Chương 2
Ngày hôm sau dưới sự uy hϊếp của mẹ và chị hai, Tống Tuần đành phải gói theo bánh quy nhà làm đến, lắp bắp gõ cửa nhà Lý Thời Trữ.
Lý Thời Trữ mỉm cười đầy vẻ thân thiết tiếp đón cậu, "Cún Con, lại đây, nhanh vào đi."
Cậu vẫn xấu hổ như thường lệ, do dự đứng đứng bên cửa, Lý Thời Trữ đóng cửa, lấy một đôi dép lê từ ngăn đựng giày ra, trên dép còn hình cún Snoopy, "Đôi dép này là mua cho em, đừng nói lại với Tiêu Tiêu nha, cô bé sẽ ghen tị đó."
Tống Tuần nhìn khuôn mặt Lý Thời Trữ gần sát mình trong gang tấc, có chút lúng túng không biết làm sao, gật gật đầu, trong lúc bối rối đã bị Lý Thời Trữ nửa dắt nửa ôm vào nhà. Cậu có thể cảm giác được bàn tay lớn của hắn mơ mơ hồ hồ vuốt ve quần áo mình.
Lý Thời Trữ ngồi bên cạnh cậu, tay tựa lên lưng ghế phía sau cậu. Lúc giảng đề hắn cúi rất gần, môi cứ như dán bên tai cậu nói chuyện, còn thổi nhiệt khí vào bên cổ, làm cậu xấu hổ đến hai tai đều đỏ bừng, phải lui về một bên. Nếu nghiêng mắt đánh giá Lý Thời Trữ, hắn hiện tại đang giảng đề cho Tống Tuần rất nghiêm túc, tay phải viết chữ vẽ hình trên giấy, hoàn toàn không chút lúng túng vì khoảng cách quá gần giữa hai người, nhìn vô cùng thản nhiên. Tống Tuần biết chính mình có hơi quá mức, nhưng cậu thật tình không quá thích khoảng cách như vậy.
"Thời Trữ ca ca, ưm, xin lỗi, em thấy hơi nóng."
"Hả? Điều hòa không đủ lạnh sao?"
Hắn càng cúi gần đến hơn, hơi thở đều sượt qua mặt Tống Tuần, còn mang vị thuốc lá rất đạm, âm thầm truyền mùi hóc môn đầy nam tính đến, kíƈɦ ŧɦíƈɦ người khác đến hai chân đều mềm xuống. Đầu Tống Tuần thấp đến không thể thấp hơn, chỉ có thể lắc đầu.
Lý Thời Trữ nhìn qua liền biết người kia ngượng, đứng dậy hâm nóng sữa cho cậu.
Tống Tuần sững một chút, rốt cuộc vẫn nhận lấy rồi uống. Lý Thời Trữ nhìn cậu nuốt từng ngụm nhỏ, có chút buồn cười, "Dễ xấu hổ như em làm sao mà theo đuổi con gái nhà người ta?"
Tống Tuần bị hắn nói, quẫn bách đến mức cả người đều khô nóng, hận không thể lập tức biến mất, "Không có mà, Thời Trữ ca, đừng nghe chị hai nói bừa!"
"Phải không? Nhưng Tiêu Tiêu nói, trong nhật ký, em phác hoạ rất nhiều tranh của cô bé kia?"
Mặt Tống Tuần đỏ như trái cà chua, buông ly sữa, vội xua tay, "Không có, không phải không phải cậu ấy, chẳng qua em thấy cậu ấy rất ưa nhìn mới tập phác hoạ thôi." Phần lớn tranh của cậu chủ yếu vẽ quần áo mình thích, căn bản không có mặt, nhìn không ra ai là ai, thực chất cũng không phải cô bé đó. Nhưng vì người kia đột ngột nói mình, cậu đành phải xấu hổ giải thích.
"Ha? Phải không? Vậy thì tốt rồi." Lý Thời Trữ tựa mặt lên tay, nhìn cậu cười một cái đầy thâm ý. Mắt hắn cười lên cong cong, ẩn giấu trêu chọc, tìm tò soi mói lại lạnh lùng, khiến Tống Tuần không dám đối diện hắn, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Thời Trữ vuốt ve tóc sau gáy cậu, "Cún Con, đừng nói cho Tiêu Tiêu chuyện nhật ký." Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng giống như sợ bị trách, "Tiêu Tiêu biết anh nói cho em sẽ rất giận anh. Nên đây chỉ là bí mật của chúng ta thôi nhé?"
Kỳ thực Tống Tuần đối với chuyện chị hai xem nhật ký vẫn canh cánh trong lòng, nhưng không thể chấp nhặt, chung quy Tống Tiêu rất lợi hại, "Dạ, Thời Trữ ca."
"Cám ơn Cún Con."
Tống Tuần mở mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ gương mặt Lý Thời Trữ đang gần trong gang tấc, cậu ghì chặt hai tay, trước mặt chỉ có một mảnh mơ hồ, lúc gục xuống trong miệng còn than một câu, "Thời Trữ ca, em mệt quá."
Cậu nằm trên mặt bàn lạnh ngắt, cố thể nào cũng không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng nghe Lý Thời Trữ nói, "Vừa nói đó mà ngủ mất rồi sao?" Vừa phiền vừa không nỡ chấp.
Khiến Tống Tuần dù đang ngủ mơ cũng xấu hổ, ghét chính mình sao không thể chống lại cơn buồn ngủ. Cậu bị ôm lên, trong lòng khϊếp đảm không muốn Lý Thời Trữ đụng chạm, lại không chịu nổi buồn ngủ, rơi vào giấc ngủ thật trầm.
- 3 -
Tống Tuần đánh một giấc mộng dài lại kỳ quái, cứ như bị một luồng sức mạnh đè lại, cưỡng ép bắt buộc, không có sức thoát khỏi, giống như bị thiêu đốt trong lửa, toàn thân nổi lên cảm giác khô nóng bất thường, thân thể càng ửng đỏ lên.
Lúc tỉnh lại đang nằm trên giường người kia, quần áo vì ngủ mà nhăn nhúm, toàn thân đau nhức, mà chỗ đau nhất là giữa hai chân, đau đến mở không ra.
Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết rất mệt, cố nửa ngày mới mở mắt được, Lý Thời Trữ không ở trong phòng mà đứng trong phòng khách gọi điện thoại, cậu nhịn không được, lén nghe trộm.
"Dạ, được, được chứ, tám giờ tối nay sao? Ừ, vậy công viên đi."
Hắn đáp gọn vài câu, liền treo điện thoại, lúc vào phòng mới phát hiện Tống Tuần đã thức.
"Tỉnh rồi? Anh giảng đề nghe chán đến vậy sao? Tự nhiên ngủ mất, ngủ thẳng tới bây giờ luôn, nhóc heo lười này." Tống Tuần tránh né ngón tay ấn trên trán mình.
"Ngại quá, vì em đột nhiên rất mệt, ca, trên người em đau đau, có chuyện gì sao?"
"Không xấu hổ còn hỏi nữa, lúc ôm em đến giường cứ không ngừng giãy dụa, nếu không chú ý là rơi xuống rồi, đau chân sao? Để anh xem thử xem?"
Tống Tuần vội khép chân lại, ôm chặt chăn, "Không cần không cần, em không sao!"
Lý Thời Trữ bị phản ứng thái quá của cậu chọc cười, "Xấu hổ gì nữa? Đều là đàn ông, cái em có bộ anh không có sao? Đằng nào cũng đâu có cởi đến qυầи ɭóŧ."
Lý Thời Trữ làm bộ như sắp cởϊ qυầи cậu, làm Tống Tuần sợ đến mức ôm chăn trốn một góc, "Không cần, không cần mà,"
Cậu thật sự có thứ mà Lý Thời Trữ không có, thứ làm người ta không thể ngẩng mặt nhìn người, khiến cậu trước giờ không dám gần gũi bất kỳ ai.
"Được rồi, không đùa với em nữa mau đứng lên đi, ngủ một buổi chiều rồi, cô sắp gọi em về ăn cơm đó." Hắn đến bên tủ, bắt đầu chọn quần áo, "Một chút nữa anh cũng phải ra ngoài."
Tống Tuần nhớ đến cuộc điện thoại kia, "Tối nay anh cần ra ngoài sao?"
"Ừ, có hẹn với người ta. Dù ngày nghỉ cũng không thể ở ngày cả nhà mà?" Hắn bước qua đây làm Tống Tuần nhướn mày.
"Hẹn bạn gái sao?" Cậu không định nhiều chuyện, nhưng nhớ Tống Tiêu vẫn hùng hồn nói chị ấy nhất định phải gả cho Lý Thời Trữ, rốt cuộc nhịn không được muốn hỏi thăm một chút.
"Em bắt đầu tò mò như vậy từ khi nào? Không phải bạn gái, là một cô bạn học thôi."
Lúc Tống Tuần bước về đến nhà vẫn tự hỏi "Một cô bạn học," là ý gì, bạn học là nữ sao, cô nam quả nữ như thế, hay là về nói cho Tống Tiêu một tiếng?
"Tống Cún Con, sao về sớm thế!?" Tống Tiêu chống nạnh chạy tới, "Em cứ như vậy làm sao chị đến nhà Thời Trữ ca thăm được!? Nhóc vô dụng này! Thật đáng ghét."
Tống Tuần sực nhớ chuyện Tống Tiêu nhìn lén nhật ký của mình, trong lòng cũng không thoải mái, hạ quyết tâm không thèm nói chuyện Lý Thời Trữ đi hẹn hò cho cô bé.
Cậu ôm sách đứng trước mặt Tống Tiêu nửa ngày không đáp, rốt cuộc mới nói câu, "Em xin lỗi," sau đó vội vàng chạy về phòng của mình.
Lý Thời Trữ mỉm cười đầy vẻ thân thiết tiếp đón cậu, "Cún Con, lại đây, nhanh vào đi."
Cậu vẫn xấu hổ như thường lệ, do dự đứng đứng bên cửa, Lý Thời Trữ đóng cửa, lấy một đôi dép lê từ ngăn đựng giày ra, trên dép còn hình cún Snoopy, "Đôi dép này là mua cho em, đừng nói lại với Tiêu Tiêu nha, cô bé sẽ ghen tị đó."
Tống Tuần nhìn khuôn mặt Lý Thời Trữ gần sát mình trong gang tấc, có chút lúng túng không biết làm sao, gật gật đầu, trong lúc bối rối đã bị Lý Thời Trữ nửa dắt nửa ôm vào nhà. Cậu có thể cảm giác được bàn tay lớn của hắn mơ mơ hồ hồ vuốt ve quần áo mình.
Lý Thời Trữ ngồi bên cạnh cậu, tay tựa lên lưng ghế phía sau cậu. Lúc giảng đề hắn cúi rất gần, môi cứ như dán bên tai cậu nói chuyện, còn thổi nhiệt khí vào bên cổ, làm cậu xấu hổ đến hai tai đều đỏ bừng, phải lui về một bên. Nếu nghiêng mắt đánh giá Lý Thời Trữ, hắn hiện tại đang giảng đề cho Tống Tuần rất nghiêm túc, tay phải viết chữ vẽ hình trên giấy, hoàn toàn không chút lúng túng vì khoảng cách quá gần giữa hai người, nhìn vô cùng thản nhiên. Tống Tuần biết chính mình có hơi quá mức, nhưng cậu thật tình không quá thích khoảng cách như vậy.
"Thời Trữ ca ca, ưm, xin lỗi, em thấy hơi nóng."
"Hả? Điều hòa không đủ lạnh sao?"
Hắn càng cúi gần đến hơn, hơi thở đều sượt qua mặt Tống Tuần, còn mang vị thuốc lá rất đạm, âm thầm truyền mùi hóc môn đầy nam tính đến, kíƈɦ ŧɦíƈɦ người khác đến hai chân đều mềm xuống. Đầu Tống Tuần thấp đến không thể thấp hơn, chỉ có thể lắc đầu.
Lý Thời Trữ nhìn qua liền biết người kia ngượng, đứng dậy hâm nóng sữa cho cậu.
Tống Tuần sững một chút, rốt cuộc vẫn nhận lấy rồi uống. Lý Thời Trữ nhìn cậu nuốt từng ngụm nhỏ, có chút buồn cười, "Dễ xấu hổ như em làm sao mà theo đuổi con gái nhà người ta?"
Tống Tuần bị hắn nói, quẫn bách đến mức cả người đều khô nóng, hận không thể lập tức biến mất, "Không có mà, Thời Trữ ca, đừng nghe chị hai nói bừa!"
"Phải không? Nhưng Tiêu Tiêu nói, trong nhật ký, em phác hoạ rất nhiều tranh của cô bé kia?"
Mặt Tống Tuần đỏ như trái cà chua, buông ly sữa, vội xua tay, "Không có, không phải không phải cậu ấy, chẳng qua em thấy cậu ấy rất ưa nhìn mới tập phác hoạ thôi." Phần lớn tranh của cậu chủ yếu vẽ quần áo mình thích, căn bản không có mặt, nhìn không ra ai là ai, thực chất cũng không phải cô bé đó. Nhưng vì người kia đột ngột nói mình, cậu đành phải xấu hổ giải thích.
"Ha? Phải không? Vậy thì tốt rồi." Lý Thời Trữ tựa mặt lên tay, nhìn cậu cười một cái đầy thâm ý. Mắt hắn cười lên cong cong, ẩn giấu trêu chọc, tìm tò soi mói lại lạnh lùng, khiến Tống Tuần không dám đối diện hắn, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Thời Trữ vuốt ve tóc sau gáy cậu, "Cún Con, đừng nói cho Tiêu Tiêu chuyện nhật ký." Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng giống như sợ bị trách, "Tiêu Tiêu biết anh nói cho em sẽ rất giận anh. Nên đây chỉ là bí mật của chúng ta thôi nhé?"
Kỳ thực Tống Tuần đối với chuyện chị hai xem nhật ký vẫn canh cánh trong lòng, nhưng không thể chấp nhặt, chung quy Tống Tiêu rất lợi hại, "Dạ, Thời Trữ ca."
"Cám ơn Cún Con."
Tống Tuần mở mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ gương mặt Lý Thời Trữ đang gần trong gang tấc, cậu ghì chặt hai tay, trước mặt chỉ có một mảnh mơ hồ, lúc gục xuống trong miệng còn than một câu, "Thời Trữ ca, em mệt quá."
Cậu nằm trên mặt bàn lạnh ngắt, cố thể nào cũng không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng nghe Lý Thời Trữ nói, "Vừa nói đó mà ngủ mất rồi sao?" Vừa phiền vừa không nỡ chấp.
Khiến Tống Tuần dù đang ngủ mơ cũng xấu hổ, ghét chính mình sao không thể chống lại cơn buồn ngủ. Cậu bị ôm lên, trong lòng khϊếp đảm không muốn Lý Thời Trữ đụng chạm, lại không chịu nổi buồn ngủ, rơi vào giấc ngủ thật trầm.
- 3 -
Tống Tuần đánh một giấc mộng dài lại kỳ quái, cứ như bị một luồng sức mạnh đè lại, cưỡng ép bắt buộc, không có sức thoát khỏi, giống như bị thiêu đốt trong lửa, toàn thân nổi lên cảm giác khô nóng bất thường, thân thể càng ửng đỏ lên.
Lúc tỉnh lại đang nằm trên giường người kia, quần áo vì ngủ mà nhăn nhúm, toàn thân đau nhức, mà chỗ đau nhất là giữa hai chân, đau đến mở không ra.
Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết rất mệt, cố nửa ngày mới mở mắt được, Lý Thời Trữ không ở trong phòng mà đứng trong phòng khách gọi điện thoại, cậu nhịn không được, lén nghe trộm.
"Dạ, được, được chứ, tám giờ tối nay sao? Ừ, vậy công viên đi."
Hắn đáp gọn vài câu, liền treo điện thoại, lúc vào phòng mới phát hiện Tống Tuần đã thức.
"Tỉnh rồi? Anh giảng đề nghe chán đến vậy sao? Tự nhiên ngủ mất, ngủ thẳng tới bây giờ luôn, nhóc heo lười này." Tống Tuần tránh né ngón tay ấn trên trán mình.
"Ngại quá, vì em đột nhiên rất mệt, ca, trên người em đau đau, có chuyện gì sao?"
"Không xấu hổ còn hỏi nữa, lúc ôm em đến giường cứ không ngừng giãy dụa, nếu không chú ý là rơi xuống rồi, đau chân sao? Để anh xem thử xem?"
Tống Tuần vội khép chân lại, ôm chặt chăn, "Không cần không cần, em không sao!"
Lý Thời Trữ bị phản ứng thái quá của cậu chọc cười, "Xấu hổ gì nữa? Đều là đàn ông, cái em có bộ anh không có sao? Đằng nào cũng đâu có cởi đến qυầи ɭóŧ."
Lý Thời Trữ làm bộ như sắp cởϊ qυầи cậu, làm Tống Tuần sợ đến mức ôm chăn trốn một góc, "Không cần, không cần mà,"
Cậu thật sự có thứ mà Lý Thời Trữ không có, thứ làm người ta không thể ngẩng mặt nhìn người, khiến cậu trước giờ không dám gần gũi bất kỳ ai.
"Được rồi, không đùa với em nữa mau đứng lên đi, ngủ một buổi chiều rồi, cô sắp gọi em về ăn cơm đó." Hắn đến bên tủ, bắt đầu chọn quần áo, "Một chút nữa anh cũng phải ra ngoài."
Tống Tuần nhớ đến cuộc điện thoại kia, "Tối nay anh cần ra ngoài sao?"
"Ừ, có hẹn với người ta. Dù ngày nghỉ cũng không thể ở ngày cả nhà mà?" Hắn bước qua đây làm Tống Tuần nhướn mày.
"Hẹn bạn gái sao?" Cậu không định nhiều chuyện, nhưng nhớ Tống Tiêu vẫn hùng hồn nói chị ấy nhất định phải gả cho Lý Thời Trữ, rốt cuộc nhịn không được muốn hỏi thăm một chút.
"Em bắt đầu tò mò như vậy từ khi nào? Không phải bạn gái, là một cô bạn học thôi."
Lúc Tống Tuần bước về đến nhà vẫn tự hỏi "Một cô bạn học," là ý gì, bạn học là nữ sao, cô nam quả nữ như thế, hay là về nói cho Tống Tiêu một tiếng?
"Tống Cún Con, sao về sớm thế!?" Tống Tiêu chống nạnh chạy tới, "Em cứ như vậy làm sao chị đến nhà Thời Trữ ca thăm được!? Nhóc vô dụng này! Thật đáng ghét."
Tống Tuần sực nhớ chuyện Tống Tiêu nhìn lén nhật ký của mình, trong lòng cũng không thoải mái, hạ quyết tâm không thèm nói chuyện Lý Thời Trữ đi hẹn hò cho cô bé.
Cậu ôm sách đứng trước mặt Tống Tiêu nửa ngày không đáp, rốt cuộc mới nói câu, "Em xin lỗi," sau đó vội vàng chạy về phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất