Chương 73: Đồ mặc trên người cậu thì là của cậu
Bên trong hang động, có người năn nỉ hết lời, có người sướng rơn nhưng làm giọng sĩ.
- Hay là cậu vào trong con lấy quần áo cho cậu thay tạm, nha cậu?
- Thôi khỏi, mày cứ để cậu đứng ngoài đây cũng được rồi.
- Làm sao mà được hả cậu? Nhỡ bị cảm lạnh thì biết làm thế nào?
- Chả sao, đàn ông bị cảm lạnh chút đâu hề hấn gì?
- Đi mà, con xin, con năn nỉ, con thương mà.
Lợn nắm tay áo cậu, kéo nhẹ, cậu cười thầm trong lòng, cơ mà ngoài mặt vẫn không để lộ sơ hở gì. Cậu không nói, Lợn thấy cậu im lặng thì vui sướng ra mặt, không trả lời tức là đồng ý rồi nhể?
Lợn tranh thủ kéo cậu Hai vào trong, sợ lát cậu lại giở chứng đổi ý thì nguy, Lợn giúp cậu Hai cởi áo ngoài để thay một cái áo khô ráo, chỉ có như vậy mà cậu lại lấy tay che ngực mình lại, bày ra bộ dáng thiếu nữ e ấp, giống như Lợn đang sàm sỡ cậu Hai vậy?
- Mày định làm gì cậu?
- Ơ, thì con định giúp cậu cởi áo ngoài ra thôi mà? Không cởi sao mà thay đồ hả cậu?
- Để cậu tự cởi.
- Vâng.
- Mày còn đứng đó làm gì?Cậu dè chừng nhìn Lợn, Lợn dở khóc dở cười. Hang động này cũng đâu rộng lắm, Lợn không đứng đó thì đứng chỗ nào bây giờ? Hay cậu muốn nó ra sàn nước?
Lợn nhìn dáo dác rồi nhìn sang cậu, ngụ ý là còn chỗ nào để đứng nữa đây?
- Vậy con đứng đâu bây giờ hả cậu?
- Mày cứ đứng đó, để cậu vào trong thay.
- Da.
- Cấm đi theo nhìn lén cậu, hiểu chửa?
Dạ vâng ạ.
Lợn cố nhịn cười, cậu làm như là Lợn chưa thấy thân thể cậu bao giờ ý? Lúc nhỏ có lần cậu còn định cởi hết đồ để tắm suối với nó mà, e là lâu quá cậu quên rồi cũng nên.
Giờ đây cậu cứ thẹn thùng như con gái mới lớn vậy đó? Chắc hẳn thủ thân cho người thương rồi chứ đâu? Lợn chả biết thừa. Năm năm rồi, cậu có người mới là chuyện hiển nhiên, Lợn hiểu rõ mình không có tư cách gì để ghen tị, nhưng trong dạ vẫn là buồn buồn.
Sàn nước và nhà tắm được xây chung chỗ, có hẳn vách ngăn mây được đan bằng tre, bên dưới có đục một lỗ thoát nước ra ngoài nữa, đúng thật là tiện
lợi.
Người mà cậu thương, sao giỏi với thông minh quá trời chứ lị? Lợn của cậu tựa như là một viên ngọc vậy, càng mài giũa sẽ càng phát sáng hơn nữa. Lấp lánh bất chấp cả đêm lẫn ngày.Cậu Hai vừa tắm vừa huýt sáo, mắc gì mà cậu yêu đời quá vậy? Hay đang nghĩ đến ai nên mới yêu đời lắm thế? À, chắc đang nhớ tới cô nương nào trên kinh thành rồi? Đã dặn lòng là không được buồn hay để tâm đến, mà biết sao giờ? Dặn lòng là thế, nhưng ghen thì vẫn ghen thôi.
Lợn lấy bộ đồ khô giắt lên tấm vách ngăn cho cậu, bộ đồ đó là Lợn tự tay may cho cậu, vải cũng do Lợn tự dệt, Lợn cũng ước lượng đại thôi chứ không biết số đo cụ thể của cậu Hai là bao nhiêu? Xa cách nhiều năm như vậy cơ mà, bất ngờ cái là cậu mặc vừa mới ghê, Lợn cũng không tin là mình siêu đến vậy.
Cậu thay đồ xong liền ngồi lên giường để Lợn giúp cậu lau tóc, thú thật là lâu rồi cậu mới để cho người khác giúp mình lau tóc, chứ bình thường cậu toàn tự làm hết thảy. Một sợi lông trên người của cậu, nếu không phải Lợn thì ai khác cũng đừng hòng mà động.
- Mày tìm ở đâu ra bộ đồ vừa khít với cậu hay thế?
Cậu Hai dò hỏi, Lợn thật thà trả lời cậu.
- Dạ, bộ đồ này là do con tự may đó cậu ạ.
- May cho ai?
Tự nhiên mặc cậu biến sắc, chân mày sắp chau lại nữa rồi? Ôi khổ, Lợn nói gì sai sao?
- Da...
- Dạ cái của nợ gì? Cậu hỏi mày may đồ cho ai?
Mắt đui cũng còn thấy mờ mờ, bộ đồ này to gấp đôi kích thước của Lợn, nó không thể nói dối là tự may cho mình rồi, con nít ba tuổi còn nhìn ra huống chi là cậu Hai.-
- Đâu biết, thích thì may thôi, ai mặc vừa thì con tặng người đó.
NOVEL TOON
Lợn giả ngu, có đánh chết nó cũng không dám thừa nhận là may cho cậu Hai đâu, ngại lắm.
Vả lại, nó với cậu Hai đã không thể như xưa nữa rồi? Lỡ như cậu có người mới, nó làm như vậy chẳng phải vô liêm sỉ quá rồi sao?
- Vậy mày tặng cậu đi.
- Hå???
- Chẳng phải mày vừa nói ai mặc vừa thì tặng người đó sao?
- Dạ đúng là con đã nói như vậy ạ.
- Cậu từng dạy mày, quân tử nói một là một, nói hai là hai đúng không?
- Vâng ạ
-
- Vậy nên, bộ đồ này bây giờ là của cậu.
- Nhưng mà...
- Nhưng nhị gì? Tính nói hai lời?
- Dạ không ạ.
- Không là được rồi, không cần nói nhiều, đồ mặc trên người cậu thì là của cậu.- Cậu có muốn chọn một loại vải khác cao cấp hơn không cậu? Con sẽ may cho cậu bộ khác nhé? Bộ này con may bằng loại vải rẻ tiền...Sợ cậu mặc không quen.
Có người giãi bày, có người cũng quả quyết.
- Nhưng cậu chỉ thích bộ này.
- Không tặng cậu được à? Ghét cậu đến vậy ư?
Cậu tủi thân ra mặt, Lợn thấy mình sắp cứng lòng không được nữa rồi? Lợn có thể lừa cậu là mình hết thương nhưng sao có thể lừa được trái tim mình đây?
Khoảnh khắc thấy cậu Hai mặc vừa khít bộ đồ mình may, Lợn hiểu hơn ai hết là bản thân nó hạnh phúc đến cỡ nào?
Lợn gật đầu, cười dịu dàng rồi tiếp tục lau tóc cho cậu, ngoài trời vẫn còn đổ mưa, bên trong có hai người tim đập loạn nhịp.
- Hay là cậu vào trong con lấy quần áo cho cậu thay tạm, nha cậu?
- Thôi khỏi, mày cứ để cậu đứng ngoài đây cũng được rồi.
- Làm sao mà được hả cậu? Nhỡ bị cảm lạnh thì biết làm thế nào?
- Chả sao, đàn ông bị cảm lạnh chút đâu hề hấn gì?
- Đi mà, con xin, con năn nỉ, con thương mà.
Lợn nắm tay áo cậu, kéo nhẹ, cậu cười thầm trong lòng, cơ mà ngoài mặt vẫn không để lộ sơ hở gì. Cậu không nói, Lợn thấy cậu im lặng thì vui sướng ra mặt, không trả lời tức là đồng ý rồi nhể?
Lợn tranh thủ kéo cậu Hai vào trong, sợ lát cậu lại giở chứng đổi ý thì nguy, Lợn giúp cậu Hai cởi áo ngoài để thay một cái áo khô ráo, chỉ có như vậy mà cậu lại lấy tay che ngực mình lại, bày ra bộ dáng thiếu nữ e ấp, giống như Lợn đang sàm sỡ cậu Hai vậy?
- Mày định làm gì cậu?
- Ơ, thì con định giúp cậu cởi áo ngoài ra thôi mà? Không cởi sao mà thay đồ hả cậu?
- Để cậu tự cởi.
- Vâng.
- Mày còn đứng đó làm gì?Cậu dè chừng nhìn Lợn, Lợn dở khóc dở cười. Hang động này cũng đâu rộng lắm, Lợn không đứng đó thì đứng chỗ nào bây giờ? Hay cậu muốn nó ra sàn nước?
Lợn nhìn dáo dác rồi nhìn sang cậu, ngụ ý là còn chỗ nào để đứng nữa đây?
- Vậy con đứng đâu bây giờ hả cậu?
- Mày cứ đứng đó, để cậu vào trong thay.
- Da.
- Cấm đi theo nhìn lén cậu, hiểu chửa?
Dạ vâng ạ.
Lợn cố nhịn cười, cậu làm như là Lợn chưa thấy thân thể cậu bao giờ ý? Lúc nhỏ có lần cậu còn định cởi hết đồ để tắm suối với nó mà, e là lâu quá cậu quên rồi cũng nên.
Giờ đây cậu cứ thẹn thùng như con gái mới lớn vậy đó? Chắc hẳn thủ thân cho người thương rồi chứ đâu? Lợn chả biết thừa. Năm năm rồi, cậu có người mới là chuyện hiển nhiên, Lợn hiểu rõ mình không có tư cách gì để ghen tị, nhưng trong dạ vẫn là buồn buồn.
Sàn nước và nhà tắm được xây chung chỗ, có hẳn vách ngăn mây được đan bằng tre, bên dưới có đục một lỗ thoát nước ra ngoài nữa, đúng thật là tiện
lợi.
Người mà cậu thương, sao giỏi với thông minh quá trời chứ lị? Lợn của cậu tựa như là một viên ngọc vậy, càng mài giũa sẽ càng phát sáng hơn nữa. Lấp lánh bất chấp cả đêm lẫn ngày.Cậu Hai vừa tắm vừa huýt sáo, mắc gì mà cậu yêu đời quá vậy? Hay đang nghĩ đến ai nên mới yêu đời lắm thế? À, chắc đang nhớ tới cô nương nào trên kinh thành rồi? Đã dặn lòng là không được buồn hay để tâm đến, mà biết sao giờ? Dặn lòng là thế, nhưng ghen thì vẫn ghen thôi.
Lợn lấy bộ đồ khô giắt lên tấm vách ngăn cho cậu, bộ đồ đó là Lợn tự tay may cho cậu, vải cũng do Lợn tự dệt, Lợn cũng ước lượng đại thôi chứ không biết số đo cụ thể của cậu Hai là bao nhiêu? Xa cách nhiều năm như vậy cơ mà, bất ngờ cái là cậu mặc vừa mới ghê, Lợn cũng không tin là mình siêu đến vậy.
Cậu thay đồ xong liền ngồi lên giường để Lợn giúp cậu lau tóc, thú thật là lâu rồi cậu mới để cho người khác giúp mình lau tóc, chứ bình thường cậu toàn tự làm hết thảy. Một sợi lông trên người của cậu, nếu không phải Lợn thì ai khác cũng đừng hòng mà động.
- Mày tìm ở đâu ra bộ đồ vừa khít với cậu hay thế?
Cậu Hai dò hỏi, Lợn thật thà trả lời cậu.
- Dạ, bộ đồ này là do con tự may đó cậu ạ.
- May cho ai?
Tự nhiên mặc cậu biến sắc, chân mày sắp chau lại nữa rồi? Ôi khổ, Lợn nói gì sai sao?
- Da...
- Dạ cái của nợ gì? Cậu hỏi mày may đồ cho ai?
Mắt đui cũng còn thấy mờ mờ, bộ đồ này to gấp đôi kích thước của Lợn, nó không thể nói dối là tự may cho mình rồi, con nít ba tuổi còn nhìn ra huống chi là cậu Hai.-
- Đâu biết, thích thì may thôi, ai mặc vừa thì con tặng người đó.
NOVEL TOON
Lợn giả ngu, có đánh chết nó cũng không dám thừa nhận là may cho cậu Hai đâu, ngại lắm.
Vả lại, nó với cậu Hai đã không thể như xưa nữa rồi? Lỡ như cậu có người mới, nó làm như vậy chẳng phải vô liêm sỉ quá rồi sao?
- Vậy mày tặng cậu đi.
- Hå???
- Chẳng phải mày vừa nói ai mặc vừa thì tặng người đó sao?
- Dạ đúng là con đã nói như vậy ạ.
- Cậu từng dạy mày, quân tử nói một là một, nói hai là hai đúng không?
- Vâng ạ
-
- Vậy nên, bộ đồ này bây giờ là của cậu.
- Nhưng mà...
- Nhưng nhị gì? Tính nói hai lời?
- Dạ không ạ.
- Không là được rồi, không cần nói nhiều, đồ mặc trên người cậu thì là của cậu.- Cậu có muốn chọn một loại vải khác cao cấp hơn không cậu? Con sẽ may cho cậu bộ khác nhé? Bộ này con may bằng loại vải rẻ tiền...Sợ cậu mặc không quen.
Có người giãi bày, có người cũng quả quyết.
- Nhưng cậu chỉ thích bộ này.
- Không tặng cậu được à? Ghét cậu đến vậy ư?
Cậu tủi thân ra mặt, Lợn thấy mình sắp cứng lòng không được nữa rồi? Lợn có thể lừa cậu là mình hết thương nhưng sao có thể lừa được trái tim mình đây?
Khoảnh khắc thấy cậu Hai mặc vừa khít bộ đồ mình may, Lợn hiểu hơn ai hết là bản thân nó hạnh phúc đến cỡ nào?
Lợn gật đầu, cười dịu dàng rồi tiếp tục lau tóc cho cậu, ngoài trời vẫn còn đổ mưa, bên trong có hai người tim đập loạn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất