Cậu Ấy Thật Đáng Yêu

Chương 2: Tôi là người vô gia cư

Trước Sau
Ngày hôm sau Tần Bắc mơ mơ màng màng bị đạp cho tỉnh. Hắn nhổm dậy nhìn quanh thì thấy bác sĩ và y tá đang nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết. Hắn ngơ ngác nhìn quanh, giật mình nhớ ra chuyện tốt mà mình làm tối qua thì liền bật dậy. Đình An đang đau đớn mở to miệng hít từng ngụm không khí, tiếng hít thở nặng nề khiến đầu óc Tần Bắc rối tung. Hắn cau mày nhìn qua bác sĩ, hỏi:

"Sao không tiêm thuốc giảm đau cho cậu ấy? Muốn cậu ấy đau chết à?"

Nói xong Tần Bắc nhận được một cái nhìn chết chóc từ bác sĩ. Hắn nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn qua Đình An, hắn sáng suốt lựa chọn câm miệng.

Bác sĩ nhìn hắn rất không vừa mắt, liền âm dương quái khí mà nói: "Cậu ở lại đây để chăm sóc người bệnh chứ không phải để nghỉ dưỡng mà ăn no rồi ngủ ngáy to đến mức đánh thức cả y tá của tôi. Bệnh nhân đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt cả áo mà cậu còn có thể nằm ngáy được thì tôi cũng chịu."

"..."

Lỗi tại hắn, hắn xin quỳ xuống nhận tội.

Đình An hít thở sâu, cảm giác cơ thể ngứa ngáy khó nhịn lại trồi lên tra tấn cậu. Bác sĩ quan sát một lúc rồi rời đi, trước khi đi còn sâu kín nhìn Tần Bắc một cái.

"..."

Ý gì đây? Thích hắn rồi phải không?

Tần Bắc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong liền gọi điện cho đầu bếp ở nhà nấu chút cháo hải sản, mang đến bệnh viện. Xong xuôi hắn ngồi xuống bên cạnh Đình An, đút nước cho y, lại lấy khăn nhẹ nhàng lau người cho cậu. Vừa lau vừa lảm nhảm nói chuyện.

"Tôi tên Tần Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi, cao một mét chín, thích chơi bóng rổ, còn thích ăn đồ ngọt. Tối qua thật sự xin lỗi cậu, tôi cứ nghĩ giờ đấy đã không còn ai nữa rồi, nên mới chủ quan gây tai nạn, là sai lầm của tôi. Hôm nay tôi sẽ làm đơn đệ lên cấp trên, phải bị phạt. Tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho cậu, nuôi cậu mập ú nu rồi mới thả cậu đi, đừng lo lắng. Gia đình của cậu đâu? Tôi không tìm thấy thiết bị liên lạc trên người cậu, sợ gia đình cậu lo lắng á, cậu có nói chuyện được không? Tôi muốn thông báo cho họ để họ đừng lo lắng cho cậu."

Tiếng hít thở nặng nề kia hơi đình trệ một chút, thật lâu sau, lâu đến mức hắn tưởng cậu ngủ rồi thì cậu lại mở miệng, giọng nói yếu ớt khàn đặc.

"Không có."

"?" Không có gì? Không có số điện thoại hay là không cần lo lắng?

Có lẽ là nhận thấy được sự im lặng bất thường của hắn, Đình An lại nói tiếp: "Không có nhà.."

"..."

Đúng vậy, cậu không có nhà, không có nơi ở, không có cái gọi là một nhà ấm áp, cậu chỉ có một mình, cậu là người vô gia cư..

Tần Bắc sững sờ, hắn gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng nói.

"Vậy sao.. Vậy cậu ở đâu?"



"..."

Tên ngốc này, đã bảo không có mà?

"..."

Sự im lặng lan tràn trong phòng, xấu hổ tột cùng. Hai người đều không nói gì nữa, Tần Bắc thì là không biết nói gì còn Đình An thì là mệt không muốn nói chuyện.

Hắn nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên người cậu, làn da của y trắng nõn, vì dinh dưỡng bất lương nên làn da xanh xao ốm yếu, dù vậy vẫn khiến cho Tần Bắc nhìn mà đỏ mặt tai hồng.

Ai da, người ta cũng là thiếu nam mới lớn mà hihi.

Tám giờ đúng, cửa phòng bệnh bị mở ra. Tần Bắc đang ngồi đút nước cho Đình An uống, cứ nghĩ là bác sĩ tới nên không để ý lắm, chỉ thô giọng bảo: "Sao đến sớm vậy." Lúc nãy bác sĩ có bảo trưa sẽ đến thay thuốc, giờ mới tám giờ.

Sau đó, vài tiếng cộc cộc vang lên, Tần Bắc bị xách tai, vặn vặn nhéo nhéo.

"..."

Xong rồi.

"Thằng trời đánh này, gây họa lớn rồi đấy biết chưa hả?"

Một giọng nói đanh thép vang lên, dù người nọ nói nhỏ nhưng vẫn khiến sống lưng Tần Bắc lạnh buốt. Hắn chậm rãi quay sang, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của mẫu hậu đại nhân.

Dung Y bực bội liếc thằng con nhà mình, thở dài đặt cặp lồng cơm lên bàn. Sáng nay vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy tin nhắn con cả gửi đến, nói con út gây tai nạn hại người ta nhập viện, nặng lắm. Bà đọc xong mà shock không thôi, cầu trời khấn Phật sao cho người bị tai nạn không xảy ra chuyện gì. Bà nhìn cậu thanh niên hình như còn chưa đủ mười tám nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng nhợt, chân tay bị bó bột treo lên cao, trên đầu còn có băng gạc. Bà thương tiếc cầm lấy tay cậu xoa nhẹ, nhỏ giọng hỏi thằng con.

"Bác sĩ bảo sao?"

".. Cậu ấy bị trật khớp tay, bị gẫy chân, với.. gãy xương sườn ạ."

".. Ăn rồi báo không à."

"..."

"Hôm nay về làm đơn báo cáo cấp trên đi, chịu phạt một lần cho nhớ lâu."

"Vâng."



Dung Y vỗ vỗ tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu bé, con dậy chưa? Dậy ăn chút gì cho nhanh khỏe. Bác gái nấu cháo xương cho con này."

Đình An mơ màng cảm nhận được độ ấm bên tay, khẽ rên rỉ vài tiếng. Cậu he hé mắt nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên, có vẻ là quý phu nhân nhà nào đó, thật là xinh đẹp.

Bà thấy cậu mở mắt nhìn mình thì vui vẻ, mở cặp lồng cơm lấy cháo ra đút cho cậu. Từng muỗng cháo nhỏ được thổi nguội rồi đút cho cậu. Tần Bắc đứng bên cạnh mà nuốt nước bọt. Dung Y hất cằm về phía cặp lồng, nói: "Nấu cho cả con nữa, ăn đi còn có sức mà chăm người ta."

"Dạ."

Tần Bắc múc một bát, ăn sồn sột sồn sột. Hai người, một người thì bị đói vài ngày, một người thì sức ăn lớn, cả hai thi nhau ăn, dường như muốn đua xem ai ăn nhiều hơn vậy. Cuối cùng thì Đình An thua, cậu đang bệnh, lại bị đói mấy ngày, đột nhiên ăn quá nhiều thì sẽ có hại cho cơ thể, mà ăn nhiều quá không hoạt động thì sẽ bị khó tiêu, nên ăn hai bát nhỏ xong thì Dung Y không cho cậu ăn nữa.

Bà đến còn mua cả sữa, đồ dùng y tế, thuốc bổ các thứ, dặn dò thằng con báo đời xong thì cũng đã đến trưa, bác sĩ tới thay thuốc thì Dung Y cũng đi về. Một giờ chiều, sau khi đợi Đình An ngủ trưa, Tần Bắc mới rón rén lấy giấy bút ra viết báo cáo. Xoẹt xoẹt vài đường, rất nhanh đã viết xong. Hắn gọi điện cho ông anh trai nhà mình nhờ người mang quân phục đến. Thay đồ xong hắn liền đi về đơn vị, chuẩn bị chịu phạt. Tần Bắc vỗ vai ông anh ngố nhà mình, giao trọng trách nặng nề này cho y.

Tần Dịch: "?"

"Anh phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận, lau tay lau chân là được, nhẹ nhàng một chút, cậu ấy rất đau, đừng đút nước quá nhiều, không tiện đi vệ sinh, vệ sinh cá nhân của cậu ấy thì đợi em về em sẽ làm. Tối mẹ sẽ mang cháo đến, nhờ anh đấy."

Sau đó, hắn anh dũng ra cửa. Tần Dịch nhìn bóng lưng của hắn, đầu đầy hỏi chấm. Thằng ranh này bị hâm à?

Tần Dịch ngồi vào ghế sofa trong góc phòng, lấy máy tính và văn kiện ra giải quyết. Công ty có quá nhiều việc cần làm, hắn không rảnh như thằng ngốc kia. Làm được một lúc, hắn bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, từ giường bệnh phát ra. Hắn đặt văn kiện xuống rồi bước qua, thấy người nọ khuôn mặt tái nhợt, hơi thở phập phồng nặng nề thì hơi sửng sốt, vươn tay nhấn nút gọi y tá. Rất nhanh y tá đã chạy tới, thấy người trông bệnh là người khác thì cũng chỉ nhìn nhiều hai mắt, sau đó kiểm tra vết thương của Đình An. Thấy cậu không có vấn đề gì thì thở ra một hơi, nghĩ nghĩ người này mới đến thay, chắc chưa biết cách xử lý nên mới hoảng loạn như vậy. Cô nói.

"Anh không cần phải lo lắng, vì không thể tiêm giảm đau nên cậu ấy sẽ như thế này, những lúc như vậy thì chỉ cần phân tâm lực chú ý của cậu ấy thôi, qua chút thời gian là đỡ rồi."

"Vì sao không thể tiêm giảm đau?"

"Cái này thứ tôi không thể tiết lộ, là do bệnh nhân yêu cầu."

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

"Không có gì."

Nói xong cô nàng nhẹ nhàng vỗ tay Đình An.

"Cậu bé, cố gắng lên nha, khỏe rồi chị sẽ mua bánh cho em ăn. Bánh ngon lắm luôn."

Đình An hơi giật giật cánh tay, cũng không nói gì. Y tá đóng cửa rời đi. Tần Dịch nhìn Đình An run rẩy mà hơi nhíu mày.

Đợi cậu thấy đỡ hơn rồi hắn mới ngồi lại ghế, tiếp tục làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau