Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương
Chương 18: “Có văn có võ, còn có tài năng diễn thuyết.”
Bỏ phiếu thành công.Hứa Thịnh [3807 phiếu]Hứa Thịnh có thể lọt vào top 100 toàn game của trò chơi bắn súng đang hấp dẫn bao nhiêu người hiện nay, ngoại trừ việc bình thường cậu không nghe giảng nên có nhiều thời gian cày game ra, còn do khát khao thắng bại.
Chơi game mà không muốn thắng, vậy còn chơi làm gì nữa?
Bình chọn vu vơ cái gì, trước khi nhấp vào xem còn nghĩ như thế, xem xong hoàn toàn chẳng chịu được.
Hạng hai? Tại sao cậu có thể xếp hạng hai chứ?
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Lúc bọn Hầu Tuấn tới hỏi bài, cũng may những bài tập này Thiệu Trạm đã làm xong từ trước, Hứa Thịnh chỉ cần đưa xấp bài tập đã viết xong cho bọn họ là được: “Đáp án đây này, tự hiểu đi.”
Hầu Tuấn giơ ngón tay cái lên: “Cảm ơn Trạm ca, Trạm ca đúng là lợi hại, nhiều bài tập như vậy mà nửa ngày đã làm xong hết.”
Học sinh nội trú đều bị ép ở trong phòng giải đề hai ngày cuối tuần, dẫn đến chuyện không hề có hứng thú học tập, chỉ đành bực bội cắm đầu đi chép bài, gần như chẳng ai để ý rốt cuộc bài tập này có làm được hay không.
Hầu Tuấn chép xong bài tập lại hỏi: “Tôi đến phòng cậu tìm cậu từ sớm, bên ngoài trường mới mở một tiệm ăn sáng, tào phớ ăn ngon lắm đó, gõ lâu lắm mà chẳng thấy ai ra mở cửa.”
Nhắc đến chuyện buổi sáng, Hầu Tuấn nói xong, hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đồng thời rơi vào yên lặng.
Hầu Tuấn gõ cửa, ngày đầu tiên Hứa Thịnh còn có thể bò dậy bình thường được, đến ngày thứ hai quả thực không được nữa. Để ngăn ngừa những chuyện ngoài ý muốn, hai người trao đổi chìa khóa dự phòng cho nhau.
Thiệu Trạm gõ cửa, bên trong chậm chạp không có động tĩnh, nhẫn nại cảnh cáo: “Tôi nói lại lần cuối cùng, mở cửa.”
Thi thoảng Hứa Thịnh sẽ nổi cáu lúc mới ngủ dậy, ngủ đến mơ màng tâm trí, không thể suy nghĩ được cái gì, cũng không để ý xem người ngoài cửa có nghe thấy hay không, tặng cậu thêm một chữ nữa: “Cút.”
Thiệu Trạm: “Không mở cửa là tôi đi thẳng vào đấy.”
Hứa Thịnh dứt khoát co cả người lại, trùm chăn lên đầu, không quan tâm tới.
Thiệu Trạm mở cửa đi vào, ý định ban đầu là muốn qua gọi cậu ta dậy, nhưng mà tay vừa mới chạm lên cái chăn, có lẽ Hứa Thịnh thấy quá phiền nên tự vén chăn mình lên, híp mắt thò tay ra vung bừa. Nhận ra có người vào, kết quả bắt lấy cổ tay Thiệu Trạm chưa kịp thu lại, Thiệu Trạm bị lôi kéo bất ngờ nên mất thăng bằng.
Lúc sau, đầu Hứa Thịnh đụng phải gối mới bối rối chớp mắt một cái.
Mở mắt ra, đối diện là gương mặt phóng đại của chính mình, cậu hoàn toàn tỉnh táo: “Đệt.”
Một tay Thiệu Trạm chống bên tai cậu, miễn cưỡng cách ra mấy cm, dù vậy khoảng cách giữa hai người vẫn quá gần, vết thương trên khóe miệng Thiệu Trạm đã kết vẩy dày lắm rồi, tình trạng bình phục không tệ, nhìn không rõ dấu vết nữa.
Hứa Thịnh đang muốn nói “Cậu”, cửa lại bị người nào gõ.
Là giọng nói của Hầu Tuấn: “Kỳ lạ, Trạm ca không có ở đây sao? Mình nhớ Hứa Thịnh ở phòng đối diện, đi gõ thử xem sao, chúng ta phải giúp cậu ấy hòa nhập với tập thể lớp 7.”
Nội tâm Hứa Thịnh gào thét: Thật ra không cần phải hòa nhập như thế, không cần cố gắng như vậy.
Do phòng ký túc xá không đổi, hơn nữa cậu và Thiệu Trạm còn đang ở tư thế ngã xuống giường rất khó giải thích rõ ràng, cuối cùng vẫn không ra mở cửa.
Trừ những lúc giờ tự học trên lớp ra, hai ngày liên tiếp Hứa Thịnh đều dùng thái độ “Tao không có hứng thú, tao không hề hứng thú chút nào, ai thèm để ý đến cái trò ngu ngốc này” mà đối đãi với Trương Phong.
Trương Phong vì muốn một phiếu cho bản thân mà vất vả mệt mỏi quá chừng: Mày không có lòng gì hết, Hứa Thịnh mày không có trái tim sao? Mày bầu cho tao một phiếu thì chết được hả?
Nào ngờ Hứa Thịnh nghĩ là: Mỗi ngày chỉ có một phiếu như vậy, một phiếu này tao bầu cho mày trước, tao con mẹ nó phải làm thế nào?
Mỗi ngày sau khi luyện chữ xong, Hứa Thịnh đều xem lướt qua một lần trước khi đi ngủ, sau đó đấu tranh nội tâm dữ dội, thân thể vô cùng thành thực dâng lên một phiếu cho bản thân.
Năm nay cuộc bình chọn giáo thảo còn dữ dội hơn so với lần trước, Hứa Thịnh cùng lắm cũng chỉ để ý đến mỗi phiếu bầu mà bản thân tự vote cho chính mình, cho dù vậy cũng nhận ra cuộc bình chọn này gần như dần biến thành sàn so đấu giữa hai cá nhân là cậu và Thiệu Trạm, hơn nữa càng ngày ồn ào.
Chênh lệch số phiếu giữa hai người không quá lớn.
Ngày hôm sau, Hứa Thịnh online, thấy số phiếu của cậu đã sắp lật đổ được hạng nhất.
Vì để giành được hạng nhất kia, làn sóng bỏ phiếu sôi trào suốt cả một đêm, lại một lần nữa kéo dãn chênh lệch số phiếu, đến khi số phiếu của hai người được đề cử có sức hút nhất đã vượt quá 10 000, tình hình trở nên vô cùng rõ ràng: Trường học vốn dĩ không có nhiều người như vậy, đám người này thật sự đã tập trung toàn lực không ngại mở nhiều tab* để liều mạng tranh giành thứ hạng.
*Lập nhiều tài khoản để vote
Cuối cùng diễn biến phát triển thành thế giằng co.
Hai bên thể hiện rõ ràng dáng vẻ thù địch.
Lầu 501: Học thần!! Nhìn học thần của bọn tôi đi, học thần không đủ đẹp trai sao? Học thần cầm giải thưởng còn chưa đủ nhiều sao? Hứa Thịnh hạng nhất cái gì, cả ngày chỉ biết ngủ trong giờ học, không thì cũng ra ngoài đánh nhau, không biết học tập cho tốt, người như vậy không có tương lai!
Lầu 502: Lầu trên nói không sai!
Lầu 503: Lầu trên nói cái đ*o gì thế, giáo bá của bọn tôi có cả văn (trình độ viết kiểm điểm vẫn có thể là tài năng) lẫn võ (một chọi năm), hơn nữa chắc chắn lúc nào cũng có tài năng diễn thuyết (đọc kiểm điểm), tham gia không hề thua kém nhá.
Hứa Thịnh: …
Thí sinh Hứa Thịnh văn võ song toàn, còn chắc chắn có cả trình độ diễn thuyết tài hoa thấp giọng lầm bầm: “…Nói cái quái gì vậy?”
Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi tới, Hứa Thịnh nằm trên giường, trước khi ngủ lướt xem bài đăng trên diễn đàn đến 500 cái bình luận mới thoát ra ngoài.
Trước khi thoát, trên thanh thông báo của điện thoại di động có tin nhắn mới.
[Mẹ]: Hôm qua dọn dẹp phòng cho con, thấy quyển nhật ký con viết khi còn bé.
Ngay sau đó là một bức ảnh, trên ảnh là chữ viết nguệch ngoạch, nhìn qua một cái là biết vừa mới học cách viết chữ, nét chữ non nớt nhưng nghiêm túc, loáng thoáng có thể nhận ra hai chữ “Hôm nay“.
[Mẹ]: Cuối tuần sau con có về không?
Một tuần không liên lạc, những lời này thêm cả bức hình kia coi như bà đã im lặng xuống nước, chủ động đánh vỡ sự bế tắc.
Hứa Thịnh không động đậy hồi lâu, đến khi màn hình tắt mới thở dài, trả lời: Xem tình hình thế nào đã.
Việc đã đến nước này, hai người không còn ôm hi vọng ngủ một giấc là có thể đổi ngược trở lại được nữa.
Đừng nói đổi trở lại, ngay cả quy luật đã nhiều ngày liên tiếp trôi qua cũng không tìm ra.
Cùng lúc đó, trong đầu Thiệu Trạm cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng cậu thầm nghĩ: Quy luật liên tiếp, điều kiện xuất hiện, nguyên lý xảy ra, tất cả những thứ này vẫn chưa biết, cũng không thể nào suy đoán được gì.
Một tuần lễ mới, chỉ có cuộc bình chọn giáo thảo vẫn bừng bừng khí thế diễn ra tiếp.
Do cuộc bình chọn càng ngày càng hỗn loạn, tình trạng mở nhiều tab điên cuồng bỏ phiếu vẫn duy trì đến hai buổi tối muộn, không ít người cũng âm thầm lén thảo luận chuyện này.
Lớp trưởng và lớp phó thể dục là hai người trực nhật, sau khi Hứa Thịnh vào lớp, đúng lúc Đàm Khải đang gánh cây lau nhà từ nhà vệ sinh trở lại: “Trạm ca, chào buổi sáng.”
Hứa Thịnh dừng lại, nghiêng người sang để cậu ta vào trước: “Chào buổi sáng.”
Bây giờ cái nhìn của Đàm Khải đối với học thần chính là không phục cũng phải phục, trước khi vào cậu ta nói: “Cậu yên tâm đi, không phải hốt hoảng, tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu. Tối hôm qua tôi và Hầu ca đã mở đến 10 cái tab! Đối thủ đánh thật sự quá ác liệt, suýt chút nữa thì không vượt qua được.”
Đàm Khải nói đến đây, lại nghĩ đến chuyện quan trọng, cậu ta nhỏ giọng nói: “Chuyện này cậu tuyệt đối không được nói cho Hứa Thịnh…Bọn tôi không bỏ phiếu cho cậu ấy, cũng không phải là có thành kiến gì với cậu ấy đâu.”
Hứa Thịnh: “?”
Đến khi Đàm Khải kéo cây lau nhà vào lớp, Hứa Thịnh mới phản ứng được ý tứ của việc bỏ phiếu này.
Đám người này lại muốn hóng hớt cái gì?
Hơn nữa, tại sao không bỏ phiếu cho cậu chứ?!
Sau khi Hứa Thịnh từ chức cán bộ lớp thì trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không cần nộp bài tập vào buổi sáng, giảm thiểu tỉ lệ nguy hiểm khi đối mặt với giáo viên, trên người cậu chỉ còn lại một chức vụ lớp phó kỷ luật như có như không———-Cái chức lớp phó kỉ luật mà Mạnh Quốc Vĩ nhấn mạnh với cậu lúc vào lớp sau này cậu mới biết, hóa ra trước đây Thiệu Trạm quản cậu là có liên quan đến chức vụ “lớp phó kỷ luật” này, lại còn làm rất nghiêm túc cơ.
Thiệu Trạm vào lớp muộn mấy phút.
Hôm nay cậu mặc áo hoodie màu đen có mũ liền, trang phục lần này mặc trên người lại không có hình vẽ khoa trương nào cả, chỉ có hai hàng chữ cái in sau lưng, áo mỏng lại rộng thùng thình, lúc đi lại thấp thoáng phác họa ra đường nét mảnh khảnh của thân hình thiếu niên.
Trước đây Hứa Thịnh rất thích mặc cái áo này rúc lại một chỗ ngồi ngủ, đội mũ lên có thể che kín nửa bên mặt, còn có thể che được cả ánh nắng mặt trời nữa.
Xem ra “Hứa Thịnh” vẫn còn rất xa lạ với cả lớp, thế nhưng lại có chuyện khác so với trước đây, lúc cậu đang muốn vượt bạn học ở hàng trước thì thu hoạch được một tiếng thấp thỏm lại chân thành của Hầu Tuấn: “Chào buổi sáng.”
Hầu Tuấn đang lau bảng đen, cậu ta rất sợ Hứa Thịnh không nghe thấy, cũng sợ vị giáo bá này quá xấu hổ, lặp lại thêm lần nữa: “Bạn học Hứa Thịnh, chào buổi sáng.”
Thiệu Trạm nhìn cậu ta một cái, lúc cậu không nói năng gì gần như có thể miêu tả được đường nét mạnh mẽ của đôi mắt, khó khăn thu lại cái vẻ ngoài bẩm sinh nhìn lúc nào cũng gắn với từ “hư hỏng” kia, một lát sau mới nói: “Chào buổi sáng.”
Hứa Thịnh không có việc gì làm ngồi xoay bút từ lâu, thấy cậu đi vào, tìm lời hỏi trước: “Trước đây lão Mạnh từng để cậu làm lớp phó kỷ luật à?”
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, không cố ý nhắc đến, Thiệu Trạm cũng sắp quên rồi: “Cậu tưởng tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bắt cậu chơi điện thoại di động trong giờ học?”
“…” Hứa Thịnh nói, “Ai biết được, cũng đâu phải không thể xảy ra khả năng này.”
Thiệu Trạm mở một trang sách bài tập, tiện tay lật thêm trang cậu từng đọc trước đây trong sách từ vựng mà Hứa Thịnh đang đọc, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hứa Thịnh đặt bút xuống, đã thích ứng được với kiểu tán gẫu gần như toàn một mình cậu độc thoại: “Trừ giải đề ra cậu không còn sở thích nào khác sao?”
“…”
“Vậy cuộc sống học đường của cậu cũng nhàm chán quá.”
“Nhìn cậu chơi game cũng tạm được đó, đánh nhau cũng không tệ.”
Trong đầu Hứa Thịnh vừa lóe lên ánh sáng thần kỳ, nhớ thêm một chuyện khác: “Còn nữa, cậu có người yêu chưa?”
Mặc dù đã nhiều ngày liên tiếp như vậy, bên cạnh “Thiệu Trạm” không hề có bất cứ một nữ sinh nào có dấu hiệu lại gần, nhưng dù sao Lục Trung Lâm Giang cũng là kiểu trường học xử lý nghiêm khắc loại chuyện này, chuyện yêu đương lén lút cũng là chuyện rất bình thường.
Nhỡ đâu Thiệu Trạm thật sự có một mối tình nồng cháy ẩn giấu dưới lòng đất, đến lúc nào đó đột nhiên nhảy ra một người…
Thiệu Trạm hận không thể lắp một thiết bị lên người Hứa Thịnh khiến cậu ta phải ngậm miệng.
Hứa Thịnh: “Cậu yên tâm đi, giai đoạn dậy thì phát sinh loại chuyện này là rất bình thường, tôi sẽ không tố cáo cậu yêu sớm đâu.”
Thiệu Trạm không thể nhịn được nữa, nói: “Không có.”
Thiệu Trạm lặp lại một lần nữa: “Chưa có người yêu.”
Mấy bạn cán sự môn học đang bận thu bài tập, trong lớp ồn ào như cái chợ. Giáo viên tiếng Anh đi tới ngắt lời nói: “Các em học sinh, tôi xin phép chiếm một chút thời gian giờ tự học lớp ta, chúng ta nói tiếp đề đọc hiểu đang nói dở tuần trước, cán sự lớp đâu, bài tập đọc hiểu trước hết không cần thu, chúng ta nghe giảng trực tiếp luôn.”
Hứa Thịnh há hốc mồm, còn muốn nói gì đó thì bị Thiệu Trạm chặn họng: “Nghe giảng.”
Trong nháy mắt cả lớp yên tĩnh lại.
Hứa Thịnh đọc đề một chữ cũng không hiểu, cậu nhìn về phía bài tập mà Thiệu Trạm đưa cho cậu, chỉ có thể quan sát Thiệu Trạm viết mấy chữ kia.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến tan lớp giờ tự học, Hứa Thịnh lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn, chuẩn bị ra căng tin mua chai nước.
Nhưng mà cậu vừa mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp nhét vào túi áo đồng phục, đúng lúc bàn trước quay đầu———
“Học thần…”
Trong tay bạn bàn trên đang cầm đề đọc hiểu mà giáo viên tiếng Anh vừa mới nói trong giờ tự học sáng sớm, nhìn dáng vẻ chắc là có câu nào muốn hỏi, nhưng mà sau khi bạn bàn trên quay đầu lại, sự chú ý đã dời khỏi bài đọc hiểu, rơi lên chiếc điện thoại trong tay Hứa Thịnh.
Kiểu điện thoại mà Hứa Thịnh và Thiệu Trạm dùng không khác nhau nhiều lắm, nhưng hiển nhiên Thiệu Trạm sẽ không bao giờ dùng kiểu điện thoại di động có vỏ cứng bên ngoài in hình Graffiti sặc sỡ thế kia.
Chơi game mà không muốn thắng, vậy còn chơi làm gì nữa?
Bình chọn vu vơ cái gì, trước khi nhấp vào xem còn nghĩ như thế, xem xong hoàn toàn chẳng chịu được.
Hạng hai? Tại sao cậu có thể xếp hạng hai chứ?
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh.
Lúc bọn Hầu Tuấn tới hỏi bài, cũng may những bài tập này Thiệu Trạm đã làm xong từ trước, Hứa Thịnh chỉ cần đưa xấp bài tập đã viết xong cho bọn họ là được: “Đáp án đây này, tự hiểu đi.”
Hầu Tuấn giơ ngón tay cái lên: “Cảm ơn Trạm ca, Trạm ca đúng là lợi hại, nhiều bài tập như vậy mà nửa ngày đã làm xong hết.”
Học sinh nội trú đều bị ép ở trong phòng giải đề hai ngày cuối tuần, dẫn đến chuyện không hề có hứng thú học tập, chỉ đành bực bội cắm đầu đi chép bài, gần như chẳng ai để ý rốt cuộc bài tập này có làm được hay không.
Hầu Tuấn chép xong bài tập lại hỏi: “Tôi đến phòng cậu tìm cậu từ sớm, bên ngoài trường mới mở một tiệm ăn sáng, tào phớ ăn ngon lắm đó, gõ lâu lắm mà chẳng thấy ai ra mở cửa.”
Nhắc đến chuyện buổi sáng, Hầu Tuấn nói xong, hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đồng thời rơi vào yên lặng.
Hầu Tuấn gõ cửa, ngày đầu tiên Hứa Thịnh còn có thể bò dậy bình thường được, đến ngày thứ hai quả thực không được nữa. Để ngăn ngừa những chuyện ngoài ý muốn, hai người trao đổi chìa khóa dự phòng cho nhau.
Thiệu Trạm gõ cửa, bên trong chậm chạp không có động tĩnh, nhẫn nại cảnh cáo: “Tôi nói lại lần cuối cùng, mở cửa.”
Thi thoảng Hứa Thịnh sẽ nổi cáu lúc mới ngủ dậy, ngủ đến mơ màng tâm trí, không thể suy nghĩ được cái gì, cũng không để ý xem người ngoài cửa có nghe thấy hay không, tặng cậu thêm một chữ nữa: “Cút.”
Thiệu Trạm: “Không mở cửa là tôi đi thẳng vào đấy.”
Hứa Thịnh dứt khoát co cả người lại, trùm chăn lên đầu, không quan tâm tới.
Thiệu Trạm mở cửa đi vào, ý định ban đầu là muốn qua gọi cậu ta dậy, nhưng mà tay vừa mới chạm lên cái chăn, có lẽ Hứa Thịnh thấy quá phiền nên tự vén chăn mình lên, híp mắt thò tay ra vung bừa. Nhận ra có người vào, kết quả bắt lấy cổ tay Thiệu Trạm chưa kịp thu lại, Thiệu Trạm bị lôi kéo bất ngờ nên mất thăng bằng.
Lúc sau, đầu Hứa Thịnh đụng phải gối mới bối rối chớp mắt một cái.
Mở mắt ra, đối diện là gương mặt phóng đại của chính mình, cậu hoàn toàn tỉnh táo: “Đệt.”
Một tay Thiệu Trạm chống bên tai cậu, miễn cưỡng cách ra mấy cm, dù vậy khoảng cách giữa hai người vẫn quá gần, vết thương trên khóe miệng Thiệu Trạm đã kết vẩy dày lắm rồi, tình trạng bình phục không tệ, nhìn không rõ dấu vết nữa.
Hứa Thịnh đang muốn nói “Cậu”, cửa lại bị người nào gõ.
Là giọng nói của Hầu Tuấn: “Kỳ lạ, Trạm ca không có ở đây sao? Mình nhớ Hứa Thịnh ở phòng đối diện, đi gõ thử xem sao, chúng ta phải giúp cậu ấy hòa nhập với tập thể lớp 7.”
Nội tâm Hứa Thịnh gào thét: Thật ra không cần phải hòa nhập như thế, không cần cố gắng như vậy.
Do phòng ký túc xá không đổi, hơn nữa cậu và Thiệu Trạm còn đang ở tư thế ngã xuống giường rất khó giải thích rõ ràng, cuối cùng vẫn không ra mở cửa.
Trừ những lúc giờ tự học trên lớp ra, hai ngày liên tiếp Hứa Thịnh đều dùng thái độ “Tao không có hứng thú, tao không hề hứng thú chút nào, ai thèm để ý đến cái trò ngu ngốc này” mà đối đãi với Trương Phong.
Trương Phong vì muốn một phiếu cho bản thân mà vất vả mệt mỏi quá chừng: Mày không có lòng gì hết, Hứa Thịnh mày không có trái tim sao? Mày bầu cho tao một phiếu thì chết được hả?
Nào ngờ Hứa Thịnh nghĩ là: Mỗi ngày chỉ có một phiếu như vậy, một phiếu này tao bầu cho mày trước, tao con mẹ nó phải làm thế nào?
Mỗi ngày sau khi luyện chữ xong, Hứa Thịnh đều xem lướt qua một lần trước khi đi ngủ, sau đó đấu tranh nội tâm dữ dội, thân thể vô cùng thành thực dâng lên một phiếu cho bản thân.
Năm nay cuộc bình chọn giáo thảo còn dữ dội hơn so với lần trước, Hứa Thịnh cùng lắm cũng chỉ để ý đến mỗi phiếu bầu mà bản thân tự vote cho chính mình, cho dù vậy cũng nhận ra cuộc bình chọn này gần như dần biến thành sàn so đấu giữa hai cá nhân là cậu và Thiệu Trạm, hơn nữa càng ngày ồn ào.
Chênh lệch số phiếu giữa hai người không quá lớn.
Ngày hôm sau, Hứa Thịnh online, thấy số phiếu của cậu đã sắp lật đổ được hạng nhất.
Vì để giành được hạng nhất kia, làn sóng bỏ phiếu sôi trào suốt cả một đêm, lại một lần nữa kéo dãn chênh lệch số phiếu, đến khi số phiếu của hai người được đề cử có sức hút nhất đã vượt quá 10 000, tình hình trở nên vô cùng rõ ràng: Trường học vốn dĩ không có nhiều người như vậy, đám người này thật sự đã tập trung toàn lực không ngại mở nhiều tab* để liều mạng tranh giành thứ hạng.
*Lập nhiều tài khoản để vote
Cuối cùng diễn biến phát triển thành thế giằng co.
Hai bên thể hiện rõ ràng dáng vẻ thù địch.
Lầu 501: Học thần!! Nhìn học thần của bọn tôi đi, học thần không đủ đẹp trai sao? Học thần cầm giải thưởng còn chưa đủ nhiều sao? Hứa Thịnh hạng nhất cái gì, cả ngày chỉ biết ngủ trong giờ học, không thì cũng ra ngoài đánh nhau, không biết học tập cho tốt, người như vậy không có tương lai!
Lầu 502: Lầu trên nói không sai!
Lầu 503: Lầu trên nói cái đ*o gì thế, giáo bá của bọn tôi có cả văn (trình độ viết kiểm điểm vẫn có thể là tài năng) lẫn võ (một chọi năm), hơn nữa chắc chắn lúc nào cũng có tài năng diễn thuyết (đọc kiểm điểm), tham gia không hề thua kém nhá.
Hứa Thịnh: …
Thí sinh Hứa Thịnh văn võ song toàn, còn chắc chắn có cả trình độ diễn thuyết tài hoa thấp giọng lầm bầm: “…Nói cái quái gì vậy?”
Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi tới, Hứa Thịnh nằm trên giường, trước khi ngủ lướt xem bài đăng trên diễn đàn đến 500 cái bình luận mới thoát ra ngoài.
Trước khi thoát, trên thanh thông báo của điện thoại di động có tin nhắn mới.
[Mẹ]: Hôm qua dọn dẹp phòng cho con, thấy quyển nhật ký con viết khi còn bé.
Ngay sau đó là một bức ảnh, trên ảnh là chữ viết nguệch ngoạch, nhìn qua một cái là biết vừa mới học cách viết chữ, nét chữ non nớt nhưng nghiêm túc, loáng thoáng có thể nhận ra hai chữ “Hôm nay“.
[Mẹ]: Cuối tuần sau con có về không?
Một tuần không liên lạc, những lời này thêm cả bức hình kia coi như bà đã im lặng xuống nước, chủ động đánh vỡ sự bế tắc.
Hứa Thịnh không động đậy hồi lâu, đến khi màn hình tắt mới thở dài, trả lời: Xem tình hình thế nào đã.
Việc đã đến nước này, hai người không còn ôm hi vọng ngủ một giấc là có thể đổi ngược trở lại được nữa.
Đừng nói đổi trở lại, ngay cả quy luật đã nhiều ngày liên tiếp trôi qua cũng không tìm ra.
Cùng lúc đó, trong đầu Thiệu Trạm cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng cậu thầm nghĩ: Quy luật liên tiếp, điều kiện xuất hiện, nguyên lý xảy ra, tất cả những thứ này vẫn chưa biết, cũng không thể nào suy đoán được gì.
Một tuần lễ mới, chỉ có cuộc bình chọn giáo thảo vẫn bừng bừng khí thế diễn ra tiếp.
Do cuộc bình chọn càng ngày càng hỗn loạn, tình trạng mở nhiều tab điên cuồng bỏ phiếu vẫn duy trì đến hai buổi tối muộn, không ít người cũng âm thầm lén thảo luận chuyện này.
Lớp trưởng và lớp phó thể dục là hai người trực nhật, sau khi Hứa Thịnh vào lớp, đúng lúc Đàm Khải đang gánh cây lau nhà từ nhà vệ sinh trở lại: “Trạm ca, chào buổi sáng.”
Hứa Thịnh dừng lại, nghiêng người sang để cậu ta vào trước: “Chào buổi sáng.”
Bây giờ cái nhìn của Đàm Khải đối với học thần chính là không phục cũng phải phục, trước khi vào cậu ta nói: “Cậu yên tâm đi, không phải hốt hoảng, tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu. Tối hôm qua tôi và Hầu ca đã mở đến 10 cái tab! Đối thủ đánh thật sự quá ác liệt, suýt chút nữa thì không vượt qua được.”
Đàm Khải nói đến đây, lại nghĩ đến chuyện quan trọng, cậu ta nhỏ giọng nói: “Chuyện này cậu tuyệt đối không được nói cho Hứa Thịnh…Bọn tôi không bỏ phiếu cho cậu ấy, cũng không phải là có thành kiến gì với cậu ấy đâu.”
Hứa Thịnh: “?”
Đến khi Đàm Khải kéo cây lau nhà vào lớp, Hứa Thịnh mới phản ứng được ý tứ của việc bỏ phiếu này.
Đám người này lại muốn hóng hớt cái gì?
Hơn nữa, tại sao không bỏ phiếu cho cậu chứ?!
Sau khi Hứa Thịnh từ chức cán bộ lớp thì trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không cần nộp bài tập vào buổi sáng, giảm thiểu tỉ lệ nguy hiểm khi đối mặt với giáo viên, trên người cậu chỉ còn lại một chức vụ lớp phó kỷ luật như có như không———-Cái chức lớp phó kỉ luật mà Mạnh Quốc Vĩ nhấn mạnh với cậu lúc vào lớp sau này cậu mới biết, hóa ra trước đây Thiệu Trạm quản cậu là có liên quan đến chức vụ “lớp phó kỷ luật” này, lại còn làm rất nghiêm túc cơ.
Thiệu Trạm vào lớp muộn mấy phút.
Hôm nay cậu mặc áo hoodie màu đen có mũ liền, trang phục lần này mặc trên người lại không có hình vẽ khoa trương nào cả, chỉ có hai hàng chữ cái in sau lưng, áo mỏng lại rộng thùng thình, lúc đi lại thấp thoáng phác họa ra đường nét mảnh khảnh của thân hình thiếu niên.
Trước đây Hứa Thịnh rất thích mặc cái áo này rúc lại một chỗ ngồi ngủ, đội mũ lên có thể che kín nửa bên mặt, còn có thể che được cả ánh nắng mặt trời nữa.
Xem ra “Hứa Thịnh” vẫn còn rất xa lạ với cả lớp, thế nhưng lại có chuyện khác so với trước đây, lúc cậu đang muốn vượt bạn học ở hàng trước thì thu hoạch được một tiếng thấp thỏm lại chân thành của Hầu Tuấn: “Chào buổi sáng.”
Hầu Tuấn đang lau bảng đen, cậu ta rất sợ Hứa Thịnh không nghe thấy, cũng sợ vị giáo bá này quá xấu hổ, lặp lại thêm lần nữa: “Bạn học Hứa Thịnh, chào buổi sáng.”
Thiệu Trạm nhìn cậu ta một cái, lúc cậu không nói năng gì gần như có thể miêu tả được đường nét mạnh mẽ của đôi mắt, khó khăn thu lại cái vẻ ngoài bẩm sinh nhìn lúc nào cũng gắn với từ “hư hỏng” kia, một lát sau mới nói: “Chào buổi sáng.”
Hứa Thịnh không có việc gì làm ngồi xoay bút từ lâu, thấy cậu đi vào, tìm lời hỏi trước: “Trước đây lão Mạnh từng để cậu làm lớp phó kỷ luật à?”
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, không cố ý nhắc đến, Thiệu Trạm cũng sắp quên rồi: “Cậu tưởng tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bắt cậu chơi điện thoại di động trong giờ học?”
“…” Hứa Thịnh nói, “Ai biết được, cũng đâu phải không thể xảy ra khả năng này.”
Thiệu Trạm mở một trang sách bài tập, tiện tay lật thêm trang cậu từng đọc trước đây trong sách từ vựng mà Hứa Thịnh đang đọc, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hứa Thịnh đặt bút xuống, đã thích ứng được với kiểu tán gẫu gần như toàn một mình cậu độc thoại: “Trừ giải đề ra cậu không còn sở thích nào khác sao?”
“…”
“Vậy cuộc sống học đường của cậu cũng nhàm chán quá.”
“Nhìn cậu chơi game cũng tạm được đó, đánh nhau cũng không tệ.”
Trong đầu Hứa Thịnh vừa lóe lên ánh sáng thần kỳ, nhớ thêm một chuyện khác: “Còn nữa, cậu có người yêu chưa?”
Mặc dù đã nhiều ngày liên tiếp như vậy, bên cạnh “Thiệu Trạm” không hề có bất cứ một nữ sinh nào có dấu hiệu lại gần, nhưng dù sao Lục Trung Lâm Giang cũng là kiểu trường học xử lý nghiêm khắc loại chuyện này, chuyện yêu đương lén lút cũng là chuyện rất bình thường.
Nhỡ đâu Thiệu Trạm thật sự có một mối tình nồng cháy ẩn giấu dưới lòng đất, đến lúc nào đó đột nhiên nhảy ra một người…
Thiệu Trạm hận không thể lắp một thiết bị lên người Hứa Thịnh khiến cậu ta phải ngậm miệng.
Hứa Thịnh: “Cậu yên tâm đi, giai đoạn dậy thì phát sinh loại chuyện này là rất bình thường, tôi sẽ không tố cáo cậu yêu sớm đâu.”
Thiệu Trạm không thể nhịn được nữa, nói: “Không có.”
Thiệu Trạm lặp lại một lần nữa: “Chưa có người yêu.”
Mấy bạn cán sự môn học đang bận thu bài tập, trong lớp ồn ào như cái chợ. Giáo viên tiếng Anh đi tới ngắt lời nói: “Các em học sinh, tôi xin phép chiếm một chút thời gian giờ tự học lớp ta, chúng ta nói tiếp đề đọc hiểu đang nói dở tuần trước, cán sự lớp đâu, bài tập đọc hiểu trước hết không cần thu, chúng ta nghe giảng trực tiếp luôn.”
Hứa Thịnh há hốc mồm, còn muốn nói gì đó thì bị Thiệu Trạm chặn họng: “Nghe giảng.”
Trong nháy mắt cả lớp yên tĩnh lại.
Hứa Thịnh đọc đề một chữ cũng không hiểu, cậu nhìn về phía bài tập mà Thiệu Trạm đưa cho cậu, chỉ có thể quan sát Thiệu Trạm viết mấy chữ kia.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến tan lớp giờ tự học, Hứa Thịnh lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn, chuẩn bị ra căng tin mua chai nước.
Nhưng mà cậu vừa mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp nhét vào túi áo đồng phục, đúng lúc bàn trước quay đầu———
“Học thần…”
Trong tay bạn bàn trên đang cầm đề đọc hiểu mà giáo viên tiếng Anh vừa mới nói trong giờ tự học sáng sớm, nhìn dáng vẻ chắc là có câu nào muốn hỏi, nhưng mà sau khi bạn bàn trên quay đầu lại, sự chú ý đã dời khỏi bài đọc hiểu, rơi lên chiếc điện thoại trong tay Hứa Thịnh.
Kiểu điện thoại mà Hứa Thịnh và Thiệu Trạm dùng không khác nhau nhiều lắm, nhưng hiển nhiên Thiệu Trạm sẽ không bao giờ dùng kiểu điện thoại di động có vỏ cứng bên ngoài in hình Graffiti sặc sỡ thế kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất