Chương 15: Vì xa là nhớ (2)
Ngày thứ hai cậu đi, Lợn chuẩn bị đun thuốc cho bu Thắm thì phát hiện ra bên trong thuốc có mùi gì đó khác thường, Lợn đưa thuốc lên mũi ngửi thử thì điếng hết cả người, không thể nhầm được, mùi cần sa xông lên mũi như vậy, cho dù là thành phần lá cần sa chiếm rất ít nhưng mùi rất mạnh, Lợn ngửi một cái là nhìn ra.
Lúc còn nhỏ, Lợn hay cùng anh cả đi rừng săn thú, hái thảo dược về bán, có một lần Lợn thấy lá cần sa, cứ nghĩ là một loại thuốc mới, Lợn đưa tay định hái thì bị anh cả ngăn lại, anh bảo đó là lá cần sa, loại lá này bị cấm buôn bán từ rất lâu rồi bởi vì đây là loại lá có các hợp chất làm thay đổi tâm trí con người, nếu dùng lâu dần sẽ ảnh hưởng đến cả não bộ và cơ thể, chưa kể là chất gây nghiện bên trong sẽ gây ra ảo giác cho người sử dụng, được xếp vào loại lá gây hại cho sức khỏe.
Anh cả còn kĩ càng dạy cho Lợn cách nhận biết sự khác nhau giữa cây gai dầu và cây cần sa nữa, lá của hai loại cây này nếu nhìn xa sẽ thấy giống nhau, mà nếu để ý kĩ thì sẽ thấy khác nhau rõ rệt, lá của cây cần sa sẽ to hơn còn lá của cây gai dầu mảnh hơn một tí, mùi là dễ phân biệt nhất, mùi của lá cần sa sẽ hôi và mạnh hơn, hai loại cây khác nhau mang đến những tác dụng khác nhau, không thể nào nhầm lẫn được.
Anh cả dạy Lợn rất nhiều thứ, Lợn chăm chú nghe giảng và ghi nhớ rất rõ, nên bây giờ Lợn đã biết phân biệt các loại thảo dược cũng như công dụng của chúng.
Mấy thang thuốc này là do con Mận đem đến, mà con Mận lại là tay mắt của phú bà, lần này cũng do Lợn sơ suất thôi, Lợn chợt nhớ lời cậu từng dặn, ở cái dinh thự này thì ngoài cậu ra Lợn không nên tin tưởng bất cứ ai, ít nhất cũng giữ lại ba phần nghi ngờ, lúc đó Lợn không hiểu lắm, còn bây giờ thì mới thấm thía từng lời dặn của cậu.
Cậu Hai liệu có biết Lợn nhớ cậu đến nhường nào?. Nếu bây giờ có cậu ở bên cạnh thì Lợn có thể thoải mái nép vào lồng ngực cậu để khóc rồi. Cậu đi được hai ngày, khoảng trống trong Lợn cũng dần lớn.
✽✽✽
Hôm nay phú ông kêu Lợn bơi đò ra xã để thăm nhà ông xã trưởng, xã trưởng họ Chu tên Bách lót chữ Xuân , nghe nói có hai cô con gái sắc nước hương trời, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, cô con gái cả tên Chu Tú, cô con gái thứ là Chu Anh, mà cũng nghe nói cô Chu Anh chỉ là con nuôi trên danh nghĩa thôi, vì lúc trẻ vợ xã trưởng mang thai đôi nhưng lúc lâm bồn bị bà mụ bắt đi một đứa, bà mụ cũng biệt tích mấy năm, xã trưởng một bên xin cô Chu Anh về làm con nuôi, một bên thì cật lực dò la tung tích của con gái thứ, thầy bu ruột cô Chu Anh là dân đen lại sinh nhiều con, nhà không đủ điều kiện để nuôi hết tất cả, nên khi xã trưởng đưa cho họ một số tiền hậu hĩnh với điều kiện là sau khi ông nhận nuôi cô Chu Anh thì họ phải cầm số tiền đó đi đến nơi khác sinh sống, họ đã không ngần ngại nhận lấy số tiền đó.
Ngày đó, bu ruột cô Chu Anh cam tâm bỏ mặc đứa con mới ba tuổi của mình ở lại cho vị xã trưởng giàu sang, để cao chạy xa bay đi tìm cuộc sống ấm êm khác. Cô Chu Anh mắt mũi tèm lem xin họ mang mình đi theo, nhưng lòng người một khi nhẫn tâm trước quyết định của mình thì làm gì có sự quay đầu?.
Từ đó cô Chu Anh làm thế thân cho Chu Sa, Chu Sa là cái tên ban đầu mà vợ chồng xã trưởng muốn đặt tên cho đứa con gái bị bắt cóc của họ, tuy nhận nuôi cô Chu Anh nhưng họ vẫn không muốn Chu Anh thay thế vị trí của con mình, nên họ mới đặt lại tên cho cô là Chu Anh, cô Chu Anh sống trên nhung lụa nhưng nào có hạnh phúc, con nuôi suy cho cùng cũng chỉ là con nuôi, khác máu tanh lòng.
Nếu cô Chu Sa còn sống thì chắc cũng trạc tuổi của Lợn, mà Lợn cùng cô Chu Tú với Cô Chu Anh là bạn đồng niên, cả ba người hết năm nay nữa sẽ bước sang tuổi mười hai.
Vừa nghe đã hiểu ý, phú ông lại muốn hỏi vợ cho cậu Hai, không hiểu sao, Lợn cảm thấy không vui trong lòng, cô Chu Tú với cô Chu Anh đẹp người đẹp cả nết, cậu Hai mà gặp được họ chắc cậu cũng sẽ thấy thích? Cậu thích thì ông bà cũng sẽ thích.
Lỡ mà cậu thích cả hai cô thì liệu phú ông có hỏi cưới hết cả hai cô cho cậu không nhỉ? Mà lỡ cậu đồng ý thật thì Lợn có tận hai người mợ Hai à? Mợ Hai lớn và mợ Hai nhỏ?.
Mỗi tuần cậu sẽ chia đều ngày ra cho mợ lớn và mợ nhỏ, hai tư sáu là của mợ lớn, ba năm bảy của mợ hai, vậy còn ngày cuối tuần còn lại là của Lợn? Lợn chỉ còn đúng một ngày cuối tuần để hầu hạ cậu thôi. Sao vừa nghĩ đến viễn cảnh đó, Lợn cảm thấy không vui chút nào.
Lúc còn nhỏ, Lợn hay cùng anh cả đi rừng săn thú, hái thảo dược về bán, có một lần Lợn thấy lá cần sa, cứ nghĩ là một loại thuốc mới, Lợn đưa tay định hái thì bị anh cả ngăn lại, anh bảo đó là lá cần sa, loại lá này bị cấm buôn bán từ rất lâu rồi bởi vì đây là loại lá có các hợp chất làm thay đổi tâm trí con người, nếu dùng lâu dần sẽ ảnh hưởng đến cả não bộ và cơ thể, chưa kể là chất gây nghiện bên trong sẽ gây ra ảo giác cho người sử dụng, được xếp vào loại lá gây hại cho sức khỏe.
Anh cả còn kĩ càng dạy cho Lợn cách nhận biết sự khác nhau giữa cây gai dầu và cây cần sa nữa, lá của hai loại cây này nếu nhìn xa sẽ thấy giống nhau, mà nếu để ý kĩ thì sẽ thấy khác nhau rõ rệt, lá của cây cần sa sẽ to hơn còn lá của cây gai dầu mảnh hơn một tí, mùi là dễ phân biệt nhất, mùi của lá cần sa sẽ hôi và mạnh hơn, hai loại cây khác nhau mang đến những tác dụng khác nhau, không thể nào nhầm lẫn được.
Anh cả dạy Lợn rất nhiều thứ, Lợn chăm chú nghe giảng và ghi nhớ rất rõ, nên bây giờ Lợn đã biết phân biệt các loại thảo dược cũng như công dụng của chúng.
Mấy thang thuốc này là do con Mận đem đến, mà con Mận lại là tay mắt của phú bà, lần này cũng do Lợn sơ suất thôi, Lợn chợt nhớ lời cậu từng dặn, ở cái dinh thự này thì ngoài cậu ra Lợn không nên tin tưởng bất cứ ai, ít nhất cũng giữ lại ba phần nghi ngờ, lúc đó Lợn không hiểu lắm, còn bây giờ thì mới thấm thía từng lời dặn của cậu.
Cậu Hai liệu có biết Lợn nhớ cậu đến nhường nào?. Nếu bây giờ có cậu ở bên cạnh thì Lợn có thể thoải mái nép vào lồng ngực cậu để khóc rồi. Cậu đi được hai ngày, khoảng trống trong Lợn cũng dần lớn.
✽✽✽
Hôm nay phú ông kêu Lợn bơi đò ra xã để thăm nhà ông xã trưởng, xã trưởng họ Chu tên Bách lót chữ Xuân , nghe nói có hai cô con gái sắc nước hương trời, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, cô con gái cả tên Chu Tú, cô con gái thứ là Chu Anh, mà cũng nghe nói cô Chu Anh chỉ là con nuôi trên danh nghĩa thôi, vì lúc trẻ vợ xã trưởng mang thai đôi nhưng lúc lâm bồn bị bà mụ bắt đi một đứa, bà mụ cũng biệt tích mấy năm, xã trưởng một bên xin cô Chu Anh về làm con nuôi, một bên thì cật lực dò la tung tích của con gái thứ, thầy bu ruột cô Chu Anh là dân đen lại sinh nhiều con, nhà không đủ điều kiện để nuôi hết tất cả, nên khi xã trưởng đưa cho họ một số tiền hậu hĩnh với điều kiện là sau khi ông nhận nuôi cô Chu Anh thì họ phải cầm số tiền đó đi đến nơi khác sinh sống, họ đã không ngần ngại nhận lấy số tiền đó.
Ngày đó, bu ruột cô Chu Anh cam tâm bỏ mặc đứa con mới ba tuổi của mình ở lại cho vị xã trưởng giàu sang, để cao chạy xa bay đi tìm cuộc sống ấm êm khác. Cô Chu Anh mắt mũi tèm lem xin họ mang mình đi theo, nhưng lòng người một khi nhẫn tâm trước quyết định của mình thì làm gì có sự quay đầu?.
Từ đó cô Chu Anh làm thế thân cho Chu Sa, Chu Sa là cái tên ban đầu mà vợ chồng xã trưởng muốn đặt tên cho đứa con gái bị bắt cóc của họ, tuy nhận nuôi cô Chu Anh nhưng họ vẫn không muốn Chu Anh thay thế vị trí của con mình, nên họ mới đặt lại tên cho cô là Chu Anh, cô Chu Anh sống trên nhung lụa nhưng nào có hạnh phúc, con nuôi suy cho cùng cũng chỉ là con nuôi, khác máu tanh lòng.
Nếu cô Chu Sa còn sống thì chắc cũng trạc tuổi của Lợn, mà Lợn cùng cô Chu Tú với Cô Chu Anh là bạn đồng niên, cả ba người hết năm nay nữa sẽ bước sang tuổi mười hai.
Vừa nghe đã hiểu ý, phú ông lại muốn hỏi vợ cho cậu Hai, không hiểu sao, Lợn cảm thấy không vui trong lòng, cô Chu Tú với cô Chu Anh đẹp người đẹp cả nết, cậu Hai mà gặp được họ chắc cậu cũng sẽ thấy thích? Cậu thích thì ông bà cũng sẽ thích.
Lỡ mà cậu thích cả hai cô thì liệu phú ông có hỏi cưới hết cả hai cô cho cậu không nhỉ? Mà lỡ cậu đồng ý thật thì Lợn có tận hai người mợ Hai à? Mợ Hai lớn và mợ Hai nhỏ?.
Mỗi tuần cậu sẽ chia đều ngày ra cho mợ lớn và mợ nhỏ, hai tư sáu là của mợ lớn, ba năm bảy của mợ hai, vậy còn ngày cuối tuần còn lại là của Lợn? Lợn chỉ còn đúng một ngày cuối tuần để hầu hạ cậu thôi. Sao vừa nghĩ đến viễn cảnh đó, Lợn cảm thấy không vui chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất