa một đối tượng, mỗi ngày ôm máy tính trải qua cuộc sống thối nát, đây là đại học a. Muốn trách thì chỉ có thể trách suy nghĩ của bọn họ quá đơn giản, trách bọn họ thích phải Chi Lý, tên này quả thực là đại hiện thực trong hiện thực: kẻ phá hoại giấc mơ của người khác! Kha Bố đi ra ngoài, lên tiếng: “Trên thế gian này không tìm nổi một từ để hình dung sự xấu xa của cậu.”
“Rình coi cuồng không có tư cách nói tôi.”
“Rình coi cậu thì sao?” Kha Bố hùng hồn nói, còn hùng hồn hơn cả hắn.
“Vậy tôi có đẹp trai không?” Cái người mặt không đổi sắc phun ra câu này chính là Chi Lý, không hề có nửa điểm xấu hổ.
“Đừng hỏi mấy câu dễ gây hiểu lầm ấy!”
“Cậu hiểu lầm cái gì?”
Giả ngu, nhất định là giả ngu, một thằng phúc hắc vẻ mặt vô hại! Đã từng đối phó với biết bao kẻ khôn khéo nhưng lại rơi vào cái bẫy ngôn ngữ này, Kha Bố ít nhiều có chút ảo não. Chi Lý nhảy xuống khỏi lan can rồi đi về phía lớp học, ngồi xuống chỗ của mình. Kha Bố khẽ cắn môi, cái gọi là sự thật tàn nhẫn chính là như vậy? Kha Bố ngồi bừa xuống một chỗ, Chi Lý ở phía trên bên trái cách cậu không xa hình như đang thật sự lật xem sổ tay tân sinh viên, Sở Hạo Vũ tới gần Chi Lý, đứng bên cạnh hắn: “Chi Lý, thì ra cậu ở trong này, hại tớ tìm cậu khắp nơi, đúng rồi, cậu có phát hiện ra hôm nay tớ có gì khác không?”
Kha Bố chán ghét mặt nhăn mày nhíu, lại nữa, mịa cái thằng biến thái cuồng. Chi Lý ngay cả mi mắt cũng chẳng buồn nâng, để mặc Sở Hạo Vũ kích động: “Hôm nay tớ không mặc sịp.” Cái chuyện xấu hổ như vậy sao có thể nói ra miệng! Chi Lý nghiêng đầu tầm mắt nhìn thẳng vào nửa thân dưới của Sở Hạo Vũ, 5 giây sau, Chi Lý vươn tay sờ vào đũng quần của Sở Hạo Vũ, không ít nữ sinh hét lên, chỉ có Chi Lý vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Thì ra thật sự không mặc.” Dứt lời tiếp tục xem sổ tay tân sinh viên. Sở Hạo Vũ lúng túng túm quần, khó thở rống to: “Chi Lý!” Cô giáo hướng dân ôm một chồng tư liệu đi vào giữa lúc lớp học đang hỗn loạn, cô trên dưới 30 tuổi, bộ đồ màu mận chín không che dấu được vẻ chín chắn, sau khi giảng giải một thôi một hồi thì bảo mọi người đến tập trung ở hội trường tham gia lễ khai giảng. Kha Bố theo sau mọi người, hội trường đã chật kín chỗ, Kha Bố đành đứng bên vị trí của lớp mình.
“Kha Bố?” Kha Bố quay đầu lại, là Công Chu, thì ra cậu ấy cùng lớp với mình, hoàn toàn không chú ý tới.
“Là cậu à.” Hiệu trưởng đã nói xong bài diễn thuyết dài dòng, một người đàn ông mặc tây trang ở bên cạnh bước lên bục: “Giờ xin mời đại diện của tân sinh viên Chi Lý lên phát biểu.”
“Chi, Chi Lý đại nhân là đại diện cho tân sinh viên? Chi Lý đại nhân của tớ.” Công Chu nói khẽ, khi nào thì biến thành của cậu, Kha Bố liếc nhìn Chi Lý đứng đằng sau, tựa như không nghe thấy gì vẫn đứng nguyên tại chỗ. Người đàn ông mặc tây trang lại nói to trên microphone: “Chi Lý.”
“Cái gì?” Chi Lý ở trong đám người thờ ơ đáp lại.
“Chi Lý, mời cậu lên bục kìa.”
“Cái gì?”
“Chi Lý!!”
Kha Bố không thể nhịn được nữa hét lên: “Không muốn lên cứ việc nói thằng!! Ít nói mấy lời giả ngu đi, Chi Lý!” Cả hội trưởng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh vang vọng của Kha Bố, cậu chợt tỉnh ngộ lùi ra sau, cuối cùng Chi Lý vẫn không lên sân khấu, đại diện tân sinh viên phải thay bằng người khác. Công Chu ở sau lưng Kha Bố nhỏ giọng nói: “Tớ bảo này, Kha Bố, có phải tớ gặp ảo giác không, hình như cậu quan tâm đến chuyện của Chi Lý hơn hẳn những người khác…”
“Hơn cái gì?”
“Một cảm giác khó nói thành lời, không phải cậu cũng….”
“Cậu, cậu, cậu đừng nói tiếp nữa.” Lần này đến lượt Kha Bố khó xử: “Tuyệt đối không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là không thể để mặc cho thằng đó tác oai tác quái, không, chắc chắn không thể để hắn phá hỏng cuộc sống vườn trường thanh tĩnh của tôi.” Kha Bố đưa ra kết luận.
“Mặc kệ không quản? Không ngờ cậu – một người có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mới quen Chi Lý đại nhân có một ngày đã để bụng như vậy, xem ra là tớ nghĩ sai rồi, cậu cũng là một người thiện lương đó thôi.” Kha Bố nhìn vẻ mặt khờ dại của Công Chu, tên này tuyệt đối não tàn, có điều mấy thằng con trai đều thích loại hình như vậy, săn sóc, tốt bụng, xinh đẹp, tuy là con trai, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn yếu ớt khiến người ta sẽ nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, Kha Bố thầm nghĩ phải đem cái cảm giác chọc người trìu mến đó bóp nát, hình tượng ấy xuất hiện trên thân một người đàn ông quả thực quá lãng phí.
“Tôi khi nào thì nói mới quen Chi Lý?” Kha Bố một câu dọa người, Công Chu nhất thời không kịp phản ứng, Kha Bố tiếp tục: “Tôi với hắn là bạn học hồi cấp 2, bất hạnh hơn nữa là bạn học thời cấp 3.”
“Cái gì!!!” Công Chu không thể tin nhìn chằm chằm Kha Bố: “Việc này sao cậu không nói sớm, vậy quan hệ giữa các cậu có tốt không?”
“Chỉ học chung một trường mà thôi, bình thường cũng ít khi nói chuyện với nhau.”
“Vậy chắc cậu rất hiểu Chi Lý đại nhân?” Công Chu đột nhiên thấy hứng thú.
“Không hề!!” Kha Bố lập tức phủ nhận: “Chỉ biết một ít thói quen mà ai cũng biết thôi, tỷ như vừa rồi, đó là do hắn ta không muốn phản ứng lại người khác nên mời giở trò lặp lại máy móc cho qua cửa, thật sự khiến người ta bực mình.”
“Vậy, Kha Bố, cậu có thể giới thiệu để chúng tớ làm quen không?”
“Đừng hòng.”
“Em thích anh.” Nữ sinh mạnh dạn thổ lộ.
“Nhưng tôi chỉ thích con trai.” Chi Lý mặt không đỏ tim không đập phun ra một lời phũ phàng, nữ sinh chạy đi như bay, Kha Bố đang định bước ra ngoài, không ngờ lại xuất hiện một cậu trai đứng trước mặt Chi Lý.
“Tôi thích anh.” Nam sinh can đảm thổ lộ,
“Nhưng tôi thích con gái.” Hiện nguyên hình, một thằng con trai xấu xa, tùy tiện giẫm đạp lên tâm hồn người ta, như không có việc gì sử dụng lời nói dối hết lần này đến lần khác, đáng giận nhất chính là, ngay cả Kha Bố luôn nhìn người rất chuẩn cũng sững sờ trước lời nói dối của hắn, khuôn mặt hắn không chút sơ hở.
Có nhiều người cũng buồn cười thiệt, sao có thể nghĩ ngay ngày đầu khai giảng, bầu trời ngàn dặm không mây, đứng trong vườn trường dưới tán lá rụng, chỉ cần đỏ mặt nói, học trưởng, thích, thích anh, thì hai người có thể mắt rưng rưng mà ôm lấy nhau chứ. Đừng có mơ, đây mới là hiện thực, cuối cùng đại đa số không phải đều tùy tiện tìm bừa một đối tượng, mỗi ngày ôm máy tính trải qua cuộc sống thối nát, đây là đại học a. Muốn trách thì chỉ có thể trách suy nghĩ của bọn họ quá đơn giản, trách bọn họ thích phải Chi Lý, tên này quả thực là đại hiện thực trong hiện thực: kẻ phá hoại giấc mơ của người khác! Kha Bố đi ra ngoài, lên tiếng: “Trên thế gian này không tìm nổi một từ để hình dung sự xấu xa của cậu.”
“Rình coi cuồng không có tư cách nói tôi.”
“Rình coi cậu thì sao?” Kha Bố hùng hồn nói, còn hùng hồn hơn cả hắn.
“Vậy tôi có đẹp trai không?” Cái người mặt không đổi sắc phun ra câu này chính là Chi Lý, không hề có nửa điểm xấu hổ.
“Đừng hỏi mấy câu dễ gây hiểu lầm ấy!”
“Cậu hiểu lầm cái gì?”
Giả ngu, nhất định là giả ngu, một thằng phúc hắc vẻ mặt vô hại! Đã từng đối phó với biết bao kẻ khôn khéo nhưng lại rơi vào cái bẫy ngôn ngữ này, Kha Bố ít nhiều có chút ảo não. Chi Lý nhảy xuống khỏi lan can rồi đi về phía lớp học, ngồi xuống chỗ của mình. Kha Bố khẽ cắn môi, cái gọi là sự thật tàn nhẫn chính là như vậy? Kha Bố ngồi bừa xuống một chỗ, Chi Lý ở phía trên bên trái cách cậu không xa hình như đang thật sự lật xem sổ tay tân sinh viên, Sở Hạo Vũ tới gần Chi Lý, đứng bên cạnh hắn: “Chi Lý, thì ra cậu ở trong này, hại tớ tìm cậu khắp nơi, đúng rồi, cậu có phát hiện ra hôm nay tớ có gì khác không?”
Kha Bố chán ghét mặt nhăn mày nhíu, lại nữa, mịa cái thằng biến thái cuồng. Chi Lý ngay cả mi mắt cũng chẳng buồn nâng, để mặc Sở Hạo Vũ kích động: “Hôm nay tớ không mặc sịp.” Cái chuyện xấu hổ như vậy sao có thể nói ra miệng! Chi Lý nghiêng đầu tầm mắt nhìn thẳng vào nửa thân dưới của Sở Hạo Vũ, 5 giây sau, Chi Lý vươn tay sờ vào đũng quần của Sở Hạo Vũ, không ít nữ sinh hét lên, chỉ có Chi Lý vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Thì ra thật sự không mặc.” Dứt lời tiếp tục xem sổ tay tân sinh viên. Sở Hạo Vũ lúng túng túm quần, khó thở rống to: “Chi Lý!” Cô giáo hướng dân ôm một chồng tư liệu đi vào giữa lúc lớp học đang hỗn loạn, cô trên dưới 30 tuổi, bộ đồ màu mận chín không che dấu được vẻ chín chắn, sau khi giảng giải một thôi một hồi thì bảo mọi người đến tập trung ở hội trường tham gia lễ khai giảng. Kha Bố theo sau mọi người, hội trường đã chật kín chỗ, Kha Bố đành đứng bên vị trí của lớp mình.
“Kha Bố?” Kha Bố quay đầu lại, là Công Chu, thì ra cậu ấy cùng lớp với mình, hoàn toàn không chú ý tới.
“Là cậu à.” Hiệu trưởng đã nói xong bài diễn thuyết dài dòng, một người đàn ông mặc tây trang ở bên cạnh bước lên bục: “Giờ xin mời đại diện của tân sinh viên Chi Lý lên phát biểu.”
“Chi, Chi Lý đại nhân là đại diện cho tân sinh viên? Chi Lý đại nhân của tớ.” Công Chu nói khẽ, khi nào thì biến thành của cậu, Kha Bố liếc nhìn Chi Lý đứng đằng sau, tựa như không nghe thấy gì vẫn đứng nguyên tại chỗ. Người đàn ông mặc tây trang lại nói to trên microphone: “Chi Lý.”
“Cái gì?” Chi Lý ở trong đám người thờ ơ đáp lại.
“Chi Lý, mời cậu lên bục kìa.”
“Cái gì?”
“Chi Lý!!”
Kha Bố không thể nhịn được nữa hét lên: “Không muốn lên cứ việc nói thằng!! Ít nói mấy lời giả ngu đi, Chi Lý!” Cả hội trưởng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh vang vọng của Kha Bố, cậu chợt tỉnh ngộ lùi ra sau, cuối cùng Chi Lý vẫn không lên sân khấu, đại diện tân sinh viên phải thay bằng người khác. Công Chu ở sau lưng Kha Bố nhỏ giọng nói: “Tớ bảo này, Kha Bố, có phải tớ gặp ảo giác không, hình như cậu quan tâm đến chuyện của Chi Lý hơn hẳn những người khác…”
“Hơn cái gì?”
“Một cảm giác khó nói thành lời, không phải cậu cũng….”
“Cậu, cậu, cậu đừng nói tiếp nữa.” Lần này đến lượt Kha Bố khó xử: “Tuyệt đối không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là không thể để mặc cho thằng đó tác oai tác quái, không, chắc chắn không thể để hắn phá hỏng cuộc sống vườn trường thanh tĩnh của tôi.” Kha Bố đưa ra kết luận.
“Mặc kệ không quản? Không ngờ cậu – một người có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mới quen Chi Lý đại nhân có một ngày đã để bụng như vậy, xem ra là tớ nghĩ sai rồi, cậu cũng là một người thiện lương đó thôi.” Kha Bố nhìn vẻ mặt khờ dại của Công Chu, tên này tuyệt đối não tàn, có điều mấy thằng con trai đều thích loại hình như vậy, săn sóc, tốt bụng, xinh đẹp, tuy là con trai, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn yếu ớt khiến người ta sẽ nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, Kha Bố thầm nghĩ phải đem cái cảm giác chọc người trìu mến đó bóp nát, hình tượng ấy xuất hiện trên thân một người đàn ông quả thực quá lãng phí.
“Tôi khi nào thì nói mới quen Chi Lý?” Kha Bố một câu dọa người, Công Chu nhất thời không kịp phản ứng, Kha Bố tiếp tục: “Tôi với hắn là bạn học hồi cấp 2, bất hạnh hơn nữa là bạn học thời cấp 3.”
“Cái gì!!!” Công Chu không thể tin nhìn chằm chằm Kha Bố: “Việc này sao cậu không nói sớm, vậy quan hệ giữa các cậu có tốt không?”
“Chỉ học chung một trường mà thôi, bình thường cũng ít khi nói chuyện với nhau.”
“Vậy chắc cậu rất hiểu Chi Lý đại nhân?” Công Chu đột nhiên thấy hứng thú.
“Không hề!!” Kha Bố lập tức phủ nhận: “Chỉ biết một ít thói quen mà ai cũng biết thôi, tỷ như vừa rồi, đó là do hắn ta không muốn phản ứng lại người khác nên mời giở trò lặp lại máy móc cho qua cửa, thật sự khiến người ta bực mình.”
“Vậy, Kha Bố, cậu có thể giới thiệu để chúng tớ làm quen không?”
“Đừng hòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất