Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 15: Lịch sử đen

Trước Sau
Đến lúc Đoàn Lăng tỉnh dậy anh giữ nguyên một khắc [mặt đần thộn.jpg]

…Mình đã làm gì?

Anh trợn tròn mắt, tập trung vào con muỗi đậu trên vách tường ở trên đầu.

Mình vậy mà lại đi đè một con chó.

Đoàn Lăng vô cảm nhìn con muỗi sung sướng bay lên, vo ve lượn hai, ba vòng quanh cái chao đèn.

Còn là một con chó, ừm, chó đực tự tay mình nuôi lớn.

Muỗi bay bay bay, tiếp tục bay bay bay, Đoàn Lăng cầm quyển sách bìa cứng ở trên tủ đầu giường, đơ mặt chuẩn xác không sai ly nào quăng nó.

Muỗi: ‘Áaaaa!’

Nó ai oán để lại di ngôn cuối cùng trên nhân thế, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Đoàn Lăng hít thật sâu, cúi đầu nhìn tên Chu nào đấy nằm sấp trong lòng mình ngủ say như chết.

Chu Chu chóp chép miệng, tư thế ngủ vô cùng hùng dũng, một chân giơ lên vắt trên eo Đoàn Lăng, bắp đùi thỉnh thoảng còn cọ qua người anh em của anh, cảm tưởng duy nhất lúc này của anh là: Mình thật sự… đệt một con chó.

“Cậu chủ nhỏ…” Chu Chu lầu bầu, hình như mơ thấy cái gì vui vẻ nên nhếch khóe miệng cười khúc khích. Cõi lòng như sa mạc Sahara của Đoàn Lăng rốt cục như được quăng vào ốc đảo, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút. Anh phức tạp nhìn chàng trai ngoan ngoãn trong lồng ngực mình, đang lúc xoắn xuýt đến khi em ấy tỉnh dậy mình nên biểu hiện thế nào mới phải thì Chu Chu bất chợt ôm chặt anh, miệng trề xuống, lên án, “Anh lớn quá…”

Đoàn Lăng: “…”

…Hừ, đây là điều hiển nhiên, không phải anh đây khoác lác đâu, anh không thấy người nào có cái đó lớn hơn anh cả muahahahahahahaha!

Đoàn Lăng: “…” Có bệnh cần uống thuốc rồi.

Đoàn Lăng hít vào một hơi, kéo Chu Chu nằm cuộn trong ngực mình ra, cậu chàng vẫn đang ngoan ngoãn nằm úp sấp mà bị anh kéo như vậy thì cau mày a một tiếng. Đoàn Lăng cẩn thận tạm dừng lại không cử động nữa, giơ tay vén mớ tóc tán loạn trên trán cậu, rồi lặng lẽ thẫn thờ ngắm nhìn gương mặt trắng nõn.

Ôi. [kuroneko3026.wp.com]

Tối hôm qua chắc chắn là mình điên rồi.

Đoàn Lăng lại thở dài, một lát sau không nhịn được hôn lên trán Chu Chu, nhìn một hồi thấy thoải mái hẳn ra.

Thôi kệ, làm cũng làm rồi, hối hận có ích gì? Vả lại… cũng không phải hối hận lắm.

“Chu Chu,” Đoàn Lăng khẽ trở người chống trên người cậu, cúi đầu ghé vào tai cậu nhẹ giọng thì thầm, “Chu Chu, anh phải đi làm.”

“Hơ…” Tai Chu Chu cử động, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đoàn Lăng nhìn đôi mắt đen láy ấy thì đáy lòng mềm mại hơn nữa, anh nằm sấp xuống hôn lên miệng cậu, “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ cố về nhà sớm.”

Chu Chu ngớ ra lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Đoàn Lăng, gương mặt bỗng vui vẻ hớn hở, “Cậu chủ nhỏ chào buổi sáng nha.”

Đoàn Lăng đành bất đắc dĩ mỉm cười theo, “Chào buổi sáng, chó ngốc.”

“Haha,” Chu Chu ôm cổ anh, chồm lên hôn lại một cái, “Sáng nay còn chưa ra ngoài mà.”

“Sắp 8 giờ rồi, không đủ thời gian,” Đoàn Lăng ngồi dậy, vò đầu cậu, “Đừng làm cơm tối, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Chu Chu do dự nói, “Nhưng em còn phải luyện tập…”



Tay Đoàn Lăng khựng lại, anh khom người hôn nhẹ lên mặt cậu, “Không cần luyện, em nấu ăn ngon lắm.”

“Thật?”

“Ừm, thật.” Đoàn Lăng đứng dậy, kéo chăn lên cho cậu, “Ngủ ngon, nếu khó chịu quá thì biến trở về nguyên hình đi, nói không chừng sẽ không đau nữa.”

“A…” Chu Chu lăn lăn trong chăn, lại cười nói, “Cậu chủ nhỏ, tối hôm qua thật sự tăng 1000 điểm luôn.”

Đoàn Lăng đỏ mặt, mặt hung dữ chọt lên trán cậu, “Em ngốc chết mất.”

Chu Chu nắm lấy đầu ngón tay anh sờ nắn, từ từ xoay người, “Không biến trở về đâu, hình dạng như vậy thoải mái nhất đó.”

“Em thích như này?”

“Đúng vậy, hình dạng con người rồi không mặc quần áo rất thoải mái.”

Đoàn Lăng căng thẳng da đầu, sực nhớ ra, “Đừng nói là ban ngày lúc ở nhà em cũng trần như nhộng đấy nhé?”

Chu Chu gật đầu như lẽ dĩ nhiên, “Chính xác.”

Đoàn Lăng: “…”

Vậy là cô gái đó thấy là thấy em lãa thể à!!

Đoàn Lăng vén chăn lên nhìn trên người Chu Chu bị mình làm ra mấy dấu đỏ đỏ, còn đôi vai gầy, eo thon, mông vểnh và tay chân thon dài thì lập tức nổi giận – chẳng trách không được mấy ngày đã vừa ý em! Đối với một cơ thể đàn ông trần trụi gợi cảm như vậy, ai cũng không khống chế được biết không!

Đoàn Lăng căn phẫn ra lệnh, “Sau này ở nhà mặc quần áo vào cho anh!”

Chu Chu: “??”

“Không mặc thì kéo rèm cửa sổ lên!” Đoàn Lăng thở phì phò chạy đến cửa kính nhìn ra ban công, kéo chặt rèm cửa lại, “Không được kéo ra! Không được ra ban công luôn! Thành thật đợi ở nhà, không được thả thính khắp nơi!”

Chu Chu mờ mịt, nhưng thấy anh thật sự tức giận thì cũng không hỏi nhiều, nói lấy lòng, “Biết rồi, em nghe lời, anh đừng tức giận mà.”

Đoàn Lăng lườm cậu, tức giận đi đánh răng rửa mặt làm bữa sáng, tức thì tức chứ vẫn làm món cậu thích ăn xong xị mặt bưng vào phòng ngủ, “Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, có việc thì gọi cho anh, biết dùng điện thoại bàn chứ?”

“Ừm.”

Đoàn Lăng chặc lưỡi rốt cục vẫn không nhịn được cúi xuống hôn cậu, rồi mới khó chịu nói, “Anh đi đây.”

Chu Chu dang tay ra, híp mắt làm nũng, “Ôm cái đi ^_^”

Cơn dỗi hờn trong lòng Đoàn Lăng lập tức tan biến, anh khụ một tiếng rồi nghiêm mặt miễn cưỡng ôm cậu. Chu Chu ôm cổ anh, ghé đến hôn tai anh, dịu dàng nói, “Về sớm chút nha.”

Đoàn Lăng hơi đỏ mặt, còn hơi ngượng ngùng, anh mím môi ngồi dậy, véo mặt Chu Chu hừ cười.

Đoàn Lăng đi rồi, Chu Chu nằm bò trên giường, chống khuỷu tay lên mặt giường, hai chân nhỏ bắt chéo vừa lắc lư vừa vui vẻ ăn bữa sáng Đoàn Lăng để ở đầu giường. Cậu phát hiện lúc ở hình người thì sự thèm ăn ít đi nhiều so với ban đầu, hơn nữa còn có thể ăn rất nhiều món ngon, như thịt cá hay thịt gà vân vân, mấy thứ ấy lúc ở nguyên hình cậu không thể ăn bậy. Vì thế gần đây cậu cực thích duy trì hình người để ăn uống, một ngày có thể ăn ba bữa, mỗi ngày đều ăn rất thỏa mãn.

Nghỉ ngơi gần đủ rồi thấy khá nhàm chán nên Chu Chu thử xuống giường, nhưng phía sau vẫn rất đau nên tâm trạng hơi chán nản. Thật ra đêm qua không thoải mái chút nào, chỉ có đau thôi, “cây gậy to” của Đoàn Lăng quá lớn, đi vào một nửa đã muốn đâm nứt cậu. Cậu vừa khóc vừa hét mãi, Đoàn Lăng không đành lòng nên không tiếp tục nữa, chỉ để cậu dùng tay giúp anh bắn ra xong ôm cậu lau sạch người, dỗ cậu ngủ.

Chu Chu ủ rũ, cậu cảm nhận được lúc ban đầu Đoàn Lăng rất hưng phấn, sau đó bị cậu khóc đến nỗi mềm nhũn, luống cuống tay chân. Lúc đó cậu chỉ lo hét đau, không còn tâm tư để tâm đến mấy chuyện đó, bây giờ ngẫm lại, thật là có lỗi với anh ấy. Không biết “mấy lần đầu” trong lời của Đoàn Lăng đến cùng là mấy lần, Chu Chu nằm bò ra sofa trong phòng khách, suy nghĩ xem còn phải đau bao nhiêu lần nữa mới có thể để Đoàn Lăng thoải mái, thâm tâm hơi áy náy, cả người héo rũ, buồn bực trề miệng.

Toàn bộ rèm cửa sổ trong nhà đều bị Đoàn Lăng kéo lại, trong phòng vừa tối vừa oi bức, Chu Chu không chịu nổi, đứng dậy muốn kéo rèm thì nhớ đến Đoàn Lăng, loay hoay một hồi cuối cùng chọn mặc quần áo vào. Vụng về lóng ngóng mặc xong, cậu gãi phía sau lưng, đợi thích ứng được rồi mới kéo mở rèm cửa sổ ra, hít thật sâu làn gió nhẹ, tâm tình khá hơn chút rồi.



Tối hôm qua được 1000 điểm, cộng thêm gần 1000 điểm tích góp lúc trước, trừ đi thời gian ngủ buổi tối thì còn dư lại không đến 1500. Chu Chu do dự lát nữa có nên biến trở về để tiết kiệm thời gian hay không, bất giác cho tay vào túi, bỗng sờ thấy một thứ kỳ lạ – hình như túi áo bên trong có hai lớp, có thứ gì ấy nằm trong đó.

Đây chính là bộ quần áo cậu mặc ngày sống lại, cũng là bộ quần áo của chàng thanh niên tên Tô Chu. Chu Chu thò tay vào lớp áo trong sờ soạng nửa buổi, cuối cùng cũng tìm ra được khuy lớp thứ hai, mở nó ra thì tìm thấy một cục giấy được nhét qua loa ở trong.

Có vẻ như bị vò nhàu thành một cục rồi luống cuống nhét vào trong túi.

Chu Chu mở cục giấy dúm dó ra, thấy mặt giấy cực kỳ bẩn, ố vàng và còn bay ra mùi hôi thối, trông khá buồn nôn. Nhưng điều làm cậu nhíu mày không phải chất lượng của mảnh giấy, mà là dòng chữ viết bên trên: (thằng đĩ, mày tưởng có thể chạy thoát? Ngoan ngoãn nộp mình cho tao *** nhanh, còn tiếp tục không biết điều nữa có tin tao tìm người *** mày luân phiên không!)

Dòng chữ viết hung ác hệt như nội dung của nó, Chu Chu đọc mà choáng đầu, do dự một lúc thì gọi Ba Cái Khung, “Này… Ông ở đâu?”

Ba Cái Khung lập tức hiện hình, “Sao thế?”

“Ông đọc này,” Chu Chu ném mảnh giấy ố vàng lên khay trà, “Thật quá đáng mà, người nào mà ăn nói như vậy chứ.”

Ba Cái Khung bay đến liếc mắt đọc, cũng chậc một tiếng, “Có phải thân thể này của cậu có kẻ thù gì không?”

Chu Chu lắc đầu, hỏi ngược lại ông, “Dĩ nhiên là tui không biết rồi, còn ông? Ông cũng không biết à?”

“Thật ra ta có thể tính được cái chết của con người, nhưng không tính được của kí chủ,” Ba Cái Khung áy náy, rồi an ủi, “Nhưng không sao, cậu đừng sợ. Dù sao bây giờ cậu đang ở trong nhà Đoàn Lăng, nơi này là khu nhà giàu, kẻ như thế chắc chắn không thể tiếp cận được cậu đâu, đừng lo lắng quá.”

Chu Chu ngẫm cũng có lý nên nói, “Vậy tui chờ tối cậu chủ về sẽ nói cho anh ấy biết.”

Tối hôm đó Đoàn Lăng về nhà, vừa vào cửa thì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, trong phút chốc tâm trạng nặng nề của cả ngày trời dịu hẳn xuống. Anh không khỏi vội vã đi vào bếp, ôm Chu Chu vào trong lòng hôn lên môi cậu, “Nấu gì vậy? Thơm quá.”

Chu Chu vừa bưng một nồi trứng cà chua lên bàn, cậu dụi vào ngực Đoàn Lăng, ngoan ngoãn cười, “Không phải anh thích ăn trứng sao? Hôm nay em vừa học một món ~”

Đoàn Lăng hơi cảm động, nhấc người trong lòng lên, ôm xốc cậu, cười hỏi, “Sao em biết anh thích ăn trứng?”

“Dĩ nhiên em biết rồi,” hai chân Chu Chu vòng trên eo anh, ôm cổ anh cười híp mắt, “Anh thích gì, ghét gì cũng em biết hết á.”

Đoàn Lăng ấm lòng, còn có chút động tình, hỏi với vẻ dịu dàng, “Ví dụ như? Còn biết gì nữa.”

Chu Chu nghiêng đầu suy nghĩ, ngữ điệu rất quả quyết, “Lúc đi tè anh thích nắm cái ấy xoay vòng vòng lắm.”

Đoàn Lăng: “…”

Chu Chu a lên, sực nhớ ra, nói một cách hết sức tự hào, “Anh còn thích thi với bạn bè xem ai tè xa hơn, lần nào anh cũng thắng, cậu chủ nhỏ anh lợi hại quá đi!”

…Haha, không làm mị thấy vui vẻ chút nào, cảm ơn nha.

Đoàn Lăng hít sâu, giọng nói dịu dàng ấm áp vừa rồi đều quăng cho chó ăn rồi, anh trợn trắng mắt thắc mắc, “Em không thể nhớ cái gì tốt đẹp à? Ví dụ như thân hình anh cao nhất, đẹp trai nhất, thành tích tốt nhất, được con gái chào đón nhất, đi đến chỗ nào cũng có cả đám đàn em, lúc soi gương còn suýt yêu bản thân đến nơi… mấy cái như vậy đấy?”

“Úi chà, cậu chủ nhỏ anh thật không biết xấu hổ.”

Đoàn Lăng: “…”

Chu Chu cười phá lên, bỗng vùi đầu vào cổ anh, khẽ giọng nói, “Em không có muốn anh cao nhất đâu.”

“Hả?”

“Anh đừng cao thêm nữa được không?”

Đoàn Lăng chớp mắt, không hiểu lắm, “Sao vậy?”

Chu Chu không trả lời, chỉ lưu luyến hôn lên cổ anh, rồi duỗi tay ôm siết vai Đoàn Lăng, thỏa mãn híp mắt cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau