Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt
Chương 32
#tien161099 đã beta.
Giang Lê vào phòng ngủ của mình, nhảy lên nhảy xuống cho cả người ấm hơn. Rồi mới leo lên giường lấy kẹo que đám mấy để dưới gối ra.
Vot ngoài cây kẹo bị gối đè cho biến dạng, Giang Lê cẩn thận mở gói lấy kẹo bên trong ra, không hề đau lòng mà vứt vỏ kẹo qua một bên.
Cái bọc kẹo màu hồng bên ngoài là của cô gái kia cho Ninh Trăn, cậu mới không thèm.wattpadtien161099
Kẹo que đám mây được tạo hình rất đẹp, phía trên còn có một đám mây nhỏ, được vẽ hình rất đẹp, phía trên kẹo que đám mây được gắn rất nhiều vật trang trí như ngôi sao, hình trái tim nhiều màu sắc khác nhau, rất được mấy con gái yêu thích.
Tuy rằng chỉ có 3 tệ một cây, nhưng trong mắt Giang Lê nó là vật vô giá.
Giang Lê không nỡ ăn, hạnh phúc đem hai cây kẹo que đến bên cạnh kệ sách, từ trên kệ lấy ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đem kẹo bỏ vào bên trong.
Trong hộp là tất cả bảo bối từ nhỏ đến lớn của Giang Lê, búp bê mà Ninh Trăn mua cho cậu cũng ở bên trong.
Giang Lê cảm thấy đây chính là bảo bối của mình, bên trong đựng tất cả những ký ức đẹp của cậu, đồ vật trong hộp này tất cả đều là minh chứng cho Ninh Trăn thích cậu.
Giang Lê nằm trên giường, lấy Nhật ký ước nguyện ra, nhìn nội dung kết thúc nhiệm vụ mà ngơ ngác.
【 kết thúc nhiệm vụ: Nhiệm vụ đã hoàn thành. Phần thưởng: Máy ngje nhạc riêng bạn, mời chú ý kiểm tra và nhận. 】
Máy nghe nhạc cho riêng mình? Tại sao lại thưởng cho mình cái này? Có khả năng hả? Lỡ nghe xong cậu bị tẩy não, thay xương đổi thịt, rồi đi về cực lạc luôn rồi sao?
Giang Lê không hiểu ra sao đành đem cuốn nhật ký nhét lại vào túi quần, quay người đi tắm rồi ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Lê miệng ngậm bánh quẩy đi đến nhà xe dẫn xe đạp mình ra, vừa ra tới cửa đã thấy Ninh Trăn đứng đó đưa lưng về phía cậu.
Buổi sáng, trời còn hơi lạnh, Ninh Trăn mặc áo khoác đồng phục, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác nữa, dáng người cao gầy đẹp trai, hắn đang ngồi trên chiếc xe đạp leo núi màu lam, một chân chống đất, đang cúi đầu bấm điện thoại.
Trên đỉnh đầu có dính vài cánh hoa màu trắng, theo một cơn gió thổi qua, cánh hoa lay động theo gió rồi bay xuống, quyến luyến không rời rơi xuống trên vai của Ninh Trăn.
Giang Lê hít thở không thông, nhìn cảnh đẹp trước mắt, thật sự có hơi không nhịn được muốn chạy qua kêu Ninh Trăn hôn cậu một cái!
Dáng người cùng với gương mặt tuyệt đẹp của Ninh Trăn lúc nào cũng quyến rũ cậu a.
Không thể trách cậu là một đứa nhan khống, ai kêu cả người của Ninh Trăn 360 độ đều không góc chết, không bao giờ có lúc chật vật a.
"Hừ, đồ xấu xí." Giang Lê dùng sức dậm chân một cái, đi gần đến Ninh Trăn, không nhịn được lầm bầm trong miệng.
Ninh Trăn cất điện thoại vào trong túi, chạy xe đuổi theo, ấn lên đầu Giang Lê một cái, giọng nói buổi sáng có hắn hơi trầm khàn rất gợi cảm: "Mới sáng sớm, mà giận dỗi cái gì rồi?"
"Tôi giận hồi nào?" Giang Lê trừng mắt nói.
Còn không phải là do ghen tị sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh một người hoàn hải như Ninh Trăn sau này sẽ ở bên cạnh một cô gái cậu không hề quen biết, trong lòng cậu liền khó chịu, rất muốn chửi Ninh Trăn hai câu.
Ninh Trăn đành phải gật đầu, nói: "Được, không có giận, lát nữa vào lớp, anh có đồ muốn cho em."
Giang Lê bởi vì đang dỗi nên miệng hơi chu lên lập tức liền trở lại bình thường, khóe môi liền cong lên, đôi mắt cười tươi như vầng trăng non, vui sướng hỏi: "Là cái gì nha? Sao lại muốn tặng quà cho tôi?"
"Tưởng em đang giận nên muốn dỗ em vui, nếu như em không có giận vậy anh không cần tặng nữa?" Ninh Trăn cố ý ghẹo Giang Lê, kéo dài giọng hỏi.
"Đưa đưa đưa. Đã chuẩn bị quà rồi nếu tôi không nhận, anh sẽ buồn. Nên tôi đành nhận cho anh vui vậy." Giang Lê chân chó mà nói.
Ninh Trăn không nhịn được, cười khẽ một tiếng: "Giang Tiểu Lê, chí khí mà em nói đâu?"
"Bị tôi ăn rồi. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân xảy ra nên ăn mất rồi." Giang Lê dứt khoát nói, "Mau nói mau nói, là quà gì dạ?"wattpadtien161099
"Đến lớp em sẽ biết." Ninh Trăn nói.
Hai người chạy xe song song trên đường, sáng sớm, trên đường cũng có rất nhiều người đạp xe giống như hai người, gió lạnh thổi qua những ngọn cây non, tóc mái trên trán cậu mãi mãi không nghe lời mà vểnh lên khi gió thổi qua, mang theo tinh thần tươi sáng của tuổi trẻ.
Đến trường học, Chu Kính Sơn đang ngồi xổm trên bậc thang cúi đầu, trước cổng trường tràn ngập mùi hương của mì sợi cay được chào đón nhất Vũ Hán, càng bay càng xa, bay đến đâu người ta thèm đến đó.
Giang Lê liếc mắt nhìn Chu Kính Sơn đang ở đó, quay đầu ném balo vào trong ngực của Ninh Trăn, nói: "Tôi đi gặp một người, anh giúp tôi đem balo vào lớp đi."
Nói xong, Giang Lê liền la lên một tiếng: "Sơn nhi! Cho ba con một miếng."
Chu Kính Sơn cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Ba ăn hết rồi, con về lớp đi."
Giang Lê vui vẻ mà chạy về phía Chu Kính Sơn, Ninh Trăn vươn tay, nắm cổ áo của Giang Lê bằng một tay, kéo về lớp: "Một hộp mì, một đôi đũa, ăn chung dễ bị lây bệnh."
"Khụ khụ khụ, giết người a, tôi thở không nổi." Giang Lê kéo cổ áo của mình, cố hết sức giãy, "Tôi chỉ ăn một miếng, một miếng thôi."
Ninh Trăn làm bộ không nghe, trực tiếp đem người kéo vào lớp, còn thuận tay khóa, luôn cửa sau lại.
Giang Lê bởi vì sức lực không bằng, đau lòng mình và mì xa nhau kẻ Nam người Bắc, ánh mắt của Giang Lê nhìn Ninh Trăn giống như là đang nhìn Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cách bởi Vương Mẫu Nương Nương, bên trong đôi mắt đó tràn ngập ủy khuất cùng đau lòng.
"Ngày mai đừng ăn sáng, đi sớm hơn một chút, anh mua cho em ăn." Ninh Trăn giơ tay xoa xoa đầu Giang Lê, ấn vào chỗ ngồi.
Giang Lê tỏ vẻ rất ủy khuất, cho dù Ninh Trăn có xoa đầu cũng không hết ủy khuất: "Hôm qua anh còn uống hết Coca của tôi, sao anh không sợ bị lây bệnh?"
Ninh Trăn liếc mắt nhìn Giang Lê, lạnh nhạt hỏi: "Vậy em có bệnh ngầm hả?"
Giang Lê: "......"
"Đương nhiên không có!" Giang Lê nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy thì anh an toàn." Ninh Trăn bình thản ung dung mà nói.
Trong lòng của Giang Lê: Tôi phi!
Ninh Trăn lấy một cái hộp từ trong balo ra nhét vào tay Giang Lê, cứng rắn nói: "Cho em, đừng có nhăn mặt ủy khuất nữa."
Giang Lê sờ sờ sau đó mở băng keo, lấy đồ bên trong ra.
???
Giang Lê vẻ mặt khiếp sợ: "Máy nghe nhạc?!"
Đây là cái gọi là...... Máy nghe nhạc cho riêng bạn?
"Tại sao lại đưa cho tôi máy nghe nhạc?" Giang Lê khẩn trương hỏi.
Giang Lê sợ hãi mà nghĩ, Ninh Trăn sẽ không bị sức mạnh thần bí của Nhật ký ước nguyện khống chế đi?
"Giang Tiểu Lê không phải là muốn cố lên sao?" Ninh Trăn lấy máy nghe nhạc đặt vào tai Giang Lê, cấm tai nghe, sau đó đem nhét vào trong tai của Giang Lê, nói:
"Sau này mỗi ngày anh sẽ cho em nghe một đoạn văn mười phút bằng tiếng Anh. Mỗi ngày em nghe một chút để nâng cao khả năng nghe của mình đi."
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*-------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Giang Lê vào phòng ngủ của mình, nhảy lên nhảy xuống cho cả người ấm hơn. Rồi mới leo lên giường lấy kẹo que đám mấy để dưới gối ra.
Vot ngoài cây kẹo bị gối đè cho biến dạng, Giang Lê cẩn thận mở gói lấy kẹo bên trong ra, không hề đau lòng mà vứt vỏ kẹo qua một bên.
Cái bọc kẹo màu hồng bên ngoài là của cô gái kia cho Ninh Trăn, cậu mới không thèm.wattpadtien161099
Kẹo que đám mây được tạo hình rất đẹp, phía trên còn có một đám mây nhỏ, được vẽ hình rất đẹp, phía trên kẹo que đám mây được gắn rất nhiều vật trang trí như ngôi sao, hình trái tim nhiều màu sắc khác nhau, rất được mấy con gái yêu thích.
Tuy rằng chỉ có 3 tệ một cây, nhưng trong mắt Giang Lê nó là vật vô giá.
Giang Lê không nỡ ăn, hạnh phúc đem hai cây kẹo que đến bên cạnh kệ sách, từ trên kệ lấy ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đem kẹo bỏ vào bên trong.
Trong hộp là tất cả bảo bối từ nhỏ đến lớn của Giang Lê, búp bê mà Ninh Trăn mua cho cậu cũng ở bên trong.
Giang Lê cảm thấy đây chính là bảo bối của mình, bên trong đựng tất cả những ký ức đẹp của cậu, đồ vật trong hộp này tất cả đều là minh chứng cho Ninh Trăn thích cậu.
Giang Lê nằm trên giường, lấy Nhật ký ước nguyện ra, nhìn nội dung kết thúc nhiệm vụ mà ngơ ngác.
【 kết thúc nhiệm vụ: Nhiệm vụ đã hoàn thành. Phần thưởng: Máy ngje nhạc riêng bạn, mời chú ý kiểm tra và nhận. 】
Máy nghe nhạc cho riêng mình? Tại sao lại thưởng cho mình cái này? Có khả năng hả? Lỡ nghe xong cậu bị tẩy não, thay xương đổi thịt, rồi đi về cực lạc luôn rồi sao?
Giang Lê không hiểu ra sao đành đem cuốn nhật ký nhét lại vào túi quần, quay người đi tắm rồi ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Lê miệng ngậm bánh quẩy đi đến nhà xe dẫn xe đạp mình ra, vừa ra tới cửa đã thấy Ninh Trăn đứng đó đưa lưng về phía cậu.
Buổi sáng, trời còn hơi lạnh, Ninh Trăn mặc áo khoác đồng phục, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác nữa, dáng người cao gầy đẹp trai, hắn đang ngồi trên chiếc xe đạp leo núi màu lam, một chân chống đất, đang cúi đầu bấm điện thoại.
Trên đỉnh đầu có dính vài cánh hoa màu trắng, theo một cơn gió thổi qua, cánh hoa lay động theo gió rồi bay xuống, quyến luyến không rời rơi xuống trên vai của Ninh Trăn.
Giang Lê hít thở không thông, nhìn cảnh đẹp trước mắt, thật sự có hơi không nhịn được muốn chạy qua kêu Ninh Trăn hôn cậu một cái!
Dáng người cùng với gương mặt tuyệt đẹp của Ninh Trăn lúc nào cũng quyến rũ cậu a.
Không thể trách cậu là một đứa nhan khống, ai kêu cả người của Ninh Trăn 360 độ đều không góc chết, không bao giờ có lúc chật vật a.
"Hừ, đồ xấu xí." Giang Lê dùng sức dậm chân một cái, đi gần đến Ninh Trăn, không nhịn được lầm bầm trong miệng.
Ninh Trăn cất điện thoại vào trong túi, chạy xe đuổi theo, ấn lên đầu Giang Lê một cái, giọng nói buổi sáng có hắn hơi trầm khàn rất gợi cảm: "Mới sáng sớm, mà giận dỗi cái gì rồi?"
"Tôi giận hồi nào?" Giang Lê trừng mắt nói.
Còn không phải là do ghen tị sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh một người hoàn hải như Ninh Trăn sau này sẽ ở bên cạnh một cô gái cậu không hề quen biết, trong lòng cậu liền khó chịu, rất muốn chửi Ninh Trăn hai câu.
Ninh Trăn đành phải gật đầu, nói: "Được, không có giận, lát nữa vào lớp, anh có đồ muốn cho em."
Giang Lê bởi vì đang dỗi nên miệng hơi chu lên lập tức liền trở lại bình thường, khóe môi liền cong lên, đôi mắt cười tươi như vầng trăng non, vui sướng hỏi: "Là cái gì nha? Sao lại muốn tặng quà cho tôi?"
"Tưởng em đang giận nên muốn dỗ em vui, nếu như em không có giận vậy anh không cần tặng nữa?" Ninh Trăn cố ý ghẹo Giang Lê, kéo dài giọng hỏi.
"Đưa đưa đưa. Đã chuẩn bị quà rồi nếu tôi không nhận, anh sẽ buồn. Nên tôi đành nhận cho anh vui vậy." Giang Lê chân chó mà nói.
Ninh Trăn không nhịn được, cười khẽ một tiếng: "Giang Tiểu Lê, chí khí mà em nói đâu?"
"Bị tôi ăn rồi. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân xảy ra nên ăn mất rồi." Giang Lê dứt khoát nói, "Mau nói mau nói, là quà gì dạ?"wattpadtien161099
"Đến lớp em sẽ biết." Ninh Trăn nói.
Hai người chạy xe song song trên đường, sáng sớm, trên đường cũng có rất nhiều người đạp xe giống như hai người, gió lạnh thổi qua những ngọn cây non, tóc mái trên trán cậu mãi mãi không nghe lời mà vểnh lên khi gió thổi qua, mang theo tinh thần tươi sáng của tuổi trẻ.
Đến trường học, Chu Kính Sơn đang ngồi xổm trên bậc thang cúi đầu, trước cổng trường tràn ngập mùi hương của mì sợi cay được chào đón nhất Vũ Hán, càng bay càng xa, bay đến đâu người ta thèm đến đó.
Giang Lê liếc mắt nhìn Chu Kính Sơn đang ở đó, quay đầu ném balo vào trong ngực của Ninh Trăn, nói: "Tôi đi gặp một người, anh giúp tôi đem balo vào lớp đi."
Nói xong, Giang Lê liền la lên một tiếng: "Sơn nhi! Cho ba con một miếng."
Chu Kính Sơn cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Ba ăn hết rồi, con về lớp đi."
Giang Lê vui vẻ mà chạy về phía Chu Kính Sơn, Ninh Trăn vươn tay, nắm cổ áo của Giang Lê bằng một tay, kéo về lớp: "Một hộp mì, một đôi đũa, ăn chung dễ bị lây bệnh."
"Khụ khụ khụ, giết người a, tôi thở không nổi." Giang Lê kéo cổ áo của mình, cố hết sức giãy, "Tôi chỉ ăn một miếng, một miếng thôi."
Ninh Trăn làm bộ không nghe, trực tiếp đem người kéo vào lớp, còn thuận tay khóa, luôn cửa sau lại.
Giang Lê bởi vì sức lực không bằng, đau lòng mình và mì xa nhau kẻ Nam người Bắc, ánh mắt của Giang Lê nhìn Ninh Trăn giống như là đang nhìn Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cách bởi Vương Mẫu Nương Nương, bên trong đôi mắt đó tràn ngập ủy khuất cùng đau lòng.
"Ngày mai đừng ăn sáng, đi sớm hơn một chút, anh mua cho em ăn." Ninh Trăn giơ tay xoa xoa đầu Giang Lê, ấn vào chỗ ngồi.
Giang Lê tỏ vẻ rất ủy khuất, cho dù Ninh Trăn có xoa đầu cũng không hết ủy khuất: "Hôm qua anh còn uống hết Coca của tôi, sao anh không sợ bị lây bệnh?"
Ninh Trăn liếc mắt nhìn Giang Lê, lạnh nhạt hỏi: "Vậy em có bệnh ngầm hả?"
Giang Lê: "......"
"Đương nhiên không có!" Giang Lê nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy thì anh an toàn." Ninh Trăn bình thản ung dung mà nói.
Trong lòng của Giang Lê: Tôi phi!
Ninh Trăn lấy một cái hộp từ trong balo ra nhét vào tay Giang Lê, cứng rắn nói: "Cho em, đừng có nhăn mặt ủy khuất nữa."
Giang Lê sờ sờ sau đó mở băng keo, lấy đồ bên trong ra.
???
Giang Lê vẻ mặt khiếp sợ: "Máy nghe nhạc?!"
Đây là cái gọi là...... Máy nghe nhạc cho riêng bạn?
"Tại sao lại đưa cho tôi máy nghe nhạc?" Giang Lê khẩn trương hỏi.
Giang Lê sợ hãi mà nghĩ, Ninh Trăn sẽ không bị sức mạnh thần bí của Nhật ký ước nguyện khống chế đi?
"Giang Tiểu Lê không phải là muốn cố lên sao?" Ninh Trăn lấy máy nghe nhạc đặt vào tai Giang Lê, cấm tai nghe, sau đó đem nhét vào trong tai của Giang Lê, nói:
"Sau này mỗi ngày anh sẽ cho em nghe một đoạn văn mười phút bằng tiếng Anh. Mỗi ngày em nghe một chút để nâng cao khả năng nghe của mình đi."
Tác giả có lời muốn nói:
- -------*-------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất