Câu Dẫn Bạn Gái Cũ Của Cháu Trai
Chương 41: Gần Ngay Trước Mắt
Sở Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sắc mặt mất kiên nhẫn thoáng dịu đi, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Tuy thần sắc đã dịu đi nhưng nhìn Sở Vân Kiêu lúc này vẫn rất dọa người, Hướng Ca không dám đi về phía trước.
"Tôi đến trả đồ cho anh." Hướng Ca giơ chiếc túi trong tay lên.
"Ừ." Sở Vân Kiêu thản nhiên đáp lại một tiếng rồi đeo kính lên.
Gương mặt nghiêm túc được điểm xuyết bởi cặp kính gọng vàng khiến Sở Vân Kiêu có thêm mấy phần nhã nhặn, cũng không còn dọa người như vừa nãy nữa.
"Để đó đi." Sở Vân Kiêu chỉ vào một vị trí.
Phòng làm việc rộng rãi nhưng được trang trí rất gọn gàng, ngoài ra không có đồ đạc dư thừa.
Hướng Ca nhấc chân đi vào phòng làm việc, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng.
Hôm nay cô đi giày cao gót, gót giày giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh "cộp cộp" rất nhỏ, nhưng đặt giữa không gian phòng làm việc yên tĩnh lại có vẻ cực kỳ chói tai.
Hai người còn lại không lên tiếng, như thể đang nghe tiếng gót giày của cô vậy.
Mặt mũi Hướng Ca nóng bừng lên, vội vàng đặt túi đồ xuống rồi quay người đinh rời đi.
"Hướng Ca." Bỗng nhiên Sở Vân Kiêu gọi cô lại.
Cũng vì mệt mỏi mà giọng nói của anh nghe có vẻ khàn đi, hơn nữa âm sắc vốn đã trầm thấp nên một tiếng gọi này càng trở nên lười biếng hơn.
Nó giống như một cái móc nhỏ, nhẹ nhàng kéo Hướng Ca lại.
Cô nghe thấy tiếng anh gọi liền quay lại, tà váy theo động tác của cô mà bay lên, nhìn hệt như chú chim nhỏ đang cất cánh.
Sở Vân Kiêu híp mắt, yết hầu lăn lên rồi nhanh chóng trượt xuống: "Tôi nhớ cô học chuyên ngành máy tính."
Hướng Ca đứng đó: "Đúng vậy."
Đầu ngón tay Sở Vân Kiêu gõ lên mặt bàn: "Tôi muốn nhờ cô giúp một việc."
"Tôi sao?" Hướng Ca tự chỉ vào chính mình, cảm thấy không thể tin nổi.
Cô thì có thể giúp được gì? Có điều đại lão đã lên tiếng, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Cô đi đến trước bàn làm việc của anh: "Tôi có thể làm gì để giúp anh?"
Cả người cô hơi nghiêng về phía trước, mái tóc dài từ bả vai rơi xuống, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn bất chợt dừng lại, tầm mắt của Sở Vân Kiêu lướt qua mái tóc của cô, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo.
Không giống với dáng vẻ tiều tụy ngày hôm qua, hôm nay Hướng Ca đã trang điểm nhẹ nhàng trước khi ra ngoài.
Làn da của cô vốn trắng nõn mịn màng, ngũ quan lập thể tinh xảo, cho dù không trang điểm cũng có thể nổi bật trong đám người.
Nhưng sau khi trang điểm lên, tất cả ưu điểm trên gương mặt này đều được làm nổi bật hơn, mang lại cảm giác khác biệt.
Tuy thần sắc đã dịu đi nhưng nhìn Sở Vân Kiêu lúc này vẫn rất dọa người, Hướng Ca không dám đi về phía trước.
"Tôi đến trả đồ cho anh." Hướng Ca giơ chiếc túi trong tay lên.
"Ừ." Sở Vân Kiêu thản nhiên đáp lại một tiếng rồi đeo kính lên.
Gương mặt nghiêm túc được điểm xuyết bởi cặp kính gọng vàng khiến Sở Vân Kiêu có thêm mấy phần nhã nhặn, cũng không còn dọa người như vừa nãy nữa.
"Để đó đi." Sở Vân Kiêu chỉ vào một vị trí.
Phòng làm việc rộng rãi nhưng được trang trí rất gọn gàng, ngoài ra không có đồ đạc dư thừa.
Hướng Ca nhấc chân đi vào phòng làm việc, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng.
Hôm nay cô đi giày cao gót, gót giày giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh "cộp cộp" rất nhỏ, nhưng đặt giữa không gian phòng làm việc yên tĩnh lại có vẻ cực kỳ chói tai.
Hai người còn lại không lên tiếng, như thể đang nghe tiếng gót giày của cô vậy.
Mặt mũi Hướng Ca nóng bừng lên, vội vàng đặt túi đồ xuống rồi quay người đinh rời đi.
"Hướng Ca." Bỗng nhiên Sở Vân Kiêu gọi cô lại.
Cũng vì mệt mỏi mà giọng nói của anh nghe có vẻ khàn đi, hơn nữa âm sắc vốn đã trầm thấp nên một tiếng gọi này càng trở nên lười biếng hơn.
Nó giống như một cái móc nhỏ, nhẹ nhàng kéo Hướng Ca lại.
Cô nghe thấy tiếng anh gọi liền quay lại, tà váy theo động tác của cô mà bay lên, nhìn hệt như chú chim nhỏ đang cất cánh.
Sở Vân Kiêu híp mắt, yết hầu lăn lên rồi nhanh chóng trượt xuống: "Tôi nhớ cô học chuyên ngành máy tính."
Hướng Ca đứng đó: "Đúng vậy."
Đầu ngón tay Sở Vân Kiêu gõ lên mặt bàn: "Tôi muốn nhờ cô giúp một việc."
"Tôi sao?" Hướng Ca tự chỉ vào chính mình, cảm thấy không thể tin nổi.
Cô thì có thể giúp được gì? Có điều đại lão đã lên tiếng, tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Cô đi đến trước bàn làm việc của anh: "Tôi có thể làm gì để giúp anh?"
Cả người cô hơi nghiêng về phía trước, mái tóc dài từ bả vai rơi xuống, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn bất chợt dừng lại, tầm mắt của Sở Vân Kiêu lướt qua mái tóc của cô, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo.
Không giống với dáng vẻ tiều tụy ngày hôm qua, hôm nay Hướng Ca đã trang điểm nhẹ nhàng trước khi ra ngoài.
Làn da của cô vốn trắng nõn mịn màng, ngũ quan lập thể tinh xảo, cho dù không trang điểm cũng có thể nổi bật trong đám người.
Nhưng sau khi trang điểm lên, tất cả ưu điểm trên gương mặt này đều được làm nổi bật hơn, mang lại cảm giác khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất