Chương 81: Một lần nữa trao đổi điều kiện
Người đàn ông đưa tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay, ý nói Lam Ngân vứt thuốc lá đi, Lam Ngân liếc mắt liền đem bao thuốc ném trên người hắn, xoay người đối mặt với đám người Kha Bố, lấy tay chỉ thẳng mặt người đàn ông không có chút biểu tình kia: "Này, đây là chồng trước của ta, Chi Tả Tư."
Tất cả khó có lúc động tác được đều như vậy, đem hai tay đặt trước người, hơi cúi đầu chào, nhìn như thể một đám người trong hắc đạo trên TV. Nhưng không biết tại sao, mọi người đều theo bản năng muốn làm như vậy: "Chào chú." Luôn cảm thấy gọi Chi Tả Tư là chú có điểm không tự nhiên, bởi vì thoạt nhìn bộ dạng của hắn nhiều nhất của chỉ như 30 tuổi, nhưng nếu giống Lam Ngân gọi thẳng tên thì càng không được tự nhiên. Chi Tả Tư nhanh chóng quan sát bọn họ, cũng không lên tiếng, trực tiếp đi vào trong quán, ngồi đối diện Chi Lý.
"Trường học."
"Tốt."
"Chỗ ở."
"Tốt."
"Kết giao."
"Kém."
"Gây chuyện."
"Xuất sắc."
Đây là lần đầu tiên từ khi Kha Bố ra đời lại nghe được cuộc trò chuyện kì dị như vậy của một cặp phụ tử, cậu nghiêng đầu hỏi Lam Ngân: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Mỗi năm báo cáo tình hình một lần."
"Câu nói có thể ngắn gọn hơn một chút hay không."
"Năm nay đã thêm hai vấn đề rồi."
"Làm cha mẹ không phải là nên quan tâm đến con cái nhiều hơn sao?" - Kha bố nhẹ giọng nói lên ý kiến, sau đó vô cùng hèn nhát nói thêm một câu: "Dĩ nhiên, nương nương, đây là theo hiểu biết của cháu."
"Quan tâm? Sau đó trưởng thành thì sẽ là một dạng phế vật giống ai kia, ai kia, ai kia ư ?" - Lam Ngân nói ai kia, ai kia là ai kia. Ngón tay giơ giơ ra chỉ về hướng con người bình thường kia. Lam Ngân thấy hai người nói xong rồi, lấy tay trỏ gõ gõ bàn: "Nói xong rồi, anh có thể đi rồi."
"Cùng nó nói xong rồi, còn em thì chỉ mới bắt đầu." - Chi Tả Tư tay đặt trên đầu gối, ngón tay ở phía trên chậm rãi gõ gõ. Lam Ngân ngồi bên cạnh Chi Lý: "Tôi và anh không có gì để nói, dĩ nhiên, trừ khi anh muốn nói xin lỗi."
Ứng Tu Kiệt hoàn toàn không nhìn thấy tình hình hiện tại: "Mạo muội hỏi một câu, hai người rốt cuộc tại sao lại ly hôn?"
Lam Ngân hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn Chi Tả Tư: "Bởi vì Chí Lý là con của ta cùng nam nhân khác."
Mọi người hít vào một hơi lạnh, suy nghĩ của Kha Bố càng bay lên tận trời, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể mặc cho vô số hình ảnh đang bay vòng vòng. Chi Tả Tư nhìn một đám người sắc mặt tái nhợt vì bị dọa: "Các ngươi bị ngu ngốc sao?"
"Đùa vui đấy, nói như vậy các ngươi cũng tin." - Lam Ngân hướng Chi Tả Tư lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
"Lúc này không nên tùy tiện nói đùa chứ!!" - Kha Bố phát điên dậm chân, sau đó nhìn Chi Lý, muốn cầu xin câu trả lời từ nơi hắn. Nói không hiếu kỳ là giả, Chi Lý cất lại bản vẽ, miễn cưỡng nói: "Hình như là, có ngày Ngân uống say liên tục ca hát như quỷ khóc sói tru, cuối cùng, phải dùng băng dán bịt miệng lại, nhốt trong phòng kín cả đêm.""Thì ra là như vậy." - Kha Bố một giây trước bình tĩnh tiếp nhận, một giây sau liền có chút không hiểu: "Hai người ly hôn thế này so với kết hôn còn tùy tiện hơn, vì chuyện nhỏ như vậy."
"Chuyện nhỏ?"- Lam Ngân nhìn lướt qua Kha Bố, lạnh nhạt nhìn lại Chi Tả Tư: "Ta là nhớ lúc kết hôn có người còn nói sẽ luôn luôn cưng chiều ta thật tốt, ngươi chính là cưng chiều ta như vậy, đem lão nương nhốt trong phòng kín."
Chi Tả Tư so với Lam Ngân còn lạnh nhạt hơn: "Lời nói của anh vốn dĩ là tùy từng tình huống có thể cưng chiều em, nhưng không có nói khi em ca hát, anh ghét ồn ào."
"Ý ngươi là tiếng ta hát rất ồn ào sao?"
" Đúng." - Chi Lý cùng Chi Tả Tư đồng thời đưa cho Lam Ngân một lời khẳng định, Chi Lý còn không ngại ngùng thêm một đao: "Rất ồn ào."
Còn có thể trẻ con một chút, hai người kia còn có thể trẻ con hơn một chút không? Kha Bố không thể tin, nhưng nội tâm lại dâng lên chút cay đắng, thì ra bi kịch của gia đình mình không giống với hoàn cảnh của gia đình Chi Lý.
"Xem ra ly hôn là cách đúng đắn nhất."
"Em rốt cuộc còn hận ư."
"Từ khi bắt đầu chẳng phải anh đã biết."
"Anh hỏi lại lần cuối, phục hôn(*), điều kiện là em đời này không bao giờ được mở miệng ca hát."
(*) Phục hôn: tái kết hôn (Nam nữ sau khi ly hôn lại kết hôn trở lại)
Lam Ngân nhún vai: "Xem ra chúng ta không còn gì để nói, gặp lại sau."
"Nếu em không đồng ý, tôi liền tự mình quyết định."
"Đừng mơ tưởng."
"Chi Lý sau này con không cần đến nơi đây, nếu như còn muốn gặp mẹ con, có thể không đi theo ta."
Lam Ngân cuối cùng không thể lạnh lùng nữa, lông mày nhấc lên: "Anh lấy con uy hiếp ta, anh cho rằng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói?"
Chi Tả Tư lấy ra một thẻ tín dụng, đẩy đến trước mặt Chi Lý, người nhà này quả thực rất nhiều bẩn thỉu, trước mặt nhiều người như vậy lấy tiền ra giao dịch.
"Khinh thường ta không có tiền?" - Lam Ngân ôm lấy Chi Lý ăn vạ: "Đừng nghe lời hắn, ma ma sẽ dùng tấm thân này để bồi thường cho con."
Chi Lý đẩy Lam Ngân ra: "Người có thể mang nữ nhân này mang đi, càng xa càng tốt, bất quá..." - Chi Lý nhìn chằm chằm thẻ tín dụng trên bàn: "Cái này không đủ."
"Con còn muốn gì?"
"Muốn người công nhận một chuyện."
Kha Bố có dự cảm không hề tốt, dự cảm vô cùng vô cùng xấu, cậu cảm thấy chân mình run run. Muốn chạy, nhưng mới lui được một bước, liền bị Tô Ấu Ngôn túm được cổ áo: "Đứng ngay ngắn cho tớ."
Chi Lý đưa ngón tay ra, ngón tay thon dài xinh đẹp, chỉ chỉ mình, rồi chỉ chỉ Kha Bố. Chi Tả Tư thông minh nên không cần phải nói nhiều, mặt không biểu cảm nhìn Kha Bố, cũng không phải nhìn mặt cậu, mà nhìn phía dưới của cậu.
"Không cần nhìn, cái kia thật sự có hơi nhỏ chút." - Chi Lý giải thích, Kha Bố cảm giác máu của mình sắp phun trào đầy cả đại dương.
Trầm lặng, không gian nghiêm túc trầm lặng như hoàn toàn ngưng đọng lại, Kha Bố không dám nhìn vào ánh mắt Chi Tả Tư, cậu đã sợ đến hồn cũng không còn, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, chuyện vừa xảy ra nhanh đến mức cậu không kịp suy nghĩ nhiều. Tay chân cậu luống cuống, không muốn phủ nhận, nhưng lại không có dũng khí thừa nhận, lúng túng muốn nói cho Chi Tả Tư một lời an ủi: "Chú, chú, chú yên tâm, cháu sẽ chỉ yêu thương một mình cậu ấy."
Đám người Sở Hạo Vũ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Kha Bố, Kha Bố căn bản không biết mình nói cái gì, hai mắt lo lắng nhìn về phía trước, xem ra đột nhiên xuất hiện tình huống này đối với cậu mà nói là một đả kích tương đối lớn.
Hồi lâu, Chi Tả Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Ngân: "Em sớm đã biết?"
"Nằm mơ cũng mong chờ vẻ mặt của ngươi khi biết chuyện." Mặc dù sự thay đổi biểu cảm của Chi Tả Tư rất khó nhận biết, nhưng ở chung với hắn nhiều năm như vậy trong nháy mắt Lam Ngân làm sao lại không biết có biến.
Chi Tả Tư lên tiếng không chút cảm xúc: "Anh đã sớm nói, lúc mang thai ít xem những thứ kỳ quái."
Chi Lý đặt khuỷu tay chống lên bản vẽ, người khẽ nghiêng về phía trước: "Như thế nào? Dùng hôn nhân của người trao đổi tình yêu của con."
Kha Bố lại một lần nữa lĩnh hội sự thông minh khủng bố của Chi Lý, âm mưu của nhà này sắp đặt thật tốt, ngay cả Lam Ngân cũng được sử dụng đến!!
Tất cả khó có lúc động tác được đều như vậy, đem hai tay đặt trước người, hơi cúi đầu chào, nhìn như thể một đám người trong hắc đạo trên TV. Nhưng không biết tại sao, mọi người đều theo bản năng muốn làm như vậy: "Chào chú." Luôn cảm thấy gọi Chi Tả Tư là chú có điểm không tự nhiên, bởi vì thoạt nhìn bộ dạng của hắn nhiều nhất của chỉ như 30 tuổi, nhưng nếu giống Lam Ngân gọi thẳng tên thì càng không được tự nhiên. Chi Tả Tư nhanh chóng quan sát bọn họ, cũng không lên tiếng, trực tiếp đi vào trong quán, ngồi đối diện Chi Lý.
"Trường học."
"Tốt."
"Chỗ ở."
"Tốt."
"Kết giao."
"Kém."
"Gây chuyện."
"Xuất sắc."
Đây là lần đầu tiên từ khi Kha Bố ra đời lại nghe được cuộc trò chuyện kì dị như vậy của một cặp phụ tử, cậu nghiêng đầu hỏi Lam Ngân: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Mỗi năm báo cáo tình hình một lần."
"Câu nói có thể ngắn gọn hơn một chút hay không."
"Năm nay đã thêm hai vấn đề rồi."
"Làm cha mẹ không phải là nên quan tâm đến con cái nhiều hơn sao?" - Kha bố nhẹ giọng nói lên ý kiến, sau đó vô cùng hèn nhát nói thêm một câu: "Dĩ nhiên, nương nương, đây là theo hiểu biết của cháu."
"Quan tâm? Sau đó trưởng thành thì sẽ là một dạng phế vật giống ai kia, ai kia, ai kia ư ?" - Lam Ngân nói ai kia, ai kia là ai kia. Ngón tay giơ giơ ra chỉ về hướng con người bình thường kia. Lam Ngân thấy hai người nói xong rồi, lấy tay trỏ gõ gõ bàn: "Nói xong rồi, anh có thể đi rồi."
"Cùng nó nói xong rồi, còn em thì chỉ mới bắt đầu." - Chi Tả Tư tay đặt trên đầu gối, ngón tay ở phía trên chậm rãi gõ gõ. Lam Ngân ngồi bên cạnh Chi Lý: "Tôi và anh không có gì để nói, dĩ nhiên, trừ khi anh muốn nói xin lỗi."
Ứng Tu Kiệt hoàn toàn không nhìn thấy tình hình hiện tại: "Mạo muội hỏi một câu, hai người rốt cuộc tại sao lại ly hôn?"
Lam Ngân hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn Chi Tả Tư: "Bởi vì Chí Lý là con của ta cùng nam nhân khác."
Mọi người hít vào một hơi lạnh, suy nghĩ của Kha Bố càng bay lên tận trời, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể mặc cho vô số hình ảnh đang bay vòng vòng. Chi Tả Tư nhìn một đám người sắc mặt tái nhợt vì bị dọa: "Các ngươi bị ngu ngốc sao?"
"Đùa vui đấy, nói như vậy các ngươi cũng tin." - Lam Ngân hướng Chi Tả Tư lộ ra nụ cười nghịch ngợm.
"Lúc này không nên tùy tiện nói đùa chứ!!" - Kha Bố phát điên dậm chân, sau đó nhìn Chi Lý, muốn cầu xin câu trả lời từ nơi hắn. Nói không hiếu kỳ là giả, Chi Lý cất lại bản vẽ, miễn cưỡng nói: "Hình như là, có ngày Ngân uống say liên tục ca hát như quỷ khóc sói tru, cuối cùng, phải dùng băng dán bịt miệng lại, nhốt trong phòng kín cả đêm.""Thì ra là như vậy." - Kha Bố một giây trước bình tĩnh tiếp nhận, một giây sau liền có chút không hiểu: "Hai người ly hôn thế này so với kết hôn còn tùy tiện hơn, vì chuyện nhỏ như vậy."
"Chuyện nhỏ?"- Lam Ngân nhìn lướt qua Kha Bố, lạnh nhạt nhìn lại Chi Tả Tư: "Ta là nhớ lúc kết hôn có người còn nói sẽ luôn luôn cưng chiều ta thật tốt, ngươi chính là cưng chiều ta như vậy, đem lão nương nhốt trong phòng kín."
Chi Tả Tư so với Lam Ngân còn lạnh nhạt hơn: "Lời nói của anh vốn dĩ là tùy từng tình huống có thể cưng chiều em, nhưng không có nói khi em ca hát, anh ghét ồn ào."
"Ý ngươi là tiếng ta hát rất ồn ào sao?"
" Đúng." - Chi Lý cùng Chi Tả Tư đồng thời đưa cho Lam Ngân một lời khẳng định, Chi Lý còn không ngại ngùng thêm một đao: "Rất ồn ào."
Còn có thể trẻ con một chút, hai người kia còn có thể trẻ con hơn một chút không? Kha Bố không thể tin, nhưng nội tâm lại dâng lên chút cay đắng, thì ra bi kịch của gia đình mình không giống với hoàn cảnh của gia đình Chi Lý.
"Xem ra ly hôn là cách đúng đắn nhất."
"Em rốt cuộc còn hận ư."
"Từ khi bắt đầu chẳng phải anh đã biết."
"Anh hỏi lại lần cuối, phục hôn(*), điều kiện là em đời này không bao giờ được mở miệng ca hát."
(*) Phục hôn: tái kết hôn (Nam nữ sau khi ly hôn lại kết hôn trở lại)
Lam Ngân nhún vai: "Xem ra chúng ta không còn gì để nói, gặp lại sau."
"Nếu em không đồng ý, tôi liền tự mình quyết định."
"Đừng mơ tưởng."
"Chi Lý sau này con không cần đến nơi đây, nếu như còn muốn gặp mẹ con, có thể không đi theo ta."
Lam Ngân cuối cùng không thể lạnh lùng nữa, lông mày nhấc lên: "Anh lấy con uy hiếp ta, anh cho rằng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói?"
Chi Tả Tư lấy ra một thẻ tín dụng, đẩy đến trước mặt Chi Lý, người nhà này quả thực rất nhiều bẩn thỉu, trước mặt nhiều người như vậy lấy tiền ra giao dịch.
"Khinh thường ta không có tiền?" - Lam Ngân ôm lấy Chi Lý ăn vạ: "Đừng nghe lời hắn, ma ma sẽ dùng tấm thân này để bồi thường cho con."
Chi Lý đẩy Lam Ngân ra: "Người có thể mang nữ nhân này mang đi, càng xa càng tốt, bất quá..." - Chi Lý nhìn chằm chằm thẻ tín dụng trên bàn: "Cái này không đủ."
"Con còn muốn gì?"
"Muốn người công nhận một chuyện."
Kha Bố có dự cảm không hề tốt, dự cảm vô cùng vô cùng xấu, cậu cảm thấy chân mình run run. Muốn chạy, nhưng mới lui được một bước, liền bị Tô Ấu Ngôn túm được cổ áo: "Đứng ngay ngắn cho tớ."
Chi Lý đưa ngón tay ra, ngón tay thon dài xinh đẹp, chỉ chỉ mình, rồi chỉ chỉ Kha Bố. Chi Tả Tư thông minh nên không cần phải nói nhiều, mặt không biểu cảm nhìn Kha Bố, cũng không phải nhìn mặt cậu, mà nhìn phía dưới của cậu.
"Không cần nhìn, cái kia thật sự có hơi nhỏ chút." - Chi Lý giải thích, Kha Bố cảm giác máu của mình sắp phun trào đầy cả đại dương.
Trầm lặng, không gian nghiêm túc trầm lặng như hoàn toàn ngưng đọng lại, Kha Bố không dám nhìn vào ánh mắt Chi Tả Tư, cậu đã sợ đến hồn cũng không còn, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, chuyện vừa xảy ra nhanh đến mức cậu không kịp suy nghĩ nhiều. Tay chân cậu luống cuống, không muốn phủ nhận, nhưng lại không có dũng khí thừa nhận, lúng túng muốn nói cho Chi Tả Tư một lời an ủi: "Chú, chú, chú yên tâm, cháu sẽ chỉ yêu thương một mình cậu ấy."
Đám người Sở Hạo Vũ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Kha Bố, Kha Bố căn bản không biết mình nói cái gì, hai mắt lo lắng nhìn về phía trước, xem ra đột nhiên xuất hiện tình huống này đối với cậu mà nói là một đả kích tương đối lớn.
Hồi lâu, Chi Tả Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Ngân: "Em sớm đã biết?"
"Nằm mơ cũng mong chờ vẻ mặt của ngươi khi biết chuyện." Mặc dù sự thay đổi biểu cảm của Chi Tả Tư rất khó nhận biết, nhưng ở chung với hắn nhiều năm như vậy trong nháy mắt Lam Ngân làm sao lại không biết có biến.
Chi Tả Tư lên tiếng không chút cảm xúc: "Anh đã sớm nói, lúc mang thai ít xem những thứ kỳ quái."
Chi Lý đặt khuỷu tay chống lên bản vẽ, người khẽ nghiêng về phía trước: "Như thế nào? Dùng hôn nhân của người trao đổi tình yêu của con."
Kha Bố lại một lần nữa lĩnh hội sự thông minh khủng bố của Chi Lý, âm mưu của nhà này sắp đặt thật tốt, ngay cả Lam Ngân cũng được sử dụng đến!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất