Chương 60: Tiểu quỷ xuất động
Thầy giáo ở trên bục giảng nước miếng tung bay, Kha Bố tay chống cằm nhìn mọi người nói chuyện riêng, cái đám này cũng thực lắm mồm. Ngẫm lại thì thấy khó tin, từ lúc khai giảng quen biết bọn họ đến giờ, tựa hồ đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc, tuy thường xuyên tranh cãi, bán đứng, phỉ nhổ, ẩu đả lẫn nhau, nhưng luôn ở bên cạnh nhau, ưu điểm của họ lại ẩn sau nhược điểm, cứ tưởng cả đời này sẽ không thể lý giải, ai ngờ được Chi Lý lôi ra từ trong đầm lầy đen tối. Kha Bố biết, cuộc sống mà chỉ có hai người là không đủ.
Cổ chân bị trặc vẫn hơi đau, Kha Bố phun ra một câu: “Chân của tớ vẫn đau a.” Cả đám vốn đang nói chuyện sôi nổi liền thoáng im lặng, một phút sau, cậu đành phải lên tiếng: “Không có ai quan tâm đến tớ sao?!” Thu hồi lời mở đầu, cái đám súc sinh, chết hết đi cho rộng chợ.
Bên ngoài phòng học có một người phụ nữ đi ngang qua cửa sổ, mỗi tay dắt theo một đứa trẻ, một là nam, một là nữ, khoảng trên dưới năm tuổi, người phụ nữ dặn dò hai câu rồi rời đi. Chắc không phải mẹ, mà là bảo mẫu. Hai đứa trẻ đứng ở cửa thật cẩn thận ngó vào bên trong thăm dò, Kha Bố lúc này mới trông thấy rõ ràng bộ dáng của chúng, là song sinh, mắt to ngập nước, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt mũm mĩm, bé nam mặc một bộ tây trang nho nhỏ thắt cà-vạt, bé nữ mặc váy phồng màu phấn hồng, đầu đeo bờm cùng màu hồng. Dáng vẻ của chúng tựa như búp bê bày bán trong tủ kính, đáng yêu quá!! Nữ sinh trong lớp bắt đầu thét chói tai, còn lấy di động ra chụp ảnh.
Thầy giáo ho nhẹ mấy tiếng, dịu giọng nói với hai đứa trẻ: “Các cháu tìm ai à?”
Hai đứa trẻ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của thầy giáo, kiễng chân ngó nghiêng nhìn vào phòng học, bé gái đột nhiên kêu lên giật góc áo của bé trai: “Ở đó, ba ba, ba ba!!” Tiếng kêu như chuông bạc của đứa bé khiến mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Bé gái và bé trai chạy vào trong phòng học, Sở Hạo Vũ đẩy đẩy Chi Lý đang ngủ gục trên bàn: “Không biết thằng ngu nào ở bên ngoài gây họa, có trò hay để xem.”Chi Lý mở mắt ra, dựa lưng vào thành ghế phía sau, dáng vẻ thờ ơ. Hai đứa bé chạy thẳng về phía Chi Lý, bổ nhào lên đùi hắn: “Ba ba, con rất nhớ ba ba.”
“Ba ba, con nhớ ba ba hơn.”
Chi Lý nhìn chằm chằm hai đứa bé đang cọ xát trên đùi mình: “Sao hai đứa lại đến đây?” Không phủ nhận!! Tất cả mọi người hóa thạch, nhất là Kha Bố, hắn ở sau lưng mình sinh hai đứa con lớn như vậy từ khi nào!!
“Nhà trẻ nghỉ học, bà cô xấu Đóa Lạp kia khoe khoang với bọn con đến trường học tìm ba, bọn con cũng muốn đến gặp ba.”
Sở Hạo Vũ là người đầu tiên có phản ứng, nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi: “Chi Lý, cậu, cậu, cậu…” Xem ra là sợ quá rồi, nói chuyện cũng không ra hơi.Bé trai lộ vẻ xem thường: “Ba ba, rác rưởi này là ai?” Là con của hắn, có gen di truyền, tuyệt đối là con của hắn.
“Ba ba, con đói bụng, muốn ăn cái gì đó.” Bé gái điềm đạm đáng yêu nhìn Chi Lý. Hai đứa bé khiến tiết học không thể nào tiếp tục được nữa, thầy giáo xấu hổ khụ một tiếng, đời sống riêng tư của sinh viên ông không xen vào: “Chi Lý, dẫn con em ra ngoài đi đã, dù sao cũng đang trong giờ, không thể ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.”
Bé gái trở mình xem thường kéo Chi Lý: “Ba ba, chúng ta đi, đừng ảnh hưởng đến ông ấy, xem cái dáng vẻ kia không biết đã đào tạo ra được bao nhiêu tiến sĩ.” Thầy giáo trán nổi gân xanh.
Chi Lý đứng dậy, đi được hai bước thì cúi đầu: “Này, hai đứa đừng ôm chân nữa, không thì đi kiểu gì.” Hai đứa bé nghe lời buông tay, ngoan ngoãn đi theo phía sau, lưu lại một đống người kinh ngạc, mới vừa rồi là sao? Kha Bố mất hồn gục xuống bàn, cậu chỉ biết một điều, hai đứa bé gọi Chi Lý là ba kia tuyệt đối không phải do cậu sinh.
Sau khi tan học tin tức đã lan ra khắp trường, Kha Bố khập khiễng đến cứ điểm, đẩy cửa ra liền trông thấy hai đứa bé đang vây quanh đống đồ ăn vặt, Chi Lý ở bên cạnh vẽ tranh.
“Chẳng phải cậu nên giải thích một chút, hai đứa bé này cậu cùng người khác sinh từ lúc mấy tuổi vậy, mẹ của bọn nó là ai?”
Từ câu trả lời ngắn gọn của Chi Lý, rốt cuộc cũng rõ ràng, cặp song sinh này tên là Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh, là con chú Chi Lý. Bọn nó rất sùng bái người anh họ này, có lần kéo Chi Lý đến nhà chơi, bảo hắn làm ba ba, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, từ đó về sau vẫn gọi hắn là ba ba. Ứng Tu Kiệt nhìn hai đứa tiểu quỷ: “Gì chứ, thì ra là vậy.” Chi Tiểu Khả nhíu mày quay lại trừng Ứng Tu Kiệt: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh, ba ba, thằng nhóc tóc vàng có ý xấu với con.” Ứng Tu Kiệt hoảng sợ lùi ra sau: “Trời sinh à? Cho dù là bên họ Lam Ngân hay đằng nhà ba Chi Lý, tính cách thật khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.”
Chu Hân Hợp với nụ cười mẹ hiền tiến lên tiếp lời: “Các bé à, xin chào, chị là bạn của Chi Lý, tên là Chu Hân Hợp, các bé gọi chị là chị Hân Hợp là được.”
“Chả quen thuộc gì, gọi Chu Hân Hợp thôi.” Chi Tiểu Linh bỏ một miếng khoai tây vào mồm.
“Thật sự là đứa bé đáng yêu.” Tay của Công Chu muốn đặt lên đầu Chi Tiểu Linh, Chi Tiểu Linh lãnh đạm nhìn chằm chằm cái tay kia, Công Chu xấu hổ tay khựng lại giữa không trung. Sở Hạo Vũ ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa mà cười, Chi Tiểu Linh và Chi Tiểu Khả quay sang hắn: “Thì ra tên rác rưởi này vẫn còn ở đây.”
“Chi Lý!! Cậu có dạy bọn nó biết lễ phép không đấy.”
“Cậu từng thấy Chi Lý lễ phép chưa?” Kha Bố nhắc nhở, trải qua một màn vừa rồi, Kha Bố đã cạn dũng khí tiến lên chào hỏi.
“Kha Bố, cậu không đến làm quen với người nhà sau này à?”
Sau khi biết thêm một việc lại một việc, Kha Bố càng ngày càng không muốn tiến vào gia đình Chi Lý. Chi Tiểu Linh xoay người: “Anh chính là Kha Bố? Tôi đã từng nghe Đóa Lạp nhắc tới, thì ra là một người què, không phải là chậm phát triển đấy chứ.”
Chi Tiểu Khả cánh tay nhỏ bé mập mạp giơ lên: “Tôi cũng nghe rồi, nói là một tên vô tích sự đáng khinh.” Kha Bố nghiến răng, Đóa Lạp khốn kiếp, cậu tươi cười lấy lòng: “Anh Kha Bố không hề giống những gì Đóa Lạp nói, các em đừng tin cô ấy, lát nữa anh mua đồ ăn cho các em, được không.” Sự quan tâm của Kha Bố chỉ đổi lại phản ứng lãnh đạm: “Coi bọn tôi là trẻ con lên năm à?”
“Thì đúng thế còn gì!!!”
Chi Tiểu Linh cướp lấy đồ ăn vặt trong tay Chi Tiểu Khả: “Đây là ba ba mua cho anh.”
“Là của em.” Trực tiếp bỏ qua Kha Bố, hai đứa bắt đầu tranh giành đồ ăn: “Buông ra, ngu ngốc.”
“Em mới buông ra, xấu xí.”
Hai đứa bắt đầu đấu đá, Chi Tiểu Khả gọi Chi Lý: “Ba ba, Tiểu Linh cướp đồ của con, ba mua cho con mà phải không.”
“Cái gì?”
Chi Tiểu Linh không cam lòng yếu thế: “Ba ba, ba mua cho con mà đúng không.”
“Cái gì?” Đối phó trẻ con cũng dùng cách này à?
Túi đồ ăn bị xé mở, thứ bên trong bay ra, rơi xuống trên tranh của Chi Lý, Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh giống đứa bé làm sai ngoan ngoãn đứng yên, Chi Lý răn dạy: “Có hiểu thế nào là lễ phép không.” Kha Bố chỉ vào Chi Lý: “Câu này nên nói từ sớm mới đúng!!” Những lời thất lễ ban nãy hắn không phản ứng, tranh vẽ của mình bị dơ hắn mới giáo huấn người ta. Cả nhà ác quỷ.
“Dám lớn tiếng với ba ba!!” Chi Tiểu Khả trợn tròn mắt, lập tức khoanh tay, liếc mắt nhìn Kha Bố: “Đừng cho là tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, định mượn cái này thu hút sự chú ý của ba ba, sao nào, muốn bọn tôi gọi anh là mẹ hả?”
“Anh không có!! Còn nữa đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh!!” Hai đứa bé này được dạy dỗ kiểu gì vậy.
Lại bị xem thường, Chi Tiểu Khả từ trong đống túi lớn túi nhỏ lôi ra một cái gương, vuốt mặt mình: “Không khí nơi này thực khô hanh, chẳng biết có thêm nếp nhăn không, quả nhiên lớn rồi, mới thấy năm tháng rất tàn nhẫn a.” Nghe thấy một đứa trẻ con năm tuổi nói như vậy, cả đám người lớn tuổi còn lại liền ủ rũ.
“Ba ba, nếu chẳng ai cần con, ba có lấy con không?”
“Không, họ hàng gần không thể kết hôn.”
“Vì sao?” Chi Tiểu Khả không thể tin được trợn tròn mắt.
“Đời tiếp theo sẽ dễ mắc bệnh di truyền.”
Đối thoại kiểu gì vậy!! Chi Lý phủi đồ ăn rơi lên tranh xuống tiếp tục nói: “Hơn nữa có người sẽ không đồng ý.”
“Ai?”
“Kha…” Chi Lý còn chưa nói hết, Kha Bố đã bịt mồm hắn lại: “Cậu định nói gì với bọn trẻ vậy hả!!”
“Lại nữa, đừng quấn lấy ba ba của tôi, tự trọng chút đi.”
“Không cần em tới dạy anh.”
“Chậc chậc, quả nhiên rất giống loại người thường thấy trên phim chưa bao giờ thấy thỏa mãn, Kha cái gì cơ, Kha rác rưởi.”
“Nhớ kỹ tên người khác dùm!! Còn nữa đừng xem mấy thứ linh tinh trên ti vi.”
Chi Lý nhìn chằm chằm Kha Bố: “Thì ra là thế.”
“Đừng hùa theo em ấy!!”
Chi Tiểu Linh trông thấy Tô Ấu Ngôn không nói một lời ở bên cạnh đọc sách liền chạy qua: “Này, cái kia, dáng vẻ của chị là loại hình tôi thích, cho nên…” Chi Tiểu Linh đột nhiên mặt đỏ: “Có muốn cặp với nhau xem sao?”
“Ở trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”
“Chưa thử sao biết được có thể hạnh phúc hay không?” Cặp song sinh này đã xem những gì trên ti vi vậy hả!
“Chúng ta không hợp, cậu vẫn nên tìm người khác đi.”
“Chị không hiểu tôi nên mới nói như vậy.”
“Là tôi hiểu cậu nên mới nói như vậy, xin lỗi, tôi nghĩ đời này không thể ở bên cậu.”
“Sao lại thế, chị sẽ hối hận với quyết định này.”Chi Tiểu Linh nghiêm túc nói.
Rất khó để tưởng tượng đây là đoạn đối thoại giữa một đứa trẻ năm tuổi và một sinh viên.
Cổ chân bị trặc vẫn hơi đau, Kha Bố phun ra một câu: “Chân của tớ vẫn đau a.” Cả đám vốn đang nói chuyện sôi nổi liền thoáng im lặng, một phút sau, cậu đành phải lên tiếng: “Không có ai quan tâm đến tớ sao?!” Thu hồi lời mở đầu, cái đám súc sinh, chết hết đi cho rộng chợ.
Bên ngoài phòng học có một người phụ nữ đi ngang qua cửa sổ, mỗi tay dắt theo một đứa trẻ, một là nam, một là nữ, khoảng trên dưới năm tuổi, người phụ nữ dặn dò hai câu rồi rời đi. Chắc không phải mẹ, mà là bảo mẫu. Hai đứa trẻ đứng ở cửa thật cẩn thận ngó vào bên trong thăm dò, Kha Bố lúc này mới trông thấy rõ ràng bộ dáng của chúng, là song sinh, mắt to ngập nước, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt mũm mĩm, bé nam mặc một bộ tây trang nho nhỏ thắt cà-vạt, bé nữ mặc váy phồng màu phấn hồng, đầu đeo bờm cùng màu hồng. Dáng vẻ của chúng tựa như búp bê bày bán trong tủ kính, đáng yêu quá!! Nữ sinh trong lớp bắt đầu thét chói tai, còn lấy di động ra chụp ảnh.
Thầy giáo ho nhẹ mấy tiếng, dịu giọng nói với hai đứa trẻ: “Các cháu tìm ai à?”
Hai đứa trẻ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của thầy giáo, kiễng chân ngó nghiêng nhìn vào phòng học, bé gái đột nhiên kêu lên giật góc áo của bé trai: “Ở đó, ba ba, ba ba!!” Tiếng kêu như chuông bạc của đứa bé khiến mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Bé gái và bé trai chạy vào trong phòng học, Sở Hạo Vũ đẩy đẩy Chi Lý đang ngủ gục trên bàn: “Không biết thằng ngu nào ở bên ngoài gây họa, có trò hay để xem.”Chi Lý mở mắt ra, dựa lưng vào thành ghế phía sau, dáng vẻ thờ ơ. Hai đứa bé chạy thẳng về phía Chi Lý, bổ nhào lên đùi hắn: “Ba ba, con rất nhớ ba ba.”
“Ba ba, con nhớ ba ba hơn.”
Chi Lý nhìn chằm chằm hai đứa bé đang cọ xát trên đùi mình: “Sao hai đứa lại đến đây?” Không phủ nhận!! Tất cả mọi người hóa thạch, nhất là Kha Bố, hắn ở sau lưng mình sinh hai đứa con lớn như vậy từ khi nào!!
“Nhà trẻ nghỉ học, bà cô xấu Đóa Lạp kia khoe khoang với bọn con đến trường học tìm ba, bọn con cũng muốn đến gặp ba.”
Sở Hạo Vũ là người đầu tiên có phản ứng, nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi: “Chi Lý, cậu, cậu, cậu…” Xem ra là sợ quá rồi, nói chuyện cũng không ra hơi.Bé trai lộ vẻ xem thường: “Ba ba, rác rưởi này là ai?” Là con của hắn, có gen di truyền, tuyệt đối là con của hắn.
“Ba ba, con đói bụng, muốn ăn cái gì đó.” Bé gái điềm đạm đáng yêu nhìn Chi Lý. Hai đứa bé khiến tiết học không thể nào tiếp tục được nữa, thầy giáo xấu hổ khụ một tiếng, đời sống riêng tư của sinh viên ông không xen vào: “Chi Lý, dẫn con em ra ngoài đi đã, dù sao cũng đang trong giờ, không thể ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.”
Bé gái trở mình xem thường kéo Chi Lý: “Ba ba, chúng ta đi, đừng ảnh hưởng đến ông ấy, xem cái dáng vẻ kia không biết đã đào tạo ra được bao nhiêu tiến sĩ.” Thầy giáo trán nổi gân xanh.
Chi Lý đứng dậy, đi được hai bước thì cúi đầu: “Này, hai đứa đừng ôm chân nữa, không thì đi kiểu gì.” Hai đứa bé nghe lời buông tay, ngoan ngoãn đi theo phía sau, lưu lại một đống người kinh ngạc, mới vừa rồi là sao? Kha Bố mất hồn gục xuống bàn, cậu chỉ biết một điều, hai đứa bé gọi Chi Lý là ba kia tuyệt đối không phải do cậu sinh.
Sau khi tan học tin tức đã lan ra khắp trường, Kha Bố khập khiễng đến cứ điểm, đẩy cửa ra liền trông thấy hai đứa bé đang vây quanh đống đồ ăn vặt, Chi Lý ở bên cạnh vẽ tranh.
“Chẳng phải cậu nên giải thích một chút, hai đứa bé này cậu cùng người khác sinh từ lúc mấy tuổi vậy, mẹ của bọn nó là ai?”
Từ câu trả lời ngắn gọn của Chi Lý, rốt cuộc cũng rõ ràng, cặp song sinh này tên là Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh, là con chú Chi Lý. Bọn nó rất sùng bái người anh họ này, có lần kéo Chi Lý đến nhà chơi, bảo hắn làm ba ba, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, từ đó về sau vẫn gọi hắn là ba ba. Ứng Tu Kiệt nhìn hai đứa tiểu quỷ: “Gì chứ, thì ra là vậy.” Chi Tiểu Khả nhíu mày quay lại trừng Ứng Tu Kiệt: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh, ba ba, thằng nhóc tóc vàng có ý xấu với con.” Ứng Tu Kiệt hoảng sợ lùi ra sau: “Trời sinh à? Cho dù là bên họ Lam Ngân hay đằng nhà ba Chi Lý, tính cách thật khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.”
Chu Hân Hợp với nụ cười mẹ hiền tiến lên tiếp lời: “Các bé à, xin chào, chị là bạn của Chi Lý, tên là Chu Hân Hợp, các bé gọi chị là chị Hân Hợp là được.”
“Chả quen thuộc gì, gọi Chu Hân Hợp thôi.” Chi Tiểu Linh bỏ một miếng khoai tây vào mồm.
“Thật sự là đứa bé đáng yêu.” Tay của Công Chu muốn đặt lên đầu Chi Tiểu Linh, Chi Tiểu Linh lãnh đạm nhìn chằm chằm cái tay kia, Công Chu xấu hổ tay khựng lại giữa không trung. Sở Hạo Vũ ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa mà cười, Chi Tiểu Linh và Chi Tiểu Khả quay sang hắn: “Thì ra tên rác rưởi này vẫn còn ở đây.”
“Chi Lý!! Cậu có dạy bọn nó biết lễ phép không đấy.”
“Cậu từng thấy Chi Lý lễ phép chưa?” Kha Bố nhắc nhở, trải qua một màn vừa rồi, Kha Bố đã cạn dũng khí tiến lên chào hỏi.
“Kha Bố, cậu không đến làm quen với người nhà sau này à?”
Sau khi biết thêm một việc lại một việc, Kha Bố càng ngày càng không muốn tiến vào gia đình Chi Lý. Chi Tiểu Linh xoay người: “Anh chính là Kha Bố? Tôi đã từng nghe Đóa Lạp nhắc tới, thì ra là một người què, không phải là chậm phát triển đấy chứ.”
Chi Tiểu Khả cánh tay nhỏ bé mập mạp giơ lên: “Tôi cũng nghe rồi, nói là một tên vô tích sự đáng khinh.” Kha Bố nghiến răng, Đóa Lạp khốn kiếp, cậu tươi cười lấy lòng: “Anh Kha Bố không hề giống những gì Đóa Lạp nói, các em đừng tin cô ấy, lát nữa anh mua đồ ăn cho các em, được không.” Sự quan tâm của Kha Bố chỉ đổi lại phản ứng lãnh đạm: “Coi bọn tôi là trẻ con lên năm à?”
“Thì đúng thế còn gì!!!”
Chi Tiểu Linh cướp lấy đồ ăn vặt trong tay Chi Tiểu Khả: “Đây là ba ba mua cho anh.”
“Là của em.” Trực tiếp bỏ qua Kha Bố, hai đứa bắt đầu tranh giành đồ ăn: “Buông ra, ngu ngốc.”
“Em mới buông ra, xấu xí.”
Hai đứa bắt đầu đấu đá, Chi Tiểu Khả gọi Chi Lý: “Ba ba, Tiểu Linh cướp đồ của con, ba mua cho con mà phải không.”
“Cái gì?”
Chi Tiểu Linh không cam lòng yếu thế: “Ba ba, ba mua cho con mà đúng không.”
“Cái gì?” Đối phó trẻ con cũng dùng cách này à?
Túi đồ ăn bị xé mở, thứ bên trong bay ra, rơi xuống trên tranh của Chi Lý, Chi Tiểu Khả và Chi Tiểu Linh giống đứa bé làm sai ngoan ngoãn đứng yên, Chi Lý răn dạy: “Có hiểu thế nào là lễ phép không.” Kha Bố chỉ vào Chi Lý: “Câu này nên nói từ sớm mới đúng!!” Những lời thất lễ ban nãy hắn không phản ứng, tranh vẽ của mình bị dơ hắn mới giáo huấn người ta. Cả nhà ác quỷ.
“Dám lớn tiếng với ba ba!!” Chi Tiểu Khả trợn tròn mắt, lập tức khoanh tay, liếc mắt nhìn Kha Bố: “Đừng cho là tôi không hiểu anh đang nghĩ gì, định mượn cái này thu hút sự chú ý của ba ba, sao nào, muốn bọn tôi gọi anh là mẹ hả?”
“Anh không có!! Còn nữa đừng dùng ánh mắt ấy nhìn anh!!” Hai đứa bé này được dạy dỗ kiểu gì vậy.
Lại bị xem thường, Chi Tiểu Khả từ trong đống túi lớn túi nhỏ lôi ra một cái gương, vuốt mặt mình: “Không khí nơi này thực khô hanh, chẳng biết có thêm nếp nhăn không, quả nhiên lớn rồi, mới thấy năm tháng rất tàn nhẫn a.” Nghe thấy một đứa trẻ con năm tuổi nói như vậy, cả đám người lớn tuổi còn lại liền ủ rũ.
“Ba ba, nếu chẳng ai cần con, ba có lấy con không?”
“Không, họ hàng gần không thể kết hôn.”
“Vì sao?” Chi Tiểu Khả không thể tin được trợn tròn mắt.
“Đời tiếp theo sẽ dễ mắc bệnh di truyền.”
Đối thoại kiểu gì vậy!! Chi Lý phủi đồ ăn rơi lên tranh xuống tiếp tục nói: “Hơn nữa có người sẽ không đồng ý.”
“Ai?”
“Kha…” Chi Lý còn chưa nói hết, Kha Bố đã bịt mồm hắn lại: “Cậu định nói gì với bọn trẻ vậy hả!!”
“Lại nữa, đừng quấn lấy ba ba của tôi, tự trọng chút đi.”
“Không cần em tới dạy anh.”
“Chậc chậc, quả nhiên rất giống loại người thường thấy trên phim chưa bao giờ thấy thỏa mãn, Kha cái gì cơ, Kha rác rưởi.”
“Nhớ kỹ tên người khác dùm!! Còn nữa đừng xem mấy thứ linh tinh trên ti vi.”
Chi Lý nhìn chằm chằm Kha Bố: “Thì ra là thế.”
“Đừng hùa theo em ấy!!”
Chi Tiểu Linh trông thấy Tô Ấu Ngôn không nói một lời ở bên cạnh đọc sách liền chạy qua: “Này, cái kia, dáng vẻ của chị là loại hình tôi thích, cho nên…” Chi Tiểu Linh đột nhiên mặt đỏ: “Có muốn cặp với nhau xem sao?”
“Ở trong mắt tôi cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”
“Chưa thử sao biết được có thể hạnh phúc hay không?” Cặp song sinh này đã xem những gì trên ti vi vậy hả!
“Chúng ta không hợp, cậu vẫn nên tìm người khác đi.”
“Chị không hiểu tôi nên mới nói như vậy.”
“Là tôi hiểu cậu nên mới nói như vậy, xin lỗi, tôi nghĩ đời này không thể ở bên cậu.”
“Sao lại thế, chị sẽ hối hận với quyết định này.”Chi Tiểu Linh nghiêm túc nói.
Rất khó để tưởng tượng đây là đoạn đối thoại giữa một đứa trẻ năm tuổi và một sinh viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất