Cầu Con

Chương 6

Trước Sau
216 không đoán được tiên sinh có ý gì.

Tiên sinh lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt châm biếm, cười mà như không cười, cảm xúc trong con ngươi đen kịt kia chưa bao giờ là thứ kẻ khác có thể nhìn thấu. Hắn không bao giờ nói mình muốn cái gì, muốn làm gì, chỉ đưa ra mệnh lệnh.

Điều này làm cho đầu 216 mơ hồ, dùng trí tuệ có hạn của em thì đành phải ngoan ngoãn nghe theo, để tránh chọc giận tiên sinh.

216 bị ép ngẩng đầu lên, tầm mắt không có tiêu điểm, chỉ có thể nhìn hoa văn trên trần nhà.

Bỗng nhiên, chiếc giày da đang nằm giữa cặp đầu gối mềm mại kia nâng lên, mũi giày nhô ra từ vạt váy trắng của 216.

Lớp vải trắng tinh bị nhấc lên, làn da thấp thoáng ẩn hiện giữa cái khe nhỏ hẹp tăm tối, Hạ Vân Sơn hơi nghiêng cổ, nhìn thấy 4 cm phía trên đầu gối của 216 có một cái vòng da màu đen được cố định trên đùi, hình chữ T, vòng trên chiếc đùi trần trụi trắng nõn, nối liền với tất dài màu trắng.

Ánh mắt Hạ Vân Sơn tối sầm: “Là cái gì?”

216 không hiểu lắm: “Tiên sinh, ngài hỏi gì ạ?”

“Tôi nói, cái vòng đen trên đùi em là thứ gì?”

216 trả lời: “Thưa tiên sinh, là quần tất dây ạ.”

216 không cảm thấy cái đó có gì lạ lùng, vì ở trong viện giáo dưỡng, mỗi một omega đều mặc váy và quần tất dây.

Màu đen bao phủ con ngươi của Hạ Vân Sơn, mang một vẻ hứng thú và ra chiều suy nghĩ, hắn trầm giọng dụ dỗ nói: “Là thứ gì vậy? Tháo xuống cho tôi xem một chút.”

Theo bản năng, 216 cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhưng cái đầu bị rượu làm cho mơ hồ của em đã đình chỉ mọi hoạt động phức tạp mất rồi. Em không nghĩ nhiều, dù sao quần tất dây cũng chỉ như một cái mũ, một đôi giày, chiếc áo khoác mà thôi, đều là trang phục mặc trên người. Huống chi, tiên sinh ban cho em cuộc sống an ổn vui sướng, em cam nguyện và cũng sẵn lòng thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của tiên sinh.

“Vâng, thưa tiên sinh.”

Hạ Vân Sơn buông tay ra, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha bằng lông thiên nga, dáng vẻ thả lỏng, như là chuẩn bị xem một màn biểu diễn đặc sắc.

216 đứng lên, nhẹ nhàng rút chân ra khỏi đôi dép lê bằng nhung, lộ ra đôi bàn chân thon dài được bao bọc trong tất trắng, lớp vải mỏng bó sát vào chân phác họa ra những ngón chân mềm mại cùng với gót chân và đầu gối mảnh khảnh xinh đẹp. Đôi mắt Hạ Vân Sơn dính chặt vào cặp chân kia, cảm thấy một mồi lửa nhỏ không biết từ nơi nào bén tới.

Tay 216 luồn vào trong váy, lần tới chỗ đai tất, ngón tay trắng nhỏ linh hoạt cởi ra nút thắt, tất da rơi xuống khỏi cặp đùi tuyết trắng, nhưng 216 chưa dừng lại, vì tất đùi và tất chân liền nhau, em phải cởi hết ra mới được. Em luồn tay vào trong tất, ngón tay trên da thịt trắng sứ ở bên trong tạo thành một độ cong khiêu gợi đến mức vi diệu, nhưng em dường như không ý thức được chuyện này, gọn gàng nhanh chóng mà cởi ra tất dài.

Ánh mắt Hạ Vân Sơn như đóng đinh trên vòng lằn màu hồng phấn đáng yêu trên cặp đùi trắng ngần.

Quá non mềm, quá dễ lưu lại dấu vết.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kĩ, 216 đã quỳ xuống, váy trắng che đi hết thảy cảnh đẹp.

Cái tất 216 cởi ra được đặt trên sàn nhà, trải dài ra, em nhẹ giọng giới thiệu:

“Thưa tiên sinh, chính là như thế này ạ.”



Hạ Vân Sơn căn bản không có tí hứng thú nào với cái tất dài đang nằm trên sàn nhà kia, mà chỉ yêu thích đôi tất bó chặt trên cặp chân dài của 216.

“Lại gần đây một chút.”

216 nghe vậy, đành phải dịch đầu gối đến gần hơn.

“Đứng dậy, cho tôi xem.”

216 đỏ mặt, trong viện giáo dưỡng không cho phép lộ da thịt, hành vi vừa rồi của em đã quá là lớn mật phóng đãng rồi, chẳng nhẽ giờ còn phải đứng lên cho alpha này xem xét tỉ mỉ sao?

“216.” Hạ Vân Sơn lần đầu tiên gọi số hiệu của 216, lập tức đặt 216 trở về vị trí nguyên thủy nhất của mình – em dù sao cũng chỉ là một omega được viện giáo dưỡng cung cấp cho người khác mua vui mà thôi, “Đứng lên.”

Hạ Vân Sơn lần thứ hai ra lệnh. Hắn là một alpha quyền cao chức trọng, thành thục trưởng thành, quyền bính trong tay, mang trong mình sức mạnh chi phối và sự lấn át khiến người ta thấy ngột ngạt, nhưng đồng thời, hắn lại tốt bụng mà cho 216 một chỗ dung thân.

Trong hốc mắt 216 ầng ậng nước, nhưng lại không lăn xuống, như là ánh trăng lay động trong mặt hồ. Em chậm rãi đứng lên, ngượng ngùng khổ sở mà phô bày da thịt bí ẩn chưa ai được ngắm nhìn trước mặt Hạ Vân Sơn.

216 đứng đó, một chân đi tất trắng, một chân trần. Thế nhưng Hạ Vân Sơn không tài nào phân biệt được, tất trắng và chân trắng, cái nào trắng hơn.

Hạ Vân Sơn vén làn váy của 216 lên một chút, theo làn váy được nhấc lên, 216 cảm thấy tôn nghiêm của mình sắp chẳng còn sót lại chút gì. Em kìm nén tiếng thở dốc nặng nề mà đau khổ, cố gắng không để mình phát ra tiếng khóc.

Ngón tay alpha đặt trên tất chân, sờ soạng một chút, tìm được nút thắt, dùng tay mở ra, thế nhưng đây chưa phải là kết thúc. Ngón tay thon dài mạnh mẽ còn đi sâu hơn vào phía trên tất dài, trực tiếp cảm nhận được làn da nhẵn nhụi trơn mềm của omega, thật dễ dàng để nhéo lên, quá mức mịn màng, như là món tráng miệng mềm mại, đưa vào miệng là tan ra ngay.

Hai đùi 216 đang run lên, em sợ đến mức sắp khóc, không kịp suy nghĩ mà cầu xin: “Tiên sinh, ngài đã nói, ngài không có hứng thú với em mà.”

Hạ Vân Sơn sửng sốt một chút, nhíu mày, đồng tử đen kịt nheo lại, nhìn em đầy nguy hiểm.

“Lời tôi nói từ trước đến nay chưa từng giữ được bao giờ.”

Con ngươi màu trà đẹp đẽ của 216 sợ hãi mà trợn to.

Trong lòng Hạ Vân Sơn tức giận, cảm thấy có chút thất bại mà mất hứng, rút tay lại, lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau chùi ngón tay ngay trước mặt 216, trông như ghê tởm lắm.

“Cút ra ngoài.”

Thân thể 216 phát run, như được đại xá mà cầm chiếc tất trên sàn nhà mở cửa chạy đi, trở về căn phòng của mình.

Buổi tối hôm đó, 216 không ra khỏi phòng lần nào nữa.

Đến đêm khuya, 216 mới tỉnh rượu, cổ họng khô khốc, úp tai vào tường nghe ngóng, xác nhận là bên ngoài không còn động tĩnh gì, mới rón rén mở cửa phòng đi ra ngoài.

Ngày tháng mười hai, trong phòng khách không một bóng người, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, máy sưởi ở khu sinh hoạt chung đã bị tắt, hai chân 216 đi trên nền đất chẳng khác nào như trực tiếp đi trên khối băng, lạnh đến cóng xương.

Trong phòng bếp vẫn còn mở một chiếc đèn nho nhỏ, 216 thở phào nhẹ nhõm, đi vào rót chén nước, ừng ực uống hai cốc, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy ở mảnh sân gần hành lang nhà bếp đang có người gọi điện thoại. Em nhón chân đến xem, nhận ra là bác quản gia.

216 cảm thấy thế này không được lịch sự cho lắm, vừa định quay lại, bác quản gia lại mở cửa đi vào, gặp ngay 216 đang uống nước.



216 vẫn luôn có chút sợ vị quản gia nghiêm túc cẩn thận này, bèn rụt rè chào hỏi: “Chào buổi tối, bác quản gia. Cháu chỉ xuống uống cốc nước thôi ạ.”

Quản gia nhìn em một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi vừa mới gọi điện thoại, nghe được một ít chuyện không tốt cho lắm, không biết cậu có phiền nếu nghe tôi tâm sự một lần không?”

“Được ạ.” 216 rất nhiệt tình và tốt bụng.

“Bạn học của con gái của chị dâu của em họ nơi phương xa của tôi, được phân phối đến gia đình của một alpha chưa đầy một tháng, đã chết tức tưởi rồi.”

216 nuốt một ngụm nước miếng: “Tại…tại sao vậy ạ?”

“Có lẽ cậu không rõ lắm, omega thực sự quá ít ỏi, cho dù có sự quản lý và phân phối thống nhất, cũng sẽ có một số lượng lớn những người quyền quý không có omega của riêng mình, trong trường hợp đó, bọn họ sẽ chọn cách dùng chung omega, đặc biệt là giữa cha con, chú cháu trong cùng một gia tộc. Mà omega kia đúng là bất hạnh, bị đưa đến một gia đình có tới bốn alpha chưa tiến hành đánh dấu, thật là, nói ra thì đúng là cực kỳ mất mặt, nhưng cô ấy đúng là chết trên giường.”

Mặt 216 bị dọa đến trắng bệch.

“Cậu đã là một omega rất may mắn rồi, tiên sinh không còn cha mẹ, anh em, chú cháu gì, chỉ côi cút một người. Tuy tôi nói chủ nhân như vậy là không phải phép, nhưng đây là sự thật.”

216 lúng ta lúng túng gật đầu, như là đồng ý với cách nói của ông.

Quản gia cũng gật đầu: “Cảm ơn cậu đã chịu nghe tôi giãi bày, aiii, vận mệnh omega thực sự là biết bao thăng trầm. Chúc cậu luôn may mắn hạnh phúc. Ngủ ngon nhé.”

Quản gia rời đi, 216 phát hiện chân mình đã đông cứng, cứ như đã dính chặt trên sàn nhà, không thể động đậy chút nào, trở thành một khối băng chỉ biết đứng đó mặc người ta đâm chém.

216 ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi tới cầu thang, còn chưa nhấc chân lên bậc đã thấy Hạ Vân Sơn đứng ở cuối cầu thang, đèn hành lang không biết từ lúc nào đã được bật lên, dưới ánh đèn vàng ấm, Hạ Vân Sơn lộ ra một vẻ anh tuấn dịu dàng, hòa nhã thân thiện được mài giũa qua thời gian, nhưng bấy lâu nay vẫn bị che giấu.

Hắn mặc áo ngủ bằng lụa màu xanh, có vẻ chẳng thấy lạnh chút gì, trong tay lại cầm đôi dép lông 216 đặt ở cửa phòng, trên mũi dép còn có một cái đuôi thỏ bông xù, rất đáng yêu, nhưng không phù hợp với Hạ Vân Sơn tẹo nào.

Hắn chậm rãi đi xuống, dừng trước mặt 216, đôi dép này hắn vốn định vất lăn lóc ở trên cầu thang, nhưng không hiểu nghĩ thế nào, lại khom lưng đặt xuống ngay ngắn, trước mặt 216, để em tiện xỏ vào.

“Không lạnh sao?”

Hạ Vân Sơn hỏi.

216 cúi đầu, cổ họng nghèn nghẹn, cố gắng lắm mới có thể cất giọng nói mềm nhũn chực khóc của mình lên: “Cảm ơn tiên sinh.”

Nói xong, lại ngay lập tức nói tiếp: “Tiên sinh, em xin lỗi, hôm nay em đã nói lời quá đáng với ngài.”

216 là người hiền lành mềm yếu nhất trên đời, làm sao có thể nói nặng lời với người khác cơ chứ?

Hạ Vân Sơn thừa hiểu trong lòng, thế nhưng vẫn vô liêm sỉ mà đáp lại: “Không vấn đề gì.”

216 thẹn thùng nhìn hắn, đôi môi đỏ tươi hơi rung động, như thể bởi vì sự tha thứ rộng lượng của tiên sinh mà càng thêm bối rối không biết làm sao cho phải.

Hạ Vân Sơn nghĩ, 216 quả nhiên là đứa nhỏ ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau