Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 114
Cố Diêm vương phát biểu xong, đến lượt học sinh đại diện lên phát biểu.
Đại diện học sinh khối 12 năm nay vẫn là Thiệu Trạm.
Cố Diêm vương cao hứng chuyển micro vào tay Thiệu Trạm, mặt mày hớn hở nói: “Đến đây, Thiệu Trạm, hãy khích lệ mọi người nào.”
Không phải lần đầu tiên Thiệu Trạm lên đài, cậu lướt qua giấy phát biểu một lần, tay không đi lên, giọng nói chàng trai vẫn lạnh lùng như thế: “Thật đáng tiếc, không thể cùng tham gia thi Đại học với mọi người.”
“…”
Nếu như không phải lên đài phát biểu cần nói dông dài một tí, phỏng đoán Thiệu Trạm có khi chỉ cô đọng lại đúng bảy chữ: Thật đáng tiếc, tôi được tuyển thẳng.
————Cái này mà được coi là khích lệ hả?!
Đây rõ ràng là đả kích người ta!
Phần sau của Trăm Ngày Tuyên Thệ còn có phần học sinh tự lên phát biểu, gọi là “Lời kêu gọi”. Nghe nói ban đầu lãnh đạo nhà trường Lục Trung lên kế hoạch cho cái này xong, nghĩ rằng có thể tạo ra cơ hội cho các học sinh khác được lên tiếng, để cho bọn họ có thể đứng trên đài phát biểu hùng tâm tráng trí của mình, cổ động cố gắng lên vì mình cũng như vì những bạn học khác. Nhưng mà lần nào mọi người cũng vô cùng ngại ngùng, không có mấy người dám lên đài ra mặt nói chuyện trước nhiều người như vậy.
Cố Diêm vương đang muốn khích lệ bọn họ: Ngại cái gì? Đi lên, khẩn trương, ai muốn lên đầu tiên?
Kết quả còn chưa kịp nói ra, ông nhìn xuống sân trường toàn những mái đầu đen nhánh, từ giữa đám đông có một cái tay giơ lên———-thậm chí cái tay kia còn rất tùy ý lắc lư trong không trung.
“Em.”
Giọng nói không quá lớn, chỉ là dưới đài quá yên tĩnh, vì vậy nên nghe càng rõ hơn, những người khác đồng loạt quay ra đằng sau.
Hứa Thịnh nhắc lại lần nữa: “Em.”
Đã đang giữa trưa, mặt trời hừng hực, sau khi thiếu niên lên đài nhìn micro “Alo” một tiếng, thầy trò cả trường đều cảm thấy cảnh tượng này vô cùng “quen thuộc”, dù sao đã nhìn cả một năm rồi, cũng nhìn đến quen mắt.
Lần này Hứa Thịnh lên đài không còn cảm giác như trước đây. Trước đây đều lên để kiểm điểm, chỉ có duy nhất một lần không phải kiểm điểm là khi còn ở trong thân thể Thiệu Trạm, coi như là đại diện học sinh diễn giảng, nhận lấy một cục diện rối rắm.
Sau khi Hứa Thịnh “Alo” xong, câu đầu tiên nói là: “Thật ra tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”
Mọi người dưới đài: “…?”
Hứa Thịnh phát biểu giống y chang Thiệu Trạm: “Mọi người đều biết, tôi vào vòng nhỏ thi riêng các trường rồi, cũng coi như đặt một chân vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, không thể cảm nhận được áp lực thi Đại học cùng mọi người.”
Những người phía dưới rất muốn nói: Cậu vẫn nên đi xuống đi.
Hết người đầu tiên lại đến người thứ hai, còn muốn cho người khác sống không hả?
“Khả năng đây là lần cuối cùng tôi lên đây trước khi tốt nghiệp———–”
“Tôi đã đứng ở đây rất nhiều lần”, Hứa Thịnh nói đến đây bỗng nghiêm túc, “Cũng đã từng kiểm điểm nhiều lần, trước đây đã từng làm không ít những chuyện…thật ấu trĩ. Cảm ơn chủ nhiệm Cố đã nương tay không giết.”
Từng góc trên đài kéo cờ không lớn không nhỏ này, cậu đã quá quen thuộc.
Từ năm lớp 10 đã luôn chống đối giáo viên, bản kiểm điểm dày đến mức đóng thành sách được, Cố Diêm vương đã từng tức giận nói: “Em tưởng nộp kiểm điểm là nộp bài tập chắc? Bình thường sao không thấy em tích cực nộp bài tập như thế? Bản kiểm điểm của em nhiều như thế———định tốt nghiệp xong ra sách à?”
“…”
Khi đó Hứa Thịnh hoàn toàn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, trong phút chốc trăm cảm xúc lẫn lộn, tầm mắt cậu vượt qua tầng tầng lớp lớp người, rơi xuống hàng cuối cùng.
Thiếu niên đứng trong đám người, tách biệt với xung quanh, ánh mặt trời sáng đến nhức mắt.
Hứa Thịnh tiên phong, những học sinh khác cũng rối rít lấy dũng khí lên đài, nói ra một vài lời bình thường ít nói khỏi miệng, đa số đều là bày tỏ với giáo viên. Hầu Tuấn nhắm mắt, đại diện lớp 7 lên phát biểu: “Thầy Mạnh, chúng em yêu thầy!”
Lúc Hứa Thịnh xuống đài, Cố Diêm vương rất xúc động, thằng nhóc luôn đối đầu với ông đã lên lớp 12 rồi, sắp phải tốt nghiệp rồi.
Ông giơ tay lên vỗ vai Hứa Thịnh, sau đó kéo cậu lại: “Nhóc con, em chờ một lát, đúng lúc có chuyện muốn nói với em.”
Thái độ của Hứa Thịnh rất tốt: “Thầy nói đi?”
Cố Diêm vương chỉ bức tường đối diện.
Hứa Thịnh do dự nhìn Cố Diêm vương trong nháy mắt, Cố Diêm vương không đáp, chỉ là lực ngón tay chỉ vào trong không khí mạnh hơn.
Hứa Thịnh nhìn hiểu đại khái.
Cậu tưởng Cố Diêm vương khởi binh vấn tội, vì vậy cậu nhìn bức tường kia, thở dài, chủ động thẳng thắn nói: “Dạ, đúng là em có trèo qua mấy lần, nhưng mà đã từ năm lớp 11 rồi…Nói như vậy cũng không đúng, lớp 10 em cũng trèo, em nhận sai.”
Cố Diêm vương: “…”
“Không nói với em chuyện này!” Cố Diêm vương nổi đóa, ngón tay run mạnh hơn, “Bức tường đối diện sân trường ấy, nhà trường định sơn lại lần nữa, hoặc là vẽ gì đó lên. Em có ý tưởng gì không?”
Cố Diêm vương nói đến đây còn nói: “Nhưng mà nếu em nhận lỗi rồi thì, nội quy cũ, sáng sớm ngày mai nộp bản kiểm điểm lên phòng làm việc của tôi.”
Buổi tối, trong phòng Thiệu Trạm, Hứa Thịnh vừa viết kiểm điểm vừa suy nghĩ chuyện vẽ tường. Thiệu Trạm ngồi đối diện cậu, hiếm khi nào cười mãi không ngừng. Cậu viết xong câu “Em đã nhận thức sâu sắc được lỗi của mình” thì dừng lại, rút thêm tờ A4 nữa ra, đập xuống trước mặt bạn trai: “Con mẹ nó, cười nữa thì cậu viết luôn với tôi đi.”
Thiệu Trạm nhận giấy, yết hầu ở cổ họng nhộn nhạo, cậu đè lòng bàn tay lên giấy: “Cậu nghĩ thế nào?”
Hứa Thịnh: “Ông ấy tìm tôi có chuyện, còn chỉ tay lên tường mãi, tôi nghĩ còn có thể có chuyện gì nữa?”
Hứa Thịnh cũng không ngờ bản kiểm điểm cuối cùng thời học sinh cấp ba của mình vẫn là kiểm điểm vụ “leo tường”.
Cậu viết một trang, Thiệu Trạm dùng tay phải bắt chước nét chữ của cậu viết thêm trang nữa———Khi hai người còn hoán đổi thân thể trước đây thường xuyên làm chuyện này, cậu phải đấu tranh với thân phận học bá đầy mối nguy, khó khăn sống sót trong trường, mà Thiệu Trạm là học bá thật sự lại phải đối mặt với kiểm điểm và vô số lời trách mắng của giáo viên mỗi ngày.
‘Em không nên tự ý treo tường ra khỏi trường.’
‘Điều thứ ba trong nội quy nhà trường, người trèo tường, tự ý ra vào trường học không tuân theo quy định sẽ bị xử phạt dựa theo tình tiết nặng nhẹ.’
Hai tờ giấy với nét chữ tương tự sát cạnh nhau.
Đúng là minh chứng cho cái tội danh mà Thiệu Trạm từng thuận miệng nói qua: Đồng lõa.
Sau khi viết xong bản kiểm điểm, Hứa Thịnh giải đề, Thiệu Trạm được tuyển thẳng nhưng bạn trai vẫn phải thi Đại học, hơn nữa thành tích thi thử của bạn trai cậu vẫn dao động ở mức đạt tiêu chuẩn, không hề ung dung như khi cậu nói “đặt một chân vào Học viện Mỹ thuật Trung ương” trên đài hôm nay, cái chân còn lại vẫn có thể không đặt vào được.
Bây giờ Thiệu Trạm giống như giám sát viên. Cậu lập kế hoạch chạy nước rút cho Hứa Thịnh, Hứa Thịnh cũng nghiêm túc nghe theo kế hoạch đề ra cho đợt ôn tập cuối cùng, có lúc giải đề mệt mỏi định cướp điện thoại di động chơi game một lúc.
Thiệu Trạm không nhấc mí mắt: “Đặt về chỗ cũ.”
“…” Hứa Thịnh ấn tắt màn hình, “Tôi chỉ chơi một ván thôi, Trương Phong tìm tôi lâu lắm rồi. Gần đây trông cậu ta chịu áp lực rất lớn, tôi chỉ giúp đỡ cậu ta thư giãn tinh thần thôi mà.”
“Bây giờ tôi cũng rất áp lực”, Thiệu Trạm dựa ra đằng sau, giơ tay lên cởi một khuy áo trên cổ ra, “Cậu cũng đến giúp tôi thư giãn tinh thần đi?”
“…”
Đương nhiên Thiệu Trạm cũng không đến nỗi vô tình như thế, cậu chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà Hứa Thịnh thật sự đổi phương hướng “chơi” lên người cậu. Thiệu Trạm ngồi gần mép giường, vừa viết xong kiểm điểm. Hứa Thịnh chống một tay lên bàn học, cúi người ra đằng trước, ngón tay cố ý vói vào trong cổ áo cậu, đốt ngón tay gập lại, khó khăn lắm mới thò vào trong cổ áo được, không hề để ý nói một câu: “Được thôi.”
…
Rõ ràng Hứa Thịnh chiếm được quyền chủ động, nhưng mà cuối cùng lại bị đè gọi chừng mấy tiếng anh ơi, bên ngoài hoàn toàn được “chơi”, dấu vết trên cần cổ và xương quai xanh không giấu được trong cổ áo.
Giờ này đã tắt đèn từ lâu, trong phòng rất tối, điện thoại di động trong túi Hứa Thinh rơi xuống gối, vì vậy bỏ lỡ tin nhắn trong nhóm lớp.
Bọn Hầu Tuấn tag Thiệu Trạm mãi.
Dù sao Thiệu Trạm được tuyển thẳng, không cần tham gia thi Đại học, tài nguyên trong tay cũng không cần nữa, ai ai cũng đang gọi một tiếng “Ba”.
[Hầu Tuấn]: @Thiệu Trạm, Trạm ca ngài đã ngủ chưa?
[Đàm Khải]: Trạm ca, mặc dù không cần thi Đại học nữa nhưng tôi cảm thấy học tập là vô cùng vô tận, chúng ta nên cùng nhau học nữa thì hơn.
[Viên Tự Cường]: Tôi cảm thấy ngài hoàn toàn có thể tham gia với chúng tôi, cùng nhau hưởng thụ cảm giác chạy nước rút thi Đại học.
…
[Khưu Thu]: Trạm ca, cậu có thể sang kí túc xá nữ không? Bọn tôi cũng rất cần cậu.
[Hầu Tuấn]: …Ký túc xá nữ thì dẹp đê.
Hứa Thịnh lao vào bóng tối đi tắm trong phòng Thiệu Trạm, vừa mới tắm xong thì cửa bị người gõ mấy lần, ngay sau đó một đám không mời mà tới gọi: “Trạm ca, bọn tôi đến nè!”
Thiệu Trạm: “Các cậu đến làm gì?”
Hầu Tuấn cầm bài thi vào, tiện thể mang theo cả đèn sạc USB, một hàng người đứng trước cửa chào hỏi Thiệu Trạm: “Bọn tôi đến học đó, tag cậu trong nhóm lớp mãi, thấy cậu không từ chối nên bọn tôi đến luôn.”
Thiệu Trạm: “Đó là không trả lời, không phải không từ chối.”
Thiệu Trạm nói chuyện không hề nể nang, thậm chí còn ngập tràn cảm giác “Có thể lượn đi không?”, vẫn nghiêng người để bọn họ vào phòng.
“Tôi biết nhất định cậu sẽ chào đón bọn tôi mà”, Hầu Tuấn vừa nói vừa tiên phong vào phòng, đúng lúc Hứa Thịnh kéo cửa phòng tắm ra ngoài: “…”
Tóc Hứa Thịnh ướt, quần áo trên người cũng là của Thiệu Trạm, mặt cậu không đổi sắc: “Sao các cậu lại đến?”
Hầu Tuấn muốn nói: Có phải cậu nên giải thích vì sao quá nửa đêm rồi cậu vẫn còn ở đây không?
Rõ ràng tình huống này của hai người tương đối đáng giá để suy nghĩ sâu xa!
Nhưng mà Hầu Tuấn không dám hỏi, cậu ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình, không phải chỉ là mượn phòng tắm thôi sao? Cậu ta lắc đầu, quét mắt qua phòng Thiệu Trạm thấy một túi đồ lớn màu trắng để ở cửa: “Đây là gì thế?”
“Thuốc màu”, Thiệu Trạm chỉ Hứa Thịnh, giải thích, “Của cậu ấy.”
Những thứ này đều là thuốc màu để vẽ tường, Cố Diêm vương vốn chỉ muốn hỏi ý kiến Hứa Thịnh, sau đó nghĩ lại: Chẳng phải bọn họ có sẵn hạng nhất liên thi ở trường sao? Sao phải tốn sức tìm người khác thiết kế làm gì chứ.
Vì vậy nhiệm vụ vẽ tường này được giao cho Hứa Thịnh.
Hai ngày sau sẽ là cuối tuần, Hứa Thịnh mua xong công cụ và vật liệu sớm, định đến cuối tuần mới vẽ.
Bọn Hầu Tuấn nghe xong thì bày tỏ sự hứng thú: “Tối mai à? Cái bức tường toàn vết lem nhem bẩn bẩn ấy hả? Tôi cũng cảm thấy nên sơn lại, ảnh hưởng đến thẩm mỹ nhà trường lắm.”
Đàm Khải: “Cần giúp một tay không? Nói thế nào tôi cũng từng lấy được giải thưởng của..nhà trẻ…”
Hứa Thịnh tiện tay lau tóc, nói: “Khải Tử, cậu là người tôi thấy tự tin nhất.”
Thật ra Hứa Thịnh chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn vẽ gì, nhưng thấy bọn Hầu Tuấn bật đèn sạc chụm đầu giải đề trong phòng Thiệu Trạm, Hứa Thịnh nheo mắt lại, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Bọn họ làm xong bài tập, vừa mới đặt bút xuống, Hứa Thịnh đứng dậy, khom người xách túi nilon trắng dưới đất lên, tóc cậu đã được lau xong, khi cúi người che kín đôi mắt: “Có rảnh không? Rảnh thì hỗ trợ sơn tường.”
Theo lí mà nói, nửa đêm chạy từ trong ký túc xá ra ngoài đúng là chuyện vi phạm nội quy, nhưng mà học sinh lớp 7 đã vi phạm quá nhiều rồi, mãi cũng thành quen.
Lượng công việc nhiều, Hầu Tuấn nhảy ra khỏi cửa sổ tầng một, nói: “Để tôi hỏi thử nhóm Khưu Thu xem có đến không.”
[Hầu Tuấn]: @Chị Thu, ra ngoài học không?
[Khưu Thu]: ?
[Hầu Tuấn]: Đùa tí, Thịnh ca nhận nhiệm vụ từ chủ nhiệm Cố, bọn tôi không đủ nhân lực, muốn tìm cậu ra đây sơn tường.
Quản lý ký túc xá nữ sinh không nghiêm ngặt như bên nam sinh, dì quản lý đã ngủ sớm, cửa sổ phòng quản lý ký túc đóng kín.
Khưu Thu nhận được tin nhắn thì tim đập không ngừng. Những chuyện thế này không thể thuần thục như nam sinh, sau khi tập hợp nữ sinh lớp 7, nhóm người do dự bên cửa sổ hồi lâu, cuối cùng vẫn là Khưu Thu lấy dũng khí đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, sau khi nhảy xuống nhỏ giọng nói: “Không sao, không cao lắm đâu.”
Tim cô gái vẫn đập rất nhanh.
Giống như lén lút sắp làm chuyện gì xấu vậy.
Bắp chân bị mấy con muỗi cắn, đêm hè ngột ngạt có cơn gió thổi qua. Rất nhiều năm sau, Khưu Thu nhớ lại ngày hôm ấy, thứ ấn tượng sâu sắc nhất của mùa hè chính là thuốc màu ngũ sắc, học sinh lớp 7 khí thế vẩy màu lên tường———
Mới đầu Hầu Tuấn không dám vẩy, hành động làm “vua phá hoại” này cứ có cảm giác áp lực trong lòng: “Vẩy thật hả? Cứ thế vẩy lên? Cố Diêm vương sẽ không tẩn chết tôi chứ?”
Lúc nói chuyện, Hầu Tuấn ngẩng đầu lên, trên tường bao rất cao có một người đang ngồi.
Hứa Thịnh ngồi trên tường trông coi, ánh đèn đường sau lưng chiếu lên người cậu khiến xung quanh như có một vầng hào quang. Họa tiết trên đôi hoa tai lạnh lẽo cũng phản chiếu ánh sáng, một chân cậu gập theo thói quen, giọng nói khoe khoang: “Con khỉ, bảo cậu vẩy thì cứ vẩy đi, nói nhiều nói nhảm làm gì, vẩy thoải mái đi. Màu gì cũng được, vẩy xong tôi vẽ tiếp.”
Có lời này của cậu, bạn học lớp 7 gan lớn hẳn lên, Đàm Khải dẫn đầu vẩy lên tường một mảng màu vàng lớn.
Đàm Khải: “Có phải tôi vẩy lên trông rất có cảm xúc nghệ thuật không?”
Hầu Tuấn: “Tôi hiểu rồi, đây chính là sáng tạo.”
Viên Tự Cường: “Tôi cũng hiểu rồi, nghệ thuật là không có có quy tắc.”
“Tôi thử xem sao”, Hầu Tuấn xắn tay áo lên, “…Thế này hả? Trông tôi vẩy phóng khoáng không? Nhìn màu sắc chạm nhau này, có phải tuyệt lắm không?”
Hứa Thịnh “chậc” một tiếng, nhanh chóng thu cái chân buông thõng bên tường lại, chống tay lên tường nói: “Phóng khoáng…Nhưng mà đừng có vẩy lên chân tôi.”
Khưu Thu vẩy khá dè dặt, màu sắc mà cô vẩy là thuốc màu trắng, lấm tấm rải phía trên giống như ánh sao.
Hứa Thịnh cứ mặc cho họ làm đi làm lại nhiều lần.
Cậu vẫn đang nghĩ lát nữa bọn họ vẩy xong thì nên vẽ gì trên những màu sắc cơ bản này. Vậy mới nói, kiểu tạo hình màu sắc bằng cách vẩy một cách ngẫu nhiên thế này có thể sáng tạo được, đến lúc vẽ những hình vẽ cụ thể sẽ có cảm hứng.
Bạn học lớp 7 dùng các màu sắc vẩy kín tường, chờ đến khi xong xuôi, Hứa Thịnh mới phủi tay định nhảy xuống khỏi tường.
Trước khi nhảy, không biết tại sao cậu do dự, sau đó nhớ ra cảnh tượng này dường như không chỉ xảy ra một lần, theo bản năng cậu ngẩng mặt lên nhìn Thiệu Trạm. Thiệu Trạm đứng trong đám người, đúng lúc cũng đang nhìn cậu.
Những người khác đang nghiện vẩy màu, không ai chú ý đến bọn họ.
Thiệu Trạm dang hai tay về phía cậu——–
“Nhảy không?”
Trong nháy mắt Hứa Thịnh nhảy xuống, có một cảm giác hư hư ảo ảo, tựa như giờ phút này xuất hiện vô số hình ảnh chồng lên nhau. Lần này Thiệu Trạm đỡ cậu, lòng bàn tay Hứa Thịnh chạm lên người Thiệu Trạm, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể truyền đến.
Cậu muốn nói rằng ‘Thật ra hôm nay ở trên đài, vốn rất muốn nói với cậu, muốn nói rằng mặc dù có tiếc nuối, nhưng không hề nuối tiếc khi tôi có thể được cận kề với một người rất quan trọng’, nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng vẫn không nói ra.
“Vốn có vài lời muốn nói với cậu.” Hứa Thịnh nói, “Nghĩ lại rồi thôi. Lời còn sót lại, giữ lấy để tương lai nói sau.”
Thứ hai, dòng xe vẫn chạy không ngừng trước cổng trường Lục Trung Lâm Giang.
Con đường từ nhà ăn đến quầy bán đồ ăn vặt vẫn đông người, có người cắn đồ ăn sáng đi ra khỏi nhà ăn, bữa ăn sáng còn chưa ăn được mấy miếng, từ xa đã thấy bức tường đối diện sân trường, thẳng ngay hướng đài kéo cờ hình như được sơn rất nhiều màu sắc.
Đến gần mới phát hiện chỉ qua một đêm, bức tường vẽ xuất hiện ở đây như một kỳ tích.
Bức tranh này cực kỳ tươi sáng, khó mà dùng lời để diễn tả được.
Khi ánh sáng và bóng tối thay đổi, màu sắc đan xen nhau.
Giống như mùa hè chim sải cánh mạnh mẽ, vượt qua dải ngân hà mênh mông, dường như mang theo không biết là ánh sao hay là ánh mặt trời rải xuống, đuổi theo cơn gió, băng qua biển lớn, bay về phía chân trời khác, ánh sao ở khắp mọi nơi.
Không người nào đi qua là không dừng chân. Lúc này, bầu trời mơ hồ vọng đến một trận sấm, bỗng nhiên chợt lóe một tia sáng. Dường như bọn họ thật sự nghe thấy tiếng sấm, cũng nhìn thấy tia sáng chợt lóe lên, trời lại không mưa, thời gian vẫn không thay đổi.
“Vừa rồi có tiếng sấm à?”
“Đâu ra, hôm nay trời đẹp mà.”
Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn bầu trời, nào có tia sét nào lóe lên. Nơi nơi tràn ngập ánh mặt trời, tiếng ve kêu giữa hè ngân dài.
HOÀN CHÍNH VĂNLời editor
Bây giờ là 1:16AM ngày thứ hai. Sau hơn bốn tháng cuối cùng truyện đã đi đến hồi kết. Mỗi người đọc xong chương này sẽ có một cảm xúc khác nhau, nhưng mình nghĩ cái kết HE cho hai bạn ấy là một chuyện hiển nhiên rồi. Có lẽ sẽ có ai đó cảm thấy hơi hụt hẫng giống mình, nhưng không sao cả. Chúng ta có thể trông chờ vào hai phiên ngoại mà:3 Càng về cuối càng nhận ra rằng, câu chuyện này không chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của hai nhân vật, nó thực sự là một câu chuyện thanh xuân vườn trường. Không phải chỉ có yêu nhau, mà còn là nỗ lực giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ trong học tập. Ai mà chẳng mơ ước có một Thiệu Trạm như thế bên cạnh mình =))) Nói vậy thôi chứ mình cũng đã qua thời ngồi ghế học sinh rồi:3 Thiệu Trạm giống mình, cậu ấy cũng chọn Luật. Má nó chứ nhân vật trong truyện học cùng ngành mà cũng xốn xang ghê =)))
Mới hoàn chính văn thôi nhưng mình muốn lảm nhảm dài dòng vài câu với mọi người luôn. Ngày mai ngày kia là hoàn toàn văn. Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng mình dõi theo hành trình của hai bạn. Tất cả những chiếc like và comment mình đều đọc đều biết hết, là một sự cổ vũ tinh thần to lớn cho mình. Là bộ thứ ba mình edit nên đã rút kinh nghiệm rất nhiều, tuy nhiên có lẽ vẫn còn mắc n lỗi sai ngớ ngẩn:3 Mai mình sẽ bắt đầu beta hoàn chỉnh bộ này và up dần lên Wattpad. Trong quá trình beta mình sẽ cân nhắc khóa một vài chương lại trong một thời gian ngắn. Mình không sợ bọn web lậu re-up bản edit của mình, mình sợ bọn họ re-up bản edit hoàn thiện nhất của mình lên đó. Vậy nên lần này mình sẽ thử cách này xem sao!
Một lần nữa, chúc mừng và cảm ơn mọi người!
Đại diện học sinh khối 12 năm nay vẫn là Thiệu Trạm.
Cố Diêm vương cao hứng chuyển micro vào tay Thiệu Trạm, mặt mày hớn hở nói: “Đến đây, Thiệu Trạm, hãy khích lệ mọi người nào.”
Không phải lần đầu tiên Thiệu Trạm lên đài, cậu lướt qua giấy phát biểu một lần, tay không đi lên, giọng nói chàng trai vẫn lạnh lùng như thế: “Thật đáng tiếc, không thể cùng tham gia thi Đại học với mọi người.”
“…”
Nếu như không phải lên đài phát biểu cần nói dông dài một tí, phỏng đoán Thiệu Trạm có khi chỉ cô đọng lại đúng bảy chữ: Thật đáng tiếc, tôi được tuyển thẳng.
————Cái này mà được coi là khích lệ hả?!
Đây rõ ràng là đả kích người ta!
Phần sau của Trăm Ngày Tuyên Thệ còn có phần học sinh tự lên phát biểu, gọi là “Lời kêu gọi”. Nghe nói ban đầu lãnh đạo nhà trường Lục Trung lên kế hoạch cho cái này xong, nghĩ rằng có thể tạo ra cơ hội cho các học sinh khác được lên tiếng, để cho bọn họ có thể đứng trên đài phát biểu hùng tâm tráng trí của mình, cổ động cố gắng lên vì mình cũng như vì những bạn học khác. Nhưng mà lần nào mọi người cũng vô cùng ngại ngùng, không có mấy người dám lên đài ra mặt nói chuyện trước nhiều người như vậy.
Cố Diêm vương đang muốn khích lệ bọn họ: Ngại cái gì? Đi lên, khẩn trương, ai muốn lên đầu tiên?
Kết quả còn chưa kịp nói ra, ông nhìn xuống sân trường toàn những mái đầu đen nhánh, từ giữa đám đông có một cái tay giơ lên———-thậm chí cái tay kia còn rất tùy ý lắc lư trong không trung.
“Em.”
Giọng nói không quá lớn, chỉ là dưới đài quá yên tĩnh, vì vậy nên nghe càng rõ hơn, những người khác đồng loạt quay ra đằng sau.
Hứa Thịnh nhắc lại lần nữa: “Em.”
Đã đang giữa trưa, mặt trời hừng hực, sau khi thiếu niên lên đài nhìn micro “Alo” một tiếng, thầy trò cả trường đều cảm thấy cảnh tượng này vô cùng “quen thuộc”, dù sao đã nhìn cả một năm rồi, cũng nhìn đến quen mắt.
Lần này Hứa Thịnh lên đài không còn cảm giác như trước đây. Trước đây đều lên để kiểm điểm, chỉ có duy nhất một lần không phải kiểm điểm là khi còn ở trong thân thể Thiệu Trạm, coi như là đại diện học sinh diễn giảng, nhận lấy một cục diện rối rắm.
Sau khi Hứa Thịnh “Alo” xong, câu đầu tiên nói là: “Thật ra tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”
Mọi người dưới đài: “…?”
Hứa Thịnh phát biểu giống y chang Thiệu Trạm: “Mọi người đều biết, tôi vào vòng nhỏ thi riêng các trường rồi, cũng coi như đặt một chân vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, không thể cảm nhận được áp lực thi Đại học cùng mọi người.”
Những người phía dưới rất muốn nói: Cậu vẫn nên đi xuống đi.
Hết người đầu tiên lại đến người thứ hai, còn muốn cho người khác sống không hả?
“Khả năng đây là lần cuối cùng tôi lên đây trước khi tốt nghiệp———–”
“Tôi đã đứng ở đây rất nhiều lần”, Hứa Thịnh nói đến đây bỗng nghiêm túc, “Cũng đã từng kiểm điểm nhiều lần, trước đây đã từng làm không ít những chuyện…thật ấu trĩ. Cảm ơn chủ nhiệm Cố đã nương tay không giết.”
Từng góc trên đài kéo cờ không lớn không nhỏ này, cậu đã quá quen thuộc.
Từ năm lớp 10 đã luôn chống đối giáo viên, bản kiểm điểm dày đến mức đóng thành sách được, Cố Diêm vương đã từng tức giận nói: “Em tưởng nộp kiểm điểm là nộp bài tập chắc? Bình thường sao không thấy em tích cực nộp bài tập như thế? Bản kiểm điểm của em nhiều như thế———định tốt nghiệp xong ra sách à?”
“…”
Khi đó Hứa Thịnh hoàn toàn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, trong phút chốc trăm cảm xúc lẫn lộn, tầm mắt cậu vượt qua tầng tầng lớp lớp người, rơi xuống hàng cuối cùng.
Thiếu niên đứng trong đám người, tách biệt với xung quanh, ánh mặt trời sáng đến nhức mắt.
Hứa Thịnh tiên phong, những học sinh khác cũng rối rít lấy dũng khí lên đài, nói ra một vài lời bình thường ít nói khỏi miệng, đa số đều là bày tỏ với giáo viên. Hầu Tuấn nhắm mắt, đại diện lớp 7 lên phát biểu: “Thầy Mạnh, chúng em yêu thầy!”
Lúc Hứa Thịnh xuống đài, Cố Diêm vương rất xúc động, thằng nhóc luôn đối đầu với ông đã lên lớp 12 rồi, sắp phải tốt nghiệp rồi.
Ông giơ tay lên vỗ vai Hứa Thịnh, sau đó kéo cậu lại: “Nhóc con, em chờ một lát, đúng lúc có chuyện muốn nói với em.”
Thái độ của Hứa Thịnh rất tốt: “Thầy nói đi?”
Cố Diêm vương chỉ bức tường đối diện.
Hứa Thịnh do dự nhìn Cố Diêm vương trong nháy mắt, Cố Diêm vương không đáp, chỉ là lực ngón tay chỉ vào trong không khí mạnh hơn.
Hứa Thịnh nhìn hiểu đại khái.
Cậu tưởng Cố Diêm vương khởi binh vấn tội, vì vậy cậu nhìn bức tường kia, thở dài, chủ động thẳng thắn nói: “Dạ, đúng là em có trèo qua mấy lần, nhưng mà đã từ năm lớp 11 rồi…Nói như vậy cũng không đúng, lớp 10 em cũng trèo, em nhận sai.”
Cố Diêm vương: “…”
“Không nói với em chuyện này!” Cố Diêm vương nổi đóa, ngón tay run mạnh hơn, “Bức tường đối diện sân trường ấy, nhà trường định sơn lại lần nữa, hoặc là vẽ gì đó lên. Em có ý tưởng gì không?”
Cố Diêm vương nói đến đây còn nói: “Nhưng mà nếu em nhận lỗi rồi thì, nội quy cũ, sáng sớm ngày mai nộp bản kiểm điểm lên phòng làm việc của tôi.”
Buổi tối, trong phòng Thiệu Trạm, Hứa Thịnh vừa viết kiểm điểm vừa suy nghĩ chuyện vẽ tường. Thiệu Trạm ngồi đối diện cậu, hiếm khi nào cười mãi không ngừng. Cậu viết xong câu “Em đã nhận thức sâu sắc được lỗi của mình” thì dừng lại, rút thêm tờ A4 nữa ra, đập xuống trước mặt bạn trai: “Con mẹ nó, cười nữa thì cậu viết luôn với tôi đi.”
Thiệu Trạm nhận giấy, yết hầu ở cổ họng nhộn nhạo, cậu đè lòng bàn tay lên giấy: “Cậu nghĩ thế nào?”
Hứa Thịnh: “Ông ấy tìm tôi có chuyện, còn chỉ tay lên tường mãi, tôi nghĩ còn có thể có chuyện gì nữa?”
Hứa Thịnh cũng không ngờ bản kiểm điểm cuối cùng thời học sinh cấp ba của mình vẫn là kiểm điểm vụ “leo tường”.
Cậu viết một trang, Thiệu Trạm dùng tay phải bắt chước nét chữ của cậu viết thêm trang nữa———Khi hai người còn hoán đổi thân thể trước đây thường xuyên làm chuyện này, cậu phải đấu tranh với thân phận học bá đầy mối nguy, khó khăn sống sót trong trường, mà Thiệu Trạm là học bá thật sự lại phải đối mặt với kiểm điểm và vô số lời trách mắng của giáo viên mỗi ngày.
‘Em không nên tự ý treo tường ra khỏi trường.’
‘Điều thứ ba trong nội quy nhà trường, người trèo tường, tự ý ra vào trường học không tuân theo quy định sẽ bị xử phạt dựa theo tình tiết nặng nhẹ.’
Hai tờ giấy với nét chữ tương tự sát cạnh nhau.
Đúng là minh chứng cho cái tội danh mà Thiệu Trạm từng thuận miệng nói qua: Đồng lõa.
Sau khi viết xong bản kiểm điểm, Hứa Thịnh giải đề, Thiệu Trạm được tuyển thẳng nhưng bạn trai vẫn phải thi Đại học, hơn nữa thành tích thi thử của bạn trai cậu vẫn dao động ở mức đạt tiêu chuẩn, không hề ung dung như khi cậu nói “đặt một chân vào Học viện Mỹ thuật Trung ương” trên đài hôm nay, cái chân còn lại vẫn có thể không đặt vào được.
Bây giờ Thiệu Trạm giống như giám sát viên. Cậu lập kế hoạch chạy nước rút cho Hứa Thịnh, Hứa Thịnh cũng nghiêm túc nghe theo kế hoạch đề ra cho đợt ôn tập cuối cùng, có lúc giải đề mệt mỏi định cướp điện thoại di động chơi game một lúc.
Thiệu Trạm không nhấc mí mắt: “Đặt về chỗ cũ.”
“…” Hứa Thịnh ấn tắt màn hình, “Tôi chỉ chơi một ván thôi, Trương Phong tìm tôi lâu lắm rồi. Gần đây trông cậu ta chịu áp lực rất lớn, tôi chỉ giúp đỡ cậu ta thư giãn tinh thần thôi mà.”
“Bây giờ tôi cũng rất áp lực”, Thiệu Trạm dựa ra đằng sau, giơ tay lên cởi một khuy áo trên cổ ra, “Cậu cũng đến giúp tôi thư giãn tinh thần đi?”
“…”
Đương nhiên Thiệu Trạm cũng không đến nỗi vô tình như thế, cậu chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà Hứa Thịnh thật sự đổi phương hướng “chơi” lên người cậu. Thiệu Trạm ngồi gần mép giường, vừa viết xong kiểm điểm. Hứa Thịnh chống một tay lên bàn học, cúi người ra đằng trước, ngón tay cố ý vói vào trong cổ áo cậu, đốt ngón tay gập lại, khó khăn lắm mới thò vào trong cổ áo được, không hề để ý nói một câu: “Được thôi.”
…
Rõ ràng Hứa Thịnh chiếm được quyền chủ động, nhưng mà cuối cùng lại bị đè gọi chừng mấy tiếng anh ơi, bên ngoài hoàn toàn được “chơi”, dấu vết trên cần cổ và xương quai xanh không giấu được trong cổ áo.
Giờ này đã tắt đèn từ lâu, trong phòng rất tối, điện thoại di động trong túi Hứa Thinh rơi xuống gối, vì vậy bỏ lỡ tin nhắn trong nhóm lớp.
Bọn Hầu Tuấn tag Thiệu Trạm mãi.
Dù sao Thiệu Trạm được tuyển thẳng, không cần tham gia thi Đại học, tài nguyên trong tay cũng không cần nữa, ai ai cũng đang gọi một tiếng “Ba”.
[Hầu Tuấn]: @Thiệu Trạm, Trạm ca ngài đã ngủ chưa?
[Đàm Khải]: Trạm ca, mặc dù không cần thi Đại học nữa nhưng tôi cảm thấy học tập là vô cùng vô tận, chúng ta nên cùng nhau học nữa thì hơn.
[Viên Tự Cường]: Tôi cảm thấy ngài hoàn toàn có thể tham gia với chúng tôi, cùng nhau hưởng thụ cảm giác chạy nước rút thi Đại học.
…
[Khưu Thu]: Trạm ca, cậu có thể sang kí túc xá nữ không? Bọn tôi cũng rất cần cậu.
[Hầu Tuấn]: …Ký túc xá nữ thì dẹp đê.
Hứa Thịnh lao vào bóng tối đi tắm trong phòng Thiệu Trạm, vừa mới tắm xong thì cửa bị người gõ mấy lần, ngay sau đó một đám không mời mà tới gọi: “Trạm ca, bọn tôi đến nè!”
Thiệu Trạm: “Các cậu đến làm gì?”
Hầu Tuấn cầm bài thi vào, tiện thể mang theo cả đèn sạc USB, một hàng người đứng trước cửa chào hỏi Thiệu Trạm: “Bọn tôi đến học đó, tag cậu trong nhóm lớp mãi, thấy cậu không từ chối nên bọn tôi đến luôn.”
Thiệu Trạm: “Đó là không trả lời, không phải không từ chối.”
Thiệu Trạm nói chuyện không hề nể nang, thậm chí còn ngập tràn cảm giác “Có thể lượn đi không?”, vẫn nghiêng người để bọn họ vào phòng.
“Tôi biết nhất định cậu sẽ chào đón bọn tôi mà”, Hầu Tuấn vừa nói vừa tiên phong vào phòng, đúng lúc Hứa Thịnh kéo cửa phòng tắm ra ngoài: “…”
Tóc Hứa Thịnh ướt, quần áo trên người cũng là của Thiệu Trạm, mặt cậu không đổi sắc: “Sao các cậu lại đến?”
Hầu Tuấn muốn nói: Có phải cậu nên giải thích vì sao quá nửa đêm rồi cậu vẫn còn ở đây không?
Rõ ràng tình huống này của hai người tương đối đáng giá để suy nghĩ sâu xa!
Nhưng mà Hầu Tuấn không dám hỏi, cậu ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình, không phải chỉ là mượn phòng tắm thôi sao? Cậu ta lắc đầu, quét mắt qua phòng Thiệu Trạm thấy một túi đồ lớn màu trắng để ở cửa: “Đây là gì thế?”
“Thuốc màu”, Thiệu Trạm chỉ Hứa Thịnh, giải thích, “Của cậu ấy.”
Những thứ này đều là thuốc màu để vẽ tường, Cố Diêm vương vốn chỉ muốn hỏi ý kiến Hứa Thịnh, sau đó nghĩ lại: Chẳng phải bọn họ có sẵn hạng nhất liên thi ở trường sao? Sao phải tốn sức tìm người khác thiết kế làm gì chứ.
Vì vậy nhiệm vụ vẽ tường này được giao cho Hứa Thịnh.
Hai ngày sau sẽ là cuối tuần, Hứa Thịnh mua xong công cụ và vật liệu sớm, định đến cuối tuần mới vẽ.
Bọn Hầu Tuấn nghe xong thì bày tỏ sự hứng thú: “Tối mai à? Cái bức tường toàn vết lem nhem bẩn bẩn ấy hả? Tôi cũng cảm thấy nên sơn lại, ảnh hưởng đến thẩm mỹ nhà trường lắm.”
Đàm Khải: “Cần giúp một tay không? Nói thế nào tôi cũng từng lấy được giải thưởng của..nhà trẻ…”
Hứa Thịnh tiện tay lau tóc, nói: “Khải Tử, cậu là người tôi thấy tự tin nhất.”
Thật ra Hứa Thịnh chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn vẽ gì, nhưng thấy bọn Hầu Tuấn bật đèn sạc chụm đầu giải đề trong phòng Thiệu Trạm, Hứa Thịnh nheo mắt lại, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Bọn họ làm xong bài tập, vừa mới đặt bút xuống, Hứa Thịnh đứng dậy, khom người xách túi nilon trắng dưới đất lên, tóc cậu đã được lau xong, khi cúi người che kín đôi mắt: “Có rảnh không? Rảnh thì hỗ trợ sơn tường.”
Theo lí mà nói, nửa đêm chạy từ trong ký túc xá ra ngoài đúng là chuyện vi phạm nội quy, nhưng mà học sinh lớp 7 đã vi phạm quá nhiều rồi, mãi cũng thành quen.
Lượng công việc nhiều, Hầu Tuấn nhảy ra khỏi cửa sổ tầng một, nói: “Để tôi hỏi thử nhóm Khưu Thu xem có đến không.”
[Hầu Tuấn]: @Chị Thu, ra ngoài học không?
[Khưu Thu]: ?
[Hầu Tuấn]: Đùa tí, Thịnh ca nhận nhiệm vụ từ chủ nhiệm Cố, bọn tôi không đủ nhân lực, muốn tìm cậu ra đây sơn tường.
Quản lý ký túc xá nữ sinh không nghiêm ngặt như bên nam sinh, dì quản lý đã ngủ sớm, cửa sổ phòng quản lý ký túc đóng kín.
Khưu Thu nhận được tin nhắn thì tim đập không ngừng. Những chuyện thế này không thể thuần thục như nam sinh, sau khi tập hợp nữ sinh lớp 7, nhóm người do dự bên cửa sổ hồi lâu, cuối cùng vẫn là Khưu Thu lấy dũng khí đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, sau khi nhảy xuống nhỏ giọng nói: “Không sao, không cao lắm đâu.”
Tim cô gái vẫn đập rất nhanh.
Giống như lén lút sắp làm chuyện gì xấu vậy.
Bắp chân bị mấy con muỗi cắn, đêm hè ngột ngạt có cơn gió thổi qua. Rất nhiều năm sau, Khưu Thu nhớ lại ngày hôm ấy, thứ ấn tượng sâu sắc nhất của mùa hè chính là thuốc màu ngũ sắc, học sinh lớp 7 khí thế vẩy màu lên tường———
Mới đầu Hầu Tuấn không dám vẩy, hành động làm “vua phá hoại” này cứ có cảm giác áp lực trong lòng: “Vẩy thật hả? Cứ thế vẩy lên? Cố Diêm vương sẽ không tẩn chết tôi chứ?”
Lúc nói chuyện, Hầu Tuấn ngẩng đầu lên, trên tường bao rất cao có một người đang ngồi.
Hứa Thịnh ngồi trên tường trông coi, ánh đèn đường sau lưng chiếu lên người cậu khiến xung quanh như có một vầng hào quang. Họa tiết trên đôi hoa tai lạnh lẽo cũng phản chiếu ánh sáng, một chân cậu gập theo thói quen, giọng nói khoe khoang: “Con khỉ, bảo cậu vẩy thì cứ vẩy đi, nói nhiều nói nhảm làm gì, vẩy thoải mái đi. Màu gì cũng được, vẩy xong tôi vẽ tiếp.”
Có lời này của cậu, bạn học lớp 7 gan lớn hẳn lên, Đàm Khải dẫn đầu vẩy lên tường một mảng màu vàng lớn.
Đàm Khải: “Có phải tôi vẩy lên trông rất có cảm xúc nghệ thuật không?”
Hầu Tuấn: “Tôi hiểu rồi, đây chính là sáng tạo.”
Viên Tự Cường: “Tôi cũng hiểu rồi, nghệ thuật là không có có quy tắc.”
“Tôi thử xem sao”, Hầu Tuấn xắn tay áo lên, “…Thế này hả? Trông tôi vẩy phóng khoáng không? Nhìn màu sắc chạm nhau này, có phải tuyệt lắm không?”
Hứa Thịnh “chậc” một tiếng, nhanh chóng thu cái chân buông thõng bên tường lại, chống tay lên tường nói: “Phóng khoáng…Nhưng mà đừng có vẩy lên chân tôi.”
Khưu Thu vẩy khá dè dặt, màu sắc mà cô vẩy là thuốc màu trắng, lấm tấm rải phía trên giống như ánh sao.
Hứa Thịnh cứ mặc cho họ làm đi làm lại nhiều lần.
Cậu vẫn đang nghĩ lát nữa bọn họ vẩy xong thì nên vẽ gì trên những màu sắc cơ bản này. Vậy mới nói, kiểu tạo hình màu sắc bằng cách vẩy một cách ngẫu nhiên thế này có thể sáng tạo được, đến lúc vẽ những hình vẽ cụ thể sẽ có cảm hứng.
Bạn học lớp 7 dùng các màu sắc vẩy kín tường, chờ đến khi xong xuôi, Hứa Thịnh mới phủi tay định nhảy xuống khỏi tường.
Trước khi nhảy, không biết tại sao cậu do dự, sau đó nhớ ra cảnh tượng này dường như không chỉ xảy ra một lần, theo bản năng cậu ngẩng mặt lên nhìn Thiệu Trạm. Thiệu Trạm đứng trong đám người, đúng lúc cũng đang nhìn cậu.
Những người khác đang nghiện vẩy màu, không ai chú ý đến bọn họ.
Thiệu Trạm dang hai tay về phía cậu——–
“Nhảy không?”
Trong nháy mắt Hứa Thịnh nhảy xuống, có một cảm giác hư hư ảo ảo, tựa như giờ phút này xuất hiện vô số hình ảnh chồng lên nhau. Lần này Thiệu Trạm đỡ cậu, lòng bàn tay Hứa Thịnh chạm lên người Thiệu Trạm, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể truyền đến.
Cậu muốn nói rằng ‘Thật ra hôm nay ở trên đài, vốn rất muốn nói với cậu, muốn nói rằng mặc dù có tiếc nuối, nhưng không hề nuối tiếc khi tôi có thể được cận kề với một người rất quan trọng’, nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng vẫn không nói ra.
“Vốn có vài lời muốn nói với cậu.” Hứa Thịnh nói, “Nghĩ lại rồi thôi. Lời còn sót lại, giữ lấy để tương lai nói sau.”
Thứ hai, dòng xe vẫn chạy không ngừng trước cổng trường Lục Trung Lâm Giang.
Con đường từ nhà ăn đến quầy bán đồ ăn vặt vẫn đông người, có người cắn đồ ăn sáng đi ra khỏi nhà ăn, bữa ăn sáng còn chưa ăn được mấy miếng, từ xa đã thấy bức tường đối diện sân trường, thẳng ngay hướng đài kéo cờ hình như được sơn rất nhiều màu sắc.
Đến gần mới phát hiện chỉ qua một đêm, bức tường vẽ xuất hiện ở đây như một kỳ tích.
Bức tranh này cực kỳ tươi sáng, khó mà dùng lời để diễn tả được.
Khi ánh sáng và bóng tối thay đổi, màu sắc đan xen nhau.
Giống như mùa hè chim sải cánh mạnh mẽ, vượt qua dải ngân hà mênh mông, dường như mang theo không biết là ánh sao hay là ánh mặt trời rải xuống, đuổi theo cơn gió, băng qua biển lớn, bay về phía chân trời khác, ánh sao ở khắp mọi nơi.
Không người nào đi qua là không dừng chân. Lúc này, bầu trời mơ hồ vọng đến một trận sấm, bỗng nhiên chợt lóe một tia sáng. Dường như bọn họ thật sự nghe thấy tiếng sấm, cũng nhìn thấy tia sáng chợt lóe lên, trời lại không mưa, thời gian vẫn không thay đổi.
“Vừa rồi có tiếng sấm à?”
“Đâu ra, hôm nay trời đẹp mà.”
Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn bầu trời, nào có tia sét nào lóe lên. Nơi nơi tràn ngập ánh mặt trời, tiếng ve kêu giữa hè ngân dài.
HOÀN CHÍNH VĂNLời editor
Bây giờ là 1:16AM ngày thứ hai. Sau hơn bốn tháng cuối cùng truyện đã đi đến hồi kết. Mỗi người đọc xong chương này sẽ có một cảm xúc khác nhau, nhưng mình nghĩ cái kết HE cho hai bạn ấy là một chuyện hiển nhiên rồi. Có lẽ sẽ có ai đó cảm thấy hơi hụt hẫng giống mình, nhưng không sao cả. Chúng ta có thể trông chờ vào hai phiên ngoại mà:3 Càng về cuối càng nhận ra rằng, câu chuyện này không chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của hai nhân vật, nó thực sự là một câu chuyện thanh xuân vườn trường. Không phải chỉ có yêu nhau, mà còn là nỗ lực giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ trong học tập. Ai mà chẳng mơ ước có một Thiệu Trạm như thế bên cạnh mình =))) Nói vậy thôi chứ mình cũng đã qua thời ngồi ghế học sinh rồi:3 Thiệu Trạm giống mình, cậu ấy cũng chọn Luật. Má nó chứ nhân vật trong truyện học cùng ngành mà cũng xốn xang ghê =)))
Mới hoàn chính văn thôi nhưng mình muốn lảm nhảm dài dòng vài câu với mọi người luôn. Ngày mai ngày kia là hoàn toàn văn. Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng mình dõi theo hành trình của hai bạn. Tất cả những chiếc like và comment mình đều đọc đều biết hết, là một sự cổ vũ tinh thần to lớn cho mình. Là bộ thứ ba mình edit nên đã rút kinh nghiệm rất nhiều, tuy nhiên có lẽ vẫn còn mắc n lỗi sai ngớ ngẩn:3 Mai mình sẽ bắt đầu beta hoàn chỉnh bộ này và up dần lên Wattpad. Trong quá trình beta mình sẽ cân nhắc khóa một vài chương lại trong một thời gian ngắn. Mình không sợ bọn web lậu re-up bản edit của mình, mình sợ bọn họ re-up bản edit hoàn thiện nhất của mình lên đó. Vậy nên lần này mình sẽ thử cách này xem sao!
Một lần nữa, chúc mừng và cảm ơn mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất