Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt
Chương 40
#tien161099
Ninh Trăn vừa lòng gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Giang Lê, nói: "Lát nữa nhớ tập trung xem đó. Vàng lấp lánh chỉ xuất hiện có một lần thôi."
Giang Lê yên lặng giơ tay sờ sờ gương mặt ửng đỏ do thẹn thùng của mình, nhỏ giọng nói: "Dạ."
Ninh Trăn mở ngăn tủ dưới bàn thí nghiệm ra, lấy ra một lọ dung dịch, sau đó đổ 150ml kali iotua vào ống nghiệm, hỏi: "Nó có màu gì?"
"Trong suốt." Giang Lê ngoan ngoãn nói.
"Anh sẽ nhỏ vài giọt dung dịch axit nitric vào đây, nhớ nhìn kỹ xem nó có hiện tượng gì." Ninh Trăn dặn dò.
Giang Lê mở to mắt tập trung nhìn vào ống nghiệm, theo Ninh Trăn nhỏ vài giọt dung dịch axit nitric vào, dung dịch trong ống nghiệm lúc đầu còn trong suốt bây giờ đang thay đổi.
"Biến thành màu vàng!" Giang Lê kích động nói.
"Vậy đây là dung dịch gì."
Nhìn gương mặt Giang Lê rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, Ninh Trăn kiêu ngạo nói.
"Dung dịch màu vàng này gọi là dung dịch iotua chì."
Sau đó, Ninh Trăn lại cho vào đó vài giọt nước cất, lắc nhẹ, để trộn đều dung dịch.
"Dung dịch màu vàng kết tủa lại." Giang Lê chủ động nói.
"Mở tủ lấy giá đỡ, đèn cồn, còn có a-mi-ăng¹ cũng lấy ra."
Ninh Trăn nói xong, Giang Lê đã khom lưng xuống mở tủ lấy ra, sau đó dựa theo lời nói của Ninh Trăn mà sắp xếp.
"Nhớ kỹ, không thể trực tiếp đun nóng lên, mà phải lấy một tấm amiăng bao lại."
Giang Lê gật đầu, Ninh Trăn liền nói thêm: "Khi chúng ta đun lên, phần kết tủa sẽ bị tan đi một phần."
Sau khi đun nóng, Ninh Trăn lấy ra một cái cốc thủy tinh, đặt một tờ giấy và cái phễu bằng thủy tinh trên miệng cốc, khi đổ dung dịch vào cặn sẽ bị cản lại.
Giang Lê chớp mắt hết sức tập trung quan sát dung dịch trong ống nghiệm, lúc này, mấy bạn học sau khi làm thí nghiệm xong cũng đang vây xung quanh bàn thí nghiệm của Ninh Trăn.
Mọi người đều kinh ngạc phát hiện, sau khi lọc xong, dung dịch được đun nóng dần dần nguội lại, trong dung dịch thế mà xuất hiện những tinh thể màu vàng.
Sau khi đã lọc xong, Ninh Trăn lấy tờ giấy ra, dùng tay cầm cốc thủy tinh lắc lắc trước mặt Giang Lê.
Trong cốc thủy tinh là tinh thể chì tạo thành, nhìn giống như là những khối vàng lấp la lấp lánh.
Màu vàng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi của Giang Lê, lãng mạn giống như trong truyện cổ tích vậy.
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, Giang Lê vươn tay cầm lấy cốc thủy tinh trong tay của Ninh Trăn, tự mình lắc lắc, nhịn không được liền la lên: "Oa, đẹp quá."
Mấy bạn nam trong lớp không ngừng la lên Ninh Trăn trâu bò, mấy cô gái thì nhịn không được muốn Giang Lê cho cầm một chút.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng từ nhỏ Giang Lê đã được mẹ dặn là con trai thì phải nhường nhịn con gái. Cho nên có hơi không tình nguyện mà đưa qua.
Con gái đều không có sức chống cự với mấy đồ xinh đẹp, rất nhanh đã truyền tay nhau xem.
"Lãng mạn quá." Một cô gái nhỏ giọng nói, "Ninh thần tự mình làm ra vàng, tôi thật sự rất muốn đem về nhà giấu đi."
"Tôi cũng muốn, là do chính tay Ninh thần làm đó, tôi cũng muốn đem về giấu."
"Ai nói Ninh thần không biết lãng mạn, chỉ là sự lãng mạn của Ninh thần không giành cho con gái thôi. Chậc! Tôi hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy." Một cô gái tóc ngắn không nhịn được nói.
"Có ý gì?"
"Nói rõ như thế mà mọi người còn không hiểu sao?" Vừa nói chuyện cô gái vừa chỉ vào cốc thủy tinh, "Thí nghiệm này có đẹp không? Có lãng mạn hay không?"
Mấy cô gái đứng gần đó đều điên cuồng gật đầu: "Rất đẹp, rất lãng mạn."
"Nếu có ai mà chịu làm như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ nhịn không được mà động lòng." Một cô gái ghen tị nói, "Làm như thế, ai mà chống cự được?"
Cô gái tóc ngắn lại lần nữa lên tiếng: "Đẹp như thế, lãng mạn như thế là Ninh thần làm cho ai? Trên bàn thí nghiệm này ngoại trừ Giang Lê thì còn có ai nữa, nếu không phải làm cho Giang Lê thì chính là tự làm cho mình."
Lúc này, cuối cùng cũng có người hiểu được ý của cô gái tóc ngắn: "Lãng mạn như thế, vậy mà Ninh thần không làm vì tình yêu sao......"
"Quả nhiên, Ninh thần không hề biết tình yêu là gì."
Giang Lê đứng bên cạnh, nghe mọi người nói, liền hừ một tiếng, nghĩ thầm, anh ấy là làm cho mình, mình thấy đẹp, thì đó chính là lãng mạn!
Đây là do cậu chịu nhục mà gọi một tiếng 'anh Trăn' để đổi về đó, cái này là của cậu.
Nghĩ như thế, Giang Lê liền lấy cái cốc thủy tinh lại.
"Này, Giang Lê, chúng tôi còn chưa xem xong mà."
"Không cho xem, muốn xem thì tự đi tìm bạn trai làm cho xem đi." Giang Lê thẳng thắng nói.
Hừ, anh là do bạn trai tương lai làm cho cậu!
Hứ con trai với con gái khi cãi nhau, thì con trai không thể nhường được.
Giang Lê cầm cốc thủy tinh quay qua tìm Ninh Trăn, nhưng Ninh Trăn đi đâu mất rồi?
Cậu lập tức luống cuống, cái cốc này có đột nhiên nổ mạnh rồi tỏa khí độc hay không?
Đột nhiên, có một bàn tay từ phía sau vươn ra, xuyên qua đám người nắm lấy cổ tay của Giang Lê.
Giang Lê vội vàng xoay người nhìn Ninh Trăn trong đám người, ôm cái cốc đi về phía đó: "Anh mới đi đâu vậy?"
"Đi tìm đồ để cho em chứa nè." Ninh Trăn tự nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của Giang Lê lôi đi
Mọi người vẫn còn nói chuyện bên bàn thí nghiệm của hai người, không còn cái cốc thì vẫn còn ảnh chụp mà.
Giang Lê nhìn Ninh Trăn lấy ra một thứ giống y như bóng đèn, hỏi: "Đây là cái gì? Sau giống bóng đèn vậy."
"Đây là cái bình²." Ninh Trăn vừa nói, vừa đem đồ trong cốc đổ vào trong bình, sau đó đậy nắp lại.
"Tinh thể của chì rất ổn định, hơi hòa tan trong nước, có thể giữ trong thời gian rất lâu, cầm đi chơi đi."
"Thật vậy hả?!" Giang Lê vui vẻ hỏi, "Không phải là có quy định, đồ trong phòng thí nghiệm không được đem ra hả?"
"Anh có xin thầy hóa rồi." Ninh Trăn nhẹ nhàng nói, "Mau dọn đồ, để về lớp học tiết tiếp theo."
Giang Lê gật đầu, nhân lúc mọi người không vây quanh bàn thí nghiệm của cậu nữa, vội vàng dọn sách, rồi cầm báo cáo thực hành rời đi.
Nhưng mà, chờ cậu thu dọn xong, Ninh Trăn vẫn còn ở đó mà rửa ống nghiệm.
"Không đi hả?" Giang Lê buồn bực hỏi.
"Em đem sách của anh về trước đi." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
Giang Lê từ đó đến giờ chưa từng nghi ngờ lời nói của Ninh Trăn, lập tức gật đầu, cầm sách rời đi.
Sau khi về phòng học, Giang Lê cẩn thận đặt lọ thủy tinh lên bàn, phía dưới của bình có hình tròn, nên không thể đứng thẳng trên bàn được.
Giang Lê quyết định về nhà tìm một cái bình khác, để Ninh Trăn giúp cậu đổi.
Nhưng mà cho đến tiết thứ hai, Ninh Trăn vẫn chưa có quay lại.
Tiết thứ hai là tiết tiếng Anh, Giang Lê không giám làm càn, bị cô Lý chửi qua một trận, bây giờ ở trước mặt cô Lý cậu im lặng giống như búp bê Tây Dương.
Sau khi tan học, Giang Lê cầm điện thoại tính nhắn tin cho Ninh Trăn, sau đó nghe được bên ngoài có hơi ồn.
Chu Kính Sơn thích xem náo nhiệt, vội vàng chạy nhanh ra ngoài xem trò vui, nhưng mà rất nhanh đã trở lại.
"Mấy cậu có tin không, Ninh Trăn thế mà bị phạt đứng!"
Trong lớp lập tức ồn ào: "Đậu mùa! Tôi không tin, tôi phải đi nhìn thử."
"Tin hay không, cậu đi ra ngoài nhìn sẽ biết?" Chu Kính Sơn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Giang Lê.
"Anh Giang, không phải cậu vẫn luôn đối đầu với Ninh thần sao, lúc này là thời điểm tốt nhất để đi cười nhạo đó?"
Giang Lê ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, liền đẩy Chu Kính Sơn qua một bên rồi chạy nhanh ra ngoài.
"Không đúng sao? Vừa nghe thấy đối thủ gặp nạn, liền lập tức chạy ra để chế nhạo?" Chu Kính Sơn khiếp sợ đến nhìn Giang Lê biến mất tại cầu thang mà lẩm bẩm.
"Sợ chạy chậm là không còn cơ hội để cười nhạo hả?."
"Này, anh Giang, cậu từ từ thôi."
Lúc Giang Lê chạy đến, ngoài cửa văn phòng đã đứng rất nhiều người.
Ninh Trăn thẳng người đứng ngay cửa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh giống như thần giữ cửa.
Có mấy cô gái kết thành nhóm đứng xung quay vẫy tay với Ninh Trăn, có người gan dạ thì trực tiếp kéo tay Ninh Trăn, chẳng qua Ninh Trăn đứng yên giống như tượng gỗ, không quan tâm đến ai.
Giang Lê đứng ngay cầu thang, đứng từ xa nhìn về phía Ninh Trăn lạnh lùng đứng đó, không để ý đến ai.
Lúc trước khi đi qua văn phòng mấy người đó hận không thể né đi đường khác, sợ bị thầy cô nhìn thấy. Hiện tại thì đứng ở đó đến không muốn đi.
Giang Lê đang định đẩy mấy người đó ra, để đến trước mặt Ninh Trăn. Nhưng ngay lập tức liền nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện trước mặt Ninh Trăn.
Là Lê Bạch, lớp trưởng lớp bên cạnh.
Lê bạch tóc xõa dài, trên người mặc áo sơ mi trắng, chân váy phía dưới rõ ràng đã được chỉnh sửa qua, trong ngực còn ôm thêm một chồng sách.
Chàng trai đứng phía trước Giang Lê, nói với bạn của mình: "Lê Bạch hôm nay trang điểm xinh như là tiên nữ vậy."
Chỗ nào giống tiên nữ chứ, cậu mới giống tiên nam nè!
Giang Lê tức giận nhìn về phía Lê Bạch, quả nhiên thấy cô ta đi về phía Ninh Trăn.
Mấy cô gái kia chỉ ngang qua Ninh Trăn, lâu lâu còn vẫy tay gọi tên hắn, nhưng Lê Bạch thì không giống như thế.
Cô đứng ngay cửa văn phòng, mỉm cười ôn nhu với Ninh Trăn, sau đó nói: "Ninh Trăn sao cậu lại đứng ở đây? Cũng vừa lúc, cậu có thể giúp tôi nộp bài tập được không, tôi phải cột tóc lại nữa, tôi sợ nộp trễ tôi sợ thầy mắng."
Thủ đoạn còn rất cao tay!
Chỉ giúp nộp bài tập, không phải là yêu cầu khó khăn gì, Ninh Trăn nhất định sẽ đồng ý.
Lúc này lại có nhiều người như vậy, mấy cô gái đi ngang qua Ninh Trăn vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm đến, tuy nhiên lúc này lại đi nộp bài tập giúp Lê Bạch để cho cô ta cột tóc lại. Một màn này mà diễn ra nhất định sẽ có người hiểu lầm Ninh Trăn với Lê Bạch có giang tình!
Cái này sao mà được?
Giang Lê cắn răng, dậm chân, đẩy người đang đứng phía trước ra, chạy đến trước mặt Ninh Trăn, ở trước mặt mọi người, cướp lấy chòng bài tập của Lê Bạch, nở một nụ cười lấy lòng: "Bạch bạch, để tôi giúp cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
- ---*----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
P/s: edit ngu hóa, nên nếu có sai ở đâu mong mọi người cmt để mình sửa lại, xin cảm ơn! Sẵn đó ai biết video thí nghiệm đó không cho tui xin với ~
¹Amiăng: Amiăng (bắt nguồn từ từ tiếng Pháp amiante /amjɑ̃t/), còn được viết là a-mi-ăng hoặc Asbestos theo tiếng Anh, là một tập hợp gồm sáu khoáng vật silicat xuất hiện trong tự nhiên,[1] đều có chung một đặc tính amiăng của chúng: nghĩa là các tinh thể sợi mỏng và dài (tỷ lệ co khoảng 1:20), với mỗi sợi có thể nhìn thấy bao gồm hàng triệu sợi nhỏ có thể được giải phóng bằng mài mòn và các quá trình khác.[2] Các khoáng vật là chrysotil, amosit, crocidolit, tremolit, anthophyllit và actinolit.
Ninh Trăn vừa lòng gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Giang Lê, nói: "Lát nữa nhớ tập trung xem đó. Vàng lấp lánh chỉ xuất hiện có một lần thôi."
Giang Lê yên lặng giơ tay sờ sờ gương mặt ửng đỏ do thẹn thùng của mình, nhỏ giọng nói: "Dạ."
Ninh Trăn mở ngăn tủ dưới bàn thí nghiệm ra, lấy ra một lọ dung dịch, sau đó đổ 150ml kali iotua vào ống nghiệm, hỏi: "Nó có màu gì?"
"Trong suốt." Giang Lê ngoan ngoãn nói.
"Anh sẽ nhỏ vài giọt dung dịch axit nitric vào đây, nhớ nhìn kỹ xem nó có hiện tượng gì." Ninh Trăn dặn dò.
Giang Lê mở to mắt tập trung nhìn vào ống nghiệm, theo Ninh Trăn nhỏ vài giọt dung dịch axit nitric vào, dung dịch trong ống nghiệm lúc đầu còn trong suốt bây giờ đang thay đổi.
"Biến thành màu vàng!" Giang Lê kích động nói.
"Vậy đây là dung dịch gì."
Nhìn gương mặt Giang Lê rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, Ninh Trăn kiêu ngạo nói.
"Dung dịch màu vàng này gọi là dung dịch iotua chì."
Sau đó, Ninh Trăn lại cho vào đó vài giọt nước cất, lắc nhẹ, để trộn đều dung dịch.
"Dung dịch màu vàng kết tủa lại." Giang Lê chủ động nói.
"Mở tủ lấy giá đỡ, đèn cồn, còn có a-mi-ăng¹ cũng lấy ra."
Ninh Trăn nói xong, Giang Lê đã khom lưng xuống mở tủ lấy ra, sau đó dựa theo lời nói của Ninh Trăn mà sắp xếp.
"Nhớ kỹ, không thể trực tiếp đun nóng lên, mà phải lấy một tấm amiăng bao lại."
Giang Lê gật đầu, Ninh Trăn liền nói thêm: "Khi chúng ta đun lên, phần kết tủa sẽ bị tan đi một phần."
Sau khi đun nóng, Ninh Trăn lấy ra một cái cốc thủy tinh, đặt một tờ giấy và cái phễu bằng thủy tinh trên miệng cốc, khi đổ dung dịch vào cặn sẽ bị cản lại.
Giang Lê chớp mắt hết sức tập trung quan sát dung dịch trong ống nghiệm, lúc này, mấy bạn học sau khi làm thí nghiệm xong cũng đang vây xung quanh bàn thí nghiệm của Ninh Trăn.
Mọi người đều kinh ngạc phát hiện, sau khi lọc xong, dung dịch được đun nóng dần dần nguội lại, trong dung dịch thế mà xuất hiện những tinh thể màu vàng.
Sau khi đã lọc xong, Ninh Trăn lấy tờ giấy ra, dùng tay cầm cốc thủy tinh lắc lắc trước mặt Giang Lê.
Trong cốc thủy tinh là tinh thể chì tạo thành, nhìn giống như là những khối vàng lấp la lấp lánh.
Màu vàng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi của Giang Lê, lãng mạn giống như trong truyện cổ tích vậy.
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, Giang Lê vươn tay cầm lấy cốc thủy tinh trong tay của Ninh Trăn, tự mình lắc lắc, nhịn không được liền la lên: "Oa, đẹp quá."
Mấy bạn nam trong lớp không ngừng la lên Ninh Trăn trâu bò, mấy cô gái thì nhịn không được muốn Giang Lê cho cầm một chút.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng từ nhỏ Giang Lê đã được mẹ dặn là con trai thì phải nhường nhịn con gái. Cho nên có hơi không tình nguyện mà đưa qua.
Con gái đều không có sức chống cự với mấy đồ xinh đẹp, rất nhanh đã truyền tay nhau xem.
"Lãng mạn quá." Một cô gái nhỏ giọng nói, "Ninh thần tự mình làm ra vàng, tôi thật sự rất muốn đem về nhà giấu đi."
"Tôi cũng muốn, là do chính tay Ninh thần làm đó, tôi cũng muốn đem về giấu."
"Ai nói Ninh thần không biết lãng mạn, chỉ là sự lãng mạn của Ninh thần không giành cho con gái thôi. Chậc! Tôi hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy." Một cô gái tóc ngắn không nhịn được nói.
"Có ý gì?"
"Nói rõ như thế mà mọi người còn không hiểu sao?" Vừa nói chuyện cô gái vừa chỉ vào cốc thủy tinh, "Thí nghiệm này có đẹp không? Có lãng mạn hay không?"
Mấy cô gái đứng gần đó đều điên cuồng gật đầu: "Rất đẹp, rất lãng mạn."
"Nếu có ai mà chịu làm như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ nhịn không được mà động lòng." Một cô gái ghen tị nói, "Làm như thế, ai mà chống cự được?"
Cô gái tóc ngắn lại lần nữa lên tiếng: "Đẹp như thế, lãng mạn như thế là Ninh thần làm cho ai? Trên bàn thí nghiệm này ngoại trừ Giang Lê thì còn có ai nữa, nếu không phải làm cho Giang Lê thì chính là tự làm cho mình."
Lúc này, cuối cùng cũng có người hiểu được ý của cô gái tóc ngắn: "Lãng mạn như thế, vậy mà Ninh thần không làm vì tình yêu sao......"
"Quả nhiên, Ninh thần không hề biết tình yêu là gì."
Giang Lê đứng bên cạnh, nghe mọi người nói, liền hừ một tiếng, nghĩ thầm, anh ấy là làm cho mình, mình thấy đẹp, thì đó chính là lãng mạn!
Đây là do cậu chịu nhục mà gọi một tiếng 'anh Trăn' để đổi về đó, cái này là của cậu.
Nghĩ như thế, Giang Lê liền lấy cái cốc thủy tinh lại.
"Này, Giang Lê, chúng tôi còn chưa xem xong mà."
"Không cho xem, muốn xem thì tự đi tìm bạn trai làm cho xem đi." Giang Lê thẳng thắng nói.
Hừ, anh là do bạn trai tương lai làm cho cậu!
Hứ con trai với con gái khi cãi nhau, thì con trai không thể nhường được.
Giang Lê cầm cốc thủy tinh quay qua tìm Ninh Trăn, nhưng Ninh Trăn đi đâu mất rồi?
Cậu lập tức luống cuống, cái cốc này có đột nhiên nổ mạnh rồi tỏa khí độc hay không?
Đột nhiên, có một bàn tay từ phía sau vươn ra, xuyên qua đám người nắm lấy cổ tay của Giang Lê.
Giang Lê vội vàng xoay người nhìn Ninh Trăn trong đám người, ôm cái cốc đi về phía đó: "Anh mới đi đâu vậy?"
"Đi tìm đồ để cho em chứa nè." Ninh Trăn tự nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay của Giang Lê lôi đi
Mọi người vẫn còn nói chuyện bên bàn thí nghiệm của hai người, không còn cái cốc thì vẫn còn ảnh chụp mà.
Giang Lê nhìn Ninh Trăn lấy ra một thứ giống y như bóng đèn, hỏi: "Đây là cái gì? Sau giống bóng đèn vậy."
"Đây là cái bình²." Ninh Trăn vừa nói, vừa đem đồ trong cốc đổ vào trong bình, sau đó đậy nắp lại.
"Tinh thể của chì rất ổn định, hơi hòa tan trong nước, có thể giữ trong thời gian rất lâu, cầm đi chơi đi."
"Thật vậy hả?!" Giang Lê vui vẻ hỏi, "Không phải là có quy định, đồ trong phòng thí nghiệm không được đem ra hả?"
"Anh có xin thầy hóa rồi." Ninh Trăn nhẹ nhàng nói, "Mau dọn đồ, để về lớp học tiết tiếp theo."
Giang Lê gật đầu, nhân lúc mọi người không vây quanh bàn thí nghiệm của cậu nữa, vội vàng dọn sách, rồi cầm báo cáo thực hành rời đi.
Nhưng mà, chờ cậu thu dọn xong, Ninh Trăn vẫn còn ở đó mà rửa ống nghiệm.
"Không đi hả?" Giang Lê buồn bực hỏi.
"Em đem sách của anh về trước đi." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
Giang Lê từ đó đến giờ chưa từng nghi ngờ lời nói của Ninh Trăn, lập tức gật đầu, cầm sách rời đi.
Sau khi về phòng học, Giang Lê cẩn thận đặt lọ thủy tinh lên bàn, phía dưới của bình có hình tròn, nên không thể đứng thẳng trên bàn được.
Giang Lê quyết định về nhà tìm một cái bình khác, để Ninh Trăn giúp cậu đổi.
Nhưng mà cho đến tiết thứ hai, Ninh Trăn vẫn chưa có quay lại.
Tiết thứ hai là tiết tiếng Anh, Giang Lê không giám làm càn, bị cô Lý chửi qua một trận, bây giờ ở trước mặt cô Lý cậu im lặng giống như búp bê Tây Dương.
Sau khi tan học, Giang Lê cầm điện thoại tính nhắn tin cho Ninh Trăn, sau đó nghe được bên ngoài có hơi ồn.
Chu Kính Sơn thích xem náo nhiệt, vội vàng chạy nhanh ra ngoài xem trò vui, nhưng mà rất nhanh đã trở lại.
"Mấy cậu có tin không, Ninh Trăn thế mà bị phạt đứng!"
Trong lớp lập tức ồn ào: "Đậu mùa! Tôi không tin, tôi phải đi nhìn thử."
"Tin hay không, cậu đi ra ngoài nhìn sẽ biết?" Chu Kính Sơn vừa nói vừa đi đến bên cạnh Giang Lê.
"Anh Giang, không phải cậu vẫn luôn đối đầu với Ninh thần sao, lúc này là thời điểm tốt nhất để đi cười nhạo đó?"
Giang Lê ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, liền đẩy Chu Kính Sơn qua một bên rồi chạy nhanh ra ngoài.
"Không đúng sao? Vừa nghe thấy đối thủ gặp nạn, liền lập tức chạy ra để chế nhạo?" Chu Kính Sơn khiếp sợ đến nhìn Giang Lê biến mất tại cầu thang mà lẩm bẩm.
"Sợ chạy chậm là không còn cơ hội để cười nhạo hả?."
"Này, anh Giang, cậu từ từ thôi."
Lúc Giang Lê chạy đến, ngoài cửa văn phòng đã đứng rất nhiều người.
Ninh Trăn thẳng người đứng ngay cửa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh giống như thần giữ cửa.
Có mấy cô gái kết thành nhóm đứng xung quay vẫy tay với Ninh Trăn, có người gan dạ thì trực tiếp kéo tay Ninh Trăn, chẳng qua Ninh Trăn đứng yên giống như tượng gỗ, không quan tâm đến ai.
Giang Lê đứng ngay cầu thang, đứng từ xa nhìn về phía Ninh Trăn lạnh lùng đứng đó, không để ý đến ai.
Lúc trước khi đi qua văn phòng mấy người đó hận không thể né đi đường khác, sợ bị thầy cô nhìn thấy. Hiện tại thì đứng ở đó đến không muốn đi.
Giang Lê đang định đẩy mấy người đó ra, để đến trước mặt Ninh Trăn. Nhưng ngay lập tức liền nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện trước mặt Ninh Trăn.
Là Lê Bạch, lớp trưởng lớp bên cạnh.
Lê bạch tóc xõa dài, trên người mặc áo sơ mi trắng, chân váy phía dưới rõ ràng đã được chỉnh sửa qua, trong ngực còn ôm thêm một chồng sách.
Chàng trai đứng phía trước Giang Lê, nói với bạn của mình: "Lê Bạch hôm nay trang điểm xinh như là tiên nữ vậy."
Chỗ nào giống tiên nữ chứ, cậu mới giống tiên nam nè!
Giang Lê tức giận nhìn về phía Lê Bạch, quả nhiên thấy cô ta đi về phía Ninh Trăn.
Mấy cô gái kia chỉ ngang qua Ninh Trăn, lâu lâu còn vẫy tay gọi tên hắn, nhưng Lê Bạch thì không giống như thế.
Cô đứng ngay cửa văn phòng, mỉm cười ôn nhu với Ninh Trăn, sau đó nói: "Ninh Trăn sao cậu lại đứng ở đây? Cũng vừa lúc, cậu có thể giúp tôi nộp bài tập được không, tôi phải cột tóc lại nữa, tôi sợ nộp trễ tôi sợ thầy mắng."
Thủ đoạn còn rất cao tay!
Chỉ giúp nộp bài tập, không phải là yêu cầu khó khăn gì, Ninh Trăn nhất định sẽ đồng ý.
Lúc này lại có nhiều người như vậy, mấy cô gái đi ngang qua Ninh Trăn vẫn lạnh lùng không thèm quan tâm đến, tuy nhiên lúc này lại đi nộp bài tập giúp Lê Bạch để cho cô ta cột tóc lại. Một màn này mà diễn ra nhất định sẽ có người hiểu lầm Ninh Trăn với Lê Bạch có giang tình!
Cái này sao mà được?
Giang Lê cắn răng, dậm chân, đẩy người đang đứng phía trước ra, chạy đến trước mặt Ninh Trăn, ở trước mặt mọi người, cướp lấy chòng bài tập của Lê Bạch, nở một nụ cười lấy lòng: "Bạch bạch, để tôi giúp cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
- ---*----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
P/s: edit ngu hóa, nên nếu có sai ở đâu mong mọi người cmt để mình sửa lại, xin cảm ơn! Sẵn đó ai biết video thí nghiệm đó không cho tui xin với ~
¹Amiăng: Amiăng (bắt nguồn từ từ tiếng Pháp amiante /amjɑ̃t/), còn được viết là a-mi-ăng hoặc Asbestos theo tiếng Anh, là một tập hợp gồm sáu khoáng vật silicat xuất hiện trong tự nhiên,[1] đều có chung một đặc tính amiăng của chúng: nghĩa là các tinh thể sợi mỏng và dài (tỷ lệ co khoảng 1:20), với mỗi sợi có thể nhìn thấy bao gồm hàng triệu sợi nhỏ có thể được giải phóng bằng mài mòn và các quá trình khác.[2] Các khoáng vật là chrysotil, amosit, crocidolit, tremolit, anthophyllit và actinolit.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất