Chương 10
Mã Phụng Nha lại lo lắng.
Vì Mã Võ ca ca cô đã hai ngày chưa về, nhớ lại thảm trạng lúc ca ca trở về lần trước, tâm trạng cô càng thêm nặng nề. Đặc biệt là, lần này ca ca bị hai tên đòi nợ kia dẫn đi, đó là loại người gì chứ, Mã Phụng Nha chỉ cần nghĩ tới họ thôi đã cảm thấy sợ hãi, ca ca lại một mình đối diện với họ, họ sẽ đối phó với y như thế nào?
Tiểu cô nương thôn quê nhu nhược đáng thương, ngay cả ca ca mình bị dẫn đến đâu cô cũng không biết, cha Mã lại cả ngày uống say như đống bùn nhão, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng tất cả, lại thêm một đống công việc vụn vặt nặng nhọc bên trong bên ngoài, cô chỉ còn kém chưa sụp đổ thôi, lúc này cô mới chân chính thấu hiểu được bao năm qua ca ca khó khăn thế nào.
Cô đã hai ngày không ngủ ngon.
Tối ngày thứ ba, Mã Võ cuối cùng cũng trở về.
Mã Phụng Nha vừa nhìn thấy y, gần như sắp nhận không ra, cái người toàn mặt thâm tím, biểu cảm cứng ngắc lạnh lẽo, toàn thân không tìm ra được một chỗ nào lành lặn đó, lẽ nào chính là người ca ca luôn mỉm cười hiền lành bảo vệ cô chăm sóc cô đó sao?
“Ca…” Lời Mã Phụng Nha nghẹn lại trong cổ họng, mắt cô bắt đầu ẩm ướt, cô cố nén, gần như sắp khóc… những người đó thật sự quá tàn nhẫn, ca ca cô đã sống không dễ dàng gì, sao họ lại còn bức ép y như thế!
Mã Phụng Nha chưa từng hận ai như thế bao giờ.
Mã Võ triệt để yên lặng.
Mỗi ngày, y chỉ biết vùi đầu làm việc như không cần mạng, mệt rồi cũng không biết nghỉ một chút, cơm thì lại ăn cực ít. Mã Phụng Nha chỉ biết nhìn y gầy đi rõ rệt. Vài lần, Mã Phụng Nha muốn kéo y bảo y nghỉ ngơi, y cũng chỉ im lặng nhìn cô, sau đó đi mất.
Mã Võ thế này khiến Mã Phụng Nha hoảng hốt. Cô không biết ca ca bị gì? Cứ như đã biến thành kẻ ngốc, nhưng nói y ngốc, thỉnh thoảng khi y ngồi yên suy nghĩ, ánh sáng lóe lên trong mắt kia lại khiến cô bất giác sợ hãi. Cô chưa từng thấy qua đôi mắt nào chứa đầy tuyệt vọng sâu thẳm tràn đầy bi ai oán độc như thể tất cả đã bị hủy như vậy.
Những người đó, rốt cuộc đã làm gì ca ca!
Cuộc sống vẫn trôi qua khổ sở từng ngày như thế.
Mã Phụng Nha không có một ngày nào tâm trạng yên ổn, cô hiểu, đến nay họ vẫn chưa trả tiền, và cũng không trả nổi, đám người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ, mà chờ khi đám người đó tới lần nữa, sẽ lại giở thủ đoạn nào đây? Ca ca còn có thể chịu đựng được sao?
Nhưng, thế sự luôn như thế, càng sợ cái gì, cái đó sẽ đến càng nhanh, quá nhiều việc, không phải dân thường nghèo khổ như họ có thể làm chủ.
Hôm nay cuối cùng cũng tới.
Tin rằng trong lòng Mã Võ, hiểu rõ ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ tới.
Mã Võ không biết y còn sống được nữa không.
Mấy ngày qua, y không nhớ rõ mình đã trôi qua như thế nào, y chỉ nhớ mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm. Hồi ức phản kháng, bị đánh, nam nhân kia khỏe như thú vật. Hơn nữa hình như y càng phản kháng, người đó càng hứng thú, động tác cũng càng thô bạo, liên tục cưỡng đoạt khiến y không chỗ trốn tránh cũng không cách nào trốn tránh. Bản thân Mã Võ cũng không rõ, y phản kháng kịch liệt như vậy rốt cuộc là do nhục nhã thống hận, hay do sợ hãi khổng lồ đối với người đó đối với chuyện đó.
Đến mấy lần cuối cùng, thật ra thì người đó không còn gặp phải bao nhiêu kháng cự nữa.
Mã Võ đăm đăm nhìn người tới, ba nam nhân đứng sừng sững chờ y.
“Đi thôi, huynh đệ.” Người mặc áo đen đứng giữa thấy Mã Võ chậm chạp chưa phản ứng, nhịn không được hối thúc. Gã nhớ thiếu gia trước khi đi đã dặn, thầm nghĩ tên này quả nhiên muốn tránh né không đi. Gã liếc mắt ra hiệu với huynh đệ bên cạnh, “Không phải muốn huynh đệ chúng ta mời chứ?”
Mấy người đã chuẩn bị động thủ, dù sao cũng không dám trông mong y có thể ngoan ngoãn đi theo.
Mã Phụng Nha co cụm một bên lo lắng, gương mặt tái trắng. Cô há miệng mấy lần muốn khẩn cầu người ca ca cố chấp của mình, nói một câu yếu thế đi, rồi lại muốn cầu xin mấy người kia, buông tha người ca ca vô tội của mình, nhưng lời cô nói sẽ có người nghe sao?
Trên mặt Mã Võ cuối cùng cũng có biểu cảm.
Y chậm rãi nhìn muội muội hoảng sợ bất lực hoàn toàn không biết làm sao bên cạnh cửa phòng củi, thanh tú như vậy, non nớt như vậy, nhu nhược thiện lương như vậy, tim Mã Võ bị nện phát đau.
Đã không cách nào rút lui rồi, Mã Võ nghiến răng, chuyện cho đến nay, y còn có thể lui lại được sao? Còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn sao?… Hơn nữa có nhịn hay không, có gì khác biệt chứ! Lòng Mã Võ đầy bi thương.
Nhưng, không còn mình, ai có thể bảo vệ muội muội?
Hồi lâu, Mã Võ cuối cùng cố gắng khống chế bản thân, định thần lại.
“… Phụng Nha, muội qua đây.” Đã nhiều ngày không nói chuyện, giọng Mã Võ lúc này rất khàn.
Vành mắt Mã Phụng Nha vốn đã hơi đỏ, giờ vừa nghe thấy tiếng của ca ca nước mắt lập tức chảy xuống không nén được. Cô thút thít lại gần.
Mã Võ tỉ mỉ nhìn đứa em trước mặt, nhìn gương mặt nhòe lệ của cô, “… Ở chỗ góc tường ở nhà sau ca có chôn một chút tiền.” Mã Võ chậm rãi nhẹ nói, lúc này, tâm trạng y bình tĩnh bất ngờ, “Đó là tiền hồi môn của muội.”
“… Ca?” Mã Phụng Nha kinh ngạc nhìn y, cô nghĩ mình nghe lầm. Trạng thái khốn quẫn mấy năm nay trong nhà Mã Phụng Nha biết rõ, cô không hề biết ca ca còn để dành được một khoản tiền.
“Nhớ kỹ, tiền này muội tự mình lấy, đừng cho cha biết.” Mã Võ tiếp tục dặn.
Mã Phụng Nha đã nói không nên lời, cô khóc càng thêm dữ. Kỳ thật Mã Phụng Nha sao lại không hiểu dụng ý khi ca ca làm vậy, y vừa mới nói, cô đã hiểu được. Chỉ là, ca ca vốn dĩ định chờ lúc cô xuất giá mới lấy ra đưa cho cô đúng không, vậy sao hiện tại y lại cho cô biết? Mã Phụng Nha cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Cô nhìn ca ca. Cô thấy y nhắm mắt lại thẳng người lên, đi vào nhà lại đi ra, trên mặt mang biểu cảm cô nhìn không hiểu, “Ca…”
Mã Võ nhìn cô một cái cuối cùng.
“Ca ca đừng đi…” Mã Phụng Nha không ngờ ca ca thật sự đi như vậy, lảo đảo đuổi theo, mắt nhìn ba nam nhân kia mang ca ca càng đi càng nhanh, càng đi càng xa, Mã Phụng Nha cuối cùng không đuổi theo kịp, cô tuyệt vọng đuối sức ngã ngồi dưới đất, thất thanh khóc rống.
Hai ngày sau, Hoa phủ ở thành Thái Nguyên, đột nhiên trở lên hỗn loạn.
Nghe nói, lúc Hoa phủ đại thiếu gia Hoa Phụng Tường khi đó nửa người toàn là máu được hạ nhân nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn thấy, hắn đang đè lên một nam nhân khác cũng toàn thân là máu, bên cạnh là con dao dính đầy máu bị Hoa Phụng Tường giật lấy. Hơn nữa, cho dù biết nhân thủ bên phía đối phương đã đuổi tới, đại thế đã mất, nam nhân kia vẫn như phát điên, khi bị người khác thô bạo lôi đi vẫn muốn nhào vào Hoa Phụng Tường.
Khóe mắt nam nhân này là một vết dao dài, máu chảy đầy mặt, con mắt đã không thể mở ra hoàn toàn, nhưng bộ dạng mặc kệ tất cả đặc biệt đáng sợ.
Hoa Phụng Tường được người vây lại, đủ âm thanh ồn ào vang lên bên tai, hắn dùng một tay ôm chặt cánh tay còn lại, mặc kệ vô số cánh tay ấn lên vai lưng hắn, đùi hắn… có lẽ chỗ đó cũng đang chảy máu đi, Hoa Phụng Tường nghĩ.
Ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người, bên cạnh hình như có người đang hỏi hắn gì đó nhưng hắn cũng không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân đã bị hạ nhân tha ra ngoài cửa đè chặt xuống đất.
Cả người toàn máu lại dính thêm đầy bùn đất, cái tên vẫn chưa từ bỏ giãy dụa đó nhìn quả thật vô cùng thê thảm.
Vì Mã Võ ca ca cô đã hai ngày chưa về, nhớ lại thảm trạng lúc ca ca trở về lần trước, tâm trạng cô càng thêm nặng nề. Đặc biệt là, lần này ca ca bị hai tên đòi nợ kia dẫn đi, đó là loại người gì chứ, Mã Phụng Nha chỉ cần nghĩ tới họ thôi đã cảm thấy sợ hãi, ca ca lại một mình đối diện với họ, họ sẽ đối phó với y như thế nào?
Tiểu cô nương thôn quê nhu nhược đáng thương, ngay cả ca ca mình bị dẫn đến đâu cô cũng không biết, cha Mã lại cả ngày uống say như đống bùn nhão, cô chỉ có thể tự mình chịu đựng tất cả, lại thêm một đống công việc vụn vặt nặng nhọc bên trong bên ngoài, cô chỉ còn kém chưa sụp đổ thôi, lúc này cô mới chân chính thấu hiểu được bao năm qua ca ca khó khăn thế nào.
Cô đã hai ngày không ngủ ngon.
Tối ngày thứ ba, Mã Võ cuối cùng cũng trở về.
Mã Phụng Nha vừa nhìn thấy y, gần như sắp nhận không ra, cái người toàn mặt thâm tím, biểu cảm cứng ngắc lạnh lẽo, toàn thân không tìm ra được một chỗ nào lành lặn đó, lẽ nào chính là người ca ca luôn mỉm cười hiền lành bảo vệ cô chăm sóc cô đó sao?
“Ca…” Lời Mã Phụng Nha nghẹn lại trong cổ họng, mắt cô bắt đầu ẩm ướt, cô cố nén, gần như sắp khóc… những người đó thật sự quá tàn nhẫn, ca ca cô đã sống không dễ dàng gì, sao họ lại còn bức ép y như thế!
Mã Phụng Nha chưa từng hận ai như thế bao giờ.
Mã Võ triệt để yên lặng.
Mỗi ngày, y chỉ biết vùi đầu làm việc như không cần mạng, mệt rồi cũng không biết nghỉ một chút, cơm thì lại ăn cực ít. Mã Phụng Nha chỉ biết nhìn y gầy đi rõ rệt. Vài lần, Mã Phụng Nha muốn kéo y bảo y nghỉ ngơi, y cũng chỉ im lặng nhìn cô, sau đó đi mất.
Mã Võ thế này khiến Mã Phụng Nha hoảng hốt. Cô không biết ca ca bị gì? Cứ như đã biến thành kẻ ngốc, nhưng nói y ngốc, thỉnh thoảng khi y ngồi yên suy nghĩ, ánh sáng lóe lên trong mắt kia lại khiến cô bất giác sợ hãi. Cô chưa từng thấy qua đôi mắt nào chứa đầy tuyệt vọng sâu thẳm tràn đầy bi ai oán độc như thể tất cả đã bị hủy như vậy.
Những người đó, rốt cuộc đã làm gì ca ca!
Cuộc sống vẫn trôi qua khổ sở từng ngày như thế.
Mã Phụng Nha không có một ngày nào tâm trạng yên ổn, cô hiểu, đến nay họ vẫn chưa trả tiền, và cũng không trả nổi, đám người đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ, mà chờ khi đám người đó tới lần nữa, sẽ lại giở thủ đoạn nào đây? Ca ca còn có thể chịu đựng được sao?
Nhưng, thế sự luôn như thế, càng sợ cái gì, cái đó sẽ đến càng nhanh, quá nhiều việc, không phải dân thường nghèo khổ như họ có thể làm chủ.
Hôm nay cuối cùng cũng tới.
Tin rằng trong lòng Mã Võ, hiểu rõ ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ tới.
Mã Võ không biết y còn sống được nữa không.
Mấy ngày qua, y không nhớ rõ mình đã trôi qua như thế nào, y chỉ nhớ mỗi đêm, khi bóng tối bao trùm. Hồi ức phản kháng, bị đánh, nam nhân kia khỏe như thú vật. Hơn nữa hình như y càng phản kháng, người đó càng hứng thú, động tác cũng càng thô bạo, liên tục cưỡng đoạt khiến y không chỗ trốn tránh cũng không cách nào trốn tránh. Bản thân Mã Võ cũng không rõ, y phản kháng kịch liệt như vậy rốt cuộc là do nhục nhã thống hận, hay do sợ hãi khổng lồ đối với người đó đối với chuyện đó.
Đến mấy lần cuối cùng, thật ra thì người đó không còn gặp phải bao nhiêu kháng cự nữa.
Mã Võ đăm đăm nhìn người tới, ba nam nhân đứng sừng sững chờ y.
“Đi thôi, huynh đệ.” Người mặc áo đen đứng giữa thấy Mã Võ chậm chạp chưa phản ứng, nhịn không được hối thúc. Gã nhớ thiếu gia trước khi đi đã dặn, thầm nghĩ tên này quả nhiên muốn tránh né không đi. Gã liếc mắt ra hiệu với huynh đệ bên cạnh, “Không phải muốn huynh đệ chúng ta mời chứ?”
Mấy người đã chuẩn bị động thủ, dù sao cũng không dám trông mong y có thể ngoan ngoãn đi theo.
Mã Phụng Nha co cụm một bên lo lắng, gương mặt tái trắng. Cô há miệng mấy lần muốn khẩn cầu người ca ca cố chấp của mình, nói một câu yếu thế đi, rồi lại muốn cầu xin mấy người kia, buông tha người ca ca vô tội của mình, nhưng lời cô nói sẽ có người nghe sao?
Trên mặt Mã Võ cuối cùng cũng có biểu cảm.
Y chậm rãi nhìn muội muội hoảng sợ bất lực hoàn toàn không biết làm sao bên cạnh cửa phòng củi, thanh tú như vậy, non nớt như vậy, nhu nhược thiện lương như vậy, tim Mã Võ bị nện phát đau.
Đã không cách nào rút lui rồi, Mã Võ nghiến răng, chuyện cho đến nay, y còn có thể lui lại được sao? Còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn sao?… Hơn nữa có nhịn hay không, có gì khác biệt chứ! Lòng Mã Võ đầy bi thương.
Nhưng, không còn mình, ai có thể bảo vệ muội muội?
Hồi lâu, Mã Võ cuối cùng cố gắng khống chế bản thân, định thần lại.
“… Phụng Nha, muội qua đây.” Đã nhiều ngày không nói chuyện, giọng Mã Võ lúc này rất khàn.
Vành mắt Mã Phụng Nha vốn đã hơi đỏ, giờ vừa nghe thấy tiếng của ca ca nước mắt lập tức chảy xuống không nén được. Cô thút thít lại gần.
Mã Võ tỉ mỉ nhìn đứa em trước mặt, nhìn gương mặt nhòe lệ của cô, “… Ở chỗ góc tường ở nhà sau ca có chôn một chút tiền.” Mã Võ chậm rãi nhẹ nói, lúc này, tâm trạng y bình tĩnh bất ngờ, “Đó là tiền hồi môn của muội.”
“… Ca?” Mã Phụng Nha kinh ngạc nhìn y, cô nghĩ mình nghe lầm. Trạng thái khốn quẫn mấy năm nay trong nhà Mã Phụng Nha biết rõ, cô không hề biết ca ca còn để dành được một khoản tiền.
“Nhớ kỹ, tiền này muội tự mình lấy, đừng cho cha biết.” Mã Võ tiếp tục dặn.
Mã Phụng Nha đã nói không nên lời, cô khóc càng thêm dữ. Kỳ thật Mã Phụng Nha sao lại không hiểu dụng ý khi ca ca làm vậy, y vừa mới nói, cô đã hiểu được. Chỉ là, ca ca vốn dĩ định chờ lúc cô xuất giá mới lấy ra đưa cho cô đúng không, vậy sao hiện tại y lại cho cô biết? Mã Phụng Nha cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Cô nhìn ca ca. Cô thấy y nhắm mắt lại thẳng người lên, đi vào nhà lại đi ra, trên mặt mang biểu cảm cô nhìn không hiểu, “Ca…”
Mã Võ nhìn cô một cái cuối cùng.
“Ca ca đừng đi…” Mã Phụng Nha không ngờ ca ca thật sự đi như vậy, lảo đảo đuổi theo, mắt nhìn ba nam nhân kia mang ca ca càng đi càng nhanh, càng đi càng xa, Mã Phụng Nha cuối cùng không đuổi theo kịp, cô tuyệt vọng đuối sức ngã ngồi dưới đất, thất thanh khóc rống.
Hai ngày sau, Hoa phủ ở thành Thái Nguyên, đột nhiên trở lên hỗn loạn.
Nghe nói, lúc Hoa phủ đại thiếu gia Hoa Phụng Tường khi đó nửa người toàn là máu được hạ nhân nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn thấy, hắn đang đè lên một nam nhân khác cũng toàn thân là máu, bên cạnh là con dao dính đầy máu bị Hoa Phụng Tường giật lấy. Hơn nữa, cho dù biết nhân thủ bên phía đối phương đã đuổi tới, đại thế đã mất, nam nhân kia vẫn như phát điên, khi bị người khác thô bạo lôi đi vẫn muốn nhào vào Hoa Phụng Tường.
Khóe mắt nam nhân này là một vết dao dài, máu chảy đầy mặt, con mắt đã không thể mở ra hoàn toàn, nhưng bộ dạng mặc kệ tất cả đặc biệt đáng sợ.
Hoa Phụng Tường được người vây lại, đủ âm thanh ồn ào vang lên bên tai, hắn dùng một tay ôm chặt cánh tay còn lại, mặc kệ vô số cánh tay ấn lên vai lưng hắn, đùi hắn… có lẽ chỗ đó cũng đang chảy máu đi, Hoa Phụng Tường nghĩ.
Ánh mắt hắn lướt qua tất cả mọi người, bên cạnh hình như có người đang hỏi hắn gì đó nhưng hắn cũng không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân đã bị hạ nhân tha ra ngoài cửa đè chặt xuống đất.
Cả người toàn máu lại dính thêm đầy bùn đất, cái tên vẫn chưa từ bỏ giãy dụa đó nhìn quả thật vô cùng thê thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất