Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 44: Sợ quá đi à!~

Trước Sau
Giáo sư của tôi có ba cô con gái.

Hoắc Thời An lập tức bò từ trong chăn dậy, bộ dạng bi thương quá độ, “Gì cơ?”

Tôi bảo hắn be bé cái mồm lại.

Sắc mặt hắn âm trầm, “Em nói lại với anh một lần nữa đi? Mấy người cơ?”

“Ba người.” Tôi phủi tàn thuốc trên chăn xuống đất: “Sao hả? Người ta có ba cô con gái, liên quan quái gì tới anh?”

“Sao lại không liên quan?”

Hoắc Thời An đứng trên giường, từ trên cao trừng xuống, “Em là của anh, liên quan tới em tức là liên quan tới anh!”

“Liên quan gì tới anh?” Tôi hít một hơi thuốc lá, “Cũng không liên quan tới em mà.”

Hắn ngưng thở trong thoáng chốc, “Thật chứ?”

Tôi “Ừm” một tiếng.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn chòng chọc tôi, đào sâu vấn đề, “Ba người đều không?”

Tôi lắc đầu, “Không.”

“Anh không tin.” Hắn lẩm bẩm, “Tuy rằng hằng năm anh đều giành cái hot hiếc gì đó, nhưng mấy cô gái thực tế đu anh còn không bằng một nửa của em.”

Động tác với lấy gạt tàn của tôi khựng lại, đúng là như vậy thật, hắn khiến người ta có cảm giác khoảng cách mãnh liệt, dễ đả kích sự tự tin của người khác, tôi thì không, tôi thuộc dạng dễ gần.

“Phương Hoài à?”

Hoắc Thời An giơ giơ tay ra trước mặt tôi, “Anh đang nói chuyện với em đấy, em mải nghĩ tới anh à?”

Tôi với lấy cái gạt tàn đặt xuống chăn, gảy tàn thuốc vào đó, “Ai thèm nghĩ về anh, em đang nghĩ xem sáng mai ăn gì.”

“……………”

Hoắc Thời An giữ lấy mặt tôi, ép tôi ngẩng đầu lên, bám lấy đề tài trước đó không buông, “Ba người không liên quan gì tới em thật hả?”

Gương mặt tôi bị bóp đến mức biến dạng, hơi đau, tôi tức giận đẩy tay hắn ra, “Ba người họ đều từng theo đuổi em.”

Hắn lập tức nổi đóa, “Mẹ kiếp đấy mà là không liên quan hả?”

Tôi lau mưa xuân trên mặt, “Em đã từ chối thỏa đáng rồi.”

Mắt thấy hắn muốn làm tôi, tôi vội vàng véo đùi hắn, “Phiền anh kiềm chế bản thân một chút.”

Hắn ôm lấy eo tôi, chôn mặt vào hốc cổ tôi, sến súa dụ dỗ, “Anh chỉ xoa bóp cho em một chút thôi mà.”

Chém gió mà không biết đường chém, khiến người ta giận sôi.

Tôi muốn chiều hắn, cơ mà cái ‘ổ nhỏ’ nhà tôi không cho phép, mới không lâu trước đây đã bị hắn dạo quanh đào sâu từng tấc từng tấc, dời sông lấp biển, cần thời gian thu dọn.

“Anh tưởng em sẽ tin loại chuyện hoang đường này à? Em là thằng đần đúng không?”

“………….”

Hoắc Thời An ngồi xuống trước mặt, khoanh chân nhìn tôi, “Em từ chối ba người con gái của giáo sư, vậy mà ổng vẫn quý em à?”

“Em cũng không ngờ tới.” Tôi day day sống mũi, buột miệng nói ra, “Hồi đó em tưởng mình không giành được tiêu chuẩn về nước, đã chuẩn bị cùng mấy người bạn học tới châu Phi dạy.”

Nói xong mới phát hiện ra mình lỡ miệng, không thể nói chuyện này ra, muốn chết hả.

Không khí bốn phía xung quanh như lắng đọng.

Tôi thấy gương mặt Hoắc Thời An bị mây mù giăng kín, trong lòng hơi căng thẳng, không ổn rồi, không thể đợi thu dọn cái ổ đã phải dùng tới nó rồi.

Tội thân nó quá, sau khi về nước tôi phải cố gắng dọn dẹp nâng niu mới được.



Nghe giọng Hoắc Thời An hết sức bình tĩnh, “Nói vậy là, anh nên tìm thời gian tới thăm giáo sư của em, trịnh trọng nói tiếng cảm ơn với ông ta hả?”

Mí mắt tôi giần giật, còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, chợt nghe thấy hắn nở nụ cười quái đản, “Nếu không nhờ có vị giáo sư kia của em, kiếp này anh vô vọng gặp em rồi.”

“Không đến nỗi như vậy mà.”

“Đến chứ, đến quá ấy chứ.” Hắn lẩm bẩm, “Phương Hoài à, anh muốn đánh chết em!”

Tôi dúi một nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, nằm xuống nói, “Đánh đi.”

Hắn không nói lời nào nhìn tôi đăm đăm, không đánh không nói gì, cứ nhìn chòng chọc như vậy.

Tôi căng thẳng muốn nói gì đó, hắn xuống giường đi ra phòng khách, không thèm xỏ dép, bước chân rất lớn, không quay đầu nhìn lại.

Giận thật rồi.

Tôi ở trên giường đợi gần mười phút, cân nhắc chừng ấy thời gian đã đủ để Hoắc Thời An bình tĩnh lại, liền đi tới phòng khách.

Hoắc Thời An khom người ngồi trên sofa hút thuốc, eo hơi cúi xuống, bóng lưng trầm mặc khiến tôi rối bời.

So với hắn bây giờ, tôi thích hắn mắng mỏ tôi hơn, ít nhất tôi có thể trả treo lại.

Giờ phải làm sao đây?

Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn nói, “Dù em có tới châu Phi thì cũng sẽ quay về mà.”

Hắn nuốt mây nhả khói, khàn giọng hỏi, “Bao lâu?”

Tôi không nghe rõ, “Hả?”

“Anh hỏi em,” Hắn lặp lại một lần nữa, lạnh lùng cười hỏi, “Bao lâu nữa em mới về? Lại qua năm, sáu năm nữa? Hay là mười mấy hai mươi năm?”

Tôi nắm ngón tay hắn, thái độ dịu dàng mềm lòng nói: “Chuyện không xảy ra, mình đừng ầm ĩ nữa có được không?”

“Chính miệng em bảo em đã chuẩn bị như vậy.” Hắn cười giễu, “Nói rõ lúc đó em đã nghĩ kỹ, em đã lên kế hoạch rồi, nếu không giành được suất về nước dạy học thì em sẽ không trở lại nữa.”

Tôi chịu hắn.

Hắn nhìn tôi cách một làn khói mờ, “Phương Hoài, hóa ra em trở về cũng chỉ để làm giảng viên của em.”

Trong lòng tôi như bị véo một cái, đau đến khó thở, “Anh nói gì vô lý thế, sở dĩ đại học A khiến em đau đáu trong lòng, không phải vì anh hay sao?”

“Năm đó hai chúng ta bảo cùng lên đại học A, sau đó chia tay, em xuất ngoại, trong lòng vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện này, nên mới liều sống liều chết học hành, biết có tiêu chuẩn thì bạt mạng giành lấy, thể hiện mình.”

“Nếu giáo sư của em giao tiêu chuẩn cho người khác, em lại tôi luyện lại, kế hoạch của em là đợi một năm, không có kế hoạch năm sáu năm gì đâu, em nói thật đấy, không gạt anh đâu.”

Hắn vẫn không nói lời nào.

Tôi vuốt mặt, “Tuy rằng lúc chúng ta bắt đầu lại anh nói hồi đó không phải mình chia tay, chỉ là chiến tranh lạnh, nhưng thực sự mấy năm không liên lạc, em không có tự tin rằng anh vẫn đứng tại chỗ chờ em.”

Đây là lần đầu tiên tôi nói với hắn lời này, có cảm giác vô lực bị hiện thực áp bức, tôi dừng lại một chút, “Em sợ mình chia tay rồi, anh có người mới, lấy thái độ bạn cũ hỏi sao em lại về, nếu em không trả lời được, em sẽ rất khó chịu, bởi vậy nên em kiếm một cớ danh chính ngôn thuận về nước để tiếp sức cho mình, anh coi như em đến chết vẫn còn sĩ diện đi.”

Hắn không nhìn tôi, chỉ nhìn điếu thuốc của mình.

Tôi lẩm bẩm trong lòng, tối nay tôi cũng thật là, không giữ được cái miệng của mình, không đề cập với hắn chuyện đấy có phải đã không có chuyện gì rồi không?

Giờ thì hay rồi, khiến hắn phải tấm tức, bản thân mình cũng ngột ngạt, rảnh đến đau trứng.

Sau này chơi đùa không nói chuyện gì cả, dễ xảy ra chuyện không hay.

Tôi ép Hoắc Thời An quay bản mặt lại đây, “Thôi nào, không nói tới chuyện này nữa.”

Nhưng hắn không chịu, cứ nhắc lại hoài, “Chưa tốt nghiệp em không trở về, có phải cũng đang đợi lý do gì không?”

Tôi tức giận nói, “Không chịu để yên đúng không? Có mỗi mấy chuyện này mà cứ phải làm loạn à? Thú vị lắm à?”

“Tiên sư, em còn dám trả treo lại anh!”

Hoắc Thời An xanh mặt ném điếu thuốc ra ngoài, duỗi tay ra túm lấy cổ tôi mà cắn, lực rất mạnh.



Tôi đau đớn giãy giụa, nhìn đôi mắt hoen đỏ của hắn mà dằn lòng xuống, đổi thành ôm lấy eo hắn.

Hoắc Thời An cắn xong cũng không buông tay, như dỗ mèo mà túm lấy gáy tôi.

Miệng tôi ngọt sớt, “Giờ nói chuyện được chưa?”

“Được rồi.” Một giây sau hắn lại nói, “Tuy rằng có câu châm ngôn cách một địa cầu ai cũng sống được, ai chia tay ai cũng có thể sống, nhưng phải xem liệu có sống tốt như trước khi chia tay không, mấy năm qua anh sống không tốt một chút nào.”

“Thực ra anh cũng không tự tin cho rằng mình là đối tượng duy nhất của em, anh chỉ nghĩ, chỉ cần em quay về, anh có thể khiến em trở thành của anh, hơn nữa nhất định em sẽ quay về, sớm muộn gì cũng sẽ về, mỗi khi mệt mỏi anh đều nghĩ như vậy.”

Im lặng một lúc, tôi nói, “Không phải muốn em dạy tiếng Đức cho anh hay sao? Giờ em dạy anh câu đầu tiên.”

Hắn không phản ứng lại, “Dạy anh cái gì?”

Tôi đẩy bờ vai hắn một cái, kéo dài khoảng cách, nhìn vào mắt hắn nói, “Ich liebe dich.”

Hắn nghe không hiểu, “Ích li cái gì đi?”

Tôi nói với hắn ba lần, lần sau dịu dàng hơn lần trước.

Dường như hắn đã đoán được ý nghĩa, nắm chặt bờ vai tôi, cổ họng cuồn cuộn, “Đổi lại tiếng Trung, em phiên dịch sang tiếng Trung đi.”

Tôi không phối hợp, “Em đang dạy anh tiếng Đức mà.”

Hoắc Thời An sờ mặt tôi, bờ môi dán lại gần, vừa qua quýt vừa hưng phấn dụ dỗ, “Hoài Hoài, ngoan nào, em đổi sang tiếng Trung cho anh nghe, một lần là được rồi.”

Tôi đứng dậy đi về phía căn phòng, hắn sải bước đuổi theo, ôm lấy eo tôi, cả dọc đường dán lấy tôi đưa lên giường.

Hắn uy hiếp tôi nói câu đó, kết quả tôi nói một lần, hắn liền động kinh, đến tôi cũng chập mạch theo.

Thế rồi lại một giờ nữa trôi qua.

Tôi thu dọn cái ổ nhỏ bị Hoắc Thời An làm lộn xộn, bảo với hắn tôi quay về căn phòng bên cạnh.

Hoắc Thời An không còn uể oải như trước, nhanh nhẹn như yêu tinh mới hút nguyên khí xong, ngả ngớn nhìn tôi một chút.

“Em tưởng mình là trai ngành à? Làm xong bỏ đi luôn?”

“………….”

Tôi từ tốn cười nói, “Hoắc minh tinh biết không ít nhỉ.”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, “Xem trong phim.”

Tôi biết hắn không thể tự trải nghiệm, không làm nổi, nhưng gương mặt vẫn như cười như không, cố ý đùa hắn.

“Anh xem trong phim thật mà.” Hắn bóp vai đấm lưng cho tôi, “Trước đây anh chỉ có một mình em, sau này cũng như vậy, anh chỉ ở bên em, chỉ ngủ với em thôi.”

Tôi có cảm giác hắn lại dở chứng, lập tức nói, “Được rồi em tin.”

Hắn vẫn không cho tôi đi, “Hai đứa mình xem phim đi, phim hài nhé? Phim điện ảnh.”

Tôi nhìn bộ dạng kia của hắn, nếu không xem phim thì không xong, liền nói, “Anh đóng ý.”

Hắn không ngờ được, “Em chắc chứ?”

Tôi chần chừ gật đầu.

“Tự em muốn xem đấy nhé.” Hoắc Thời An nhanh chóng cầm lấy điều khiển tivi, “Có cái này, xem cái này đi.”

Tôi liếc nhìn poster đẫm máu, “Anh còn đóng cả phim kinh dị ấy à?”

Hắn chau mày, “Trước đây anh không đóng phim tình cảm, còn lại thể loại nào cũng nhận.”

Phim điện ảnh vừa mới bắt đầu, “Hoắc Thời An cố ý trốn vào lòng tôi, bàn tay ôm chặt eo tôi, “Đáng sợ quá đi à.”

Tôi nhìn ma nữ trong phim, lại nhìn hắn một chút, cao ráo hơn tôi, to con hơn tôi, cơ thể vạm vỡ bắp thịt, rõ ràng là con chim lớn, thế mà còn dở chứng buồn nôn kéo tôi chơi trò chim nhỏ nép vào người, đúng là đáng sợ thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau