Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công
Chương 47: Du ngoạn
Đoàn Dịch Phong ngoài miệng thì nói cứ từ từ, nhưng trong lòng đã sớm xem La Kiêu thành bà xã của mình. Hắn coi đây là thời gian hai người dính lấy nhau để cọ lửa, tức phụ phải dỗ dành cho tốt, nâng trong lòng bàn tay cũng sợ tan, con trai cũng phải lấy lòng, mới có thể đền bù những tiếc nuối đã qua.
Nhìn tính tình La Kiêu có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng rất lương thiện, trừ trước mặt hắn lạnh như băng không biểu cảm, thì đối với những người khác đều ôn văn nho nhã, quả thực có thể nói là phong độ thân sĩ. Đoàn Dịch Phong rất nhiều phê bình kín đáo với điều này, nhưng hắn cũng chỉ dám oán giận La Kiêu vài câu.
Chuyện Du Ngô tạo thành ảnh hưởng rất lớn với La Kiêu, bên ngoài cậu tựa như không có việc gì, lại khiến Đoàn Dịch Phong càng thêm lo lắng.
Vì việc này, Đoàn Dịch Phong gọi riêng cho một người bạn cố vấn ở Mỹ, lúc trước đối phương học chuyên ngành tâm lý ở Harvard, bây giờ đã là nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới. Đoàn Dịch Phong chỉ nói hỏi giúp một người bạn, một năm một mười kể hết mọi việc, kết quả đối phương mắng hắn lo chuyện bao đồng.
Loại tình huống này rất bình thường, dù kẻ nào bị lừa gạt, bị tổn thương cũng sẽ có một giai đoạn chuyển đổi tâm lý như vậy, có người biểu hiện tương đối cực đoan, cũng có người biểu hiện tương đối bình tĩnh, La Kiêu hiển nhiên thuộc về người sau. Đương nhiên, đối phương vẫn kiến nghị nên ra ngoài giải sầu, tìm một ít thứ phân tán lực chú ý, có lợi cho việc nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn thất bại tình cảm này.
Đoàn Dịch Phong liên tục gật đầu, sau khi cúp điện thoại thì suy tư một lúc.
"Không có hứng thú, anh muốn chơi thì tự mình chơi đi." Lúc Đoàn Dịch Phong lại đề nghị đi ra ngoài chơi lần nữa, La Kiêu lựa chọn trả lời thẳng.
"Không phải anh muốn đi cùng bọn em sao." Đoàn Dịch Phong đến gần La Kiêu, nở nụ cười lấy lòng: "Vừa nãy không phải đã nói được sao?"
"Nói được lúc nào?"
Nụ cười trên mặt Đoàn Dịch Phong hơi cứng ngắc, ngón tay hắn túm nhẹ góc áo La Kiêu, "Lúc ăn cơm đó, em cũng không có từ chối mà." Không từ chối coi như em cam chịu.
La Kiêu đang xếp lại quần áo, định hôm nay mua vé máy bay về nước, lời Đoàn Dịch Phong khiến động tác trên tay cậu khựng lại. Đoàn Dịch Phong nhân cơ hội cướp quần áo trên tay cậu: "Để anh xếp, em ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, phim hoạt hình Húc Húc xem cũng không tệ."
La Kiêu bất đắc dĩ ngồi vào bên cạnh, Đoàn Dịch Phong đã mười mấy năm chưa từng nghiêm túc xếp quần áo. Vừa nãy ôm chân Phật xem La Kiêu xếp, vốn nghĩ không có vấn đề gì lớn, kết quả lúc động thủ mới biết xếp như thế nào cũng không ổn, càng xếp quần áo càng nhăn nheo bèo nhèo, góc áo cũng không vuông vứt, ném ở kia thấy thế nào cũng khó chịu.
"...... Quả nhiên là đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân." La Kiêu không lạnh không nhạt châm chọc một câu. Cậu đoạt lấy quần áo tự mình xếp lại, câu này của cậu tựa như oán trách, nhưng Đoàn Dịch Phong nghe thấy lại vui rạo rực trong lòng.
"Cục cưng đừng nóng giận, sau này mỗi ngày anh sẽ học hết. Nấu cơm, giặt giũ, quét tước gì đó anh bao trọn luôn, được không?" Khi nói chuyện Đoàn Dịch Phong lanh mồm lanh miệng đến gần mặt La Kiêu, sắc mặt La Kiêu lập tức thay đổi.
"Anh gọi cái gì?"
"...... Cục cưng." Đoàn Dịch Phong dịu dàng lặp lại.
"Cái gì?" La Kiêu trừng mắt.
Đoàn Dịch Phong nói một nửa lập tức sửa miệng, "A Kiêu~~"
Sắc mặt La Kiêu hơi dịu xuống, cậu đặt quần áo đã xếp lại vào vali. Sau đó ngẩng đầu thấy Húc Húc vẫn còn tập trung tinh thần xem TV, lập tức gọi: "Húc Húc, đã hết hai tiếng rồi, nhanh tắt TV."
Húc Húc vẫn nhìn chằm chằm TV, không lên tiếng đến đầu cũng không động một cái.
"Húc Húc!" La Kiêu nghiêm khắc gọi.
"Từ từ, cái này phải có lòng thành, giao cho anh nha." Đoàn Dịch Phong một bên ngăn cản La Kiêu, một bên vỗ ngực đảm bảo.
Đoàn Dịch Phong làm việc sạch sẽ lưu loát, đi qua trực tiếp tắt TV. Húc Húc trừng mắt kêu lên: "Con muốn xem TV! Chú Đoàn chú mở TV đi!" Bé nói xong muốn kéo Đoàn Dịch Phong ra, bẹp miệng dáng vẻ rất ấm ức.
"Húc Húc, vừa nãy không phải đáp ứng ba ba chỉ xem hai tiếng sao? Nam tử hán không được nói dối biết không?" La Kiêu ở bên cạnh nghiêm khắc mở miệng.
Húc Húc nhìn nhìn La Kiêu, ủ rũ cụp đuôi cúi đầu không nói lời nào, Đoàn Dịch Phong bế bé lên, dùng tay chọt chọt dưới nách, chọc Húc Húc cười khanh khách không ngừng. Dù sao cũng là con nít, buồn bã tới nhanh đi cũng nhanh, Đoàn Dịch Phong vừa nói với bé đi ra ngoài chơi, nhóc con liền vui vẻ lại.
La Kiêu thấy Húc Húc vui vẻ cũng không định từ chối nữa, dù sao cũng không gấp về. Cậu đứng bên cửa sổ gọi điện thoại cho ba mẹ, đối phương vừa nghe nói cậu ở nước ngoài chưa kịp nói vài câu đã nói thẳng phí điện thoại rất đắt bảo cúp điện thoại, La Kiêu hết cách chỉ có thể làm theo.
Nhận điện thoại xong quay đầu lại liền thấy Húc Húc ngồi trên vai Đoàn Dịch Phong, Đoàn Dịch Phong chạy vòng vòng quanh phòng, Húc Húc ngồi trên vai hắn giang hai tay cười không khép miệng được. La Kiêu nhìn mà tâm tình phức tạp, sắc thái lo lắng trong ánh mắt dần biến mất, đổi lại mang theo một chút ấm áp.
"Không phải nói muốn ra ngoài sao? Còn đợi nữa thì trời cũng tối." Nhìn họ chơi một lúc, La Kiêu mới lên tiếng.
"Mới hai giờ, còn kịp." Đoàn Dịch Phong nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, thả Húc Húc từ trên vai xuống.
Sở Nguyên một bên lái xe một bên nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, oán khí nặng đến gần như chọc thủng cả cái gương. Tối hôm qua lúc Đoàn Dịch Phong gọi điện thoại đến anh đang ôm bà xã ngủ, phỉa bò dậy từ trên giường lái xe trong làn gió lạnh căm qua đón người, giữa trưa cơm nước xong nghĩ nhân cơ hội làm chút vận động, thế mà Đoàn Dịch Phong lại gọi điện thoại đến bảo anh làm hướng dẫn viên du lịch. Sở Nguyên thiếu chút nữa đã bùng nổ.
Đoàn Dịch Phong, La Kiêu với Húc Húc ngồi ở ghế sau. Húc Húc ngồi ở giữa quay đầu tò mò nhìn khắp nơi, Đoàn Dịch Phong cầm trên tay một quyển Hướng dẫn du lịch cùng La Kiêu lật xem, quyển Hướng dẫn du lịch này rất hữu dụng, nội dung bên trong có không ít cảnh điểm nổi tiếng. Lúc La Kiêu nghiêm túc lật xem, vẻ mặt đặc biệt nhu hòa, Đoàn Dịch Phong nhìn nhìn rồi ánh mắt lại rơi trên người cậu.
"Đoàn đại thiếu gia, hướng dẫn viên du lịch tôi đây ra sức như thế, cậu định trả bao nhiêu tiền?" Sở Nguyên nhìn chằm chằm vẻ mặt hạnh phúc muốn chết của Đoàn Dịch Phong liền nhịn không được muốn đâm chọc cho nát bét.
Sở Nguyên nhắc tới tiền, La Kiêu mở miệng trước: "Cái đó, phí phòng tối hôm qua bao nhiêu? Tôi cũng trả cho anh."
"Đừng để ý đến cậu ta, ăn no rửng mỡ." Đoàn Dịch Phong dịu dàng nói, lại nhìn Sở Nguyên, mắng: "Ông muốn tìm hướng dẫn viên du lịch có rất nhiều người tự đưa tới cửa, cậu phải biết đủ chứ, ít có khoe khoang."
"**! Nghe như tôi quỳ lạy cầu xin cậu ấy!" Sở Nguyên mắng lại một câu, nhìn sang La Kiêu giải thích: "Phí phòng tối hôm qua miễn hết, tôi chỉ lấy tiền cậu ta thôi. Đoàn đại thiếu gia cậu chi mấy vạn, hay mấy chục vạn gì đi!"
La Kiêu nhịn không được hỏi: "Du lịch nước Mỹ đều đắt như vậy sao?"
"Sở Nguyên cậu ngứa da đúng không!" Mặt Đoàn Dịch Phong đen thui, lại rất có kiên nhẫn giải thích: "A Kiêu em đừng nghe cậu ta nói bừa, lần du lịch này chúng ta một xu cũng không tốn."
"Cậu nói đùa tôi đúng không!" Sở Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Nếu không tôi giới thiệu cho cậu mấy nơi? Cậu muốn một xu tiền cũng không tốn thì đến khu đèn đỏ nổi tiếng nước Mỹ kìa, chỗ đó nam cũng có thể......"
"--- Sở Nguyên!" Đoàn Dịch Phong lạnh giọng cắt ngang: "Đừng có quá mức!" Tự họ ngầm lấy cái này ra đùa giỡn thì không sao, nhưng bây giờ có La Kiêu ngồi ở bên cạnh đó!
Vui đùa thì vui đùa, Đoàn Dịch Phong nghiêm túc lên Sở Nguyên cũng có vài phần kiêng kị, anh lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Chỗ du lịch cuối cùng được chọn là công viên Trung Tâm Manhattan và phố người Hoa. Công viên Trung Tâm là công viên nằm trong thành phố đẹp nhất toàn thế giới, cũng là nơi mà người đam mê du lịch tất phải đến. Từ xa xa, mấy người đã thấy khung cảnh tuyệt đẹp, thơ mộng, Sở Nguyên tìm chỗ đậu xe, sau đó hòa theo theo dòng người tiến vào bên trong công viên. Dọc theo đường đi, Húc Húc nhảy nhót vui vẻ, Đoàn Dịch Phong chủ yếu quan sát La Kiêu, thấy vẻ mặt đối phương thả lỏng thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ, trong lòng hắn cũng tựa như lau mật.
Sở Nguyên cảm thấy bản thân mình hoàn toàn hóa thân thành bóng đèn, bọn họ thấy thế nào cũng là một nhà ba người cùng nhau đi chơi, anh bị làm lơ triệt triệt để để, nhưng thật ra La Kiêu cũng có tâm, ngẫu nhiên sẽ hỏi vài câu.
Sở Nguyên càng nhìn La Kiêu càng cảm thấy người này không tệ, nhưng anh mới nhìn nhiều hai lần, ánh mắt của bình giấm Đoàn Dịch Phong lập tức bắn đến, mang theo mười phần cảnh cáo. Sở Nguyên nhún nhún vai quay đầu đi, nghĩ thầm tôi lại không thích đàn ông, thị uy cái gì thiệt khó hiểu.
Vườn bách thú, Nhà hát Delacorte, Đài phun nước Bethesda...... Bốn người đi dạo vòng quanh công viên Trung Tâm một vòng lớn, sau khi rời đi lập tức xuất phát đến phố người Hoa.
Ô tô lái vào phố người Hoa, La Kiêu lập tức bị tiếng Trung chung quanh hấp dẫn, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài câu địa phương. Phố người Hoa cũng không có cảnh quan hay kiến trúc khiến người chấn động, nhưng lại giữ được nhiều nét văn hóa truyền thống Trung Hoa. Húc Húc cũng ghé vào bên cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài.
"Thoạt nhìn không có gì khác với đường phố Trung Quốc." Đoàn Dịch Phong đánh giá một câu.
"Nhưng đây là ở nước Mỹ." Sở Nguyên cường điệu, sau đó hỏi: "Các cậu muốn xuống đi dạo không?"
La Kiêu đánh giá cửa hàng hai bên: "Nơi này có chỗ nào vui hoặc nơi đặc biệt gì không?"
"Đừng ôm hy vọng quá lớn, mấy thứ ở đây có thể còn kém hơn ở Trung Quốc. Nhưng mà chúng ta có thể đi ăn chút gì đó, trước kia tôi đã tới vài lần, hương vị đồ ăn ở đây cũng không tệ."
Ăn uống no đủ, Sở Nguyên lại dẫn họ đi dạo phố đồ cổ, Húc Húc tóm được thứ đẹp liền nắm lấy không buông, Đoàn Dịch Phong đặc biệt hào sảng phất tay mua hết. Thứ La Kiêu nhìn trúng là một ấm Tử Sa của Nghi Hưng*, tạo hình cổ xưa độc đáo, phía trên còn khắc hoa văn tinh xảo, cậu yêu thích không buông tay chưa biết giá đã quyết định phải mua. La Kiêu nhớ trước kia ba rất thích uống trà, lá trà trong nhà là mua trên chợ quê, mấy đồng một cân, đem ngâm vốn không có vị trà gì.
*Ấm Tử Sa (紫砂壺) dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng 宜兴, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.- Theo wiki
La Kiêu nghĩ lần này trở về sẽ mua cho ba một bộ trà cụ tốt.
Đoàn Dịch Phong sờ thẻ rất nhiều lần nhưng đều nhịn không lấy ra, La Kiêu không muốn dùng tiền của hắn, vẫn nên để nghĩ biện pháp khác đi! Cố ý ném xuống đất để em ấy nhặt được? Hay là để người khác tìm chút việc nhờ em ấy giúp đỡ, sau đó trả thù lao?
Dạo xong phố người Hoa đã 8 giờ tối, Húc Húc ôm một đống thứ xa xỉ lộn xộn chơi, Sở Nguyên nhìn mấy thứ đồ cổ có tiếng bị xem như cục đất bình thường liền đau thịt, đồng thời cũng tức giận bất bình. Đoàn Dịch Phong với con của hắn ăn xài phung phí tiêu tiền như nước, nhưng đến chút phí hướng dẫn du lịch của mình cũng không thèm cho!
Sở Nguyên kháng nghị không có hiệu quả, Đoàn Dịch Phong ôm Húc Húc trong lòng mừng rỡ như muốn nở hoa. Thái độ của La Kiêu với hắn rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, chiều nay lúc đi chơi cũng cười nhiều hơn. Trước kia ở trước mặt mình, La Kiêu không cười lạnh thì là cười châm chọc, nụ cười ấm áp không có chút mâu thuẫn như vậy lập tức khắc sâu ở đáy lòng hắn.
Đi dạo một buổi trưa, La Kiêu vừa về phòng liền ngã xuống giường không muốn động, cũng không phải rất mệt, chủ yếu là đi dạo phố khiến bản thân có cảm giác mệt mỏi. Húc Húc muốn đi WC, Đoàn Dịch Phong dẫn bé đến phòng vệ sinh rồi lập tức bổ nhào lên giường.
"Cực cưng, đêm nay có thể ngủ ở đây không?" Đoàn Dịch Phong cọ cọ La Kiêu như cún con, sử dụng đầy đủ skill làm nũng.
La Kiêu cứng đờ, rồi lạnh mặt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?" Quá mức khẩn trương cũng quên mất xưng hô thân mật của Đoàn Dịch Phong.
"Không phải anh đang theo đuổi em sao! Cục cưng à, anh đảm bảo không động tay động chân, em xem có thể để Húc Húc sang ngủ cách vách không? Chúng ta liên lạc tình cảm một chút nha?" Đoàn Dịch Phong vừa dứt lời đã bị La Kiêu đá một cái, cú đá này cậu dùng hết lực, Đoàn Dịch Phong ôm phía dưới đau hết hít hà.
"Ai da cục cưng ơi, chỗ này cũng không thể đá loạn đâu. Đá hỏng rồi thì tính phúc sau này em không hưởng được đâu."
La Kiêu vốn không thấy rõ mình đá chỗ nào, Đoàn Dịch Phong vừa nói như vậy cậu lập tức đỏ mặt. Mắt thấy sắp tức sùi bọt mép, Đoàn Dịch Phong bày ra dáng vẻ yếu thế tuột xuống giường, lúc La Kiêu xấu hổ sẽ theo thói quen sẽ dùng tức giận để che dấu.
"Chú Đoàn ơi!" Húc Húc ở trong WC đột nhiên kêu lên.
"......"
"Chú Đoàn ơi, giúp con lấy giấy vào đây được không?" Không nghe thấy trả lời, Húc Húc vội gọi lại.
Đoàn Dịch Phong vừa nghĩ con là đem chú thành chân sai vặt à! Vừa cầm giấy trên bàn đưa tới phòng vệ sinh: "Tới đây, mau mở cửa." Lúc nói chuyện vẻ mặt, giọng nói mang theo sự chiều chuộng, khác xa với vẻ mặt lúc trước.
Húc Húc một tay giữ quần, một tay mở hé cửa, lúc nhận giấy còn chu miệng oán giận: "Chú Đoàn, chú thật chậm á."
Đoàn Dịch Phong ngây ngẩn tại chỗ, đột nhiên có loại ảo giác tương lai thật đáng lo ngại!
Tác giả có lời muốn nói: PS: Cái này tuyệt đối không phải ảo giác đâu ∑( ° △ °|||)︴
- --Hết chương 46
Đã lấp xong bộ "Trọng sinh kiếm tiền dưỡng bánh bao" rồi, tui lấp tiếp bộ này nhé. Còn tầm 19 chương nữa, mụi người muốn tui lặn edit xong 1 lượt hay mỗi ngày 1 chương =))))))))))))
Nhìn tính tình La Kiêu có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng rất lương thiện, trừ trước mặt hắn lạnh như băng không biểu cảm, thì đối với những người khác đều ôn văn nho nhã, quả thực có thể nói là phong độ thân sĩ. Đoàn Dịch Phong rất nhiều phê bình kín đáo với điều này, nhưng hắn cũng chỉ dám oán giận La Kiêu vài câu.
Chuyện Du Ngô tạo thành ảnh hưởng rất lớn với La Kiêu, bên ngoài cậu tựa như không có việc gì, lại khiến Đoàn Dịch Phong càng thêm lo lắng.
Vì việc này, Đoàn Dịch Phong gọi riêng cho một người bạn cố vấn ở Mỹ, lúc trước đối phương học chuyên ngành tâm lý ở Harvard, bây giờ đã là nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới. Đoàn Dịch Phong chỉ nói hỏi giúp một người bạn, một năm một mười kể hết mọi việc, kết quả đối phương mắng hắn lo chuyện bao đồng.
Loại tình huống này rất bình thường, dù kẻ nào bị lừa gạt, bị tổn thương cũng sẽ có một giai đoạn chuyển đổi tâm lý như vậy, có người biểu hiện tương đối cực đoan, cũng có người biểu hiện tương đối bình tĩnh, La Kiêu hiển nhiên thuộc về người sau. Đương nhiên, đối phương vẫn kiến nghị nên ra ngoài giải sầu, tìm một ít thứ phân tán lực chú ý, có lợi cho việc nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn thất bại tình cảm này.
Đoàn Dịch Phong liên tục gật đầu, sau khi cúp điện thoại thì suy tư một lúc.
"Không có hứng thú, anh muốn chơi thì tự mình chơi đi." Lúc Đoàn Dịch Phong lại đề nghị đi ra ngoài chơi lần nữa, La Kiêu lựa chọn trả lời thẳng.
"Không phải anh muốn đi cùng bọn em sao." Đoàn Dịch Phong đến gần La Kiêu, nở nụ cười lấy lòng: "Vừa nãy không phải đã nói được sao?"
"Nói được lúc nào?"
Nụ cười trên mặt Đoàn Dịch Phong hơi cứng ngắc, ngón tay hắn túm nhẹ góc áo La Kiêu, "Lúc ăn cơm đó, em cũng không có từ chối mà." Không từ chối coi như em cam chịu.
La Kiêu đang xếp lại quần áo, định hôm nay mua vé máy bay về nước, lời Đoàn Dịch Phong khiến động tác trên tay cậu khựng lại. Đoàn Dịch Phong nhân cơ hội cướp quần áo trên tay cậu: "Để anh xếp, em ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, phim hoạt hình Húc Húc xem cũng không tệ."
La Kiêu bất đắc dĩ ngồi vào bên cạnh, Đoàn Dịch Phong đã mười mấy năm chưa từng nghiêm túc xếp quần áo. Vừa nãy ôm chân Phật xem La Kiêu xếp, vốn nghĩ không có vấn đề gì lớn, kết quả lúc động thủ mới biết xếp như thế nào cũng không ổn, càng xếp quần áo càng nhăn nheo bèo nhèo, góc áo cũng không vuông vứt, ném ở kia thấy thế nào cũng khó chịu.
"...... Quả nhiên là đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân." La Kiêu không lạnh không nhạt châm chọc một câu. Cậu đoạt lấy quần áo tự mình xếp lại, câu này của cậu tựa như oán trách, nhưng Đoàn Dịch Phong nghe thấy lại vui rạo rực trong lòng.
"Cục cưng đừng nóng giận, sau này mỗi ngày anh sẽ học hết. Nấu cơm, giặt giũ, quét tước gì đó anh bao trọn luôn, được không?" Khi nói chuyện Đoàn Dịch Phong lanh mồm lanh miệng đến gần mặt La Kiêu, sắc mặt La Kiêu lập tức thay đổi.
"Anh gọi cái gì?"
"...... Cục cưng." Đoàn Dịch Phong dịu dàng lặp lại.
"Cái gì?" La Kiêu trừng mắt.
Đoàn Dịch Phong nói một nửa lập tức sửa miệng, "A Kiêu~~"
Sắc mặt La Kiêu hơi dịu xuống, cậu đặt quần áo đã xếp lại vào vali. Sau đó ngẩng đầu thấy Húc Húc vẫn còn tập trung tinh thần xem TV, lập tức gọi: "Húc Húc, đã hết hai tiếng rồi, nhanh tắt TV."
Húc Húc vẫn nhìn chằm chằm TV, không lên tiếng đến đầu cũng không động một cái.
"Húc Húc!" La Kiêu nghiêm khắc gọi.
"Từ từ, cái này phải có lòng thành, giao cho anh nha." Đoàn Dịch Phong một bên ngăn cản La Kiêu, một bên vỗ ngực đảm bảo.
Đoàn Dịch Phong làm việc sạch sẽ lưu loát, đi qua trực tiếp tắt TV. Húc Húc trừng mắt kêu lên: "Con muốn xem TV! Chú Đoàn chú mở TV đi!" Bé nói xong muốn kéo Đoàn Dịch Phong ra, bẹp miệng dáng vẻ rất ấm ức.
"Húc Húc, vừa nãy không phải đáp ứng ba ba chỉ xem hai tiếng sao? Nam tử hán không được nói dối biết không?" La Kiêu ở bên cạnh nghiêm khắc mở miệng.
Húc Húc nhìn nhìn La Kiêu, ủ rũ cụp đuôi cúi đầu không nói lời nào, Đoàn Dịch Phong bế bé lên, dùng tay chọt chọt dưới nách, chọc Húc Húc cười khanh khách không ngừng. Dù sao cũng là con nít, buồn bã tới nhanh đi cũng nhanh, Đoàn Dịch Phong vừa nói với bé đi ra ngoài chơi, nhóc con liền vui vẻ lại.
La Kiêu thấy Húc Húc vui vẻ cũng không định từ chối nữa, dù sao cũng không gấp về. Cậu đứng bên cửa sổ gọi điện thoại cho ba mẹ, đối phương vừa nghe nói cậu ở nước ngoài chưa kịp nói vài câu đã nói thẳng phí điện thoại rất đắt bảo cúp điện thoại, La Kiêu hết cách chỉ có thể làm theo.
Nhận điện thoại xong quay đầu lại liền thấy Húc Húc ngồi trên vai Đoàn Dịch Phong, Đoàn Dịch Phong chạy vòng vòng quanh phòng, Húc Húc ngồi trên vai hắn giang hai tay cười không khép miệng được. La Kiêu nhìn mà tâm tình phức tạp, sắc thái lo lắng trong ánh mắt dần biến mất, đổi lại mang theo một chút ấm áp.
"Không phải nói muốn ra ngoài sao? Còn đợi nữa thì trời cũng tối." Nhìn họ chơi một lúc, La Kiêu mới lên tiếng.
"Mới hai giờ, còn kịp." Đoàn Dịch Phong nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, thả Húc Húc từ trên vai xuống.
Sở Nguyên một bên lái xe một bên nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, oán khí nặng đến gần như chọc thủng cả cái gương. Tối hôm qua lúc Đoàn Dịch Phong gọi điện thoại đến anh đang ôm bà xã ngủ, phỉa bò dậy từ trên giường lái xe trong làn gió lạnh căm qua đón người, giữa trưa cơm nước xong nghĩ nhân cơ hội làm chút vận động, thế mà Đoàn Dịch Phong lại gọi điện thoại đến bảo anh làm hướng dẫn viên du lịch. Sở Nguyên thiếu chút nữa đã bùng nổ.
Đoàn Dịch Phong, La Kiêu với Húc Húc ngồi ở ghế sau. Húc Húc ngồi ở giữa quay đầu tò mò nhìn khắp nơi, Đoàn Dịch Phong cầm trên tay một quyển Hướng dẫn du lịch cùng La Kiêu lật xem, quyển Hướng dẫn du lịch này rất hữu dụng, nội dung bên trong có không ít cảnh điểm nổi tiếng. Lúc La Kiêu nghiêm túc lật xem, vẻ mặt đặc biệt nhu hòa, Đoàn Dịch Phong nhìn nhìn rồi ánh mắt lại rơi trên người cậu.
"Đoàn đại thiếu gia, hướng dẫn viên du lịch tôi đây ra sức như thế, cậu định trả bao nhiêu tiền?" Sở Nguyên nhìn chằm chằm vẻ mặt hạnh phúc muốn chết của Đoàn Dịch Phong liền nhịn không được muốn đâm chọc cho nát bét.
Sở Nguyên nhắc tới tiền, La Kiêu mở miệng trước: "Cái đó, phí phòng tối hôm qua bao nhiêu? Tôi cũng trả cho anh."
"Đừng để ý đến cậu ta, ăn no rửng mỡ." Đoàn Dịch Phong dịu dàng nói, lại nhìn Sở Nguyên, mắng: "Ông muốn tìm hướng dẫn viên du lịch có rất nhiều người tự đưa tới cửa, cậu phải biết đủ chứ, ít có khoe khoang."
"**! Nghe như tôi quỳ lạy cầu xin cậu ấy!" Sở Nguyên mắng lại một câu, nhìn sang La Kiêu giải thích: "Phí phòng tối hôm qua miễn hết, tôi chỉ lấy tiền cậu ta thôi. Đoàn đại thiếu gia cậu chi mấy vạn, hay mấy chục vạn gì đi!"
La Kiêu nhịn không được hỏi: "Du lịch nước Mỹ đều đắt như vậy sao?"
"Sở Nguyên cậu ngứa da đúng không!" Mặt Đoàn Dịch Phong đen thui, lại rất có kiên nhẫn giải thích: "A Kiêu em đừng nghe cậu ta nói bừa, lần du lịch này chúng ta một xu cũng không tốn."
"Cậu nói đùa tôi đúng không!" Sở Nguyên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Nếu không tôi giới thiệu cho cậu mấy nơi? Cậu muốn một xu tiền cũng không tốn thì đến khu đèn đỏ nổi tiếng nước Mỹ kìa, chỗ đó nam cũng có thể......"
"--- Sở Nguyên!" Đoàn Dịch Phong lạnh giọng cắt ngang: "Đừng có quá mức!" Tự họ ngầm lấy cái này ra đùa giỡn thì không sao, nhưng bây giờ có La Kiêu ngồi ở bên cạnh đó!
Vui đùa thì vui đùa, Đoàn Dịch Phong nghiêm túc lên Sở Nguyên cũng có vài phần kiêng kị, anh lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Chỗ du lịch cuối cùng được chọn là công viên Trung Tâm Manhattan và phố người Hoa. Công viên Trung Tâm là công viên nằm trong thành phố đẹp nhất toàn thế giới, cũng là nơi mà người đam mê du lịch tất phải đến. Từ xa xa, mấy người đã thấy khung cảnh tuyệt đẹp, thơ mộng, Sở Nguyên tìm chỗ đậu xe, sau đó hòa theo theo dòng người tiến vào bên trong công viên. Dọc theo đường đi, Húc Húc nhảy nhót vui vẻ, Đoàn Dịch Phong chủ yếu quan sát La Kiêu, thấy vẻ mặt đối phương thả lỏng thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ, trong lòng hắn cũng tựa như lau mật.
Sở Nguyên cảm thấy bản thân mình hoàn toàn hóa thân thành bóng đèn, bọn họ thấy thế nào cũng là một nhà ba người cùng nhau đi chơi, anh bị làm lơ triệt triệt để để, nhưng thật ra La Kiêu cũng có tâm, ngẫu nhiên sẽ hỏi vài câu.
Sở Nguyên càng nhìn La Kiêu càng cảm thấy người này không tệ, nhưng anh mới nhìn nhiều hai lần, ánh mắt của bình giấm Đoàn Dịch Phong lập tức bắn đến, mang theo mười phần cảnh cáo. Sở Nguyên nhún nhún vai quay đầu đi, nghĩ thầm tôi lại không thích đàn ông, thị uy cái gì thiệt khó hiểu.
Vườn bách thú, Nhà hát Delacorte, Đài phun nước Bethesda...... Bốn người đi dạo vòng quanh công viên Trung Tâm một vòng lớn, sau khi rời đi lập tức xuất phát đến phố người Hoa.
Ô tô lái vào phố người Hoa, La Kiêu lập tức bị tiếng Trung chung quanh hấp dẫn, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài câu địa phương. Phố người Hoa cũng không có cảnh quan hay kiến trúc khiến người chấn động, nhưng lại giữ được nhiều nét văn hóa truyền thống Trung Hoa. Húc Húc cũng ghé vào bên cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài.
"Thoạt nhìn không có gì khác với đường phố Trung Quốc." Đoàn Dịch Phong đánh giá một câu.
"Nhưng đây là ở nước Mỹ." Sở Nguyên cường điệu, sau đó hỏi: "Các cậu muốn xuống đi dạo không?"
La Kiêu đánh giá cửa hàng hai bên: "Nơi này có chỗ nào vui hoặc nơi đặc biệt gì không?"
"Đừng ôm hy vọng quá lớn, mấy thứ ở đây có thể còn kém hơn ở Trung Quốc. Nhưng mà chúng ta có thể đi ăn chút gì đó, trước kia tôi đã tới vài lần, hương vị đồ ăn ở đây cũng không tệ."
Ăn uống no đủ, Sở Nguyên lại dẫn họ đi dạo phố đồ cổ, Húc Húc tóm được thứ đẹp liền nắm lấy không buông, Đoàn Dịch Phong đặc biệt hào sảng phất tay mua hết. Thứ La Kiêu nhìn trúng là một ấm Tử Sa của Nghi Hưng*, tạo hình cổ xưa độc đáo, phía trên còn khắc hoa văn tinh xảo, cậu yêu thích không buông tay chưa biết giá đã quyết định phải mua. La Kiêu nhớ trước kia ba rất thích uống trà, lá trà trong nhà là mua trên chợ quê, mấy đồng một cân, đem ngâm vốn không có vị trà gì.
*Ấm Tử Sa (紫砂壺) dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng 宜兴, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.- Theo wiki
La Kiêu nghĩ lần này trở về sẽ mua cho ba một bộ trà cụ tốt.
Đoàn Dịch Phong sờ thẻ rất nhiều lần nhưng đều nhịn không lấy ra, La Kiêu không muốn dùng tiền của hắn, vẫn nên để nghĩ biện pháp khác đi! Cố ý ném xuống đất để em ấy nhặt được? Hay là để người khác tìm chút việc nhờ em ấy giúp đỡ, sau đó trả thù lao?
Dạo xong phố người Hoa đã 8 giờ tối, Húc Húc ôm một đống thứ xa xỉ lộn xộn chơi, Sở Nguyên nhìn mấy thứ đồ cổ có tiếng bị xem như cục đất bình thường liền đau thịt, đồng thời cũng tức giận bất bình. Đoàn Dịch Phong với con của hắn ăn xài phung phí tiêu tiền như nước, nhưng đến chút phí hướng dẫn du lịch của mình cũng không thèm cho!
Sở Nguyên kháng nghị không có hiệu quả, Đoàn Dịch Phong ôm Húc Húc trong lòng mừng rỡ như muốn nở hoa. Thái độ của La Kiêu với hắn rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, chiều nay lúc đi chơi cũng cười nhiều hơn. Trước kia ở trước mặt mình, La Kiêu không cười lạnh thì là cười châm chọc, nụ cười ấm áp không có chút mâu thuẫn như vậy lập tức khắc sâu ở đáy lòng hắn.
Đi dạo một buổi trưa, La Kiêu vừa về phòng liền ngã xuống giường không muốn động, cũng không phải rất mệt, chủ yếu là đi dạo phố khiến bản thân có cảm giác mệt mỏi. Húc Húc muốn đi WC, Đoàn Dịch Phong dẫn bé đến phòng vệ sinh rồi lập tức bổ nhào lên giường.
"Cực cưng, đêm nay có thể ngủ ở đây không?" Đoàn Dịch Phong cọ cọ La Kiêu như cún con, sử dụng đầy đủ skill làm nũng.
La Kiêu cứng đờ, rồi lạnh mặt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?" Quá mức khẩn trương cũng quên mất xưng hô thân mật của Đoàn Dịch Phong.
"Không phải anh đang theo đuổi em sao! Cục cưng à, anh đảm bảo không động tay động chân, em xem có thể để Húc Húc sang ngủ cách vách không? Chúng ta liên lạc tình cảm một chút nha?" Đoàn Dịch Phong vừa dứt lời đã bị La Kiêu đá một cái, cú đá này cậu dùng hết lực, Đoàn Dịch Phong ôm phía dưới đau hết hít hà.
"Ai da cục cưng ơi, chỗ này cũng không thể đá loạn đâu. Đá hỏng rồi thì tính phúc sau này em không hưởng được đâu."
La Kiêu vốn không thấy rõ mình đá chỗ nào, Đoàn Dịch Phong vừa nói như vậy cậu lập tức đỏ mặt. Mắt thấy sắp tức sùi bọt mép, Đoàn Dịch Phong bày ra dáng vẻ yếu thế tuột xuống giường, lúc La Kiêu xấu hổ sẽ theo thói quen sẽ dùng tức giận để che dấu.
"Chú Đoàn ơi!" Húc Húc ở trong WC đột nhiên kêu lên.
"......"
"Chú Đoàn ơi, giúp con lấy giấy vào đây được không?" Không nghe thấy trả lời, Húc Húc vội gọi lại.
Đoàn Dịch Phong vừa nghĩ con là đem chú thành chân sai vặt à! Vừa cầm giấy trên bàn đưa tới phòng vệ sinh: "Tới đây, mau mở cửa." Lúc nói chuyện vẻ mặt, giọng nói mang theo sự chiều chuộng, khác xa với vẻ mặt lúc trước.
Húc Húc một tay giữ quần, một tay mở hé cửa, lúc nhận giấy còn chu miệng oán giận: "Chú Đoàn, chú thật chậm á."
Đoàn Dịch Phong ngây ngẩn tại chỗ, đột nhiên có loại ảo giác tương lai thật đáng lo ngại!
Tác giả có lời muốn nói: PS: Cái này tuyệt đối không phải ảo giác đâu ∑( ° △ °|||)︴
- --Hết chương 46
Đã lấp xong bộ "Trọng sinh kiếm tiền dưỡng bánh bao" rồi, tui lấp tiếp bộ này nhé. Còn tầm 19 chương nữa, mụi người muốn tui lặn edit xong 1 lượt hay mỗi ngày 1 chương =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất